Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống nỗi no của những sinh viên trường luật hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Năm học thứ ba này, tôi định xin bảo lưu một năm để có thể làm những điều mình thiếu. Một năm bảo lưu tôi sẽ dành hầu hết thời gian cho việc học tiếng Anh, thời gian còn lại làm gia sư kiếm thêm thu nhập.
Hiện là sinh viên năm ba của một trường chuyên đào tạo ngành luật học. Từ nhỏ, ước mơ của tôi là trở thành luật sư, tôi thích cảm giác tư vấn, hướng dẫn, giúp đỡ người khác nên quyết tâm theo đuổi ngành này dù ba mẹ ngăn cản. Nhiệt huyết trong tôi vẫn cao nhưng nó lại dần xuống dần khi tôi học năm thứ ba, bởi bị ám ảnh câu nói của cô giáo: “Cô biết trong lớp nhiều bạn có ước mơ mãnh liệt vào nghề luật sư nhưng nghề luật sư không huy hoàng như cảnh trên phim ảnh mấy em xem đâu”, hoặc “Học thì cứ học, học là thế nhưng khi ra thực tế giải quyết lại khác nữa, sau này ra trường mấy em sẽ hiểu nhiều hơn”. Trong tôi xuất hiện nhiều suy nghĩ tiêu cực về ngành mình học, bản thân thấy mệt mỏi.
Xét hoàn cảnh thực tế, tôi chọn con đường này sẽ ít ngã rẽ hơn các bạn có hoàn cảnh bình thường vì lý lịch gia đình tôi thật sự rất xấu, việc ra trường xin vào Sở tư pháp, tòa án, viện kiểm sát hay vào Đảng quá xa vời. Mục tiêu lúc đầu của tôi là có thể học và lấy được một tấm bằng tốt, học siêu tiếng Anh rồi xin vào một công ty luật nước ngoài, khi nào có đủ kinh nghiệm, kinh tế tôi sẽ về quê, mở riêng cho mình một văn phòng luật, tư vấn luật miễn phí cho người nghèo, người lao động. Quan trọng hơn là tôi có thể ở với ba mẹ vì từ nhỏ mẹ tôi đã không có ông bà ngoại bên cạnh nên tôi thật sự không muốn xa mẹ, xa gia đình.
Tâm sự nỗi no của những sinh viên trường luật
Đến năm thứ ba này, tôi định xin bảo lưu lại một năm để có thể làm những điều mình thiếu. Một năm bảo lưu tôi sẽ dành hầu hết thời gian cho việc học tiếng Anh thật siêu, thời gian còn lại làm gia sư để có ít thu nhập và ôn lại kiến thức của mình học vì thấy khi học và thi qua thì không áp dụng lại thường xuyên, chèn thêm nhiều cái mới tôi thấy mình đã quên nhiều thứ quan trọng. Học hành 12 năm rồi thêm ba năm đại học tôi cảm thấy kiệt sức, không biết chính xác cái đang học ngoài kia nó như thế nào. Liệu kiến thức tôi học ở trường có giúp được gì không? Với lại tôi cũng muốn trải nghiệm cuộc sống thực tế.
Một năm sau, tôi sẽ quay lại trường tập trung học và lấy bằng mà mình muốn, lúc đó tôi nghĩ nếu tiếng Anh tốt có thể làm thêm để không xin tiền ba mẹ nhiều nữa. Bây giờ việc bài vở ở trường nhiều, rồi làm thêm, học tiếng Anh, hoạt động của lớp… tôi cảm thấy mình ôm không hết mà có hết thì mọi thứ có thể sẽ chỉ dừng lại ở mức trung trung, như vậy làm sao trả hiếu ba mẹ nhanh, làm sao tôi có thể cạnh tranh với nhiều người giỏi hơn.
Tôi là đứa con gái 20 tuổi, thích khám phá, học hỏi nhiều điều, thích sống thực tế chứ không kiểu con gái mơ mộng hoàng tử hay giấc mơ hồng. Tôi cũng không muốn tương lai khi ra trường phải lao đao xin việc, cũng không muốn ba mẹ thất vọng vì họ đã đổ quá nhiều mồ hôi, nước mắt, của cải vào con đường học vấn của tôi. Tôi cũng sợ việc người ở quê bảo: “Học hành cho nhiều ra trường làm không đủ ăn, không bằng một đứa làm mướn. Tốn tiền”. Tôi thực sự muốn bảo lưu vì hiểu mình đang thiếu cái gì, cần cái gì, mà đôi khi tôi nghĩ ngoại ngữ, kỹ năng mềm giờ sẽ tốt hơn và có ích hơn kiến thức tôi đang học khi ra ngoài thực tế.
Tôi suy nghĩ rất nhiều về những điều đó, bạn bè bảo sao tôi lại có suy nghĩ khùng như vậy vì đang học hành ngon lành. Còn ba mẹ, khi tôi nói ra ý định này chắc ba tôi nổi khùng lên mất, vì ba cứ nghĩ học và lấy bằng thì đảm bảo tương lai, ai cũng học liên tục rồi lấy bằng, đó là quy luật, nếu đi ngược lại sẽ “không đúng”. Còn tôi? Tôi nghĩ mình cần bổ sung cái thiếu và cần trước khi quá muộn. Tôi còn trẻ, muốn sống theo suy nghĩ của mình, nghĩ rằng chỉ mình mới biết cái gì tốt.
Liệu tôi có nên theo suy nghĩ của mình bây giờ và hành động? Tôi muốn giấu ba mẹ mà quyết tâm thực hiện những điều đã nói ở trên. Tôi sợ ba giận nhưng lại nghĩ mình đã 20 tuổi rồi, cuộc sống sau này sướng khổ do mình chứ không thể cứ trông vào ba mẹ mãi được. Thực sự, một đứa con gái chưa ra đời nhiều, không biết công việc đi làm như thế nào, cuộc sống ngoài kia ra sao hay khi đến 25 tuổi con người ta sẽ hối tiếc điều gì. Tôi thực sự mong sự chia sẻ, lời khuyên của mọi người. Chân thành cảm ơn.
Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com