Đọc tâm sự 8 ngày hóa giải chuyện mẹ chồng, nàng dâu tại chuyên mục tình yêu giới tính hay Truyenphimsex.com nói về 8 ngày hóa giải chuyện mẹ chồng, nàng dâu
Tâm sự 8 ngày hóa giải chuyện mẹ chồng, nàng dâu
Ngày đưa vợ chồng ra tàu về Nam, mẹ đã ôm tôi và nói xin lỗi vì đối xử tệ với tôi. Chồng tôi lúc đó, mắt đỏ hoe.
>> Thủ thỉ về hôn nhân, nhận quà từ Ngoisao.net
Vẫn như mọi ngày, tôi vào chuyên mục Tâm tình và đọc được bài viết “3 từ khóa của hôn nhân hạnh phúc”, tôi thấy thấp thoáng đâu đó là hình ảnh của gia đình mình. Tôi lập gia đình đã được 7 năm, bao sóng gió đổ xuống cuộc hôn nhân của chúng tôi. Khi mới quen đến hôn nhân, tôi là người chủ động hoàn toàn, thậm chí phải gạt bỏ đi cả lòng tự trọng của bản thân để đến với anh. Gia đình anh miễn cưỡng chấp nhận.
Ngày cưới là ngày hạnh phúc nhưng với tôi, nó là ngày u tối nhất, tất cả chỉ vì tiền. Tiền lo đám cưới đều do hai vợ chồng tôi xoay sở. Đến lúc kết thúc lễ cưới thì bên nhà chồng tôi đòi lấy tiền đó để đưa cho anh chồng tôi đi lập nghiệp. Chúng tôi phản đối, lập tức bị anh chị em trong gia đình chửi bới, kể công, chồng tôi bênh tôi nên cũng bị vạ lây. Cuối cùng, họ tính toán, trừ chi phí đãi tiệc, còn dư họ lấy.
Đêm tân hôn, tôi thổn thức khóc cả đêm khi nghĩ đến số tiền phải trả cho người ta vì tôi mượn để lo đám cưới. Anh ôm tôi vào lòng an ủi: “Để mình làm rồi từ từ trả”. Đám cưới chưa bao lâu, vợ chồng tôi vỡ nợ vì làm ăn thua lỗ, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, chủ nợ liên tục đến đòi, gia đình hai bên chẳng giúp được gì. Đã vậy, gia đình bên chồng còn xỉ vả tôi đủ điều. Đến bước đường cùng, tôi chỉ nghĩ đến cái chết. Trong tình cảnh như thế, tôi phát hiện mình có thai. Tôi dở khóc dở cười, tiền ăn mỗi ngày còn chưa có lấy gì nuôi con. Chồng tôi nói bỏ cái thai đi, hoàn cảnh khổ như thế chưa đủ sao?
Hình minh họa 8 ngày hóa giải chuyện mẹ chồng, nàng dâu
Nghe những lời anh nói, tôi như người rơi xuống 12 tầng địa ngục. Tôi khóc rất nhiều, cuối cùng, tôi quyết định giữ cái thai. Suốt thời gian mang thai, tôi chịu khổ trăm bề, thiếu thốn ăn uống nên sức khỏe tôi rất yếu, không đi làm được. Tôi ở nhà, chồng tôi làm đủ mọi việc, đi từ sáng đến tối, tiền kiếm được đủ để trang trải tiền nhà, tiền ăn. Gần đến ngày sinh, tôi dọn về sống chung với bố mẹ đẻ. Nhà tôi cũng chẳng dư giả gì, lại đông người, mẹ tôi cáu gắt với tôi, đá thúng đụng nia chỉ vì tôi ăn bám. Tôi cố cắn răng chịu đựng đến ngày sinh nở.
Lúc này, chồng tôi đi theo công trình, cũng có tiền, anh gửi về cho tôi trang trải mọi thứ. Chúng tôi cố gắng xoay sở cuộc sống cũng dễ chịu hơn. Tôi luôn tự nhủ rằng mình phải cố gắng vì con. Trong lúc đó, gia đình chồng lại tìm mọi cách chia rẽ anh và tôi. Họ nói sẽ lo tiền cho anh đi hợp tác lao động vì có đi xa mới có tiền trả nợ. Mới đầu anh giấu tôi nhưng sau cùng thì cũng kể tôi nghe. Tôi không phản đối cũng chẳng đồng ý, tôi chỉ nói phân tích cho anh hiểu thiệt hơn vấn đề rồi để anh tự quyết định. Và anh quyết định không đi, cố gắng làm việc.
Tình cảm giữa tôi và gia đình chồng vẫn không thể nào cải thiện. Tôi không biết lý do vì sao hay tại vì tôi là người miền Nam, gia đình anh miền Trung nên không thích tôi? Khi con gái tôi bị bệnh viêm màng não phải nằm viện hơn tháng mà nhà chồng tôi không có một lời hỏi thăm. Tất cả tiền dành dụm đều ra đi, cuộc sống lại rơi vào những ngày đen tối. Nhìn tương lai, tôi nghĩ không biết mình có vượt qua nổi không? Thiếu tiền, con bệnh, hai vợ chồng tôi không tránh khỏi những mâu thuẫn. Anh giải sầu với rượu chè, say về, anh than thân trách vợ. Mẹ tôi không chịu được cảnh chồng tôi say xỉn nên đã nặng lời chửi bới. Chồng tự ái, bỏ đi không một lời nhắn.
Nhìn con thơ chưa đầy một tuổi đang sống trong cảnh túng thiếu của mẹ cha, tôi như điên dại, nghĩ đến cái chết để giải thoát. Ôm con trong lòng, tôi không biết mình phải làm gì, nhìn khuôn mặt ngây thơ của con, tôi cứ chảy dài nước mắt. Sau cùng, tôi nghĩ không thể đầu hàng số phận. Việc đầu tiên, tôi cần làm là đi tìm chồng giải quyết vấn đề. Tôi đến nhà anh chị chồng, dẹp hết mọi tự ái bản thân, xin họ chỉ cho tôi biết là chồng tôi ở đâu. Nhưng họ làm ngơ, còn nói nặng với tôi. Tôi mặc kệ, vẫn ở đó vì tôi chắc chồng tôi sẽ về đây.
Ảnh minh họa. Sự chân thành giúp tôi hóa giải mối bất hòa với nhà chồng.
Và rồi chúng tôi cũng gặp nhau, nói chuyện với nhau, năn nỉ, phân tích tất cả. Sau cùng, chúng tôi cũng làm lành. Chúng tôi thuê nhà trọ ở riêng, anh vẫn làm xa, có khi một tháng mới về nhưng chúng tôi vui vẻ hạnh phúc. Lúc anh ở nhà, chúng tôi luôn đầy ấp tiếng cười. Còn về gia đình chồng, nhất là mẹ chồng vẫn không thích tôi. Khi con tôi ba tuổi, dành dụm chút ít, chúng tôi quyết định về quê anh vì từ hồi cưới, tôi đâu đã về. Tôi về quê đúng dịp Tết, mọi thứ với tôi đầy bỡ ngỡ, cộng thêm áp lực nên tôi cứ lóng ngóng. Chồng tôi biết nên luôn bên tôi chỉ bảo. Tôi dùng tấm lòng thành đối xử với mọi người, chỉ có tám ngày ngắn ngủi nhưng tôi cũng đã giải tan nỗi ác cảm của mọi người.
Ngày đưa vợ chồng tôi ra tàu về Nam, mẹ chồng tôi đã ôm tôi và nói lời xin lỗi vì đã đối xử tệ với tôi. Nhìn thấy cảnh hai mẹ con tôi ôm nhau, chồng tôi mắt đỏ hoe, khóc vì hạnh phúc. Ngày tháng trôi đi, thấm thoắt đã bảy năm, chúng tôi vẫn còn có nhau. Cũng không khỏi những lúc cãi nhau vì nghi ngờ, ghen tuông nhưng trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ tất cả vì con. Nhún nhường, chăm lo chu đáo cho chồng, cho con, hiếu thuận với gia đình hai bên và một điều quan trọng là cũng không quên chăm sóc bản thân để chồng không phải mặc cảm vì vợ.
Bây giờ, nghĩ lại quãng thời gian đã qua, tôi rút cho mình bí quyết: “Trong hôn nhân, muốn bền vững thì ngoài tình yêu, điều quan trọng là quan tâm chia sẻ đúng lúc vì như thế mới không tạo thành sự hiểu lầm là mình quản lý lẫn nhau. Nhường nhịn và đôi lúc cần thiết phải dẹp bỏ cả lòng tự trọng bản thân để vun vén gia đình. Vai trò người phụ nữ trong gia đình rất quan trọng trong việc nắm giữ ngọn lửa hạnh phúc”.
Tình yêu giới tính hay tại Truyenphimsex.com