– Em nghĩ anh Lập không có tinh trùng nên đâu có kích thích tố nam nào ngấm được vào người em đâu! Chắc là vì thế em mới bị hiếm muộn?
Thắng hỏi vặn lại:
– Làm sao em biết là anh ấy không có tinh trùng?
– Thì tại vì cái nước tiết ra nó lỏng như nước lả chứ không đặc seat. Suýt nữa thì nàng buột miệng “như của anh” may mà nàng hãm lại kịp. Nàng lại tiếp:
– Mà không hiểu vì sao trong những lần gần nhau cái nước tinh dịch ấy chảy ra hết bên ngoài cửa mình, chứ không chảy vào trong người em, con chim của anh ấy dài bằng ngón tay út không biết có ngắn quá không? Có lẽ vì vậy mà không chảy vào trong được?
Thắng đáp với giọng của một thầy thuốc:
– Phải thí nghiệm tinh trùng mới có thể quả quyết là tinh dịch có khả năng làm thụ thai. Nhưng em cũng có lý phần nào “ở chỗ nếu tinh dịch chảy ra ngoài hết thì cũng không thể thụ thai được. Vì thế dương vật phải đủ dài to và cứng để xịt được tinh dịch vào ngay cổ tử cung mới được.
– Em không tin chuyện hiếm muộn là lỗi ở em, anh Thắng ạ. Lấy anh ấy đã 5 năm rồi còn gì. Bữa nào phải nhờ anh khám giùm cho anh ấy xem sao.
Thắng tò mò hỏi thêm:
– Những lần gần anh ấy em có cảm giác thích thú gì không? Vì nếu có khoái cảm thì chất đặc bình thường vẫn nút chặt cổ tử cung mới loãng ra để cho tinh trùng vào lọt chui qua cửa tử cung được.
– Không, em chẳng cảm thấy sướng gì cả. Ngay cả hôm động phòng em cũng chẳng thấy chảy máu hay đau đớn gì cả, mà em biết chắc vẫn còn trinh từ khi lấy anh ấy.
Nàng tâm sự thêm:
– Anh Thắng có biết bài ca dao “Hái chè” em nhớ đã đọc trong báo nào lâu rồi không?
Thắng bèn đọc:
Rủ nhau lên núi hái chè.
Gặp thằng phải gió, nó đè em ra.
Em van lạy, nó chẳng tha.
Nó đè, nó nhét con ma nó vào.
Nó vào mới sướng làm sao
Em càng dãy dụa, nó càng vào sâu.
Có phải bài đó không?
– Đúng đấy, như vậy là lúc làm tình, con chim đàn ông phải cắm sâu vào trong cửa mình đàn bà, và phải khít khao lắm. Mà em thì thấy con chim của anh ấy cứ lửng lò bên ngoài, hay là anh ấy bị bệnh teo chim?
Nói đến đây Quỳnh Tiên lại liên tưởng đến dương vật của Thắng mà đít, tay nàng, và cả đến má nàng cũng đã chạm phớt qua. Ngay mắt nàng cũng đã thoáng được nhìn cái đầu cu vĩ đại hôm đo quần áo cho Thắng. Người nàng chợt nóng ran lên đồng thời cũng cảm thấy một giòng nước nóng đang rỉ ra trong cửa mình. Nàng tung ra quả bóng thăm dò cuối cùng:
– Tiên đây anh hãy thử khám ngực cho em trước đi xem có cancer gì không?
– Cũng được, em ngồi xuống đây!
Thắng chỉ cái giường thấp anh vẫn ngủ. Đúng ra giường phải có thêm phần lò xo rồi mới tới phần đệm chính. Nhưng vì là giường cũ nhà thờ cho phần khung lò xo đã hư chỉ còn phần đêm chính, vì thế mà cái giường thấp lè tè. Mặc dù Quỳnh Tiên đã ngồi xuống giường mà Thắng vẫn chưa đứng lên được. Lý do là sau khi được chiêm ngưỡng nàng trong bộ quần áo khêu gợi thì con cặc chàng đã dài ra và to cứng hết cỡ nhưng vẫn bị kẹt trong ống quần bẽn trái không ngóc đầu lên được làm anh rất khó chịu. Đến khi xoay sở bằng cách gác chân nó lên chân kia một hồi thì anh đã lựa cách để con cặc ngóc đầu lên phía bụng. Nhưng cũng vì thế mà mặt trước quần căng lên như một cái lều vải. Kéo cho cây gậy cặc hiện giờ vừa nở to cứng lại dài cho nó gục xuống và bó chặt vào một bên ống quần như cũ cũng là một chuyện không thể nào làm được trừ phi nó bị xìu xuống đã. Đúng là tiến thối lưỡng nan. Thắng bèn đánh bài liều là cứ lừng khừng đến bên Quỳnh Tiên mặc dù con cặc không chỉa thẳng về phía trước như một cây sào mà nó hướng ngược lên cao hơn, làm cho cái quần Tây cụt Thắng đang mặc phồng lên một cách là khiêu khích khiến Quỳnh Tiên phải đặc biệt chú ý đến.
Lần trước đo quần áo cho Thắng nàng đã làm cho con cặc đột nhiên ngóc đầu lên, nhưng nàng đã quá bàng hoàng mà bỏ chạy vì quá xúc động. Lần này thì nàng đủ thì giờ lại chuan bị kế hoạch chu đáo để ngắm nghía kỹ càng tuy nhiên vẫn phải sử dụng trí tưởng tượng vì còn lớp quần cụt che khuất đi nhiều cái kỳ thú.
Khi Thắng tiến về phía nàng thì mặt trước cái quần cụt đứng trước tầm mắt Quỳnh Tiên chỉ cách chừng không tới nửa thước nên cái kích thước con cặc lại có phần to và sống động hơn. Nàng có cái ao ước thầm kín là nếu lúc đó Thắng tụt quần ra thì nàng sẵn sàng dơ hai tay nắm lấy con cặc nóng hỏi đỏ hồng bóng lưỡng đó mà vuốt ve, còn rất có thể ngậm nó vào mồm mà nut nữa.
Mặc dù Thắng là một bác sĩ, nhưng trong hoàn cảnh di cư bay giờ thì vẫn còn là bác sĩ học lại chưa đỗ đạt để có bằng hành nghề. Cái khung cảnh hiện giờ cũng không phải là phòng mạch với nữ điều dưỡng đứng chứng kiến bác sĩ khám bệnh cho phụ nữ để tránh kiện cáo về chuyện bác sĩ làm bậy với con bệnh. Trái lại nay là phòng ngủ vắng vẻ trong một căn nhà không một bóng người nào khác ngoài Thắng và Quỳnh Tiên ra. Ông bác sĩ lại còn mặc quần tây cụt bằng hàng bông mỏng không có quần lout bên trong. Theo đúng tiêu chuan khám vú thì phải dùng long các ngón tay chụm lại và phải dùng cả hai bàn tay một lúc mà nắn nhũ hoa cho đè xuống lồng ngực để tìm tòi ra những bứu thịt nghi ngờ, bắt đầu đi từ phía nách trở vào từ nửa phần trên nhũ hoa trở xuống phía dưới. Trước khi sờ nắn bằng tay, cũng phải dùng mắt quan sát sự can đối của hai vú màu da có đồng đều hay có những màng da giống như da cam, chân lông nổi rõ lên. Thông thường những chỗ da như vậy là đã bị ung thư nặng rồi. Hai đầu vú cũng phải tròn trịa không được lõm xuống.
Thắng nhẹ nhàng nói:
– Phải bỏ áo ra thì mới khám được chứ!
– Thì anh cởi dùm cho em đi! Vừa nói Quỳnh Tiên vừa dơ hai tay lên để anh lột cái áo ra khỏi người nàng. Anh buột miệng khen:
– Quỳnh Tiên có bộ ngực đẹp quá, can đối, không bị chảy xệ tí nào, đầu vú lại nhỏ xíu như đầu vú con gái ấy!