VN88 VN88

Ông chơi em như búp bê tình dục – Truyện 18+

Ong choi em nhu bup be tinh duc truyen 18+

Vậy là em ngoan ngoãn nằm lên giường như một con búp bê hết pin, đặt đâu nằm đó. Sau khi ông loay hoay tìm kiếm dụng cụ trong ngăn tủ kế bên, ông trở qua khám tiếp. Em cứ nằm im nhắm mắt. Mường tượng cái tên “Cường” nằm trên ngực áo ông, mờ mờ trong tâm trí. Mười ngón tay em cứ bám chặt xuống mặt nệm của chiếc ghế nằm như sợ ai giật mất nó đi. Có lẽ do sự căng thẳng. Do sự chờ đợi cái cảm giác đáng sợ đó sẽ bất thần ập tới….

Đọc Ông chơi em như búp bê tình dục – Truyện 18+ FULL

ĐIỀN MẬT KHẨU

Có một câu chuyện suốt đời em không bao giờ quên được. Câu chuyện đó không biết giải bày cùng ai cho vơi bớt nỗi buồn… và trong một dịp tình cờ có đọc truyện của anh trên website, em quyết định mang tâm sự của mình cùng chia sẻ với anh và những bạn vòng quanh thế giới …
Chuyện là vậy, khoảng 11 năm về trước chị em ở Hoa Kỳ bị tai nạn giao thông chết, để lại 3 đứa con thơ dại. Đứa lớn 5 tuổi, đứa kế 3 tuổi, và đứa nhỏ nhất 6 tháng. Do thấy hoàn cảnh gà trống nuôi con quá tội nên ba má em quyết định gã em cho anh rễ để dễ bề chăm sóc cho 3 cháu. Em không nghe nhưng cũng phải chìu. Rồi giấy tờ bảo lãnh theo diện vợ-chồng tới lui mất cả năm em được gọi lên phỏng vấn và sau đó khám sức khỏe. Nhưng thật không ngờ, vào ngày khám sức khỏe đó, ngày x tháng y năm 1993, một ngày em không thể nào quên được. Tại văn phòng bác sĩ, em đã gặp phải một “tai nạn”. Tai nạn đó đã để lại một vết thương lòng đau đớn suốt một năm chờ đợi định cư và một nỗi ám ảnh suốt cuộc đời còn lại. Em còn nhớ mãi những chuổi ngày đau khổ đó (từ từ em sẽ kể dưới đây) mà không dám bày tỏ cùng ai, lúc đó là vì sợ làm lớn chuyện sẽ không thể nào rời khỏi Việt nam, còn bây giờ nói ra cũng chẳng ích lợi gì vì em là đứa con gái đã có chồng !

Ngày khám sức khỏe đó cuối cùng cũng đến! Sau khi trình hồ sơ lý lịch xong, em và một số người có hồ sơ di dân hoặc đoàn tụ được hướng dẫn sang phòng kế bên để khám sức khỏe. Em lật đật theo họ mà không nói năng chi cả. Trong phòng, họ bảo em cởi hết quần áo ra để tiện cho bác sĩ khám. Lúc đó em chỉ là một đứa con gái mới lớn (18 tuổi) nên rất là ngượng ngùng. Trong đời em, chưa bao giờ em để cho người khác nhìn thấy thân thể (trừ ra cha mẹ). Em cứ lưỡng lự mãi nhưng rồi cuối cùng cũng phải làm vì đây là chuyện cần thiết để được đoàn tụ với chồng tương lai, cũng là anh rễ. Và không ngoại lệ ai ở trong đây đều như vậy. Lần lượt em cũng như mọi người trút bỏ từng mảnh vải một cách e dè, nhút nhát. Căn phòng đang yên ắng bỗng trở nên xào xáo bởi những tiếng cười khúc khích của những bà xồm xồm, nói nói và chỉ trỏ mà em hiểu ý họ là gì. Các cô trẻ như em thì cứ cúi đầu, đứng khúm núm xát vào trong vách, tay bụm trên tay bụm dưới trông cũng hơi buồn cười. Sau khoảng 10 phút chờ đợi, em và 4 người nữa được luân phiên gọi vào phòng trong. Khi nghe tới tên, em bỗng dưng run lên. Nghĩ tới gặp bác sĩ trong tình cảnh trần như nhộng này thì ngượng chết. Nhưng rồi em vẫn nhút nhát theo gót 4 người vào trong. Bước vô cửa, em cứ cúi đầu nhìn mười ngón chân mình. Không gian lạnh làm sao, em cứ thấy mình co dúm lại như một con tôm luộc chín mà vẫn thấy chưa đủ. Bên kia, giọng của một người đàn ông cất lên làm em như cứng mình lại, hóa đá. Là một người đàn ông, ông bác sĩ ! Là người sẽ khám thân thể em lát nữa đây. Ôi, phải chi là bà bác sĩ chắc em vui đến cỡ nào! Hay là ước gì em biết độn thổ, em đã làm ngay. Nhưng không, những gì phải đương đầu trước mặt chẳng thể thay đổi được. Em cứ bậm môi chờ từng phút từng giây trôi qua chậm chạp. Rồi như em đoán, ông bác sĩ lần lượt gọi từng người vào một cái giường bên trong, có màn kéo ngang che lại. Để khám. Hơn 15 phút chờ đợi trôi qua em tưởng chừng dài hơn cả thế kỷ. Người được khám kế trước em đã xong và trở ra ngoài. Em là người cuối cùng được gọi tên vào trong. Một lần nữa trái tim em nhói lên vì sợ. Bụng em thắt lại như một cơn đói đang hoành hành. Em vẫn cứ cúi đầu lững thững bước theo vạc áo trắng của ông bác sĩ. Bây giờ ngoài mười ngón chân của em, em còn thấy đôi giày đen và cái vạc áo của ông ấy. Ông nghe nói vài ba câu xã giao, em cũng ởm ờ cho qua. Rồi ông bảo em cứ việc thả lỏng chân tay cho ông khám vì ông là bác sĩ. Em nhớ câu ông nói : “Em đừng có mắc cỡ!”, em cũng chỉ gật đầu đáp lại, tay chân run lên. Thử hỏi làm sao mà không mắc cỡ cho được khi em chỉ là một đứa con gái mới lớn. Những gì mới phát triễn trên thân thể như trái cây đầu mùa còn non còn nớt rất dễ mẫn cảm, dễ va chạm.

Truyện 18+ ông chơi em như búp bê tình dục.

Truyen 18+ ong choi em nhu bup be tinh duc.

Sau khi em đứng đó như một pho tượng gỗ khỏa thân, ông bắt đầu ấn cái đồ đo nhịp tim lên ngực em, có thể nói vòng quanh nhũ hoa. Cảm giác mát lạnh thoạt tiên lan khắp vùng ngực, chạy toát lên trên đỉnh đầu và qua sống lưng, nhưng em quên hẳn ngay vì toàn thân em bỗng nhiên kên cứng. Em nuốt nước miếng liên hồi nhưng hầu như miệng khô đắng. Vài ba cái in ấn trên ngực em rồi cũng xong, ông lại bảo em xoay lưng lại, ông ịn thêm vài ba cái trên lưng, và đỡ cổ tay em lên xem mạch. Cuối cùng, như một con sóng bất thần ào tới, em nghe ông bảo em gập người xuống để ông khám phụ khoa. Tiếng ông nói như tiếng sét vang bên tai. Em nghe trái tim mình nhói lên. Toàn thân nóng bức với hàng triệu con mồ hôi tiết ra miệng lỗ chân lông. Câu nói của ông nghe đơn giản nhưng là một bản lệnh giết người đối với em. Em biết khám phụ khoa là gì rồi … ông định khám “chỗ kín” của em đây. Ôi, em ngại ngùng chết đi được, cứ đứng yên không nhúc nhích ! Ông lại nói : “Nhanh, đừng làm mất thì giờ của tôi!”, em nghe ông xưng “tôi” thì phát sợ nên vội cúi người xuống cho ông “khám” ở phía sau. Vài ba động tác vạch, bẹt và căng, ông làm hai chân em run lên cầm cập. Tưởng chừng như con thỏ con rúm mình lại trước con hổ đói. Mồ hôi hai bên đùi trên như rịn ra. Mười ngón chân em nhíu lại, bám chặt xuống nền gạch gần như muốn xoi lủng nó ra. Hai tay cứ như dư thừa hết khoanh ở trước ngực rồi che ở trước bụng. Như cố che hết mọi sự xấu hổ của người con gái lại trước mặt một người đàn ông xa lạ.

Sau khi xem xét sơ qua bên ngoài, em thấy ông vói lấy cây đèn pin ở trong ngăn tủ ra. Ông soi soi ở phía sau mông hay làm gì đó em không biết, lúc đó em đã nhắm mắt lại. Em cố xua mình vào trong bóng tối và em cứ tưởng em đang chạy trốn sự hổ thẹn đuổi rượt ở sau lưng. Chỉ lâu lâu cảm giác lành lạnh hai bên đùi hoặc đôi khi âm ấm của mười đầu ngón tay bò như những con trùng đất chui vào trong. Cái cảm giác rờn rợn, nhột nhạt, và khó chịu mà không có cách nào thoát khỏi …!

Năm phút trong tư thế khom lưng, chu đít, cái mà ông gọi là “khám tổng quát” cuối cùng rồi cũng qua. Nhưng nó không kết thúc một cách đơn giản như em tưởng. Ông bảo em nằm lên giường cho ông khám tiếp bên trong, vì ông nghi em có “triệu chứng viêm âm đạo”. Thoạt đầu em không tin những gì ông nói lắm, vì em không có cảm giác đau đớn ở âm đạo bao giờ; Nhưng ông cứ giải thích cái này cái kia “viêm âm đạo không nhất thiết phải ở ngoài da …”. Em không hiểu những từ khoa học cho lắm, hay là ông cố tình nói cho em không hiểu. Và tất nhiên em phải chìu theo mọi yêu cầu của bác sĩ vì trong phòng khám, bác sĩ là vua!

Vậy là em ngoan ngoãn nằm lên giường như một con búp bê hết pin, đặt đâu nằm đó. Sau khi ông loay hoay tìm kiếm dụng cụ trong ngăn tủ kế bên, ông trở qua khám tiếp. Em cứ nằm im nhắm mắt. Mường tượng cái tên “Cường” nằm trên ngực áo ông, mờ mờ trong tâm trí. Mười ngón tay em cứ bám chặt xuống mặt nệm của chiếc ghế nằm như sợ ai giật mất nó đi. Có lẽ do sự căng thẳng. Do sự chờ đợi cái cảm giác đáng sợ đó sẽ bất thần ập tới. Mười ngón tay ông cuối cùng cũng mon men gần khu vực cấm của đứa con gái vốn rất hồn nhiên, yêu đời. Thế mà ông, một gã đàn ông xa lạ vô tình, đã đẩy hai chân em ra không một lời báo trước. Em nghe tiếng ghế ông bươn bươn trên nền gạch khô khan chạy xuống phía bàn chân em, kế tiếp là hai bàn chân em được kéo dạng ra như một bà bầu sắp sữa lâm bồn. Và trong óc em mường tượng cái cảnh : em lỏa lồ, chành chân, phơi bày toàn bộ những gì kín đáo nhất của người con gái, lần đầu tiên trong đời, cho một người đàn ông xa lạ xem. Thế là ông cứ tha hồ khám. Khám lâu lắm. Còn em tha hồ chịu trận. Cảm giác khi đó là mọi góc cạnh, ngóc ngách của cơ thể em đều bị ông moi ra khám, khám một cách thái quá. Nắn, bóp, sờ, sẫm, mò, mẫm ông không chừa thứ nào, kể cả những sợ lông tơ li ti cũng bị dùng kính hiển vi coi cho kỳ hết hết … Em mắc cỡ lắm nhưng thật sự không biết làm gì hơn. Khó chịu lắm, cứ tưởng mình là một con điếm cho khách mua vui, nhưng đúng hơn em cảm thấy mình như một con bé đần độn bị tê liệt trên giường!

Sau lần khám đó tưởng là xong, chỉ chờ đợi ngày đi chích ngừa và thủ tục mua vé máy bay nữa sẽ được sang Hoa Kỳ. Hai tuần kế tiếp bỗng nhiên em nhận được giấy đi khám sức khỏe lần nhì. Em lo lắng quá, ba má cũng nghĩ ngợi nhiều, lo chạy chọt hỏi thăm hàng xóm chung quanh về chuyện của em. Suốt mấy đêm liền em bị mất ngủ vì không biết mình có bịnh phụ khoa gì mà phải đi tái khám. Em cũng không dám tỏ bày với anh rễ tức chồng tương lai về chuyện này vì sợ ảnh lo (một tuần anh gọi cho em một lần). Ấm ức, em cũng tìm kiếng soi cho biết nhưng vẫn không phát hiện triệu chứng gì. Em lo rằng mình bị bứu thì nguy. Lỡ bứu độc còn chết nữa! Nhưng cứ mãi lo lắng cũng không làm nên trò trống gì. Cuối cùng em quyết định tạm quên nó đi.

VN88

Viết một bình luận