Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống tôi không muốn đi quá giới hạn dù đã đang ký kết hôn rồi hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Tôi yếu đuối, nhạy cảm, hay suy nghĩ nhiều về mọi chuyện, rất sợ khi đã trao thân cho anh rồi sẽ không còn sự tự tin, không còn là chính mình.
Tôi và anh yêu nhau bốn năm từ thời sinh viên. Anh quê ở Đồng Nai, tôi quê Long An. Sau khi tốt nghiệp, tôi và anh đều về quê mình xin việc. Trong thời gian ba năm đi làm, dù ở cách xa nhưng tình cảm chúng tôi gắn bó, thủy chung. Anh là người con trai rất tốt, lương thiện, chân thành. Ba năm cách xa gần 200 km, mỗi tháng chúng tôi gặp nhau một, hai lần. Vì lâu ngày gặp lại, bao nhiêu nhớ thương dồn nén, chỉ muốn ở bên nhau suốt ngày nên chúng tôi thường vào nhà nghỉ, tuy nhiên chưa vượt quá giới hạn, có chăng chỉ là những cái ôm thật chặt, những nụ hôn như bất tận và đụng chạm cơ thể khi cảm xúc dâng tràn.
Một vài lần trong lúc gần gũi như thế, dù không nói ra nhưng tôi biết anh muốn đi quá giới hạn. Tôi nhìn vào mắt anh và thủ thỉ “Hãy đợi em”. Anh ngượng ngùng, mỉm cười rồi ôm tôi vào lòng, ngủ đến sáng. Qua những lần đó, tôi càng thương anh nhiều hơn. Đã có nhiều lúc chính tôi cũng muốn chìm đắm vào vòng tay anh, muốn trao cho anh nhưng lúc đó lý trí, định kiến xã hội và những lời răn dạy thường ngày của cha mẹ đã níu cảm xúc của tôi trở lại.
Tâm sự tôi không muốn đi quá giới hạn dù đã đang ký kết hôn rồi
Hiện tại, chúng tôi đang tính chuyện hôn nhân. Sau ngày dạm ngõ, chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn. Ngày cưới định vào cuối năm nay nhưng công ty bất ngờ cử anh đi nước ngoài bốn tháng nên phải dời lại năm sau. Hai gia đình đi coi ngày cưới cho năm sau thì phải đến tháng 11 dương lịch mới được ngày. Hai bên đã quyết định nên chúng tôi thuận theo dù phải đợi cả năm nữa.
Gần đây, khi nói chuyện với tôi, anh ngỏ ý muốn đi quá giới hạn, tôi ngại ngần thì anh bảo với pháp luật chúng tôi đã là vợ chồng, với gia đình đều đã coi
nhau như thông gia, tôi còn sợ điều gì. Tôi lảng tránh vì đăng ký kết hôn chỉ là thủ tục pháp lý, còn hôn lễ mới chính thức được hai gia đình thừa nhận. Anh có vẻ buồn nhưng chỉ thoáng qua lúc ấy, xong rồi anh lại vui vẻ bình thường và
vẫn hứa sẽ đợi đến ngày cưới, khi tôi đã thật sẵn sàng.
Tôi mới 25 tuổi nhưng bản tính bảo thủ và lo xa. Ba năm trước, ngày đầu tiên vào nhà nghỉ cùng người yêu tôi tự dằn vặt mình rất nhiều. Tuy nhiên vì quá yêu, quá nhớ và tin tưởng anh nên tôi chấp nhận và biết niềm tin của mình là đúng đắn. Ba năm qua, anh luôn tôn trọng, yêu thương và cố gắng rất nhiều vì tôi. Bạn bè tôi nhiều người đã đi quá giới hạn trước hôn nhân nhưng thật sự tôi không có can đảm làm điều đó. Tôi cũng hiểu “trinh tiết” không phải là cái màng mỏng manh đó, mà chính là giữ gìn trọn vẹn cả thể xác lẫn tâm hồn của người con gái cho người mình yêu thương. Huống chi tôi và anh đã có những đụng chạm khi cảm xúc ùa tới cùng nỗi nhớ thương mãnh liệt sau thời gian xa cách.
Không phải tôi không tin tưởng anh mà không tin vào bản thân mình. Tôi yếu đuối, nhạy cảm, hay suy nghĩ nhiều về mọi chuyện, rất sợ khi đã trao cho anh rồi sẽ không còn sự tự tin, không còn là chính mình. Yêu xa, rất dễ có những cảm xúc trống trải, cô đơn, thiếu vắng, nếu tôi không giữ được mình mà bi lụy, mất tự trọng bản thân thì có thể sẽ mất luôn cả anh. Tôi nghĩ ngày hạnh phúc nhất của tôi và anh phải được cả gia đình, xã hội, pháp luật thừa nhận. Nơi tình yêu thăng
hoa sẽ là căn phòng trong tổ ấm của hai chúng tôi chứ không phải căn phòng trong nhà nghỉ.
Tôi thấy anh vì tình yêu, tình thương mà kìm nén, không vì sự chối từ của tôi mà giận hờn hay trách móc. Anh càng tôn trọng tôi, tôi càng thấy có lỗi với anh. Điều này cứ làm tôi phân vân, nửa thương anh, nửa lo sợ cho tình yêu của mình nếu đi quá giới hạn. Tôi có cổ hủ quá không? Tôi phải suy nghĩ thế nào cho đúng? Chân thành cảm ơn.
Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com