VN88 VN88

Tâm sự giá như anh đừng quá chiều tôi

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống  giá như anh đừng quá chiều tôi hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.

Anh có thể làm mọi chuyện vì tôi ngoại trừ việc chia tay. Đã vài lần nếu tôi không túm cổ áo ngăn lại kịp, hay hét toáng lên giữa dòng đường đông đúc thì anh đã lao đầu vào một chiếc xe nào đó tự vẫn vì những giận hờn của tôi.

Cũng như bao bạn trẻ khác, anh và tôi biết nhau thông qua internet, cảm mến nhau, duy chỉ có một điều đặc biệt: chúng tôi đều là gay. Tôi là cậu con trai nhà quê lên thành phố, trầm tính nhưng rất tình cảm. Cách đây hơn 3 năm, tôi là cậu sinh viên năm 2 khoa Báo chí, anh là chàng kĩ sư xây dựng đi làm được 5 năm. Một buổi chiều lên mạng xã hội, chúng tôi tình cờ quen nhau và bắt đầu gắn bó từ đó. Với tôi, đó là cách nói chuyện chất phác đến lạ của một người chưa từng gặp mặt. Còn với anh, sau này anh bảo ấn tượng vì tôi có phần già trong suy nghĩ và biết quan tâm đến người khác từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Nói nhiều người không tin nhưng suốt 2 tháng đầu chúng tôi chỉ chat bằng điện thoại mà không hề gặp mặt. Bởi tôi của lúc ấy vẫn còn là chàng gay từ nhà quê lên tỉnh, dè dặt và đề phòng mọi thứ. Với tôi, đơn giản chỉ là bạn bè, tâm sự, sẻ chia, không hơn không kém chừng ấy. Một buổi chiều, chúng tôi gặp mặt, địa điểm để có cuộc gặp gỡ đầu tiên là chiếc buồng điện thoại công cộng phía trước trường. Hẹn anh 5 giờ chiều nhưng mãi 7 giờ tôi mới ra, vì quá hồi hộp nên cứ thập thò nhìn trước ngó sau.

Tâm sự giá như anh đừng quá chiều tôi

Thú thật là từ thời cha sinh mẹ đẻ cho tới lúc đó tôi mới biết thế nào là gặp mặt một người cùng giới, đó cũng là người duy nhất trong giới tôi quen, công khai, gắn bó cho tới thời điểm này. Còn lại tuyệt nhiên không giao du và quen biết ai, kể cả xã giao. Lần đầu gặp mặt, ngồi trên xe anh tôi muốn nín thở, cả 2 đều bối rối không biết phải nói gì, anh cứ cắm đầu chạy, tôi ngồi sau cố cắn răng làm ra vẻ bình tĩnh.

Dạo một vòng quanh hồ, anh mua 2 chai trà xanh rồi vội vã chạy xe về trường vì tôi hối sắp hết xe buýt về Thủ Đức. Nhảy lên xe, anh chỉ kịp đưa tôi chai trà xanh, còn tôi để vào tay anh chiếc móc khóa hình chú gà trống (năm tuổi của anh). Buổi gặp gỡ đầu tiên sau 2 tháng quen nhau chỉ vỏn vẹn chừng 20 phút, đó cũng là khởi điểm cho những ngọt ngào xen lẫn cả đau khổ sau này. Hồi ấy tôi còn ở ký túc xá, còn anh ở mãi quận 6 nên hầu như 2-3 tuần mới qua thăm tôi một lần. Cứ thế, những lần gặp gỡ tuy ngắn nhưng gieo cho cả 2 biết bao hy vọng về tương lai.

Tính tôi điềm đạm, đôi lúc khá trẻ con, bởi vậy trong hơn 3 năm quen nhau, tôi đã nói hàng ngàn lần câu “Dừng lại” vì những chuyện cỏn con, hoặc những chuyện do đầu óc tự nghĩ ra nhưng anh nhất định không đồng ý. Anh bảo mất tôi là mất tất cả, anh có thể từ bỏ mọi thứ hoặc thay đổi nếu tôi muốn. Lần đầu tiên tôi nói chia tay, anh phải một mình trong đêm khuya chạy từ Q.6 qua Thủ Đức. Nói thế chứ tôi cũng lo lắm, một mình lang thang trước cổng nghĩa trang thành phố giữa trời sương lạnh buốt để chờ anh. Gặp được nhau đã gần 3 giờ sáng, nhìn nhau chỉ biết chảy nước mắt. Anh nói: “Sao vậy em, mình làm gì sai mà phải ra nông nỗi như vậy”. Chúng tôi ôm nhau khóc, tôi thấy mình thật có lỗi.

Anh hơn tôi 9 tuổi nhưng ngoại hình của anh khiến nhiều người tưởng lầm chúng tôi là bạn. Lần đầu tiên tôi đưa “bạn” về thăm quê, phải nói dối gia đình đó là bạn cùng khoa, anh biết đến gia đình tôi từ đó. Với tính cách chất phác, dễ gần của anh, chẳng mấy chốc cả gia đình và họ hàng nhà tôi rất quý nhưng mọi người vẫn nghĩ chúng tôi là bạn. Tính tôi nội tâm, suy nghĩ nhiều nên có những chuyện gia đình hạn chế cho tôi biết, còn với anh, dì, thậm chí là bà ngoại có thể gọi điện hàng giờ để tâm sự, nhiều khi tôi cũng thấy ghen tị. Hầu hết mỗi lần nói chuyện mọi người nói nửa đùa nửa thật: “Nó vậy chứ còn khờ lắm, nên có gì vô đó con chỉ bảo nó thêm giúp gia đình” hay đại loại những câu như thế…

Nhiều lúc ngồi nghĩ tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi được gặp anh, bởi lẽ chỉ có anh mới chịu đựng nỗi những câu chia tay tần suất một lần/tuần của tôi, mới chịu đựng bản tính đôi lúc con nít và cái tật sĩ diện của một người nhà quê như tôi. Đi chơi với anh, tôi luôn rạch ròi chuyện tiền bạc để cảm thấy thoái mái tư tưởng, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến việc minh bạch tài chính dù biết là không tốt.

Tôi ốm, nằm mê mệt, anh lo sốt vó, nấu cháo, mua thuốc rồi rối rít bắt tôi ăn. Bữa nào không có lịch công tác, anh đều tranh thủ về sớm đi chợ nấu bữa tối cho tôi. Sinh nhật tôi, anh “lừa” bảo tôi đi siêu thị còn anh ở nhà thổi một nhà bong bóng đỏ hồng để gây bất ngờ. Tôi học về khuya, anh chạy lên trường đón vì nói thích cảm giác này. Mỗi lần mua cho tôi cái áo, đôi dép, thấy tôi sĩ diện, anh nói: “Khi nào đi làm có tiền rồi anh không mua nữa”, “Em là để anh lo, khi nào anh già thì em lo lại cho anh”. Anh làm xây dựng nhưng sẵn sàng lãng mạn chỉ để làm tôi vui, anh nói: “Anh tin cuộc sống vẫn có điều kì diệu, rồi em và anh sẽ có một tổ ấm nho nhỏ, cuối tháng anh đưa hết lương cho em”, nghĩ đến mà vui đến lạ.

Ấy vậy mà nhiều lần mất kiểm soát, tôi đã mắng anh bằng những câu thậm tệ, có lẽ anh rất tổn thương nhưng anh chỉ nói: “Bực dọc em cứ trút hết lên người anh đi, miễn sao khi mọi chuyện qua hết em vẫn là “mắt xệ” (biệt danh anh đặt cho tôi) của anh. Nhiều lần tôi bảo, nếu anh không dừng lại em sẽ hủy hoại nhân cách, hủy hoại đạo đức, em sẽ tìm bạn tình trên mạng như những người khác. Anh cũng chỉ nhỏ nhẹ: “Em cứ làm những gì mình muốn, chỉ xin em để anh đi bên một cách âm thầm, em muốn quan tâm anh hay không cũng được. Rồi 10 năm sau, khi nghĩ lại những việc anh đang làm, em sẽ phải cảm ơn anh”.

Anh có thể làm mọi chuyện vì tôi ngoại trừ việc chia tay. Đã vài lần nếu tôi không túm cổ áo ngăn lại kịp, hay hét toáng lên giữa dòng đường đông đúc thì anh đã lao đầu vào một chiếc xe nào đó tự vẫn vì những giận hờn của tôi. Tôi biết trong lúc mất bình tĩnh anh sẽ làm, nếu chuyện đó xảy ra tôi sẽ là người ân hận nhất, có lẽ tôi sẽ phải sống phần đời còn lại trong sự day dứt.

Không hiểu sao tôi vẫn không biết trân trọng điều đó, cảm thấy khó khăn trong việc nói với anh những suy nghĩ của mình. Với những đứa bạn thân, tôi có thể ba hoa đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, còn với anh, không hiểu sao tôi chỉ im lặng, rồi dồn nén cảm xúc, trút tất cả lên đầu anh, anh vẫn chịu đựng. Tình cảm này ngay từ đầu chúng tôi đều đã quy ước “Thương nhau chỉ giữ cho nhau biết thôi”, không muốn công bố cho ai hết. Nhiều khi tôi cảm thấy rất ức chế mỗi khi phát sinh chuyện gì đó trong mối quan hệ với anh, tôi không biết phải giãi bày với ai để giải tỏa khúc mắc hay ít nhất là để nhẹ lòng.

Chiều nay, anh lại suýt lao thẳng xe ra đường vì cái tật giận mà im lặng của tôi. Nhiều khi ngồi nghĩ tôi mong cho anh thật mạnh mẽ trong hành động để có thể cho tôi vài cái tát trời giáng mỗi khi giận hờn anh, để chỉ cho tôi thấy đâu là đúng đâu là sai chứ không phải lúc nào anh cũng xuống nước vì cái tính bướng bỉnh, ngang tàng của tôi. Phải chăng anh đã quá nuông chiều, quá yêu nên làm hư tôi, hay vì tôi đang bất hạnh do quá hạnh phúc với anh?

(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)

VN88

Viết một bình luận