VN88 VN88

Tâm sự tôi có vượt qua được lời nguyền của số phận?

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống  tôi có vượt qua được lời nguyền của số phận? hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.

Năm 28 tuổi, tôi đã một lần đeo nhẫn đính hôn rồi cũng tháo ra. Năm 30 tuổi chưa đến mức đính hôn nhưng gần như vậy, rồi cũng không thành. Giờ tôi lại đính hôn, anh là người tốt, làm giám đốc công ty riêng, gia đình anh cũng là chủ một doanh nghiệp.

Hồi bé, tôi rất thích những ngày mưa bão, những cơn gió xoắn thành vòng cuốn tung lên thành vòng bụi, lá, cơn mưa trút ào ào trắng xóa, mờ mịt mọi cảnh vật. Điều tôi rất thích là khi những cái cây trốc gốc đổ ào xuống gần bờ sông, cùng mọi người trong xóm đội mưa gió đem rựa đi chặt những nhánh nhỏ về chờ trời nắng phơi khô làm củi đốt. Tôi không giúp được gì nhưng cảm giác đứng giữa trời mưa gió, lá cây ào ào rơi vào người, bay mênh mông giữa khoảng trời bao la bao giờ cũng khiến tôi thấy choáng ngợp, lúc đó tôi không hình dung được là cảm giác gì.

Tôi là người phóng khoáng, theo tử vi, một chuyên gia về ngành này xem và bảo rằng, lúc mới xem ngày tháng năm và giờ sinh, chưa gặp đã biết tôi là một phụ nữ đẹp, đa sầu đa cảm, có số đào hoa nhưng cũng lắm truân chuyên. Còn nhiều điều khác nhưng tôi lưu ý đến điều này nhất vì cái chữ truân chuyên  khiến cuộc đời tôi dừng trước lằn ranh hôn nhân mãi. Lúc này đây, chỉ còn 2 tháng nữa là đến ngày cưới, ở tuổi 32 tôi vẫn không thể khiến mình cho rằng hôn nhân là lẽ sống. Một chuyện xảy ra tôi không biết đó là ngẫu nhiên hay có thế lực vô hình nào chuyển biến sự việc theo cách tử vi đã định cho sở thích của tôi về những ngày mưa bão.

Năm 28 tuổi, tôi đã một lần đeo nhẫn đính hôn rồi cũng tháo ra. Năm 30 tuổi chưa đến mức đính hôn nhưng gần như vậy rồi cũng không thành. Bây giờ tôi lại đính hôn, anh là người tốt, làm giám đốc công ty riêng, gia đình anh cũng là chủ một doanh nghiệp. Khi kết hôn xong, theo thảo luận của ba mẹ anh, tôi sẽ nghỉ công việc hiện tại về làm cùng gia đình. Thật lòng tôi vẫn thích làm ngoài hơn nhưng có những tình huống tế nhị vẫn phải theo vậy, đây cũng không hẳn là vấn đề lớn.

Công việc của tôi lúc đó khá nhiều, nặng trách nhiệm nên cách đây 6 tháng một ý nghĩ chợt đến với tôi là trước sau gì tôi cũng rời bỏ công việc hiện tại sau khi cưới. Vì vậy sao không tìm một công việc gì đó nhẹ nhàng để đầu óc thanh thản trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân mà tôi vẫn thấy thấy ngờ ngợ khi nghĩ đến. Rồi tôi xin vào làm vị trí tiếp tân ở một khách sạn, thấy cũng thật nhẹ nhàng khi tạm thời đầu óc thảnh thơi vì công việc đơn giản, không phải cạnh tranh hay lên kế hoạch gì cả.

Tâm sự tôi có vượt qua được lời nguyền của số phận?

Cho đến tuần thứ 2, chiều tối hôm đó, tôi chuẩn bị giao việc để về thì nghe cãi cọ lớn tiếng từ phía bar rượu, tôi vội đẩy cửa vào, thấy 2 khách hàng đang hung hăng với bartender. Bất thình lình người kia chụp ly rượu ném về phía bartender, tôi đứng sau quan sát nên thấy sớm hơn vội đẩy người đó ngã vào quầy, ly rượu sượt qua vai tôi nhưng không hề hấn gì, những người khác cũng chạy đến can thiệp.

Sáng hôm sau, tôi nhận được lẵng hoa kèm tấm thiệp, mở ra thấy dòng chữ “Cảm ơn P, ly cocktail này không phải cho ngày hôm qua mà dành cho ngày đầu tiên khi mới gặp”, tôi nhìn bên cạnh là ly cocktail rất đẹp. Trước đó tôi và anh thường gặp nhau nhưng chỉ là những lời chào như đồng nghiệp. Cũng không phủ nhận tôi thấy mến người này, tôi thấy cũng bình thường vì một người đàng hoàng sao lại không thể khiến người khác có cảm tình được? Cách cảm ơn của anh cũng có gì đó rất thi vị, những ngày sau là ly cocktail đủ mùi vị khác nhau hoặc một loại quả gì đó.

Lần thứ 2 tôi vào quầy bar đó như một khách hàng khi anh mời đến và mọi thứ dần trở nên quen thuộc. Tôi không phải người quá lãng mạn hay thực tế, chỉ có điều cảm giác để cảm xúc tự do trong tiếng nhạc, xung quanh có vẻ chẳng ai hoàn hảo và trước mặt là một người xem cuộc sống luôn là sự phiêu lưu khiến đầu óc tôi như bồng bềnh.

“Hãy là bạn gái anh, anh yêu em”. Có thể tôi cũng yêu hoặc chưa yêu anh nhưng tôi yêu khái niệm về cuộc sống có gì đó để tìm kiếm như vậy. Tôi không làm gì vượt quá giới hạn. Tôi vẫn biết nếu nói chuyện dừng cuộc hôn nhân sắp tới thì chắc phải đối mặt với thực tế đầy tai tiếng và cũng thấy đời mình sao gian truân quá. Nhưng nếu kết hôn thì tôi có gian truân không? Tôi cũng chẳng hiểu chính mình. Tôi khóc mà không biết khóc cho điều gì. Một người quan tâm theo cách tử tế, tin cậy khiến tôi dằn vặt thấy như có tội và hình ảnh một người nhìn chằm chằm ly rượu cho rằng cuộc sống sẽ không đàng hoàng nếu không phải là tôi. Điều gì là đúng tôi cũng không biết nữa. Không biết tôi có vượt qua lời nguyền số phận được không?

(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)

VN88

Viết một bình luận