VN88 VN88

Tâm sự mất cảm hứng vì chồng thích ‘chém gió’

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống mất cảm hứng vì chồng thích ‘chém gió’ hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.

Anh ngày nào cũng đi cà phê, giao dịch với bạn bè, vẫn được tiếng vợ đẹp, con ngoan, có nhà có xe ô tô đi (xe của ba tôi), đâu ai biết sự thật tôi vô cùng thất vọng về anh. Tôi biết chắc năng lực của chồng, anh chỉ giỏi ngoại giao, khéo vẽ vời kế hoạch, dự án.

Tôi sinh ra trong gia đình trí thức, năm 7 tuổi mẹ mất, ba một mình nuôi 2 anh em tôi khôn lớn, đến nay đã hơn 20 năm. Ba là người cha tuyệt vời nhất. Để nuôi các con nên người, được cuộc sống no đủ vui sướng như bạn bè khác, ba phải xin ra khỏi quân ngũ, làm rất nhiều nghề vất vả. Ba thành công sau một vài vụ mua bán đất, gia đình có chút của để dành. Trong tư tưởng mơ mộng của mình, tôi luôn mong lấy được người đàn ông như ba làm chỗ dựa.

Sơ qua về mình, dù thiếu tình thương của mẹ, tôi vẫn được lớn lên trong sự thương yêu của 2 bên gia đình nội ngoại. Biết ba vất vả, tôi tự lập, gắng sức học tập, sắp tốt nghiệp cao học và có việc làm trong cơ quan nhà nước, lương không cao, đủ cho bản thân. Năm nay tôi 31 tuổi, tính hòa đồng, thân thiện, độc lập, chăm chỉ, được khá nhiều người yêu mến, ba thường đùa là may quá trông tôi không đến nỗi nào. Chắc tại cuộc sống của tôi khá êm ả, dễ chịu, ít phải lo nghĩ, lại không có mẹ định hướng nên khi chọn bạn đời tôi đã không biết cách đánh giá và lựa chọn. Nỗi buồn của tôi cũng bắt đầu từ khi lập gia đình.

Trong khá nhiều người dành tình cảm cho mình, tôi lấy một người hơn 4 tuổi. Anh là người yêu thứ 2 và là người đàn ông đầu tiên của đời tôi. Anh đẹp trai kiểu công tử, cư xử nhã nhặn, nhẹ nhàng, vui tính, dễ chịu, rất được lòng gia đình, họ hàng, bạn bè, thậm chí cả hàng xóm nhà tôi. Yêu nhau 3 năm, tôi lờ mờ nhận ra anh không hợp, anh có bằng đại học, công việc rất thất thường, hay bỏ dở, thường nói với tôi những ý tưởng lớn lao khó thực hiện.

Tâm sự mất cảm hứng vì chồng thích ‘chém gió’

Lúc đầu tôi vui vì nghĩ anh có chí, nhưng khi tôi hoặc người nhà góp ý, anh tự ái cãi đến cùng, bảo tôi chỉ biết sách vở, không có thực tế sao hiểu được anh. Tôi cũng cùng giúp anh trải qua nhiều việc kinh doanh dù đều thất bại, vì đều là những lĩnh vực anh không am hiểu sâu, lại thuê người mà không trực tiếp làm, còn nhiều lý do khác. Lúc đó tôi thực sự nản lòng, muốn chia tay, anh hứa tha thiết rằng hãy tin anh, anh sẽ thành công, đem hạnh phúc cho tôi.

Anh vận động ba đến nói chuyện với ba tôi, hứa gia đình sẽ trả nợ cho anh, tiến hành cho tôi và anh cưới nhau. Ba thương vì nghĩ tôi yêu anh, phải chia tay vì anh nợ nần chứ không biết vì tôi thấy anh có vẻ mơ mộng, thiếu an toàn và cũng không còn yêu anh nhiều nữa. Ba động viên tôi lấy anh vì cho rằng đàn ông chỉ cần có đạo đức là tốt rồi, có gì ba sẽ giúp đỡ. Phần vì thương anh, phần vì tôi còn chút hy vọng và mọi người động viên, tôi lấy anh làm chồng.

Sau đó, tôi sinh một con gái đến giờ đã được hơn 3 tuổi, chồng rất thương con, con rất yêu và theo mẹ, nhìn bề ngoài gia đình tôi hạnh phúc, vợ chồng đẹp đôi. Trong lòng tôi ngày càng thất vọng vì gia đình anh không có điều kiện nên anh ở nhà tôi. Cả nhà rất tôn trọng anh, tôi nhiều lần bảo anh chuyển về sống với cha mẹ chồng, anh không thích. Trong gần 5 năm lấy nhau, anh thay đổi công việc không biết bao lần, mọi chi tiêu gia đình đều từ đồng lương của tôi và ba tôi chu cấp. Thỉnh thoảng anh cũng kiếm được một chút đưa cho tôi, nhưng mang tiền nhà đi nuôi công ty của anh là chính.

Tôi nói anh nên bỏ công ty đi làm thuê, lúc anh nói công ty là sự nghiệp của anh, lúc anh nói không xin được việc khác. Người quen giúp anh xin việc, anh làm khoảng vài tháng rồi thôi không biết vì sao. Tiền nợ trước khi cưới bố chồng đã hứa sẽ giải quyết cho anh nhưng rồi tôi phải vay tiền ba cho anh trả nợ. Vài năm trước ba tôi còn đỡ được, mấy năm nay kinh tế khó khăn, ba vẫn phải cho tôi tiền lương hưu hàng tháng cùng với lương của tôi mới đủ nuôi gia đình.

Nhiều lúc thấy ba hết tiền tiêu, không nói nửa lời, tôi thương ba ứa nước mắt và thất vọng về chồng vô cùng, vậy mà vẫn phải nhẹ nhàng, không dám làm quá khiến anh tự ái, tổn thương. Tôi cảm thấy áp lực đè nặng lên vai, đến cơ quan vẫn phải giữ hình ảnh vui vẻ, gia đình hạnh phúc, về nhà phải lo cơm áo gạo tiền, cho con được cuộc sống no đủ, sung túc, cho chồng không thua bạn kém bè, bản thân mình vẫn phải chỉn chu, gọn đẹp, phải lo chuyện 2 bên nội ngoại. Tôi cũng không dám tâm sự với ba về cuộc sống của mình sợ ba buồn, lo cho tôi.

Từ chỗ mệt mỏi, áp lực cuộc sống, thất vọng, chuyện vợ chồng cũng không thường xuyên. Chồng lại hay ốm, khó ăn uống vì phải ngon mới ăn, không ngon ăn ít, rồi vì lo công việc nên anh gầy đi, không như tôi dễ ăn nên dù thế nào cũng ăn được. Tôi động viên anh ăn, anh bảo ôsin nấu chán anh không ăn được nhiều, yếu là phải thôi, vì công việc và không có bà trông con, tôi phải thuê người giúp việc.

Tôi đã một lần nói muốn ly hôn, rồi thương con, thương anh lại thôi. Khoảng 1 tháng trước, tôi viết thư cho chồng nói về mọi việc, muốn ly hôn với anh và mong anh quyết định, anh im lặng coi như chưa đọc, tôi xem hòm thư biết anh đã đọc. Tôi rất ngại, không thể nói thẳng với rằng anh đang là gánh nặng cho tôi. Tôi không thể vừa nuôi con, vừa chăm chồng bằng tiền lương của mình, tôi thương ba, không muốn lấy tiền của ba mãi khi ông cũng đang khó khăn.

Anh ngày nào cũng đi cà phê, giao dịch với bạn bè, vẫn được tiếng vợ đẹp, con ngoan, có nhà có xe ô tô đi (xe của ba tôi), đâu ai biết sự thật tôi vô cùng thất vọng và thương con, thương bản thân. Tôi thật lòng muốn có thêm một đứa con nữa nhưng sợ sinh con không có tiền cho con cuộc sống đầy đủ. Anh bảo nếu muốn cứ sinh rồi tính, cứ yên tâm sẽ nuôi được.

Tôi thật sự mất niềm tin quá, không còn chút cảm hứng nào với anh vì chắc đã hết yêu, chỉ còn thương anh. Giờ tôi biết chắc năng lực của chồng, anh chỉ giỏi ngoại giao, khéo vẽ vời kế hoạch, dự án. Tôi phải giữ uy tín cho anh nên không bao giờ than thở hay nói sự thật với ai, kể cả gia đình chồng nên nhiều người quý mến và tưởng anh có năng lực. Trong lòng tôi chẳng còn hy vọng về anh.

Giờ tôi sống như ly thân với anh đã một tháng, anh vẫn coi như không biết gì. Tôi có nên kiên quyết rời xa anh không hay tiếp tục mà không còn gì để mong chờ, xin cho tôi một lời khuyên chân thành.

(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)

VN88

Viết một bình luận