Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống tôi lấy vợ rồi nhưng không thể nào quên hình bóng của em hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Tôi yêu thương vợ thật lòng. Chỉ khi một mình lại chạnh lòng nhớ em, người phụ nữ đã qua tuổi thanh xuân, làm việc để che giấu tình yêu tuyệt vọng với người đã xa.
Hôm nay vợ hỏi: Sao anh bồn chồn thế? Tôi không biết trả lời ra sao, giữa đêm khuya vẫn đốt thuốc suy nghĩ mông lung. Buổi chiều tán dóc với cậu bạn thân, chần chừ mãi, nó bảo lại muốn hỏi gì, bảo có gì mà phải hỏi, nó buông câu nhát gừng: Cô ấy bị thoát vị đĩa đệm, mà thôi, giờ mày quan tâm cũng chẳng để làm gì; đã có gia đình rồi nên biết gia đình thôi. Tôi cũng biết thế, tôi thật lòng yêu thương quý mến vợ mình nhưng biết đến khi nào hình bóng em mới thôi ngự trị một góc nhỏ sâu tận trong tim tôi?
Em, tình yêu nhỏ bé đơn phương, lan man, vô định nhưng bền bỉ của tôi. Em, cô bạn thân, bạn học, người phụ nữ tài giỏi, bản lĩnh đáng thương và tội nghiệp, đơn độc và kiên gan, lụy tình và yếu đuối, bao giờ mới tìm được một bến đỗ bình yên? Em không yêu tôi, 20 năm nay vẫn thế, còn tôi biết mình yêu em. Để em yên lòng, tôi vờ không quan tâm em nữa, hay tôi quả thực hết yêu em thật rồi? Tôi đã làm như em mong muốn, có một mái ấm yên ả, một lòng với vợ con thật, cảm xúc còn lại với em rồi cũng dần lãng quên, mà rồi ai cũng dần lãng quên như thế, có còn ai dõi theo em hoài lẻ bóng?
Chúng tôi học chung trường cả quãng đời học sinh, tôi cá biệt, em ưu tú. Tôi chơi thân với bạn thân em, rồi chơi thân với em, câu chuyện tình bạn gần nửa cuộc đời có quá nhiều điều để nói. Tôi đào hoa, em nghiêm túc, tôi mê gái đẹp (em thì không nhan sắc), em thích người tài giỏi (tôi lông bông), tôi từng nói thích em, em cười ngặt nghẽo, bảo: Ông đi chỗ khác cua gái cho tôi nhờ. Tôi nhiều lần ngỏ lời với em sau đó, em nói: Đừng đùa em. Sau cùng em nói: Giờ nói ra cũng chẳng để làm gì anh ơi.
Tâm sự tôi lấy vợ rồi nhưng không thể nào quên hình bóng của em
Song song với tình cảm đơn phương tôi cũng quen các cô khác, cô nào em cũng biết, cô nào em lắc đầu tôi tự nhiên hết thích, buông ngay. Còn em, trong khi tôi sát bên mà em không ngó tới, đắm đuối trong tình yêu với người phương xa xuân hạ thu đông vài lần gặp nhau, viết dăm ba lá thư, vài dòng bưu thiếp. Em chờ em đợi, em mỏi mòn, yêu từ trong thinh lặng đến hạnh phúc ngập tràn rồi chia xa, yêu rồi chia tay, rồi hàn gắn, chưa kịp đơm hoa kết trái thì tình vĩnh viễn xa từ tuổi thanh xuân đến khi người kia mồ xanh cỏ. Em còn lại một mình, một cõi đơn côi.
Cả thế giới thấy em cười, em thành công, chỉ có hai người biết em buồn, em khổ, là người yêu em và tôi nhưng tôi chỉ biết thế thôi, đứng bên lề cuộc đời em. Chiều chiều sang nhà em chơi, vác đàn gảy tưng tưng, cho em ngồi hát ri rỉ nhìn xa xăm (đấy là khi em chia tay). Đến một hôm người đàn ông kia bước đến bên em bảo: Anh đã ở đây rồi, em khóc đi. Em khóc, khóc cho cả cuộc đời người con gái dồn nén lại, khóc nức nở yếu đuối, trong vòng tay người đàn ông ấy em trở về bản ngã rất đàn bà, yếu đuối, cần nương tựa chở che.
Tôi nhìn thấy người đàn ông ấy ngắm em say đắm và biết mình nên tránh xa em. Ngày họ chuẩn bị cưới, tôi bỏ đi, cũng lăm le lấy vợ. Hạnh phúc hụt tầm tay với, người đàn ông ấy đột ngột mất đi, tôi hủy hôn, chạy về bên em nói: Anh ở đây rồi, em khóc đi. Em gục đầu vai tôi khóc thật, khóc thinh lặng không nói thành lời, nước mắt cứ thế rơi cho một người đàn ông khác. Rồi chúng tôi không còn nói ai nên yêu ai nữa, tôi lại đi bên đời em, em muốn tôi là bạn, là anh, là thứ để ngồi ngó khi buồn, kiểu như hơn cả tình bạn, tình yêu.
Khi chồng sắp cưới mất, em tất tả lo toan để trả lại nhà trai tất tần tật tiền bạc anh ta giao để xây dựng gia đình dù người ta không biết không đòi. Lúc công ty tôi thất bại, em rút hết tiền bạc, cầm cố nhà cửa, đưa tiền cho tôi, không nói nửa lời. Đến một lần, em bảo: Em thương anh lắm nhưng không phải là yêu, vậy nên nếu muốn em yên lòng anh hãy yêu ai đó và lấy vợ đi, đừng làm em áy náy vì cả đời giữ anh như một chỗ dựa không tên.
Vậy là tôi yêu rồi lấy vợ như em mong muốn. Tôi là người trượng phu, một khi đã lấy vợ thì phải yêu thương chăm sóc vợ, coi vợ là trên hết. Nửa năm cho đến lúc lấy vợ, đến tận bây giờ tôi không giáp mặt, không gọi cho em, chỉ sợ gặp em tôi lại hủy hôn, dẫu chẳng để làm gì. Tôi yêu thương vợ thật lòng, cô ấy hiền lành, nhu mì, đảm đang nhưng không rõ mình có còn yêu em không. Chỉ khi một mình lại chạnh lòng nhớ em, người phụ nữ đã qua tuổi thanh xuân, làm việc để quên, làm việc để chết, để che giấu tình yêu tuyệt vọng với người đã xa. Em không biết tự chăm sóc cho mình, rồi ai sẽ làm bóng tùng che chắn cuộc đời em, hả em?
Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com