Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống hoang mang vì quá lận đận đường tình duyên hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Tuổi của tôi cũng khó tìm bạn, đàn ông tốt cũng đã có chủ, họa chăng đại gia thì toàn chọn gái trẻ đẹp, người như tôi cũng không ai ngó ngàng làm gì. Đàn ông giàu thì cũng lừa dối, đàn ông nghèo cũng lừa dối.
Mỗi lần Tết đến tôi lại có cảm giác sợ hơn là vui vì nó lại lấy đi của tôi thêm một tuổi, tức là tôi lại già đi một tuổi. Với trẻ nhỏ ngày tết là ngày chúng vui nhất vì được nghỉ, được đi chơi, được lì xì. Với thanh thiếu niên, nhất là những người đang yêu hoặc đã có gia đình thì đây là dịp để họ bày tỏ tình cảm với người yêu, với gia đình của mình. Nhưng với tôi lại là nỗi ảm đạm, buồn tẻ và đơn độc.
Trước đây, những ngày này là ngày vui của gia đình tôi vì lúc đó chúng tôi người đi học kẻ đi làm ở Sài Gòn về cùng nhau xum họp trò chuyện. Nhưng từ khi chị em tôi lập gia đình thì không còn vui nữa, mỗi người mỗi nơi, nhiều lúc Tết cũng không về được.
Tâm sự hoang mang vì quá lận đận đường tình duyên
Tôi là đứa con gái thứ 2 trong nhà có 4 chị em, khi còn làm ở Sài Gòn tôi thấy cuộc sống tuy không đủ đầy mà thấy vui vì được học hỏi nhiều điều. Nhưng từ khi mẹ bệnh, tôi bị bắt phải về nhà trông nom và làm việc tại địa phương. Với một đứa thích vui vẻ mà về với vùng khỉ ho cò gáy này đã làm cho tôi đổi tính. Cộng thêm việc phải gánh vác chuyện gia đình, khiến tâm tính tôi thất thường.
Làm công ty nhà nước với số tiền làm công ăn lương thì chẳng nhiều nhặn gì, nếu tiết kiệm chỉ đủ ăn mà thôi. Vì vậy vấn đề cơm áo gạo tiền lo cho gia đình hết sức nan giải đối với tôi. Ba mẹ có lương hưu chỉ đủ lo tiền thuốc, tôi cũng cố gắng lo chu toàn mọi việc nhưng vẫn không làm hài lòng ba mẹ. Mặc dù tôi có đôi lúc bực dọc và cãi vã với ba mẹ khi trong túi không có tiền, nhưng làm sao tránh khỏi chuyện cãi nhau. Vì vậy có lẽ mà tôi không được thương nhiều hơn chị em trong nhà, không buồn nhiều vì từ nhỏ tôi đã tự lập và lo cho mình được. Điều tôi buồn nhất là không ai hiểu mình.
Hàng ngày đi làm về tôi vẫn thui thủi một mình, thời gian đầu mẹ bệnh nặng nên tôi lo hết thứ này đến thứ khác, đến nỗi không có thời gian để lo cho chính mình. Tôi nghĩ đơn giản mình còn trẻ nên từ từ nghĩ tới chuyện lập gia đình, lúc về nhà đi làm tôi mới 24 tuổi, 5 năm trước tôi dành thời gian lo cho mẹ, 5 năm sau bệnh mẹ vẫn chưa khỏi tôi lại tiếp tục lo và khi nhìn lại thì giật mình 10 năm rồi.
Trong 10 năm đó tôi cũng có quen một số người nhưng kỳ lạ thay tôi quen một thời gian rồi dẫn về nhà chơi, không hiểu vì sao mà những người đàn ông đó lại ra đi không nói lời nào. Tôi cảm thấy buồn và giận bản thân. Tôi là một cô gái không xấu và cũng không đẹp, có chiều cao và nước da trắng, cuộc sống thì trung bình thôi nên không làm hài lòng cánh đàn ông.
Vì thế tôi trở nên ít nói và sống lầm lì, chỉ biết sáng đi làm chiều về quanh quẩn ở nhà. Công ty tôi là công ty kinh doanh, bạn bè của tôi cũng chỉ là bạn quan hệ xã giao vì công việc. Bạn học của tôi lớp thì làm tại Sài Gòn, lớp thì lập gia đình làm tại địa phương, ai lo việc nấy nên khó gặp nhau. Xung quanh tôi cũng lập gia đình hết rồi.
Tôi cảm thấy lạc lõng, bơ vơ, buồn chán chỉ biết làm việc. Nhiều khi suy nghĩ nhiều tôi lại ước mơ giá như mình gặp được người nào giàu có cho mình đỡ khổ thân hoặc đôi khi chạy việc ngoài đường tôi lại ước gặp người đàn ông bỏ vợ hay chết vợ có xe hơi chở tôi đi cho đỡ vất vả giữa đường. Ước mơ chỉ là ước mơ, làm gì có hiện thực. Cuộc sống trung bình tìm chưa gặp, lấy đâu ra người giàu, vì vậy tôi bị bạn bè nói là khùng.
Ngày nào cũng vậy, tôi thấy mình chẳng khác gì ở tù (tù tự do đấy). Bạn bè thì giới thiệu cho tôi hết người này đến người nọ, người thì bảo tôi lên mạng tìm bạn, ai bảo gì tôi làm nấy. Người giới thiệu thì không hợp, lên mạng thì gặp toàn nói dối, lừa đảo nhau, và cũng vì bị lừa nhiều nên tôi lại càng mất niềm tin vào cuộc sống.
Nghĩ mình đã lớn tuổi với lại bạn tôi nói trên mạng không phải ai cũng xấu nên tôi quyết định lên mạng để tìm bạn. Tôi tìm cho mình được một người bạn, trò chuyện qua lại và gặp mặt. Cuộc sống của anh trung bình, cũng đàng hoàng, nói chuyện tử tế, có nhà cửa, công việc ở Sài Gòn và nhiều thứ khác nữa. Tôi không màng đến những gì anh kể mà chỉ mong anh thật lòng, thấy anh nói rất thật nên tôi tin, nghĩ mình đã tìm được bến đỗ và quyết định quen.
Chúng tôi biết nhau được 7 tháng, cách đây một tháng tôi lên thăm anh, gặp nhau vui mừng quá đã vượt giới hạn, tôi rất lo cho chuyện này. Sau 2 tuần anh điện thoại nói với tôi anh mất nhà vì phải bán, mất công ăn việc làm, hỏi tôi có tiền cho mượn để trả nợ.
Tôi bàng hoàng và chết lặng, tôi hỏi lý do không nói được và im hơi lặng tiếng luôn. Tôi đau, khóc nhiều và cảm thấy bị lừa dối. Tôi quá vội vàng khi để xảy ra chuyện vượt quá giới hạn, tôi luôn trách giới trẻ chơi bời nông nổi nhưng bản thân cũng có khác gì, già rồi vẫn còn nông nổi đó thôi.
Bây giờ tôi không biết phải làm thế nào, tôi chẳng còn gì để mất. Tuổi của tôi cũng khó tìm bạn, đàn ông tốt cũng đã có chủ, họa chăng đại gia thì toàn chọn gái trẻ đẹp, người như tôi cũng không ai ngó ngàng làm gì. Đàn ông giàu thì cũng lừa dối, đàn ông nghèo cũng lừa dối.
Thật sự bây giờ tôi không biết tin ai, trong khi tôi thì không còn sự lựa chọn nào cả. Buồn tôi có đi xem bói, thầy phán đời người chỉ có 3 lần duyên số mà tôi bỏ lỡ 2 lần rồi, chỉ còn lần này nếu không lập gia đình thì mãi mãi không lấy được chồng. Tôi lại càng hoang mang, trong khi đó tôi vẫn chưa tìm được người đàn ông nào cho mình.
Tết năm nay lại là một cái tết buồn và cô độc của tôi. Lúc này đây tôi thèm một gia đình nhỏ có tiếng trẻ thơ. Chẳng lẽ cuộc đời tôi đến đây chấm hết? Nếu vậy tôi chết mất, tôi sống rất tốt nhưng sao ông trời lại không công bằng với tôi? Tôi rất cần sự chia sẻ và mong mỏi một bờ vai để nương tựa.
(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)