VN88 VN88

Tâm sự tôi muốn xây, còn anh cứ phá

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống tôi muốn xây, còn anh cứ phá hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.

Tôi là nữ nhân vật trong bài “Tình yêu mong manh với người khuyết tật”. Tôi đã học được cách cười khi người mình muốn chọn làm chồng khác biệt, nhưng cho đến giờ này chúng tôi đã quyết định dừng lại.

“Em đang tự hỏi nếu anh đọc được những dòng tâm sự này anh sẽ nghĩ gì? Có thể anh sẽ cười nhạt và nghĩ em thật trẻ con hoặc lại cho rằng em giả dối. Có thể lắm chứ, anh luôn nghĩ em như thế mà”.

Thưa bạn đọc, những gì tôi sẽ viết ra đây không phải để kể lể về cảm xúc đau đớn của một cuộc tình không như mong ước. Có người sẽ hỏi tại sao tôi không gửi thẳng những suy nghĩ này tới anh? Trong chuyện này tôi thấy có một phần lỗi nhưng dù sao vẫn thấy bị hiểu lầm nhiều lắm mà lòng tự trọng lại không cho tôi mở lời.

Tôi không chịu đựng được cảm giác bị oan, cũng bởi vì thế nên mới có cơ duyên đi theo cái nghề Luật. Sau tất cả những gì đã trải qua, tôi chỉ muốn tâm sự cho vơi ấm ức, mong những ai có cùng hoàn cảnh sẽ tự rút ra kinh nghiệm cho mình mà trân trọng người yêu hơn.

Tâm sự tôi muốn xây, còn anh cứ phá

Sau khi lắng nghe những chia sẻ và góp ý của bạn đọc Truyenphimsex.com tôi càng thêm quyết tâm để xây dựng hạnh phúc gia đình với anh. Tôi đã học được cách cười khi người mình muốn chọn làm chồng khác biệt và học được cả cách cười vì đôi khi mọi người giống nhau quá.

Nhưng cho đến giờ này tôi hiểu ra: “Đường đi không khó vì cách núi ngăn sông mà khó vì lòng người ngại núi e sông”. Chúng tôi đã quyết định dừng lại. Dừng lại chưa phải vì bị gia đình cấm cản, dừng lại cũng không phải vì mặc cảm mà vì anh không tin tôi, vì tình yêu của anh dành cho tôi không đủ lớn để vượt lên những toan tính và tự ái tầm thường.

Anh là một người đàn ông tài giỏi nhưng chân bị khuyết tật nên đã 34 tuổi vẫn chưa thể lập gia đình với ai, dù đã có đôi ba người con gái yêu thương anh hết lòng giống như tôi lúc này. Sau khi cân nhắc biết bao trở ngại, khó khăn có thể gặp phải từ phía gia đình, người thân rồi cả những khó khăn trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, tôi đã quyết định dùng tình yêu để cùng người mình thương vượt lên tất cả. Bằng chứng là việc tôi đã đưa anh về giới thiệu với gia đình, họ hàng để xin phép tính chuyện trăm năm. Song anh đã khiến tôi nhận ra trong tình yêu chỉ một người cố gắng thôi là không đủ.

Với tất cả tình yêu dành cho anh, anh nói: “Không thể tin tôi, rằng tôi không hợp với anh”. Chỉ cần như vậy cũng đủ để làm tổn thương tới lòng tự trọng của một người con gái. Dù rằng lòng rất thương, yêu, thậm chí nhớ đến quay quắt tôi cũng không níu giữ anh lại bên mình. Khi một nửa còn lại nói ta không hợp, không xứng với họ có nghĩa là lúc đó họ không còn tình cảm với ta, nên không cần phải níu kéo làm gì. Ta nên tôn trọng quyết định của họ để họ đến với người, với nơi mà họ biết đó là nửa còn lại của mình.

Tôi tin rằng, nếu thật lòng yêu thương người ta sẽ tìm cách hiểu lý do bạn làm sai một chuyện nào đó và chấp nhận cảm thông cho người yêu nếu có thể. Trong cuộc sống đừng nên vội vàng phán xét một người bởi bạn không biết người đó đang phải đấu tranh với vấn đề gì. Hình như anh của tôi không làm được điều đó và đã tước đi cơ hội để tôi giải thích rõ mọi chuyện. Đó là lý do giết chết một tình yêu, hoặc cũng vì anh không thể dối lòng mình hơn nữa, anh không yêu tôi.

Tôi thường nghĩ rằng đời người tốt nhất chỉ nên yêu một lần, yêu nhiều người sẽ dễ dàng so sánh, chia tay nhiều lần sẽ thành một thói quen. Trước khi yêu anh tôi từng yêu một người, đó là mối tình đầu. Tuy tìm hiểu nhau trong khoảng thời gian khá ngắn nhưng ít nhiều đó cũng là tình đầu để lại trong tôi nhiều cảm xúc vui buồn. Vì muốn toàn tâm toàn ý yêu thương anh, cộng với quan điểm không nên để quá khứ làm ảnh hưởng tới hiện tại nên tôi ít khi nhắc lại chuyện tình đầu của mình, nhưng anh không tin.

Đôi khi anh cho tôi cảm giác tôi đã tính toán khi đến với anh. Anh đâu biết rằng xung quanh tôi còn có rất nhiều người lành lặn, khỏe mạnh và có thể cho tôi nhiều hơn anh đều đã bị tôi từ chối bởi tôi quyết yêu anh. Nhìn vào thực tế đó, tôi thấy chua xót cho những gì mình đã suy nghĩ thay anh, chỉ để anh không bị ai làm tổn thương những ngày qua.

Anh là người đàn ông thông minh, hiểu biết rộng nhưng chịu nhiều thiệt thòi vì hình thức không may mang lại. Khi nói chuyện với anh tôi tìm được tiếng nói chung và sự đồng cảm. Tôi nhận thấy mong muốn nghiêm túc trong suy nghĩ về việc lập gia đình của anh nên mới mở lòng cùng tiến tới. Đúng là tôi muốn đời mình chỉ yêu một lần rồi lấy được người đó để không phải khổ tâm, nhưng ở đời có mấy ai làm được điều đó? Để tránh yêu đương luông tuồng, vội vã, tránh việc  chia tay trở thành một thói quen nên tuy còn trẻ tôi đã nghiêm túc nghĩ về chuyện kết hôn. Đáng tiếc anh không hiểu lại mang câu nói của tôi ra làm cái cớ để cho rằng tôi nói không đi đôi với hành động.

Bản thân là một người sống tự lập, từ ngày bắt đầu bước chân ra thủ đô tôi đã đi làm, tự lo cho mình 4 năm đại học, vì vậy, hơn ai hết tôi hiểu rõ chân lý “muốn đi phải tự làm đường”. Tôi đâu có ý định sẽ sống dựa, phụ thuộc vào một người khuyết tật. Tôi đến với anh đơn thuần chỉ vì yêu thương, hơn nữa lâu ngày sống cô độc ngoài xã hội khiến tôi thật sự thèm muốn có một gia đình bé nhỏ với anh. Cũng như bao người khác, khi yêu nhau chúng tôi đã mơ tới một gia đình có chồng vợ yêu thương nhau rồi sinh những đứa con khỏe mạnh, cùng nuôi dạy chúng nên người cho ông bà, cha mẹ an lòng. Trước anh, tôi chưa gọi ai một tiếng là “chồng” vì với tôi từ đó thiêng liêng lắm.

Giờ đây, dù rất nhớ nhưng lòng tự trọng không cho phép tôi liên lạc với anh. Mỗi đêm tôi nằm trằn trọc, thao thức không sao ngủ được. Ngày nào cũng vậy, 3-4h sáng tôi lại giật mình tỉnh giấc, những hình ảnh về anh, về chúng tôi, về gia đình anh cứ quanh quẩn nhảy múa trong đầu óc khiến tôi như cảm thấy có ai đó đang hút hết không khí của mình, không thở nổi.

Tôi đã tưởng như máu xương và nước mắt cùng hòa vào với nhau, như muốn vỡ toang lồng ngực. Thật khó để diễn tả cảm giác ngày ngày vẫn nhìn thấy, vẫn nhớ và lo lắng mà không thể hỏi thăm nhau một lời. Vừa mới hôm qua thôi còn ngồi chung trong mâm cơm với gia đình mà hôm nay lại buộc phải như người xa lạ đến vĩnh viễn. Cảm xúc này chỉ có thể gọi tên là đau đến tê dại.

Thật đáng cười cho ai đó còn đang loay hoay, mắc kẹt ở quá khứ như tôi. Ngày ngày, vẫn thấy anh vui đùa, bình thản trên các trang cá nhân của mình, những người thật lòng và thiếu kinh nghiệm trong chuyện tình cảm thật khổ. Điều mà tôi áy náy, trăn trở nhất đó là bà nội và mẹ anh. Ánh mắt buồn lo của họ khiến tôi thấy mình có lỗi thật nhiều, tôi thương họ như thương chính mẹ của mình vậy.

Mỗi ngày tôi đều cố vùi đầu vào học hành, công việc để trí óc không còn chỗ trống cho hình ảnh anh quay cuồng nữa. Chùa là nơi tôi hay lui tới nhất để cân bằng cảm xúc và kìm chế dục vọng tầm thường của tuổi trẻ. Đôi lúc ý nghĩ đến ở hẳn trong chùa lại cuộn lên trong lòng tôi nhưng vì còn nghĩ về bố mẹ nên tôi chưa thể sống theo mong muốn của mình. Với tôi tất cả là một vết đau dài, chỉ trách ban đầu đã sai vì tôi tin.

(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)

VN88

Viết một bình luận