VN88 VN88

Rên rĩ vì khoái cảm sung sướng – Truyện 18+

Hai Đức cuống quít ghé mặt hôn lên hôn hít mê say. Chàng liền nghĩ đến hình ảnh đứa bé đang mút đầu vú mẹ, và tự nhiên miệng Đức cũng ngậm chặc lấy đầu vú đỏ au của bà Chủ Quận mà mút một cách ngon lành. Bà cuồng nhiệt đáp ứng lại bằng cách ôm siết cứng bờ lưng của Hai Đức và nhắm nghiền đôi mắt lại, miệng khẽ rên rĩ vì khoái cảm:
– Ui da… Đã qúa…. Dì sướng qúa Đức ơi.

Full Rên rĩ vì khoái cảm sung sướng Truyện 18+ HAY

Ren ri vi khoai cam sung suong - Truyen 18+

Bà Hội Đồng Tơ vén quần bước lên cầu ván, ngó ngoáy lại dặn dò bạn ghe là Tư Cò:
– Nè Tư, mày chờ con ba Mận xuống rinh hết đồ đạc lên rồi cho ghe vô ụ neo cẩn thận. Nhớ coi lại mấy cái đèn măn-xông, châm dầu lau chùi cho sạch sẽ nghe.
– Dạ … Bà Hội Đồng yên chí, con sẽ lo đâu vào đó.
– Ừa … Thôi tao lên à.

Nhưng mới bước chưa được bao xa, bà Hội Đồng chợt nhớ còn quên một việc liền quay lại dặn tiếp:
– Ờ … Thiếu chút nữa tao quên việc này. Tư à, mày lo cái vụ đèn xong, lập tức lên xóm trên tập họp bọn canh điền vô dựng cho bà cái rạp. Hỏng ấy mai khách khứa, bà con chòm xóm vô hỏng có chỗ ngồi đa.
– Dạ … Bà con biết rồi.

Bà Hội Đồng te te đi một nước vô nhà. Từ cái ngày ông Hội Đồng qua đời, để lại cái dinh cơ lai kiểu Tây, lúc mới ăn tân gia, bà con ở nội quận Tam Bình đi ngang ai mà không hít hà, chắt lưỡi khen:
“Cha cha, dinh ông Hội Đồng Mến lớn còn hơn dinh quan Chủ Quận nữa nghen.”

Ông Hội Đồng nghe lọt tai khoái chí mở cờ trong bụng nhưng cũng ớn da gà. Ông ngại mích lòng, lỡ như lời đồn thấu tai thì cũng phiền lắm. May mà giữa ông Hội Đồng và quan Chủ Quận là chỗ bà con đầu ông cố, đi lại thân tình ruột thịt nên mọi chuyện êm xuôi qua tang lề.

Cất cái dinh đồ sộ chỉ tròn hai năm, một hôm ông Hội Đồng Mến đột ngột qua đời để lại một cậu con trai duy nhất tên Đức, năm nay vừa được mười lăm tuổi.

Cậu Hai Đức tuy con nhà giàu có, ruộng thừa kế của cha hơn bốn trăm mẫu, ăn không ngồi rồi trăm kiếp cũng phủ phê. Vậy mà cậu cũng nuôi mộng cao sang muốn đoạt bằng này bằng nọ cho rỡ ràng gia môn. Bởi vậy, mấy năm qua cậu được mẹ cho lên tận Sài gòn để ăn học. Tiếng tây tiếng u cậu nói dòn dã như bắp rang. Cậu học hành cũng giỏi giang, cớ hỏng phải cậy chỗ con nhà giàu mà chơi bời bê tha trụy lạc.

Nhiều gia đình khá giả nhất nhì ở Tam Bình cũng muốn kết sui gia, mai mối tới lui mấy đám mà Hai Đức cứ nằng nặc chối từ. Cậu cười nói với bà Hội Đồng:
– Má muốn có con dâu hủ hỉ mai chiều thì má cưới đi Chớ còn con thì chưa cưới vợ bây giờ đâu.

Truyện 18+ Rên rĩ vì khoái cảm sung sướng

Truyen 18+ Ren ri vi khoai cam sung suong

Bà Hội Đồng vừa xỉa thuốc vừa vuốt đuôi con trai:
– Thì má đây cũng biết con muốn học thành tài, đỗ đạt rỡ ràng tiếng tăm cho cha mẹ là điều qúy rồi. Nhưng sợ dĩ má bàn vụ lấy vợ cho con là vì má muốn có hột máu dòng giống của cha con, để truyền tử lưu tôn, lo nhang đèn giỗ quảy ông bà.
– Con biết … Nhưng con còn phải lo học má à.
– Hứ … Mở miệng ra là con lại nói tới ba cái vụ học. Cỡ trung học như con bộ tệ lậu lắm sao ?

Vậy đó mà cậu Hai Đức lên Sài gòn ở miết, chỉ tết nhất hay dịp nghỉ hè mới chịu về quê thăm bà Hội Đồng cùng mồ mã ông bà. Mà có lẽ nhỡ trì chí, chịu khó nên vừa mới đây, cậu Hai Đức đánh giây thép báo tin cho mẹ hay là cậu đã đậu tú tài toàn phần hạng tối ưu. Chuyện này rất hiếm hoi đối với dân miệt ruộng vườn. Bởi vậy, bà Hội Đồng mới tổ chức tiệc mừng cậu Tú Đức, trước nở mặt với bà con, sau rỡ ràng mẹ cha, hàng xóm thơm lây.

Bà Hội Đồng đang ngồi sắp xếp, cắt đặt công việc đãi khách khứa với chú Sáu Thìn, bạn ở canh điền cật ruột lâu đời, thuở ông Hội Đồng còn mặc tà lỏn đi hớt cá lia thia. Cho nên hở ra chuyện gì dù lớn dù nhỏ bà đều bàn bạc với Sáu Thìn rất tâm đắc.
– Chú Sáu … Chú tính thử coi mình đãi năm chục mâm có đủ hôn?
– Ý chèn … Bộ bà Hội Đồng rước khách vìa đông dẩu vậy à ?
– Tui cũng muốn làm đẹp mặt nở mày với tía thằng Đức, cho vong hồn ổng vui vẻ dưới đó. Chú liệu vậy được không ?
– Tính theo bà … Tui thấy mình phải mổ ít nhứt hai con bò, năm conheo ví cỡ năm chục vịt mới đủ. Sợ có khi còn thiếu à nhen.
– Ừa … Thì bao nhiêu cũng được. Tui muốn thằng Đức ví cha nó hài lòng là đủ rồi. Thôi chú lo coi sóc vụ đó giùm. Ờ, nhà chú hú cái đám bạn canh điền trai gái ngoài vàm kéo rốc vô tiếp tay, tiếp chân cho kịp đãi khách khứa nghen.
– Còn ông bà quan Chủ Quận thì sao?
– Vụ đó để tui lo. Chồ quyền thế phải đích thân mời cho phải lễ với người ta.

Nhưng vưa khi đó, Tám Được chạy vô báo tin:
– Thưa bà Hội Đồng có bà lớn Chủ Quận qua thăm.
– Mới nhắc bà Chủ Quận đã tới. Thôi … Chú Sáu coi sắp đặt công việc giùm. Tui ra tiếp bà lớn nghen.

Nó xong bà Hội Đồng nhổ bả trầu vào cái ống nhổ bằng đồng đen bóng lưỡng, vén ống quần lau sơ qua mép môi, bương bã đi nhanh xuống bến, cũng vừa lúc bà Chủ Quận được đỡ lên cầu. Bà Hội Đồng mau mắn chạy te lại, níu tay đon đã:
– Lâu ghê bà Chủ Quận mới ghé chơi. Sao không cho hay trước để em biết biểu mấy sắp nhỏ đem ghe qua bển rước chị.

Bà Chủ Quận cười thật trong trẻo như con gái hai mươi, mặt dầu tuổi đã ngoài bốn mươi mà nhờ sung sướng, no đủ không bận tâm, động móng tay nên trông chỉ mới ngoài ba mươi. Thân hình tươi mát, nét thanh lịch duyên dáng vẫn còn thu hút đàn ông đa tình hiếu sắc.

Bà Chủ Quận thong dong trò chuyện:
– Chỗ chị em thân tình, lâu ngày nhớ chị, em qua thăm cần gì phải đưa với đón.

Bà Hội Đồng cảm động nói:
– Chị thương em nói vậy, chớ em lúc nào hỏng sẵn sàng đón rước. Chị qua chơi là đủ quí rồi.
– Ủa … Hôm nay có đám tiệc gì hay sao mà coi có vẻ chộn rộn dữ vậy chị?

Bà Hội Đồng được dịp nên khoe chuyện thằng con trai bà đổ đạt bằng tú tài với bạn.
– Ối … Có gì đâu chị Chủ Quận. Sẵn thằng Hai nhà em nó thi đậu tú tài, em khao thưởng cho con nó vui, vừa mời lối xóm uống ly rượu mừng cho cháu nó vậy mà.
– Ủa … chị nói vậy cậu Hai nó đậu Tú Tài rồi hén. Mau quá hả chị. Mới ngày nào nó còn đỏ hỏn…
– Cũng nhờ phước đức ông bà thôi chị à.
– Rồi chị tính mai mốt cho cậu Hai nó mần gì?
– Em cũng chưa tính nữa. Ví lại còn tùy theo ý của nó nữa.
– Ừa… ví dụ cậu Hai có tính ra mần việc em sẽ nói giúp với ông nhà em lo cho. Chỗ bà con thân thuộc ví nhau, chắc ổng không khó khăn gì đâu.
– Dà… Em cám ơn chị Chủ Quận. Nhưng để con nó vìa em hỏi qua ý kiến nó thử xem sao.
– Ừa… Chị tính đi rồ cho em hay. Cậu Hai Đức cũng trọng đại, ra đời mần việc cũng vừa rồi chị à.
– Dà.

Hai chị em mãi miết nói chuyện, vô tới nhà lúc nào không hay. Bà Hội Đồng gọi bạn ở rối rít:
– Tư Lùn ơi…

Tư Lùn chạy xớn xả lên, khép nép nhìn ra bà Chủ Quận, chấp tay cúi đầu xá chào lia lịa:
– Dạ… Thưa bà Chủ Quận mới qua.
– Nè Lùn… Bây xuống coi nấu nước nóng pha sẵn cho bà Chủ Quận tắm nghen.
– Ý khỏi… Em tắm bên nhà rồi chị à.
– Em sợ đi dọc đường chị mệt đó chớ.
– Em nằm võng đưa một lát là khoẻ re hà. Chị có bận gì thì cứ lo đi.
– Dà… Chị nằm nghĩ tự nhiên nghen. Em xuống xếp đặt cho tụi nhỏ nó lo cơm nước.

Nói xong, không đợi bà Chủ Quận kịp từ chối, bà Hội Đồng te te đi xuống nhà sau, vừa đi bà vừa dặn Tư Lùn:
– Bây đi bắt con gà mái dầu nấu cháo xé phai đãi bà Chủ Quận nghen.
– Dạ… Con lo ngay.

Trời chạng vạng tối, Hai Đức vìa tới nhà, hai tay xách lễ mễ nào vịt quay, xá xíu, cộng với mấy ký lạp xườn Long Thọ Xương. Bà Hội Đồng rất hài lòng nhưng vẫn quở yêu con trai:
– Nhà thiếu gì gà vịt mà con mua chi cho nó tốn kém vậy con.

Hai Đức cười dòn, ôm vai mẹ vuốt ve như thời còn trẻ thơ:
– Thì con cũng biết nhà mình có đủ cả. Nhưng mấy món này ngon có tiến ở Sài gòn, con mua về má ăn có sao đâu.

Hai Đức ghé hôn lên trán mẹ rồi đi luôn vào buồng riêng của mình, cất đồ đạc. Hai Đức bất ngờ chạm mặt bà Chủ Quận đang lơn tơn đi lên nhà trên. Hai Đức đứng sững sờ như bị thôi miên khi nhìn thấy bà. Vì cậu xưa nay chưa hề nhìn thấy người phụ nữ nào mà có nước da mặn mà, sắc sảo thu hút đến thế. Hai Đức nhìn bà từ trên xuống dưới, nhất là cặp vú nẩy nở và cái mông no tròn của bà đã làm cho tâm trí cậu không ít nhiều cũng bị dao động. Hai Đức gật đầu chào, mĩm nụ cười duyên:
– Thưa, cô mới qua chơi.
– Ủa, phải cậu Đức đây hông?
– Dạ phải… Dạ cô là…

Bà Chủ Quận tư nhiên nóng rang hai má, tay chân lóng cóng kỳ lạ, cười tủm tĩm trả lời trỏng trơ:
– Cứ gọi là Dì được rồi… Tui với má cậu là chỗ bạn bè mà.
– Dạ… Dì ở ngoài chợ vô chơi?

Đúng lúc bà Hội Đồng trở lên, nghe con hỏi, bà đon đã giới thiệu:
– Chèn đét. Bà Chủ Quận mà con không nhớ ra sao con.
– Dạ… Chắc tại vì lâu quá con không gặp. Hơn nữa dì vẫn còn trẻ như mấy cô thiếu nữ, con nhìn hổng ra má à.

Bà Chủ Quận nghe Đức khen nịnh mìnnh chợt thẹn thùng giả lã:
– Cái cậu này khen quá té hen à nghen. Tui già rồi hỏng trẻ trung gì nữa đâu.

Bà Hội Đồng cười ngất, nắm tay bà Chủ Quận kéo lên nhà trên vừa giục con trai:
– Thôi… Con đi tắm cho mát rồi lên ăn cơm. Chắc bà Chủ Quận cũng đói lắm rồi con à.

Hai Đức tắm xong lên nhà. Đèn măn-xông đã thắp sáng choang. Chàng bỗng nhớ đến chú Sáu Thìn đâu chẳng thấy mặt, thắc mắc hỏi mẹ:
– Ủa…Ông Sáu đâu nảy giờ về nhà con không thấy vậy má?
– Ừa… Má nhờ chú chỉ huy đám bạn canh điền lo mổ mớ bò, heo, gà vịt ngoài xẽo.
– Chi vậy má?

Bà Chủ Quận cười hớt lời bà Hội Đồng, giải thích:
– Chị Hội Đồng mở tiệc khao thưởng cậu đậu tú tài, lớn lắm à nhen.

Hai Đức ngó sững mẹ, chép môi:
– Bày vẽ chi vậy má. Con đậu tú tài có danh vọng gì lớn lao đâu.

Bà Chủ Quận cảm thấy nóng và bức rức trong người, bà vói tay lấy cây quạt rồi quạt lia lịa trước ngực. Bà liếc mắt nhìn cậu Đức rồi nói:
– Cậu nói vậy sao được. Xứ mình hồi đó tới giờ có ai đậu bằng cấp cao đâu.

Hai Đức bất chợt cảm thấy xao xuyến trong cõi lòng. Chàng liếc nhìn bà Chủ Quận ra vẽ mơ màng say đắm.

Đêm đó, bữa cơm trở nên vui vẻ và thân mật. Hai Đức ân cần, lo lắng gắp thức ăn , xới cơm săn sóc cho mẹ và bà Chủ Quận nên câu chuyện càng thêm rộn rã sôi nổi.

Sau một lúc nói chuyện học hành thi cử và dự kiến tương lai, Hai Đức quay về buồng riêng, nằm thao thức mãi không sao ngủ được. Khuôn mặt, bóng dáng hấp dẫn của người thiếu phụ cứ chập chờn ẩn hiện trong đầu chàng, đến lúc gà gáy vào canh một chàng mới trôi vào cơn mộng mị.

Bà Chủ Quận nhẹ nhàng bước vào ngồi bên cạnh giừơng, mĩ cười với Đức. Chàng giật mình ngồi nhỏm dậy. Nhưng bà đã lanh trí chận một tay lên ngực chàng, giọng nói êm như ru:
– Nằm yên đi Đức. Khuya rồi vẫn chưa ngủ được sao. Hay là nhớ cô nào trên Sài gòn vậy?
– Không… Không phải vậy đâu. Tôi không ngủ được là vì…

Hai Đức bỏ nữa chừng không nói tiếp. Bà Chủ Quận long lanh tia mắt. Nụ cười trên môi xinh đẹp duyên dáng làm sao.

Hai Đức bỗng bạo dạn nắm lấy bàn tay người thiếu phụ vần còn đặt trên ngực. Chàng cảm thấy da thịt mát rượi, gây cảm giác đê mê dịu dàng. Bà Chủ Quận không rút tay về, mà còn nhìn Đức đầy khêu gợi chờ đón, giọng nhẹ hẳn đi:
– Đức… có người yêu chưa vậy?
– Có… Có một người.

Bà Chủ Quận bỗng tự nhiên giận dỗi, rút tay lại đứng bật lên:
– Thật là tiếc. Thôi tôi về nghen.

Nhưng Hai Đức vội chồm dậy níu bà Chủ Quận kéo giật lại. Thân hình bà té nhào lên mình Đức. Cặp vú to êm ái đè ấn lên trên người Hai Đức, khiến chàng có một cảm giác lâng lâng lạ lùng. Hai Đức chằng làm sao đè nén khát khao dào dạt dâng lên. Chàng ôm siết bà ta hôn tới tấp lên làn da thịt mịn màng nơi có hai đồi núi thấp thoảng nhô lên. Người bà thơm thoa đầy mùi phấn hồng. Mái tóc bà xõa lòa xòa xuống mặt Hai Đức, càng làm cho chàng ta rạo rực đến mứt tột đỉnh. Đức dần tay cởi gỡ từng hạt nút áo bà ba của bà ra, bày cả một vùng ngực trắng ngà với cặp vú vẫn còn nhọn lễu đang phập phồng lên xuống theo từng hơi thở. Hai Đức chợn chừng đôi mắt nhìn lồ lộ vào bộ ngực rồi nức nở khen.
– Ôi… Vú của dì đẹp qúa.

Hai Đức cuống quít ghé mặt hôn lên hôn hít mê say. Chàng liền nghĩ đến hình ảnh đứa bé đang mút đầu vú mẹ, và tự nhiên miệng Đức cũng ngậm chặc lấy đầu vú đỏ au của bà Chủ Quận mà mút một cách ngon lành. Bà cuồng nhiệt đáp ứng lại bằng cách ôm siết cứng bờ lưng của Hai Đức và nhắm nghiền đôi mắt lại, miệng khẽ rên rĩ vì khoái cảm:
– Ui da… Đã qúa…. Dì sướng qua Đức ơi.

Hai Đức lắng tai nghe ngóng thì thấy bà Chủ Quận càng lúc càng rên rĩ lên dữ dội, hơi thở từ từ yếu dần. Hai Đức nhẹ nhàng lòn 2 ngón tay cái vô lưng quần bà rồi nắm kéo tuột xuống khỏi đầu gối, lúc đó bà cũng đang rị mọ cởi quần cho Hai Đức, hai chân bà Chủ Quận vẫy đẩy mấy cái là chiếc quần đã tuột sút ra khỏi chân bà.

Hai Đức nâng niu dìu bà Chủ Quận nằm xuống giừơng. Chàng dùng mười đầu ngón tay điêu luyện và lã lướt, kéo rê nhẹ nhàng từ trên cổ kéo dài xuống tới đầu vú rồi xuống tận chiếc mu cao vút nơi có đám lông loắng xoắn mọc đầy cả mu bà. Hai Đức bổng dưng dừng lại nơi đó, chàng bóp nhè nhẹ lên mu lồn bà Chủ Quận rồi nói:
– Sướng không dì?

Bà Chủ Quận hai mắt lim dim như đang lạc vào chốn thiên đàng, bà le lưỡi ra liếm vòng xung quanh chiếc môi mộnt đỏ của bà rồi hẫy hẫy cái mu lồn lên cao. Bà Chủ Quận thỏ thẻ:
– Ối chà…. Sướng qúa… Bú lồn dì đi Đức. Ui da… Sướng ôi là sướng… Chắc chết mất… Dì nứng quá Đức ơi…

Hai Đức nhóm người dậy, bỏ chân ngang qua ngồi lên người bà Chủ Quận, tay cầm lấy con cặc đang trong thời kỳ nẩy nở nhất, chàng ưởng người tới nhét con cặc vào trong miệng bà, hay tay nâng đầu bà lên rồi từ từ ghịt vô đưa ra. Bà Chủ Quận tóc tai bù sù như một kẻ điên. Bà rên ư ứ trong họng:
– Uzm… Uzm… Uzm…

Hai Đức cứ ôm lấy đầu tóc bà Chủ Quận hì hụt ghịt ra gịt vào. Miệng lẫm bẫm:
– Bú đi…. Quặm chặt con cặc lại đi.
– Umz….Uzm… Uzm…
– Nút mạnh lên… Khí còn trong đó nhiều lắm… Nút cho sạch hết khí đi dì.

Trong lúc bà Chủ Quận đang say mê bú nút bổng nhiên Hai Đức rút con cặc ra khỏi miệng bà, chàng kéo rê con cặc lần dần xuống giữa hai mép lồn đang ước đẫm của bà Chủ Quận rồi cố ấn thật mạnh sức lực nắc thật mạnh thật sâu vào bên trong tử cung bà. Hai Đức dùng hết sức nắc thật mạnh vào trong lồn bà Chủ Quận, hai vú bà đưa lên đánh xuống trông rất hấp dẫn. Hai chân bà bấu chặc lấy vòng lưng của Hai Đức mà rên siết liên tục:
– Sướng quá… Ui da… Đã quá… Đức chơi dì sướng qua Đức ơi…
– Hứ… Hứ… Hứ… Đức cũng sướng lắm… Nắc cho chết dì luôn.
– Uzm… Uzm… Dì nứng quá Đức ơi… Chắc dì chết mất.
– Hứ… Hứ… Nắc nè… Hứ… Hứ… Hứ… đã quá… Sướng lắm phải không dì?
– Uzm… Uzm… Ui da… Sâu quá… Sâu quá rồi Đức ơi… dì ra nhiều quá rồi nè.

Bà Chủ Quận thấy Hai Đức đã rùng mình, tê điếng cả người, bà quýnh quáng chồm ngồi dậy đẩy người Hai Đức nằm xuống.
– Đức… Chờ dì với.

Bà Chủ Quận nhóm người lên mình Hai Đức, tay nắm lấy con cặc để ngay miệng hang rồi từ từ ngồi bẹp xuống, bà sàng qua sàng lại, nắc tới, nắc lui như vũ bão lên con cặc của Hai Đức, trong khi hai tay chàng đang se se hai đầu vú bà Chủ Quận. Hai Đức ấp úng:
– Đức sắp ra rồi… Đức chịu hết nổi rồi dì ơi.
– Dì cũng gần ra rồi nè… Ui da… Chờ dì ra với… Uzzz… Uzzz… đã qúa… Sướng qúa…

Không bao lâu bà chủ Quận và cậu Hai Đức không còn chống cự được nỗi nữa, họ ôm nhau rên siết và xuất tinh lai láng như thác lũ mưa nguồn.

Chính trong cơn khoái lạc cao độ đó, Hai Đức chợt giật mình mở choàng đôi mắt và nhận ra là mình đang ôm chặt cái gối dài. Giữa hai đùi chất tinh khí nhớt nhờn bắn ra ướt đẫm cái gối và đáy quần chàng. Lúc ấy Đức mới biết rằng mình vừa trải qua một cơn mộng mị và mơ thấy đang giao hoan với người đàn bà xinh đẹp bạn của mẹ mình. Chàng mĩm cười vu vơ tặt lưỡi nghĩ thầm:
“Phải chi đây là sự thật. Nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa, mình cũng quyết chiếm cho bằng được bà Chủ Quận nầy. Mà hình như bà ấy cũng có cảm tình với mình không ít.”

Nằm nghĩ ngợi miên man, nhất là sau khi mộng tinh Hai Đức cảm thấy trong cơ thể mình bị mệt mỏi rã rời, chân tay bủn rủn. Hai Đức nằm mê man rồi đi vào giấc ngủ tự lúc nào không hay.

Hai Đức bừng tỉnh giấc ngủ say, ngồi choàng dậy. Nắng ngoài song cửa đã lên cả sào. Những tia nắng lấp loáng chiếu hắt vào phòng ngủ nhảy múa lung linh. Hai Đức mò ra khỏi phòng khi nghe tiếng bà Chủ Quận cười vui vẻ bên ngoài. Chàng nhanh nhẹn bước ra nhà trên. Người ăn kẻ làm đi qua đi lại tấp nập, họ chuyện trò ồn ào náo nhiệt. Bà Hội Đồng bận tíu tít ở ngoài sân, riêng bà Chủ Quận với mấy phụ nữ khác ngồi ở bàn nước trò chuyện đủ điều. Hai Đức bước tới chào hỏi mấy câu, rồi đi vào nhà tắm.
Một bà sồn sồn ngước nhìn theo, hỏi dò:
– Ủa, ai như Hai Đức vậy cà?
Bà Chủ Quận nhìn theo bộ dạng cường tráng của chàng trai rồi mỉm cười đẩy đưa:
– Mới ngày nào cẩu nhỏ híu. Vậy mà nay là ông tú tài. Lẹ ghê hả mấy chị?
– Dà. Thanh niên đời nay con, chứ không ngồi sui với chị Hội Đồng thì được quá.
Mọi người nhìn bà bàn vừa nói cười rộn rã. Một bà pha trò:
– Ai chớ bà Cả ngồi sui với bà Hội Đồng còn đám nào xứng lứa phải đôi hơn.
Bà Chủ Quận hỏi chen vào:
– Chị Cả được mấy sui rồi vậy?
– Dạ, bảy rồi chị Quận.
– Cha… Dâu rể nhiều vậy hén.
Mấy bà cười rần rần. Hai Đức cũng vừa thay áo quần xong trở vào. Lúc đi ngang qua chỗ các bà ngồi nói chuyện, dù chưa rõ đầu đuôi, cũng cười góp theo. Chợt nghe bà Hương Hào hỏi thăm:
– Còn cậu hai tính chừng nào vậy?

Mặc dầu đã thừa hiểu ý nghĩa câu hỏi của bà Hương Hào, nhưng Hai Đức vẫn vờ vỉn ngây ngô hỏi:
– Dạ thím Hương hỏi cháu tính chừng nào. Mà tính gì thím?
Hai Đức vừa hỏi vừa liếc bà Chủ Quận một cái thật nhanh. Bà ta tự nhiên hội ý tia nhìn của chàng trai, cười khúc khích, vọt miệng nói chậm vào:
– Cậu Đứûc hỏng hiểu hay làm bộ quê mùa cục mịch hỏng biết nữa.
Chàng đỏ mặt sượng trân, lủi nhanh vào buồng một nước, bỏ lại sau lưng câu nói vói theo của bà Hương Hào:
– Lẹ lên nghen cậu Hai. Mai mốt cho mấy dì, mấy cô ăn tiệc à nghen. Miệt mình con gái ế chồng nhiều lắm đó.
Mấy người đàn bà nhìn nhau cười thoả thích. BÀ Hội Đồng vào đến, ngơ ngác:
– Bữa nay bà con chị em mình vui quá hén. Tui cũng mừng.
– Hỏng vui sao được chị Hội Đồng. Con trai chị hồi này, con gái muốn nâng khăn sửa túi hỏng ít đâu. Chị coi cô nào hạp ý mẹ chồng nàng dâu rước sớm đi để mai mốt tụi con được ăn đám cưới.
Bà Hội Đồng cũng hoan hỉ ra mặt:
– Tui cũng lo lắm. Nhưng ý nó còn muốn học tiếp.
– Ý chà… Coi vậy cẩu ham học ớn nhen.

Tiệc mừng tân khoa Tú Tài của Đức kéo dài từ trưa đến tối mịt vẫn chưa tan. Đám trai tráng canh điền lâu lâu mới có dịp xả láng, cáp độ, quay đầu gà đầu vịt, đàn ca hát sướng rần rần ngoài nhà trại.
Hết khách này mừng một ly, đến người quen khác một chén, rồi bạn của cha mời một chung. Chàng cảm thấy chếnh choáng, đầu nhức như búa bổ, bụng cồn cào buồn nôn, nên thừa lúc không ai để ý chàng lén vào buồng tắm cho chó ăn chè. Dè đâu lúc vừa đến trước cửa, chàng bất ngờ chạm mặt bà Chủ Quận cũng vừa đi trút bầu tâm sự bước ra. Cả hai bối rối, ngượng ngập. Mặt người nào cũng đều đỏ bừng. Bà Chủ Quận cười nhẹ, hỏi đùa cho qua tang lễ:
– Hết chịu nổi rồi hả cậu? Học trò mà nhậu gì lại mấy cái đám hủ chìm miệt vườn này.

Hai Đức đang cơn say, mắt mũi chập choạng, nhìn thấy bà Chủ Quận đẹp vô cùng chẳng khác nào mấy cô đào chớp bóng hoặc cải lương trên Sài Gòn. Trong một phút bồng bột, men rượu men tình lộn lạo. Hai Đức cười mơn trớn đẩy đưa:
– Tôi đâu có say rượu gì đâu.
– Cậu đi không vững vậy mà nói hỏng say.
– Dì biết tui say cái gì không? Tui say dì đó…
Bà Chủ Quận mặt đỏ như gấc chín trước thái độ lẳng lơ đa tình của Hai Đức. Bà nghe tim mình đập mạnh vì xúc động, cõi lòng cũng rạo rực thích thú. Nhưng khi nghĩ đến địa vị vợ quan Chủ Quận và tuổi tác cùng vai vế của mình so với Hai Đức dù sao cũng xa cách, lớn hơn hẳn, nên bà thở dài, làm mặt nghiêm:
– Cậu sau rồi đó nghen… Liệu kham hỏng nổi thì lo nghĩ sớm đi.
– Tôi nói thật mà… Nếu như dì không cho tôi là kẻ quá đa tình, trẻ nít, tôi rất muốn được ở bên cạnh dì để tâm sự, để ngủ với dì trọn đêm nay có được không?
Bà Chủ Quận chưa kịp trả lời thì Hai Đức nói tiếp:
– Tôi rất có cảm tình với dì. Tôi cảm mến dì ngay từ lúc gặp dì chiều hôm qua. Tôi mong muốn dì dành cảm tình đặc biệt mà ban cho tôi được hạnh phúc một đêm…

Bà Chủ Quận nghe giọng nói nhừa nhựa xen lẫn đam mê của Hai Đức. Bà hiểu chàng ta nói thật. Tự thâm tâm bà cũng rất ư là thèm khát, ao ước được yêu đương, ôm ấp trong vòng tay của một người con trai khác,. Bởi vì chồng bà dã9 không còn đủ sinh lực để đáp ứng nhu cầu đòi hỏi tình dục của bà. Chưa nói bà chẳng hề tìm được khoái cảm ân ái với chồng bà. Tuy nhiên, bà là bạn với mẹ của Hai Đức Bà đâu thể muối mặt làm chuyện tồi tệ, phản bội chồng như thế được. Bà vẫn còn liêm sỉ nết na để trốn tránh tội lỗi. Bà nhìn lại Hai Đức tỏ vẻ thương hại lẫn tự ái, giọng dường như lạc hẳn đi có vẻ trách móc:
– Đừng… cậu Đức, tôi khuyên cậu hãy quên cái ý nghĩ đó đi. Hỏng nên đâu… Dù sao đi nữa tôi và má cậu là bạn với nhau. Cám ơn cậu đã có nghĩ đến, nhưng không bao giờ được đâu.
Hai Đức bây giờ chộp nắm lấy tay bà Chủ Quận siết chặt. Bà ta quýnh quáng vùng vẫy và thoát chạy lủi đi như bị ma đuổi. Hai Đức nhìn theo người đàn bà đã chạy thoát khỏi tay mình, bất giác lẩm bẫm:
– Tôi hứa, bằng mọi cách tôi sẽ lấy được dì.
Chàng gục mặt vào vách nôn thốc nôn tháo một lúc mối thấy khoẻ hẳn lại, rồi lặng lẽ quay về phòng riêng đối diện với phòng khách.

Bà Hội Đồng đang phân vân chia các phần thịt, bánh trái cho đám gia nhân cũng như khách thân quen và bà con xóm thì Tư Lùn kề xuống tai nói nhỏ:
– Thưa bà… Bà Chủ Quận nhắn tôi lên mời bà xuống gặp Bà Chủ Quận có việc gấp.
– Vậy hả, ừa…tao lên liền.
Bà Hội Đồng đứng lên vuốt tay vào đít quần, bà căn dặn:
– Nè, mấy chú chia đều ra rồi phân phát giùm nhen. Tôi lên nhà có chút việc.

Bà Hội Đồng bước vào phòng dành riêng cho bà Chủ Quận, thấy bà đang nằm đắp chăn lên tới cổ, mặt mày đăm chiêu lo lắng. Ngạc nhiên, ngỡ bà Chủ Quận trúng gió, bà Hội Đồng giọng chùng thấp như thì thầm:
– Chuyện này hệ trọng lắm. Tôi nói ra chị đừng kể ai nghe, cũng đừng làm gì cậu Đức. Đổ bể chắc tôi có nước độn thổ, bỏ quận luôn nghen chị Hội Đồng.
Nghe bà Chủ Quận nhắc tới thằng con trai, với vẻ mặt nghiêm trang, quan trọng, bà Hội Đồng hiểu vấn đề không phải đơn giản, liền bối rối hứa hẹn:
– Dạ… dạ… Tôi hứa với chị quận tôi không nói cho một ai biết cả. Còn thằng Đức con tôi, nó dính vô vụ này lạ gì vậy chị.
– Đâu có gì mà lạ. Chính nó vừa làm tôi suýt đứng tim, nghẹt thở, chạy báng mạng vìa phòng đó.
– Trời, hỏng lẽ nó say rồi… Nó đã hổn hào gì với chị vậy?
Bà Hội Đồng nhìn lại bạn dò xét, dạ xống xang, đánh lô tô, hoài nghi hỏng biết con trai mình có ăn nói hồ đồ thất lễ gì với bà Chủ Quận không. Bà Hội Đồng chợt cầm tay bạn dò hỏi:
– Chị quận, chỗ bạn bè với nhau, nếu như con trai tôi có lỡ lời nói gì phạm thượng, chị nể tình tôi mà tha thứ cho nó.

Bà Chủ Quận cười nhẹ, xiết tay bạn giải thích trấn an:
– Nói thật với chị, chuyện cũng chưa có gì đáng tiếc. Nhưng mà điều cậu Đức…
– Sao? Thằng Đức con tôi đã làm gì đến nỗi chị sợ seat dữ vậy.
_ Cậu Đức đòi tối nay qua phòng tôi. Nó van xin tôi dành cho nó một đêm hạnh phúc.
– Quỉ thần thiên địa ơi. Bộ cái thằng này học nhiều quá mất trí nhớ rồi chắc.
– Không… Tôi thấy cậu Đức tỉnh táo lắm.
– Hay tại nó bị rượu hành.
– Ừ, có lẽ như thế lắm. Tôi nghe mùi rượu ở miệng cậu ấy thật nực nồng.
– Chị Quận, mong chị thương tình đừng chấp nó nha chị.
– Nếu không thương, không nghĩ tình mình àl bạn là bà con xa chắc tôi đã la lên hồi nãy rồi. Có điều tôi sợ quá, nãy giờ đâu dám ngủ, lỡ nó vô đây làm ẩu chắc hỏng biết ăn nói làm sao.
– Được rồi… Mọi sự tôi sẽ thu xếp. Dù sao tôi cũng là mẹ của nó. Tôi hỏi mà nó không nói thật tôi hứa sẽ từ nó luôn.
Bà Chủ Quận hình như đồng cảm với mối tình si của chàng trai mới lớn. Dù sao bà cũng thoả mãn tính tự cao, kiêu hãnh của người phụ nữ đẹp, nên cầm tay bà Hội Đồng nhỏ nhẹ:
– Thôi… Chị cũng đừng nên la rầu cậu Đức khiến cậu ấy thêm hổ thẹn.
– Dạ… Tôi hiểu rồi, chị Quận qua phòng tôi nghĩ nhen.
– Ủa, còn chị?
– Tôi sẽ qua đây ngủ thế chị. Nếu nó mà sàm sỡ lạng quạng mò vô, tôi sẽ dạy cho nó một bài học đạo đức ở đời.
– Thôi chị à. Lỡ ra mẹ con chị buồn giận nhau tôi áy náy vô cùng. Ví lại tôi nghĩ cậu Đức hơi say nên ăn nói lung tung vậy thôi. Chị bỏ qua đi.
– Không sao đâu chị Quận. Tôi muốn thử xem nó đã hư thân mất nết đến độ nào rồi.
Bà Hội Đồng xin bạn một ít dầu bông bưỡi sịt lên tóc, một chút hương phan để đánh nơi cổ và hai má, thay bộ đồ bà ba của bà Chủ Quận mặc bữa trước nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi mông lung. Càng nghĩ bà càng chua xót, vừa thương vừa giận thằng con trai làm mất mặt cha mẹ, dòng họ. Tự nhiên hai giòng nước mắt bà tuông dài ướt đẫm bên má.

Gió lòn vô cửa sổ thổi hiu hiu mát mẻ, bà Hội Đồng phần vì mệt mỏi, phần vì thức đêm hôm khuya khoắc, nên chợp mắt ngủ quên lúc nào không hay. Đang mơ mơ màng màng, bà chợt giật mình thức giấc tỉnh lại thì trời ơi! Cả một nỗi xót xa, đau khổ tột cùng tràn ngập tâm hồn. Bà Hội Đồng đã hoàn toàn bị cổi truồng, áo sống phành cả nút kéo vạt qua hai bên, phô bày cặp vú căng tràn nhựa sống dù không căng cứng nhưng cũng đủ sức hấp dẫn đàn ông. Trên bụng bà, thân hình đàn ông không ai khác hơn chính là cậu Hai Đức đang hì hục nhấp nhô lên xuống.
Bà Hội Đồng tức giận ứa gan muốn hất nó té nhào xuống, rồi chửi cho nó một trận mới hả lòng. Nhưng bà nghĩ đến giọt máu nối dõi tông đường của họ nhà chồng. Nghĩ đến đứa con trai độc nhất bà đã đứt ruột mang nặng đẻ đau. Nếu như bà làm dữ, biết đâu con bà sẽ đau khổ nhục nhã mặc cảm tội lỗi đâm liều lĩnh huỷ mình thì bà càng khổ hơn.
Bà Hội Đồng cũng sợ nó biết được người đàn bà mà nó đang cưỡng hiếp không ai xa lạ hơn chính là mẹ ruột mình, thì liệu chuyện gì sẽ xảy ra. Bởi thế bà cố quay nghiêng mặt vào vách. Mặc cho Hai Đức càng lúc àng như con thú dữ, liên tục vò nắn hai đầu vú to đen. Thậm chí có lúc cao hứng chàng ta còn ghé miệng cắn miệng vào bầu vú. Bà Hội Đồng đau đớn rên nho nhỏ.

Hai Đức vô tình cứ tưởng là bà Chủ Quận thích thú trước sức khoẻ cường dương của mình, nên càng hùng hục cử động làm tình táo tợn, thô bạo hơn vì trong bóng tối cậu Đức đâu thể nhìn rõ mặt người phụ nữ mà chỉ càng gợi cảm qua mùi dầu và hương phan toả ngào ngạt mà chàng trai nghĩ rằng đó là bà Chủ Quận, và cũng không ngờ rằng mình có thể chiếm đoạt thân thể bà ta một cách dễ dàng như thế. Bởi nếu cự tuyệt lời hẹn của Đức thì bà ta mở sẵn then cài cửa làm gì. Ý nghĩ đắc thắng giúp Đức thêm hăng hái và say sưa lao vào cuộc làm tình với tất cả sự bồng bột.
– Hứ … hứ… hứ .. Đã quá, sướng quá dì ơi.
Bà Hội Đồng lúc đầu còn ức chết vì bị con làm nhục, nhưng càng lúc bà càng cảm thấy cơn động tình càng dâng cao. Đức càng dày vò thể xác, bà Hội Đồng càng khoái cảm. Có một điều bà không thể tin được là tự bà đã bắt đầu nhập trận hưởng ứng cuộc ái ân từ lúc nào bà không hay. Dù thật sự bà cố đè nén cảm xúc mà vẫn cứ bị lôi cuống tràn trề khoái cảm. Bà xiết cứng tấm thân to khoẻ của thằng con trai, rên ư ứ trong cổ họng theo từng cái nắc của nó.
– Uzzz… Uzzz … Uzzz…
Cuộc giao hoan xác thịt của bà Hội Đồng và Hai Đức chỉ chấm dứt khi cả hai cùng hưởng thụ tuyệt đỉnh vu sơn sau tiếng kêu rên đầy khoái lạc của bà Hội Đồng:
– Đức … Đức… Ôi … sướng quá.
Cậu Đức đã phờ phạc mệt lã người. Mồ hôi tươm nhễ nhại nằm lăn ra thở phì phò, chẳng còn muốn làm gì khác hơn là ngủ. Tuy vậy lúc bên tai chợt vẳng tiếng giọng xô đuổi khá quen quen dù có hơi khàn đục và nhẹ tợ hơi sương:
– Về đi… về phòng đi … kẻo chết hết.

Hai Đức tiếc rẽ thở dài, ngồi lên mặc lại áo quần. Tuy vậy, còn tiếc rẻ thân hình người đàn bà lớn tuổi địa vị cao sang nhưng cũng rất đa tình, rất bản lĩnh, nên Hai Đức bất ngờ nhoài lên mình bà Chủ Quận vẫn còn nằm trần truồng phơi da thịt trắng lờ mờ trong bóng đêm. Chàng ta mò mẫm rờ rẫm vào chỗ có chòm lông đen mịn, mọc dày như cỏ, sờ nắn đùa nghịch hơn nữa, nó cứ táy máy lên cái hột le làm cho người bà con rúm lại. Nó đắc ý cười vui hỏi khẽ:
– Nữa nghen dì… Tôi muốn yêu dì thêm lần nữa.
Nhưng giọng bà Hội Đồng lạc hẳn đi, thều thào xua đuổi:
– Đi … đi mà.
Hai Đức giật mình vì phản ứng khác lạ của người đàn bà lúc nãy hãy còn đam mê hoà chung khoái lạc ái ân với chàng, vậy mà giờ đã xô đuổi như oán hận. Hai Đức ngạc nhiên hỏi:
– Đuổi thiệt hả. Sao vừa rồi mê lắm mà?
Giọng bà Hội Đồng lại rít qua kẻ răng:
– Đi ra… Đi ra mau đi mà.
Hai Đức thở dài, đứng lên sau khi gỡ gạc bằng một cái bóp mạnh vào cặp vú căng tròn của bà Hội Đồng, nói nhỏ như tiếc rẻ:
– Uổng ghê… Sướng mà hỏng chịu thì thôi.

Đợi cho Hai Đức rời khỏi phòng một lúc lâu, bà Hội Đồng nước mắt lã chã rơi dài xuống má. Lò mò xếp sửa lại giường, cởi trả lại bộ áo quần cho bà Chủ Quận lặng lẽ trở về phòng mình, ngã vật xuống giường tức tưởi khóc, miệng kêu nho nhỏ đầy nỗi oán hận đau khổ tột cùng:
– Ông ơi! Dậy mà coi con ông đây nè!

Bà Hội Đồng lòng dạ rối như tơ vò. Bà sẽ nói làm sao với bà Chủ Quận, và đối xử với con trai bà như thế nào. Bà không thể nào nói lên sự thật đầy tủi nhục đau lòng này ra được. Chuyện mẹ con ngủ với nhau trên đời này làm sao dung thứ. Mà nào phải tại nó. Lẽ ra bà phải thức, phải đối phó với con trai khi nó mới vào phòng. Vậy mà vì phải thức đêm, vì sức khoẻ, bà rơi vào giấc ngủ quái ác, dẫn đến hậu quả khó lường. Bà câm nín chôn chặt câu chuyện loạn luân vào tận đáy lòng, hy vọng thời gian sẽ làm nhạt nhoà cơn sầu hận mà thôi.

Tiệc mừng cậu Đức đậu tú tài qua đi.
Thắm thoát một tháng trôi nhanh. Bà Chủ Quận đã về lại ngoài chợ quận Tam Bình, bỏ lại cậu Đức với nỗi thương nhớ không nguôi, vào ra khắc khoải. Chàng nhớ người đàn bà đó thì ít mà đam mê thân xác, ghi sâu đêm kỷ niệm khoái lạc thì nhiều.
Còn bà Hội Đồng cũng đã mang niềm tâm sự u uất. Há miệng mắc quai, làm sao bà có thể bày tỏ sự thật phủ phàng. Làm sao dám nói lên sự bí ẩn tồi tệ với bất kỳ một ai, dù cho người đó là bà Chủ Quận. Với thằng con trai bà Hội Đồng còn giữ ý hơn nữa. Mỗi ngày vào ra, thấy mặt nó bà nhớ đến chồng và cay đắng xấu hổ vô vàn. Không đêm nào bà Hội Đồng không khóc, van xin vong hồn ông chồng tha thứ cho bà, cứu giúp bà được an ổn tinh thần mà bà nào có thể nguôi ngoai.

Trước kia, những ngày hai mẹ con ở cạnh bên nhau, đối với bà Hội Đồng thật là êm đẹp và vui vẻ bao nhiêu thì hiện tại là một cảnh địa ngục sầu đau đen tối bao nhiêu. Bà thường tránh mặt thằng con trai, thường sửa giọng mỗi lúc nó hỏi chuyện. Bà rất sợ nó khám phá ra người đàn bà mà nó đã ân ái là mẹ ruột của nó. Nếu điều đó xảy ra chắc bà chỉ còn có cách tự tử mà thôi.
Hai Đức chưa hề biết lý do mẹ chàng thay đổi thái độ. Nhưng qua một hai tuần, cảm thấy mẹ mình dường như có điều gì là lạ khó hiểu, dường như cố ý tránh mặt mình. Chàng lo lắng tự hỏi:
– Chẳng lẽ bà Chủ Quận kể tất cả mọi sự việc cho mẹ mình biết.
Hai Đức không thể làm ngơ, im lặng được nữa. Chàng cố ý gặp mẹ. Vào một đêm khuya, thấy mẹ đang ngồi võng ngoài hiên, chàng lơn tơn đến ngồi bên cạnh mẹ giọng nhỏ nhẹ hỏi:
– Má chưa đi ngủ sao?
– Chưa… Má già cả rồi, ngủ nghê khó khăn lắm con à.
– Con thấy dạo này má như có chuyện gì buồn phải không?
Bà Hội Đồng giật mình luống cuống:
– Má… Có gì buồn đâu con.
– Con thấy má dường như có gì muốn dấu con.
Bà Hội Đồng bỗng lính quýnh lập lờ:
– Ờ không… Chẳng qua má nghĩ đến chuyện con đi du học nay mai. Chuyện mẹ con mình xa xôi cách trở. Má biết sống nay chết mai nên có phần khó ngủ vậy thôi mà.

Hai Đức thở dài, cảm thấy thương mẹ vô bờ bean. Chàng bỗng nắm tay bà Hội Đồng bóp nhè nhẹ. Nhưng bà lại nỗi da gà, ớn lạnh khẽ rùng mình vì cảm giác như bị điện giật khi bàn tay nó chạm vào người bà. Bà Hội Đồng rút tay về nói tránh:
– Tự nhiên má thấy khó chịu quá. Má vào trong nghĩ nghe.
Bà Hội Đồng cố ý trốn tránh cảm xúc kích thích giống như đêm nào cậu Đức vuốt ve khắp người bà. Không rõ cậu Đức ở một người đàn ông nào hay bạn bè hướng dẫn nào mà đã có được cái tài mân mê ve vuốt, dễ làm ngây ngất các bà như vậy. Hai Đức nói với mẹ:
– Má vô ngủ đi cho khoẻ.
Lời đứa con nói nếu bình thường là cả một niềm xúc động đối với bà Hội Đồng. Còn hiện giờ, sao bà cảm thấy ghê sợ, đau khổ thế nào. Bà giả vờ thản nhiên nói với con:
– Còn con sao không đi ngủ sớm đi. Hình như mai con lên Sài goon hỏi vụ du học phải không?
– Dạ.
– Nếu xong bao giờ con lên đường?
– Con cũng chưa biết nữa. Con còn phải chờ thông báo mới biết được.
– Má chỉ mong sao con học hành thành danh. Chớ có nên bê tha lêu lổng. Có gì xảy ra má khổ lắm nghe con.
Bà Hội Đồng rào trước đón sau vì bà nhớ đến cách làm tình, vốn liếng kinh nghiệm của nó mà bà lo sợ, thương hại cho thằng con trai sẽ lao vào chuyện hư đốn, tội lỗi nơi quê người đất khách.
Hai Đức cố tạo nụ cười dòn dã để bà Hội Đồng an tâm đỡ lo. Chàng nói chắc với mẹ:
– Con lớn rồi. Con biết suy nghĩ mà má.
Bà Hội Đồng chợt vọt miệng:
– Biết suy nghĩ mà con hành động như vậy à?
Hai Đức suýt nhảy nhỏm khi nghe bà Hội Đồng nói như vậy dù chưa hiểu rõ ý câu đó như thế nào. Chàng hỏi lại:
– Má nói con hành động gì sai quấy… Hay bà Chủ Quận đã nói gì với má?
Bà Hội Đồng ú ớ rồi cũng lanh miệng phản ứng:
– Ơ … Thật tình hôm đãi tiệc, má thấy con có vẻ gần gủi và săn sóc bà ta nên má nghi ngờ hỏi vậy thôi.
Hai Đức thở phào, đáp trở hàng hai cho mẹ hết phân vân:
– Má nói kỳ thấy mồ. Con mà có ý gì với bà ta. Chẳng qua con ít nói chuyện đâm ra dễ bị nghi ngờ. Má đừng tin lời ai cả. Ai bêu rêu con vậy má?
– Thế bữa nọ, nghe nói đâu con đùa giỡn quá lời gì với bà Chủ Quận có phải không?

Bà Hội Đồng muốn thăm dò ý thằng con trai bà xem phản ứng nó như thế nào. Vô tình Hai Đức thú nhận, dù chỉ một phần:
– À, té ra là như vậy. Nhưng con chỉ khen bà Chủ Quận đẹp và trẻ thôi chứ có gì quá đáng đâu.
– Con chắc vậy không?
– Dạ chắc mà má.
– Thôi được rồi, má tin con đó!
Bà Hội Đồng mừng húm trong lòng. Mặc dù bà biết thằng con trai bà nói dối mà lòng vẫn yên tâm hơn vì bí mật chưa bị phát hiện. Bà hỏi cho qua chuyện này chuyện nọ một lúc rồi bảo nó:
– Thôi khuya rồi. Vào ngủ đi con.
Hai Đức nhìn lom lom mẹ vô tình nói thật lên ý nghĩ của lòng mình:
– Má. Phải chi con còn nhỏ để được ngủ chung với má như hồi xưa thì vui biết mấy.
Bà Hội Đồng giật thót người, vội nạt ngang:
– Thôi đi cậu. Già rồi mà còn đòi ngủ với mẹ để măn vú hả?
Bà Hội Đồng lẳng lặng bước te te đi vào nhà. Cơ thể bà bỗng nhột nhạt khó chịu, tưởng chừng như hai vú mình có bàn tay của Hai Đức đang vò bóp mân mê như đêm nào.

*
* *
Hai Đức trở lên Sài Gòn đúng bốn hôm, chàng đánh giây thép về nhà báo tin cho mẹ hay là sắp sửa lên đường du học. Vì không thể về được nên Đức xin mẹ lên gặp để tiễn chàng xuống tàu. Bà Hội Đồng buồn não lòng vì phải xa con. Nhưng nó ra đi cũng thật đúng lúc như bà đang mong muốn. Vì chỉ năm ngày sau khi con bà rời nhà, bà Hội Đồng bàng hoàng chết điếng khi nhẫm tính lại thời kỳ kinh nguyệt hằng tháng của bà đã trôi qua có phần không ổn. Bà đã bị trể kinh mấy tuần qua.
Bà lặng người bơ phờ lo âu. Ở tuổi năm mươi như bà mà giờ cũng còn thai nghén sinh đẻ. Như vậy thì ai là cha đứa bé đây? Trời ơi! Bà đâu thể nào nói lên được sự thật. Mà giết chết bào thai mới tượng hình là mang trong bụng vừa là con bà vừa là cháu nội. Thật là trớ trêu và oái ăm làm sao. Nghĩ đến gia đình nhà chồng không còn ai nối dòng ngoài thằng con trai bà ra. Bà Hội Đồng chợt nảy sanh ý muốn giữ lại cái bào thai. Bà sẽ sanh và gởi con cho một nhà nào đó đang hiếm con. Và tặng cho họ một số tiền để nuôi dưỡng đứa bé.

Bà Hội Đồng cảm thấy vững lòng, đỡ lo nghĩ hơn trước, bà thu xếp chuyến đi lên Sài goon để tiễn thằng con trai bà đi du học.
Hôm tiễn Hai Đức xuống tàu, bà Hội Đồng muốn rủ bà Chủ Quận cùng đi cho có bạn mà cứ phập phồng lo sợ rủi mà nó hỏi han này nọ thì sẽ sanh chuyện rắc rối nên bà bỏ ý định đó mà chỉ rủ chú Sáu Thìn với Tư Cò đi theo ghe để tiện việc phụ bà mua sắm một số đồ dùng trong nhà.
Hai mẹ con bịn rịn, mắt người nào cũng đỏ chạch vì khóc. Bà Hội Đồng là kẻ đau khổ nhiều hơn ai cả bởi chỉ còn núm ruột mà đành phải xa cách. Bà cầm tay con trai dặn dò:
– Con qua Tây nhớ biên thư gởi về thường xuyên cho má nghen.
– Dạ… Con sẽ thường xuyên báo tin thi chuyện học hành sinh sống của con ở bean cho má biết.
– Con cũng đừng bắt chước bày điều cưới vợ đầm như ông “Sơn Sàm” xóm mình đó nghe. Lạ nước lạ cái, ngôn ngữ bất đồng, mẹ chồng và nàng dâu. Khó khăn lắm nghe con.
– Đó… Chưa gì mà má ghen rồi. Nói vậy chứ con hổng có mê mấy cô đầm đó đâu. Má yên tâm đi.

Câu nói vô tình của Hai Đức khác nào mũi dao nhọn khơi gọi nỗi đau dấu kín trong lòng bà Hội Đồng. Bà giả bộ hờn lẫy, trách khéo con trai:
– Tổ cha bây chớ ghen.
Hai Đức đứng cười xoà nhìn mẹ với đầy nổi thương cảm. Con tàu đã sắp đến giờ khởi hành. Bất ngờ Hai Đức ôm siết mẹ trong vòng tay, hôn lấy hôn để, khiến bà Hội Đồng nhột nhạt ú ớ kêu lên:
– Đức… Đức …
Hai Đức giật mình rời mẹ ra, chăm chú nhìn bà như một vật kỳ lạ trên đời. Chàng vừa mang máng nhớ ra giọng kêu tên mình nghe quen thuộc mà không nhớ là của ai và ở đâu.
Thấy con trai tự dưng nhìn mình trân trối, bà Hội Đồng rợn da gà vì hiểu rằng sơ ý bà đã để lộ phần nào sự thật. Bà vội hỏi khoả lấp:
– Nè… Bộ con nhìn má cho kỷ để khỏi quên phải không? Phải chi hồi nẳm má chụp tấm hình kỷ niệm với con thì quí biết chừng nào.
Hai Đức lắc đầu hồi tỉnh. Chàng nghĩ chắc có lẽ mình đã bị ám ảnh vụ đêm đó chứ giọng nói của mẹ với bà Chủ Quận đâu hề giống nhau bao giờ.

Hai Đức hôn lên trán mẹ lần nữa rồi chạy vội lên cầu thang tàu. Bà Hội Đồng nhìn theo bóng thằng con trai bà, nước mắt đầm đìa kêu vói theo:
– Đức… Đức coi chừng té. Cái thằng lúc nào cũng hấp ta hấp tấp!
Hai Đức đứng trên boong tàu vẫy vẫy tay chào từ giã mẹ, môi cố nở nụ cười mà lòng bồi hồi thương cảm vô vàn. Bà Hội Đồng, chú Sáu Thìn và Tư Cò đứng dưới bean cũng vẫy vẫy khăn noun chia tay cậu Hai Đức trong khi con tàu từ từ xa bean ra giữa giòng sông Sài goon rồi xa dần, cho đến khi chỉ còn là bóng mờ ở cuối chân trời xa thẳm.
Hai Đức qua Paris được bốn tháng, thư nào gửi về cậu cũng không quên hỏi thăm bà Chủ Quận. Đọc thư con mà bà Hội Đồng xúc động, man mác nỗi buồn. Mặc dù bà không ghét bỏ gì bà Chủ Quận, nhưng bà cũng thấy ức chế ghanh tị vì con trai bà vẫn khắc ghi sâu đậm cái đêm cưỡng đoạt thể xác người đàn bà nó đã đam mê. Bà tủi thân và chợt thấy ấm ức sao nó không hỏi thăm về đời sống mẹ thật nhiều, không lo mẹ tuổi già cô đơn sầu muộn. Thế mà hầu như thư nào nó cũng nhắc mẹ gởi lời ân cần hỏi thăm, chăm sóc bà Chủ Quận.

Bà Hội Đồng đọc xong xé thư và lầm bầm cau có. Đã thế, càng về sau, thư của Hai Đức viết càng thưa dần. Bà Hội Đồng không hiểu thằng con bà đang làm gì bên Tây. Ốm đau hay tai nạn gì đây? Đêm nào bà cũng thắp nhang cầu khẩn Phật Trời phù họ cho bà. Bà cũng van vái chồng sống khôn thác thiêng, độ trì cho nó được khoẻ mạnh, tai qua nạn khỏi.
Nhưng vắng thơ Hai Đức, bà Hội Đồng lo lắng nhiều hơn khổ tâm. Bước sang tháng thứ tư, cái bụng của bà bắt đầu lúp lúp, nổi u như gò mối mới đùn. Bà nịt bụng sát vào hơn. Cố tình mặc áo rộng, lấy cớ lớn tuổi tu hành để che dấu cái bầu. Vậy mà lúc nào bà cũng bị mang cái mặc cảm người ta biết rằng bà có bầu, người ta nhìn bà bằng ánh mắt soi bói, dè bỉu, cười cợt lén lút.
Bà Hội Đồng trở nên cáu gắt với mọi người, kể luôn cả chú Sáu Thìn là người trước giờ bà rất nể nang, mềm dẻo, ăn nói dịu dàng như đối với bậc cha chú.
Cuối cùng bà Hội Đồng sợ để lâu cái hủ mắm xì ra thúi mặt với bạn bè thiên hạ. Bà gọi riêng con Tư Lùn, vốn là bạn ở thân tín, nuôi nấng trong nhà từ hồi còn là con nít, mến tay mến chân, sớm hôm hủ hỉ chủ tớ, nhất là từ khi Hai Đức vắng nhà.

Tư Lùn nghe chủ gọi đêm hôn, ngỡ rằng bà Hội Đồng bị trúng gió cảm mạo, Tư Lùn qúynh quáng chui khỏi nốp, chạy bương lên tới cửa buồng.
– Khuya lơ khuya lắc bà gọi con có việc chi gấp vậy?
Bà Hội Đồng nằm dài trên bộ phản bóng ngời nước mun đen tuyền, vẻ như mệt mỏi ra lệnh:
– Mày phủi cẳng leo lên bóp tay chân cho bà coi. Hồi chiều ra vười coi tụi nó lên liếp xong bà vô ăn mấy miếng trầu, vậy mà bà ể mình mỏi tay nhức chân quá.
Tư lùn nhanh nhẹn làm theo lời bà chủ. Dù cơn buồn ngủ vẫn còn mà Tư Lùn đâu dám từ chối. Vừa xoa bóp cặp đùi trắng phau như bột, chị ta thầm tấm tắc khen ngợi:
– Bà già năm mươi rồi mà cặp đùi còn săn chắc, tho thả như con gái vậy.

Tư Lùn bỗng ngáp dài bởi giấc ngủ bị phá nửa chừng. Bà Hội Đồng dường như hiểu ý nên bà hỏi xã giao:
– Nè… Sẵn có bây lên, bà hỏi lại cho khỏi quên.
– Dạ, bà hỏi gì con?
– Nghe nói hồi trước quê con ở Cô Tô, Hà Tiên phải hôn?
– Dạ đúng.
– Ủa… Rồi sao bây lưu lạc tới Tam Bình này vậy?
– Chẳng là hồi con mới 5 tuổi, má của con mất sớm, tía con đi ghe vỉa hay tin má chết, tía con mới cho con xuống ghe đi theo. Trôi nổi khắp xứ, nghèo vẫn hoàn nghèo. Chừng tới đây, tía con bạc phước mắc bệnh nặng theo ông bà. Con côi cut bơ vơ, bà biết chuyện nên rước con vìa nuôi đến giờ. Tính ngót ngét cũng trên 2 năm rồi.
Tư Lùn nói đến đó bỗng khựng lại hỏi bà Hội Đồng:
– Nhưng … Chuyện này bà biết rành hơn con mà!
– Ừa… Đầu óc tao bây giờ sao kỳ quá, hổng nhớ gì hết trọi.

Nói xong bà Hội Đồng trở mình định nằm sấp cho Tư Lùn đấm lưng, nhưng chợt nhớ tới cái bầu làm bà lấn can, khó chịu, bà đành nằm ngửa lại. Vô tình tà áo bay vạt lên. Tư Lùn thấy rõ cái bụng bà chủ căng tròn có u có nần, nhưng đâu nghĩ đó là thai nghén mà do map mỡ. Chị ta khen:
– Chu choa… Dạo này bà phát phì ra.

Bà Hội Đồng nhột cứng người vì mắc cỡ. Bà lầm tưởng Tư Lùn bóng gió xa xôi. Bà cựa mình gắt gỏng:
– Con này bộ rủa tao hả. Mập mạp gì thây kệ tao. Trù ẻo hoài?
– Dạ … Con đâu dám. Con thấy bà phát tướng thiệt tình chớ bộ.
– Thôi dẹp ba cái vụ đó đi. Nè, vậy chớ bên Hà Tiên mày còn ai bà con thân thích gì hôn?
– Dạ còn… Ở bean con còn người cậu Năm, mần nghề giăng câu. Ủa, mà bà hỏi chi vậy?
– Nhà bển có rộng rải không?
– Dạ… Thì dân chài lưới mà, kiếm đồng nào lủm đồng đó. Nhà cửa như cái chòi còn thua cái chuồng trâu của bà nữa đó.
– Mà bây nhớ đường vìa bển hông?
– Dạ nhớ. Ủa mà chi vậy bà?
– Con này sao cứ hỏi hoài. Thôi xuống sửa soạn áo quần. Nhớ dặn thằng Tư Cò lo ghe cộ, khuya đưa tao với bây vìa bển.
– Dạ… để con xuống nói với chú Tư Cò là bà biểu lo ghe cho bà mai đi sớm.
– Nhớ dậy sớm à. Nè, tao dặn mày hỏng được nói ví ai là đi đâu nghe chưa. Dặn thằng Tư cũng ngậm miệng cho tao.
– Dạ… Lỡ mấy dì chú như ông Sáu hỏi thì con nói sao hở bà?
– Thì mày nói hỏng biết có được hôn?
– Dạ, được. Thưa bà con xuống chòi.

Chuyện bà Hội Đồng Tơ ở Tắc Bằng Lăng, bỗng nhiên mất tích được đồn đãi khắp đầu trên xuống xóm dưới, đủ điều thêu dệt. Nhưng chung qui cũng chẳng ai mò ra sự thật. Có người còn ác miệng ác mồm phao tin rằng bà Hội Đồng đi chợ gõ dây thép cho con trai, lúc vìa ngang qua vàm Cả bị chìm ghe.
Chỉ có một người duy nhất là chú Sáu Thìn biết rõ cô chủ của mình còn sống. Nhưng chú cũng mù tịt về việc bà Hội Đồng đi đâu, mần gì. Giữa đêm khuya hôm đó, trước giờ lui ghe vì phải chờ con nước, bà Hội Đồng đã kêu chú Sáu Thìn lên dặn kỹ:
– Chú Sáu ở nhà coi sóc lúa thóc, trâu bò. Tui đi ít lâu sẽ vìa.
– Dạ… Bà Hội Đồng cứ an tâm, việc nhà có tui lo.
Thế rồi bà Hội Đồng ra đi. Tiền bạc vòng vàng mang theo hay cất dấu chỗ nào không ai rõ. Nhưng ông Sáu Thìn bình chân như vại, ngày ngày chăm sóc ruộng đồng điền cho chủ, không hề xê xít đồng xu lon gạo. Lâu dần, vụ bà chủ vắng nhà chẳng còn nghe ai nhắc nhở tới nữa. Ông Sáu Thìn buổi đầu còn thắc mắc, nghĩ tới tính lui đủ điều mà rồi về khuya về dài, chú cũng ngơ luôn. Chủ dặn sao làm vậy, tới đâu hay tới đó. Tính ra bà Hội Đồng đi đã tròn sáu tháng.
Trong lúc đó, ở Hà Tiên, chỉ có Tư Lùn và Tư Cò biết rõ nội vụ bà Hội Đồng mang bầu oan.
Một đêm, Tư Lùn đang ngủ say như chết, bỗng bị Năm Bo kêu dậy giật ngược, giục giã:
– Lùn … Con mau chân lẹ cẳng chạy xuống rước cô mụ Năm lên gấp… Hình như bà chủ bây chuyển bụng đau rên dữ lắm rồi đó.

Tư Lùn ngáy ngủ, nửa mê nửa tỉnh bương bã xách đèn chạy đi rước cô mụ Năm, lúc đó cũng đương bận đỡ đẻ cho một bạn chài. Chừng Tư Lùn với cô mụ tới nơi, thì ông Năm Bo đã làm bà mụ bất đắc dĩ cho bà Hội Đồng rồi.
Con nhỏ chào đời, nặng hai ký lô rưỡi, mặt mày xinh xắn, mủm mĩm thật dễ ghét. Đã vậy, trên lưng còn có cái dấu son tơ cỡ trứng gà trông thật ngộ nghĩnh.
Bà Hội Đồng không chịu đặt tên, vì bà lâu nay chỉ mong ước rằng sẽ sanh được con trai ngờ đâu đứa bé lại là con gái. Vẻ mặt bà buồn xo. Bà tâm sự với anh Năm:
– Thiệt tình con tui đứt ruột đẻ ra, trai hay gái gì tui cũng thương hết. Ngặt một điều là tui không thể nào đem đứa con này vìa Tam Bình được. Bởi vậy tui muốn cậy nhờ anh thương cho trót mà nuôi dưỡng đứa bé này giùm tui.

Ông Năm suy nghĩ một hồi lâu trả lời:
– Tui già cả trọng tuổi biết còn khoẻ mạnh được bao lâu. Nhận con bà lỡ tui ngã lăn ra chết bất đắc kỳ tử thì lấy ai chăm sóc nuôi nấng nó. Chuyện người ta dị nghị đàm tiếu thây kệ họ.
– Anh Năm à. Đâu phải tui sợ gì thiên hạ dèm pha mà chỉ vì thằng anh nó…
– Ủa… Thằng anh nó thì mắc mớ gì mà bà sợ?
Bà Hội Đồng vụt khóc nức nở, một lúc lâu bà mới nguội ngoai tâm sự:
– Hổng dấu gì anh. Đàn bà có phút nhẹ lòng ăn năn hối hận thì đã chuốc nhuốc nhơ. Nhưng vì thương bào thai vô tội nên tui ẩn nhẫn chờ đợi ngày sanh đẻ xong sẽ giao con cho cha nó, ngặt cái ảnh chết rồi. Đem con nhỏ vìa, con trai tui nó làm nhục tui mặt mũi nào mà nhìn nó.
– Nhưng mà …

Bà Hội Đồng đưa tay vô túi áo móc ra sắp giấy bạc và gói vàng mà bà đã chuẩn bị trước. Bà ngắt lời ông:
– Thôi anh cũng nể tui mà vui lòng nhận số tiền năm trăm đồng này, và hai chục lượng vàng để nuôi giùm đứa bé. Ngoài ra tui cũng có để lại cho nó một sợi dây chuyền hình trái tim cẩm thạch để làm kỷ niệm khi nó lấy chồng.
Ông Năm suốt đời lam lũ, đổ mồi hôi mẹ mồ hôi con chắc mót chũng dư chưa được tới 10 đồng. Bây giờ đương không giàu sụ. Ông tưởng mình nghe lộn nên cứ đứng chết trân, miệng há hốc ngó bà Hội Đồng. Đến khi ông đã nắm trong tay đủ các thứ nào là tiềng, vàng, dây chuyền ông mới biết rằng mình không nằm chiêm bao. Tuy vậy, ông vẫn bán tín bán nghi:
– Rồi mai kia mốt nọ bà có bắt con lại không?
– Không. Tôi khổ vì xa con mình nhưng tui hứa sẽ không bao giờ đòi hỏi hay bắt con lại đâu.
– Rồi bà tính đặt nó tên gì ?
– Tên gì cũng được. Coi như nó là con anh. Tuỳ anh thích tên gì thì cứ đặt.

Ông Năm đi qua đi lại suy nghĩ một hồi rồi quay qua bà Hội Đồng nói:
– Tui định đặt cho nó tên là Lành, được hông bà?
– Thì con anh muốn đặt tên gì cũng được mà. Mà Lành nghe cũng tốt lắm. Vậy thôi… vài bữa nữa tui nhổ sào lui ghe vìa bển. Anh ở lại coi sóc nó nghen.
– Được rồi… bà cứ yên tâm.

Dòng thời gian trôi lặng lẽ như nước chảy qua cầu. Mới đó mà đãø 20 năm.
Cậu Hai Đức mới ngày nào xuống tàu du học, sau khi thi đỗ bằng bác sĩ chuyên trị bệnh đàn bà và trẻ con. Cậu Hai Đức ở lại Pháp mở phòng mạch hành nghề nay đã được 5 năm. Một hôm Hai Đức được thư của bà Hội Đồng lâm bệnh nặng, tuổi già sức yếu nay sống mai chết khó lường. Phận con trai duy nhất, báo hiếu làm đầu, nên bác sĩ Đức đành phải hồi hương.
Thay vì về Văng Long để mở phòng mạch tư, Hai Đức chỉ thích ở tại Sài Gòn, vừ làm việc cho nhà thương Chú Hoả vừa mở phòng mạch riêng ở đường Hai Bà Trưng. Khách chữa trị lui tới tấp nập. Nhờ nổi tiếng mát tay, chữa ai cũng lành bệnh. Nên chỉ mới có mấy năm mà Hai Đức đã giàu sụ. Ông mua đất xây ngôi biệt thự khá lộng lẫy ở đường Trần Hưng Đạo rồi rước mẹ lên để săn sóc phụng dưỡng trong lúc tuổi già.

Tánh tình bác sĩ Đức kỳ cục, lập dị. Tuổi đã hơn 40 mà chưa chịu lập gia đình. Nhà nghèo đau bệnh tới chữa, ông đều phát thuốc thí không lấy tiền. Ngược lại các bà giàu có sang trọng, hay ông chủ Quận này, ông Cò nọ thì ông lại chặt thẳng tay. Bác sĩ Đức rất có hiếu với mẹ. Ngoại trừ một việc mà ông không chìu ý bà là việc cưới vợ.
Thiều bà mối ông mai giới thiệu mấy đám con nhà giàu sang, chức quean mà bác sĩ Đức đều lắc đầu từ chối. Có khi còn nói mỉa mai:
– Con nhà giàu đỏng đảnh. Bề ngoài như mì khả ái mà đức hạnh sau lưng chẳng ra gì. Quần là áo lụa phan son tô điểm, mà thực chất không hơn gái buông hương bán phan. Bà nào cũng cắm cho ông chồng một cái sừng to tổ bố. Thật ngán ngẩm.
Thú vui duy nhất của bác sĩ Đức là chơi cây kiểng hay về miệt đồng quê để giăng câu. Lâu lâu có được kỳ phép, ông bác sĩ còn đưa mẹ ra Vũng Tàu hay Nha Trang để hưởng gió trong lành.
Bác sĩ Đức có niềm đau khổ riêng mà nào ai thấu hiểu. Người tình năm xưa lúc thiếu thời đã lưu bóng hình trong tim mà ông khó quên, nên ông muốn ở vậy cho trọn tình.
Thế mà mới cách đây vài ngày, bác sĩ Đức lái xe về nhà, vui vẻ huýt sáo, gọi mẹ rùm beng. Người làm công ngạc nhiên không rõ lý do.
– Má… Con báo tin mừng nè.

Bà Hội Đồng hồi này suy yếu, đi đứng rất khó khăn, lại còn bệnh chứng lãng tai nữa. Khi nghe đứa con trai cho biết tin mừng, bà cũng ngạc nhiên nên hỏi tới hỏi lui:
– Con nói tin mừng gì vậy?
– Con sắp cưới vợ để có cháu nội má bồng.
– Hả.. Con nói thiệt chớ.
– Con này dễ thương lắm má à. Nhà người ta không giàu có, sang trọng phú quí gì. Nhưng cô ta được cái tánh tình rất là mềm mỏng, thuỳ mị, nết na vô cùng.
– Vậy à… Mà nó ở đâu. Có gần đây hông?
– Cách Sài goon mình xa lắm má. Ở ngoài Long Hải lận.
– Ủa.. Con đi đâu ra ngoải mà quen biết thương yêu con người ta hồi nào vậy?
– Dạ lâu rồi. Má nhớ kỳ hè năm ngoái con đưa má đi Long Hải xem lễ rước Ông không?
– Con nhắc kỹ thêm cho má nhớ coi.
– Thì hôm đó má con mình đang ở bãi biển xem đua thuyền rồng. Má còn nhớ chiếc ghe bị chìm hông?
– Ờ… Rồi sao nữa.
– Một số thanh niên bị nạn được đưa vô bãi. Trong đó có một cô gái 19 tuổi, tên Lành được con cứu sống và chữa thương không lấy tiền…
– Ờ… Má nhớ rồi. Sau đó cô ấy mang đền ơn mẹ con mình mấy ký ghẹ với cá mực đó phải không?
– Đúng rồi … Đúng rồi. Sau hôm đó, tuần nào con cũng có lái x era thăm Lành. Lâu dần, tụi con mến thương và thân thích với nhau.
– Nhưng mà cổ nhỏ hơn con tới hăm mấy tuổi. Coi sao được.
– Có gì mà coi không được má. Trai gái thương yêu nhau tuổi tác nhằm nhò gì. Hơn nữa, giữa con với Lành như có mối ràng buộc tiền định má ơi.

à Hội Đồng ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Nghe tên Lành khá quen mà bà không nhớ ở đâu. Bà nghĩ tiếp không lý do nào con trai bà làm bác sĩ mà lại đi kết hôn với cô con gái nhà chài lưỡi thì coi sao được. Bởi thế bà Hội Đồng quyết liệt cản ngăn:
– Theo ý má thì… Con không nên lấy Lành.
– Sao vậy má. Bộ má chê Lành nghèo phải không?
– Ừ.
– Nghèo mà đàng hoàng, nết na đằm thắm dễ thương, biết lo săn sóc cha mẹ mới đáng quý chớ má. Chứ còn con nàh giàu lấy về nó nằm không ăn no nhõng nhẻo, hồn hào với mẹ chồng. Con sợ hạng nữ đó lắm.
– Nhưng má nói không là không. Sau này khi ra đường đụng chạm con sẽ cháu vì vợ mình thất học, quê mùa. Chừng đó con bỏ rơi con người ta tội lút đầu con ơi.
– Không đâu má à. Con thề với má là con sẽ không bao giờ phụ bạc cô ấy. Con suy nghĩ kỹ rồi, má có cản cũng vô ích.
Bà Hội Đồng thấy đứa con trai bà có vẻ cương quyết nên bà cũng siêu lòng hỏi thêm chuyện:
– Được rồi… Nhưng mà má muốn biết cha mẹ nó có chịu gã cho con chưa?
– Dạ chịu rồi. Tía của em Lành hiền lắm má.
– Rồi con dự tính chừng nào làm đám hỏi.
– Con cớ nhờ một ông thầy người Tàu rất nổi tiếng ở Chợ Lớn, ông đã chọn ngày lành tháng tốt dùm con. Ổng nói con tuổi Thìn, em Lành tuổi Tý, hạp lắm. Ổng đề nghị với con là nên chọn tháng Thân kết hôn là tốt nhất. Má nghĩ sao?
– Ừa… Thì bây đã tính hết rồi, mẹ còn nghĩ gì nữa.

Đêm tân hôn của bác sĩ Đức với Lành cử hành thật ấm cúng, đơn giản mà rất trang trọng. Bởi bác sĩ Đức không muốn vợ mình bị mặc cảm là quê mùa. Ngoài lễ cưới ở nhà thờ xong, bác sĩ Đức chỉ mời vài bạn thân đồng nghiệp đến nhà hàng Tân Hoa Viên để dự tiệc.

Ngay phút đầu gặp gỡ con dâu, bà Hội Đồng tuy khó tánh mà cũng đã hài lòng về thái độ của Lành. Cô dâu ăn nói dịu dàng, lễ phép và nhất là khuôn mặt có nét khả ái lạ lùng khiến bà Hội Đồng sau một lúc nói chuyện bà đã thấy cảm mến và ưa thích Lành ngay.

Khi về đến nhà bà bảo Đức và vợ đến lạy bàn thờ gia tiên xong, cho phép dâu vào phòng riêng thay quần áo. Bà gọi Đức lại dặn dò:
– Vợ con tuổi còn trẻ khờ dại lắm, con nên nhỏ nhẹ dạy bảo, thương yêu nó nghe. Má thấy nó cũng dễ thương lắm đó.
– Vậy hả má… Con xin nghe lời má.
– Ủa… Còn ông nhạc của con đâu. Sao má không thấy.
– Dạ… Tía vợ con đang có việc nên bữa nhị hỉ con mới rước vô đây để nói chuyện với má cho vui.
– Thôi cũng được. Con vô với vợ con đi để nó chờ tội nghiệp.
Đức dìu bà Hội Đồng vô buồng riêng nằm nghỉ. Chàng săn sóc mẹ rất chu đáo, rồi mau mau trở về phòng với em Lành.
Mặc dù đã từng trải mùi xác thịt phụ nữ, vậy mà Đức vẫn cảm thấy háo hức, hứng khởi như còn trai tơ. Chàng ngạc nhiên thấy vợ vẫn ngồi ở giường. Chiếc áo dài còn mặc nguyên. Đức bước lại ngồi cạnh vợ âu yếm ôm nàng vào lòng, thủ thỉ:
– Em nhớ nhà, nhớ Tía phải không?
– Dạ.
Lành đáp nho nhỏ, sẽ lén đưa mắt liếc chồng.Cô chưa hề gần gủi đàn ông bao giờ. Đây là lần đầu tiên trong đời bước vào phòng hoa chúc. Tự nhiên Lành cảm thấy sợ seat và lo âu. Nàng thẹn thùng khi nghe chồng nói:
– Em đi tắm đi cho mát rồi thay quần áo ngủ ra đây với anh.
– Em buồn ngủ quá anh ơi.
– Thì nghe lời anh đi tắm, thay quần áo mau mau ra đây ngủ với anh.

Đợi Lành đi vào buồng tắm xong, Đức hối hả trút bỏ bộ veston, cởi tụt hết quần áo lá, nhảy thót lên giường thơm nực mùi nước hoa, kéo tấm chăn lên đắp ngang ngực. Men rượu sâm banh ngấm vào huyết quản làm chàng rạo rực, khát khao được ôm ấp thân thể Lành. Hơn nửa giờ sau, Lành mới trở ra. Bộ áo quần bà ba màu hồng may rất kéo do chính tay nàng cắt may cũng để tăng thêm đường nét cong tuyệt mỹ, hấp dẫn của người trinh nữ đương xuân thì.
Đức vẫy tay mời gọi:
– Tắt đèn rồi lên đây với anh đi em.
Lành ngơ ngác:
– Ủa… Sao tắt đèn chi vậy anh?
– Thì mình ngủ dễ hơn. Em không ngủ sao?

Lành cười ngây thơ:
– Tắm xong, em hết buồn ngủ rồi.
– Hết buồn ngủ thì nằm nói chuyện với anh. Lên đây đi em.
Lành ngoan ngoãn bước lại ngã mình xuống giường nằm bên cạnh Đức. Bây lâu nay càhng chỉ mong đợi được có ngày hôm nay nên cơn thèm khác rạo rực trong lòng chàng đã dâng cao. Đức hấp tấp ôm cứng nàng vào lòng, chàng hôn như mưa lên hai má mát lịm rồi lướt sang môi vợ mà hôn say đắm.

Lành bỡ ngỡ ngượng ngùng dẫy dụa, nàng uốn cong hình oằn oại như một con rắn và vô tình quơ tay đụng trúng cái của quý đang nóng hổi và cứng ngắc của chàng. Lành rùn mình rút nhanh tay về thì Đức đã kịp thời nắm tay nàng giữ yên nơi đó. Chàng âu yếm nói:
– Có gì đâu mà em mắc cở. Vọc nó đi cưng.
Lành gục đầu vào vai chàng bẽn lẽn nói:
– Anh Đức… Anh kỳ quá hà.
Đức vuốt ve lên mông đít nàng nói:
– Mình giờ đã là vợ chồng với nhau rồi, có gì đâu em lại mắc cở.
Lành run run bàn tay vọc bóp lên cái đầu dương vật của Đức, tim nàng càng lúc càng đập ạnh hơn như muốn nổ tung cả lồng ngực, vì đây là lần đầu tiên trong đời nàng mới cầm được con cặc của đàn ông. Lành lo sợ lấp bấp hỏi chàng:
– Cái của anh… Dài quá… Em sao chịu nổi?
– Em Lành … Em khờ lắm.. Không sao đâu em.

Nhưng rồi càng về sau, nàng càng thấy thích thú hơn khi đầu lưỡi chàng kéo rà từ cổ chạy dài xuống bờ ngực trần mà Đức đã cởi áo nàng ra từ lúc nào. Chàng liếm qua liếm lại lên hai đầu vú nhỏ đỏ ửng hồng. Đức xoa bóp lên vuong núi nhấp nhô ấm áp mịn màng khiến cho Lành không tài nào chịu đựng được nổi. Nàng trân cứng mình lên chịu đựng, cơn kích dục mỗi lúc cuồn cuộn bốc dậy như trăm ngàn ngọn lửa thiêu đốt lên khắp cơ thể nàng. Lành bỗng dưng rên khe khẽ:
– Uzm…Uzm… Anh Đức… Em hạnh phúc quá… Em sung sướng lắm anh ơi…
Đức đam mê vận dụng hết khả năng kinh nghiệm của một bác sĩ chuyên khoa phụ nữ. Chàng biết điểm nào dễ rung cảm, dễ xúc động thì chổ đó đều được chàng đưa lưỡi ghé ngang qua. Lành chỉ là một cô gái non nớt đâu thể cưỡng lại được dòng thác nhục thể tuôn ào ạt. Nàng khép kín mắt, hé mở bờ môi tận hưởng những cảm giác vừa tê buốt điếng hồn, vừa khoái cảm điên loạn.
Đức chẳng còn giữ cái vẻ đạo mạo của một vị bác sĩ nghiêm túc lúc làm việc ở phòng mạch. Mà bây giờ trong phòng tân hôn chàng tự khoác cho mình cái mặt nạ hỉ thần hoan lạc. Thân thể Lành dịu mềm như cọng bún trong vòng tay người đàn ông lão luyện chuyện ái ân mà bây giờ đã là chồng nàng. Đức nói:
– Dang rộng hai chân ra đi em.
Lành ngây ngô như một đứa bé vâng lời chàng từ từ dang rộng đôi chân ra. Như một cánh cửa thiên đàng vừa hé mở, chàng hấp tấp mân mê ve, vuốt lên âm hộ của vợ. Bác sĩ Đức như đã có chuẩn bị trước. Ông đưa tay vào áo gối mò lấy ra cây đèn Pin hình dạng của cây viết mà ông thường hay dùng trong phòng mạch mỗi khi khám xét bệnh nhân.

Lần khám này đặc biệt hơn những lần khác. Bác sĩ Đức không cần phải mang bao tay chi cho vướng bận. Hai tay Bác sĩ Đức vạch kéo cho hai mép lồn nàng dang rộng ra, trên môi ông đã ngậm sẵn cây đèn pin đang cháy sáng tự lúc nào. Chàng ngắm nghía quan sát thật kỹ bên trong với những sớ thịch màu đỏ tươi trộn lẫn với các chất nhờn được bày tiết ra và đang co thắc lên từng hồi. Lành thẹn thùng mắc cở nhắm mắt nằm lặng thinh mặc cho chàng khều móc bên trong. Cứ chừng vài ba phút là thấy Lành nhỏng cao mông đít lên một lần, cộng với những tiếng rên nho nhỏ:
Uzm…Uzm…Uzm..
Lành rã rời khắp cơ thể khi chàng thè chiếc lưỡi ra mút mút lên cái hột le nhọn lễu và bóng lưỡng của nàng. Nước dâm của nàng trinh nữ đã ứa ra lênh láng đầy cả hai bên mép. Ứa ra giọt nào là chàng liếm sạch hết giọt đó. Lành thẹn thùng mắc cở bao nhiêu thì chàng càng bạo dạng hơn bấy nhiêu.
Lành đưa tay lên với lấy mái tóc có lốm đốm bạc rồi đè ghịt đầu chàng sát xuống mu lồn nàng. Bác sĩ Đức lúc này nào có biết đau là gì. Chàng đê mê rút kín miệng vào chỗ hai mép lồn đỏ ao của vợ mà hít hà liên tục như không biết chán.
– Ôi… Hai mép đáng yêu, đáng quý của anh.
– Uzzz…Uzzz… Mình ơi!… em sung sướng quá.

Hơi thở nàng dồn dập, đứt quãng rồi tiếp tục hổn hển dồn dập. Sau hơn nửa giờ bú liếm Bác sĩ Đức như không còn kềm hãm được nữa, chàng leo lên mình Lành, bàn tay run run cầm lấy con cặc nhét vào lồn nàng. Nàng rên lên như đang bị cơn sốt rét nó hành. Người nàng lịm dần vào cõi hôn mê bất tận đến khi toàn thân nàng như rơi mau xuống khoảng không, chới với chưa biết bấu víu vào đâu thì nàng đã thấy đau nhói nơi cửa mình như bị đâm phải một cọc sắt. Nàng chợt khóc nức nở lên và gọi nấc nghẹn từng tiếng một:
– Ui da… Chết em rồi anh ơi. Em sướng quá…
Đức đang chìm đắm trong cơn mê vô tận, hai tay chàng ôm chặt lấy đôi chân thon dài của vợ mà nắc mạnh tới tấp như không biết ngừng.
– Em Lành…Anh yêu em… hứ …hứ..
– Yêu em đi Đức..Chơi mạnh nữa đi anh..Em thích lắm.. Đã lắm anh Đức ơi.
– Hứ ..Hứ … Em có đau không em Lành?
– Uzm…Uzm….Dạ hơi đau. Nhưng em sướng lắm anh Đức ơ! Chơi tiếp đi anh.
Đức nắc vào lồn vợ mình nghe “ành ạch, ành ạch” Lành sung sướng, bặm chặt đôi mắt nhắm để thụ hưởng. Lành tiếp tục rên rỉ:
– Ui da…Uzm…Uzm…Uzm… Sướng quá anh Đức ơi.
Cuối cùng cả hai người đều say đưa nhau đến tột đỉnh của lạc thú ái ân. Họ âu yếm nhau thật nồng nàn, thật nóng bỏng trong cái đêm động phòng hoa chúc ác nghiệt mà họ nào có hay biết.

Lành đi chợ về đến nhà, tự nhiên thấy nôn nao khó chịu. Mặt tái xanh, mắt hoa đi. Bỗng dưng Lành chợt ngã xuống sàn nhà. Nàng mệt mỏi kêu nho nhỏ:
– Má ơi má. Con sao vầy nè.
Bà Hội Đồng nghe tiếng con dâu ú ớ thảng thốt ngoài phòng khách. Bà cố ngồi lên khỏi giường, lê chầm chậm ra vừa hỏi dồn dập:
– Lành… Con sao vậy?
– Chắc con trúng gió quá má à. Vừa đi chợ về đến nhà tự dưng buồn nôn và chóng mặt khó chịu quá.
Bà Hội Đồng hiểu rõ triệu chứng con dâu vừa kể. Bà rối rít thúc giục:
– Con nằm xuống ghế dài nghỉ khoẻ đi. Má lấy dầu ra xoa bóp cạo gió một lát là khỏi liền hà.
– Chắc con bị trúng gió phải không má?
– Ừ… Có lẽ vậy. Để má cạo gió coi sao. Con cởi áo quay lưng lại mau lên. Coi chừng gió lậm vào người nguy hiểm lắm.
Lành nghe lời mẹ chồng cởi hết nút áo, trật móc nịt vú lên, chừa lưng trần cho bà Hội Đồng thoa dầu. Nhưng vừa mới tẩm mấy giọt dầu lên da lưng Lành, bà Hội Đồng ngạc nhiên đến sững sờ. Đúng là cái bớt triện sơn.

Bà ghé mắt lại gần nhìn kỷ hơn. Lấp bấp không ra tiếng:
– Cái triện son!…Lành… Con có cái bớt này lâu chưa vậy?
– Dạ … Tía con nói khi sanh ra, con đã có sẵn nó rồi má à.
– Con… Con ở Long Hải từ hồi nhỏ đến giờ hay sau này vậy?
– Dạ…. Tía con kể hồi trước thì ở Hà Tiên. Sau này vì sanh kế ba con lưu lạc đến Bà Rịa rồi qua Long Hải được 4 năm. Ủa, sao má hỏi chi kỷ vậy?
– Ờ… Má tò mò muốn biết… ngoài cái bớt son con còn có món gì khác không vậy?
– Dạ… Má hỏi gì con không hiểu?

Bà Hội Đồng càng lúc càng run ray, lệ tuôn trào ra mờ cả 2 mắt. Bà cố bình tỉnh hỏi con dâu:
– Má muốn biết ba má có cho con kỷ vật nào không vậy mà?
– Dạ có. Lúc sắp lên xe hoa, tía con có tặng cho con một sợi dây chuyền và cái mề đai cẩm thạch để làm kỷ niệm.
– Đâu… Sợi dây chuyền đâu. Con cho mẹ xem được không?
– Dạ… Để con vào lấy ra mẹ xem.
Bà Hội Đồng nhận sợi dây chuyền xem qua, hai mắt nhoà lệ, miệng lưỡi lẩm bẩm rên rỉ:
– Đúng rồi… Trời ơi! Đúng nó rồi. Tôi đâu thể lầm lẫn được.
Bà Hội Đồng vụt ngã ra ngất xỉu. Đến lượt Lành hốt hoảng lăng xăng xoa dầu cạo gió, giật tóc mai cấp cứu cho bà mẹ chồng. Một lúc sau, bà Hội Đồng tỉnh lại. Bà ôm Lành vào lòng nức nở, nghẹn ngào bà nấc thành lời:
– Con của mẹ… Ôi oan nghiệt tương báo mà… Lành ơi, Con ơi… Mẹ đâu ngờ số phan đã trớ trêu cắc cớ như thế này.
Hai mẹ con họ ôm nhau khóc mùi mẩn dù mỗi người đang mang một tâm trạng khác nhau. Lành cũng được mẹ kể cho nghe về chuyện quá khứ oan nghiệt đau buồn.

Đã từ 3 tháng nay suốt dọc bãi biển Long Hải dân đánh cá và đám trẻ nhỏ hiếu kỳ thường bắt gặp một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm, ăn mặt xốc xếch đi lang thang lúc cười lúc khóc. Có lúc ông ta ngồi trầm ngâm bên gộp đá trước một cái miễu miệng lẩm nhẩm như đang trò chuyện với người vô hình.
Sau đó người đàn ông moi trong túi ra tờ giấy hoen ố, nhàu nát đưa lên đọc thật lâu. Đọc xong lại khóc và kêu không rõ lời:
– Nó đó… Nó là thằng tội lỗi, thằng loạn luân.
Và tiếp đến là những tiếng đấm ngực thùm thụp mà người ta cứ ngỡ người đàn ông mất trí vì oán hận một kẻ nào khác. Chỉ duy nhất có một người phụ nữ trẻ là hiểu và cảm thông sâu sắc với kẻ bệnh tâm thần.

Chị bế đứa con trai kháu khỉnh, mắt đẩm lệ, bước chậm về phía người đàn ông, giọng van lơn tha thiết:
– Anh… Em van xinh anh hãy về nhà… Về với mẹ con em đi anh.

Nhưng người đàn ông đã trợn mắt đỏ ngầu như toé lửa căm hờn, quát lớn với người thiếu nữ bế con:
– Cút đi… Đi ngay cho tao yên.. Tao sợ mày, tao sợ tao. Trời ơi, Chúa ơi hãy tha thứ cho con, cho thằng khốn nạn nhất trần gian là tôi đây nè.
– Anh… Em lạy anh mà. Anh đừng làm khổ mình nữa mà.
Người đàn ông vụt cười lên sặc sụa, dí tờ giấy vào mặt thiếu phụ quát lớn:
– Đọc đi. Hãy đọc đi xem tao có phải là cái thằng khốn nạn không?
– Dạ… Em đã đọc rồi mà. Đọc nhiều rồi. Anh đày đoạ thân xác vậy đủ rồi.
– Không. Chưa đủ. Tao phải khổ để đền tội.. Ha..Ha .. Tao phải đền tội cái thằng khốn nạn này.
Người đàn ông ném tờ giấy vào mặt người thiếu phụ. Cô ta né tránh, tờ giấy bay lượn mấy vòng ra nằm âm thầm trên bãi cát lạnh. Người đàn ông thất thểu bỏ đi. Theo sau là người thiếu phụ vừa đi vừa khóc nghe thật buồn thảm. Tiếng khóc bay loãng theo gió vào thinh không.
Có ai đó, chạy đến nhặt tờ giấy, tò mò đọc xem nội dung thì ra đó là lá thư của một người mẹ gởi cho con trai với nội dung như sau:

Sài gòn ngày … tháng … năm…
Hoàng Đức con trai của má.

Khi con đọc những dòng chữ này có lẽmá đã thành một cái xác vô tri bất động. Má phải tự lột rửa vết ô nhục, tội lỗi tày trời do chính má đã tạo ra bằng cái chết mới xứng đáng.

Con còn nhớ cách đây 20 năm về trước. Vào một đêm con ăn mừng thi đỗ tú tài và phát sanh ray ù nghĩ ngông cuồng chiếm đoạt thể xác bà Chủ Quận. Nhưng trời ơk. Định mệnh trớ trêu đặt bày má chính là thân xác mà con ôm ấp dày vò hưởng thụ khoái lạc. Vì má muốn đóng thế vai bà Chủ Quận để dạy cho con bài học đạo lý. Nào ngờ một phút ngủ mê, má lại rước lấy bài học nhớ đời đầy cay đắng đó.

Má âm thầm đau khổ, câm lặng để giữ giọt máu của cha con. Vì má biết khi sự thật phơi bày con sẽ chọn cái chết để trốn chạy tội lỗi.

Sau đó, má đi xưng tội với cha cố. Ngài thắc mắc sao má đã im lặng chấp nhận để con hành động sai trái, và để mang bào thai. Bởi vì con ơi, trong giây phút giao hoan đó má hình dung con chính là khuôn mặt cha con như ngày mới vu qui. Và cả hai giống nhau như đúc.

Hơn nữa con đã trót chiếm thể xác của má. Nếu khuấy động ra hỏi có lợi ích gì? Má đã tính sai nước cờ, hậu quả là cái bào thai mà sau khi con du học má phải nẳng mang và trốn đi khỏi quê nhà đến tận Hà Tiên để sanh đẻ.

Em con mà cũng chính là vợ con lại là một bé gái có bớt son đỏ sau lưng. Má tặng nó cho bác ngư dân tốt bụng với số tiền, vàng làm vốn mưu sinh. Đồng thời má cũng tặng cho con gái mình sợi dây chuyền mề đay cẩm thạch làm kỷ vật hồi môn và hồi đó đến nay thắm thoát đã tròn 20 năm.

Một lần nữa, định mệnh khắc nghiệt đã đưa con cưới vợ. Và vợ con chính là bé gài mà má đã cho bác ngư dân ngày xưa. Dấu bớt son sau lưng Lành, sợi dây chuyền nhạc phụ con trao tặng vợ con hôm lên xe hoa là hai chứng minh cụ thể mà má không thể lầm lẫn vào đâu được.

Ôi, cả một mối oan tình cừu hận bi đát mà kẻ gây nên đầu giây mối nhợ đều do một con người đáng lăng trì chính là má của con. Má không còn mặt mũi nào sống nhìn đời, nhìn hai con loạn luân. Vì thế sau khi xưng tội một lần nữa với cha cố, dù biết khó được lột rửa sạch má cũnd đủ can đảm đến cái chết cho thanh thản tâm hồn dù má sẽ đời đời sám hối đền tội nơi hoả ngục.

Hãy tha thứ cho má. Hãy vì má mà xa Lành vĩnh viễn con nhé. Vĩnh biệt hai con yêu dấu. Người mẹ tội lỗi của hai con.

Cầu xin Chúa ban bình an cho hai con. ( Hết )

( Truyện 18+ Truyenphimsex.com)

VN88

Viết một bình luận