Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống hàng đêm vì không thể giữ cho con mái ấm gia đình hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Mỗi khi nhìn con ngủ ngon giấc, nước mắt mình rơi mãi, mình thì sao cũng được, chỉ là khóc thương con mà thôi, vì con còn nhỏ quá. Tự trách mình không thể giữ cho con được một mái ấm bình thường như nhiều đứa trẻ khác.
Mình là Thùy Trang, tác giả bài viết ”Tay trắng ra đi để chồng được hạnh phúc”. Hôm nay mình quay lại chuyên mục tâm sự VnExpress để cảm ơn tất cả mọi người, các anh chị, các bạn đã dành chút thời gian an ủi, động viên mình trong lúc khó khăn nhất của cuộc sống.
Thực ra trước khi quyết định ly hôn, mình có chuyện với chồng lần cuối, hy vọng rằng sẽ tìm ra cách nào đó giải quyết vấn đề khủng hoảng tài chính hiện tại. Mình nhớ là anh đã rất giận dữ vì cho rằng tại mình mà anh rơi vào hoàn cảnh khủng hoảng hiện tại. Nguyên nhân là 2 năm trước, khi công việc của anh bắt đầu gặp khó khăn, anh có bảo mình giả vờ ly hôn để anh bên kia kết hôn giả. Lúc đó mình không đồng ý, vì chỉ mong muốn có một cuộc sống bình thường, dù khó khăn cũng được, miễn là gia đình êm ấm, vợ chồng có đăng ký kết hôn đàng hoàng.
Thật ra mà nói, cuộc sống hiện tại gia đình không đến nỗi nào, vì mình, tuy không đi làm chính thức nhưng cũng xoay sở làm cái này, cái kia phụ giúp anh lo chi phí sinh hoạt gia đình. Chỉ có điều, anh ấy cần một khoản tiền lớn để giải quyết những việc lớn, mà mình thì chỉ có một chữ ký là có giá thôi, mình cảm thấy bất lực vô cùng. Nếu mình có công việc ổn định hay một ít tài sản giúp anh trong lúc này thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Tâm sự khóc hàng đêm vì không thể giữ cho con mái ấm gia đình
Anh nói mình là người không bình thường, khiến anh mệt mỏi quá, vì nhiều người ở bên kia vẫn làm hôn thê giả, có sao đâu. Nhưng mình biết, đa số họ, chia tay nhau thực sự sau đó. Mình hỏi rằng, nếu tìm cách vay mượn người quen, bạn bè, có được số tiền anh cần thì anh có thể đổi ý không, nhưng anh nói: ”vay tiền thì phải trả, thôi dẹp đi. Cuộc đời anh, anh tự quyết định, em không đồng ý, anh cũng làm”.
Phải thừa nhận là lúc đó mình chỉ nói liều vậy thôi, vì mình không còn cách nào khác cứu vãn cuộc hôn nhân của mình nữa rồi. Mình đành phải chấp nhận ly hôn, vì không muốn anh bị stress và giận dữ nữa. Phải nói thêm là: Đàn ông trong gia đình và dòng họ anh đều bị di truyền tiểu đường và huyết áp cao.
Năm 2012 vừa rồi đã có 2 người đột quỵ chết vì huyết áp cao. Nếu vì chuyện này mà gây ảnh hưởng gì đến sức khỏe của anh thì mình ân hận lắm. Hơn nữa, anh đã có bạn gái mới, 2 người tuy mới quen, nhưng dù sao cũng ăn ở với nhau như vợ chồng rồi. Dù anh phủ nhận tình cảm của 2 người, nói là: có đến với nhau thì cũng chỉ là tình dục. Nhưng mình biết anh yêu cô ấy rất nhiều.
Anh khẳng định không bỏ rơi mẹ con mình, sau khi xong việc sẽ về VN sống với gia đình. Nhưng anh không biết rằng, dù đó là sự thật đi nữa thì số tiền đó chỉ đủ để anh ấy giải quyết khó khăn tài chính, chứ không đủ để hàn gắn những vết thương trong trái tim mình. Bây giờ, nghĩ đến chuyện nhìn mặt anh thôi, mình cũng cảm thấy đau đớn và hoảng loạn, mình không biết tại sao nữa, vậy thì làm sao có thể tiếp tục sống chung.
Cảm ơn mọi người vì những lời động viên an ủi, đã giúp mình có thêm sức mạnh, quyết định mang con đi cùng. Quá trình ly hôn kéo dài khoảng 6 tháng, cũng vừa đủ thời gian để mình kết thúc công việc hiện tại, có ít tiền cho 2 mẹ con sau này. Mình biết rõ, cuộc sống mới sẽ rất nhiều khó khăn thử thách, mà mình chẳng có người thân nào bên cạnh, mình cũng biết số tiền mình sắp có được là rất ít ỏi, mình cũng biết dù có bằng đại học Luật và tiếng Anh, nhưng đã bỏ không vài năm, sẽ rất khó khăn khi tìm việc làm.
Nhưng không sao hết, mẹ con mình sẽ rau cháo nuôi nhau. Mình tính hết rồi, nếu số phận nghiệt ngã quá, mình không thể lo cho con được nữa thì 2 mẹ con sẽ nương nhờ cửa Phật. Mai này con lớn lên, có thể xin hoàn tục lại, nếu con muốn.
Mình cố gắng kìm chế cảm xúc bên ngoài thật tốt để có thể tiếp tục những công việc dang dở, và còn phải tư vấn, giúp anh chuẩn bị giấy tờ xin ly hôn. Nhưng hàng đêm, mỗi khi nhìn con ngủ ngon giấc, nước mắt mình rơi mãi, mình thì sao cũng được, chỉ là khóc thương con mà thôi, vì con còn nhỏ quá. Tự trách mình không thể giữ cho con được một mái ấm bình thường như nhiều đứa trẻ khác.
Nhưng như anh Huydeptrai_3t, một độc giả đã nói, có những chuyện, mình cố gắng đến đâu cũng không được. Và em cũng cảm ơn rất nhiều sự quan tâm của anh và mọi người dành cho em. Tấm lòng thì em xin nhận, còn vật chất thì cho phép em từ chối, vì em còn sức khỏe, em có thể tự xoay sở được, anh đừng lo gì cho em.
Thật lòng mình không giận chồng, vì mình hiểu chỉ vì đường cùng anh ấy mới phải làm vậy mà thôi. Mình quyết định bế con ra đi, cũng chỉ vì đường cùng. Biết là anh rất thương con, nhưng giờ mình chỉ có con là chỗ dựa tinh thần, nhà cửa, tiền bạc, tiền trợ cấp, mình không cần. Mình chỉ cần có con bên cạnh mà thôi.
Mình cũng không nghĩ rằng, ra đi như vậy là sẽ đến bến bờ hạnh phúc mới, nhưng mình biết chắc chắn 1 điều, 2 mẹ con sẽ sống 1 cuộc sống thanh thản. Nghị lực thì mình có, chỉ mong rằng ông trời cho mình sức khỏe để có thể làm việc tốt, nuôi con khôn lớn.
Tất cả những ngày tháng hạnh phúc, vui vẻ hay cay đắng, mình sẽ để lại phía sau. Xin cảm ơn tất cả mọi người một lần nữa. Kính chúc một năm mới thật nhiều sức khỏe và hạnh phúc
(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)