Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống bị bệnh nan y nên không dám bỏ chồng hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Tôi là tác giả bài viết “15 năm sống với người chồng nát rượu”. Giờ tôi sợ khi ôm con ra đi trong tình trạng bệnh tật đầy mình như này, chẳng may có mệnh hệ nào ai sẽ nuôi con tôi.
Xin cảm ơn những chia sẻ, góp ý và động viên của anh chị em độc giả. Hơn 10 năm qua tôi nhẫn nhịn chịu đựng không dám chia sẻ với ai, phải lấy hết can đảm mới dám viết lên tâm sự của mình dù ngày nào cũng đọc trang Tâm sự này. Mọi người nói đúng, tôi đã sống nhu nhược và hèn nhát suốt thời gian qua, không dám chia sẻ với ai vì xấu hổ, lại sợ chồng đánh. Mỗi lần đọc báo hay vào diễn đàn nào đó, có viết vài câu comment mà chồng nhìn thấy đều cho rằng tôi đang có quan hệ mờ ám với người khác, hơn nữa tôi không muốn “Vạch áo cho người xem lưng”.
Hôm nay tôi gắng viết lên đây và lắng nghe ý kiến, phản ứng của mọi người để chọn ra con đường đúng cho mình. Tôi không muốn lựa chọn của mình là sai lầm và sau này con cái lại oán. Sở dĩ tôi đã chịu đựng như vậy bởi chồng say chỉ chửi đánh tôi, có ít lần anh chì chiết con chuyện học hành chứ không hề đánh con, các con vẫn rất bện bố. Chỉ đứa con lớn biết và khó chịu mỗi khi anh say chửi bới, đánh tôi thôi.
Tâm sự bị bệnh nan y nên không dám bỏ chồng
Chồng tôi là công chức nhà nước, với mọi người bên ngoài anh vui vẻ, ăn nói giởi, giao thiệp tốt nhưng nóng tính. Bình thường những lúc anh không say rượu thì cuộc sống không đến nỗi nào, trừ những hành vi thô bạo tình dục, vẫn chăm con, đưa đón con đi học, duy chỉ có điều không chiều nào anh không đi nhậu nhẹt bia rượu. Giờ đây anh như một người nghiện, nếu không có bia rượu anh không chịu được, kiểu gì cũng phải đi. Cứ như vậy ban ngày anh là người tốt trong mắt mọi người, đêm về một mình tôi phải chịu những trận hành hạ không đáng có. Lúc say anh chửi rủa thậm tệ, xông vào đánh tôi bầm tím mặt mày. Có những lần anh đánh mặt mũi tôi bầm dập, tôi không dám vác mặt đi làm. Hết cơn say anh lại xin lỗi.
Giờ tôi không còn tin những lời hứa hay xin lỗi của anh nữa, hơn 10 năm rồi những lời nói đó chỉ là vô nghĩa. Hơn ai hết tôi biết anh không bao giờ thay đổi. Tình yêu trong tôi đã chết, tôi không còn một chút nào yêu anh, mỗi lần nghĩ đến những trận hành hạ của anh, tôi hận lắm, hận đời bạc bẽo. Tôi đã muốn ra đi, rời khỏi anh, muốn anh tu tỉnh và muốn có ai đó làm thay đổi được anh. Tôi không tiếc nếu ra đi mà anh hạnh phúc với người khác, cũng mong anh có người khác, sống hạnh phúc hơn tôi để đừng quấy tôi nữa.
Vậy mà anh không đồng ý ly hôn, mỗi khi bị bạo hành mà tôi nhắc đến ly hôn anh đều chửi tôi là người mẹ tồi, không biết nghĩ cho con cái, tôi đã không đủ can đảm ra đi mà cứ chịu đựng mãi đến thế này.
Tôi còn bị bệnh nan y, nguy cơ ung thư tới 90% mà hiện nay thế giới chưa có thuốc chữa khỏi hoàn toàn. Thời gian qua bệnh tật hành hạ đã khiến tôi mắc chứng lãnh cảm. Tôi không có sức khoẻ cũng như không còn ham muốn sinh lý để đáp ứng nhu cầu của chồng, vì thế mỗi khi không thoả đáng anh mắng nhiếc tôi thậm tệ. Nhiều lần tôi phải nằm viện điều trị bệnh, kinh phí chữa bệnh đều do gia đình nhà tôi giúp đỡ.
Tôi sống triền miên trong tủi nhục và cay đắng, cố gắng đáp ứng anh để gia đình được yên. Tôi và anh đi làm như nhau, thu nhập giống nhau, anh đòi tiền để chơi bời hay cá độ tôi đều phải chấp nhận chỉ vì không muốn gia đình tan vỡ. Dù cố gắng bao nhiêu vẫn bị anh chửi.
Giờ tôi sợ khi ôm con ra đi trong tình trạng bệnh tật đầy mình như này, chẳng may có mệnh hệ nào ai sẽ nuôi con tôi, chứ tôi không phải không bỏ được chồng mà cứ lấy lý do vì con đâu. Cảm ơn mọi người đã chia sẻ với tôi.
Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com