Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống sau 20 năm sống vì gia đình, giờ tôi có thể sống cho mình hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
20 năm qua, tôi luôn nhận phần cáng đáng gia đình. Khi ở trong nước lúc các con còn bé, tôi cũng đón đưa, sữa bột, gửi con hết giờ hành chính rồi lại gửi thêm giờ để hoàn thành công việc.
Tôi là kỹ sư cơ khí máy, mọi người chỉ trích cô gái “sát trai” nhiều quá, tôi thấy cần phải có tiếng nói để mọi người có cái nhìn đa chiều, thấu đáo hơn trước sự việc của cuộc sống. Thực tế bài báo “sát trai” đầu tiên tôi không quan tâm nhiều, chỉ tập trung vào bài “Em sẽ luôn yêu chồng, yêu cả anh nữa” nhiều hơn. Tôi giật mình vì hình như tác giả viết về chuyện của mình, cho đến lúc này tôi cũng không xác định được chính xác ai là người viết mặc dù giống chuyện của tôi 100%.
Nói về việc sát trai hay sát gái, theo tôi hiểu chỉ là cụm từ cổ theo cách quen nói từ xưa để lại. Đây là nam nữ giao lưu, kết nối để tiến tới quan hệ tình cảm, bản thân việc này không xấu, chỉ là hành động tìm kiếm, lựa chọn cho mình một đối tác, phù hợp thì quan hệ lâu dài, không sẽ dừng lại ở mức quen biết, tuy nhiên sẽ để lại tiếc nuối, hối hận. Điều này ai sợ thì nên xác định sống độc thân. Nếu đúng tác giả là người quen biết, tôi nói để mọi người hiểu thêm chút.
Tâm sự sau 20 năm sống vì gia đình, giờ tôi có thể sống cho mình
Cô gái này đẹp dịu dàng, đằm thắm, nữ tính, thậm chí yếu đuối, có giáo dục, giỏi chuyên môn và chất chứa nhiều nỗi u buồn, thiếu tình cảm của cha và thèm một bờ vai để tựa. Cô ấy đã ngủ trên vai tôi trên chặng đường từ Hải Phòng về Hà Nội. Tôi đã không xuống ngang đường để về công ty như mọi khi mà trả thêm gấp 3 lần tiền vé để cùng về Hà Nội vì không nỡ đánh thức cô dậy. Nhìn em ngủ một giấc ngủ tin tưởng, yên bình, say sưa, lòng tôi đau quặn, biết chắc cô gái này bất hạnh trong hôn nhân. Em bảo vẫn độc thân nhưng tôi cảm nhận như em vừa sinh con. Tôi biết em đã gửi niềm tin vào mình mặc dù chúng tôi mới quen nhau chưa đầy một giờ. Ngọt ngào là vậy đó! Chúng tôi đã có vài bữa ăn cùng nhau.
Sơ qua về tôi để mọi người rõ. 20 tuổi tôi sang Trung Đông làm việc, tham dự đủ chiến tranh vùng vịnh, thấm thế nào là hoang mạc khô cằn. Từ đó tới nay tôi chỉ đi làm việc, học tập ở nước ngoài hoặc làm cho các tập đoàn lớn của nước ngoài ở trong nước. Chưa một người Việt nào là sếp trong đời tôi.
Tôi có một đặc tính, quản lý mà không “bóp chết” được tiếng Anh của tôi là tôi không hợp tác. Xin tiết lộ, sếp tôi hiện nay hơn tôi mọi lĩnh vực và tôi sẵn sàng chết thay cho sếp. Công việc luôn phải xa nhà nên vợ chán, đòi ly hôn dù chỉ là xích mích vụn vặt, tôi phải đối mặt với ban hòa giải một lần, chấp nhận mọi điều kiện để hai con được bình yên. Tôi thương các con chưa trưởng thành, không muốn con mang tiếng bố mẹ bỏ nhau, chọn giải pháp đi làm xa để vợ ở Hải Phòng thoải mái. Chúng tôi đã ly thân nhiều năm nay.
Tôi luôn nhận phần cáng đáng gia đình, mua đất, làm nhà xong mới cưới vợ. Khi ở trong nước lúc các con còn bé cũng đón đưa, sữa bột, nhà trẻ, vườn hoa, gửi con hết giờ hành chính rồi lại gửi thêm giờ để hoàn thành công việc. Đón con đã gần nửa đêm. Mùa hè tắm cho con xong bố cũng như tắm. Đến nay hai con trai gái đã gần trưởng thành, thương và thân bố. Bố con chỉ dùng tiếng Anh (để luyện cho các cháu).
Suốt cả năm trời, hôm qua 3 bố con mới ăn với nhau được bữa cơm ở nhà hàng, căn nhà ở Hải Phòng tôi không muốn về nữa. Tôi đang làm nhà ở quê (cách trung tâm Hà Nội 14 km), sẽ làm lại từ đầu. Chờ thêm vài năm con trưởng thành rồi tính tiếp. Tinh thần phục vụ vợ con, tôi có thể giặt mọi quần áo cho vợ. Tôi cũng không giận cô ấy, gần 20 năm, tôi và gia đình nhà nội không quan tâm tới một xu của vợ.
Tôi không biết cô ấy làm được bao nhiêu, vì công việc là phổ thông. Đến giờ tôi vẫn nói, nếu cô ấy không làm được gì, tôi nuôi hết, coi như vợ đau yếu nhưng tình cảm hết rồi. Một chặng đường đau khổ dài đằng đẵng không có thời gian viết ra đây được. Đến thời điểm này tôi đã có thể nghĩ sống cho mình được rồi.
Gửi em! Không biết em có phải là tác giả của bài viết hay không, dù đúng hay sai anh đã xem em như tri kỷ. Với trải nghiệm khắp 5 châu, giao thiệp, sinh sống và làm việc với đủ các sắc tộc, chỉ một câu trả lời anh biết em là người phụ nữ đôn hậu, tự trọng và có giáo dục. Mặc dù may mắn chưa đến nhưng anh khẳng định hạnh phúc đang đến với em trong tương lai gần. Là anh hay một người đàn ông nào khác sẽ bù đắp cho em, vì người tốt như em không thể chịu bất hạnh mãi. Đoạn quá khứ đau khổ của em chỉ là một khúc sông nhỏ trong lòng nó suốt hành trình dài ra biển.
Thành thật cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc bài này.
(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)