Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống em về với đất trời ngay khi rời khỏi tôi hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Đám tang em diễn ra yên lặng giữa bạt ngàn hoa trắng. Em nằm đó, ngủ tựa một thiên thần dịu dàng vẫn thường đến trong giấc mơ anh mỗi đêm. Anh không tin vào mắt mình, mọi sự sụp đổ.
Ánh nắng chiều còn sót lại một màu vàng nhạt nhòa, anh lặng bước qua những con đường từng có em. Nhớ quá hình dáng nhỏ nhắn, nhớ ánh mắt ấm áp, nhớ giọng nói trong veo, nhớ cả nụ cười rạng rỡ một góc trời…
Anh đứng tuổi, đủ để trải nghiệm cuộc sống bộn bề này. Nhưng gặp em, anh như một đứa trẻ ngu ngơ và vụng về. Anh không định nghĩa được tình yêu như thế nào. Mỗi khi em hỏi: Anh ơi, sao anh yêu em, anh không cách nào trả lời được. Em đôi chút thất vọng, đôi mắt ánh lên nỗi buồn vô tận.
Em không giống các cô gái khác, em hỏi thế vì sợ chỉ là miếng ghép không hoàn hảo, lấp dần khoảng lặng trống trải trong cuộc đời anh. Anh đã có vợ, nhưng gặp em anh hiểu lần đầu mình yêu. Anh đủ điều kiện để yêu thương và chăm sóc em trọn đời nhưng điều duy nhất anh không thể có chính là cơ hội.
Tâm sự em về với đất trời ngay khi rời khỏi tôi
Khoảng cách chúng mình xa quá em nhỉ, anh tưởng chừng chẳng thế nào đến cùng em được. Anh ước sao mình được yêu thương, lo lắng và chăm sóc em mỗi ngày. Nhìn em nở nụ cười, lòng anh hạnh phúc và ấm áp đến lạ kỳ. Những lúc nhìn em đau, em lạnh, không thể tỏ ra lo lắng lòng anh như thắt lại. Anh luôn tự hỏi, sao em đến trễ quá.
Cuộc đời anh là một khoảng lặng vô vọng tựa như màn đêm ngoài kia. Người khác nhìn, họ ước sao được như anh, cuộc sống ấm êm, có tiền, có vợ đẹp, nhưng chẳng ai hiểu tâm hồn anh trống trải nhường nào. Vợ vì hai bên gia đình nên đến cùng anh. Anh rung động chứ, dành trọn tình cảm cho cô ấy, cố gắng làm mọi điều nhưng không nhận được gì. Anh nào có đòi hỏi cao sang, chỉ cần một vòng tay yêu thương, điều đó dường như không thể.
Em đến rồi, anh không còn phải đối diện với màn đêm vô vọng, anh đã có em là ánh sáng trong màn đêm ấy. Em không vồ vập, không vì bề ngoài hay điều kiện mà đến cùng anh. Anh đủ chững chạc để hiểu em là cô gái yêu thương anh thật lòng, dành cho anh tình yêu vô điều kiện. Em chẳng đòi hỏi gì, mỗi lúc anh ngỏ ý muốn mua tặng món quà, em đều lắc đầu rồi mỉm cười hiền hậu: em không cần những cái đó. Dẫu biết yêu anh em sẽ không được gì, anh không thể yêu thương và chăm sóc em suốt đời nhưng em vẫn dịu dàng đến bên, nhẹ nhàng và yêu thương anh.
Có lần anh bắt gặp nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ xinh của em. Anh hiểu em cảm thấy thế nào, yêu một người đã có vợ: Tủi thân và đau lòng lắm, anh chỉ biết lặng lẽ quay lưng. Sau những giọt nước mắt ấy, em lại đến với anh, cứ dịu dàng như một thiên thần.
Mỗi ngày bên em trôi qua êm đềm, anh ước sao mình giữ mãi nụ cười của em bên cạnh. Ước sao mỗi sáng thức dậy được thấy em bên cạnh, anh dang tay đón lấy em, rồi em nằm gọn trong lòng anh, hạnh phúc nào hơn?
Ngày nọ anh bảo: Em à, vợ anh… có em bé rồi! Nghe đoạn, đôi mắt em cứ ngơ ngác nhìn anh. Em nhoẻn miệng cười thật tươi bảo: Sướng nhen, anh được lên chức rồi, chúc mừng anh! Em cứ cười nói vô tư nhưng lặng lẽ quay lưng giấu đi giọt nước mắt chực tràn ra. Em biết từ đây sẽ không thể giữ anh bên cạnh được nữa. Đó mới chính là gia đình của anh, rồi anh sẽ quay về với gia đình yêu thương của mình. Anh hiểu đến tường tận những điều em đang phải trải qua. Anh ôm em vào lòng, em khóc, nước mắt em ướt đẫm cả vai anh. Anh vẫn cứ lặng lẽ… anh xin lỗi, xin lỗi bà xã – từ quen thuộc anh vẫn hay gọi em.
Anh không biết rằng đó là lần cuối cùng có em bên cạnh. Em ra đi vĩnh viễn ngay sau khi rời khỏi anh vì tai nạn giao thông. Đám tang em diễn ra yên lặng giữa bạt ngàn hoa trắng. Em nằm đó, ngủ tựa một thiên thần dịu dàng vẫn thường đến trong giấc mơ anh mỗi đêm. Anh không tin vào mắt mình, mọi sự sụp đổ. Anh không tin mình đã mất em mãi mãi, dẫu biết rằng em chưa từng là của anh. Anh nợ em cuộc đời này, anh đau đến cắt từng khúc ruột.
Ngày đưa em đi, mưa rơi không dứt, em bảo không thích mưa, muốn là ánh dương ban mai thật ấm áp để sưởi ấm lòng anh. Tiếng mưa cứ lặng lẽ rơi như xé cõi lòng anh, tiếng mưa lạnh lẽo đến đáng sợ.
Em đi thật rồi, chỉ còn lại anh giữa màn đêm cô quạnh. Màn đêm lần này thật dịu dàng em nhỉ, không đáng sợ như lúc trước, vì anh biết rằng em vẫn luôn bên cạnh. Màn đêm bao la và khoan dung đón anh vào lòng, ôm lấy giọt nước mắt của anh, xoa dịu vết thương lòng trong anh.
Em ra đi gần một năm rồi. Ở nơi đó, em có bình yên, hạnh phúc không? Em này, anh không phải là bố đứa bé, cô ấy đã lừa dối anh, qua lại với người bạn thân nhất của anh và đó là con của họ. Anh ngu ngơ để rồi đón nhận sự thật quá đỗi phũ phàng này. Anh vẫn thường dặn lòng, có lẽ anh mắc nợ cô ấy, giờ đã trả xong, anh hoàn toàn là của em rồi. Bà xã à, em vẫn ở bên cạnh anh đấy chứ, anh chưa từng nghĩ em sẽ rời xa anh thế này. Nước mắt anh rơi ướt cả bó hoa thạch thảo trắng mang cho em. Em ở đó có lạnh không? Có hay đau không? Nếu cô đơn quá thì đến cạnh anh em nhé.
Mùa đông đến rồi em này, nhớ ngày xưa, anh vẫn dùng đôi tay mình để sưởi ấm em, giờ anh lạnh quá. Vì sao anh yêu em? Anh yêu vì đó là em. Ánh nắng chiều còn lại một màu vàng nhạt nhòa, anh lặng bước đi qua những con đường từng có em. Nhớ quá hình dáng nhỏ nhắn, ánh mắt ấm áp, giọng nói trong veo, nhớ cả nụ cười rạng rỡ một góc trời. Lần sau, em nhất định làm vợ anh nhé, bà xã.
(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)