Mời các bạn đọc tâm sự cuộc sống bạn trai đòi coi bói rồi mới đưa tôi về ra mắt hay nhất tại Truyenphimsex.com về tâm sự cuộc sống.
Điều tôi lo lắng nhất là anh không có tính quyết đoán, chỉ có tuổi tác thôi đã làm anh phân vân đến vậy, không biết lỡ sau này cưới tôi về có chuyện xui rủi gì xảy ra chắc tôi lãnh đủ.
Tôi và anh quen nhau hơn hai năm nhưng có khoảng thời gian dài không rõ mối quan hệ của chúng tôi là gì nữa. Anh người thành phố, làm việc ở một đơn vị nhà nước, thu nhập tương đối ổn, tư tưởng sống hiện đại chứ không đến nỗi cổ hủ, gia trưởng. Tôi ở tỉnh ra thành phố học rồi ở đây làm cho công ty nước ngoài, thu nhập ổn định, có cái nhìn khá cởi mở với mọi vấn đề cuộc sống. Tôi yêu anh bởi cảm nhận được ở anh sự chân thật, không ghen tuông vô cớ hay kiểm soát tôi một cách vô lý, không hào nhoáng phô trương, không dùng lời hoa bướm như những anh chàng tôi từng gặp. Anh chỉ mỗi cái vô tâm làm tôi phiền lòng nhiều.
Thời gian đầu quen nhau, anh muốn tìm hiểu rồi lấy tôi làm vợ, anh giới thiệu tôi với bạn bè, hầu hết thời gian đều dành cho tôi. Có lần tôi vô chùa làm công quả, cô phụ bếp nhìn tôi rồi phán đủ thứ trên đời. Cô nói có khả năng coi vận mệnh cho người khác, bảo tôi với bạn trai tuổi không hợp, lấy anh khổ cả đời. Tôi chỉ cười, thầm nghĩ trong đầu thật ngớ ngẩn, tôi với anh tuổi tam hợp cơ mà. Lúc đi ăn tối, nói chuyện vui vui tôi kể anh nghe chuyện có người nói không hợp tuổi, từ đó anh có vẻ tránh tôi, không còn nhiệt tình thân thiết như trước.
Tâm sự bạn trai đòi coi bói rồi mới đưa tôi về ra mắt
Sau tôi mới biết anh về tra trên internet, bạn đưa đi coi bói, người ta cũng phán chúng tôi không hợp mệnh, cung gì đó. Tôi cảm nhận được sự thay đổi của anh. Tôi thẳng thắn nói chuyện, anh cũng chỉ nói cho qua là không hợp tuổi sợ ba mẹ không đồng ý, tôi vẫn không nghĩ đó là vấn đề chính, chắc anh thấy tôi không phù hợp nên muốn từ bỏ. Tôi cố gắng thay đổi mình nhiều hơn để không trở nên nhàm chán trong mắt anh, níu kéo anh vì nghĩ cái lý do tuổi tác thật nực cười. Anh biết tôi đã buồn và suy sụp như thế nào nhưng vẫn giữ thái độ đó.
Rồi chúng tôi từ từ buông nhau ra nhưng vẫn giữ liên lạc, không phải người tình nhưng trên mức bạn bè, tôi không định nghĩa được đó là mối quan hệ gì nữa. Thời gian dài vậy, tôi không chủ động được trong nhiều vấn đề, tự biến mình thành đứa thụ động trông chờ tin nhắn, điện thoại của anh. Chỉ cần anh gọi đến, tim tôi như nhảy múa trong lồng ngực, vui khi anh tới, cuối tuần thẫn thờ thất vọng khi anh không qua.
Tôi cứ sống một cách ngốc nghếch với mối quan hệ không rõ ràng như thế. Tôi buồn bã, đầu óc không nghĩ ra được gì hay ho, điều đó ảnh hưởng nhiều đến công việc và cuộc sống của tôi. Rồi tôi chủ động cắt đứt liên lạc với anh, quá mệt mỏi, không còn nhận ra chính mình nữa. Tôi bắt đầu chăm sóc bản thân mình hơn, hội họp với mấy cô bạn thân, ăn uống xem phim hát hò, nhanh chóng lấy lại tinh thần, mở lòng hơn cho những mối quan hệ mới. Thời gian đó tôi có hẹn hò để tìm hiểu một vài người nhưng cảm xúc không nhiều, tẻ nhạt lắm. Đi qua những con đường tôi lại nhớ anh quay quắt, chỉ tự an ủi mình phải mạnh mẽ quên đi.
Rồi anh trở lại. Trước sinh nhật tôi một tuần anh gọi hỏi thăm rồi hẹn tôi tới ngày sinh nhật muốn mời tôi đi ăn. Tôi mừng như trẩy hội, hồi hộp không biết hôm đó sẽ thế nào đây nhưng nén lòng lại, chỉ nói tôi chưa có kế hoạch gì, trước đó hai ngày tôi sẽ gọi lại báo anh. Thế là tôi hủy hết cuộc hẹn mừng sinh nhật với bạn bè chỉ để một lần nữa gặp anh. Lúc về anh ôm tôi thật chặt rồi nói gặp lại tôi cảm xúc của anh vẫn như lúc đầu, anh xin lỗi làm tôi buồn nhiều.
Tôi như vỡ òa, niềm hạnh phúc cứ như ép cho nước mắt phải chảy ra. Chúng tôi quay lại với nhau, cảm giác gần gũi và tình cảm sâu đậm hơn trước, chia sẻ với nhau hầu như mọi thứ. Tuổi anh đã sang hàng “băm” nên cũng muốn lập gia đình, anh nói muốn có một mái ấm, muốn có những đứa con, tôi nghe mà chạnh lòng. Nhà anh cứ mai mối này nọ, lấy số điện thoại của cô này cô kia hợp tuổi gần nhà cho anh qua lại.
Lúc đầu nghe anh kể tôi giận lắm, quen nhau chừng đó năm nhưng tôi chưa một lần được anh đưa về nhà. Anh nói đưa về nhà là sẽ cưới luôn, sợ ba mẹ không đồng ý chuyện tuổi tác nên chưa dám. Ngày trước tôi còn im lặng để tùy anh, giờ tôi cần mối quan hệ chắc chắn, không thể dùng tuổi xuân của mình để chờ anh như vậy nữa. Anh bảo để về nói chuyện lại với ba, ba anh nói quen ai thì quen, quan trọng ba mẹ phải đồng ý mới được. Anh nói tôi có mọi thứ mà người đàn ông tìm kiếm, gia đình tôi cũng rất tốt, không có điểm gì để anh phải chê nhưng tại thương ba mẹ, không muốn làm ba mẹ buồn vì lỡ không hợp tuổi cũng khó.
Tôi thầm nghĩ không hiểu tại sao anh lại có suy nghĩ kỳ vậy, quan trọng là con người ăn ở với nhau chứ tuổi tác không phải là vấn đề lớn làm anh đắn đo nhiều thế. Tôi có ăn học đàng hoàng, gia đình giáo dục tử tế, tin mình biết cách cư xử để hài lòng người lớn, rồi họ cũng chấp nhận thôi. Với lại ba mẹ anh chưa gặp tôi, đã có gì ngăn cản trắc trở đâu mà anh phải vậy. Anh với ba đi coi bói rồi hỏi về tôi, người ta nói phải đưa tôi lên nhìn mặt mới biết có nên vợ nên chồng, có hợp được hay không. Nghe anh nói tôi thật hết chịu nổi nhưng cũng thông cảm cho anh vì gia đình anh thế. Tôi bảo anh muốn thì tôi đi nhưng thật lòng tôi không thích, không lẽ coi không hợp về anh bỏ tôi luôn hay sao, biết đâu thầy bói nhìn tôi thấy ghét rồi kêu không hợp thế cũng tin được sao.
Không phải tôi sợ không hợp tuổi nhưng thiết nghĩ hợp hay không là trong quá trình tìm hiểu con người, tính cách của nhau, tình cảm xây dựng bấy lâu không lẽ vì một lời của người dưng phán rồi về suy nghĩ lại có nên tiếp tục nữa không. Nghe tôi phản ứng vậy anh bảo tôi nói cũng đúng. Anh không nói gì đến chuyện đưa tôi về gặp gia đình anh nữa. Có lẽ chờ tôi đi coi bói xong mới tính tiếp. Anh làm tôi đôi lúc phải nghĩ lại, không biết anh có thực sự yêu tôi không nữa.
Bạn bè nhìn vào tôi cứ nghĩ anh lo cho tôi đầy đủ lắm, tôi chỉ cười rồi thôi. Với thu nhập của mình, tôi dư sức để sống tốt mà không phải dựa dẫm vào anh, tự sắm những món đồ mình thích chứ không nhất thiết phải trông chờ ở anh. Nhưng con gái mà, lắm lúc cũng thèm bạn trai mình tặng thứ này thứ nọ lắm chứ, nó không quan trọng nhưng ít ra cũng là thước đo thể hiện sự quan tâm của người yêu dành cho mình.
Tôi sống thực tế nhưng cũng có tâm hồn nhạy cảm lắm, anh biết tôi hay cắm hoa hàng tuần nhưng chưa bao giờ tặng một bông hoa nào hết. Tôi bệnh, anh cũng chỉ nói em đi khám xem thế nào, suốt ngày chỉ nói em phải ăn nhiều vô, phải lên hai kg nữa, chưa bao giờ đưa tôi đi bệnh viện hay mua thuốc cho tôi, chưa bao giờ để ý xem tôi thích món gì, đã ăn uống gì chưa. Nhiều khi đi chung với anh, tới giờ ăn anh cũng “quên” đưa tôi đi ăn, bỏ đói tôi rồi anh về nhà luôn. Lắm lúc tủi thân, nằm nghĩ anh quan tâm đến tôi còn không bằng anh đồng nghiệp ở cơ quan tôi nữa.
Đã qua rồi cái thời mộng mơ, khi trưởng thành người ta nhận ra mình không cần một hoàng tử nắm tay đi dưới mưa mà cần một người đàn ông có thể xòe ô cùng mình đi qua mưa nắng cả cuộc đời. Tôi trách sao anh quá vô tâm thì anh xin lỗi, sẽ cố gắng thay đổi, nói rồi thôi chứ có bao giờ tôi thấy anh thay đổi được gì đâu. Quen anh tôi tủi thân nhiều lắm, vô tâm một cách ích kỷ. Tôi khéo léo lựa lời góp ý với anh, anh đồng ý rằng cư xử nhiều chuyện không phải với tôi, rồi mọi thứ đâu cũng trở về lại y như thế.
Nhiều khi tôi nhìn lại mình, có phải đã quá đỏi hỏi sự hoàn hảo ở người đàn ông. Điều tôi lo lắng nhất là anh không có tính quyết đoán, chỉ có tuổi tác thôi đã làm anh phân vân đến vậy, không biết lỡ sau này cưới tôi về có chuyện xui rủi gì xảy ra chắc tôi lãnh đủ. Hơn nữa tôi sợ cuộc sống hôn nhân với người không biết vun đắp như anh, từ lúc mới yêu đến giờ hình như chỉ có tôi là chủ động thay đổi không khí, làm mới mình để bớt nhàm chán.
Anh từng nói hôn nhân được ba năm đầu là yêu, còn sau sống với nhau chỉ vì nghĩa. Tôi sợ cái suy nghĩ của anh, anh cứ mặc định như thế thì làm sao cuộc sống vợ chồng mặn mà hơn được. Tôi yêu anh, rất yêu anh nhưng nếu để lập gia đình với anh có lẽ nhiều điều phải cân nhắc lại. Ở cái tuổi lưng chừng xuân, đôi lúc mình cũng không biết nên nắm giữ thứ gì và nên để điều gì ra đi, tôi băn khoăn không biết liệu có phải quá cứng nên cảm thấy chuyện bói toán nhà bạn trai mình là không ổn, hay vì anh hết yêu tôi nên lấy đó làm lý do không muốn tiến đến hôn nhân nữa.
Tâm sự cuộc sống Truyenphimsex.com