Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống bỏ xe ga, đi xe đạp để dành tiền trả nợ hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Bây giờ tôi dồn hết sức làm để trả các khoản còn thiếu bà con trong gia đình. Từ xe tay ga xuống xe đạp nhưng tôi thấy rất thoải mái vì biết mình đang làm gì và cần gì.
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo tại khu ổ chuột ở TP HCM giữa thập niên 80. Ngày đó ba mẹ tôi quen nhau trong đội văn công của phường. Đầu năm 1985, lúc đó tôi tròn 8 tháng tuổi, ba chia tay mẹ, sau đó ba có vợ khác. Trong nỗi buồn mẹ đã bồng tôi lang thang hầu hết các tỉnh miền Tây Nam bộ, kể cả miền Trung, một phần tìm kế sinh nhai, hai là quên đi quá khứ.
Năm lên 3, tôi mắc bệnh hiểm nghèo, các bác sĩ bệnh viện Chợ Quán (Nhiệt Đới) không thể cứu chữa và bảo mẹ mang tôi về. Mẹ mới 25 mà nhìn tiều tụy (những tấm hình tôi được xem), mang tôi về quê với 2 bàn tay trắng, đi từng nhà xin ít tiền lo cho tôi trong nước mắt. Lúc đó ông ngoại cũng lo cho tôi một nơi êm ấm gần nơi bà cố nằm, nhưng may thay có người chỉ một ông thầy ngoài 80 tuổi và tôi đã được cứu sống.
Tâm sự bỏ xe ga, đi xe đạp để dành tiền trả nợ
Cuộc sống tôi lại được bắt đầu, mẹ lại đi làm xa, tuổi thơ tôi trải qua nhiều mái trường khác nhau nhưng cuối cùng cũng chỉ học được tới năm lớp 9. Trải qua mười mấy năm mà gia đình tôi không chút gì thay đổi, tôi quyết định từ bỏ trường dạy chữ để đi học nghề.
Học nghề được 3 năm, tôi đi nghĩa vụ quân sự 2 năm. Sau khi hoàn thành, trở về tôi thấy hoang mang cho tương lai mình. Sau 2 tháng lang thang tìm việc làm, tôi vô tình nghe được lời khuyên của bác sửa xe bên đường: “Một nghề chín, hơn chín nghề”. Tôi đã quyết định trở lại nghề đã học 2 năm trước.
Ở tuổi 21, tôi cũng bắt đầu biết rung động trước một cô bé gần nơi ở trọ. Chiều nào đi làm về tôi cũng qua nhà chơi, nói chuyện mây gió. Sau một thời gian hình như mẹ cô ấy biết tôi có tình cảm nên ra sức ngăn cản, nói với tôi những lời cay đắng nhất. Tôi đành phải tìm một chỗ ở khác tránh xa nhà cô bạn gái đó. Trong nỗi nhục nhã, tôi lang thang trong các quán cafe rồi quán net, không biết từ lúc nào tôi lại nghiện điện tử thâu đêm suốt sáng. Mẹ cô ấy còn khinh thường tôi nhiều hơn.
Sau đó tôi quyết định từ bỏ, lo làm và học hỏi thêm, tập trung học nghề. Rồi tôi quen và kết hôn với cô gái, là bà xã tôi bây giờ, một cô gái ở miền Nam Trung bộ xa xôi, luôn hiểu và chia sẻ cùng tôi rất nhiều.
Sau khi có đứa con trai đầu, tôi đã xin thầy ra làm riêng. Mới ra nghề, khó khăn chồng chất, tôi phải bán hết tất cả vàng cưới để trang trải. Một tháng sau tôi lại gặp tai nạn giao thông phải nằm viện, tưởng chừng đã buông xuôi tất cả nhưng vợ tôi trong thời gian ấy động viên rất nhiều. Cô ấy dìu dắt từng bước đi cho tôi, tới lo vệ sinh cá nhân cho tôi mà không một lời nặng nhẹ.
Tôi đã đứng dậy được sau lần thập tử nhất sinh đó, quyết tâm làm thật tốt để lo cho gia đình bớt cơ cực. Rồi những gì là mơ ước cũng từ từ đến với tôi. Tôi làm có nhiều khách hơn, cuộc sống khấm khá, tiền bạc cũng rủng rỉnh, cũng đi xe tay ga. Gia đình tôi không thể nào đếm được phải dọn nhà hết bao nhiêu lần, ở được vài tháng lại lên giá tiền nhà, hoặc là xích mích, chỗ nào ở lâu nhất là một năm rưỡi.
Tôi nỗ lực rất nhiều. Sau 5 năm tôi dành dụm được một ít, đi vay mượn thêm bà con dòng họ, cuối cùng cũng mua được căn nhà do chính bàn tay mình làm ra. Bây giờ tôi dồn hết sức làm để trả các khoản còn thiếu bà con trong gia đình. Từ xe tay ga xuống xe đạp nhưng tôi thấy rất thoải mái vì biết mình đang làm gì và cần gì. Các bạn trẻ à, hãy sống có mục đích nhé.
(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)