Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống bố chồng- nỗi sợ hãi trong lòng tôi hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Ông lục đồ đạc của vợ chồng tôi, thấy bao cao su để trong tủ, ông chửi tôi là cave. Ông lăng mạ, hạ nhục tôi, đi làm về là ông chửi.
Chuyện của tôi khá dài, chắc có lẽ chẳng ai rơi vào hoàn cảnh như tôi. Sinh ra trong một gia đình viên chức khá giả, cuộc sống của tôi thực sự đầy đủ và hoàn hảo. Bố mẹ tâm lý, yêu thương con hết mực, biết những gì có thể chiều và những gì không thể. Ở quê, gia đình tôi là một trong những mẫu gia đình lý tưởng mà bạn bè hàng xóm phải ghen tị, mọi người đều tôn trọng và quý mến.
Cuộc sống của tôi êm đềm, chỉ biết ăn và học, khi tốt nghiệp đại học Sư phạm khoa Văn, tôi đi dạy cho một trường gần nhà. Không biết bao nhiêu người muốn được làm rể gia đình tôi.
Tôi không xinh, có duyên, nhiều người yêu, có thể nói đếm không hết. Nhưng cuộc sống trước hôn nhân của tôi chỉ có duy nhất một mối tình kéo dài 4 năm học đại học.
Tâm sự bố chồng- nỗi sợ hãi trong lòng tôi
Quan điểm của tôi trong tình cảm rất rõ ràng, yêu thật lòng, không có nghĩa cho đi tất cả; trong tình cảm tôi lý trí hơn nhiều, chỉ yêu bằng thứ tình yêu trong sáng, không dục vọng. Mối tình đó càng đẹp khi người yêu cũng yêu tôi thật lòng, không hề lợi dụng hay có mục đích cá nhân. Chúng tôi cứ thế dành tình cảm cho nhau theo thời gian. Có lẽ mối tình đầu quá lãng mạn và đẹp nên tôi sẽ chẳng bao giờ quên được.
Ra trường chúng tôi mỗi người một nơi, không ai dám nói câu nào, chúng tôi chưa bao giờ nói bắt đầu với nhau và cũng chưa bao giờ nói lời chia tay. Liệu có mối tình thứ 2 nào như vậy nữa không? Tôi tự hỏi lòng mình. Tôi đã khóc rất nhiều khi cả 2 đều bất lực, anh biết, tôi cũng biết, chúng tôi dường như đã cố gắng giúp đỡ nhau để sống tốt trong hiện tại.
Tôi quyết định cố để quên, đó cũng là lúc đón nhận mối tình thứ 2 và là mối tình cuối của mình. Anh là chồng tôi hiện tại. Thực ra anh đã yêu tôi từ rất lâu, từ khi tôi lãng mạn bên mối tình đầu. Anh âm thầm đi bên, dõi theo tôi. Nếu nói rằng tôi có lỗi với người yêu mình một thì với chồng, tôi cảm thấy có lỗi gấp 10 lần. Tôi đối xử với anh rất tệ bạc, ghét anh cay cú, không nghĩ rằng tôi có thể ghét một người đàn ông nhiều như thế. Tôi rất ghét khi bạn bè nói: Ghét của nào trời trao của ấy.
Ấy vậy mà tôi đã yêu anh, càng có lỗi hơn khi đón nhận tình yêu của anh khi đang đau khổ rất nhiều vì mối tình đầu. Giờ nghĩ lại tôi thấy thương anh nhiều lắm, anh chỉ hy sinh cho tôi mà chẳng bao giờ đòi hỏi gì hết.
Anh yêu tôi quá nhiều, cho đi nhiều hơn nhận. Thời gian ở gần, làm gần anh, tôi đã thực sự rung động, quên đi mối tình tan vỡ. Tôi nhận ra yêu anh rất nhiều, không muốn lấy một người khác ngoài anh. Tôi tin anh là người có trách nhiệm, với lại tôi đã thuộc về anh rồi. Chúng tôi đã kết hôn sau đó một năm. Khi biết tin tôi yêu anh, sẽ lấy anh, họ hàng, hàng xóm đều lấy làm bất ngờ, nếu không muốn nói rằng ai cũng bảo: Đừng về nhà đó.
Chồng tôi là một người hoàn hảo, tài giỏi, ngoan ngoãn, chín chắn, không ai không khen ngợi, vậy mà mọi người đều bảo rằng: “Nó không chê vào đâu được, nhưng về nhà đó chỉ khổ thôi cháu ạ”. Tôi quá ngây thơ để có thể hiểu hết nghĩa của từ “khổ” mà mọi người nói. Lúc đó chỉ biết yêu anh, gia đình anh giục cưới một cách hối hả.
Khi gia đình tôi từ chối vì muốn để đến sang năm, năm đó tôi mới 23 tuổi còn quá trẻ, quan trọng là tôi quá non nớt, vụng về, yếu đuối. Cho đến khi lấy chồng, tôi vẫn chỉ biết ăn và học, loanh quanh trong nhà. Tôi không phải người đảm đang, sướng từ bé, bố mẹ trí thức, viên chức nhà nước nên tôi chẳng biết việc đồng áng là gì. Nhà chồng lại là gia đình thuần nông, làm ruộng, cấy hái.
Gia đình tôi từ chối cưới năm nay, bố mẹ chồng lại đi xem ngày, bảo chỉ cưới được trong năm nay, nếu không phải đợi đến 30 tuổi. Khi bố chồng sang nói thế, mọi người ai nấy đều rất khó chịu. Trong khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng bố chồng lại sang tán chuyện để đả thông tư tưởng, an ủi bố mẹ tôi. Lúc đó tôi cũng hoang mang, thực sự không muốn lấy chồng vội như vậy chút nào.
Từ khi đưa ra ý kiến đến ngày dự định chưa đầy một tháng, làm sao tôi thoải mái được. Áp lực cộng với lời ra tiếng vào về nhà chồng khiến tôi chẳng còn tâm trí nào làm đám cưới. Tôi yêu anh thật lòng, biết anh rất yêu tôi, hôm nào cũng sang an ủi tôi. Bố anh sang trấn an bố tôi, rồi cả nhà tôn trọng quyết định của tôi. Lễ cưới như dự kiến.
Cuộc sống tưởng như êm đềm, chỉ sau 1 tuần mọi thứ bắt đầu đảo lộn, tôi hoang mang và thất vọng tràn trề. Bố chống tôi nghiện rượu, mọi người ai cũng gọi ông là “nát”. Mọi người nói mẹ chồng ghê gớm, về đó phải cẩn thận, dựa vào chồng mà sống. Sau khi lấy 1 tuần, lần đầu tiên tôi chứng kiến bố chửi bới chúng tôi, đập phá đồ trong nhà. Tôi sợ đến nỗi run không đứng lên nổi, chồng đã phải đưa tôi vào phòng để tránh “ngất ra ở đấy”. Sau đó bao nhiêu vụ liên tiếp, đối tượng chính là tôi.
Tôi ăn ít, ông chửi tôi ăn quà ngoài đường, mua giấu riêng ra trường ăn để về nhà trừ cơm. Tôi là người rất nghiêm chỉnh, chẳng bao giờ thèm ăn đường ăn chợ chứ đừng nói là ăn quà, giấu diếm. Tôi đi học cao học, chồng làm kỹ sư xây dựng nên hầu như không có thời gian ở nhà. Chồng biết bố mẹ như nào nên rất thương tôi, có điều chẳng thể ở nhà mà đỡ cho tôi được. Anh chỉ biết bảo tôi ăn nhiều thêm tí nữa, dạ dày tôi chỉ ăn được có thế, làm sao mà cố được. Đến giờ khi đang mang thai sắp đẻ rồi mà tôi cũng chẳng thể ăn nổi quá 3 bát cơm/ ngày.
Ông nghiện rượu nhưng không bao giờ mất lý trí, chỉ mượn rượu để sinh sự. Giờ tôi mới hiểu vì sao ai cũng ngăn cảm tôi lấy anh, họ hàng, kể cả anh em ruột cùng huyết thống cũng ghét bỏ, ai cũng ghét. Tôi sống có họ hàng quen rồi, mọi người quan tâm nhau, về đây biệt lập, thậm chí bố chồng còn không cho tôi sang nhà chú gần sát cổng chơi, cứ như sợ sang đó, các cô chú lại rỉ vào tai tôi cái gì không bằng. Ai cũng nói bố chồng tôi xảo quyệt, ghê gớm.
Ông lục phòng tôi, lục đồ đạc của vợ chồng tôi, thấy bao cao su để trong tủ, ông chửi tôi là cave. Ông lăng mạ, hạ nhục tôi, đi làm về là ông chửi. Ngày đầu tiên khi ông chửi rủa, chồng tôi không có nhà, tôi ức đến tột cùng, đau khổ và xót xa cho thân mình. Cãi lại bố mẹ để lấy anh, bố anh sang năn nỉ bố mẹ tôi cho cưới, để giờ tôi phải chịu thế này.
Tôi còn quá non dại, chỉ muốn chết, làm sao tôi đủ can đảm đây? Tôi sợ đau, sợ bị tổn thương, từ bé tôi đã nhát gan rồi, thực sự tổn thương quá mức chịu đựng. Tôi muốn bỏ về nhà mình, mẹ chồng đã gọi chồng tôi về. Anh và bố chồng tôi lời qua tiếng lại thế nào tôi cũng chẳng biết nữa, anh bảo tôi lên phòng, để anh ở dưới. Tôi mụ mị, dường như tất cả sụp đổ, chẳng còn ý thức được điều gì, áp lực trong tôi về nhà chồng từ lâu đã sợ hãi rồi, tôi sợ căn nhà đó.
Chồng chỉ biết đóng cửa phòng mặc cho ông đứng ngoài chửi. Anh chỉ biết ôm thật chặt khi tôi khóc đến mờ cả mắt, chẳng còn đứng nổi. Hôm sau đi làm mắt tôi sưng húp, nửa buổi chồng nhắn tin “Tí về nếu bố có chửi như thế nào thì em đừng để ý nha”. Tôi đã nghe quá nhiều đến nỗi không thể nhớ hết được, chắc khi tôi đi ông đã chửi thêm rất nhiều.
Chồng biết rõ gia đình mình như thế nào, anh không nói cho tôi, cũng chẳng hề có biện pháp gì giải quyết, tôi không nghĩ gia đình anh lại ghê gớm, gia trưởng, quá đáng như vậy. Chuyện đến tai gia đình tôi, mẹ vốn nóng tính, bắt tôi đi về ngay, nhà chồng và nhà tôi chỉ cách 200m, cách một cái đình. Bố mẹ tôi rất thẳng thắn: Chồng không thể lo tốt cho vợ thì thôi về nhà với mẹ.
Không biết bao nhiêu lần chồng cũng chỉ biết phân bua với ông, chẳng thể làm gì cải thiện tình hình, suốt ngày tôi phải sống trong địa ngục. Chồng về hôm trước hôm sau phải đi luôn. Anh đi là tôi mất chỗ dựa, chỉ biết cắn răng chịu. Suốt ngày ông nhìn tôi với ánh mắt soi mói, tôi làm gì ông cũng cạnh khóe, xỏ xiên, dè bỉu. Vì tôi được sống sung sướng từ nhỏ, ông bảo: Đánh rắn thì đánh dập đầu, về đây tao bắt mày phải theo nếp ở đây, không sướng được, không muốn gì được nấy được. Chồng mày ở nhà thì mày làm nũng, giờ nó không có ở nhà để xem mày làm nũng với ai.
Bố mẹ thương tôi còn non nớt mà rơi vào cảnh bố chồng nàng dâu thì làm sao tôi chống chọi được. Mẹ thương tôi đến ốm, bố mất ăn mất ngủ. Chẳng đêm nào tôi không khóc, khóc ướt cả gối, thỉnh thoảng chồng mới về nên tôi không dám nói gì hết, những cái gì ức quá tôi phải nói. Thật là buồn vì anh không tin, anh nghĩ tôi nói xấu bố mẹ chồng vì tôi nói một đường, mẹ chồng tôi nói lại khác. Tôi nói 10, mẹ chỉ nói 5, những cái gì quá quắt quá thì bà chối, vì thế anh nghĩ tôi nói quá, đặt điều.
Anh đi vắng suốt ngày nhưng lại bắt tôi phải sống chung với bố mẹ, tôi có quá đáng lắm không khi chỉ muốn được ra ở riêng. Trước đó tôi không hề nghĩ tới, mọi việc đi quá mức chịu đựng, tôi không thể chịu nổi. Anh chỉ hứa sẽ ra ở riêng, từ từ để anh kiếm tiền, có kinh tế ổn định đã. Đợi đến kinh tế ổn định biết bao giờ, tôi bảo chỉ cần 1 túp lều thôi, tôi không sợ khổ, đừng bắt tôi sống như thế này thêm nữa, mệt mỏi lắm.
Một ngày bố chồng lấy tôi ra làm bia, ông chửi tất cả những từ thô tục, mỉa mai, ghê tởm nhất. Tôi không nghĩ nó lại phát ra từ miệng một người đàn ông, không thể tưởng tượng. Mỗi lần như vậy, sợ tôi không chịu nổi, mẹ chồng cũng biết tình hình bên nhà tôi, sợ tôi bỏ về, nên đều bảo tôi coi như không có gì, làm sao tôi coi như không có gì được. Tôi đã ám ảnh quá nhiều, sợ ngôi nhà đó.
Thực sự lần này tôi không chịu đựng nổi nữa, mệt mỏi lắm rồi. Tôi bảo với chồng sẽ về nhà, còn anh không thể giải quyết được thì chúng ta nên dừng lại. Sau lần đó vợ chồng chuyển xuống Hà Nội thuê nhà, tôi đi học, anh đi làm, lúc này tôi đã có thai, thời gian mang thai 3 tháng đầu thực sự tôi áp lực, khóc nhiều. Về nhà ông lại chửi: Vợ chồng mày cuốn gói đi cho rảnh nợ chứ gì, tao biết thừa.
Tôi thực sự sợ hãi con người này. Mỗi lần nghe vẻ nhà êm êm, chồng lại vu vơ, bóng gió bảo tôi: Hay mình chuyển về nhà, giờ không có gì nữa rồi. Tôi không kiềm chế nổi: Em không tiếc tiền thuê nhà, không cần tiền, chỉ cần sự bình yên. Anh có để yên cho em còn sinh con không, hay anh muốn về nhà để rồi phải bỏ nhau. Không biết bao nhiêu lần anh gợi lại chuyện đó.
Giờ tôi sắp sinh, phải chuyển hẳn về nhà thật rồi, nói thật tôi không có cảm giác ấm cúng khi ở trong ngôi nhà đó. Tôi đã bị ám ảnh quá nhiều điều bố chồng gây ra. Tôi sợ lắm, không biết phải làm sao nữa. Chồng tôi không phải là người có lập trường, anh nhu nhược, cứ bảo tôi quên đi, như chưa có chuyện gì. Nếu là anh, anh có quên được không? Liệu cuộc sống sau này của tôi sẽ ra sao, tôi không tin tưởng vào sự bền vững của gia đình này nếu cứ như vậy. Tôi phải làm gì bây giờ.
(Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com)