VN88 VN88

Tâm sự ba lần cứu chồng khỏi cái chết trắng

Đọc tâm sự ba lần cứu chồng khỏi cái chết trắng tại chuyên mục tình yêu giới tính hay Truyenphimsex.com nói về ba lần cứu chồng khỏi cái chết trắng

Tâm sự ba lần cứu chồng khỏi cái chết trắng

Khi tôi hí hửng cầm kết quả xét nghiệm có thai về khoe thì tận mắt chứng kiến chồng hít ma túy trong phòng. Tôi đã ngất lịm đi.
Tôi quen anh qua bạn trai cũ của tôi (Vì nhà anh ở gần nhà bạn trai cũ của tôi). Tôi sinh năm 1986, là người có ngoại hình đẹp, nhiều người theo đuổi, con nhà công chức. Còn anh sinh năm 1976, không có gì nổi bật ngoài cái mác con ông giám đốc. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã rất thích nụ cười của anh. Anh rất hiền và được mọi người yêu quý. Ngày nào chúng tôi cũng lên mạng để nói chuyện với nhau.

Ngày ấy, tôi mới 18 tuổi, đang học đại học năm thứ nhất, còn anh kinh doanh ở nhà. Sau 6 tháng làm quen, anh bắt đầu ngỏ lời yêu tôi. Tôi chấp nhận tình cảm của anh mặc dù lúc đó tôi mới chỉ bắt đầu ở từ thích mà thôi. Hàng ngày, anh đưa đón tôi đi học và chăm sóc tôi rất chu đáo. Tôi cảm nhận được tình yêu chân thành của anh nên càng ngày, tôi càng dành tình cảm cho anh nhiều hơn.

Tam su ba lan cuu chong khoi cai chet trang

Hình minh họa ba lần cứu chồng khỏi cái chết trắng

Trước khi đến với tôi, anh đã trải qua mối tình đầu với một người con gái khác. Anh và người ấy đã sống chung với nhau 5 năm nhưng vì anh chơi bời, người ấy không nói được nên cả hai quyết định chia tay. Tôi luôn giày vò anh vì điều đó mặc dù trước anh, tôi cũng đã có mấy mối tình rồi nhưng đó chỉ là tình yêu trẻ con thôi.

Tình yêu của tôi và anh cứ thế êm đêm trôi đi cho đến một ngày mối tình đầu của anh xuất hiện. Người ấy về nhà anh chơi và ở lại mấy ngày (vì người ấy ở tỉnh khác). Anh nói dối tôi là bạn học cùng đại học về chơi nhưng linh cảm của người con gái mách bảo cho tôi biết đó chính là người yêu cũ của anh. Tôi gặng hỏi thì cuối cùng anh cũng phải nhận.

Tôi thấy người ấy gọi mẹ anh là mẹ. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi thấy mình bị tổn thương và đau đớn ê chề. Khi biết anh với người ấy từng sống chung trong thời gian khá lâu, tôi đã nói anh không bao giờ được liên lạc với người ấy nữa và anh cũng chập nhận. Vậy mà bây giờ người ấy lại ngang nhiên về nhà anh ở, gọi mẹ anh là mẹ. Thế sự hiện diện của tôi là gì? (Khi đó tôi đã là của anh rồi).

Tôi đã khóc rất nhiều và sau một thời gian suy nghĩ, tôi quyết định chia tay với anh. Nhưng anh không đồng ý. Anh hẹn gặp tôi, anh van xin và hứa từ nay sẽ không bao giờ gặp lại người ấy nữa. Vì tôi rất yêu anh và vì tôi đã là của anh nên tôi quyết định bỏ qua cho anh lần này. Thời gian trôi qua, tôi càng thấy yêu anh nhiều hơn và anh cũng vậy. Sau thời gian đó, tôi bắt đầu nghe thấy những tai tiếng về anh trước đây nhưng tôi không để ý đến vì tôi không muốn nhìn về quá khứ của anh.

Cho đến một ngày, chính người bạn thân của tôi nói với tôi rằng anh nghiện ma túy. Tôi rất lo lắng và tôi đã hỏi anh nhưng anh phủ nhận. Anh bảo rằng do trước kia học đại học, anh hay chơi bời nên người ta đồn vậy. Tôi tin anh nhưng tôi bắt đầu để ý đến anh nhiều hơn. Tôi thấy anh hay kêu mệt mỏi mặc dù công việc của anh không mấy vất vả (Anh kinh doanh máy vi tính). Cái kim để trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh hít ma túy.

Tôi đã chạy, chạy rất nhanh ra khỏi phòng anh, tôi như muốn thoát khỏi anh, đôi chân tôi như muốn trùng xuống. Tôi biết phải đi đâu bây giờ? Về nhà trong bộ dạng như thế này ư, để rồi bố mẹ sẽ gặng hỏi chuyện gì đã xảy ra? Tôi không muốn bố mẹ tôi biết anh là người như vậy vì bố tôi là công an nên đặc biệt kỵ những người như thế. Tôi biết đi đâu đây, tôi cũng không thể nói với bạn bè vì nếu họ biết sẽ coi thường anh và coi thường cả tôi nữa.

Tôi cứ đi lang thang hết con đường này đến con đường kia, hết con hẻm này đến con hẻm khác, cho đến khi tôi không đủ sức để đi nữa. Lúc ấy cũng 10h đêm rồi. Tôi hít một hơi dài, lau hết nước mắt và quyết định về nhà, coi như không có chuyên gì xảy ra.

Một tuần, hai tuần rồi ba tuần, tôi tắt máy và cắt mọi liên lạc với anh. Anh đến nhà tôi rất nhiều lần nhưng tôi tránh mặt. Bố mẹ tôi thì tưởng tôi mải học nên cũng giúp tôi. Mặc dù nhớ anh quay quắt nhưng những hình ảnh về anh luôn hiện ra trước mắt tôi, làm trái tim tôi đau nhói. Tôi không biết mình phải làm gì, cũng không dám tâm sự với những người thân thiết xung quanh mình. Hằng ngày, tôi thường vào mạng để chia sẻ với những người không quen biết và xin tư vấn từ các trung tâm tư vấn sức khỏe. Có những người khuyên tôi nên rời xa anh vì những người nghiện ma túy sẽ không bao giờ cai được. Nhưng cũng có những người khuyên tôi nên cho anh một cơ hội. Tôi tìm hiểu trên sách báo và trên các trang web về những gì có liên quan đến ma túy, những người nghiện ma túy.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định hẹn gặp anh. Có lẽ anh rất ngạc nhiên sau mấy tháng tôi không liên lạc nên anh nghĩ tôi đã rời xa anh mãi mãi. Sau mấy tháng không gặp, anh gầy đi trông thấy. Tôi và anh nói chuyện thẳng thắn với nhau và tôi quyết định cho anh một cơ hội. Tôi và gia đình anh kết hợp cai cho anh ở nhà. Sau hai tháng, anh trở lại như người bình thường. Tôi càng thấy yêu anh nhiều hơn và chắc chắn anh cũng không kém vì những gì tôi đã dành cho anh. Khi đó, xung quanh tôi có rất nhiều tai tiếng. Bố mẹ tôi cũng nghe thấy dư luận nói không hay về anh và tôi đã phải giải thích rất nhiều để cho bố mẹ hiểu và tin anh hơn.

Sau 3 năm yêu nhau, khi tôi đang học đại học năm thứ 4 thì tôi và anh quyết định tổ chức đám cưới để tôi có nhiều thời gian quan tâm đến anh hơn. Anh cũng muốn chăm sóc cho tôi nhiều hơn. Nhưng chúng tôi đã rất khó khăn để thuyết phục bố tôi đồng ý cho chúng tôi tổ chức vì khi đó tôi đang học đại học và vì tai tiếng của anh (bố tôi rất cổ hủ và gia trưởng nữa). Còn gia đình anh thì rất mong có đám cưới này vì khi đó anh đã 32 tuổi còn tôi 22 tuổi. Bố mẹ anh cũng muốn anh lấy vợ để ổn định hơn, còn tôi cứ tiếp tục học hết chương trình đại học. Gia đình anh đã phải đến xin cưới tới ba lần mà bố tôi vẫn lấy lý do tôi đang học để từ chối. Cho đến lần thứ tư, khi bác của anh (người có địa vị rất cao trong xã hội) đến xin, hứa sau khi cưới sẽ tiếp tục tạo điều kiện cho tôi đi học và đảm bảo công việc cho tôi sau này thì bố tôi mới đồng ý.

Tôi và anh tất bật chuẩn bị cho đám cưới. Vì anh là con trai cả trong nhà và tôi là con gái út nên hai bên gia đình thống nhất làm tiệc cưới thật hoành tráng. Ngày cưới, tôi cứ ngỡ mình sẽ đắm chìm trong hạnh phúc nhưng ngược lại, tôi phải ngập tràn trong nước mắt. Tôi ngồi trong phòng háo hức cùng các bạn đợi nhà trai đến đón dâu nhưng hỡi ôi, khi nhà trai đến thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là người yêu cũ của anh đang khoác tay mẹ chồng tôi.

Trái tim tôi như bị dao cắt. Tôi như người chết đứng, tôi thấy đau đớn khi nhìn thấy người ấy đứng bên cạnh chồng mình và mẹ chồng. Mặc dù người ấy không phải là cô dâu nhưng những hình ảnh trước kia giữa chồng tôi và người ấy lại hiện về làm trái tim tôi tan nát. Tại sao người ấy lại xuất hiện ở đây làm quá khứ ùa về trong tôi? Giây phút ấy, tôi chỉ biết chạy vào nhà tắm khóc cho lòng vơi đi rồi đành kìm nén, gạt nước mắt theo nhà trai về khách sạn tổ chức tiệc cưới.

Suốt ngày hôm đó, tôi chỉ cố gắng làm cho tròn bổn phận chứ trong lòng tôi không còn cảm xúc gì nữa, mặc dù lúc trên xe, anh cũng ghé vào tai tôi bảo rằng người ấy đến là vì mẹ anh mời chứ anh không mời. Vậy là ngày vui nhất đời tôi nhưng tôi lại không cảm nhận được gì cả.

Tôi yêu chồng nhiều nên cũng không muốn trách móc gì anh nữa nhưng mỗi khi nghĩ lại ngày cưới của mình, tôi lại thấy buồn man mác. Đám cưới của tôi không được trọn vẹn như bao người khác. Chắc chồng tôi cũng hiểu được suy nghĩ của tôi nên tuần trăng mật, anh bù đắp cho tôi rất nhiều. Anh cố gắng cho tôi thấy thật thoải mái và hạnh phúc khi ở bên anh. Rồi tin vui cũng đến với chúng tôi. Sau ba tháng cưới nhau, tôi đã mang trong mình một thiên thàn bé nhỏ. Những tưởng từ đây hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với chúng tôi nhưng thật trớ trêu, cuộc sống như đang thách thức tôi.

Ngày tôi cầm kết quả siêu âm mang thai bé gái về cho gia đình, người đầu tiên tôi nghĩ đến là chồng vì anh rất thích con gái. Tôi hí hửng chạy lên phòng chồng khoe, hai chân rón rén để cho chồng bất ngờ thì hỡi ôi lại một lần nữa tôi tận mắt nhìn thấy chồng hít ma túy. Đôi mắt tôi mờ dần, hai chân tôi khụy xuống, tôi không còn biết gì nữa. Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở bệnh viện. Chồng tôi ngồi cạnh, hai mắt sưng húp. Anh luôn miệng xin lỗi tôi, tôi thấy đau đớn, đau thay cho cả phần của con gái tôi. Tôi biết phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ những người đã khuyên tôi rời xa anh là đúng? Tôi không tin. Đã có rất nhiều người từ bỏ được mà. Tại sao chồng tôi lại không làm được?

Anh ấy là người tốt, rất hiền lành. Chỉ vì lũ bạn xấu xa kia mà anh ấy không từ bỏ được. Vì yêu chồng, thương cho con gái sắp chào đời nên tôi lại quyết tâm cai cho chồng một lần nữa. Tôi luôn ở bên động viên và an ủi anh. Tôi hiểu anh cũng thương tôi nhiều lắm. Và lần này, anh cũng cai được, chỉ trong hơn một tháng.

Khi con gái tôi chào đời khỏe mạnh, xinh như một thiên thần, cả gia đình hai bên nội ngoại đều rất vui mừng. Ở con hội tụ được tất cả những nét đẹp của cả ba và mẹ. Tôi biết anh đang rất hạnh phúc và tôi cũng vậy. Nhưng tôi tiếp tục phải đối mặt với một thử thách nữa. Khi con được đầy tháng, tôi cho con về ông bà ngoại ở. Một lần, tôi và mẹ tôi đã nhìn thấy một thanh niên đến đưa thuốc cho chồng tôi. Tôi và mẹ quyết định im lặng. Bố mẹ tôi không hề biết chuyện chồng tôi nghiện vì bố tôi rất khắt khe, nếu bố tôi mà biết, ông sẽ không bao giờ chấp nhận anh, kể cả khi anh đã là chồng tôi. Còn mẹ tôi thì luôn âm thầm ủng hộ tôi nhưng tôi không muốn mẹ buồn nên tôi chưa bao giờ nói với mẹ. Lần này thì chính mắt mẹ nhìn thấy, vậy là những lời đồn đại hoàn toàn thật.

Tôi biết mẹ không trách tôi mà thương tôi nhiều lắm. Hằng đêm, hai mẹ con tôi đều nằm khóc nhưng không ai nói với ai lời nào. Mẹ sợ tôi tổn thương nên không bao giờ mẹ hỏi. Mẹ tin vào quyết định của tôi và luôn ủng hộ tôi. Lần đấy, anh không biết là tôi và mẹ đã nhìn thấy nên anh chẳng tỏ thái độ gì. Tôi vẫn im lặng để suy nghĩ và tìm ra lối thoát cho mình. Hàng ngày, tôi quản lý anh chặt chẽ hơn và hạn chế việc sử dụng thuốc của anh vì anh rất nghe lời tôi.

Tôi cứ kéo dài tình trạng ấy cho đến khi con tôi được 6 tháng, tôi quyết định đưa chồng đến bệnh viện để xin tư vấn của bác sĩ. Sau khi cai xong, tôi tiếp tục liên hệ để mua thuốc chống tái nghiện cho chồng. Anh uống thuốc được gần hai năm thì tôi quyết định cho chồng dừng lại vì tôi cảm thấy anh đã rời xa được thứ đó.

Trong thời gian anh uống thuốc, anh vẫn làm việc bình thường nhưng luôn có tôi ở bên cạnh để anh vững vàng hơn trước đám bạn xấu kia. Từ ngày đó, anh không còn quay lại với cái thứ chết người ấy nữa. Cho đến bây giờ, con tôi chuẩn bị sinh nhật 4 tuổi và chúng tôi đã kỷ niệm 5 năm ngày cưới. Bây giờ, chồng tôi là tổng giám đốc của một công ty cũng tương đối, còn tôi là kế toán nhà nước.

Mặc dù đường đi còn rất dài nhưng với vợ chồng tôi, từ ngày quen nhau cho đến hôm nay là gần 9 năm đã có bao nhiêu sóng gió trên con đường tìm kiếm hạnh phúc, chúng tôi đều đã vượt qua và coi như đó là kết thúc có hậu. Tôi viết những dòng tâm sự này coi như là một món quà gửi đến chồng tôi nhân kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng tôi (16/09/2007 – 16/09/2012).

(Tình yêu giới tính hay tại Truyenphimsex.com)

VN88

Viết một bình luận