Vì trời vẫn mưa ngày càng nặng hạt nên Tèo, Đô phải nghỉ lại nhà cô giáo, Phương nấu cơm cho cả ba người. Thái độ của ba người hơi ngượng ngạo Phương tránh trò chuyện với cả Tèo lẫn Đô chúng cũng nín lặng vẻ sờ sợ
Đến giờ ngủ Phương xếp mấy cái mền xuống đất Tèo và Đô chỉ cần vài phút là ngáy o. . . . o. Phương nhìn chúng mỉm cười cô lên phòng gọi cho chồng
“Chào em “ Giọng nói quen thuộc vọng đến
“Anh yêu, anh có khỏe không “ Phương hỏi chồng
“Bận lắm em ạ. Công việc của anh dao này. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ” Không chờ cô hỏi đầu dây bên kia đã tuôn một tràng những chuyện về những chuyện buôn bán. Phương nghe mà chả hiểu gì cả
“Bao giờ anh lên thăm em “ Bằng một nỗ lực đáng ngạc nhiện Phương ngắt lời chồng
“Ờ chuyện đó. . . . . . . . . anh sẽ lên sớm thôi” Chồng Phương ầm ừ
“Bao giờ vậy anh “ Phương nài nỉ hỏi
“Để sang tháng đi công viêc. . . . . . . . ”
“Cạch “ Phương gác máy trước khi cô nghe hết câu trả lời, cô đã quá biết cái kiểu ỡm ờ của chồng. Anh ấy thì chỉ có biết công việc thôi, cảm thấy bức bối nóng nực khó chịu Phương với tay lên bàn cầm lấy chai nước tu một hơi. Nhưng chai nước gần như rỗng không chỉ có một ít cặn ở đáy chai Phương chặc lưỡi bước khỏi giường xuống dưới nhà tìm nước uống. Chiếc tủ lạnh duy nhất trong nhà Phương được đặt ở phòng khách nơi Tèo và Đô ngủ.
Đang dò dẫm trong bóng tôi thì Phương đá phải một cái gì mềm mềm
“Úi da” Một tiếng kêu nhỏ nhỏ phát ra
“Ai vậy, Tèo phải không “ Phương hỏi nhỏ
“Em đây ạ “ Tèo nhận ra giọng cô giáo nó
“Sao lại nằm ở đây “
“Bọn em ngủ hay lăn lung tung lắm “ Thằng bé nhe răng cười hàm răng lấp lóa trong đêm “Cô tìm gì thế ạ”
“Lấy cho cô cốc nước ở trong cái tủ lạnh đằng kia kìa ‘ Phương chỉ tay về phía góc nhà
“Vâng ạ “ Tèo ngoan ngoãn trả lời, rồi không cần bật đèn nó đi lại chỗ tủ lạnh lấy hẳn một cốc nước đầy mang lại cho Phương
“Cảm ơn em “ Phương cầm lấy cốc nước từ tay đứa học trò ngồi xuống nhấp từng ngụm nhỏ. Nước lạnh xoa dịu nỗi tức tối trong lòng, một lúc sau Phương quay qua nhìn thấy Tèo vẫn ngồi cạnh mình mắt chăm chú nhìn cô
“Sao thế chưa ngủ tiếp đi “ Phương mỉm cười với đứa trẻ
“Em không muốn ngủ, em muốn ngắm cô” Tèo nói thẳng thừng
“Vậy sao “ Tự nhiên Phương cảm thấy vui vui khi nghe thằng bé khen “Tèo thấy cô đẹp không “
“Cô đẹp lắm hơn tất cả bọn con gái vùng này “ Tèo vung tay hăng hái thao thao
“Đừng bốc thế “ Phương ấn ngón tay vào trán thằng bé
“Ở vùng này ai cũng lội ruộng suốt ngày làm gì có ai chân trắng như cô “
Nghe thằng bé nói Phương chột dạ liếc xuống chiếc váy ngủ ngắn cũn cỡn khi ngồi xuống lộ ra gần hết đôi chân trần. Theo phản xạ Phương cầm lấy vạt váy kéo xuống
“Đừng cô cứ để thế, em muốn nhìn thêm “ Tèo nắm chặt lấy tay Phương năn nỉ
Phương im lặng không nói gì nhưng vạt váy được dịch dần dịch dần lên rồi tốc ngược lên lộ ra chiếc quần lót nhỏ xíu màu trắng
“Thế này được chưa “ Phương nói qua hơi thở hổn hển
“Chút nữa đi cô “ Tèo nằm bò xuống sàn nhìn ngược lên
“Cô kéo lên hết cỡ rồi “ Phương nói
“Còn cái quần đó “ Tèo rờ tay vào giữa hai chân Phương bóp lồn cô qua lớp vải quần lót mỏng manh
“Thế thôi “ Phương cương quyết trả lời
Tèo tiếc rẻ nhưng cũng không nài thêm tiếp tục mò mẫm bàn tay quanh lồn Phương nó cảm thấy hình như có nước rỉ ra. Tèo chầm chậm lách ngón tay qua khe quần lót, ngón tay nó miết mạnh trên mép lồn Phương, chui tọt vào cái lỗ lồn hé mở. Nó nghe rõ một tiếng rên “Hự “ nho nhỏ từ miệng cô giáo, thọc vào rồi nó ngoái tít ngón tay trong âm hộ Phương.
10 phút trôi qua chỉ còn tiếng thở hỏn hển của cả hai người đột nhiên Phương gật tay Tèo ra khỏi người mình rồi chạy lên phòng đóng cửa đánh rầm.
Còn lại một mình Tèo đưa bàn tay còn dính đầy nước nhờn lên miện liếm ngon lành
“Mày sướng nhé “ Đô nghe bạn kể mặt tím lại vì tức “Thế mà không gọi dậy bạn bè thế đấy “
“Hê hê thì cũng tại mày ngủ say quá “ Tèo rung đùi cười đắc ý “Nhưng đừng buồn từ hôm đó tao rút ra một chuyện “
“Chuyện gì “ Đô nhăn mặt hỏi
“Bà này cũng dâm lắm chứ chẳng chính chuyên gì đâu “
“Vậy à “
“Ừ hôm nay tao với mày lại chặn bà ấy trên đường “
“Tụt váy nữa à “
“Gần như thế thôi nhưng lần này mày phải để tao chỉ huy “
“Tao cần gì phải tranh với mày “
Mặc dù nói thế nhưng Đô vẫn thấy lo lo khi thấy hai thằng cứ khơi khơi đứng ra giữa đường nhìn chiếc xe máy cô Phương phóng lại gần
“Này mày vẫn bình tĩnh đấy chứ “
“Yên tâm đi “
“Tao. . . . . ”
“Im mày sợ thì trốn đi “ Tèo nạt bạn
Đô quay đầu nhìn thằng bạn rồi nhanh chân lỉnh thẳng vào bụi cây gần đó nó núp thật kỹ chỉ ló ra hai con mắt