Buổi sáng tháng Ba trời lạnh như cắt thịt da.. Bên ngoài cánh cửa sổ mờ đục hơi sương là một ngày xám ngắt cuối đông đang hờ hững bắt đầu. Tôi vừa uống vội mấy ngụm cà phê vừa chuẩn bị hộp cơm mang theo cho bửa ăn trưa. Đã sáu giờ mười lăm, phải mất ít nhất mười phút để mở máy xe cho ấm sưởi, cào lớp sương đá đóng quanh thành kiếng mới mong đi làm được. Tôi quơ chùm chìa khoá trên bàn, quay lại nói với Chính: Em ra cào đá và đề xe sẵn cho ấm..?
– Cúc có cần gì anh không?
– Không. Anh uống cà phê đi, để nguội. Em trở vô ngay…
Tôi khép cửa bước ra ngoài. Trời tờ mờ, lạnh cắt. Mọi việc như một nhịp điệu, một điệp khúc buồn cho đến lúc tôi gặp lại Chính. Những tình cảm sôi nổi ban đầu lắng dịu sau hai tuần lễ, bây giờ là những đối diện thực tại của mười sáu năm cách biệt. Hai mẹ con không biết phải bắt đầu từ đâu với anh và ngược lại, Chính bở ngỡ với hoàn cảnh xa lạ chung quanh. Không nói ra nhưng cuối cùng, cả ba chừng như bắt đầu bằng sự dò dẫm nhận diện tình cảm lẫn nhau. Từ những động tác nhỏ nhất đến những thói quen sinh hoạt hằng ngày, lạng chạng, ngập ngừng. Tính Hoà trầm lặng, không biểu lộ tình cảm nhiều, nó lại càng khó khăn hơn vì khả năng tiếng Việt hạn chế. Còn Chính làm quen con với những món quà nhỏ như đồng hồ, dây chuyền mà anh đã mang cho nó từ Việt Nam. Qua thư từ và một số hình ảnh trên truyền hình, Hoà hiểu những món quà nhỏ đó là cả sự hy sinh chiu chắt của cha nó. Tay Chính run run khi đeo chiếc đồng hồ cho con, còn Hoà thì mắt đỏ hoe lí nhí cảm ơn. Tôi cũng xúc động vô cùng trước tình cảm cha con anh… Phần tôi, cả tôi và anh vẫn còn ở giữa trạng thái nhận diện nhau trong không gian gang tấc… Mở quạt sưởi tới số ba trong lòng xe lạnh cóng, tôi cào mạnh lớp đá phủ kiếng trước. Không nhìn lại, nhưng tôi vẫn linh cảm anh đang đứng tựa cửa sổ nhìn ra ái ngại. Chính già hơn trong bức ảnh anh gửi qua cho mẹ con tôi. Tóc anh bạc nhiều và lưa thưa. Khuôn mặt đen sạm nắng, đầy nét chịu đựng với đôi mắt quầng sâu, anh trông già hơn trước tuổi vừa chạm năm mươi. So lại, tôi quá rỡ ràng, tươi trẻ trong gương, bên anh đến lộ liễu. Vã lại, thời gian tù đày qua nhiều lao tù cộng sản, chân trái của Chính đã gần như tê liệt, không cử động và mất cảm giác. Anh đi đứng khó khăn và khập khễnh.
Mấy ngày hôm nay trời lại trở lạnh mười sáu mười bảy độ F, làm Chính đau nhức, khó ngủ. Chính đưa tôi bịt giấy đựng đồ ăn trưa mà anh đã chuẩn bị sẵn và chống chiếc gậy gỗ bạn bè tặng từ Việt Nam, theo tôi ra cửa. Nhờ mấy viên Tylenol PM, tối qua Chính ngủ được chút đỉnh nên sáng nay anh có vẻ tươi tỉnh hơn. Một chút gần gũi len lén dâng lên, tôi nhìn anh nghĩ đến một ngày nữa lặng lẽ đang chờ đợi… trong ánh mắt bịn rịn, Chính đang cố tìm một cữ chỉ, một lời nói với tôi cho đúng mực, hợp tình. Không như mọi khi bước vội ra xe, tôi cũng đang luống cuống, chờ đợi. ” Em đi làm? ” Tôi nói khẽ, mở cánh cửa như một thói quen. Cùng với luồng hơi lạnh thổi vào là mấy ngón tay dài, xương xẩu nắm nhẹ tay tôi. Chừng như thoảng chút thời gian ngừng động quanh đây. Chính ơi, là anh đây mà. Chính của phút giây sau những lần về phép? Chính của những vẫy tay lần cuối, mờ dần trong bụi bậm phía sau chuyến xe đưa mẹ con em ra khỏi vùng lửa đạn. Cũng là lần cuối một bàn tay, chìm khuất trong chuỗi ngày cách biệt.