Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống người yêu tôi không tâm lý hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Anh thường khó chịu, không nghe bất cứ điều gì từ tôi. Đứng trước một người như vậy tôi chỉ biết lắc đầu. Anh làm tôi mất cảm giác yêu thương nhưng trong thân tâm tôi vẫn cảm thấy nhói đau khi suy nghĩ đến chuyện chia tay.
Tôi là một cô gái trẻ, người sống bằng lý trí nhiều hơn con tim, có thể do những trải nghiệm đau thương của cuộc đời đã góp phần tạo ra con người tôi hôm nay. Từ lúc còn nhỏ tôi đã muốn thoát tục đi tu nhưng gia đình không đồng ý, chỉ cho tôi được theo đạo, không được xuất gia. Tôi chai sạn với tình cảm nam nữ dù xung quanh có nhiều người để ý. Họ đến với tôi chỉ vì nhìn tôi đẹp, không thì vì nhà tôi giàu có. Tôi không quan tâm nguyên nhân là gì vì trong đầu luôn nghĩ “Yêu là tạo ra khổ đau”.
Tâm sự người yêu tôi không tâm lý
Nhưng có bao giờ cuộc đời con người được yên bình như sở nguyện. Rồi tôi gặp anh trong một chuyến anh cùng người bạn của tôi về du lịch tại nơi tôi đang sinh sống, đồng thời nhờ tôi làm hướng dẫn viên. Ấn tượng ban đầu của tôi về anh dường như chỉ dừng lại ở một con người lạnh lùng, công tử, khinh khỉnh với mọi người xung quanh. Rồi mọi rào cản giữa chúng tôi cũng dần được xóa bỏ với một chút quan tâm, một chút ý nhị tinh tế và một chút xông xáo từ anh.
Tôi biết anh cũng là người theo Phật, anh hay làm từ thiện những khi rảnh rỗi, quan niệm về cuộc sống có nhiều điểm tương đồng với tôi. Cứ thế chúng tôi quấn lấy nhau như hình với bóng. Rồi cũng đến lúc anh quay về thành phố trong sự chia tay nuối tiếc. Tôi lại tiếp tục cuộc sống thường ngày và cố chôn vùi sự nhung nhớ. Dường như anh là người không cam chịu trước nghịch cảnh.
Anh chủ động liên lạc và đề nghị tìm hiểu dù tôi với anh ở rất xa nhau. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình lúc đó, như vô thức, như bản năng, tôi òa vỡ, nhanh chóng đồng ý nhưng cũng cho anh biết còn một năm nữa thôi, khi kết thúc học kỳ cuối tôi sẽ đi du học lấy bằng thạc sỹ. Buồn lắm khi biết như vậy nhưng anh nói sẽ chờ tôi, chờ đến ngày tôi quay về, hai đứa sẽ bên nhau mãi.
Yêu xa dường như mọi thứ chỉ giới hạn trong chiếc điện thoại, những lần online để chat video trên yahoo, cập nhật facebook nhưng tôi vẫn cảm thấy vui và ấm ám dù bàn tay không được anh nắm chặt, không quà, không hoa, không có những lần hẹn hò ngày nghỉ lễ. Đôi lúc thấy mơ hồ về tình cảm này nhưng tôi không vì thế mà nản lòng, vì tôi biết bản thân yêu anh nhiều lắm.
Tôi sống trong một gia đình rất khó tính và kỹ lưỡng. Cả nhà không cho tôi quen ai cho đến khi tôi học xong, nên anh mãi chỉ đứng trong bóng tối với gia đình tôi. Nhà có hai anh em, tôi rất được chăm chút vì là út gái, mọi người luôn sắp đặt chu toàn mọi thứ cho tôi và tôi cũng quen như vậy từ khi còn nhỏ. Nhưng quả thật đến một ngày tôi chợt nhận ra chuyện hôn nhân của mình cũng được sắp đặt.
Mẹ biết chuyện khi chợt thấy tôi tra sách coi về ngày tháng sinh của hai đứa, cùng với mật độ nhắn tin dày đặc của tôi, mẹ hỏi mãi và tôi không thể giấu. Mẹ nghiêm túc không cho vì tuổi tôi với anh kỵ nhau, đồng thời cũng thông báo tôi không phải lo chuyện chồng con vì cả nhà đã chọn được người sẽ làm chồng của tôi sau này. Người con trai đó là chỗ quen biết với gia đình tôi, hiện đang sống và làm việc ở một thành phố khác cách xa chúng tôi và gia đình sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt.
Tôi hoang mang không biết mẹ nói có phải là sự thật hay không, vì chỉ riêng việc kỵ tuổi là gia đình đã rất gay gắt. Tôi không phải là đứa thích nổi loạn để chống lại người lớn, tôi chọn cách im lặng cho bản thân có thể suy nghĩ một cách đúng đắn hơn. Nếu cưới chồng thì tôi không thể cưới người tôi không yêu nhưng làm cho gia đình buồn phiền thì tôi sao nỡ.
Mọi thứ như giằng xé, tôi chẳng dám nói điều này với anh, chỉ mong sau này khi tôi và anh ổn định hơn thì sẽ cố gắng thuyết phục gia đình tôi thay đổi. Được một thời gian với bao kỷ niệm vui buồn hơn giận, không biết có phải xa mặt cách lòng mà rồi tôi cảm thấy anh không còn như trước. Anh ít tâm lý hơn, ít hiểu tôi hơn, những lần giận vô cớ của anh tăng lên làm tôi chẳng biết phải làm sao vì không thể ở bên cạnh để bắt kịp cảm xúc của anh.
Năm học cuối nặng nề, tôi ít có thời gian cho anh mỗi tối online. Học xong về nhà lại tiếp tục làm bài tập, tôi không muốn vì yêu đương mà xao nhãng con đường tương lai. Có đôi lúc mệt mỏi hay tập trung cao độ tôi lại quên mất anh, tôi biết anh giận nhiều, cố giải thích nhưng đôi lần anh không chịu hiểu cho tôi.
Có lần vì tập trung làm bài cho xong, không thể trả lời tin nhắn của anh ngay được, anh nhắc nhở tôi là anh không muốn chờ. Đến khi tôi nhắn cho anh thì anh để tôi chờ và nói muốn tôi biết cảm nhận của anh khi phải chờ đợi tin của tôi. Và nhiều nhiều hơn nữa những chuyện nhỏ nhặt xoay quanh vấn đề liên lạc giữa hai đứa. Sự mệt mỏi làm tôi nghĩ đang yêu lầm trẻ con.
Tôi muốn anh hiểu và thay đổi, bao dung hơn, rộng lượng hơn nên ngồi lại nói chuyện với anh. Nhưng khi đặt vấn đề gì thì anh lại không muốn tôi nói nữa. Anh thường khó chịu, không nghe bất cứ điều gì từ tôi. Đứng trước một người như vậy tôi chỉ biết lắc đầu. Anh làm tôi mất cảm giác yêu thương nhưng trong thân tâm tôi vẫn cảm thấy nhói đau khi suy nghĩ đến chuyện chia tay.
Đúng là yêu làm con người ta mụ mị, không còn sáng suốt. Giờ đây tôi như ngập trong mớ cảm xúc rối bời. Trước mắt chúng tôi là cả một đoạn đường dài mang tên “xa cách”. Những lúc buồn tôi cứ nghĩ sao mình lại phải khổ tâm vì một người như vậy? Chọn người yêu mình còn hơn là chọn người mình yêu, hay tôi cứ theo sự sắp đặt của gia đình cho xong, quá lắm thì tôi đi du học và ở lại đó luôn, chẳng phải gặp bất kỳ ai. Nhưng như vậy tôi thấy mình ích kỷ quá.
Viết vài dòng tâm sự lên đây, tôi cũng chỉ mong tìm được sự đồng cảm cũng như tìm ra được hướng đi tốt nhất cho tương lai mình. Chân thành cảm ơn!
(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)