VN88 VN88

Tâm sự tôi chỉ thương hại chồng

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống sự tôi chỉ thương hại chồng hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.

Cả ngày tôi chẳng nói được mấy câu, anh bắt chuyện tôi cũng lảng tránh, có lẽ tâm trạng bế tắc trong lòng khiến tôi càng ngày càng cáu gắt vô cớ dù anh không làm gì. Tôi kiếm chuyện, soi mói, bắt bẻ anh từng chút, anh có làm gì tôi cũng thấy bực bội, anh chỉ chịu đựng không phản kháng gì.

Tôi năm nay 28 tuổi, kết hôn với chồng gần 1 năm, một cuộc hôn nhân quá vội vã đối với bản thân. Tôi lấy anh không hề có ọột chút tình yêu. Qua người mai mối, chúng tôi biết nhau trong khoảng thời gian rất ngắn, không đến 1 tháng anh đã nói yêu và muốn cưới, tôi đồng ý lấy anh nguyên nhân vì đang đau khổ với cuộc tình khác.

Tôi và người ấy yêu nhau hơn 2 năm, tôi rất yêu người ấy nhưng người ấy lại không mang đến cho tôi cảm giác tin tưởng và hy vọng để chờ đợi một đám cưới hạnh phúc sẽ diễn ra, dù miệng nói yêu tôi. Tôi đi lấy chồng vì thấy anh cũng hiền lành, công việc ổn định, hơn nữa gia đình anh cũng có vẻ đàng hoàng tử tế. Tôi cũng chưa hiểu rõ gì về con người anh và chắc chắn anh cũng vậy. Lúc đó tôi cũng không quan tâm lắm về việc anh có yêu mình không, hai bên cứ tất bật chuẩn bị lo làm đám cưới. Tôi nghĩ lấy nhau rồi từ từ yêu cũng được, có thể giống tâm lý chung của nhiều người khi kết hôn không có tình yêu. Tôi đã không lường trước được vì sự nông cạn thiếu suy nghĩ của mình mà bây giờ bản thân phải tự gánh lấy đau khổ.

Tôi sống chung với nhà chồng vài tháng rồi chúng tôi ra ở riêng, gia đình bên chồng tôi đều là những người tốt, tôi không phải có bất cứ phàn nàn gì về họ. Chồng tôi đúng với những gì tôi cảm nhận lúc đầu, anh hiền lành nhưng càng sống chung, tôi càng nhận ra anh quá đỗi hiền lành, mọi việc tôi đều phải tự quyết định. Bây giờ tôi mới hiểu bản tính của anh vì trước đây cũng đâu tìm hiểu.

Anh thật thà quá mức, bạn bè đồng nghiệp đều có thể lợi dụng được anh. Anh là người không có lập trường, không có chính kiến, không quyết đoán, không biết giao tiếp, diễn đạt lời nói và ý muốn rất kém. Anh không thế nói một câu cho suôn sẻ để người nghe có thể hiểu ngay được, cứ diễn đạt lủng củng một cách chậm chạp và thường là không đầu không cuối.

Nói chuyện với ai anh cũng nói rất nhỏ, thậm chí phải hỏi lại mới nghe được. Có khách hay gặp người nhà của tôi anh vui vẻ vồ vập nhưng nói vài câu là hết, không còn chuyện gì để nói nữa. Tôi nhận ra tính cách anh quá nhạt nhẽo, quá mờ nhạt, thiếu tự tin, khô khan ít nói, cũng không biết hài hước dù chỉ 1 câu, làm việc gì cũng rất chậm chạp. Với mọi người, với gia đình anh, với tôi, anh giống như một cái bóng lặng lẽ. Tính cách tôi lại đối lập với anh.

Sống chung gần một năm nhưng tôi vẫn không thấy yêu anh dù chỉ một chút. Tôi đã rất cố gắng để có cảm giác yêu anh nhưng đành bất lực, bây giờ mới biết cảm giác không thể ép buộc trái tim mình yêu ai theo ý muốn. Tôi cố gắng trò chuyện với anh, rủ anh đi dạo, đi ăn, đi chơi với mong muốn tạo cảm giác gần gũi thương yêu nhưng phải thất vọng. Tôi và anh như 2 tâm hồn lạc lõng, không thể hòa hợp. Tôi cảm nhận được anh cũng có yêu tôi, ít ra cũng có tình cảm khi cưới, chỉ có tình cảm của tôi đối với anh xuất phát từ con số 0 và đến giờ vẫn vậy.

Tâm sự tôi chỉ thương hại chồng

Sở dĩ tôi cần phải có cảm giác yêu chồng vì sống với chồng mà không yêu, tôi không có hạnh phúc và đang từng ngày gậm nhấm nỗi đau khổ, chắc chỉ có những người giống hoàn cảnh của tôi mới hiểu rõ tâm trạng này. Tôi biết không thể yêu anh một phần vì trái tim không nghe lời, một phần vì có thể tính cách của anh như vậy nên tôi không thể yêu. Ngay cả cảm giác nể phục, tôn trọng anh tôi cũng không có làm sao thấy yêu được.

Tôi đã cố gắng nhìn vào những ưu điểm của anh, anh là người tốt, thương và chiều chuộng, luôn chia sẻ việc nhà, không rượu chè thuốc lá nhiều, không cờ bạc gái gú, tôi cũng thuyết phục bản thân mình dù sao đã chọn anh nên chấp nhận và bằng lòng với những gì mình đã chọn. Nhưng đối với anh tôi chỉ có lòng thương hại, tình thương tôi dành cho anh cũng không có nói chi đến thứ xa xỉ là tình yêu.

Vì không có tình yêu nên sống bên anh tôi luôn cảm thấy trống rỗng, vô hồn, không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc vun vén gia đình theo đúng nghĩa. Tôi không cảm thấy hạnh phúc thì làm sao có thể mang hạnh phúc đến cho người bên cạnh, tôi làm việc rồi về nhà và làm việc nhà lẩm lũi như một cái bóng. Tôi đã có ý định buông xuôi sau mọi cố gắng mà không thể yêu anh.

Tôi cảm thấy bế tắc không lối thoát, không ngày nào tôi không nghĩ đến việc ly hôn để thoát khỏi cuộc sống “đồng sàng dị mộng” này. Tôi cảm thấy mình bị trầm cảm rồi tự cố gắng thoát ra. Tôi khao khát yêu được yêu, nhìn những cặp tình nhân, vợ chồng người ta yêu thương hạnh phúc bên nhau tôi không khỏi chạnh lòng và khao khát. Cuộc sống không có tình yêu giống như chỉ đang tồn tại vậy.

Trước đây tôi vốn lạnh nhạt với anh, giờ càng lạnh nhạt và ít nói. Cả ngày tôi chẳng nói được mấy câu, anh bắt chuyện tôi cũng lảng tránh, có lẽ tâm trạng bế tắc trong lòng khiến tôi càng ngày càng cáu gắt vô cớ dù anh không làm gì. Tôi kiếm chuyện, soi mói, bắt bẻ anh từng chút, anh có làm gì tôi cũng thấy bực bội, anh chỉ chịu đựng không phản kháng gì.

Tôi không để có con với anh vì tình hình như vậy có con càng rối, hơn nữa tôi không muốn có con với người mình không hề yêu. Chuyện vợ chồng với anh trước giờ chỉ là nghĩa vụ, tôi không cảm thấy ham muốn gần gũi chút nào, luôn kiếm cớ lảng tránh và bây giờ đã 2 tháng tôi không cho anh gần gũi. Ngay cả khi anh lại gần, ôm, nắm tay tôi cũng cảm thấy vô cùng khó chịu và đẩy anh ra, gắt gỏng với anh.

Tôi biết mình sai và quá đáng nhưng không thể kiềm chế việc mình đối xử không tốt với anh. Mỗi lần như vậy lại suy nghĩ, cảm thấy day dứt với anh và tự hứa dù không yêu anh cũng nên đối xử tốt vì anh đâu có lỗi gì nhưng tôi lại tiếp tục như vậy. Tôi cũng nhiều lần tâm sự thật với anh rằng đã sai vì cả 2 đều quá vội vàng khi cưới nhau, khi lấy anh tôi chưa kịp yêu và sống chung đến giờ tôi vẫn không thể yêu anh. Tôi cũng không biết tại sao cứ cáu gắt và đối xử không tốt, mong anh thông cảm và đừng buồn vì bản thân tôi làm vậy cũng đâu thấy vui sướng gì.

Tôi muốn anh tạm thời đừng gần gũi tôi nữa vì tôi cảm thấy gượng ép. Hãy sống như 2 người bạn một thời gian xem có chuyển biến gì không. Anh cũng đồng ý và đến nay đã 2 tháng không gần gũi. Tôi biết kéo dài như vậy chỉ là kế hoãn binh thôi, anh khó chịu lắm khi phải kiềm chế nhưng tôi biết làm sao khi bản thân không hề muốn gần gũi, thậm chí còn thấy chán ghét khi nghĩ đến phải làm chuyện đó với anh.

Tôi còn lấy lý do chính đáng để bảo anh phải ngủ riêng, ngay cả ngủ cùng giường tôi cũng không muốn, anh cũng đồng ý. Anh vẫn vui vẻ đối xử tốt và tỏ ra quan tâm, thương tôi hơn. Tôi thấy anh chẳng được vui vẻ hạnh phúc gì khi sống với tôi nhưng vài lần tôi gây chuyện rồi nhắc việc ly hôn anh tỏ ra bất ngờ và không đồng ý.

Gần đây việc phải ly hôn luôn ám ảnh tôi, có lẽ tôi nên giải thoát cho cả hai càng sớm càng tốt. Càng kéo dài tôi sẽ càng gây tổn thương và làm anh buồn hơn, đợi đến lúc quá mỏi mòn mới ly hôn có lẽ cả tình nghĩa cũng không giữ được, lúc đó không chừng anh đã cảm thấy thù hằn và ghét tôi.

Ly hôn mỗi người mỗi hướng, tôi có thể làm lại từ đầu, sẽ gặp một nửa thật sự, sẽ yêu, được yêu như tôi hằng khao khát, có một mái ấm đích thực, nếu không tôi sống độc thân cả đời cũng được. Còn anh sẽ chấm dứt chuỗi ngày chẳng có gì hạnh phúc bên tôi, sẽ cưới được người vợ thật lòng yêu anh, mang đến hạnh phúc đúng nghĩa cho anh. Anh vốn hời hợt nên không hiểu ý định muốn ly hôn của tôi, nếu tôi đòi ly hôn chắc anh buồn và sốc, tôi sợ với bản tính của anh, anh không thể vượt qua và sẽ sống sa đà rượu chè.

(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)

VN88

Viết một bình luận