VN88 VN88

Sướng không thể chịu nổi – Truyện 18+

– Tôi biết tôi tu chưa thành nên sa vào trước cám dỗ của con người, nhưng Chúa sẽ tha tôi cho tôi vì tôi đã không cố tình phạm lỗi. Nếu như anh … – Nàng phân trần.
– Cô không cố tình phạm lỗi hay tôi phạm lỗi cũng được. Tôi chỉ biết rằng ở tận thâm tâm của cô, cô chỉ là một con người bình thường cần có tình cảm của trai gái … Cô cần tôi đây.
– Không, tôi không cần anh!
– Cô cần mà … đến với tôi đi … Tôi biết cô cũng sướng như tôi thôi nếu không tại sao cô lại không kềm chế được bản thân cô mà chìu theo cảm giác.
– Tôi … anh … Anh hèn hạ !
– Tôi hèn hạ … Để tôi coi cô có tốt lành gì.

Nói rồi hắn nhảy bổ tới chộp lấy tu nữ Quỳnh Mai, nàng quay lưng chạy nhưng chạy đi đâu cho được. Hắn vớ được nàng từ phía sau. Đè nàng xuống, hắn bắt nàng trở thành công cụ cho hắn thỏa mãn. Từ đàng sau hắn thúc tới, nàng chỉ còn bám chặt xuống đất để giữ thân người lại. Nàng bỗng nghe trong lòng đau nhói, không phải vì cơ thể mà vì tinh thần nàng bị thương tổn đến tột độ. Trong tư tưởng, nàng khấn hàng tràng kinh nhẫn nhịn, nếu không làm vậy chắc có lẽ nàng đã cắn lưỡi tự tử rồi.

Sau khi thỏa mãn xong thú tính, gã đeo mặt nằm ịch cạnh bên mình tu nữ Quỳnh Mai. Nàng bây giờ nằm sóng soài trên mặt đất, nước mắt lăn tròn trên khuôn mặt bơ phờ, đờ đẫn. Tủi nhục chất đầy tâm tư. Nàng cũng không buồn nhúch nhích, không buồn đẩy hắn đang gác tay trên mông nàng. Ngay cả dịch thể của hắn đang chảy trong người nàng lan tràn ra hai bên vách đùi, nàng cũng không màng tới. Có lẽ trong thời gian nhất thời này linh hồn của nàng đang chơi vơi một nơi thiên đàng nào đó, chỉ còn lại cái xác không đau đớn nằm lõa lồ trơ trẽn…

Hắn bàng hoàng mở mắt ra, vừa rồi do xuất tinh quá mệt mỏi hắn đã lịm đi năm phút. Nhờ vậy, hắn thấy tỉnh táo hơn nhiều dù thời gian thiếp đi không là bao. Trước mặt hắn, Quỳnh Mai vẫn nằm đó. Trần truồng. Mềm nhũn. Hơi thở của nàng nhịp nhàng từ bên hông. Có lẽ nàng đang ngủ ? – Hắn thoáng nghĩ – Nếu khi nãy hắn ngủ nàng mà tập kích hắn, may ra nàng có cơ hội thoát thân. Nhưng nàng đã không làm vậy, hắn cũng không biết tại sao. Ngồi dậy, hắn liếc thoáng xuống lưng nàng. Nước da nàng trắng mịn, làm cho hắn thỏa dạ. Phải nói rằng nàng vừa có da lại có dáng. Hắn đưa mắt lướt một đường từ đầu xuống tới chân nàng, ngồi trở ngược về trên. Khuôn mặt nàng đẹp như một diễn viên Cũng Lợi mà hắn có dịp xem phim lúc còn ở trên Thành phố. Thấy nàng vẫn nằm im, hắn mặc áo vào, rồi rón rén bước ra ngoài và khép cửa lại.

Hắn đi rồi, Quỳnh Mai mới uể oải ngồi dậy. Tuy bẹn nàng còn đau nhức, nhưng nàng đã tỉnh táo trở lại từ lúc hắn còn đang ngủ. Không hiểu sao lúc nãy nàng không thừa cơ bỏ trốn. Có thể nàng chẳng biết phải trốn đi đâu ? Cả người nàng bây giờ nhơ nhuốc, đâu có xứng làm một tu nữ trinh khiết nữa. Trở về với làng à ? Người ta sẽ khinh khi nàng! Nếu không cũng dèm pha nói xấu! Bao nhiêu năm rèn luyện làm một tu nữ chân chính, nàng dư sức bỏ ngoài tai những lời nói kim đâm dao cắt, nhưng chỉ riêng bản thân nàng khó mà chấp nhận cảm thông cho nàng được. Hay trở về nhà khẩn khoản với cha mẹ về tai nạn này đây, biết đâu ông ba sẽ chấp nhận cho nàng chung sống ? Điều này kể ra còn khó hơn, chẳng thà nàng chết bờ chết bụi đâu đó mà họ có tiếng thơm, danh tốt; Hơn là vác cái thân bị cưỡng bức trở về bôi nhọ đi cái đạo đức của gia đình nàng. Thôi thì để phận này cho bề trên xét định …

Lững thững bước tới thùng nước, nàng ngồi xuống múc một ca nước lạnh rửa sạch tay chân trước khi nàng tẩy gội những dơ bẫn do hắn để lại trên người nàng. Những ca nước mát được nàng thong thả rưới lên đầu, nàng thấy tỉnh táo trở lại, và nhẹ nhàng hơn. Bây giờ trông nàng, dường như đã bớt đi sự ái ngại khi tắm truồng, có lẽ giờ đây hắn có thình lình bước vào thì nàng cũng mặc nhiên không cần dấu diếm. Còn gì để che giấu nữa chứ! Mọi thứ đã bị phanh phui ra hết rồi, e thẹn để làm chi, đối với nàng hắn đâu phải là một kẻ lịch sự tế nhị ! Nếu hắn muốn coi nàng trần truồng hắn có thể lột sạch nàng ra bất cứ lúc nào. Thậm chí còn hơn thế nữa!

Trưa đó, hắn có trở lại một lần. Hắn mang cho nàng một số truyện để đọc. Đối với nàng lúc này, đọc truyện là niềm giải khuây duy nhất. Khi một nữ tu thấy thẹn lòng mình trước kinh Thánh thì chỉ có truyện đọc mới trám đi chỗ trống trong suy nghĩ việc làm của nàng! Ít ra nàng cũng giết được thời gian trong lúc bị giam cầm. Nàng đón nhận từ tay hắn mớ sách đã cũ, rách bìa, không tựa tên gì cả. Không biết hắn lấy chúng từ đâu. Hắn cũng thiệt tỉ mỉ chứ ! Biết nàng thích đọc sách để mang đến đây cho nàng giải khuây. Không dám ngước mặt nhìn hắn, nàng nói ởm ờ hai tiếng “Cám ơn!” rồi đón lấy từ tay hắn. Không ngờ trong tình cảnh này mà nàng còn cảm ơn kẻ đã hãm hiếp mình, âu chỉ có tu nữ như nàng mới làm được. Hắn không đáp lại lời nàng, chỉ quay mặt bỏ đi, khóa cửa, và bước thẳng đến cầu thang, lên tới trên thì hắn mới nói vọng xuống: “Tôi kiếm cho cô bộ quần áo khác để thay đổi, cô muốn loại nào”. Quỳnh Mai đáp vọng lên: “Mấy năm qua tôi chỉ có mặc áo Dòng tu không biết có quen khi …”. Nàng bỗng ngưng lại vì không biết phải nói tiếp như thế nào, thật tình nàng vẫn thích mặc áo tu hơn. Không nghe hắn lên tiếng, nàng đoán hắn đã bỏ ra ngoài . Trở về với đống sách truyện, toàn những truyện của Quỳnh Giao, nàng chọn đại một cuốn và lật sang trang đầu. Nàng ngốn nghiến đọc gần nửa cuốn thì cơn buồn ngủ ập đến. Khí hậu oi bức bên ngoài hay làm cho con người trầm lại trong bóng mát. Nàng thiếp đi …

Hắn trở về với bộ áo Dòng tu đen trên tay và một bộ đồ lót. Áo của ai đây, hắn đi đâu mà lấy về? Thì ra hắn đã lẽn đến phòng nàng lấy đi bộ áo Dòng của nàng mang đến đây. Tiếng mở cửa làm cho nàng tỉnh dậy. Nàng ngồi lên trong lúc hắn bước tới và đưa cho nàng cái hộp quẹt, một mớ đèn cầy và bộ áo Dòng cùng đồ lót. Nàng đón lấy và nhận ngay ra bộ áo của mình thì mừng lắm, nhưng mặt nàng đỏ gay lên vì e thẹn. Nàng biết hắn đến nhà nàng để đánh cắp, đồ lót nàng giấu rất kỹ dưới đáy tủ mà hắn cũng lục ra. Nhưng thôi kệ, bây giờ nàng rất cần chúng, suốt thời gian qua nàng chỉ mặc toàn quần áo dơ. Nàng muốn nói hai tiếng “cám ơn” với hắn nhưng hình như hắn không có vẻ gì thiện chí lắm. Trân trân nhìn nàng qua khóe mắt của chiếc mặt nạ, hắn quày quặt bỏ đi.
– Anh định đi đâu nữa ? – Nàng chợt bắn tiếng kéo giật hắn trở lại.
Thật tâm thì nàng không thù hắn gì cho lắm, đôi khi tấm lòng bát ái của người tu còn cao hơn người ta tưởng – Nàng là vậy đó! Nàng thực sự muốn trò truyện với hắn hết sức, chuyện gì cũng được. Nàng mong muốn được hiểu về con người hắn nhiều hơn. Khi một con người phạm tội như thế ắt phải có một lý do nào đó đàng sau. Có thể hắn bị thất thường về tâm sinh lý chăng ? Hay một quá khứ đau đớn khó vượt qua được. Biết đâu nàng có thể giúp được hắn không chừng ?
– Tôi gọi anh là … – Nàng nói tiếp – Anh cho đại tôi một cái tên nào đó để dễ xưng hô, tôi không cần biết tên thiệt.


– Tôi thứ Hai, gọi tôi là Hai ! – Hắn do dự trả lời.
Để tránh gây xúc động mạnh không tốt cho hắn, nàng bắt đầu bằng những lời đối thoại đơn thuần.
– Anh ở xứ này bao lâu ? Tôi vừa mới đổi đến đây không lâu – Nàng hỏi.
– Tôi biết vậy. Và đó là một trong những lý do tôi bắt cô về đây – Hắn nhát gừng đáp.
– Chỉ có một lý do đó thôi sao ? Là anh bắt tôi về đây ? Vì mục đích … ?
– Tại cô đẹp …
– Và … ?
– Và cô là tu nữ ?
– Tại sao là tu nữ phải bị bắt đến đây ?
– Tôi ghét tu nữ !
– Tại sao anh lại ghét tu nữ ?
– Cô hỏi nhiều quá ! Tu nữ nào cũng đáng bị trừng phạt cả, đều là giả dối – Hắn gằn giọng.
– Có phải tôi đụng chạm tới chỗ nào gây xúc động đến cho anh ? Không lẽ ai cũng …
– Không, cô không làm bất cứ điều gì sai trái … chỉ ngoài khoác chiếc áo tu nữ. Tu nữ thì phải chịu vậy thôi …
– Anh có quá khứ không tốt đẹp với người tu ?
– …
– Gia đình anh có người làm tu nữ ? – Nàng hỏi tiếp.
– … (Hắn đanh mặt lại)
– Là má anh, chị anh, hay là vợ của anh ?
– Đừng nhắc tới con điếm đó nữa ? – Hắn quát lên.
– Là vợ của anh Hai à ? Tại sao vậy ? Anh có thể kể cho tôi nghe.
– Chính nó, nó là một con điếm chính cống.
– Chuyện đã xảy ra như thế nào ? Vợ anh ruồng bỏ anh?
Phải mất hơn nửa tiếng sau hắn mới bình thản trở lại. Chuyện quá khứ có lẽ là một vết thương sâu hoắm trong lòng hắn. Sau này dò hỏi nàng mới biết: Trước đây hắn yêu thương và đeo đuổi một người con gái sắp thành tu nữ nhưng mải vẫn không được ước nguyện. Và sau đó, hắn được tin nàng xuất tu không làm Sơ nữa để cưới một người đàn ông có địa vị. Được đâu vài năm, gia đình chồng phá sản, nàng mất hết tất cả. Trong lúc túng quẩn đã tìm đến hắn để nương tựa. Sẵn còn yêu nàng, hắn đã chứa chấp nàng và sau đó hắn xin cưới nàng làm vợ vì đã lỡ mang thai. Sau khi sinh đứa con thì hai vợ chồng lục đục. Vợ hắn vốn đã không yêu thương vì hắn nên sớm muộn sau chuyện nhỏ hóa ra to. Hắn thì sáng say chiều xỉn, vợ hắn thì la cà cờ bạc, lêu lỏng. Trong một lần tình cờ trở về, hắn bắt gặp vợ hắn đang chung chạ với một người đàn ông khác. Hắn lao vào đấm đá túi bụi, chuyện ẩu đả dẫn tới cái chết của gã đàn ông đó, và hắn phải đi tù, vợ hắn bưng nguyên cái tài sản của gia đình hắn và đi tái giá nơi khác cùng với đứa con thơ. Suốt thời gian trong tù lao khổ, hắn trở thành một thằng điên, thề sẽ trả thù khi ra tù. Song, sau khi ra tù, hắn tìm mãi vẫn không ra con mụ vợ. Thế là suốt thời gian qua, nay đây mai đó để tìm kiếm không kết quả, hắn dừng chân ở miền quê này dựng chòi sống tạm bợ cho đến khi gặp Quỳnh Mai, thì hắn nghĩ tới chuyện trả thù trên mình nàng. Coi như một hình thức giận cá chém thớt. Bởi hắn cho là không người tu nữ nào tốt cả, và hắn muốn chứng thực ra điều ấy. Chỉ xui cho Quỳnh Mai xuất hiện không đúng chỗ, đúng lúc nên mới bị hắn bắt đến đây.
Hắn dùng dằn bỏ đi, nhưng trở lại với hai thùng nước sạch khác. Nàng vốn biết không hỏi thêm được điều gì nơi hắn nên không định gợi chuyện nữa, và hắn trở ra ngoài. Trời có lẽ đã hoàng hôn nên nàng thấy mát mẻ hơn trước. Thu dọn lại các thứ cho ngay ngắn, nàng vốn là một người ngăn nắp, nàng bước tới sát vách để thay đèn cầy mới và bật viêm quẹt lên. Căn phòng sau khi thắp sáng thấy tươi tắn hơn. Từ tốn cởi hết áo quần dơ bẩn ra, nàng mặc lên bộ áo Dòng màu đen và mang bộ áo trắng đi giặt. Do không có xà bông, nên nàng giặt kỹ từng chút một. Xong thì nàng tìm một chỗ trên đầu giường để máng nó lên. Nàng cẩn thận cất đi chiếc quần lót ở bên trong. Rồi nàng trở lên giường nghỉ mệt. Là lúc nàng nghe tiếng lục đục trên trần nhà. Nàng đoán là hắn đang chuẩn bị bữa cơm tối cho hắn và nàng vì cũng giờ này hôm qua, cũng tiếng lục đục này, sau đó nàng có được một buổi cơm nóng ngon lành; Nghĩ tới thức ăn nàng bỗng thấy đói cồn cào. Nàng mong cho hắn làm xong cho sớm, không phải chỉ để cho nàng ăn thôi, nàng còn muốn có người trò truyện. Dường như nàng không quen một mình suốt cả ngày. Lúc trước, thời còn đi tu, vắng người lắm cũng còn có phó viện đến bắt nàng làm cái này cái nọ, hay các chị em tu nữ vây quanh bàn chuyện Kinh thánh, tệ lắm thì còn được tưới hoa ở hậu viện, chứ đâu có để nàng quạnh quẻ chẳng có gì làm thế này. Bây giờ nàng thà có hắn ở đây bắt nàng làm cái này cái kia, chứ đừng bắt nàng ngồi không, sẽ chán chết!

VN88

Viết một bình luận