Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống sự tôi lạc lõng với chồng hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Chồng ít quan tâm tôi, nhiều khi vợ buồn anh cũng không để ý đến. Tôi thật sự lạc lõng, không thể tâm sự cùng ai, ngay cả chồng mình. Tôi chỉ lặng lẽ sống vì con.
Từ nhỏ tôi vốn ít nói, có thể do cha mẹ quen bao bọc, không cho đi chơi và quen biết bạn bè, vì ở quê sợ con gái đi chơi nhiều sẽ hư hỏng. Giờ nghĩ lại tôi thấy sự thương yêu như vậy là vô tình hại con mình. Điển hình là tôi, ít bạn bè, ít nói, giao tiếp cũng không hoạt bát như người khác. Học hết cấp 3 ra trường rồi vào TP HCM học tiếp, tôi vẫn phải chịu sự giám sát của cha mẹ, từ đó cứ sống trong vỏ bọc cho đến khi đi làm mới có phần dạn dĩ hơn nhưng thật sự vẫn chưa hơn ai.
Tôi có bạn trai, anh thuộc tuýp người không lãng mạn, có phần hơi khô khan. Quen nhau 3 năm nhưng tôi chưa hề nhận được một cành hoa nào vào dịp lễ hay sinh nhật. Không phải không có tài chính nên tôi không thể hiểu nổi sao anh lại thế. Tôi có chút chạnh lòng khi thấy bạn bè cùng công ty nhận hoa của người yêu nhưng không vì thế mà chán nản, tôi vẫn yêu anh bằng cả tấm lòng.
Thời gian trôi qua, chúng tôi tổ chức cưới, có sự rắc rối phía nhà anh về tài chính cho đám cưới. Anh là con trai một, cha không may mất sớm nên khi cưới hai đứa phải tự lo tất cả, không ai giúp đỡ. Trời không phụ lòng người, đám cưới chúng tôi vẫn diễn ra suôn sẻ. Sau khi cưới tôi phải bán hết số nữ trang và tất cả tiền cưới để trang trải, chỉ còn hai bàn tay trắng, không dư được xu nào. Tôi vẫn vui vẻ và cảm thấy hạnh phúc vì không quan trọng vật chất.
Tâm sự tôi lạc lõng với chồng
Xin nói thêm tôi thuộc tuýp dễ thương, nhiều vệ tinh xung quanh, họ có điều kiện hơn anh rất nhiều, công việc, nhà cửa ổn định, gia đình tại thành phố, nhưng do duyên nợ hay sao mà tôi không ưng được người nào ngoài anh. Cưới xong vợ chồng tôi thuê trọ, đi làm dành dụm tiền và bắt đầu lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Một năm sau khi cưới chúng tôi tiết kiệm được chút, chuẩn bị sinh con đầu lòng. Từ khi sinh con là một chuỗi ngày bất hạnh của tôi. Tôi buồn vì sự thờ ơ của mẹ chồng, khóc hết nước mắt khi sinh được 5 ngày. Hàng ngày tôi đều chịu đựng tất cả, tính khó chịu, rắc rối vô tâm của mẹ chồng, con thì bệnh cứ tái đi tái lại hơn 3 tháng nay. Một ngày của tôi bắt đầu từ 5h30 sáng và kết thúc lúc 23h đêm, đêm con bệnh khóc trên tay. Tinh thần tôi sa sút nghiêm trọng, hàng ngày tôi đều đóng một vở kịch vui vẻ yêu đời khi đến công ty làm việc. Tôi thật sự là chính mình khi đêm về với sự bế tắc, nằm ôm gối khóc nhiều cho số phận mình.
Chồng không biết hay cố tình không biết mà ít quan tâm tôi, có chăng anh chỉ quan tâm mẹ thôi, nhiều khi vợ buồn anh cũng không để ý đến. Tôi thật sự lạc lõng không thể tâm sự cùng ai ngay cả chồng mình. Nhiều lúc nghĩ quẩn tôi muốn chết đi để thoát khỏi sự bế tắc, lúc sinh bé xong tôi đã bị trầm cảm, có thể đến nay tôi chưa hết bệnh. Chồng cũng không phải người tệ, anh rất hiền nhưng có phần cục tính, không sâu sắc và lãng mạn. Tôi buồn anh cũng không biết vì chỉ dành thời gian để quan tâm mẹ, tôi lặng lẽ sống vì con.
Nhiều lúc vì quá buồn và chạnh lòng cho sự thờ ơ của chồng, tôi đã khóc, nói thẳng với anh cần sự quan tâm chia sẻ, lãng mạn, tôi thích hoa như những phụ nữ khác nhưng mọi chuyện cũng không có gì thay đổi. “Chồng ơi, nếu anh có đọc được những dòng này thì hãy thay đổi anh nhé. Hãy đánh thức tình cảm vợ chồng, em cần lắm sự quan tâm chia sẻ nơi anh. Em đang rất bế tắc, không biết mình còn chịu đựng được đến bao giờ”.
(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)