VN88 VN88

Tâm sự buồn phiền khi người chồng ngoại quốc bồ bịch

Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống  buồn phiền khi người chồng ngoại quốc bồ bịch hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.

Một ngày khi tôi và anh đi trên đường, gặp một cô gái đến xỉ vả anh là lừa gạt, cô ta tát anh trước mặt tôi. Sau việc này tôi đã vào email của anh, thấy anh còn tán tỉnh và hẹn hò với một cô gái khác nữa với rất nhiều lời hứa hẹn quốc tịch và quà hấp dẫn cho cô ta.

Chồng tôi là người nước ngoài, tôi đến với anh, yêu anh và quyết định kết hôn chỉ vì tôi muốn sinh ra những đứa con lai xinh xắn. Tôi là người sống độc lập, có công việc tốt, và khá nhiều cơ hội công việc tốt ở Việt Nam, nên tôi không quan trọng đến quốc tịch thứ 2 hay tiền bạc từ anh.

Qua anh và bạn bè anh tôi biết trong đầu những đàn ông ngoại quốc suy nghĩ phần lớn những cô gái Việt Nam bây giờ cặp trai tây vì tiền và quốc tịch (tôi gặp anh trong một tiệc giao lưu doanh nhân). Ngày chúng tôi lấy nhau một số bạn bè anh ấy còn bĩu môi “để rồi xem” vì chồng nói tôi là người đặc biệt, không như những cô gái khác. Điều này tôi công nhận “có khói mới có lửa”, thực tế 10 cô thì gần 9 cô là vậy rồi. Thậm chí khi tôi có chồng tây ai cũng nghĩ tôi sung sướng và giàu có lắm, vì vừa làm công việc tốt vừa có “ngoại tệ” từ chồng.

Tâm sự buồn phiền khi người chồng ngoại quốc bồ bịch

Có những người bạn gần gũi biết cuộc sống và tính cách của tôi thì nói tôi hãy yêu cầu chồng cung cấp tiền mỗi tháng, tội gì đi làm, hoặc yêu cầu gửi tiền để mua nhà đẹp… Tôi thì khác, tôi nghĩ mình có sức khỏe, có kiến thức, việc gì mình phải vậy, tại sao cứ phải “dòm” vào túi tiền người khác? Mình là con người thì phải có lòng tự trọng.

Ngay từ khi kết hôn, tôi nói luôn là sống ở đâu không quan trọng, vì sống đâu tôi cũng phải nghĩ cách để làm việc. Tôi đã quyết tâm để cho chồng, gia đình anh và bạn bè anh sẽ thấy con gái Việt Nam không phải ai cũng vậy. Tôi sẽ sống thật tốt và thật cao thượng, cố gắng không thua kém về nhận thức và hạ thấp nhân cách. Tôi biếu mẹ bằng tiền của mình nhưng tôi luôn nói là hai vợ chồng, để vui lòng mẹ và đẹp lòng chồng. Tôi sống và hành động xuất phát từ lòng yêu thương. Tôi luôn cố gắng để không bị đồng tiền điều khiển (kiềm chế lòng tham).

Cho tới bây giờ chồng rất tự hào về tôi, cả những người thân xung quanh anh cũng yêu quý, tin tưởng và rất tôn trọng tôi. Thậm chí qua cách tôi sống, xài tiền, mẹ chồng còn khuyên chồng tôi nên để tôi giữ tiền cho anh tốt thì hơn. Nhưng tôi không quan tâm, với tôi tiền ai người ấy giữ và tiền ai người ấy xài. Chi tiêu trong đời sống thì sòng phẳng, nhưng để thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm của tôi đối với anh và gia đình anh thì tôi dùng bằng lương của tôi để mua những món quà quý. Tôi nghĩ khi cho ai quà thì phải cho những thứ mà mình quý thì mới tạo hiệu ứng tốt. Tuy nhiên với tôi chưa bao giờ dám mua cho bản thân những món quà đó vì giá trị cao, và bản thân mình thì thế nào cũng được.

Thỉnh thoảng chồng thấy tôi hay tiết kiệm, không dám mua thứ xa xỉ, nên anh cũng tìm cách mua cho tôi những món quà có giá trị tốt hơn. Nhưng tôi chỉ chịu mua khi nó xứng đáng chi trả, vì tôi nghĩ không phải lúc nào đắt tiền cũng tốt. Quan trọng mình thấy tác dụng của nó có phù hợp với mục đích sử dụng hay không. Với tôi dù là tiền của ai, thì mình cũng phải có ý thức tiết kiệm.

Tôi nghĩ nếu mình đối xử và sống tốt với chồng và mọi người thì họ cũng đối lại với mình như vậy. Không ngày nào tôi không suy nghĩ để làm sao chăm sóc chồng hạnh phúc hơn ngày hôm trước. Đó dường như là mục tiêu của tôi khi nghĩ về chồng. Dù là vợ nhưng tôi không muốn cắt giảm những sở thích cá nhân của anh, tôi tìm hiểu những thứ anh thích để mua, để hiểu và để chia sẻ giúp anh cảm thấy thú vị hơn.

Thậm chí tôi nói với anh tôi sẵn sàng chia sẻ hay thay đổi theo kiểu anh thích để anh cảm thấy hạnh phúc hơn, thú vị hơn. Dĩ nhiên cả trong việc “chăn gối”, ngoại hình của tôi theo đánh giá của bạn bè anh thì là một cô gái mang nét đẹp rất Á Đông và sexy. Công việc của anh và tôi có nhiều điểm giống nhau, nên tôi cũng giúp anh hiểu rất nhiều về thị trường châu Á nói chung và Việt Nam nói riêng, giống như là một trợ thủ đắc lực.

Và khi anh muốn qua Việt Nam làm, tôi cũng giúp anh tìm được vị trí và điều kiện công việc tốt mà nhiều người CEO nước ngoài mong muốn tìm ở Việt Nam. Tôi luôn động viên khi làm ở Việt Nam “không phải lo gì cả, vì vợ anh chưa bao giờ biết đầu hàng khó khăn, và khá hiểu thị trường Việt Nam, vợ sẽ luôn ở phía sau anh”.

Ở đây anh biết con gái Việt giờ “săn” tây rất nhiều, sẵn sàng lên giường bất cứ khi nào. Nên có thể anh ấy đang muốn tận dụng cơ hội này để hưởng thụ? Trước đây tôi tin tưởng anh là người chồng tuyệt vời và không bao giờ nghi ngờ, cho dù vợ chồng lâu ngày không “sinh hoạt” (tôi cứ nghĩ anh ấy bị bệnh đau lưng nên ít ham muốn sex).

Đặc biệt tôi luôn cho rằng mình cứ sống hết mình, tốt hết mình với chồng thì chồng cũng sẽ như vậy với mình, sẽ không làm gì tội lỗi với mình. Hơn nữa cuộc đời chẳng bao giờ hoàn hảo, nếu anh chăm sóc và yêu mình hết lòng thì hãy cố gắng sống tốt cho dù việc “chăn gối” chưa hoàn hảo. Vì thế tôi luôn cố gắng giữ mình, tránh xa những môi trường, những cuộc hẹn dễ xảy ra bồ bịch.

Nhưng rồi một ngày khi tôi và anh đi trên đường, gặp một cô gái đến xỉ vả anh là lừa gạt, vì cô phát hiện ra là anh đã có vợ. Cô ta nhảy vào tát anh, nhưng tôi đã tấn công lại cô ấy, vì dù sao anh cũng là chồng tôi. Tôi không cho phép làm nhục chồng trước mặt tôi. Nhưng ngay sau đó tôi cũng cảm ơn cô ấy vì nhờ cô mà tôi biết việc này. Sau việc này tôi đã vào email của anh (tình cờ anh lưu mật mã trên máy của tôi) kiểm tra thì thấy anh còn tán tỉnh và hẹn hò với một cô gái khác nữa với rất nhiều lời hứa hẹn quốc tịch và quà hấp dẫn. Dĩ nhiên đọc qua email này những thông tin mà anh cung cấp đều là lừa dối.

Sau đó anh đã khóc và cầu xin tôi tha thứ, cho anh ấy cơ hội làm lại. Anh nói với tôi tất cả những cô gái đó toàn là “săn” tây để moi tiền và họ sẵn sàng ngủ với rất nhiều đàn ông. Nên anh chỉ đùa giỡn và trước sự dễ dàng như vậy anh đã phạm sai lầm.

Niềm tin tôi tan vỡ, vì cứ nghĩ mình sống tốt chắc chắn sẽ được nhận lãnh điều tốt, ai ngờ đời mình lại như vậy. Từ đây tôi không còn tin và yêu anh như trước, mỗi hành động của anh tôi cảm thấy giả dối vô cùng. Tôi muốn ly hôn, nhưng bạn bè tôi khuyên liệu mình bỏ người này đi tìm người khác ai đảm bảo là sẽ không như vậy nữa? Dù sao anh cũng yêu mình thực sự và luôn tự hào về mình với tất cả mọi người xung quanh anh ta. Anh khoe tôi với tất cả người thân, bạn bè đồng nghiệp ở đất nước của anh.

Mọi người xung quanh anh và tôi luôn nghĩ chúng tôi là một đôi tuyệt vời. Họ đặt niềm tin ở tôi rất lớn. Nếu tôi bỏ anh ấy lúc này thì sao? Thực sự tôi rất quý gia đình và bạn bè của anh. Anh là người cầu toàn, muốn hình ảnh mình thật hoàn hảo trong mắt mọi người, nên tôi không muốn anh xấu mặt với bạn bè. Đến lúc này tôi vẫn cố gắng xây dựng hình ảnh người chồng tuyệt vời trước gia đình và bạn bè anh.

Dù vô cùng đau đớn, nhưng tôi nghĩ “đánh kẻ chạy đi” chứ không ai “đánh kẻ chạy lại”, nên thôi tha thứ cho anh. Cả tôi và anh cũng thống nhất biết đâu qua sự cố này vợ chồng lại yêu thương nhau hơn. Nhưng tôi không thể hạnh phúc như trước, không thể luôn tươi cười và lạc quan. Anh ấy van xin tôi đừng thay đổi con người của tôi, anh nói vì tôi quá hoàn hảo, hãy trở về như trước.

Tôi nói tôi sẽ cố gắng. Nhưng “bát nước đầy hắt đi rồi làm sao mà lấy lại được”, nhiều khi tôi giả vờ vui trở lại, nhưng nó không xuất phát từ trái tim, nên cũng có lúc anh cảm nhận được. Khi một mình, lúc đêm khuya tôi đã khóc vì nghĩ lại những nỗ lực của mình và sự lừa dối của chồng.

Sau khi chấp nhận tha thứ, tôi yêu cầu anh sau này sẽ hạn chế về thời gian đi chơi về khuya, và thời gian đi ra ngoài, tôi sẽ kiểm tra khi nào cần thiết, anh đã đồng ý. Nhưng rồi mỗi khi tôi làm vậy anh tỏ ra khó chịu. Tôi vẫn cho anh đi ra ngoài uống bia vào đêm khuya, đến 11-12h đêm mới về, vì anh nói đây là sở thích của anh muốn đi lòng vòng xem và uống bia và ngồi nhìn đường phố.

Thực lòng tôi không muốn giữ anh bên mình khi biết anh muốn đi ra ngoài, tôi không muốn làm anh sống không thoải mái, không hạnh phúc. Nên tôi cứ để anh đi, rồi lại nghi ngờ vì tôi biết giờ đó ở Sài Gòn bên ngoài quán xá không ít “cave” đầy cạm bẫy, tâm trạng tôi lại buồn và khóc một mình mà không cho anh biết.

Rồi tôi quyết định luyện tập, không quan tâm mỗi khi anh đi ra ngoài nữa, điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ không còn yêu anh nhiều như trước. Tôi cũng nghĩ có thể một ngày nào đó có người đàn ông khác giúp tôi có hạnh phúc và niềm tin trở lại, có lẽ tôi sẽ nói lời tạm biệt anh. Tôi làm vậy có tàn nhẫn không? Đôi khi tôi nghĩ anh ấy nên có một bài học.

Hiện nay tôi vẫn cố gắng quan tâm anh như trước đây, nhưng không cảm thấy hạnh phúc nữa, mà luôn cảm thấy buồn đau nhiều hơn. Bởi vì anh vẫn không giảm được những sở thích cá nhân. Anh nói đó là thói quen của đàn ông tây, thích đi ra ngoài vào đêm khuya và uống bia ở các quán bar (mỗi tuần trung bình anh đi 4-5 tối), và ở nước ngoài 11-12h đêm chưa phải là trễ. Tuy nhiên ban ngày nếu tôi ở nhà thỉnh thoảng anh cũng đi như vậy, dù vợ chồng đi làm cả ngày ít gặp nhau.

Các bạn, nhất là những người hiểu về đàn ông tây vui lòng giúp tôi có lời khuyên sáng suốt. Nếu tôi tiếp tục sống với anh tôi sẽ nên làm gì? Thực sự chẳng ai muốn đổ vỡ, làm sao để “thuần hóa” anh? Hay làm sao để tôi tìm được sự an vui trở lại khi vẫn tiếp tục sống với anh? Tôi có nên đi theo dõi không? Hiện giờ tôi chưa muốn ly dị nên tôi không muốn biết gì thêm, vì tôi sợ đau khổ thêm. Cảm ơn đã đọc bài này.

(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)

VN88

Viết một bình luận