Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống mẹ khổ cực cả đời để cho anh em tôi được hạnh phúc hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Lớn lên tôi mới nhận thấy mẹ không đẹp vì đã nhận hết khổ cực về mình để chúng tôi không phải động tay động chân vào bất cứ việc gì dù nhỏ nhặt. Tôi trắng nõn xinh đẹp trong khi mẹ càng ngày càng đen đi vì phơi nắng ngoài đồng ruộng.
Ngày còn nhỏ, tôi yêu bố nhất, luôn nghĩ sao mẹ không đẹp như mẹ các bạn khác, sao bố mẹ lại làm ruộng, sao tiền tiêu vặt của tôi ít thế… đủ loại oán trách, thậm chí xấu hổ về bố mẹ mình. Lớn lên tôi mới nhận thấy mẹ không đẹp vì đã nhận hết khổ cực về mình để chúng tôi không phải động tay động chân vào bất cứ việc gì dù nhỏ nhặt.
Tôi lớn lên trắng nõn xinh đẹp trong khi mẹ càng ngày càng đen đi vì phơi nắng ngoài đồng ruộng. Mẹ dù là giáo viên nhưng hễ tan tầm là lại lao đầu vào ruộng vườn để kiếm sống bởi mẹ có người cần chăm sóc, hơn nữa người bố tôi từng kính yêu nhất chưa từng làm tròn trách nhiệm của người chủ gia đình. Người đàn ông đó đáng lẽ phải là trụ cột để cả nhà dựa vào thì lại luôn như một đứa trẻ cần mẹ tôi chăm sóc chỉ bảo từng ly từng tí.
Tâm sự mẹ khổ cực cả đời để cho anh em tôi được hạnh phúc
Người ta vẫn nói: Bạn không thể lựa chọn cha mẹ khi sinh ra nhưng có thể lựa chọn cuộc đời của mình. Tôi yêu mẹ, nghĩ ngày nhỏ không nghe lời khiến mẹ buồn phiền nhiều quá, tự nhủ sau này sẽ làm nhiều điều khiến mẹ vui. Đến giờ tôi vẫn chưa làm được điều đó, chỉ thấy mẹ buồn lo nhiều hơn. Tôi nghĩ nếu thật sự có kiếp sau xin mãi làm con của mẹ.
Tôi yêu mẹ, người luôn mất ăn mất ngủ vì lo nghĩ cho tôi, người thức suốt đêm chăm sóc mỗi khi tôi bệnh. Mỗi lần như thế mẹ lo lắng ngược xuôi, nhất định sẽ không quên nấu cháo thịt băm rồi mớm từng thìa cho tôi. Không phải tôi không thể tự mình ăn mà tham lam sự ấm áp này, chẳng biết còn được mẹ đút cháo mấy lần nữa. Tôi chỉ nghĩ muốn làm nũng, muốn nhìn mẹ nhiều thêm chút, sợ sẽ có ngày mình quên mất hình ảnh này.
“Không sinh con thì mong mỏi con, sinh con rồi lại lo lắng cho chúng cả cuộc đời, lúc nhỏ sợ ngã bệnh, lớn lên sợ con không tốt, lúc kết hôn rồi lại sợ chúng không hạnh phúc”, mẹ tôi chính là phụ nữ như thế. Không biết đến khi nào tôi mới có thể khiến mẹ bớt lo. Bài thơ này tôi từng đọc được ở đâu đó, mạn phép trích dẫn:
Con ơi! Khi con còn thơ dại,
Mẹ đã mất rất nhiều thời gian,
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm;
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau
nước mũi;
Những kỷ niệm về những năm tháng mẹ
con mình sống bên nhau
Làm mẹ nhớ thương da diết,
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con
chờ mẹ chút.
Cho mẹ suy nghĩ thêm…
Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì,
Mẹ cũng quên…
Con ơi! Con quên là mẹ con ta đã tập
luyện hàng trăm lần,
Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời?
Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp
Những câu ngây ngô, hàng trăm câu
con hỏi từ đâu?
Nên nếu mẹ lỡ kể lể nhiều lần những câu
chuyện móm răng
Ngâm nga những khúc ru con thời con
bé
Xin con tha thứ cho mẹ
Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức
ấy nhé!
Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn
vặt trong nhà!
Con ơi! Giờ mẹ thường quên cài nút áo,
xỏ dây giày,
Ăn cơm vãi đầy vạt áo,
Chải đầu tay bần bật run,
Đừng giục giã mẹ,
Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng
thêm.
Mẹ chỉ cần có con ở bên
Mẹ đủ ấm.
Con ơi! Bây giờ mẹ đi chân không vững,
nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ,
Dìu mẹ, chậm thôi
Như năm đó,
Mẹ dìu con đi những bước đầu đời.
Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com