VN88 VN88

Tâm sự tôi không thể nhớ bao lần bỏ thai

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống  tôi không thể nhớ bao lần bỏ thai  hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.

Tam su toi khong the nho bao lan bo thai

Tôi đã không cho con cơ hội được làm người, vứt bỏ con và cả những đứa em vô tội của nó sau này nữa. Tôi thấy mình không đáng có được hạnh phúc, không xứng đáng được yêu quý và trân trọng.

Nhiều đêm không ngủ được, nước mắt cứ chảy mãi không chịu thôi. Tôi và anh yêu nhau đã bảy năm và sắp làm đám cưới, trong mắt bạn bè, gia đình chúng tôi là một cặp trời sinh, là tấm gương để em út học theo, bởi đơn giản tình yêu của hai đứa không vụ lợi, không toan tính và biết hy sinh vì nhau. Có lẽ vì thế mà bao lần tôi cắn răng chấp nhận bỏ đi giọt máu của mình chỉ để đổi lại cái sĩ diện cho gia đình hai bên.

Lần đầu tiên biết mình mang thai, khi đó mới là sinh viên năm thứ hai, tâm lý lo sợ, khóc rất nhiều như muốn ngã quỵ, anh cũng không khác tôi là mấy. Thay vì nghĩ về giọt máu của mình tôi lại lo lắng cho gia đình trước miệng lưỡi thiên hạ. Sau hai tuần, nghe lời khuyên của anh tôi đi bỏ thai. Cứ nghĩ đó là lần đầu và cũng là lần cuối làm cái việc thất đức ấy, vậy mà mọi chuyện vẫn tiếp diễn cho đến tận giờ, khi tôi đã ra trường và đi làm được 2 năm.

Tâm sự tôi không thể nhớ bao lần bỏ thai

Thật sự tôi không nhớ nổi mình đã bỏ thai bao nhiêu lần, đã khóc nhiều đến mức nào, ngã quỵ và đứng lên ra sao. Có lẽ tôi may mắn hơn những bạn gái khác là luôn có anh bên cạnh. Anh nhìn tôi khóc, cam chịu khi tôi chửi rủa anh là kẻ hèn nhát, vô dụng và có những lúc tôi xưng “mày tao” với anh. Những lúc đó anh cũng khóc và im lặng.

Có lẽ anh hiểu nỗi đau, sự dằn vặt trong tôi nên không bao giờ nặng lời hay lảng tránh, tất cả chỉ càng khiến tôi thấy mình tội lỗi nhiều hơn. Thà anh bỏ rơi, phụ bạc, tàn nhẫn với tôi như chính tôi đã tàn nhẫn với những giọt máu của mình, có lẽ sẽ khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Mỗi lần nhìn những đứa trẻ chơi đùa tôi lại nghĩ đến giọt máu đầu tiên của mình, nếu can đảm giữ lại thì giờ nó đã năm tuổi rồi, chuẩn bị đi học lớp một, đã biết gọi mẹ. Tôi không cho con một cơ hội được làm người, vứt bỏ con và vứt bỏ cả những đứa em vô tội của nó sau này nữa. Thật sự tôi không đáng sống như một con người, không xứng đáng có được hạnh phúc, không xứng đáng được yêu quý và trân trọng.

Chỉ còn vài tháng nữa tôi với anh sẽ tổ chức đám cưới, tôi muốn dừng lại, muốn cuộc sống bắt mình phải trả giá chứ không phải mang lại cho tôi hạnh phúc như vậy. Tôi muốn xa anh, xa mãi nhưng lại không làm được, tôi hèn nhát. Tôi muốn nói hết sự thật cho gia đình, bạn bè để họ biết mà khinh rẻ, xa lánh tôi nhưng lại sợ làm mọi người tổn thương bởi tôi là niềm tự hào của cả gia đình. Không biết họ sẽ phản ứng thế nào khi biết đứa con từ lâu nay vẫn được coi là niềm hãnh diện khi nhắc đến lại là người như vậy. Tôi sợ!

Giờ nỗi sợ cứ dai dẳng theo tôi khi giấc ngủ đến, sợ lấy chồng không phải vì lo lắng một ngày nào đó anh sẽ bỏ rơi mà sợ những đứa con sau này phải gánh hậu quả cho mẹ của nó, nghĩ đến đó lòng tôi quặn lại. Giờ tôi rất hoang mang, không biết nên làm gì vào lúc này bởi chồng sắp cưới nói nếu tôi bỏ đi anh sẽ chờ, tôi chết anh cũng chết. Anh muốn tôi phải sống vui vẻ và cố gắng sống tốt để bù đắp lại những sai lầm hai đứa đã gây ra, nếu tôi sợ không muốn sinh con thì có thể xin con nuôi, anh không ép tôi phải sinh. Tôi nên làm như thế nào, cưới chồng, quên đi quá khứ và sống hạnh phúc hay dừng lại ở đây? Rất mong các bạn cho tôi lời khuyên.

Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com

VN88

Viết một bình luận