Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống mẹ tôi luôn coi khinh người nghèo hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Tôi đã nhấn mạnh nhiều lần rằng bạn bè đã cho tôi những gì, chưa có ai lợi dụng tôi cả, tôi đã lớn rồi, biết cách chọn bạn mà chơi. Nhiều lúc tôi cảm thấy xấu hổ với bạn bè vì thái độ của mẹ xem thường họ ra mặt.
Tôi 22 tuổi, không còn trẻ con cũng chưa hẳn chững chạc, đủ để hiểu đâu là giá trị của một con người. Tôi tự nhận thấy mình sống rất tình cảm, cảm thông với những mảnh đời bất hạnh có nghị lực vươn lên, muốn giúp đỡ bạn bè và không hề phân biệt giai cấp. Từ nhỏ tôi sống trong gia đình nề nếp, gia giáo, được ăn học đến nơi đến chốn, nhà tôi không phải giàu có nhưng cũng thuộc hạng dư dả, nổi tiếng ở quê.
Tôi được bạn bè nhận xét là dễ thương, có duyên, tốt bụng, vui vẻ, hòa đồng nên từ nhỏ mọi người rất quý mến. Khổ nỗi tôi và mẹ không bao giờ tâm sự với nhau được nhiều vì bất đồng quan điểm. Tôi không muốn cãi lại nên dần khép mình, không muốn tâm sự chuyện bạn bè trường lớp với mẹ nữa, luôn cố xây dựng các mối quan hệ xã hội thật tốt, không hề phân biệt sang hèn. Đối với tôi tình bạn cần sự chân thành và thấu hiểu chứ không phải phụ thuộc vào vật chất hào quang bên ngoài.
Tâm sự mẹ tôi luôn coi khinh người nghèo
Mẹ tôi lại khác, mẹ luôn nói bóng gió rằng tụi bạn thân thiết với tôi vì tiền, vì dòm ngó gia sản nhà mình. Tôi thật sự rất khó chịu và thất vọng về mẹ. Càng ngày mẹ càng thái quá. Hồi tôi học cấp hai, có đứa bạn vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên phải đi làm không học tiếp được nữa, tôi rất xót xa cho hoàn cảnh đó, động viên bạn rất nhiều. Mẹ biết chuyện liền cấm tôi chơi với bạn ấy, mẹ còn mắng tôi là chơi chung với những người vô học có ngày hư hỏng, tôi ức lắm nhưng im lặng không thèm cãi lại.
Lên cấp ba tôi có thêm nhiều bạn bè mới, mỗi khi biết người nào mới mẹ hay gặng hỏi tôi về gia cảnh họ thế nào. Khi họp lớp ở nhà bạn mẹ lại hỏi nhà bạn đó có rộng không, đẹp không, ba mẹ bạn làm nghề gì. Tôi không muốn kể, cũng không muốn mẹ can thiệp nữa nên tình cảm mẹ con ngày càng xa cách.
Tôi đã nhấn mạnh nhiều lần rằng bạn bè đã cho tôi những gì, chưa có ai lợi dụng tôi cả, tôi đã lớn rồi, biết cách chọn bạn mà chơi. Nhiều lúc tôi cảm thấy xấu hổ với chúng bạn vì thái độ của mẹ xem thường tụi bạn ra mặt.
Tôi thực sự quá mệt mỏi, 22 tuổi tôi từng rung động với ai đó nhưng lại sợ mẹ sẽ làm tổn thương cả hai nên tự ngăn chặn luôn cảm xúc ấy và đến giờ tôi vẫn không muốn yêu ai vì ngại thái độ của mẹ, nhiều lúc chỉ muốn ở vậy cho xong để mẹ phải thay đổi cách suy nghĩ của mình. Mẹ đâu biết khi nhìn xuống không ai bằng mình mà nhìn lên mình cũng có bằng ai đâu. Mẹ xem thường và kỳ thị người nghèo thì những người giàu có hơn cũng đang chê bai mình đó thôi. Tôi phải làm thế nào để mẹ thay đổi đây?
Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com