Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống cuộc sống với tôi thật vô vị hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Tôi không muốn lấy chồng vì nghĩ sẽ chẳng có người hiểu và yêu thương mình thật sự, lại nghĩ đến khi lấy phải người chồng không tốt hay một bà mẹ chồng ghê gớm thì buồn.
Cuộc sống của tôi cứ luẩn quẩn trong một vòng khép kín, khó có cảm giác yêu cuộc sống và yêu con người. Tôi 23 tuổi, độ tuổi còn trẻ nhưng sao thấy tâm hồn mình héo già mà không hiểu vì sao. Cuộc sống không có những người bạn thực sự thật là buồn. Trước kia là sinh viên, trong 2 năm đầu tôi thấy thiếu sự quan tâm chia sẻ từ gia đình, tôi hiểu mình cần phải biết quan tâm đến cha mẹ hơn bởi cha mẹ không còn trẻ và đã đủ vất vả, mệt nhọc lo cho tôi ăn học.
Tôi không có quyền đòi hỏi cha mẹ phải quan tâm đến mình, phần vì nhà đông chị em (4 chị em và 2 chị đã lấy chồng), gia đình cũng khó khăn về kinh tế, bố mẹ rất cố gắng nuôi tôi ăn học. Nhớ trước kia thi đỗ đại học, bố bị đau chân không đi nổi, gia đình tỏ ra lo lắng vì sợ mẹ không đủ sức nuôi. Giấy báo kết quả đã có nhưng bố khuyên tôi nên đi làm công nhân, tôi rất buồn bởi rất cố gắng học suốt bao năm, biết gia đình khó khăn tôi không đi học thêm.
Tâm sự cuộc sống với tôi thật vô vị
Nghe bố nói vậy tôi chỉ im lặng, hồ sơ làm công nhân bố đã lo xong, chuẩn bị cho ngày hôm sau lên đường vào Nam xin việc, nhưng tôi quyết định đi học. Nghĩ đến cô hàng xóm cũng chỉ quanh quẩn với đồng ruộng mà một mình vay mượn cho 3 đứa con ăn học đại học, được cái nhà cô ấy có thêm khoản trợ cấp người nghèo nên cũng đỡ chút. Tôi không chịu đầu hàng số phận, muốn cùng gia đình vượt qua thử thách này bởi nghĩ mẹ cũng có thể vay mượn, sau này ra trường tôi sẽ đi làm trả nợ. Tôi nghĩ mình đi học có thể kiếm việc làm thêm để đỡ được cho mẹ nhưng sau này nơi tôi học khó có việc làm thêm nên không thực hiện được điều này.
Giờ tôi là sinh viên năm cuối, trải qua nhiều cảm giác buồn bã, hụt hẫng, cô đơn, thất vọng, không tự tin ở bản thân. Tôi suy nghĩ về mình và những người xung quanh, nhớ cảm giác khi quen những người bạn mới, họ chỉ dừng ở mức quan hệ xã giao, lại còn hay tỏ vẻ hơn người nên tôi không tìm thấy sự đồng cảm, chia sẻ. Về tình yêu, sau một năm người ta theo đuổi, tôi có đồng ý nhưng chỉ được mấy tháng lại chia tay bởi anh chẳng quan tâm và tôi không muốn chờ sự quan tâm, bố thí hay thương hại của người khác.
Anh còn đòi giữ tay tôi để làm chuyện ấy, tuy chưa quá giới hạn nhưng tôi sợ hãi con người đó, quyết định chia tay. Sau bao đêm trằn trọc, để nước mắt rơi, tôi không còn buồn nhưng trước khi đi ngủ vẫn nhớ về người ta nhiều lắm. Giờ đã là quá khứ hết rồi, tôi không muốn nhắc lại nhiều, mỗi khi buồn tôi lại nhớ đến ánh mắt và nụ cười của chàng trai không có hai tay và 2 chân bị tật nguyền, đó là Nick Vujicic, hay là ánh mắt đầy sự nhân ái của một vị bồ tát, Phật tổ, chúa Giêsu đang mỉm cười: “Không được sống như thế”, rồi nhớ đến câu nói “Chỉ khi nghĩ sai ta mới có cảm giác đau khổ”, tôi thấy mình nghị lực hơn.
Tôi lo lắng về sức khỏe và con người mình, bởi chỉ tìm thấy sự thanh thản, thoải mái khi được ở nơi yên tĩnh và một mình. Cứ ở nơi có nhiều tiếng nói là đầu tôi như muốn nổ tung. Tôi đi bộ chỉ được đoạn ngắn mà cứ thở như người sắp hết hơi. Năm trước, tôi đi hiến máu tình nguyện để xem mình có nhóm máu gì, sức khỏe tới đâu, hiến dở chừng người ta phải rút kim trích máu ra vì mặt tôi tái nhợt, sắp ngất. Tôi hay bị chóng mặt, làm không tốt những việc liên quan đến đầu óc.
Nhiều lúc, tôi không muốn lấy chồng vì nghĩ sẽ chẳng có người hiểu và yêu thương mình thật sự, lại nghĩ đến khi lấy phải người chồng không tốt hay một bà mẹ chồng ghê gớm thì buồn. Tôi thấy cuộc sống thật tẻ nhạt, bao điều đã và đang cố gắng có thật sự ý nghĩa trong cuộc đời mình không? Lúc này tôi cần làm gì? Mỗi người chỉ được sống một lần, tôi không kiểm soát được cuộc sống của mình, cũng không hiểu rõ bản thân như thế nào nữa, cứ sống những ngày tháng vô nghĩa thật là đáng tiếc. Nhiều lúc có áp lực, tôi chỉ muốn được lên chùa ở vài ngày cho thanh thản rồi tiếp tục cuộc sống mệt nhọc này.
(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)