Mời các bạn đọc truyện mưa bóng mây truyện được cập nhật tại chuyên mục truyện ngắn hay của Truyenphimsex.com
Mưa bóng mây truyện ngắn
Suốt cả buổi sáng, ông Phan đi ra đi vào làm cho cả vợ lẫn con ông đều mệt theo. Thế là buổi sáng chủ nhật trôi qua vô nghĩa. Buồn chán, tẻ nhạt.
Chiều.
Ông Phan lại chắp tay phía sau đi ra đi vào, thở ngắn thở dài trong tâm trạng chán nản. Đoạn, ông gọi con trai:
– Khải Bình, lên ba bảo!
Khải Bình đang cặm cụi bên chiếc máy vi tính để viết chương trình quản lý cho công ty FPT xuất khẩu ra nước ngoài. Anh vội đứng lên đi về phía ông Phan.
– Ba gọi con?
– Ừ. Lên đây ba có chuyện muốn nói với con.
Khải Bình theo ba lên phòng khách. Ông Phan chỉ chiếc ghế đối diện:
– Con ngồi đi.
– Dạ.
Ông Phan rít một hơi thuốc, nhả khói lên trần nhà. Lặng im hồi lâu, ông lên tiếng:
– Khải Bình! Con cảm thấy cuộc sống hiện tại như thế nào?
Khải Bình giương mắt nhìn cha. Anh thấp giọng:
– Con chưa hiểu ý ba lắm. Ba có thể nói rõ hơn được không, thưa ba?
– Thì ba muốn hỏi xem con có hài lòng với cuộc sống hiện tại như thế này không?
Khải Bình mỉm cười:
– Con rất hài lòng, ba ạ.
Ông Phan nổi quạu:
– Thế này mà hài lòng à? Ba thật không hiểu nổi con nữa. Là một nam nhi đại trượng phu, lẽ ra con phải cố gắng vươn lên để đạt đến một đỉnh điểm cao nhất chứ?
– Nhưng gia đình mình không thiếu thốn. Ba mẹ, các con sống với nhau thật yên vui, hạnh phúc, lúc nào cũng chan hòa tình thương. Mấy ai được như vậy? Con không tham vọng gì hơn nữa.
Truyện ngắn mưa bóng mây Truyenphimsex.com
– Ngày xưa, gia đình ta không thua kém một ai, các con muốn gì có nấy. Còn bây giờ? Con thử nghĩ xem, con Hải Hà cần một cái áo dạ hội sang trọng để không thua sút bạn bè cũng không có. Mẹ con muốn đi một chuyến du lịch Singapore cũng phải chịu thua. Sống như thế này, ba ngao ngán lắm. Vậy mà con chịu được ư?
Khải Bình nhìn cha im lặng. Anh không muốn tranh luận với ông nhiều về vấn đề này. Ba anh đã từng là một đại gia giàu có, nổi tiếng vào loại nhất nhì ở Sài Gòn. Nhưng từ khi bị phá sản, ông trắng tay, con người ông cũng đổi khác từ đó. Ít nói, ít cười và luôn luôn nổi quạu vì những chuyện không đâu. Gia đình anh giờ đây chỉ sống dựa vào đồng lương của anh. Tuy lương anh cao thật, nhưng phải lo toàn bộ chi phí trong gia đình, nên chẳng còn dư dả bao nhiêu.
Em gái anh là Hải Hà, mới tốt nghiệp trung học xong, không thi đại học mà đang tập tành làm ca sĩ, bước vào lĩnh vực ca hát dưới sự giúp đỡ của một nhạc sĩ nổi tiếng. Trước mắt, Hải Hà đã tự lo được cho bản thân mình trong những tháng gần đây. Vì vậy anh tin rằng anh sẽ dư ra chút đỉnh, tích góp lại để tặng cho mẹ anh một chuyến du lịch Singapore nếu mẹ anh muốn.
Ba anh quen cảnh sống trong nhung lụa, sang giàu và quen sai khiến người khác, nên giờ trắng tay, bạn bè không còn. Quyền uy đã mất, ông cảm thấy hụt hẫng và chưa thể quen được với cuộc sống khá chật vật này.
Bỗng dưng ông Phan nhìn Khải Bình, nghiêmg giọng:
– Khải Bình! Ba muốn thay đổi ngay lập tức cảnh sống này.
Khải Bình nhìn cha:
– Ba! Ba định làm gì?
– Làm gì à? Lấy lại những gì đã mất. — Ông nghiến răng, gằn từng tiếng.
Khải Bình khó hiểu:
– Ba à! Ba giờ đã lớn tuổi, cần an dưỡng nghỉ ngơi. Con sẽ cố gắng làm thêm giờ, kiếm thêm thu nhập để lo cho ba mẹ đầy đủ hơn. Ba định làm gì nữa?
– Ông Trần đã cướp lấy tài sản trên tay ba, ba không thể không lấy lại. Nhất định ba sẽ có cách lấy lại số tài sản đó, chỉ cần con giúp ba.
Khải Bình lo lắng nhìn cha. Anh lên tiếng:
– Ba và ông Trần là những đại gia làm ăn kinh doanh với những đối tác nước ngoài. Thương trường là chiến trường mà ba. Ai mạnh người đó thắng. Họ cạnh tranh với ba một cách lành mạnh kia mà. Ba không thể cho họ là ăn cướp được. Con phản đối điều này.
– Ai bảo con, ông Trần cạnh tranh lành mạnh?
– …
– Ông ta phá giá thị trường, bêu xấu công ty ba, và còn những hành động bỉ ổi khác nữa.
– Bêu xấu hay những hành động bỉ ổi khác, con không biết. Nhưng nếu uy tín của công ta ba cao dày thì những điều đó cũng vô ích mà thôi. Còn vấn đề phá giá thị trường, đó cũng là một trong những chiến thuật kinh doanh của họ, nếu họ cảm thấy rằng vấn đề tài chính của họ mạnh.
Ông Phan khó chịu nhìn con:
– Con bênh vực cho ông ta như thể chính ông ta là cha đẻ của con vậy.
– Ba à! Con chỉ khách quan để phân tích vấn đề cho ba xem xét. Con chỉ mong rằng ba nên nhìn nhận vấn đề ở một góc độ khác. Chuyện đã qua rồi, ba khơi dậy nó làm gì chỉ thêm khổ tâm, khổ trí. Quãng đời còn lại, ba hãy dành thời gian cho mẹ, dành thời gian đọc sách báo và tập thể thao. Con hứa sẽ không để cho ba mẹ phải thiếu thốn điều gì.
Ông Phan nhếch môi cười:
– Con nghĩ đơn giản quá. Bây giờ ba trắng tay, không ai coi ba ra gì cả. Ba không thể để cho kẻ nào coi thường ba hết.
– Đó cũng là một trong những bài học đời thường mà ba. Theo con, ba đừng nên bận tâm đến những chuyện vặt đời thường đó.
– Khải Bình! Ba không muốn tranh luận với con, ba chỉ muốn con giúp ba một việc …
Khải Bình hồi hộp:
– Nếu trong khả năng của con, con sẵn sàng làm tất cả vì ba.
– Chuyện này nằm trong khả năng của con đó.
– Ba nói đi!
Ông Phan nhả khói thuốc lên trần nhà, đoạn ông nhìn thẳng con trai, chậm rãi nói:
– Con hãy thay ba lấy lại số tài sản mà gia đình ông Trần đã chiếm lấy của ba.
Khải Bình ngỡ ngàng:
– Ba! Sao ba lại có những ý tưởng như vậy?
– Nghĩa là con không đồng ý giúp ba?
– Cứ cho là con sẽ đồng ý giúp ba đi. Nhưng ba hãy nói đi, con phải làm gì?
– Đơn giản lắm! Ông Trần có hai đứa con, một trai, một gái. Con gái của ông ta rất đẹp, nhỏ hơn con một tuổi, chưa chồng. Nhiệm vụ của con là chinh phục con bé đó và trở thành chàng rể của ông Trần. Khi đã là con rể của ông ta, ông ta sẽ tin tưởng và giao công ty cho con quản lý. Lúc đó, con phải biết mình làm gì rồi chứ?
Khải Bình lắc đầu:
– Ba! Ba đừng ép con phải làm những điều như vậy. Con không đồng ý đâu.
– Khải Bình! — Giọng ông Phan như van vỉ. — Ba cần sự giúp đỡ của con. Đó cũng là tương lai của con kia mà. Con sẽ có tất cả. Lúc đó, con có thể chia tay với con bé đó và cưới người con yêu. Chuyện chỉ có thế, đơn giản như trở bàn tay.
Khải Bình nhìn cha, thấp giọng:
– Ba ơi! Những gì đã qua rồi, hãy chôn vùi nó vào quá khứ đi ba. Con không muốn ba nghĩ đến chuyện trả thù nữa.
– Nhưng ba không cam lòng.
– Ba hãy xem đó là nghiệm báo mà ba phải trả cho dễ chịu trong tâm hồn.
– Thôi đi! Con đừng triết lý với ba nữa. — Ông Phan giận dữ. — Tao không ngờ lại sinh ra một thằng con vô dụng như mày, không biết thương cha là gì cả.
Khải Bình khổ sở:
– Ba hãy hiểu cho con.
– Mày biến khỏi mắt tao đi, và đừng nói bất kỳ một tiếng nào nữa. Tao không muốn nghe, mày hiểu chưa?
Khải Bình biết ba mình đang nóng giận, anh có nói gì thì chỉ thêm đổ dầu vào lửa. Tính của ba anh là thế. Thà rằng cứ im lặng bỏ đi chỗ khác, sau đó hạ hồi phân giải. Thế là Khải Bình đứng lên, cúi đầu trước ông Phan rồi lên bước trở về bên chiếc máy vi tính của mình.
Vừa lúc đó, anh thấy dáng Hải Hà lấp ló phía sau cửa phòng khách. Cứ như cô nãy giờ rình nghe câu chuyện của ba anh và anh vậy. Nhưng Khải Bình làm lơ, anh không lên tiếng hỏi mà chăm chú nhìn vào màn hình. Đầu óc anh ngổn ngang với bao ý nghĩ …
Bên trong phòng khách, ông Phan vẫn ngồi im như pho tượng. Không biết trong đầu ông đang diễn biến những ý nghĩ gì nữa mà thỉnh thoảng ông lại thở dài ngao ngán.
Mưa mỗi lúc thêm nặng hạt. Phương co ro bên thềm lớp học nhìn từng giọt nước rơi rơi. Mai Phương lo ngại nhìn Quốc Hưng:
– Làm sao về bây giờ anh Hưng?
Quốc Hưng đáp ngay:
– Phương che chung áo mưa với anh nè. Cứ dùng dằng mãi, trời tối rồi đó.
– Cái áo nhỏ xíu. Anh Hưng về trước đi, đợi một lát mưa không tạnh, em về đại.
Quốc Hưng lắc đầu:
– Phương không về, anh nhất định ở lại luôn.
– Í! Không được đâu. Anh bị rầy chết.
Hưng thấp giọng nài nỉ:
– Mình che chung áo mưa đi Phương.
– Anh Hưng ướt hết.
– Hai đứa cùng ướt cho vui.
– Anh sẽ bệnh đó.
– Bệnh thì uống thuốc sẽ khỏi, lo gì. Mà anh không sao đâu, anh khỏe như trâu vậy.
Hưng năn nỉ mãi, Mai Phương đành gật đầu. Hưng mừng rỡ lấy áo mưa ra, mỗi người nắm một góc cùng dắt nhau đi dưới trời mưa gió. Lòng Hưng rộn rã niềm vui. Với ý nghĩ được chở che cho cô bạn gái nhỏ. Hưng thương mến và coi Mai Phương như em gái của mình, bởi anh không có một đứa em nào cả.
Nhà hai đứa sát vách nhau, nhưng cách nhau như hai thái cực. Một bên là tòa biệt thự nguy nga tráng lệ trong một khuôn viên rộng lớn. Một bên lại là một căn nhà nhỏ thó, cũ kỹ tồi tàn.
Quốc Hưng học trên Phương đến bốn lớp, lớn hơn Phương cả bốn tuổi. Gần gũi từ thuở nhỏ, hai đứa coi nhau như anh em. Có cái gì xinh xắn, đẹp đẽ của chị gái bỏ ra, Hưng đều mang qua tặng cho cô bé nhỏ, hoặc nhịn ăn quà sáng để mua sách vở cho Phương.
Hưng rất quý mến Mai Phương, mà Phương cũng thật đáng thương. Nhà nghèo, ham học, lại học rất giỏi. Ba mất sớm, Phương sống côi cút một mình với mẹ. Mẹ buông gánh bán bưng, tần tảo nuôi Phương ăn học.
Bà Dung — mẹ Quốc Hưng – thỉnh thoảng soạn ra một số quần áo cũ của đứa con gái đầu mang qua cho Phương. Bà Nhung — mẹ của Mai Phương – cám ơn rối rít.
Sự nghèo khổ giúp Mai Phương hiểu hoàn cảnh của mình. Cô bé thu mình lại trong cái thế giới nghèo nàn, không đua đòi theo các bạn khác.
Hưng không hề phân biệt hèn sang. Lúc nào rảnh rỗi cũng chạy sang nhà Phương chỉ vẽ cho cô bé học tập. Kỷ niệm tuổi thơ của hai đứa kể sao cho hết …
– Anh Hưng!
Nghe gọi, Quốc Hưng giật mình nhìn lên. Mai Phương ngạc nhiên hỏi:
– Sao tự dưng anh giật mình vậy? Anh đang nghĩ gì à?
Hưng mỉm cười chữa thẹn:
– Ừ, anh đang nhớ lại …
– Anh nhớ gì thế?
– Chuyện ngày xưa của chúng ta đó mà. Cũng giống như bây giờ, trong một cơn mưa …
Mai Phương thú nhận:
– Em cũng vậy. Không hiểu sao nhìn cơn mưa này, em lại nhớ đến cơn mưa ngày xưa ấy. Lúc đó, anh và em chỉ có một chiếc áo mưa nhỏ, không đủ che nên về đến nhà ướt hết trơn. Vui ghê!
– Giá như nhà hai đứa mình vẫn ở cạnh nhau em nhỉ?
Mai Phương nghe Hưng nói thế cúi đầu buồn tênh. Cô nhớ lại … Cách đây bốn năm, khi cô học năm cuối phổ thông trung học thì Hưng học năm cuối bậc đại học. Có một lần, anh sang thăm cô, nhưng đôi mắt Hưng nhìn cô rất lạ, không giống như mọi khi. Nói chuyện với cô, anh có vẻ không được tự nhiên như xưa và riêng Phương, cô cũng cảm thấy làm sao ấy. Rồi Hưng bỗng dưng nắm tay cô, nhỏ giọng:
– Mai Phương!
– …
– Mai Phương!
Cô ngẩng lên nhìn anh, bối rối. Anh lấy can đảm thố lộ với cô:
– Mai Phương! Em có hiểu anh yêu em lâu rồi không? Thuở em còn nhỏ, anh cứ nghĩ em là em gái của anh. Tình yêu lớn dần trong anh theo năm tháng. Anh nghiệm lại con tim mình và hiểu rằng anh đã yêu em.
Mai Phương ngỡ ngàng nhìn anh, lòng cô rối bời với bao ý nghĩ. Cô không biết phải nói với anh thế nào đành ngồi lặng câm, cúi đầu nhìn những con kiến nhỏ đang nối đuôi thành từng đàn dưới nền gạch.
– Mai Phương! Em nói gì với anh đi chứ? Em có đồng ý làm người yêu của anh không Phương?
Cô vẫn im lặng. Hưng hồi hộp chờ cô. Cuối cùng, Mai Phương cũng lên tiếng:
– Anh Hưng! Anh hãy xem em như đứa em nhỏ ngày nào đi anh.
Quốc Hưng lắc đầu:
– Làm sao được hả Phương? Hình ảnh em đã in sâu trong tâm trí anh rồi. Càng nghĩ đến em, anh càng gắng học. Học thật giỏi, anh phải thành tài để mai sau đảm bảo cho tương lai hai đứa. Anh không thích dựa vào sự giàu có của ba mẹ hiện tại. Anh muốn vươn lên bằng chính đôi tay và sức lực, khối óc của mình để che chở cho em như những ngày còn bé, anh che chở cho em vậy. Anh không muốn em khổ cực như hiện giờ.
– Anh Hưng! Còn quá sớm để tính chuyện mai sau, anh ạ.
– Năm nay, anh học năm cuối rồi. Anh sắp tốt nghiệp và sẽ đi làm việc, có thu nhập và sẽ tự tin hơn khi lo cho em. Vì thế, anh cần cho em hiểu rõ tình cảm của anh. Anh lo cho em không nghĩ đến anh, anh rất lo sợ mất em, em biết không Phương?
Mai Phương cười buồn. Cô lắc đầu nói:
– Anh chưa thật sự hiểu em rồi, có lúc nào em không nghĩ về anh đâu, nhưng yêu thì em không dám. Thời nào cũng vẫn tồn tại vất đề môn đăng hộ đối.
– Phương à! Đối với mẹ anh không có chuyện ấy đâu. Em không thấy là mẹ anh rất thương em, mẹ luôn giúp đỡ bác Nhung bên này sao?
Mai Phương cười buồn:
– Lòng thương có nhiều loại, anh Hưng ạ. Mẹ anh giúp đỡ gia đình em do lòng thương hại kẻ nghèo khó mà thôi.
– Em à! Trong em có quá nhiều mặc cảm. Anh có nói gì, em cũng bác bỏ. Mong rằng thời gian giúp em hiểu anh và mẹ anh hơn.
– Em luôn sống thực tế, mơ mộng chi những điều mình không với tới.
– Nhưng thực tế là anh yêu em. Hãy tin tưởng vào anh, Phương ạ.
Mai Phương mỉm cười, lòng xót xa:
– Từ bé thơ, em đặt niềm tin tất cả vào anh, anh luôn chở che cho em. Còn bây giờ …
– Sao hả em?
– Em thấy mình cần vững vàng bảo vệ lấy mình, không nên nương nhờ vào người khác … chỉ thêm phiền.
Hưng nhướng đôi mày rậm đen:
– Mai Phương! Em viện cớ này, lý nọ để từ chối tình anh, hay em đã yêu ai khác?
Mai Phương đỏ mặt cãi:
– Em chưa hề yêu ai. Em biết thân phận của em nên em chỉ lo học thôi à.
Cô giận dỗi ngoảnh mặt sang phía khác. Hưng khổ sở:
– Tha lỗi cho anh, nghe Phương. Chẳng qua do quá yêu em, anh lo sợ vẩn vơ nên thốt lời không phải. Em đừng buồn.
Mai Phương không nói gì, chỉ nhìn vào khoảng không trước mặt với đôi mắt buồn tênh.
Quốc Hưng phá tan bầu không khí im lặng:
– Anh sẽ thưa chuyện của mình với ba má anh. Anh sẽ nói rõ tình cảm của anh đối với em thế nào cho má hiểu.
Phương vội khoát tay:
– Í! Không được đâu anh.
– Sao thế?
Mai Phương cúi đầu giấu nỗi lo:
– Gấp gì chuyện ấy. Anh chưa ra trường, còn em thì mới mười tám. Em còn phải lên đại học. Mẹ quyết định cho em học lên nữa. Anh hãy khoan cho người lớn biết chuyện tình cảm của anh. Em xin anh đấy.
Hưng ngạc nhiên:
– Kỳ vậy Phương?
Tuy hỏi vậy, nhưng nhìn nét lo âu trên gương mặt cô, anh đáp xuôi:
– Em đã nói thế thì anh xin chiều. Đừng có nhăn mày nữa, anh không chịu nổi.
Phương nhìn xoáy vào mắt Hưng, nghiêm giọng hỏi:
– Nếu anh xin mà mẹ anh không bằng lòng thì sao?
Hưng khựng lại rồi nói:
– Anh tin rằng mẹ không từ chối yêu cầu của anh. Ba mẹ anh rất cưng chiều anh. Hiền lành xin đẹp như em, còn điểm nào ba mẹ anh chê được?
Phương cau mày:
– Nhưng nếu ba mẹ anh không bằng lòng thì sao? Đặt thí dụ như vậy đó.
Hưng suy nghĩ một lúc rồi cương quyết nói:
– Giã sử nếu ba mẹ anh không bằng lòng … Anh tốt nghiệp xong, ra trường tìm việc làm, tích lũy một số vốn. Đợi em ra trường, hai đứa sẽ sống với nhau, không nhờ vả ai cả. Em nghĩ có được không?
Phương buồn bã lắc đầu:
– Em không muốn anh trở thành đứa con bất hiếu. Em không muốn anh làm ba mẹ anh đau buồn.
Hưng nhìn Mai Phương thông cảm, đoạn anh tươi cười:
– Nhưng sao tự dưng mình lại cứ nghĩ toàn chuyện không hay không vậy? Cái quan trọng bây giờ nhất là em có đồng ý làm người yêu của anh không nào?
– Vấn đề này để em kiểm nghiệm lại con tim em đã. — Phương nhỏ giọng. — Em sẽ trả lời anh sau.
– Bao giờ em trả lời?
– Khi nào em kiểm nghiệm rõ.
– Anh muốn nghe em nói một ngày nào đó cụ thể.
– Anh ép em đó à?
Hưng cười:
– Thôi được, lúc nào em trả lời cũng được hết, nhưng đừng để anh chờ lâu nghe em.
Và Hưng quay về. Khi anh khuất hẳn bên ngoài cánh cổng, Phương mới quay vào nhà, buông mình xuống giường với trăm ngàn ý nghĩ. Lòng rộn rã niềm vui vì Hưng yêu cô, nhưng lại vô cùng lo lắng. Hơn ai hết, cô hiểu rất rõ ràng cô không xứng với anh.
Nhưng rồi một năm nữa lại trôi qua. Cô đỗ vào đại học cho dù cô không nói ra, nhưng chỉ với ánh mắt, môi cười cũng đủ làm cho Hưng hiểu được cô cũng yêu anh như anh đã yêu cô. Tình cảm của họ cứ thế tiến triển theo thời gian.
Không khó gì để hai bà mẹ nhận ra điều đó. Một lần, Phương đi học về, cô vào phòng thay áo thì nghe tiếng mẹ từ dưới bếp vọng lên.
– Con về rồi hả Phương?
– Dạ.
– Đang làm gì đó?
– Con thay áo, mẹ ạ.
– Ừ, thay xong rồi xuống đây mẹ bảo.
Phương bước ra ngồi cạnh mẹ chờ đợi. Bà Nhung nghiêm hẳn sắc mặt, hỏi con:
– Phương! Con phải trả lời cho thật, không được quanh co nghe.
Nhìn mẹ, Phương lo âu hồi hộp hỏi:
– Chuyện gì vậy mẹ?
Bà Nhung nói nhanh:
– Thằng Hưng hứa hẹn gì với con?
– Mẹ à …
Bà Nhung gằn giọng:
– Nói!
Phương lo sợ ấp úng:
– Mẹ! Anh Hưng nói …
Bà Nhung cười nhạt:
– Mẹ biết hết rồi, khỏi giấu chi mất công. Thật quá lắm.
Mai Phương cúi đầu, lí nhí:
– Mẹ! Con xin mẹ tha tội.
Bà Nhung dịu giọng:
– Phương! Mẹ chỉ có mình con. Cả đời mẹ khổ vì chồng, mong tìm chút hy vọng với con. Vậy mà …
Phương sụt sùi:
– Mẹ! Mẹ ơi! Con thương mẹ lắm.
Bà Nhung miên man:
– Con phải biết hoàn cảnh của mình … Trèo cao làm chi hả con? Té đau lắm.
Phương nói trong nước mắt:
– Con luôn an phận. Chỉ vì anh Hưng tỏ ý với con, nên con …
– Nên con chịu luôn?
– Mẹ à …
Bà Nhung cao giọng hẳn:
– Con có biết chuyện gì vừa xảy ra ở đây không? — Bà nói luôn. — Bà Dung, mẹ cậu Hưng sang gặp mẹ. Bà mới ra về đó.
Mai Phương lo âu hỏi:
– Bà ấy đã nói gì hả mẹ?
Bà Nhung đáp nhanh:
– Cấm con quan hệ với Hưng.
Phương tái mặt:
– Do đâu bà ấy biết được chuyện này? Không lẽ anh Hưng nói với mẹ ảnh?
– Thằng Hưng nó viết nhật ký gì gì đó, bà Dung vô tình đọc được. Bà nói cho mẹ hay đặng mẹ dạy dỗ con. Đừng nghe lời Hưng. Bà ấy không làm sui gia với người nghèo hèn như mẹ đâu. Bà sẽ chọn chỗ nơi đàng hoàng, danh giá cho con trai bà. Bà bảo Hưng, nó chỉ đùa bỡn với con cho vui thôi.
Phương đau đớn kêu lên:
– Con không tin anh Hưng là hạng người như vậy. Anh ấy không xem tình yêu là trò đùa. Chính miệng anh ấy thề thốt với con. Con không tin.
Phương ôm mặt òa khóc. Bà Nhung thương cảm vuốt tóc con:
– Con à! Sống gần Hưng bao lâu nay, mẹ cũng hiểu tính tình nó phần nào. Dù có thương con thật, nhưng làm sao nó dám cãi qua lời mẹ nó.
– Mẹ ơi! Con hy vọng bà ấy không nghĩ chuyện sang hèn, bà ấy có lòng nhân hậu …
– Lòng nhân từ ai cũng có. Con còn non kém nghĩ suy, không thông sự đời bằng mẹ. Dễ gì bà Dung chịu làm sui với mẹ.
– Con phải làm sao hả mẹ? — Phương ngẩng lên hỏi.
Bà Nhung đáp nhanh:
– Dứt khoát với thằng Hưng đi con. Con ráng lo học thành tài, sau này ra trường có nghề có nghiệp, lúc ấy con tìm cho mình một người ngang với con. Trèo cao làm gì cho khổ.
Phương lắc đầu khổ sở:
– Nhưng con lỡ yêu anh Hưng rồi, mẹ ơi, con làm sao để quên được ảnh? Con khổ quá mẹ ơi.
Đăm chiêu một lúc, bà Nhung hiến kế:
– Hay con nhận lời thằng Trung đi. Tạm thời con kết thân với Trung để quên thằng Hưng. Nếu sau này con thấy hợp, có thể tiến xa với nó hơn. Mẹ thấy thằng Trung nó rất mến con. Gia đình nó cùng tầng lớp với mình, dễ ăn dễ nói con ạ.
– Nhưng con không yêu anh Trung.
– Con không yêu, nhưng đi bên nó, con sẽ vui và không còn nghĩ đến thằng Hưng nữa.
– Mẹ ơi! Con không thể. Con không muốn anh Trung phải hy vọng ở con, con không muốn lợi dụng ai cả.
Bà Nhung thở dài:
– Con hãy suy nghĩ thật kỹ. Mẹ chỉ khuyên con vậy thôi. Con đã lớn rồi, mọi việc do con quyết định, miễn làm sao đừng để mẹ phải mang tai tiếng, phải bị kẻ khác làm nhục, con hiểu mẹ không Phương? Thôi, mẹ con mình dọn cơm ra ăn đi, trưa lắm rồi đó.
Bà Nhung nói xong vội quay qua dọn cơm ra mâm. Bà hối con:
– Ăn đi Phương. Chiều con có lên trường không vậy?
– Dạ, không mẹ ạ.
– Vậy chiều nay con qua nhà bác Hai, nói bác ấy tối nay sang gặp mẹ nha. Hôm nay, mẹ chắc về sớm vì hàng còn ít. Lúc sáng, bán đắt quá chừng.
Phương không buồn ăn cơm. Cô gắp thức ăn bỏ vào chén mẹ, đoạn cô tò mò hỏi:
– Mẹ gặp bác Hai chi vậy mẹ?
Bà Nhung không giấu giếm:
– Mẹ bán căn nhà này cho bác Hai. Bác ấy hỏi giúp mẹ căn nhà ở Thủ Đức rồi. Kệ nó con! Tuy hơi xa, nhưng ở đó yên tĩnh, thoáng mát. Bác Hai cho mẹ mượn thêm một ít tiền để mua cho con chiếc xe Honda đi học cho tiện. Mẹ có nghe nói, ra trường muốn xin được việc làm cũng cần phải có chiếc xe gắn máy. Không có, người ta không nhận. Trước sau gì cũng phải mua, mẹ mượn tiền mua trước cho con đi cho đỡ vất vả.
Phương ngạc nhiên thốt lên:
– Mẹ bán căn nhà này à?
Bà Nhung gật đầu:
– Mẹ không muốn, nhưng …
– Có phải mẹ ngại bà Dung, mẹ anh Hưng không?
Bà Nhung gật đầu buồn bã:
– Mẹ không muốn thấy cảnh ngày nào bà ấy cũng nói xiên, nói xỏ. Mẹ đau đầu lắm. Thôi thì mẹ con mình dọn nhà đi vậy. Mới đầu xuống đó, con sẽ thấy buồn, thấy lạ, nhưng rồi thời gian cũng quen thôi con à. Như hồi bán nhà ở quê lên đây vậy, mẹ con mình cũng buồn biết mấy. Nhưng rồi con cũng yêu căn nhà này và rồi không muốn xa nó.
Mai Phương không biết nói gì thêm chỉ khẽ hỏi:
– Mẹ bán rồi hả mẹ?
– Ừ. Nhưng bác Hai chưa chồng tiền. Bác ấy hứa tối nay qua, nhưng mẹ sơ bác ấy quên. Sẵn tối nay bác Hai dẫn mẹ xuống Thủ Đức chồng tiền trực tiếp cho chủ nhà dưới đó luôn. Có lẽ cuối tuần này, mẹ con mình dọn.
– Mẹ làm con bất ngờ quá.
– Lẽ ra mẹ bàn với con trước. Nhưng mẹ biết rằng nếu mẹ bàn với con, con nhất định sẽ không chịu, nên mẹ âm thầm bán nó. Mặc dù mẹ cũng chẳng muốn làm con buồn đâu, Phương ạ. Con hãy thông cảm cho mẹ, con nhé.
Phương lặng im nhìn mẹ. Thôi thì ý mẹ đã quyết, cô biết làm gì hơn. Vả lại, mẹ cô cũng đúng. Bà nghĩ rằng, ra đi phần nào giúp Phương và Hưng ít có thời gian gặp nhau hơn, như thế sẽ tránh được những rắc rối có thể xảy ra cho bọn trẻ và cho cả bà.
Rầm … Rầm …
Tiếng sấm bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí yên lặng. Nó cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Phương trở về quá khứ. Cô thở dài, tặc lưỡi.
Thấy thế, Hưng nắm lấy tay cô khẽ hỏi:
– Em đang suy nghĩ gì đó Phương? Cho anh biết được không?
Phương cười buồn:
– Chúng ta thật là liều lĩnh.
Hưng ngạc nhiên:
– Em nói gì vậy, anh không hiểu?
– Anh hiểu mà.
– Anh chẳng hiểu gì cả. Em làm sao mà thơ dài, thở ngắn vậy?
Phương lắc đầu:
– Lẽ ra chúng ta không nên kéo dài, mối quan hệ cho đến bây giờ. Chúng ta thật liều lil4nh.
– Sao lại là liều lĩnh? Anh không đồng ý với ý nghĩ đó của em.
– Rõ ràng là hai đứa mình liều lĩnh. Ngay từ đầu, mình đã biết người lớn không chấp nhận tình yêu của mình, thế mà mình vẫn duy trì, thật là khổ sở.
– Em đừng bi quan như thế. Ráng đi Phương! Hết năm nay là em tốt nghiệp đại học rồi. Anh tin chắc rằng, ba mẹ anh sẽ cưới em về làm dâu. Anh rất tin điều đó. Em đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Phương lắc đầu:
– Anh không cần an ủi em thế đâu. Em hiểu tình cảnh của hai ta mà. Anh với em như hai thái cực cách xa nhau, mình không có tương lai anh ạ. Tại sao mình không chia tay đi? Mỗi người tìm cho mình một con đường khác, như vậy có phải khỏi khổ đau nữa không anh?
– Xa em, anh mới thật sự đau khổ. Làm sao anh có thể sống được nếu thiếu em? Anh không thể Phương ạ. Hãy hiểu cho anh. Anh yêu em hơn bất kỳ những gì tồn tại trên thế gian này. Trái đất còn quay, tình yêu anh dành cho em vẫn đong đầy.
– Anh …
Hưng đưa ngón tay trỏ lên môi làm dấu:
– Đừng nói gì nữa em. Hãy nghe anh, em không nên suy nghĩ những chuyện không đâu. Hãy chú tâm vào việc học, anh sẽ lo lắng chu đáo cho em.
Vừa nói, Hưng vừa lấy áo khoác của mình khoác thêm cho Phương. Bên ngoài trời vẫn mưa, vẫn gió. Sấm sét vẫn ầm ầm rền vang cả bầu trời.
Phương nhìn ly cà phê đặc quánh trên tay mình, buồn bã.
– Giá như …
Cô bỏ lửng câu nói giữa chừng. Hưng vội hỏi:
– Giá như thế nào hả Phương?
– Vâng, giá như anh cũng sinh ra từ tầng lớp như em, hoặc em xuất thân từ tầng lớp quyền quý như anh, Hưng nhỉ? Chúng ta sẽ đâu lén lút khổ sở gặp nhau như thế này. Chúng ta có thể ngang nhiên nắm tay nhau đi trên phố, dạo khắp các nẻo đường đến bất kỳ nơi đâu mà chúng ta yêu thích.
Hưng thương cảm cho Phương. Anh nâng nhẹ bàn tay cô, hạ thấp giọng:
– Mai mốt cưới em rồi, anh sẽ đền bù tất cả cho em, nghe Phương? Anh biết em chịu thiệt thòi nhiều lắm, nhưng …
– Em hiểu anh mà Hưng. Không sao đâu. Em buồn nên nói vậy thôi, chỉ cần ở bên anh trong quán cà phê nhạc trữ tình thế này, em cũng đủ hạnh phúc lắm rồi. Em không ao ước gì hơn.
Hưng lặng lẽ nhìn người yêu của mình. Anh thương cô vô hạn, nhưng không có từ ngữ nào để diễn đạt cho đúng tình cảm của anh dành cho cô cả. Ngôn ngữ lúc này chỉ nên vô nghĩa mà thôi. Phương cũng im lặng nhìn anh. Cả hai nhìn nhau thông cảm. Tiếng nhạc vẳng ra nghe dìu dặt, êm ái …
Hưng và Phương như quên hết mọi trở ngại torng đời. Anh nhìn cô đăm đắm, Phương cũng thế, nhìn anh như muốn thu trọn hình ảnh yêu dấu của Hưng vào lòng mình cất giữ. Không gian, thời gian như ngưng đọng. Hưng kéo Phương sát vào lòng mình. Anh nâng mặt cô lên, giọng anh tháong như mơ:
– Mai Phương! Anh yêu em. Yêu em nhiều lắm.
– Em cũng vậy anh ạ. Em yêu anh yêu vô cùng.
Đôi môi Hưng lướt nhẹ lên đôi mắt Phương, rồi lướt xuống đôi gò má ửng hồng và cuối cùng dừng lại nơi làn môi đỏ thắm. Họ hạnh phúc vô vàn …
Nhìn va ly đồ trên tay cô em gái, Khải Bình ngạc nhiên hỏi:
– Ủa! Em đi đâu vậy Hải Hà?
Hải Hà tươi cười:
– Anh đoán thử xem.
Khải Bình dí dỏm:
– Đừng có nói với anh là em đi theo chồng đó nghen.
Hải Hà chun mũi:
– Có ai rước đâu mà đi. Em ế độ rồi.
– Trẻ đẹp, nổi tiếng như em mà ế, chắc bọn đàn ông trên thế gian này đui mù hết rồi.
Nghe anh trai khen, Hải Hà cười lí lắc:
– Em đẹp lắm hả anh?
– Chỉ thua Tây Thi một chút.
– Anh có xạo không đó?
– Thề.
Hải Hà thích chí cười khì và bảo anh:
– Mang cái này ra xe giúp em với.
Khải Bình lúc này mới nghiêm giọng hỏi:
– Em đi du lịch à? Một mình hay với ai?
– Em chẳng đi đâu cả. Em đến nhà ba mẹ đỡ đầu của em.
Bình giương mắt nhìn em gái:
– Đến nhà ba Kim, mẹ Hương đó hả?
– Dạ.
– Vậy xách va ly theo làm gì?
– Ở luôn bên đó.
– Trời! Gì kỳ vậy? Em thưa chuyện này với ba mẹ chưa?
Hải Hà chưa kịp trả lời thì ông Phan từ trong phòng mình bước ra, trả lời thay cho con:
– Rồi. Nó bàn với ba hết rồi.
Khải Bình nhìn cha:
– Và ba đồng ý cho em Hà sang ở luôn bên ấy?
– Thì đã sao nào?
– Nhưng …
– Không nhưng nhị gì hết. Chẳng lẽ sang ở với ba mẹ đỡ đầu của nó là xấu sao?
Bình nhỏ giọng:
– Ý con muốn nói ở nhà, mẹ cũng cần có Hải Hà bên cạnh. Con đi làm cả ngày, tối mới về. Ban ngày ba mẹ có nó chăm sóc. Ban đêm nó đi biểu diễn thì còn có con. Nó sang bên đó rồi, ai lo cho ba mẹ?
– Ba mẹ tự chăm sóc cho nhau được, cứ để nó đi. Con đừng cản, điều đó rất có lợi cho nó.
– Con không hiểu ý ba?
Hải Hà nhanh nhảu xen vào:
– Anh nổi tiếng thông minh, học giỏi, nhưng sao anh chậm hiểu quá vậy? Anh thử nghĩ xem, nhà mình bây giờ không còn như xưa nữa. Căn biệt thự ngày ấy giờ đã thay thế bằng căn hộ bé nhỏ này. Trong khi em là ca sĩ đang lên, sẽ được mọi người chú ý, các nhà báo sẽ viếng thăm, bạn bè, những người hâm mộ sẽ tìm đến. Thử hỏi em làm sao chịu nổi khi phải tiếp họ trong một ngôi nhà như thế này? Họ sẽ coi thường em và …. Nói tóm lại, em không thích ai xem thường em cả.
– Hải Hà …
Cô cắt ngang:
– Còn nữa. Em đang chú ý đến một người. Và muốn chiếm được anh ta, em phải ở trong một căn nhà lộng lẫy, sang trọng như nhà ba mẹ đỡ đầu vậy. Em làm điều này cũng một phần xuất phát từ ý tưởng giúp ba. Hay nói đúng hơn là em muốn gia đình mình trở lại như xưa.
Khải Bình nhìn em gái ngỡ ngàng:
– Hải Hà! anh không ngờ em còn nhỏ mà đã có quan điểm sống như vậy? Anh thật sự e ngại cho em. Tại sao em lại suy nghĩ theo kiểu tiêu cực chứ?
Ông Phan nhếch môi cười, xen vào:
– Đó mà là tiêu cực sao? Khải Bình à! Gương của ba rõ ràng trước mắt mà con không nhìn thấy hả? Ngày xưa, khi ba có tiền, ai cũng nghe ba hết. Chỉ cần một lời nói của ba, trăm ngàn kẻ cúi đầu. Không cần ba ra mặt, chỉ nghe danh ba thôi, thiên hạ răm rắp vâng lời, làm theo ba như một cái máy. Thế mà khi không còn gì cả, thì những kẻ đó lại quay lưng. Lời nói của ba không còn chút trọng lượng. Ba nói, chẳng ai thèm nghe hết. May mắn chỉ còn lại mẹ con nghe ba. Ngay cả con, khi ba sống bằng những đồng lương của con, con cũng có nghe ba đâu. Con luôn chống đối và phản bác ba, ba thật sự thất vọng.
Khải Bình khổ sở:
– Ba! Con không phải là người như vậy. Con luôn lắng nghe ba, chỉ vì ba bắt con làm những chuyện mà con không thể không chống đối. Còn nữa, con không muốn ba phải khổ tâm vì những gì đã qua. Con chỉ muốn ba sống nhàn nhã, an lạc trong quãng đời còn lại của mình mà thôi.
– Sống thế này mà con cho là nhàn nhã à? Thật buồn cười. Thật vớ vẩn. Thôi, con không cùng quan điểm với ba, nên ba cũng chẳng trách con làm gì, nhưng con đừng xen vào chuyện của con Hà nữa.
– Có nghĩa là ba đồng ý với quan điểm của Hải Hà?
– Đúng vậy, vì ba lấy kinh nghiệm sống của mình đảm bảo cho những ý tưởng của nó. Ba nghĩ nó sẽ đạt được những gì nó muốn. Để rồi con xem.
– Ba! — Khải Bình thốt lên. — Con không muốn em Hà rời khỏi nhà này.
– Ở đây nó không có tương lai, con nên hiểu điều đó.
Khải Bình lắc đầu:
– Ba! Ba lầm rồi. Mình hãy sống thật với mình, như vậy sẽ tốt hơn ba ạ.
– Sống thật hả? — Ông Phan cười phá lên. — Sống thật như ba, phải không con? Để nhìn thấy người ta cười nhạo vào mũi mình à? Để được người ta hằng ngày ban tặng những nụ cười khinh thị hay sao? Không. Ba thì ba chịu được, nhưng ba không để cho thiên hạ cười nhạo con gái của ba được.
Rồi ông thấp giọng, nói tiếp:
– Cái vỏ bọc bên ngoài vô cùng quan trọng con ạ. Vỏ bọc càng chắc, càng đẹp, thiên hạ càng tôn vinh con, càng vây lấy con. Còn nếu ngược lại, con chẳng có gì cả.
– Như khi cái vỏ bọc đó vỡ ra, rách nát như ba?
– Thì đời tàn con ạ. Vì thế, ba muốn các con hãy giữ cho kỹ chiếc vỏ của mình. Đừng để nó rách, đừng để nó lủng thì đời các con sẽ hạnh phúc, thế thôi. Hãy lấy gương của ba mà soi. Ba hy vọng rằng, các con sẽ không đi vào vết xe lăn cũ nữa.
Hải Hà gật đầu rồi nói:
– Thôi, con đi nha ba. Em đi nha anh Hai. Tắc xi đợi nãy giờ lâu rồi, họ quạu đó.
Ông Phan dặn dò:
– Ba biết ông bà Kim yêu quý con, nhưng dù sao con cũng phải giữ ý tứ, con nhé.
– Vâng, con biết con phải làm gì mà. Ba khỏi lo đi.
Đoạn cô quay sang anh Hai:
– Anh biết không? Hôm trước khi em nói với ba mẹ đỡ đầu là em sẽ qua ở luôn, hai người mừng như bắt được vàng vậy đó anh. À! Thỉnh thoảng em sẽ mail cho anh. Địa chỉ E-mail của anh là gì nhỉ? Để em nhớ em … Ồ! Nhớ ra rồi! Có phải [email protected] không? (chòy giống như đi nước ngoài dzị??)
Khải Bình không đáp, anh chỉ gật đầu rồi nhìn theo dáng cô em gái đang hí hửng tiến về phía chiếc tắc xi đang đợi, lòng anh buồn vời vợi.
Anh biết tính cách của Hải Hà khác anh nhiều lắm. Cả quan điểm sống và mọi chuyện khác nữa. Mẹ anh và anh hợp nhau hơn, nên anh thường trò chuyện với mẹ, ít khi trò chuyện với ba. Còn Hải Hà ngược lại, lúc nào cũng ở bên cạnh ba anh. Hai cha con xem ra rất tâm đầu ý hợp. Cha nó con nghe, con nói cha nghe. Lúc nào cũng có tiếng cười giữa ba anh và cô em gái, chứ không phải những câu trách móc, những cái quạu quọ khi ba ngồi đối diện với anh.
Giờ Hải Hà đi rồi, ba anh đã đồng ý, anh có cản cũng kh6ong xong. Vả lại, Hải Hà cũng đã lớn, nó đã sống tự lập, anh không còn đủ quyền để ngăn cấm nó. Anh chỉ còn biết cách khuyên nhủ, nhưng nó không nghe cũng đành bó tay chứ biết làm sao hơn.
Bình lắc đầu buồn bã. Khi chiếc tắc xi khuất xa dần, anh mới thở dài, quay vào trong.
Lưu Bích mưng rỡ khi Hải Hà xuất hiện trước cổng nhà cô :
-Vào đây đi em, chị tưởng em không đến chứ .
Hải Hà cúi đầu lễ phép :
-Xin lỗi chị , em kẹt xe ở đường Cách Mạng Tháng Tám nên đến trễ mười phút .
Lưu Bích khoát tay :
-Không sao đâu . Chị có đợi em thật , nhưng em đến là chị mừng rồi .
Lưu Bích vồn vã đưa Hải Hà vào nhà . Mời Hải Hà ngồi ở ghế xa lông , cô hỏi :
-Em uống gì ? Cam tươi nhé ?
-Vâng . Chị cho gì cuñg được .
Mang ra cho Hải Hà một ly nước cam , Lưu Bích vui vẻ :
-Hôm dự tiệc ở nhà em , chị thích ghê vậy . Về đến nhà chị vẫn còn cảm giác nuối tiếc .
-Vậy hả chị ? À ! Hôm đó ,chị nói đưa em trai của chị đến giới thiệu cho em , nhưng sao em không thấy .
Lưu Bích lúng túng :
-À ! Hôm rồi thằng Hưng nhà chị nó bận công việc ở công ty , nên nó không đi được . Nhất định lần khác chị sẽ đưa nó đến nhà em chơi .
-Chị hứa đấy nhé , lại chưa vợ , chưa bồ bịch nữa , suốt ngày ở công ty . Tối lại xong công việc nó tụ tập bạn bè tán dóc , ăn nhậu đó mà .
-Vậy thứ bảy , chủ nhật có ảnh ở nhà không chị ?
-Thỉnh thoảng có , thỉnh thoảng không , vì nó hay về quê ngoại ở Long An chơi em ạ .
Lưu Bích nói dối vì cô không muốn cho Hải Hà biết Hưng đã quen với cô gái khác . Cô muốn câu Hà cho em trai mình .
Hải Hà chỉ gật đầu , không đáp , Đoạn Lưu Bích cười nhẹ nói :
-Hà này ! Chị không ngờ nhàem nguy nga , rộng lớn đến vậy . Chị vào nhà em như lạc vào cung điện đấy . Thế mà ba mẹ em chỉ có mỗi mình em thôi à ?
Hải Hà không ngần ngại , gật đầu :
-Dạ , Ở nhà một mình với ba mẹ trong ngôi nhà đồ sộ đó , đôi lúc em cảm thấy trống vắng lắm chị ạ . Em muốn có một người bạn thân và một người yêu để chia sẻ nỗi niền , để cảm thấy ấm áp … nhưng em vẫn chưa tìm thấy ai hợp với mình cả . Cuñg may em bắt đầu tìm được cho mình một người bạn , người chị thân thiết đúng nghiã , đó là chị , chị Bích ạ . Em không biết đến khi nào em tìm được cho mình một nửa còn lại ?
Lưu Bích mừng rỡ đáp :
-Em chỉ có chị là bạn thân nhất hay sao ?
-Dạ , Và điều đó làm em hạnh phúc lắm .
-Chị xúc động vô cùng . À ! Em chưa có người yêu thật sự sao Hà ?
-Vâng ạ .
-Em trẻ đẹp , giàu có , thiếu gì kẻ vây quanh ?
-Nhưng em không yêu họ .
Lưu Bích mừng thầm . Cô dự tính sẽ tìm cách kết nối cho Hưng , em trai cô với Hải Hà . Họ sẽ là một cặp xứng đôi vưá lứa , trai tài gái sắc , môn đăng hộ đối . Và cái chính là Hải Hà con một , chắc chắn gia đình bên Hà sẽ bắt rể . Em trai cô sẽ thừa hưởng gia tài kếch xù đó của họ . Còn cái gia tài của ba mẹ cô , tất nhiên phải thuộc về cô , đôi đường đều lợi .
Lưu Bích hài lòng và mỉm cười với nhưñg suy tính của mình . Cô nhìn Hải Hà :
-Hà này ! Em cứ xem nhà này như nhà của mình nhé . Ba mẹ chị và chị vẫn xem em như con cái trong nhà , em đừng ngại .
Hải Hà cười tươi :
-Vâng , cám ơn chị . Em rất vui và hạnh phúc khi được hai bác và chị yêu thương .
-Lát nưã em đi xem ca nhạc với chị không ?
-Chị có đi với ai nưã không ?
-À ! Có bạn trai của chị , hay nói đúng hơn là chồng sắp cưới của chị .
-Trời ! Chị đi với ảnh , em theo làm gì ? Em không thích làm kỳ đà cản mũi đâu .
Lưu Bích cười :
-Có gì đâu . Anh chị em trong nhà không mà .
-Chị sắp cưới rồi hả chị ?
-Ừ . còn một tháng nữa là cưới thôi . Em làm phù dâu chị nhé ?
-Còn phù rể là ai hả chị ?
-Thằng Hưng nhà chị .
Hải Hà mim cười :
-Nếu anh Hưng đồng ý làm phù rể , em sẽ săñ sàng làm phù dâu .
-Em không đùa đó chứ ?
-Em nói thật mà chị .
Nghe Hải Hà khẳng định , Lưu Bích mừng rỡ như Hà sắp làm dâu nhà cô vậy . Lưu Bích nói ngay :
-Em đi xem ca nhạc với tụi chị cho vui nhé Hà ?
Hải Hà gật đầu . Trong đầu cô loé lên một tiá hy vọng mà Lưu Bích không bao giờ hiểu được . Xem như bước đầu của kế hoạch đã thành công rữc rỡ .
—000—000—000—
Bà Nhung ngỡ ngàng thốt lên :
-Kià Hưng ! Mưa gió sao cháu không ở nhà với gia đình mà lại xuống đây ? Lỡ như …
Bà bỏ dở câu nói , Hưng cười , vuốt giọt nước chảy trên trán :
-Đúng vậy bác ạ . Nhưng con nhớ Mai Phương qúa nên chạy bay xuống đây .
-Mẹ cháu đồng ý hả ?
Hưng không dám nói dối :
-Dạ …con đi lén .
-Trời đất !
Nhìn nét mặt mệt nhọc , bơ phờ của Hưng , bà Nhung thương cảm , không nỡ nói thêm gì , chỉ biết lắc đầu thở dài .
-Thôi , cháu vào nghỉ đi Hưng . Trời mưa dữ quá . Năm nay , thời tiết khác hẳn mọi năm .
-Dạ , cám ơn bác .
Hưng đưa mắt vào trong tìm bóng dáng thân quen . Tự nhiên bà Nhung nảy ra ý thử lòng Hưng :
-Con Phương đi chợ rồi . Nhà có hai mẹ con , mai mốt nó theo chồng rồi , chắc bác buồn lắm đó .
Hưng bật dậy như cái lò xo , run giọng hỏi :
-Bác ! Phương …có thật vậy không bác ?
-Ủa ! Cháu chưa hay tin này sao ? Con Phương không nói gì với cháu à ?
Hưng lắp bắp :
-Dạ , không . Bác ơi ! Con …
Nhận rõ tình cảm của Hưng dành cho Phương là chân tình , không bỡn cợt bà Nhung không nỡ . Bà trầm giọng nói :
-Hưng à ! Bác biết cháu và Phương yêu nhau , bác không phản đối . Nhưng ngặt vì gia đình hai bên chênh lệch quá xa . Quạ đen xấu xí không thể sánh với phượng hoàng được . Cháu hãy quên nó đi .
Hưng khổ sở kêu lên :
-Bác ơi ! Con thật lòng yêu Mai Phương , làm sao con quên được hả bác ?
Bà Nhung buồn rầu nói :
-Phải cố quên , Hưng ạ . Nếu như cháu không muốn mẹ con bác khổ .
-Tại sao vậy bác ? Con không hiểu .
Bà Nhung nói :
-Bác đã hứa với mẹ cháu , cấm con Phương yêu cháu .
-Bác ơi !Thì ra là mẹ cháu biết được địa chỉ của bác à ?
-Và bà đã xuống đây gặp bác .
Hưng lo ngại hỏi :
-Mẹ cháu nói gì với bác ?
-Bảo bác phải dậy con gái , không nên với cao . Bà còn cho biết đã dọ chỗ cho cháu săñ rồi , cháu đã có vị hôn thê .
Hưng kêu lên :
-Trời ơi ! Tại sao mẹ cháu lại nói thế ? Bác ơi ! Không có vậy đâu .
Hưng ôm đầu gục xuống :
-Hèn chi Mai Phương đoạn tình với con để đi lấy chồng .
Một lúc , Hưng ngẩng lên hỏi bà Nhung :
-Bao giờ Phương theo chồng hả bác ? Người ấy là ai , bác có thể cho cháu biết được không ?
Đã dự tính , bà Nhung đáp ngay :
-Đâu ai xa lạ . Cậu Trung đó mà .
-Anh Trung ?
Đầu cúi thấp trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu , Hưng quyết định :
-Dù sao bác hãy cho phép cháu gặp Mai Phương lần cuối , nghe bác .
-Chi vậy cháu ?
-Từ giã Phương , để rồi cháu ra đi , đi rất xa . Mất Phương rồi , cháu không còn thiết gì nưã hết .
Giọng Hưng thật buồn . Bà Nhung lo lắng :
-Hưng à ! Cháu đừng nói vậy . Trên đời này đâu chỉ có mình con Phương .
-Đối với cháu , Phương là tất cả .
Phương đi chợ về . Nhìn xe Hưng trước nhà, lòng cô nôn nao , nửa mừng nửa lo . Bắt gặp tía mắt của mẹ , Phương cố giữ vẻ mặt lạnh lùng đi thăng xuống bếp , không thèm liếc hay chào Hưng dù chỉ cái nhếch môi .
Bà Nhung thương hại lên tiếng hỏi :
-Cháu định chơi ở đây đến khi nào ?
Không trả lời câu bà hỏi , Hưng đứng lên :
-Bác Nhung ! Xin bác cho cháu được phép gặp Mai Phương , nói với Phương vài lời rồi cháu về .
Bà Nhung gật đầu thở dài :
-Ờ, cháu xuống gặp nó đi .
-Cám ơn bác .
Được lời , Hưng mừng rỡ đi xuống bếp ngay .
-Mai Phương !
Mai Phương chăm chú lặt rau muống vờ chẳng nghe .
-Phương à !
-Người ta đâu có điếc .
-Sao không chịu trả lời ?
-Anh không hỏi , ai biết gì đâu trả lời .
Hưng ngồi sụp bên cạnh cô , hỏi khẽ :
-Sao lạnh lùng với anh vậy ?
– …
Thấy Phương không trả lời , Hưng nhếch môi :
-Bao giờ đám cưới ?
Phương ngạc nhiên :
-Đám cưới của ai ?
Hưng cười buồn :
-Em khéo giả vờ .
Cô cau mày hỏi :
-Anh nói vậy có ý gì ?
-Bác Nhung cho anh biết hết , em cố tình giấu anh chi nữa ?
Phương tức tối nói :
-Em không hiểu anh muốn nói gì .
Hưng nói tuột ra :
-Bác Nhung nói em sắp theo chồng .
-Cái gì ? Phương trố mắt nhìn Hưng .
-Mẹ em nói gì với anh ? Nghĩ sao , Phương cúi xuống nói nhỏ . Ừ tôi vậy đó .
Lòng Hưng nôn nao , anh hỏi cắc cớ :
-Vậy đó là sao hả Phương ?
Cô ngập ngừng :
-Ờ …thì em sắp lấy chồng .
Hưng truy tới :
-Em có thể cho anh biết , người có diễm phúc làm chồng em là ai không ? Anh ta ở đâu ?
Phương bối rối đáp bưà :
-Có nói anh cuñg không biết , vì ah ấy ở xa lắm .
Hưng mỉm cười đồn Phương vào ngõ bí .
-Xa ở tận đâu ? Sài Gòn , Đà Lạt hay Nha Trang ?
-Ờ …Phương ấp úng cúi đầu thật thấp .
-Nói xạo không quen , phải không ? Không có thì làm sao trả lời được anh , đúng không ?
Anh mừng rỡ đưa tay nâng cầm người yêu , nhìn sâu vào đôi mắt cô , anh trách nhẹ :
-Em ác với anh chị vậy ? Gạt anh chi vậy ? Suýt nữa anh đứng tim nghe cưng .
Lệ ngập bờ mi , Phương nghẹn ngào :
-Em muốn được yên phận bên cạnh mẹ em . Em không muốn vì em mà mẹ phải chịu mang tai tiếng nghe người ta mắng nhiếc , nặng nhẹ , xỏ xiên . Dù nghèo , nhưng mẹ con em vẫn giữ lại chút lòng tự trọng .
Cô ngoảnh mặt , tránh bàn tay Hưng tiếp :
-Em biết trước rồi sẽ có ngày hôm nay , hai đứa phải chia xa . Môn đăng hộ đối là điều không tránh khỏi ở mọi thời . Chỉ tại em không lượng sức mình , dám đem lòng yêu ông giám đốc tương lai , nên giờ phải khổ như vậy .
Hưng lắc đầu khổ sở :
-Phương à ! Anh có phụ bạc em đâu . Anh không ngờ mẹ anh lại như vậy . Có đất trời chứng giám , anh không hề dối gạt em , Mai Phương ơi .
Phương kêu lên :
-Anh Hưng ! Em xin anh .
-Phương ! Em quên lời thề nguyện dưới ánh trăng năm nào hay sao ?
Phương run động đôi vai :
-Em không quên . Nhưng xin anh hiểu cho em , gia đình anh không chấp nhận mình yêu nhau .
Hưng rắn giọng nói :
-Chẳng được cùng em nên duyên chồng vợ, anh nhất định ở vậy suốt đời .
-Quên em đi, anh ạ .
Lắc đầu , Hưng nói :
-Không bao giờ , Mai Phương ! Hãy cùng anh phấn đấu cho đến khi nào ước nguyện chúng mình thành tựu , nhé em .
Mai Phương nhìn Hưng , nụ cười đầy nước mắt :
-Phấn đấu ? Bằng cách nào hả anh ? Mẹ anh rất cương quyết . Áo mặc sao qua khỏi đầu hả anh ?
-Chuyện đó xưa rồi em ạ .
-Anh dám cãi lời mẹ à ?
Hưng lắc đầu :
-Anh tự chọn lựa hạnh phúc cho mình thôi , có làm điều gì quá đáng đâu em ?
-Anh đừng làm cha mẹ buồn sẽ mang tội bất hiểu . Bất hiểu là tội nặng nhất đó anh .
Hưng quả quyết :
-Anh năn nỉ mãi thế nào mẹ cuñg xiêu lòng . Chỉ cần em hưá một lời , đừng lấy chồng bỏ anh là đủ .
Hưng vuốt chóp mũi người yêu . Mai Phương phụng phịu thật dễ thương :
-Anh nói sao với mẹ kìa . Em hổng chịu , mẹ cứ gả , em đâu dám cãi .
-Được rồi , anh sẽ năn nỉ mẹ .
Phương liếc ngay Hưng hỏi :
-Mẹ ai ?
Hưng tủm tỉm :
-Ờ ! Mẹ em , nhưng tương lai sẽ là mẹ anh . Mẹ chung của hai đứa .
Phương bĩu đôi môi trái tim màu hồng :
-Vội vàng quá coi chừng quê đó nha .
-Gọi từ từ cho quen .
Hưng trêu :
-Chừng nào đám cưới , em nhớ mời anh với nha .
Phương dấu môi :
-Sợ mời thiên hạ không dám đi .
Hưng đưa tay vuốt nhẹ mũi cô , cười :
-Có đám cưới đâu mà hổng mời . Ác quá trời luôn . Anh bị bệnh tim đó nha .
Phương nhoẻn miệng cười . Hưng xuýt xoa :
-Mấy tuần đi công tác xa , giờ mới thấy lại nụ cười của em , nhớ ơi là nhớ .
Mai Phương xì một tiếng dài . Hưng nháy mắt trêu cợt :
-Đừng vội mừng . Ý của anh là mẹ làm anh đứng tim chứ không phải em đâu nha . Tra gạn vài câu em để lộ hết trơn .
Phương hất mặt hỏi :
-Tài quá há ! Em để lộ gì ?
Hưng nghiêng đầu hóm hỉnh đáp :
-Này nhé ! Mẹ cho anh hay em sắp làm đám cưới với anh Trung . Còn khi hỏi thì em lại ấp a ấp úng . Anh mừng trong bụng , vậy là không có gì đáng lo .
Phương nhìn xuống , giấu nụ cười thẹn thùng . Hưng nghiêm giọng nói :
-Mai Phương ạ ! Thật lòng anh không tin , vì anh hiểu rõ em không phải là người chóng thay đổi .
Phương ngẩn nhìn Hưng , lòng xúc động :
-Cám ơn anh đã đặt niềm tin nơi em . Ngừng một chút Phương nói . Anh Hưng lên nhà nói chuyện với mẹ em há , em làm bếp .
Bà Nhung cất tiếng :
-PHương ! Con để đó , lên mẹ bảo , cả Hưng nữa .
Hai người giật mình . Bà Nhung nói dứt lời , quay lưng đi thẳng . Phương nhìn Hưng lè lưỡi . Hưng liếc Phương , rụt vai . Cả hai cùng hồi hộp , kẻ trước người sau bước theo bà Nhung .
Ngồi ở bàn đặt giữa nhà, bà chỉ tay về phía chiếc ghế dài đối diện ra lệnh :
-Hai đứa ngồi đó đi !
Phương và Hưng riu ríu vâng lời . Bà Nhung nhìn anh hẳng giọng làm anh thấp thỏm lo :
-Hưng ạ ! Nãy giờ bác nghe cháu và con Phương nói chuyện với nhau . Bác thấu đáo tình cảm hai đứa ở mức độ thân rồi . Bác không hẹp hòi chi , nhưng mẹ cháu đâu dễ chịu sui gia với bác . Bác tuy nghèo nhưng quyết không để ai khinh thị . Bác khuyên cháu nên quên con Phương nhà bác đi , đừng làm mẹ cháu phiền hà lây đến bác . Phần con Phương rồi đây bác sẽ bắt buộc nó lấy chồng cho yên bề gia thất .
Hưng vội thụp xuống bên chân bà Nhung , thống thiết nói :
-Cháu van bác thương cháu và Phương đừng vì lẽ gì chia cắt duyên hai đứa tội nghiệp . Bác ơi ! Cháu không thể xa Phương được . Bác giúp cháu …
-Không được cuñg phải được . Bác không biết giúp con cách nào bây giờ .
Hưng van lơn :
-Bác cho cháu một thời gian . Cháu tin rằng cháu sẽ thuyết phục được mẹ cháu . Xin bác đừng buộc Phương lấy chồng . Hai đứa con khổ , bác đành lòng hả bác ?
Nhìn Hưng rưng rưng , ngó Phương sụt sùi , lòng bà Nhung đau đớn . Thở dài , bà nói :
-Làm mẹ thương con , ai lại muốn con mình khổ sở , nhưng mà …
Hưng gục đầu lên đùi bà , kêu khổ :
-Bác ơi !
Lắc đầu , bà Nhung quyết định :
-Thôi được rồi , chuyện gì tính sau Hưng ! Cháu về đi , kẻo ba má cháu đi tìm . Đứng dậy đi Hưng .
Quốc Hưng ngẩng lên nói :
-Bác ơi ! Còn sớm , cho cháu ở lại chơi thêm ít phút nưã , nghe bác .
Bà Nhung lươñg lự một chút rồi gật đầu :
-Một lát thôi nghe cháu . Cháu đi mà không xin phép gia đình làm bác không yên tâm .
-Cháu lớn rồi , đâu phải con còn nhỏ như xưa đâu bác .
-Nhưng trong mắt người mẹ nào cuñg vậy , tụi con vâñ là nhưñg cô cậu tí hon .
Hưng bật cười . Bên ngoài , mưa bắt đầu nặng hạt . Và sau đó , mưa như trút nước . Sấm chớp rên vang một góc trời tạo cho con người ta một cảm giác ớn lạnh , bất an .
Mai Phương nhìn ra ngoài trời , nói với Quốc Hưng :
-Mưa lớn quá , anh ơi .
Hưng đáp lại :
-Ừ .
-Rồi sao anh ?
-Ý em là …
-Em sợ anh cảm mất .
Hưng cười xoà :
-Đừng lo em ạ . Anh khoẻ như trâu mưa nắng gì anh cuñg chịu được hết .
-Anh có quen như thế bao giờ đâu .
-Không quen , bây giờ quen .
Mai Phương cau mày :
-Anh cứ thích nói bướng . Anh à ! Hay đợi mưa tạnh hắng về .
-Anh cuñg muốn vậy lắm chứ , chỉ sợ …
-Sợ gì anh ?
-Sợ mẹ em lại đuổi .
-Mẹ có đuổi đâu .
-Mẹ , em không đuổi , nhưng không muốn anh ở lại đây lâu . Mà cứ đà này thì ông trời còn lâu mới tạnh , chắc phải đến mai .
Mai Phương lo lắng :
-Mưa gió thế này , anh đi ra đường em lo lắm .
Hưng trấn an cô :
-Không sao đâu em . Anh ở chơi với em một lát nữa rồi về .
Ngập ngừng một chút , Mai Phương bên lên đề nghị :
-Anh Hưng ! Hay anh xin mẹ ở lại đêm nay đi anh , mai hẳng về . Nếu anh đi trong mưa , thế nào cuñg bệnh ..như thế thì tồi tệ hơn .
Hưng vuốt tóc người yêu :
-Em không ngại anh à ?
Phương thú thật :
-Em cuñg ngại xóm giềng dị nghị nhưng mình trong sáng thì sợ gì hả anh . Vả lại , em thà chịu mang tiếng còn hơn để anh phải chịu mang bệnh .
Hưng âu yếm nhìn người yêu :
-Em thương anh nhiều thế sao Phương ?
Mai Phương không đáp , cô hối anh :
-Anh vào xin phép mẹ đi anh .
Hưng nhỏ giọng :
-Anh biết mẹ sẽ không đồng ý đâu Phương ạ . Nhưng thôi , để anh về . Anh khoe lắm , còn lâu mới cảm .
-Anh cứ chủ quan hoài . Anh cứ theo xin mẹ đi . Mẹ không cho , em sẽ nói giúp .
Quốc Hưng nắm tay Mai Phương :
-Cám ơn em rất nhiều , Phương ạ . Anh hạnh phúc lắm , vì anh hiểu rõ lòng em hơn bao giờ hết .
Phương cúi đầu không nói . Cô nhìn ra ngoài trời . Mưa gió , sấm chớp vẫn rên rỉ , gào thét . Hơi gió lành lạnh làm Phương hơi co người lại . Hưng muốn kéo người yêu vào lòng ôm chặt lấy Phương , nhưng anh biết anh không thể làm như thế , vì còn bà Nhung .
Anh đứng lên , lấy hết can đảm và quyết định :
-Để anh thử xin mẹ xem sao .
Mai Phương mỉm cười với anh :
-Em tin mẹ sẽ đồng ý .
-Em căn cứ vào đâu hả Phương ? Em không nhớ khi nãy mẹ hối anh về sao ?
-Nhưng bây giờ trời mưa lớn . Em hiểu rõ tính mẹ mà . Mẹ đầy lòng nhân ái , mẹ sẽ không để anh ra về trong lúc này đâu .
Quốc Hưng an tâm :
-Vậy em vào với anh không ? Có em anh sẽ dạn xin mẹ hơn đó .
Phương cười :
-Được rồi . Em sẽ đi với anh .
Bà Nhung đang ngồi nơi bàn khâu chiếc quai nón . Nghe tiếng chân đến gần , bà quay lại . Hưng nhìn bà, ấp úng :
-Thưa bác …cháu ..cháu ..
Bà Nhung bật cười :
-Chuyện gì mà ấp a , ấp úng vậy Hưng ? Đó đâu phải là cá tính của cháu . Hay trời lạnh quá ..
Bà nhìn Mai Phương :
-Con vào tủ lấy chiếc áo len cũ của ba con ngày xưa , đưa cho Hưng mặc đỡ cho ấm . Còn con cuñg vậy , mặc thêm áo khoác vào . Tụi bây coi chừng cảm lạnh hết .
Hưng nhanh nhẩu :
-Thưa bác , mưa gió thế này , bác cho phép cháu ..
Hưng không ngỡ mình lại nhát gan đến thế . Anh tưởng mình có thể thốt ra điều ấy dễ dàng trong bối cảnh thế này chứ . Dè đâu anh lại ngại ngùng quá dỗi .
Anh lắc đầu và cuối cùng quyết định nói khác :
-Thưa bác , cháu xin phép bác ..cháu về ạ .
Bà Nhung ngạc nhiên nhìn anh :
-Ủa ! Sao khi nãy cháu xin phép bác ở lại chơi một lát nữa mà , sao giờ lại đòi về sớm vậy ? Bác cứ tưởng cháu sẽ đợi tạnh mưa mới về .
-Dạ , cháu cuñg định vậy , nhưng cháu biết mưa theo cái đà này thì đến mai mới tạnh ạ .
Bà Nhung e dè :
-Mưa gió thế này , có mặt ba cái áo mưa cuñg ướt .
Mai Phương đem áo ra đến nơi , nghe vậy chen vào :
-Đúng đó mẹ ạ Anh Hưng về đến nhà chắc cảm mất thôi . Đoạn đường lại xa quá …
Hưng nhẹ nhàng :
-Không sao đâu em ạ . Mắc mưa có một lần làm gì đến nỗi bệnh .
Bà Nhung một phần muốn giữ Hưng lại , vì bên ngoài mưa lớn quá . Nhưng một phần bà muốn Hưng về càng sớm càng tốt , vì bà sợ gặp rắc rối về sau .
Im lặng một lúc , bà lên tiếng :
-Con xuống bếp xem cơm nước xong chưa , dọn ra cho Hưng dùng luôn Phương ? Ăn cơm xong , biết đâu mưa sẽ tạnh .
Phương “dạ ” rồi quày quả xuống bếp mang mâm cơm lên bàn . Hưng không từ chối lời mời của bà Nhung . Đối với anh , được ở cạnh Mai Phương giây phút nào là anh hạnh phúc giây phút nấy .
Cả ba quây quần bên mâm cơm đạm bạc . Hưng ăn rất thật lòng , luôn miệng khen ngon . Bà Nhung tươi cười :
-Cháu ăn sơn hào hải vị quen rồi , chắc khó ăn dạm bạc , phải không Hưng ?
Quốc Hưng lễ phép :
-Dạ , không đâu bác . Cháu thật tình lắm . Em Phương nấu ăn tuyệt thật . Ước gì mai mốt cháu cưới được cô vợ như vậy .
Mai Phương nguýt anh . Bà Nhung nói :
-Cháu có điều kiện , đâu cần vợ phải giỏi giang việc bếp núc . Có tiền là thuê hẳn một đầu bếp về nấu nướng là xong ngay .
-Nhưng ăn món ăn do chính tay vợ mình nấu vẫn ngon hơn chứ bác .
Bà Nhung gật gù :
-Ờ . Bác thấy đàn ông , hình như ai cuñg thích vậy .
Cơm nước xong đã lâu mà mưa vẫn không tạnh . Bà Nhung lắc đầu :
-Điệu này chắc ông trơì mưa đến mai quá . Mưa gió thế này , buôn bán ế ẩm lắm .
Mai Phương đưa mắt nhìn Hưng . Cô nháy nhỏ, ra hiệu cho anh xin phép ở lại . Nhưng Hưng nhún vai ra chiều e ngại , không dám .
Cuối cùng, bà Nhung lên tiếng :
-Hưng à ! Cháu về nhà trong cơn mưa thế này , bác chẳng thể yên tâm chút nào . Nhưng nếu cháu ở lại , bác e rằng ..
Hưng cúi đầu :
-Bác Nhung ! Cháu hiểu lòng bác . Có phải bác e ngại mẹ cháu , phải không ?
-Đúng vậy .
-Bác yên tâm đi , cháu sẽ gọi điện về báo với mẹ cháu . Cháu nói cháu ở lại nhà thằng bạn thân trú mưa .
-Liệu mẹ cháu có tin không ?
Hưng cười :
-Cháu nói gì m ,mẹ cháu cuñg tin hết . Vì thật sự từ trước đến giờ , có khi nào cháu dối gạt mẹ cháu điều gì đâu .
-Cháu nói vậy thì bác yên tâm rồi . Thôi , mưa lớn quá , cháu cứ ở lại đây đi , mai hăñg về . Cháu ngủ ở phòng khách tạm nhé .
Hưng gật đầu , đáp nhanh :
-Cháu nằm ở đâu cuñg được . Bác tin tưởng cháu , cho cháu ở lại đêm nay là cháu vui rồi .
Bà Nhung mỉm cười và đi vào bếp mang đường và bột ngọt ra . Thấy mẹ chuẩn bị vào bao các thứ , Mai Phương nhanh nhảu đi lấy cân .
Cô bảo mẹ :
-Mẹ đi nằm đi , để con vào bọc cho . Hôm nay còn ít mà mẹ .
Bà gật đầu :
-Ở , con giúp mẹ vào bọc hết chỗ này nghe . Hôm nay , mẹ cuñg hơi mệt . Mẹ đi nằm trước đây . À ! Con nhớ cân cho đúng đó .
-Dạ , con nhớ rồi ạ .
Hưng bảo người yêu :
-Anh vào bọc , em cân nhé .
-Để em làm cho , anh đi nằm luôn đi .
Hưng nhướng mày :
-Trời đất ! Anh nán ở lại để được chuyện trò với em , để được ngắm em , thế mà em bảo anh đi nằm . Vậy thà anh độn mưa , đội gió về còn sướng hơn .
Mai Phương chu môi :
-Mấy chuyện vặt vãnh này , chỉ có phụ nữ mới làm thôi . Hay anh ngồi nhìn em làm cuñg được .
-Em lại phân biệt rồi , ai làm mà chẳng được . Này nhé ! Cứ chia đều ra đi , để xem ai làm nhanh hơn ai cho biết .
-Không cần thi , em cuñg biết ai nhất .
-Ai ? Anh hay em ?
-Tất nhiên là em rồì . Còn nếu anh muốn nhất , em nhường cho anh luôn .
Hưng bật cười giòn giã . Anh lấy muôñg xúc đường cho vào từng bao một , mỗi bao nữa ký cột lại .
Cứ như thế , khoảng chừng được mười lắm bọc , Hưng ngẩng lên nhìn Mai Phương khẽ gọi :
-Phương em !
Vẫn không thấy Phương trả lời , anh lại gọi :
-Mai Phương ! Mai Phương !
Anh nhận thấy Mai Phương giật mình nhìn lên . Anh vội hỏi :
-Nãy giờ em nghĩ gì vậy Phương ?
Mai Phương cười buồn , đáp nhỏ :
-Em nghĩ nhiều lắm .
-Có anh trong ý nghĩ đó của em không ?
Phương khẽ nói :
-Anh Hưng ! Anh vừa đẹp trai ,con nhà giàu , thông minh , nay mai sẽ trở thành một giám đốc của một công ty lớn . Công danh sự nghiệp vưñg mạnh rõ ràng , biết bao cô gái đẹp vậy quanh anh , thế mà em không hiểu lý gì anh lại thích đến một nơi vắng vẻ , buồn hiu như thế này ? Và lý gì anh lại chọn em , một người con gái bình thường , không có gì đặc biệt cả ?
Hưng cười , véo mũi Mai Phương :
-Em khờ quá ! Chỉ đơn giản vì anh yêu em , thế thôi .
-Tâm hồn em trong sáng thanh cao như sao đêm , thử hỏi làm sao anh có thể rời xa em được chứ ? Em đã chiếm trọn trái tim anh rồi , không có chỗ cho kẻ khác đâu .
Mai Phương nhỏ giọng :
-Anh à ! Theo em , chúng ta đừng nên kéo dài mối tình không lối thoát này nưã , càng lúc em càng thấy vô vọng . Ba mẹ anh đã chọn cho anh một người con gái danh giá khác rồi , còn có chỗ đâu cho một kẻ nghèo hèn như em ?
-Không . Em đừng nói với anh nhưñg lời như thế nữa . Em không yêu anh sao Phương ?
Cô nghẹn ngào :
-Em khổ vì yêu anh Hưng ạ ..nhưng có lẽ em sẽ phải xa anh thôi .
Hưng trừng mắt nhìn Mai Phương :
-Anh cấm em nói chuyện chia ly .
-Biết nói thế nào bây giờ hả anh ? Tương lai đôi ta mờ mịt quá . Nếu cứ kéo dài , chúng ta sẽ chuốt thêm đau khổ . Thà rằng mình chịu đau một lần không đỡ hơn sao ?
-Mai Phương ! Đừng như vậy em . Anh van em đấy !
-Hưng ơi ! Em phải làm sao đây ? Mẹ anh cấm em yêu anh , em càng không muốn mẹ em bị nhục .
Phương úp mặt vào tay nức nở khóc . Hưng vỗ về :
-Đừng khóc nưã em . Em hãy tin tưởng nơi anh , chỉ cần chúng ta đủ nghi lực . Hứa với anh đi Phương . Dù hoàn cảnh khác nghiệt nào đưa đến , em cuñg vưñg lòng chờ đợi em nghe Phương .
Ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Quốc Hưng , Mai Phương nhẹ gật đầu . Cô lí nhí đáp :
-Vâng , em sẽ chờ anh , suốt đời …
Hưng vui mừng nói :
-Cám ơn em nhiều lắm , Mai Phương .
Hưng nâng mặt người yêu lên lau đôi dòng lệ chảy dài hai bên má . Anh nhìn sâu vào mắt cô :
-Nín đi em , đừng khóc nưã . Mọi điều tốt đẹp rồi sẽ đến với chúng ta thôi mà .
Anh cười trêu cô :
-Em khóc trông xấu lắm . Cười lên đi nào , cô bé của tôi .
Phương đáp nhỏ :
-Cười không nôì .
-Sao thế ? Còn buồn à ?
-Buồn anh đó .
Quốc Hưng lo lắng :
-Anh làm sao nào ?
Cô cười nhẹ :
-Anh ngồi sát em quá trời , lỡ mẹ ra thấy thì chết .
-Mẹ ngủ rồi . Vả lại , mình làm xong hết việc , ngồi xa trông có vẻ xa cách quá .
Vưà nói , Hưng vưà choàng tay ôm lấy bờ vai Phương . Anh hôn nhẹ lên má cô .
Tiếng ho của bà Nhung trong phòng vọng ra . Cả hai hốt hoảng rời nhau .
Mai Phương đẩy nhẹ Hưng ra . Cô chạy lại đứng ở sau cửa nhìn bóng đêm . Hưng nhẹ bước lại phòng bà Nhung rồi trở lại phía sau Phương , ôm lấy bờ vai cô, nói nhỏ :
-Mẹ còn thức .
Phương khoát tay :
-Anh không được làm vậy nữa nha . Mẹ bắt gặp , nguy hiểm lắm đấy .
Hưng dí dỏm :
-Ngày xưa , mẹ cuñg như vậy mà ..mẹ cuñg hiểu ,
-Thôi đi anh . Ngày xưa chưa cưới nhau , nam nữ thọ thọ bất thân đó , anh đừng có đùa . Mấy giờ rồi anh ?
Hưng xem đồng hồ tay đáp :
-Mới hơn chín giờ . Mưa lớn dữ quá em nhỉ . Trời này chắc ngập đường hết .
-Ngập là cái chắc rồi anh .
Quốc Hưng nhìn Phương :
-Em mệt chưa ?
-Dạ chưa .
-Anh muốn trò chuyện suốt đêm với em , nhưng lại muốn em đi ngủ sớm ..có mâu thuẫn không em ?
Phương cười :
-Em cuñg vậy . Em cuñg muốn anh đi nghỉ sớm mặc dù rất muốn tâm sự với anh .
Cả hai cùng cười ý nhị . Cuối cùng, Phương quyết định :
-Tốt nhất là hai đứa mình ngồi bên nhau đến mười giờ nhé . Sau đó mình sẽ đi ngủ . Em vào phòng mẹ , anh nằm ở phòng khách .
-OK . Hưng đáp và cười hạnh phúc .
Bên ngoài , trời vẫn mưa như trút nước . Họ cứ ngồi bên nhau như thế và cảm nhận niềm hạnh phúc dâng trào trong mỗi trái tim của nhau …
Đứng ngoài cổng nhìn vào, trông thấy xe Quốc Hưng dựng đó. Bà Dung mím môi, nghiến răng quay sang con gái nói:
– Tao đoán có sai đâu, nó làm sao qua được mắt tao.
Lưu Bích cũng trông thấy xe Hưng, cô thở dài:
– Không ngờ bà ngoại và cậu mợ bao che cho nó. Chắc cái miệng của nó dẻo quẹo.
Bà Dung giận đỏ mặt:
– Mẹ con nhà nó hết số với tao rồi, dám chưa nó bất hợp pháp. Tao sẽ báo công an.
Lưu Bích khoát tay:
– Mẹ đừng làm rùm beng lên như vậy, xấu người ta không nói, thằng Hưng không chừng bị mang tiếng theo. Dù sao thì danh phận của nó không thể để bị tổn thương mà ảnh hưởng đến công việc làm ăn, mẹ ạ.
– Hưng là con trai, lo gì? Người ta có cười là cười mẹ con nhà nó chứ ai cười thằng Hưng. Mày gọi cửa đi Bích!
– Dạ.
Lưu Bích gọi lớn:
– Có ai ở nhà không?
Một lúc lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, bà Dung thở hắt, nghiến răng:
– Hú hí với nhau trong đó vui quá mà có nghe gì đâu. Mày đập cửa xem sao.
– Từ từ đã mẹ.
Lưu Bích tiếp tục gọi:
– Có ai ở nhà không?
Bên trong, bà Nhung đang mơ màng ngủ vội bật dậy nghe ngóng. Rồi bà dụi mắt, yên lặng lắng nghe. Bà vội vàng xỏ dép vào chạy ra cửa ngõ.
Đất dưới chân bà như sụp xuống. Bà muốn quỵ ngã khi sáng tinh mơ một người mà bà chẳng bao giờ mong đã xuất hiện.
Mồ hôi bà toát ra ướt đẫm cả trán. Nguy rồi! Bà phải làm sao đây? Rõ ràng bà chứa Quốc Hưng ở lại là hoàn toàn bất hợp lý. Nhân cơ hội này, bà Dung sẽ tha hồ mắng nhiếc, chửi rủa bà, bà còn lời gì để cải chính nữa chứ?
Lo cho mình thì ít, bà lo cho Quốc Hưng và Mai Phương thì nhiều. Thà rằng một mình bà nghe, một mình bà chịu đựng, chứ nếu Mai Phương mà chứng kiến cảnh này, tâm hồn trong sáng của nó làm sao chịu nổi.
Bà lắc đầu khổ sở. Song, dù sao cũng phải ra mở cửa tiếp bà Dung.
– Mời chị và cháu vào nhà chơi. Mới sáng chị đến thăm nhà, thật là quý hóa.
Bà Dung nhìn bà Nhung chầm chập. Đoạn bà hất mặt lên cay cú:
– Tôi đến không phải để thăm bà. Tôi biết bà chứa con trai tôi ở đây để toan tính những chuyện đồi bại. Thật là bỉ ổi! Nhà mẹ góa, con côi mà cho trai ở trong nhà, mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ nữa chứ?
Bà Nhung tái mặt. Song, bà đã chuẩn bị tinh thần để nghe những lời cay độc đó, nên bà nuốt giận, nói:
– Cháu Hưng xin phép ở lại, sáng nay sẽ về vì đêm qua mưa gió lớn quá, mong chị hiểu cho. Tôi cũng sợ cháu cảm lạnh.
Bà Dung cười khẽ:
– Mẹ con bà thật là trơ trẽn. Nó cảm lạnh hay mẹ con bà cảm nó?
Nghe bên ngoài ồn ào, Hưng và Phương từ trong nhà chạy ra. Hưng trông thấy mẹ, sửng sốt kêu lên:
– Mẹ! Sao mẹ lại đến đây?
Bà Dung cười gằn:
– Tao đi đón xuân không được à?
Thấy gương mặt mẹ và chị Lưu Bích lạnh lùng giận dữ, Hưng biết khó lòng nói cho êm xuôi, anh đành nài nỉ:
– Mẹ! Sáng sớm mẹ đến thăm nhà bác Nhung, vậy chúng ta hãy vào nhà uống tách trà đi mẹ.
– Tao đâu có dư hơi để đến đây uống với chả uống. Dẹp! Mày theo tao về nhà mau. Còn cái tội của mày nữa, mày dám gạt ba mẹ mày để xuống đây hú hí với con đĩ đó à?
Hưng thảng thốt kêu lên:
– Mẹ! Mẹ không được xúc phạm đến Mai Phương.
– Vậy chứ chứa trai trong nhà qua đêm là gì không phải là đĩ?
– Mẹ! Mẹ đừng nói nữa. Lời nói của mẹ cay độc quá. Mẹ và chị Bích hãy về đi.
– Tao chỉ về trừ khi mày theo tao về nhà. Thật là quá quắt! Cả hai mẹ con ra sức dụ dỗ con trai tui để tính chuyện đồi bại.
Hưng lắc đầu:
– Con ở lại đón giao thừa rồi định hôm nay về. Không ngờ mẹ lại mắng nhiếc người ta như vậy, con thất vọng quá.
– Tao chưa báo công an là may rồi đó. Mày có về nhà không thì bảo?
Hưng mím môi:
– Mẹ về trước đi. Con nói chuyện với bác Nhung và Mai Phương một chút sẽ về sau.
– Nói hồi qua giờ chưa đã sao con? Chờ dính cái bầu rồi nhả ra à?
– Mẹ! Mẹ không được xúc phạm đến Mai Phương và bác Nhung. Con van mẹ, mẹ hãy về trước đi.
Bà Dung và Bích vẫn không chịu về. Đoạn bà Dung xỉ vào mặt bà Nhung, nói lớn:
– Bà khôn hồn dạy dỗ con bà đó nha. Cả bà nữa, hãy xem lại mình đi. Đừng để tôi phải nặng lời đấy. Con người dù không có gì cũng còn có chút tự trọng chứ, sao lại tồi tệ đến như vậy?
Bà Nhung không biết nói gì, chỉ đứng lặng căm chịu đựng. Mai Phương nhìn mẹ xót xa. Cô đau khổ nhìn Hưng:
– Anh Hưng! Anh về đi, và đừng bao giờ tìm đến em nữa. Gia đình anh không có chỗ cho em đâu, Hưng ạ. Hãy quên em đi.
Rồi cô quay nhìn thẳng bà Dung, dứt khoát:
– Cháu xin lỗi bác. Bây giờ bác và chị hãy yên tâm về đi. Kể từ đây, cháu sẽ không bao giờ gặp mặt anh Hưng nữa. Cháu không bao giờ để cho bất cứ ai nặng lời xúc phạm đến mẹ cháu đâu.
Hưng nhìn Mai Phương:
– Phương em! Em đừng nói vậy, mẹ anh sẽ hiểu ra thôi mà.
Bà Dung xen vào:
– Mạy lụy nó đến mức này sao Hưng? Trông mày thảm hại quá, mày hạ mình năn nỉ một con nhỏ tầm thường vầy sao? Về đi! Mẹ đã chọn cho con một chỗ rất xứng đôi với con. Con bé ấy còn xinh đẹp hơn con nhỏ này gấp trăm ngàn lần. Gia đình người ta lại danh giá, trí thức chứ đâu như cái gia đình này.
– Mẹ! Mẹ không được so sánh như thế. Mẹ không được xúc phạm người con yêu.
– Về! Không thì tao báo cảnh sát đấy.
Mai Phương nhìn Hưng:
– Anh Hưng! Nếu anh thương mẹ con em thì anh hãy về đi. Sức chịu đựng của con người có hạn. Anh hãy nhìn mẹ em mà xem, mẹ sắp quỵ ngã rồi đó.
Hưng đau khổ nói:
– Được rồi. Bây giờ anh sẽ về, nhưng anh sẽ không bao giờ xa em đâu. Nhất định anh sẽ cưới em làm vợ, dù bất kỳ hoàn cảnh nào xảy ra.
Hưng lảo đảo dắt xe ra cửa. Bà Dung mỉm cười hài lòng. Trước khi đi bà còn quay lại nói:
– Cóc con mà đòi leo thang, nực cười thật.
Bà ngoe nguẩy ra ngoài, lên xe hơi cùng với Lưu Bích và ra lệnh cho tài xế phóng thẳng theo hướng Sài Gòn.
Bà Nhung nhìn theo, lắc đầu đau khổ. Mai Phương vội quỳ dưới chân mẹ:
– Mẹ! Mẹ ơi! Tất cả là lỗi tại con, con mong mẹ tha lỗi cho con. Con sẽ không bao giờ để họ lặp lại điệp khúc này với mẹ nữa. Con thật bất hiếu, đã làm mẹ khổ tâm.
Bà Nhung rơi lệ:
– Con không có tội Phương ạ. Lỗi ở mẹ không giàu có như người ta để con được hạnh phúc, để con sống bên cạnh người con yêu. Kiếp này có lẽ ông trời phạt mẹ.
– Nghèo chẳng lẽ là tội sao mẹ? Con không tin trên đời này, người ta lại xem trọng đồng tiền như thế.
– Nhưng thực tế con đã chứng kiến rồi, con vẫn chưa tin sao Phương?
Mai Phương lắc đầu:
– Cuộc đời sao mà phức tạp quá, con không hiểu hết được.
– Cũng dễ hiểu thôi. Con còn quá trẻ mà Phương, rồi dần dần con sẽ thấu đáo.
– Mẹ ơi! Con hứa không liên lạc, không yêu đương với anh Hưng nữa. Con dứt khoát với ảnh rồi. Từ nay, chúng con không còn gặp nhau nữa. Từ nay, bà Dung sẽ không còn cơ hội nhục mạ mẹ nữa.
– Mẹ chỉ thương cho con. Xa thằng Hưng, chắc con đau khổ lắm.
Rồi bà khuyên lơn:
– Thôi, ráng đi con ạ. Thà con chịu đau một lần, như thế đỡ hơn là hai đứa cứ kéo dài mối tình không lối thoát này, rồi thời gian sẽ làm hai đứa con nguôi ngoai. Còn mấy tháng nữa là tốt nghiệp rồi, con ráng lên Phương nhé. Đừng để nỗi khổ này ảnh hưởng đến việc học của con. Mẹ rất kỳ vọng ở con, Phương ạ. Nay mai ra trường rồi, có được việc làm tốt, con mặc sức ngẩng cao đầu với người ta. Cuộc đời thiếu gì người tốt với con và sẽ yêu con như thằng Hưng, con đừng buồn nữa.
Mai Phương quẹt nước mắt, mím môi cúi đầu:
– Mẹ! Kể từ hôm nay, con sẽ quên anh Hưng. Con sẽ lao vào học. Con quyết tâm sẽ làm giàu, xem thử ai còn khinh mẹ con mình nữa không?
– Con nói vậy, mẹ yên tâm lắm. Mẹ chỉ sợ tình con đối với Hưng đậm sâu, con không quên nổi nó.
– Mẹ đừng lo. Lòng con đã quyết thì con làm được. Kể từ bây giờ, mỗi lần Hưng đến tìm con, mẹ cứ bảo con không còn ở đây nữa, nghe mẹ.
– Vậy mẹ phải nói con ở đâu?
– Mẹ nói là con lên Sài Gòn ở trọ cùng với bạn, mẹ không rõ địa chỉ, thế thôi. Có hỏi gì, mẹ cũng không biết.
– Ừ. Nhưng mà …
– Mẹ sợ ảnh đau khổ chứ gì?
– …
– Rồi ảnh sẽ quên con thôi, mẹ ạ. Xung quanh anh ấy, thiếu gì các cô gái đẹp, danh giá, sá gì một cô gái tầm thường như con. Mẹ đừng lo.
Bà Nhung gật đầu:
– Vậy thì mẹ sẽ làm theo lời con.
Mai Phương dìu mẹ vào:
– Mẹ vô phòng nghỉ đi. Sao đời mẹ khổ thế?
Bà Nhung vuốt má con:
– Mẹ khổ, nhưng mẹ hạnh phúc lắm vì mẹ lo cho con nên người. Lời hứa đối với ba con trước lúc ổng lâm chung, giờ sắp thành hiện thực. Con ra trường là mẹ vui mừng lắm.
– Con hiểu.
Mai Phương chờ cho mẹ ngả lưng xong, cô quay trở ra bàn khách , lòng buồn vời vợi , nhưng cô không khóc . Cô tự hứa với lòng sẽ chẳng bao giờ cô khóc . Khóc cuñg chẳng ích gì, hãy tìm quên hình bóng của Hưng càng sớm càng tốt nhất .
-Phương ơi , Phương !
Nghe tiếng gọi ngoài ngõ , Mai Phương giật mình . Cô lau vội hai giọt nước mắt còn dọng nơi mi , rồi đi vội ra ngõ . Cô cố gắng để giữ chất giọng bình thường .
-Ủa , anh Trung ! Anh đến sớm vậy ?
Trung cười tươi tắn :
-Anh muốn đạp đất nhà em đầu tiên , xem thử năm nay nhà em làm ăn ra sao ? Người ta nói anh đạp đất hên lắm đó .
Mai Phương mỉm cười :
-Thật không đó ?
-Bộ không tin anh sao ?
Chợt Trung nhìn vào mắt Phương , anh ngỡ ngàng :
-Xem kìa ! Sao mắt Phương đỏ hoe vậy ? Khóc hả ?
Phương chối phăng :
-Đâu có anh Trung . Lúc nãy , lửa táp vào mặt nên mắt em đó .
-Em giấu anh hoài . Rõ ràng là em vừa khóc , mũi em cuñg đỏ âu . Có chuyện gì buồn , nói anh nghe đi ?
Phương lắc đầu lia lịa :
-Em đâu có buồn . Em bị khói làm cay mắt mà . Anh không tin em hả ?
-Anh tin , anh tin . Trung vội đáp , đoạn anh hỏi .Bác đâu em ?
-Dạ , mẹ em mệt quá ngủ rồi .
-Tội nghiệp bác suốt năm làm quần quật , vậy mà vâñ không khá lên nổi . Năm nay có anh đạp đất , chắc nhà em trúng số đấy .
Thấy Trung đùa, Phương chỉ mỉm cười chứ không nói gì cả . Trung nhanh nhảu :
-Mai Phương ! Em chúc gì anh đi chứ ?
-Để em nghĩ xem . À ! Chúc anh năm nay có vợ , sanh con và …
-Stop ! Em chưa chịu anh , sao bảo anh có vợ được ? Em khó quá ! Giá như em dành một góc tim mình cho anh , anh cuñg hạnh phúc lắm rồi . Số anh không may mắn .
-Anh đừng trêu em nữa . Đợi khi nào em ra trường , có công ăn việc làm ổn định , em mới nghĩ đến chuyện đó .
-Vậy thì anh sẽ đợi em . Chừng nào em đồng ý , anh sẽ thưa ba mẹ bước tới . À !
Anh thấy có anh chàng nào đó bảnh bao lắm , cứ bám lấy em hoài , anh ta là ai vậy em ? Anh ta có lọt vào mắt xanh của em không ?
Biết Trung muốn nói đến Hưng , Phương đáp nhỏ :
-Anh ấy muốn làm bạn với em , nhưng em không đồng ý, vì em biết hoàn cảnh của anh ta và em quá chênh lệch .
Trung mừng thầm :
-Còn anh ? Có phải chúng ta cùng chung một tầng lớp không Phương ? Anh nghèo , em cũng nghèo , nhưng chúng ta đều thành công trên con đường học vấn . Nếu mai này chí thú làm ăn , tương lai của chúng ta sẽ không còn tối tăm như vậy nưã . Em nghĩ sao hả Phương ?
-Em cuñg không biết nưã .
-Vậy để anh chúc em nha . Anh chúc em năm nay tốt nghiệp đạt loại ưu và nhất là tìm được công việc làm ăn ổn định . Sau cùng là chúc em dành một góc nhỏ trong tim mình cho anh .
Mai Phương cười nhẹ , lòng cô vâñ còn buồn tê tái . Dù có Trung bên cạnh , dù Trung có hài hước cỡ nào vẫn không làm cô vui lên được , nhưng cô không muốn nghĩ đến Hưng nưã . Không muốn nghĩ đến dù chỉ một phút chỉ thêm phiền lụy và khổ đau mà thôi .
Mai Phương quyết định trước mắt sẽ gặp Trung thường xuyên . Trung sẽ đưa cô đi chơi , sẽ chuyện trò với cô và sẽ giúp cô quên Hưng . Dù sao Trung cuñg là người có óc khôi hài , mỗi khi buồn mà ở bên Trung . Mai Phương đều vơi bớt , vì lúc nào Trung cuñg chọc cô cười , nhiều khi cười lên cả ruột . Trời phú cho Trung cái tính vui vẻ , họat bát đó nên anh đi đến đâu cuñg đều được người lớn , con nít yêu quý . Các cô bạn gái trong xóm cuñg rất thích anh , vì anh có nụ cười tuyệt đẹp và luôn dí dỏm , hài hước .
Trung muốn mời Mai Phương đi chơi , nhưng anh vâñ còn e ngại ,vì từ trước đến giờ Mai Phương vẫn chưa khi nào đồng ý ngồi lên sau xe anh . Song cô càng khó , anh càng thích , vì anh rất muốn chinh phục cô để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông của mình . Anh lặng yên một lúc rồi lên tiếng :
-Mai Phương ! Hôm nay đầu năm , anh muốn mời em đi thăm viếng một số người thân , em đồng ý chứ ?
Cô đáp ngay :
-Em rất ngại đến nhà người ta, anh Trung à . Hay là mình đi vòng vòng chơi hoặc ghé vào quán nước nào đó uống cà phê nghe nhạc cuñg được .
Nghe Mai Phương đáp , Trung mừng quýnh . Anh ngại Mai Phương nên mới mời đi viếng thăm bà con . Nào ngờ Mai Phương chỉ đồng ý đi dạo phố hoặc uống cà phê với anh , còn vui nào hơn nữa .
Trung càng ngạc nhiên hơn vì hôm nay Phương đồng ý đi chơi với anh . Tự dưng anh nghe tim đập thình thịch , nghiã là anh có rất nhiều hy vong để chiếm được tình yêu của cô . Nghĩa là anh bắt đầu tiến dần đến thành công trong việc chinh phục Phương .
Không che giấu niềm hân hoan vui sướng , Trung nói ngay :
-Mai Phương ! Anh chưa khi nào vui như hôm nay . Anh vui lắm , Phương ạ .
Phương tươi cười :
-Tết nhất hổng lẽ buồn ?
-Nếu Mai Phương từ chối lời mời của anh , chắc anh sẽ buồn suốt năm đó .
-Anh cứ nói quá , cùng lắm anh buồn năm phút . Đàn ông người nào mà chẳng lên gân với các cô gái, nhưng đừng hòng em tin .
Trung cười :
-Bây giờ em chưa tin , nhưng sau này em sẽ tin . Thời gian sẽ chứng minh cho em thấy tất cả nhưñg gì anh muốn dành cho em .
Phương đứng lên , nhỏ nhẹ :
-Em vào trong thay đồ , anh đợi em chút nghe .
Trung gật đầu chờ đợi . Anh nghe lòng lâng lâng hạnh phúc , đợi bao lâu cuñg được . Phương đã đồng ý ngồi sau xe anh rồi , anh hy vọng biết bao . Anh cảm ơn trời phật đã thấu hiểu lòng anh để giúp anh có được Mai Phương , người mà anh đã từ lâu thầm yêu trộm nhớ
Mai Phương cẩn thận khoá cổng . Cô để mẹ nằm ngủ yên trong nhà , như thế sẽ chẳng ai làm phiền mẹ được . Ngồi lên sau xe Trung , cô lặng yên không nói gì cả .
Trung cho xe chạy được vài mét liền hỏi :
-Mình lên Sài Gòn chơi nghe Phương . Trên đó vui lắm .
-Vâng ,tuỳ anh .
-Em thích xem ca nhạc không ?
-Ban ngày mà anh Trung ?
-Tết nhất mà . Ngày đêm gì cuñg có hết .
Mai Phương suy nghĩ một lúc rồi đáp :
-Em chỉ thích đi vòng vòng dạo phố , ngắm cảnh , như thế sảng khoái hơn , Trung ạ .
Trung đồng ý ngay :
-Chấp nhận nắng mưa hả cô bé ?
Phương cười :
-Không thành vấn đề đâu , chỉ sợ tài xế xỉu thôi .
-Chở em đi một đời, anh cuñg không xỉu nữa là .
Phương không đáp . Cả hai cùng lên thành phố . Buổi sáng đầu năm nắng trải dài trên các con phố , qua nhưñg tàn lá rọi xuống lòng đường lung linh như nhưñg giọt nước . Quang cảnh ngày Tết rộn rịp , tươi vui . Trên đường phố tung bay các sắc màu sặc sỡ của người lớn , con nít , vàng, xanh , tím , đỏ phủ khắp các con đường .
Trung nghe lòng lâng lâng hạnh phúc , nhưng anh có biết đâu , người bạn sau lưng anh đang chất chứa trăm ngàn nỗi niềm riêng .
Thật vậy , lòng Phương vâñ nặng trĩu đau buồn . Cô không bị ngoại cảnh đánh lừa , hay nói đúng hơn không khí tươi vui nhộn nhịp của ngày đầu năm không làm Phương vui lên dù chỉ một chút . Lòng cô tan nát tái tê .
Vòng quanh thành phố được một lúc , tự dưng Mai Phương bảo Trung :
-Anh Trung ! Mình về đi anh .
Trung ngạc nhiên :
-Mình mới dạo được một lát , còn quá sớm mà Phương .
Phương kiếm cớ :
-Em thấy trong người hơi mệt . Bây giờ mình về đi . Dịp khác nếu anh muốn anh đến rủ em , em săñ sàng đi chơi với anh .
-Thật không Phương ?
-Không lẽ em gạt anh à ?
-Vậy là anh vui rồi . Nhưng hôm nay ngày đầu năm , mình ghé vào chùa lễ phật nghe Phương ?
Phương gật đầu :
-Lễ phật xong ,mình về nhé .
-Ừ . Hình như em không được vui ?
-Dạ không . Em chỉ hơi mệt .
-Thật chứ ?
-Thật mà .
-Nếu mệt ,mình ghé quán nước uống cam tươi nhé , sau đó mình về .
-Thôi anh Trung . Lễ phật xong rồi mình về đi , đừng ghé quán nữa .
Chiều ý Mai Phương , anh đưa cô vào chuà Xá Lợi . Cả hai thắp hương lễ phật xong , Trung đưa Mai Phương về lại Thủ Đức .
Dọc đường , anh hỏi :
-Lúc nãy em khấn gì thế ?
-Đủ thứ hết .
-Nói anh nghe với .
-Chi vậy ? Như thế là tò mò đấy nhé .
-Em không nói thì thôi . Anh chỉ quan tâm vậy mà em cho anh tò mò . Trung có vẻ giận dỗi .
Phương cười :
-Lúc nãy , em khấn nhiều lắm . Em xin phật bà Quan Âm cho mẹ em bớt khổ . Em xin năm nay em tốt nghiệp loại ưu , ra trường có việc làm ngay .
-Còn gì nữa ?
-À ! Còn chứ . Em cầu xin phật bà cho lòng em thanh thản , đừng bao giờ nghĩ về …
Phương giật mình , vì chút nữa cô thố lộ tâm sự của mình cho Trung hay rồi . Cô vội ngừng lai và gượng cười :
-Đừng bao giờ nghĩ về nhưñg điều không hay trong cuộc sống , chỉ nghĩ đến nhưñg điều gì tốt đẹp mà thôi , còn anh ?
Trung nhanh nhẩu :
-Anh ấy à ? Anh cuñg khấn nhiều lắm . Anh xin phật phù hộ cho gia đình anh luôn ăn nên làm ra , cho anh thành công trong công việc . Và một lời khấn quan trọng nhất là … Em biết gì không ?
-Anh nói luôn đi .
-Anh cầu xin cho anh chiếm được trái tim bé nhỏ của em .
Phương vờ hỏi :
-Để làm gì ?
Trung cuñg trêu lại :
-Lúc đó anh sẽ mặc sức mổ xẻ , làm gì thì tuỳ thích . Bởi nó là sỡ hữu của anh rồi mà .
Phương rùng mình :
-Ghê quá ! Nếu anh có ý tưởng đó , chắc phật không dám cho anh toạn nguyện đâu .
Cả hai cùng cười . Thoát một cái họ đã về đến nhà . Bà Nhung đã thức dậy và đang ăn dở miếng bánh chưng . Thấy Phương và Trung bước vào , lòng bà mừng khắp khởi . Vì từ xưa đến giờ , Trung đến nhà nhiều lần rủ Phương đi chơi nhưng bao giờ cô cuñg từ chối . Lần này thì Phương đã chịu đi chơi với Trung rồi . Bà hy vọng nếu như mọi việc cứ tiến triển theo đà này , thì Phương sẽ quên được Hưng , và như thế con gái bà sẽ không phải đau khổ . Bà cuñg vui vì Mai Phương đã biết tìm cho mình một lối thoát , đã biết cách xa Hưng và biết cách tìm quên Hưng . Bà nghe lòng mình nhẹ hẳn .
Bà ra tận cổng đón con gái và Trung , Bà cười vui vẻ :
-Hai đứa đi chơi vui không ?
Trung lí lắc :
-Vui lắm bác ơi . Nhưng Phương đòi về sớm quá , con tiếc ghê vậy .
Bà Nhung cười :
-Lo gì ? Vẫn còn Tết mà , mai mốt mặc sức đi nữa .
-Bác không cấm Phương chơi với con chứ ?
-Cái thằng … Hỏi vậy mà cuñg nghe được à ? Hồi nào giờ bác đối xử với con thế nào hả Trung ? Bác chi lo con Phương nó ngại nên từ chối con thôi . Giờ thì nó đồng ý đi chơi với con rồi . Lúc nào rảnh, con cứ đến .
Trung mừng rỡ :
-Năm nay chắc con hên đủ thứ chuyện . Đầu năm mà đã găp vui rồi , cuối năm hy vọng cưới được vợ quá . Thôi , con về nha bác . Con cầu chúc bác năm mới vạn sự như ý, an khang thịnh vương . Ngày mai con lại đến thăm bác và em Phương .
Bà Nhung gật đầu :
-Ờ , rảnh con nhớ đến chơi với con Phương nhà bác nghe Trung . Nó sống một mình không có anh em cuñg buồn lắm . Bác thì lo buôn bán cả ngày , ít gần gũi với nó được .
-Bác yên tâm đi . Con mà quan tâm chăm sóc là số dzách đó .
Nói xong, Trung mỉm cười chào bà Nhung và Mai Phương ra về , lòng anh rộn rã niềm vui . Trong khi đó , Mai Phương đứng nhìn theo dáng anh , cô cảm thấy buồn mam mác vì Trung khong bao giờ hiểu được lòng cô .
Hưng ngồi phịch xuống ghế , thở dài thất vọng . Anh cau có gắt gỏng :
-Mẹ ! Sao mẹ đến làm nhục người ta hoài như vậy ?
Bà Dung cười nửa miệng :
-Vậy chớ mẹ con nhà nó dụ dỗ con trai nhà này mà mẹ làm ngơ à ?
Giọng điệu của bà Dung làm Hưng tức điên lên . Anh nói :
-Mẹ ! Con không ngờ mẹ lại đối xử với người ta như vậy ? Rốt cuộc ngày xưa mẹ thỉnh thoảng giúp đỡ người ta chỉ vì mẹ muốn người ta đội ơn mẹ , đúng không ? Con không thể nào ngờ được sự việc lại diễn ra như vậy . Mẹ nhục mạ người ta không còn chỗ nào để thở nưã .
Bà Dung cuñg tức tối quát lên :
-Mày và mẹ con nhà nó hạch sách tao đó à ? Mày coi mẹ con nhà nó hơn mẹ đẻ của mày chứ gì ? Được rồi , mày cứ đi theo con đó đi . Tao không cần thằng con bất hiêú , mất dạy như mày nữa . Thật uổng công sanh thành , dươñg dục của tao . Thật uổng công tao cho mày ăn học thành tài .
-Mẹ ! Con không dám đâu , nhưng vì …
-Không nhưng nhị gì hết . Mày muốn theo nó thì cút khỏi nhà này ngay lập tức . Cút ngay , không mẹ con gì hết .
-Làm gì mà ầm ĩ vậy ?
Tiếng ông Trần từ trên lầu vọng xuống , và ông vội đi nhanh xuống lầu , cả Lưu Bích cuñg theo sau .
Bà Dung quay lại chồng , than vãn :
-Ông xem đấy . Con ông nó có hiếu hết sức . Nó ăn bùa mê thuốc lú của mẹ con bà Nhung rồi , nên giờ về đây mắng nhiếc mẹ nó . Nó coi mẹ con bà Nhung hơn tôi mà, thật tức chết đi được . Tôi giao ông đó , ông làm gì thì làm đi .
Ông Trần nhỏ giọng :
-Cái gì cuñg từ từ . Để tôi xem sự thế ra sao mà hai mẹ con bà như nước với lửa vậy ( sao muh giống Mít với Luá thế …hì ..hì …)
Ông quay nhìn Hưng :
-Có chuyện gì vậy Hưng ? Thủng thẳng trình bày cho ba nghe xem .
Hưng lắc đầu đáp :
-Ba ! Con muốn gặp riêng ba . Ở đây con mà nói ra , mẹ lại nổi trận lôi đình lên nữa . Mẹ hành động lúc nào cuñg nóng vội , không chịu xem xét sự việc gì hết . Dù sao con cuñg đã lớn rồi , con có tự do riêng của con chứ .
Ông Trần nhìn ba Dung :
-Bà lên lầu đi , tôi với thằng Hưng nói chuyện riêng một lát .
-Tôi không đi đâu hết . Tôi muốn xem nó ca cẩm gì với ông , và tôi cuñg muốn nghe xem ông xử chuyện này thế nào ?
Ông Trân luôn nghe vợ nên hất hàm bảo Hưng : ( thôi rồi , cho vô “chuồng ” hội sợ dzợ luôn á …BT_Smile )
-Hưng ! Con cứ trình bày ở đây , ba nghe xem có gì cả nhà cùng giải quyết .
Hưng định không nói , nhưng cuối cùng anh gật đầu rồi hỏi cha :
-Thưa ba , nếu ba yêu một cô gái đầy đủ phẩm hạnh đạo đức , nhưng chỉ mỗi một điều cô âý nghèo , vậy ba có cưới cô ấy không ?
Ông Trần đáp ngay :
-Nghèo đâu phải là một cái tội . Đối với ba , quan trọng nhất là đạo đức và phẩm hạnh . Ba sẽ cưới liền .
-Vậy mà khi con yêu một cô gái như vậy , mẹ lại ngăn cấm , còn xúc phạm họ nữa …
Hưng nói chưa hết câu , bà Dung đã chen vào :
-Con đó mà mày cho là phẩm hạnh , đạo đức à ? Bà nhìn chồng cười nhếch môi . Ông thử nghĩ xem , đàn bà con gái gì chứa trai trong nhà mà không mắc cỡ , không biết nhục , vậy mà thằng Hưng cứ ca ngợi . Đạo đức , phẩm hạnh ở chỗ nào ?
-Mẹ ! Đó là do con nài nỉ xin được ở lại, vì đêm đó mưa , gió quá lớn . Mẹ không thể vịn vào điều đó để đánh giá , xỉ vả người ta . Nhưng không phải bây giờ mẹ mới làm điều đó , mà ngay từ lúc đầu , mẹ đã không đồng ý cho con làm bạn trai của Phương , mà nguyên nhân chính vì cô ấy nghèo .
Bà Dung giận điên lên . Bà đập bàn định mắng Hưng , nhưng ông Trần đã can ngăn :
-Chuyện đâu còn có đó . Bà à ! Con nó cuñg đã lớn rồi , công danh sự nghiệp cuñg đâu vào đấy . Chuyện trăm năm hãy để nó tự lựa chọn , khổ sướng nó chịu . Bổn phận làm cha mẹ mình chỉ nên khuyên bảo nó thôi , còn quyết định cho tương lai của nó thì để tự nó , mình không nên cấm cản .
-Tôi như thế này mà đứng ra làm sui với bà buôn gánh bán bưng ư ? Tôi không chịu đâu . Ông nói gì thì nói , nhưng đừng hòng tôi chịu đứng ra cưới nó cho thằng Hưng .
Ông Trần nhỏ nhẹ :
-Bà đừng nên cố chấp quá , sau này có chuyện gì con cái nó sẽ trách .
-Không cấm cản nó để nó vớ phải con vợ như thế về , sau này nó sẽ trách thì có . Biết mà không ngăn sao được ?
Hưng khổ sở :
-Mẹ ! Ngày xưa mẹ đã từng khen Phương , sao bây giờ mẹ lại thay đổi như vậy ? Gia đình mình giàu có rồi , cần gì phải cưới người giàu nữa chứ ? Con thật sự không hiểu nổi mẹ .
-Tao chỉ muốn cưới cho mày một cô vợ danh giá , thế mà mày lại xài xể tao . Nếu thế , tao cứ để mặc mày , tao không thèm xen vô chuyện của mày nưã . Nhưng một khi mày đã dính vô với con nhỏ đó rồi , thì đừng mở miệng bảo tao đi cưới . Nhớ nhé ! Và cuñg đừng bao giờ mày rước con nhỏ đó về cái nhà này đấy . Tụi bây cứ đi đâu thì đi , ở đâu thì đó , tao coi như mày đã chết , thế thôi .
Ông Trần khoát tay :
-Bà đừng làm căng quá như vậy .
Bà Dung cắt ngang lời chồng :
-Ông đừng nói nữa , ông bắt thang cho nó leo , phải không ? Nó coi tôi đâu có ra gì .
-Thôi được rồi . Tôi nghe nhức đầu quá , tôi cuñg không muốn nói nữa . Bây giờ , thằng Hưng nó đã trưởng thành , hãy để cho nó toàn quyền quyết định tương lai của nó , sướng nhờ, khổ chịu . Ông quay sang Hưng .
-Được chưa Hưng ? (yeahhh )
Hưng cương quyết :
-Con rất hài lòng với quan điểm của ba . Thưa ba mẹ , con đã trưởng thành , con muốn tự mình quyết định cuộc sống tương lai . Miễn con không làm điều gì để hổ thẹn với lương tâm thì thôi .
Bà Dung gằn giọng :
-Mày mù quáng rồi Hưng ạ . Uổng công tao nuôi mày ăn học , giờ mày có coi tao ra gì đâu . Một cuñg mẹ con nó, hai cuñg mẹ con nó, mày điên thật rồi .
-Con không đui mù, con cuñg không điên . Mẹ hãy để con tự lựa chọn người bạn trăm năm của mình , đó là ước nguyện lớn nhất bây giờ của con . Con mong mẹ hãy thương con mà chấp nhận tình yêu của chúng con . Con cầu xin mẹ .
-Không . Không bao giờ tao bước chân đến làm sui với gia đình đó . Mày nên nhớ như vậy .
Nói rồi bà Dung lạnh lùng đứng lên đi thẳng lên lầu , không thèm quay lại . Ông Trần nhìn theo , lắc đầu thở dài . Ông bảo Hưng :
-Ba cuñg không biết phải khuyên mẹ con như thế nào nưã . Thôi , chuyện này con tự quyết định đi . Ba còn công chuyện làm ăn nữa , đau đầu lắm . Tất nhiên ba ủng hộ con .
Hưng gật đầu :
-Ba à ! Nếu mẹ không chấp nhận Mai Phương, có lẽ con phải thoát ly khỏi gia đình quá . Ba ! Ba giúp con nói với mẹ , được không ba ?
-Ba sẽ cố nói với mẹ con , thuyết phục mẹ con đồng ý . Nhưng có lẽ con biết tính mẹ con rồi chứ gỉ ? Cái tôi bà ấy lớn lắm . Ba nghĩ rất khó đấy .¨
-Ba ơi ! Nếu cuối cùng mẹ cứ khăng khăng thế này thì con dành quyết định thoát ly vậy . Chỉ mong rằng ba mẹ hiểu và tha thứ cho con .
Ông Trần với đôi mắt buồn bã nói :
-Ba nghĩ con bây giờ đã đủ lông đủ cánh , ba không lo khi con thoát ly khỏi gia đình , nhưng điều ba sợ là mẹ con sẽ buồn và biết đâu bà ấy làm nhưñg điều không suy nghĩ .
Hưng rùng mình . Anh hình dung ra nhưñg điều không hay . Song, anh nghĩ rồi mẹ anh sẽ hiểu và sẽ tha thứ cho anh khi một ngày nào đó anh sẽ quay về tạ tôi . Anh đáp nhỏ :
-Mẹ còn có chị Bích . Chị ấy sẽ chăm sóc và lo lắng cho mẹ Nhà mình người làm cuñg đông , mẹ sẽ không buồn đâu ba ạ . Bạn bè mẹ cuñg nhiều , mẹ thường chơi đánh bạc giải khuyây . Mẹ có quá nhiều thứ tiêu khiển, con tin rằng mẹ sẽ không chú tâm đến chuyện của con nữa . Lúc ấy , con sẽ tìm cách xin mẹ tha thứ .
Ông Trần gật đầu :
-Tuỳ con , ba không ý kiến . Nhưng ba chỉ khuyên con một điều , khi con đã quyết định làm một điều gì thì con phải suy trước nghĩ sau cho thật kỹ , và chịu trách nhiệm trước nhưñg quyết định ấy . Sau này có chuyện gì xảy ra , con đừng nên trách ai cả, mà hãy xem lại bản thân mình .
-Vâng , con hiểu .
-Thôi , ba phải chuần bị để đi chúc Tết một số người thân .Con chịu khó năn nỉ mẹ con đi , ba cũng sẽ giúp .
Ông Trần đứng lên rời khỏi phòng khách . Còn lại Quốc Hưng và Lưu Bích . Hưng chấp hai tay sau ót , ngả người ra ghế xa lông thở dài buồn bã .
Lưu Bích nãy giờ không nói gì cả , lúc này mới lên tiếng , giọng cô ra chiêu thông cảm và hiểu em trai :
-Hưng à ! Chị biết em đang rất buồn . Nhưng em thấy đấy , em cuñg không nên trách mẹ . Mẹ cha lúc nào cuñg muốn cho con mình hạnh phúc . Do đó , mẹ mới tìm nơi , tìm chỗ phù hợp cho em .
Hưng dáp nhỏ :
-Nhưng theo chị , mẹ đúng hay sai ?
Lưu Bích khôn khéo :
-Chị không phân tích cái sai hay cái đúng của mẹ . Chị chỉ muốn nói với em rằng , em nên cố gắng đừng để cho mẹ buồn mà mang tội . Tội bất hiếu là tội nặng nhất đó .
Hưng lặng im không đáp . Lưu Bích vờ như không quan tâm đến chuyện tình cảm của Quốc Hưng , cô tươi cười bảo :
-Thôi đi Hưng . Đầu năm , trông mặt em buồn phiền , chị ớn quá . Vui lên đi . Nếu không vui nổi thì hãy sửa soạn đi chơi với chị . Chị tin chắc một điều là khi đi với chị em sẽ hết buồn liền .
-Thật không ? Chị tính rủ em đi đâu vậy ?
-Cứ sửa soạn đi rồi biết .
Đang buồn , Hưng muốn đi đâu đó cho khuây khoả . Anh đồng ý ngay và đi vào toilet rửa mặt . Sau đó lên phòng thay đồ và cùng Lưu Bích bước ra khỏi nhà .
-Chị dẫn em đi đâu vậy ? Quốc Hưng hỏi Bích .
Cô cười :
-Đến nhà một người . Chắc chắn khi em bước vào , em sẽ không muốn bước ra .
Hưng nhún vai :
-Nhà ai mà ghê thế ? Chắc có nam châm điện .
-Còn hơn nam châm nữa đấy .
-Chị làm em hồi hộp muốn chết . Đừng có nói là đưa em đến nhà ông chủ tịch nước nghe . Em chẳng thích đâu .
-Cái thằng ..nói chuyện không đâu . Tới rồi kìa .
Chiếc xe con dừng lại trước một toà nhà đồ sộ , sang trọng như một dinh thự của nhưñg vị chức trách cao cấp .
-Nhà ai vậy chị ?
-Hải Hà chứ ai .
Quốc Hưng xụ xuống , nhưng vẫn lịch sự bước vào .
Mai Phương thướt tha trong chiếc áo dài trắng cùng hai cô bạn rời khỏi giảng đường . Hai cô bạn cười nói vui vẻ , còn Mai Phương lặng lẽ bước và cố gắng che giấu nét mặt ưu tư của mình .
Mỹ Uyên lấy trong cặp gói ô mai đã để dành từ ban sáng , mang ra chia cho các bạn cùng ăn .
Một đám sinh viên từ phía sau ào lên . Hoàng Nam , anh chàng lớp trưởng , xòe tay trước mặt các cô xin xỏ :
-Chia cho bọn này mỗi đứa một viên ô mai , ngậm đỡ buồn đi các bạn .
Mỹ Uyên vốn láu lỉnh nên nhả ngay viên ô mai đang ngậm trong miệng ra , đặt vào tay Hoàng Nam , nói rất tự nhiên :
-Hết rồi . Ngậm đỡ lấy thảo vậy.
Hoàng Nam xịu mặt , vất viên ô mai chỉ còn trơ hột xuống đất. Rồi anh chỉ vào chiếc cặp của Mỹ Uyên :
-Mình biết còn một bọc rất lớn ở trong đó .
Mỹ Uyên làm bộ tròn mắt nhìn Hoàng Nam :
-Cha ! Vậy là nãy giờ theo dõi người ta đó hả ?
Tuân đứng cạnh đó vội thanh minh :
-Không có đâu . Tụi này vừa xuống tới đây đó , các nàng tiên xinh đẹp ạ .
-Thế thì tại sao biết trong cặp tui còn một bọc ô mai nưã chứ ? Mỹ Uyên chu môi hỏi khiến các chàng trai lúng túng .
Vũ An , anh chàng kiếng cận , bí thư đoàn lớp , phải lên tiếng cầu hoà :
-Không ai biết đâu . Thằng Nam chỉ đoán mò đó Uyên ơi .
Mai Phương nghe vậy nhoẻn miệng cười . Cô nói với Mỹ Uyên và Thanh Trúc :
-Đoán mò vậy mà trúng phóc . Uyên ! Bồ thưởng cho mỗi chàng một viên đi .
Mỹ Uyên cuñg tươi cười . Cô nhanh nhẹn lấy bọc ô mai trong cặp ra phân phác cho các bạn . Cô dí dỏm khi liếc Hoàng Nam :
-Ô mai này có tẩm thuốc mê , ăn xong rồi đừng có theo người ta về nhà luôn đó nhe .
Hoàng Nam bỏ vô miệng liền , rồi anh xòe luôn hai tay :
-Vậy thì cho xin vài viên nữa để Nam có đủ can đảm mà theo Mỹ Uyên về tới tận nhà .
Mỹ Uyên nhướng mắt lên đe doạ :
-Thôi đi nghe ông . Coi chừng tui bỏ vô cặp , nhốt ông bây giờ .
Hoàng Nam vẫn dẻo miệng :
-Nam xin tự nguyện nếu như chiếc cặp của Mỹ Uyên có sức hút mình nhỏ lại như chiếc hồ lô , bửu bối của đức phật Như Lai .
Thanh Trúc cười rộ lên chọc quê bạn :
-Thua chưa ? Uyên làm sao mồm mép được bằng anh chàng lớp trưởng .
Mỹ Uyên nổi cáu cự Thanh Trúc :
-Tớ thua thế nào được . Chưa chi cậu đã hạ bệ tớ , phải không ?
Mai Phương sợ các bạn đứng đối đáp mãi sẽ muộn , vội kéo Mỹ Uyên :
-Về đi thôi , kẻo trễ .
-Ừ , thì về . Nhưng mình ghét anh chàng Hoàng Nam này qúa sức .
Tuân nghe được , huých cùi tay vào hông bạn rồi đẩy Hoàng Nam đến trước mặt Mỹ Uyên , nói như ra lệnh :
-Xin lỗi các nàng đi mày . Đừng để các người đẹp giận , ngày mai lên giảng đường hẩm hiu lắm đấy . Sắp thi tốt nghiệp rồi , không có tài liệu photo để học thì khổ .
Hoàng Nam ngoan ngoãn nghe theo lời Tuân . Anh chàng khoanh tay rất lễ phép :
-Cho mình xin lỗi nghe Mỹ Uyên . Tại mình thích đùa tếu vậy .
Thanh Trúc bụm miệng cười :
-Không có lỗi gì hết . Phải bắt đền một chầu kem mới được .
Mỹ Uyên nghe bạn nói thế liền sáng mắt lên , tán thành liền :
-Đúng rồi . Phải một chầu kem tạ tội mới được tha đó nghe bạn .
Các chàng trai đồng ý chấp nhận ngay :
-Tưởng gì chứ ăn kem là nhất trí . Mình vô quán kem ở Hồ Con Rùa thưởng thức món kem dừa , tuyệt lắm các bạn ơi .
Mỹ Uyên thúc Mai Phương :
-Đi nào . Ai không có xe thì đứng trước cổng trường đợi . Ai có xe vào bãi lấy đi . Ủa ! Mà Mai Phương hôm nay đâu có đi xe . Khi sáng , ai chở đến thế ?
-À ! Một người bạn . Chiều nay , anh ấy đến . Chắc mình không đi ăn kem với các bạn được rồi .
Vũ An nghe thế vội nhanh nhảu :
-Rủ ảnh đi luôn cho vui . Mà bạn trai của Phương hả ? Sao hồi giờ không cho ra mắt nhóm ?
Mai Phương cười nhẹ :
-Chỉ là bạn bè thôi . Nhà bọn mình cuñg gần nhau , cùng đường anh ấy chở giùm đi học , xe Phương để ở nhà .
-Sướng nhé ! Có người đưa đón , đi đường khỏi cô đơn .
Mỹ Uyên chen vào :
-Vậy An cuñg kiếm cho mình một cô bồ đi . Sáng đón , chiều đưa khỏi cô đơn .
Vũ An nhún vai :
-Tìm mãi nhưng chẳng có ai thèm làm bạn với mình cả . Đời mình hẩm hiu thật . Uyên có ai giới thiệu cho mình đi , sẽ có hậu tạ .
-Tui đâu có ngu . Một trong bốn cái ngu là làm mai dắt mối , ông không biết à ?
-Xưa rồi Uyên ơi .
Mai Phương nhỏ nhẹ :
-An cứ đùa . Cái miệng ông dẻo quẹo , thiếu gì các cô vây quanh , giả vờ không hà . Ông mà muốn , bồ cả khối .
-Trời ơi . Phương đưa mình lên để rồi thả cho mình rơi xuống cái rụp đó à ? Đừng ác nghen bạn . Cho mình xin hai chữ “bình an ” đi .
Thanh Trúc giơ tay lên ra hiệu :
-Mấy ông vào dắt xe đi chứ . Còn Mai Phương , cậu rủ bạn của cậu gia nhập nhóm luôn cho vui hén .
Mai Phương lắc đầu :
-Lúc khác mình sẽ đi . Bây giờ mình phải về . Anh ấy đi làm cả ngày rồi , còn phải về sớm để lo cho các em của ảnh . Cả mình cuñg vậy , nhà ở tận Thủ Đức , nếu về trễ , mẹ mình rất lo .
Mỹ Uyên và Thanh Trúc ra chiều thông cảm . Hai cô gật đầu . Trúc nói :
-Nếu vậy thì hẹn Phương dịp khác . Tui mình đi ăn kem , ngày mai lên giảng đường sẽ kể lại Phương nghe .
Mai Phương dầu môi :
-Ác ghê ! Ăn xong rồi kể để người ta thèm à ?
-Cho chừa cái tội không đi . Mỹ Uyên trêu lại .
Thế là tất cả lên xe theo hướng hồ Con Rùa phóng thẳng , chỉ còn lại mình Mai Phương đứng ở cổng trường đợi bạn đón về . Nhưng Phương chỉ đợi được hai phút thì cô nghe tiếng gọi :
-Mai Phương !
Giật mình , Mai Phương ngẩng lên . Cô cứ ngỡ là Trung đến đón , không ngờ người xuất hiện bên canh cô là Quốc Hưng .
Mai Phương đang bối rối chưa biết bắt đầu bằng câu gì thì Hưng đã lên tiếng , giọng anh buồn ảo não :
-Mai Phương ! Anh xuống nhà tìm em biết bao lần , nhưng không gặp . Mẹ em bảo em ở trọ luôn trên này , thỉnh thoảng mới về một lần . Đúng vậy không em ?
-Bộ anh không tin lời nói của mẹ em hay sao mà anh hỏi lại ?
-Em đừng nghĩ thế . Ý anh muốn hỏi , hiện tại em đang ở đâu ? Cho anh biết địa chỉ của em đi . Hoặc là bây giờ anh đưa em về , nghe Phương ?
Mai Phương lạnh lùng :
-Anh Hưng ! Anh đừng tìm em nữa . Anh hãy về đi , kẻo mẹ anh thấy sẽ phiền phức lắm . Giưã chúng ta , một kẻ nghèo hèn , một người giàu có , làm sao tình yêu tồn tại được . Về đi anh !
-Phương em ! Đừng nói với anh nhưñg lời như thế , anh đau lòng lắm , em có biết không ? Mai Phương ! Anh có chuyện này cần báo với em . Chúng ta đến quán nước nhé, sau đó anh sẽ đưa em về .
Mai Phương lắc đầu :
-Anh không cần phải nói nhiều với em đâu . Dù anh có giải thích thế nào về thái độ của mẹ anh , em cuñg không quan tâm nưã . Hãy để em yên đi Hưng ! Anh nên về , kẻo mẹ anh lại tìm kiếm .
-Em hiểu sai ý anh rồi . Chuyện anh cần bàn với em quan trọng lắm . Nghe anh đi Phương .
Mai Phương vâñ giữ nét mặt lạnh lùng dứt khoát :
-Xin lỗi anh Hưng , hôm nay em có hẹn rồi , không thể đi với anh được .
Vừa lúc đó , Trung xuất hiện . Mai Phương cố tình tỏ ra thân mật với Trung , cứ như Trung là người yêu lâu ngày của cô vậy . Trung hơi ngạc nhiên về thái độ mừng vui hôm nay của Mai Phương . Song anh thật sự hạnh phúc và hồ hởi .
Anh lên tiếng mà không hề biết rằng người đứng bên cạnh Mai Phương chính là Quốc Hưng , người đã từng đeo đuổi Mai Phương mà anh trông thấy . Anh cứ ngỡ Hưng là nhưñg sinh viên ở đây đang đón người nhà , hoặc người nhà đến đón sinh viên .
-Mai Phương ! Em đợi anh lâu chưa ?
Mai Phương vui vẻ :
-Dạ , chỉ khoảng năm phút thôi , anh à .
-Công ty anh họp nên ra hơi trễ . Em đừng giận anh nha .
-Không đâu . Gặp anh , em vui nữa là khác .
-Lên xe đi Phương .
Mai Phương ngồi lên sau xe Trung . Cô liếc nhìn Quốc Hưng mà nghe lòng mình quặn thắt . Trung vẫn không hay biết gì cả . Cuối cùng , không chịu nổi , Hưng hét lên :
-Mai Phương !
Trung ngỡ ngàng nhìn chàng trai đang đứng bên chiếc xe con đời mới . Anh khẽ hỏi Phương :
-Ai vậy em ?
Mai Phương nín thở , nói nhỏ :
-Anh Trung đừng quan tâm đến anh ta .
-Hình như anh ta gọi em ?
-Vâng .
-Sao em không nói cho anh biết , anh ta là ai ?
-Cái người mà vâñ theo đuổi em mà anh thường nói đó , anh nhớ không ?
Vỡ lẽ , Trung gật gù :
-Ra thế . Anh ta đấy à ? Sang trọng thật .
-Đi đi Trung . Em không muốn đôi co với anh ta .
-Trông anh ta có vẻ giận dữ lắm .
-Mặc kệ . Anh đi đi !
Trung cho xe nổ máy . Anh không quên ném tới Hưng cái nhìn giễu cợt, đắc thắng và cho xe chạy thẳng . Hưng nhìn theo , lòng anh như có ngàn cây kim đâm vào rỉ máu . Anh mở cửa xe, ngồi vào và gục đầu bên vô lăng . Anh lắc đầu khổ sở :
-Mai Phương ! Em không cần đóng kịch với anh đâu . Anh hiểu lòng em mà . Nhất định anh sẽ cưới được em . Anh yêu em và sẽ không để em rơi vào tay kẻ khác . Em là tình yêu bất diệt của anh .
Quốc Hưng lẩm bẩm một mình . Thật lâu , anh nhớ ra và phóng theo chiếc cúp 81 của Trung . Vì xe Trung năm mươi phân khối nên chạy rất chậm . Chẳng mấy chốc , Hưng đã đuổi kịp theo Trung và Phương . Anh đi chậm chậm phía sau và nhận ra xe của Trung chạy về hướng cầu Sài Gòn , thẳng hướng Thủ Đức , anh càng hiểu thấu vấn đề hơn . Như vậy có nghĩa rằng Phương vẫn ở dưới đó , chỉ vì cố tình lẩn tránh anh nên cả mẹ Phương và Phương đều phải dối anh như vậy . Hưng nghe nhẹ cả lòng và thở phào như trút bớt nỗi lo .
Anh sẽ không khó gì để tìm được Mai Phương và nói cho Phương biết nhưñg dự định của mình . Hưng không đuổi theo nữa mà quay xe trở về thành phố . Anh cho xe chạy thật chậm để gặm nhấm nỗi cô đơn của mình .
Gió chiều lay nhẹ nhưñg tán cây bên ngoài khung cửa làm lòng anh buồn man mác . Xe vẫn lăn bánh đều đều …
Trung thở hổn hển bước vào nhà . Bà Nhung đi bán , chỉ có mình Mai Phương ở nhà . Cô hỏi Trung :
-Anh không đi làm sao mà giờ này chạy xuống đây ?
-Anh đến công ty rồi , đang làm việc thì có một cú điện thoại của anh bạn , nên anh vội chạy xuống tìm em .
Mai Phương giương mắt nhìn Trung :
-Gì kỳ vậy ? Liên quan gì đến em ?
-Tất nhiên có liên quan , anh mới tím em chứ . Nào ! Sửa soạn đi Phương , anh sẽ chở em lên đó gấp .
-Chi vậy anh Trung ? Em định chút nữa sẽ đi tìm chỗ thực tập . Em chưa có công ty nào quen đề xin thực tập hết .
-Thế sao ? Trúng ý anh quá .Em khỏi lo đi . Này nhé ! Không `nhưñg em được vào thực tập mà còn làm việc hưởng lương nữa đó .
Mai Phương cười nhẹ :
-Anh gạt em đấy hả ? Em không dễ tin người đâu nghen .
-Anh nói thật mà . Công ty anh bạn đang cần một nhân viên phiên dịch tiếng Anh . Ảnh thấy vị trí này phù hợp với em nên gọi anh , bảo anh gọi em đến phỏng vấn .
-Nhưng em chưa có bằng cấp gì cả . Chưa tốt nghiệp cơ mà .
-Không cần đâu .
-Sao điều kiện của họ dễ thế ?
-Đâu có dễ . Họ chỉ không quan trọng bằng cấp thôi , vì ngoại ngữ chỉ cần thực lực , em hiểu không ?
-Nhưng biết bao nhiêu người có kinh nghiệm , em làm sao sánh bằng ?
-Anh cuñg có nói điều này với bạn anh , nhưng anh ấy nói chỉ phiên dịch những cuộc đàm phán thông thường thôi , không cần phải là người xuất sắc , kinh nghiệm . Tất nhiên mức lương họ trả sẽ thấp hơn khi tuyển một người từng trải .
-Em hiều rồi . Vậy bạn anh phỏng vấn à ?
-Không . Anh ấy chỉ là trưởng phòng xuất nhập khẩu , còn phỏng vấn thì giám đốc của anh ấy . Nghe đâu ông giám đốc này mới lên thay giám đốc cũ , không biết dễ hay khó .
-Bây giờ đi luôn hả anh ?
-Ừ, em vào thay đồ đi . Nhớ mặc áo dài hồng đó nhé .
-Dạ . Anh đợi em chút nghe .
Trung ngồi một lát thì Phương xuất hiện trong bộ áo dài hồng thật dễ thương và quyến rũ . Mái tóc đen nhánh xoả hai bên bò vai thon thả , tôn lên khuôn mặt trái xoan yêu kiều phúc hậu .
Trung ngẩn ngơ ngó Phương , anh lên tiếng :
-Nếu anh là giám đốc , chẳng cấn phỏng vấn chỉ cho mệt , anh nhận em ngay .
Phương đùa :
-Bởi vậy ông trời có mắt , đâu cho anh làm giám đốc . Anh mà như thế chắc công ty phá sản mất . Bởi suốt ngày cứ lo tuyển mấy cô xinh đẹp vào , còn lo gì làm ăn nữa .
Trung cười :
-Em nói làm anh quê ghê . Thôi , ta đi Phương .
Ngồi sau xe Trung , Phương hồi hộp :
-Có nhiều người dự tuyển không anh Trung ?
-Chắc chắn là nhiều . Nhưng thông báo này chưa được công bố ra ngoài , chỉ trong nội bộ biết , anh Vỹ vội gọi cho anh . Sáng nay , ảnh sẽ xin giám đốc phỏng vấn cho em trước .
-Nghiã là sáng nay chỉ có một mình em ?
-Chắc vậy .
-Em hồi hộp quá . Hồi giờ có khi nào em đi phỏng vấn đâu , chắc rớt quá .
-Chưa gì mà em bị quan rồi . Anh biết em thừa khả năng để được tuyển . Bình tĩnh đi em .
Phương lặng im , cô đặt tay lên ngực để không cho tim đập mạnh . Thật sự cô cuñg hơi run , mặc dù cô khá tự tin ở khả năng ngoại ngữ của mình .
Cô hình dung đến cuộc phỏng vấn và ao ước sao mình được nhận vào làm việc . Không lương thì coi như thực tập để viết luận văn tốt nghiệp , còn có lương thì hay biết bao . Mẹ cô sẽ bớt khổ , hằng ngày không phải oàn vai vì gánh nặng . Mẹ sẽ được an nhàn , thảnh thơi trong quañg đời còn lại của mình .
Nghĩ đến đây , Phương cầu trời phù hộ cho cô đựơc may mắn . Và cô tự hứa sẽ cố gắng hết sức mình trong lần phỏng vấn đầu tiên này .
Đến nơi, Trung khẽ bảo :
-Em đứng đây đợi anh một lát , anh vào gặp anh Vỹ trước .
-Dạ
Một lát sau , Vỹ xuất hiện . Mai Phương gật đầu chào anh . Vỹ nói nhỏ trong tai Trung :
-Nghe cậu ca ngợi cô bé này hoài , giờ mới gặp mặt . Đúng là danh bất hư truyền . Cậu xấu trai mà cua đâu một cô đẹp xinh thế ? Tôi ghen với cậu đấy .
Trung hãnh diện tươi cười :
-Anh đừng chọc quê em chứ . Anh Vỹ nè ! Trăm sự nhờ anh giúp đỡ nha . Bạn em rất cần một việc làm đó anh .
Vỹ khoát tay :
-Tôi giúp chỉ là giới thiệu giúp thôi . Phần còn lại là năng lực của cô ấy , vì quyền quyết định là ông giám đốc cơ mà .
Trung gật đầu :
-Em hiểu .Đến giờ chưa hả anh ?
-Đến giờ rồi . Giám đốc đang đợi trong đó . Cậu muốn chờ Phương hay về công ty ?
-Dạ , em chờ .
-Vậy cậu chờ ở phòng khách đi , tôi đưa Mai Phương lên phòng giám đốc . Thật tình tôi cuñg không biết ông giám đốc này dễ hay khó nữa . Ông ta còn trẻ mà gương mặt cứ lầm lầm , lì lì làm sao đó . Khó hiểu lắm .
Vừa nói anh vưà ra hiệu cho Mai Phương bước theo mình . Vỹ không quên trán an cô :
-Cứ bình tĩnh , Mai Phương ạ , không có gì khó khăn đâu .
-Vâng . Phương lí nhí đáp .
Tấm biển hình chữ nhật màu xanh , chữ trắng khắc lên “Phòng giám đốc ” hiện ra trước mặt Phương . Cô đã cố dặn mình hãy bình tĩnh , không có gì phải run hết , nhưng cuối cùng tim cô vâñ đập loạn xà .
Vỹ gõ cửa .
Bên trong vọng ra tiếng vị giám đốc trẻ :
-Mời vào !
Cánh cửa bật mở . Cả Vỹ và Phương đều chỉ nhìn thấy tấm lưng to của vị giám đốc , vì ông đứng quay lưng ra cửa , quay mặt vào trong , hút thuốc liên tục .
-Thưa giám đốc …
Vỹ vừa lên tiếng thì giám đốc đã ngắt ngang :
-Anh về phòng mình làm việc đi . Còn Mai Phương , mời cô ngồi .
Cả Vỹ và Mai Phương đều ngạc nhiên . Mai Phương nghe chất giọng rất quen thuộc , dáng dấp của chàng giám đốc càng quen thuộc hơn , nhưng cô không hiểu sao anh ta không cần nhìn mà cuñg biết được phía sau lưng là cô .
Vỹ càng sửng sốt gấp bội . Anh vừa biết được tên Mai Phương do Trung giới thiệu , vậy tại sao vị giám đốc trẻ này không cần nhìn cuñg biết được Mai Phương ?
Vỹ kinh ngạc định thốt lên và hỏi giám đốc . Nhưng dường như hiểu được nỗi băn khoăn của Vỹ , chàng giám đốc ra lệnh :
-Có thắc mắc gì liên hệ với tôi sau , anh Vỹ nhé . Làm ơn đóng giùm cửa phòng lại .
Vỹ “vâng ” rồi mau chóng rời khỏi phòng , không quên đưa ánh mắt trấn an Mai Phương . Cô hiểu ý , gật đầu cảm ơn anh .
Đoạn giám đốc quay lại đến trước mặt Phương làm cô như đứng chôn chân tại chỗ :
-Mai Phương ! Anh tìm em biết bao nhiêu lần mà chưa được gặp . Giờ lại gặp nhau ở đây , trong tình huống này ,quả thật ông trời giúp anh mà . Có lẽ chúng ta có duyên từ kiếp trước . Em ngồi xuống đi Phương .
Mai Phương nhìn sưñg Hưng . Rõ ràng là Hưng với cương vị giám đốc công ty . Trông anh chưñg chạc và đứng đắn trong bộ Veston màu lông chuột chứ không trẻ trung bụi bụi như mỗi lần đi chơi với cô trong bộ quần Jean , áo thun . Cô nhỏ giọng lí nhí :
-Anh Hưng ! Sao anh lại biết em đến đây ? Khi nãy em thấy anh đâu có quay lại nhìn mà anh cuñg biết được là em ?
Hưng cười dí dỏm :
-Anh có con mắt sau gáy đó em ạ .
-Anh đùa hoài . Anh nói thật đi .
-À ! Có gì đâu . Khi nãy thấy Vỹ dẫn em lên lầu , anh đứng ở ban công nhìn xuống cho đầu óc bớt căng thẳng , trông thấy em . Anh có hơi khựng lại ,song nhớ ra Vỹ xin anh một ít thời gian để phỏng vấn một cô bạn người quen của anh ấy . Anh vội vào phòng đóng cửa lại làm như không hay biết điều gì . Ủa ! Em quen anh Vỹ thế nào vậy ?
Ngập ngừng một lúc , Mai Phương thú thật :
-Anh Vỹ là bạn của anh Trung . Họ giới thiệu và đưa em đến đây dự phỏng vấn .
Hưng hiểu ra gật gù . Nghe nhắc đến cái tên Trung . Hưng hơi khó chịu nhưng vâñ tỏ ra bình thường như không có gì , anh nói :
-Khi quyết định tuyển thêm nhân sự ở vị trí này , anh đã nghĩ ngay đến em . Nhưng anh biết rằng dù anh có vô tư thế nào em vẫn không đồng ý , nên anh nghĩ sẽ không thông báo với em và sẽ tìm cách giới thiệu em đến nhưñg công ty khác mà anh quen biết . Không ngờ chúng ta lại có duyên gặp nhau ở đây .
Mai Phương nghiêm giọng :
-Anh Hưng ! Em sẽ không dự phỏng vấn nữa đâu , như thế sẽ bất tiện cho anh lắm . Mẹ anh sẽ …
Hưng vội cắt ngang :
-Em đừng lo sợ gì nữa cả , anh đã lên một kế hoạch săñ sàng cho chúng ta rồi . Mấy tuần qua , anh đã kiếm em khắp nơi để nói rõ cho em biết kế hoạch của anh , vậy mà em cứ vô tình lẩn tránh anh mãi , anh buồn kinh khủng . Nhân dịp này , anh sẽ nói hết cho em nghe .
Mai Phương lặng im nhìn Hưng . Cô hồi hộp chờ nghe anh nói nhưñg dự dịnh của anh .
Quốc Hưng đến ngồi sát cạnh cô , âu yếm nắm lấy bàn tay Mai Phương . Cô định rút tay lại , nhưng rồi lại để yên trong tay anh . Cảm giác ngày xưa lại ùa về . Cô nghe lòng mình xao xuyến như đây là lần đầu anh nắm lấy tay cô vậy . Hưng nhỏ giọng :
-Phương em ! Cho dù em cố tình đi bên Trung trước mặt anh , tỏ ra thân thiện với anh ta , nhưng em không đánh lừa được anh đâu . Anh hiểu rõ lòng em mà . Em vâñ còn yêu anh nhiều lắm , phải không Phương ?
Mai Phương cố gắng lắm mới lâý giọng tự nhiên :
-Không anh Hưng ạ . Em không còn yêu anh nữa . Em đã quên anh rồi , trái tim em giờ đã thuộc về Trung . Em yêu Trung , anh có hiểu không ?
-Đừng tự lừa dối lòng mình nữa , em ạ . Anh hiểu em mà Mai Phương ! Một lần vì anh , mẹ em đã dời nhà đi , anh ân hận lắm . Lúc nào , hình ảnh em cũng ngự trị trong tim anh , Mai Phương à .
-….
-Hoài bão của anh là chúng mình được sống bên nhau . Chỉ còn bốn tháng nưã em ra trường rồi , chúng ta sẽ thành hôn với nhau , em nhé ?
Mai Phương nhìn sưñg Hưng . Anh khoát tay nói tiếp :
-Em bình tĩnh , hay nghe anh nói hết đã . Anh đã tính rồi , nếu từ đây đến đó anh vẫn không thuyết phục được mẹ anh , thì anh sẽ thoát ly khỏi gia đình .
-Bỏ trốn hả anh Hưng ? Mai Phương lo ngại hỏi .
Hưng lắc đầu :
-Thoát ly không có nghĩa là anh rủ em bỏ trốn âm thầm , lặng lẽ đâu . Chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức đám cưới , chỉ cần mẹ em cho phép . Anh không sống nhờ vào gia đình nữa . Anh đã tự mình tích luỹ một ít vốn , đợi đến khi em ra trường nếu có nhiều mình làm lớn , bằng không mình làm đơn giản . Quan trọng là chúng mình thật lòng yêu nhau . Anh sẽ chu toàn cho bác và em .
Hưng càng nói , nước mắt Mai Phương càng chảy dài trên đôi má . Cô nghẹn ngào :
-Anh Hưng ơi !
-Đừng khóc nữa em .
-Anh ơi ! Yêu anh , em không cần gì cả, nhưng em không muốn làm mẹ anh buồn . Mẹ có công sinh thành ra anh , lo cho anh ăn học nên danh nên phận với đời . Lẽ nào vì em một con bé nghèo hèn , anh cãi lại mẹ . Em không đành anh ạ .
Hưng hôn lên tóc người yêu , anh âu yếm :
-Mai Phương ! .Em là người con gái tốt . Em lo gì hả Phương ? Lúc đầu , mẹ ra sức cấm ngăn , giận dỗi , nhưng đến lúc chúng mình có con . Nhìn cháu mũm mĩm dễ thương , mẹ sẽ tha thứ cho mình ngay .
-Nếu được như lời anh thì còn sung sương nào bằng hả anh .
Hưng hỏi Phương :
-Em nghĩ sao về lời đề nghị của anh ?
Phương lại do dự :
-Hưng ơi ! Lời thề năm nào em vẫn không quên . Dù anh có vì gia đình bỏ rơi em , em cuñg không hề trách gì anh cả . Yêu anh , em không ngại chi , chỉ sợ mẹ em buồn thôi . Mẹ luôn đặt hy vọng vào nơi em .
Hưng trấn an cô :
-Mẹ em thương anh lắm . Anh sẽ cố thuyết phục bác , có được thằng rể yêu thương con gái mình thật lòng , đâu dễ kiếm hả em .
Phương cười mà mắt còn đọng bóng nước :
-ANh khéo nói lắm . Em cuñg khổ vì yêu anh .
Hưng cố vòi vĩnh :
-Em hứa chỉ làm vợ anh dù bất cứ hoàn cảnh nào , phải không Phương ?
Cô gật đầu , Hưng không chịu , anh buộc :
-Em phải nói ba mặt một lời , gật đầu mai mốt em quên sao .
Phương nghiêm mặt nói :
-Anh Hưng ! Em trân trọng hứa với anh . Dù vật đổi sao dời , em chỉ làm vợ anh chứ không lấy ai khác .
-Mai Phương ! Anh cuñg trân trọng hứa với em như vậy . Hôm nay coi như ngày đính hôn của anh và em .
Quốc Hưng dứt lời rút trong túi ra một gói nhỏ , anh nói :
-Tặng em . Đây là quà kỷ niệm ngày hôm nay của chúng mình .
Phương lắc đầu rút tay lại :
-Anh bày vẽ quá , em không chịu đâu . Vả lại , đây là nơi làm việc …
-Nhưng là phòng riêng của anh cơ mà . Anh sợ bỏ một cơ hội quý báu , em hiểu anh không Phương ? Rõ ràng hôm nay ông trời sắp đặt săñ .
-Nhưng …
Quốc Hưng cau mày nhăn mặt :
-Nghe anh một lần có được không Phương ? Đưa tay đây em và nhắm mắt lại xem nào .
Biết không cãi được Quốc Hưng , Mai Phương đưa tay cho anh . Bên cạnh Hưng , cô quên bẳng là có Trung đang đợi ở dưới . Rõ ràng Quốc Hưng có tác động rất lớn trong đời sống tình cảm của cô . Rõ ràng thời gian qua ,dù cô có cố gắng thế nào cuñg không thể dứt bỏ hình ảnh của Hưng ra khỏi tâm trí mình .
Quốc Hưng nhỏ nhẹ :
-Nhắm mắt lại , cấm nhìn lén nha .
Anh lồng vào ngón áp út của người yêu chiếc nhẫn dính hạt kim cương nhỏ xíu , lấp lánh thật xinh xắn .
-Rồi .Mở mắt ra xem .
Bỡ ngỡ với tặng vật . Mai Phương nói :
-Ồ , đẹp quá ! Nhưng anh Hưng ơi ! Em không xứng với món quà sang trọng này đâu .
Mai Phương định cởi ra , nhưng Hưng vội ngăn lại , nét mặt anh nghiêm hẳn :
-Mai Phương ! Anh bắt buộc em phải đeo nó . Yêu anh, hứa chỉ làm vợ anh , em không được quyền từ chối . Đây là tiền của chính anh làm ra , em rất xứng đánh làm chủ nhân của nó .
-Anh Hưng ! Em …
Hưng răn giọng nói :
-Em cởi nó tức là em chối bỏ chân tình của anh đó Phương . Được rồi , tuỳ em quyết định , anh không ngăn cản nữa .
Lời anh khiến lòng Mai Phương chùng xuống . Dằn nén cảm xúc, cô nói nhỏ nhẹ :
Hưng ! Em xin nhận . Cám ơn anh .
Quốc Hưng hớn hở ra mặt :
-Cám ơn suông thôi hả cưng ?
-Chứ anh muốn sao ạ ?
Ngắm nét thơ ngây của người yêu , Hưng thấy thương cô vô ngần . Anh nói gọn :
-Thưởng đi .
Cô ngơ ngác :
-Thưởng gì ạ ?
Hưng dí dỏm :
-Người ta thường nói : ” có qua có lại , mới toạn lòng nhau ” . Anh vừa tặng em vật kỷ niệm , em phải tặng lại gì cho anh chứ .
Mai Phương cắn môi , nghiêng đầu suy nghĩ . Đoạn cô lên tiếng :
-Em đâu có gì đáng giá để tặng cho anh .
Quốc Hưng cười nói :
-Có chứ sao không . Tặng vật của em quý hơn chiếc nhẫn kia nhiều .
Hưng choàng tay qua bờ vai Phương , kéo cô ngả vào ngực anh . Một ý tưởng lóe lên trong đầu . Mai Phương run giọng nói :
-Anh Hưng ! Em không …
-Em sao vậy Mai Phương ?
-Anh Hưng ! Thật lòng yêu em , xin anh đừng làm thế .
Quốc Hưng đỡ Phương ngồi thẳng lại . Nhìn mặt cô , anh kêu :
-Kìa Phương ! Mặt em sao tái xanh vậy ? Em trúng gió hả ?
-Không . Em sợ …
-Em sợ gì ? Sợ ai ?
Mai Phương cúi đầu , lí nhí đáp :
-Hưng ! Anh làm em sợ .
Ngạc nhiên, Hưng hỏi :
-Anh có làm gì đâu nè .
Mai Phương phụng phịu :
-Anh đòi em thưởng này nọ . Em …
Hiểu ra, Hưng bật cười . Nâng mặt người yêu trong đôi tay , Hưng thương cảm giải thích :
-Mai Phương ! Em tưởng anh đòi hỏi chuyện kia à ? Em cho anh tầm thường như vậy sao ? Cuộc đời con gái của em chỉ đánh đổi bằng một vật tầm thường thôi ư ? Em hiểu lầm ý anh rồi , Phương ạ .
Mai Phương mấp máy đôi môi :
-Hưng ! Em xin lỗi anh .
Hưng hôn lên đôi mắt đẹp đang mở to nhìn anh , rồi từ từ đôi môi anh dời đến chóp mũi phập phồng , đôi môi ướt mềm quyến rũ …Một lúc , Hưng rời môi cô , tươi cười nói nhỏ bên tai cô :
-Đây là qùa tặng quý giá của em đó , Mai Phương ạ .Hiểu chưa ?
Mai Phương cúi đầu chưã thẹn :
-Anh giỏi tài lấn lướt em không à .
Quốc Hưng kéo tay người yêu đứng lên :
-Em lại ghế kia ngồi , còn anh vào vị trí của anh . Chúng ta bắt đầu .
Mai Phương ngơ ngác :
-Bắt đầu gì anh ?
-Thì bắt đầu cuộc phỏng vấn chứ gì ?
-Hưng cười , nói tiếp . Nếu không đạt , anh cũng loại em ra khỏi sổ đâý nhé .
Mai Phương lắc đầu :
-Em không sợ phỏng vấn nữa đâu . Em không làm việc cho anh được , bởi vì …
Hưng khoát tay :
-Em lại sợ mẹ anh biết chuyện chứ gì ? Em yên tâm đi, mẹ anh chẳng bao giờ bước chân lên công ty cả , chỉ có ba anh thôi . À ! Ba anh rất ủng hộ cho tụi mình .
-Ba anh không ngăn cản à ?
-Đúng vậy . Ba còn giúp anh năn nỉ mẹ nữa đó .
-Vậy là anh có đồng minh rồi . Nhưng Hưng ơi ! Làm việc ở công ty anh , em vẫn thấy bất tiện làm sao đó . Lỡ em đi đâu phiên dịch cho anh , mẹ anh bắt gặp thì …
Hiểu được nỗi lo của người yêu , Hưng trấn an :
-Nhưñg nơi anh làm việc với đối tác làm sao có mẹ anh được . Vả lại , nếu có gặp thì mẹ anh cuñg không làm ồn lên đâu , như thế sẽ làm ảnh hưởng công việc của anh mà . Em yên tâm đi . Anh đảm bảo không có chuyện gì xảy ra đâu ,Phương ạ .
Phương vâñ lo lắng không yên . Cô cắn môi suy nghĩ một lúc rồi nói :
-Hay anh tuyển người khác đi, em sẽ kiếm việc ở một công ty khác . Như thế sẽ hay hơn anh ạ .
Quốc Hưng lắc đầu ngay :
-Phương à ! Ngày nào anh cuñg muốn nhìn mặt em hết . Vắng em một ngày , anh thấy mình ngơ ngẩn làm sao . Đừng từ chối , nhé Phương . Anh muốn có em bên cạnh để được quan tâm chăm sóc và lo lắng cho em . Còn nưã anh khỏi lo mất em , Mai Phương ạ .
Cô dấu môi :
-Anh khôn quá trời .
-Nhờ chơi với em từ bé đó .
-Thôi đi ông . Lúc nào cuñg đùa được . À ! Mà em còn non kém , khả năng đâu làm phiên dịch cho anh ?
-Em thừa khả năng , Mai Phương ạ . Anh nghe nói em học nổi tiếng ở trường , tất nhiên công ty nào mà bỏ lỡ cơ hội tốt này . Đừng có mà khiêm tốn nưã . Gật đầu đi cô bé ơi –
Mai Phương mỉm cười , gật đầu :
-OK . Em đồng ý làm phiên dịch cho anh . Nhưng em đòi lương cao lắm đó , anh có trả nổi không ?
Hưng vẫn dí dỏm :
-Nhắm gì không trả nổi , nhưng nếu mở sẽ trả nổi cho em .
Mai Phương cười , nụ cười thật rạng rỡ . Giờ cô và anh đã kết lại mối dây thân tình như xưa . Tuy lòng cô vâñ còn chưa yên, song dù sao hai đứa vẫn có một lối thoát . Cô không còn lo sợ chia xa anh nưã .
Chợt nhớ đến Trung vẫn đợi mình ở bên dưới ,Mai Phương lúng túng nói :
-Anh Hưng ! Có gì anh liên lạc với em sau nhé, giờ em phải về .
-Vội gì em ? Hôm nay anh rảnh, chúng ta trò chuyện một lát đã rồi anh đưa em về .
-Nhưng …anh Trung đang đợi em ở dưới …
-Vậy à ? Anh xin lỗi . Thôi được , em cứ về với Trung đi, nhưng anh hy vọng em sẽ nói cho Trung biết mối quan hệ của chúng ta để Trung đừng hy vọng nưã , tội nghiệp anh ấy .
Mai Phương gật đầu :
-Vâng , em hiểu . Em về nhé anh Hưng .
-Để anh đưa em xuống . Anh nghĩ hôm nào đó , anh sẽ gặp Trung nói chuyện , anh ấy sẽ hiểu chúng ta hơn .
-Vâng . Nhưng anh không cần phải đưa em xuống đâu . Mọi người nhìn em , em ngại lắm .
-Có sao đâu . Nay mai em cuñg là nhân viên của công ty mà , để họ biết em luôn .
-Gặp anh , chắc anh Trung sẽ ngỡ ngàng lắm . Thôi , anh đừng ra mặt , để em nói với ảnh sau . Anh cứ làm việc đi . Tạm biệt anh nhé .
-Em muốn vậy anh cuñg không thể không chiều . Tạm biệt em . Tối nay , chúng ta gặp nhau nhé .
-Ở đâu anh ?
-Anh xuống nhà đón em đi chơi .
-Í ! Không được . Mai Phương lắc đầu nguầy nguậy . Mẹ em không hài lòng đâu anh . Me lại giận em nữa . Đợi sau này hăñg hay đi anh .
-Vậy anh đợi em ở quán cà phê cũ nhé .
Lặng im một lúc . Mai Phương gật đầu :
-Vâng , em sẽ đến .
Mai Phương vừa xuống đến cổng , Trung vội vã hỏi ngay :
-Sao rồi em ? Chắc là đậu nên trông mặt em thật rạng rỡ .
Mai Phương gật đầu và bảo Trung :
-Anh Trung ! Chúng ta đến một quán nước nào đó đi anh . Em có chuyện muốn nói với anh .
Trung hồi hộp :
-Quan trọng không em ?
-Vâng , em nghĩ là quan trọng .
-Vậy mình đi .
Trung đưa Mai Phương đến một quán cà phê sinh viên ở đường Thủ Khoa Huân . Cả hai trò chuyện rất lâu , và đến khi cả hai rời khỏi quán , nét mặt Trung đượm v?vẻ u buồn , đôi mắt anh đỏ hoe như muốn khóc . Có lẽ nếu bây giờ mà ở nhà một mình , chắc chắn Trung sẽ oà lên khóc như thời còn bé bỏng . Anh lắc đầu liên tục và đưa Mai Phương về nhà với tâm hồn tê buốt . Suốt dọc đường , cả hai không nói lấy một câu . Họ cứ âm thầm lặng lẽ cho đến khi Mai Phương về đến nhà .
Vừa đi làm về , chưa kịp mở cổng vào , Mai Phương đã nghe tiếng dì Tư mập bên canh nhà chạy sang báo tin :
-Phương ơi , Phương ! Mẹ cháu bị sao đó mà người ta đưa vào bệnh viện rồi . Cháu mau đến đó đi .
Mai Phương hốt hoảng kêu lên :
-Trời ơi ! Thật hả dì Tư ? Bị lúc nào vậy dì ?
-Nghe nói lúc hai , ba giờ chiều gì đó . Mẹ con đang múc bún bán cho người ta ăn , đột nhiên quỵ xuống bất tỉnh , không biết trời trăng gì hết .
-Dì biết mẹ cháu nằm ở phòng nào không ?
-Chắc ở phòng cấp cứu . Cháu lên trên hỏi sẽ biết ngay thôi mà .
-Cám ơn dì Tư . Cháu đi đây . Dì Tư trông nhà giùm cháu nhé .
Mai Phương vội vã phóng xe đến bệnh viện huyện Thủ Đức . Dù cô cố gắng bình tĩnh đến cỡ nào , cô cuñg không thể kiềm được nhưñg giọt nước mắt .
Vừa trông thấy Mai Phương , mọi người đang lóng ngóng trước cửa phòng cấp cứu đều dạt ra xa .
Mai Phương vội chụp lấy vị bác sĩ ,giọng cô run run :
-Bác sĩ ơi ! Mẹ cháu có bị sao không ?
Vị bác sĩ nhìn Mai Phương , đôi mắt ông buồn bã . Nhưñg người bà con lối xom đứng cạnh đó trả lời thay ông :
-Phương ơi ! Dì Hai chết rồi .
Phương khuỵu xuống bên giường :
-Không …Mẹ ơi ! Đừng bỏ con , mẹ không thể bỏ con đi được .
Chỉ thốt bấy nhiêu , Mai Phương ngất xỉu luôn . Bác sĩ , y tá đỡ cô lên giường bên cạnh , chích thuốc cứu tỉnh cô .
Nhưñg người bà con lối xóm quen biết với gia đình Phương đếu sụt sùi thương cảm .
Vừa tỉnh lại , Mai Phương nhào đến ôm xác mẹ khóc thảm thiết :
-Mẹ ơi ! Tại sao mẹ nỡ bỏ con hả mẹ ? Con là Mai Phương của mẹ nè . Tại sao mẹ nằm yên vậy ? Nói gì với con đi mẹ .
Mai Phương gục đầu lên thân thể bắt đầu giá lạnh của người mẹ thương yêu . Vị bác sĩ đứng tuổi khi nãy an ủi cô :
-Mẹ cô mất rồi . Cô hãy gác nỗi đau sang một bên để đủ tinh táo mà lo tang lễ cho bà .
Phương chụp tay ông ta lắc mạnh :
-Bác sĩ! Hay cứu giùm mẹ cháu . Cháu van bác sĩ .
Vị bác sĩ lắc đầu thở dài . Một nữ y tá đứng cạnh , đặt tay lên vai Mai Phương :
-Chúng tôi đã cố gắng hết sức mình . Nhưng bác gái bị tai biến mạch máu não và đứt mạch não chính , không thể cứu chưã được .
Một người hàng xóm khuyên cô :
-Đừng khóc nữa Phương ạ . Con người có số hết , em cần bình tĩnh lại để lo cho bác nữa chứ . Bà con chòm xóm sẽ ở cạnh em . Không ai bỏ em hết .
-Phải đó Phương à . Người khác thêm vào . Em ráng bình tĩnh chôn cất dì Hai tử tế . Bà con lối xóm không bỏ em một mình đâu .
Mai Phương gạt lệ đứng lên . Cô tỉnh táo nhờ mọi người khiêng xác mẹ về . Sau đó , cô điện báo cho Hưng . Anh xuống ngay và cùng cô lo đám tang cho mẹ .
Xác dì Hai được đem về nhà , căn nhà tuy nhỏ nhưng đông nghẹt người . Thầy cô , bạn bè , bà con lối xóm hay tin kéo đến đủ mặt .
Mai Phương như kẻ không còn hồn phách . Đôi mắt lúc nào cũng mọng nước , ai bảo sao cô làm theo vậy . Chuyện trong ngoài do một tay dì Tư mập , Hưng và nhưñg người đứng tuổi toan tính giúp đỡ .
Mỹ Uyên và Thanh Trúc , hai cô bạn thân nhất cuñg có mặt . Mỹ Uyên đến bên bạn :
-Phương ơi ! Buồn đau nên gác lại , Phương cần bình tĩnh Phương nhé .
Phương ôm chầm lấy bạn :
-Uyên ơi ! Phương khổ lắm :
-Uyên hiểu .Số phận cả Phương ạ .
Phương tấm tức nói :
-Mình thật vô dụng , không lo được gì cho mẹ , suốt cuộc đời mẹ cực nhọc chẳng có lấy một ngày nhàn hạ . Khi mình có việc làm , mình khuyên mẹ đừng buôn bán nữa , mẹ lại bảo con đi làm để dành tiền sau này làm của hồi môn chứ mẹ chẳng có gì cho con cả . Tội nghiệp mẹ quá , mẹ ơi .
-Thôi Phương , bác gái mất rồi , có khóc than bác ấy cuñg đâu sống dậy được .
Mỗi người khuyên nhủ một câu . Phương gác buồn lại và cố lo cho mẹ chu toạn Đám tang cử hành đơn giản , tuy nhiên người đưa khá đông . Bà được chôn căt tử tế tại nghiã trang Phạt Giáo .
Mọi người từ giã ra về . Chỉ còn Hưng và hai cô bạn gái Mỹ Uyên và Tranh Trúc ở lại cho Phương đỡ cô quạnh . Bàn thờ khói hương toả nghi ngút . Phương cứ quỳ mãi trên chiếu , mắt đăm đăm nhìn lên bức ảnh người mẹ thân yêu .
Thật lâu , Hưng không thể im lặng mãi , anh đến bên Phương gọi khẽ :
-Phương à ! Em mệt nhiều rồi , nên nằm nghỉ một chút , coi chừng bệnh thêm khổ .
Cô lắc đầu :
-Mẹ mất rồi , em không thiết gì hết .
-Em nói vậy sao được . Đường sinh tử ai cuñg phải một lần qua , em đừng quá bi luỵ không nên . Nghe lời anh vô nghỉ đi em . Em phải giữ gìn sức khoẻ để còn làm thất tuần cho mẹ nữa chứ ?
Anh ra hiệu cho My Uyên và Tranh Trúc dìu Mai Phương vô giường . Mỹ Uyên dỗ dành :
-Ngủ đi Phương .
Và rồi Mai Phương thiếp dần trong giấc ngủ mệt nhọc lâñ buồn đau . Trong mơ , cô lại thấy hình ảnh mẹ hiện ra nhìn cô trìu mến mỉm cười . Sau đó mẹ khuất dần sau đấm mây xanh .
Hưng dừng lại ở ngươñg cửa rồi từ từ tiến đến bên giường :
-Phương ơi !
Tim Quốc Hưng nghẹn cứng , khoé mắt cay nồng . Phương của anh đây ư ? Mới hôm nào còn mơn mởn xinh tươi như một cành hồng , thế mà giờ đây Hưng nhận chẳng ra .
-Phương ơi !
Hưng ngồi cạnh người yêu . Anh cầm tay cô lay nhè nhẹ . Biến cố dồn dập thử hỏi Phương làm sao chịu dựng nồi . Mỹ Uyên gọi điện thoại nhắn anh về gấp mặc dù anh đang công tác tận Playku . Hưng bất chấp tất cả , chì cần bên cô , cứu cô thoát qua cơn khủng hoảng trong lúc này thôi .
Hàng mi dài lây động , đôi mắt mở to cái nhìn u úât khép lại , hai dòng lệ tuông trào . Bàn tay cô siết nhẹ bàn tay Hưng . Nụ cười khô héo trên đôi môi nhợt nhạt .
-Anh Hưng !
Rồi Phương oà khóc . Hưng dùng khăn tay lau nước mắt cho cô , anh nhỏ nhẹ :
-Đừng khóc nưã em . Bên em còn có anh và các bạn . Ai cuñg thương em hết , em không cô độc đâu Phương ạ .
Anh đỡ cô tựa vào thành giường . Anh mang ly sữa nóng anh vừa pha đến bên cô :
-Uống đi em , cho lại sức . Trông em tiền tuỵ quá .
Phương ngoan ngoañg uống hết ly sữa nhỏ . Cô nói :
-Anh Hưng ! Anh chưa hết thời gian công tác mà , sao anh về sớm vậy ?
-Anh giao cho người khác thay anh rồi . Nghe Mỹ Uyên báo em bị bệnh , anh không yên tâm nên vội chạy ngay về đây . Anh đỡ em nằm lại nha .
Cô lắc đầu :
-Cho em ngồi một chút , bây giờ em cần phải hoạt động , anh Hưng ạ . Em không có quyền buông xuôi tất cả .
Hưng hân hoan nét mặt :
-Anh mừng quá Phương ơi ! Em có mênh hệ nào anh làm sao sống nổi .
Phương xúc động rưng rưng nước mắt :
-Em sẽ lành bệnh mà . Anh đừng lo lắng cho em .
Hưng vuốt tóc cô :
-Không lo sao được .Em nằm nghỉ , đừng ngồi lâu mệt à .
Phương nằm xuống . Cô cầm tay Hưng áp vào bên má :
-Anh Hưng !
Hưng nắm bàn tay cô ,xót xa :
-Em gầy hẳn . Em cần ăn ngủ nhiều cho mau lại sức .
Phương cười :
-Lo gì , mai mốt hết bệnh , em mập ra ngay .
-Thật nha Phương .
-Em hứa mà .
Hưng nghiêm mặt :
-Việc trước mắt là ngủ , không được nói . Anh làm phép cho em ngủ ngon nha .
Phương ngạc nhiên hỏi :
-Phép gì vậy ?
Chẳng trả lời cô Hưng cúi xuống đặt nụ hôn lên mắt người yêu , rồi anh cười :
-Phép này linh hiệu lắm .
Phương tủm tỉm khép kín mắt lại . Một lúc lâu giấc ngủ đến với cô bình thản, nhẹ nhàng .
Hưng kéo chăn đắp ngang ngực cô , anh lặng lẽ ngắm cô . Lòng đau xót cảm thương . Khi Hưng ra tới phòng khách . Mỹ Uyên hỏi ngay :
-Phương ngủ rồi hả anh ?
-Ừ . Mới xa Phương có hai tuần lễ , trông Phương tiều tuỵ hẳn . Anh thật sự giật mình đó Uyên .
Mỹ Uyên cất giọng buồn buồn :
-Từ hôm bác mất đến giờ , ngày nào em và Thanh Trúc cuñg thay phiên nhau xuống đây hết . Nhưng tụi em có khuyên gì thì khuyên , Phương nó cuñg u sầu anh Hưng ạ . Thật ra , nếu em là nó , chắc em càng tồi tệ hơn không chừng . Em chịu không nổi sự mất mát to lớn như thế đâu .
Hưng gật đầu :
-Quả là sự mất mát to lớn , khó mà vượt qua được .
-Anh Hưng có bận công việc gì không thì anh về đi . Em ở lại trông chừng Phương cho, có gì cấp bách em sẽ gọi anh .
-Hôm nay anh không bận bịu gì đâu . Nhưng anh muốn về sớm để bàn chuyện với mẹ anh .
Mỹ Uyên phần nào đoán được vấn đề , cô dò hỏi :
-Có phải chuyên liên quan đến Mai Phương không anh Hưng ?
-Đúng vậy .
-Em có nghe Phương kể sơ về chuyện của nó và anh , em khổ tâm ghê . Em không ngờ mẹ anh phong kiến đến vậy . Em nói thế , anh đừng giận em nha .
-Không đâu , bản thân anh cuñg đâu có đồng ý quan điểm môn đăng hộ đối của mẹ anh .
-Anh Hưng nè ! Nếu lỡ mẹ anh khăng khăng không chịu , lúc ấy anh tính sao ?
-Đành mang tội bất hiếu chứ sao ?
-Giưã bên tình bên hiếu , anh chọn bên tình ư ?
-Vì anh đúng . Thật ra chỉ giai đoạn đầu thôi Uyên ạ . Anh thừa biết tâm lý của mấy bà mẹ mà . Lúc đầu làm căng lắm , nhưng khi có cháu nội rồi , thường thì xuôi chèo mát mái . Chỉ cần mình bế cháu nội về ra mắt , dập đầu xin tạ tội là xong ngay .
-Anh khôn thấy mồ .
-Khôn vậy mới được vợ hiền vợ xinh chứ .
-Anh Hưng ! Nhưng bác gái vừa mất chỉ mới được thất tuần , phải đợi mãn tang mới làm lễ thành hôn được chứ anh ?
-Đợi đến mañ tang bác thì được thôi . Nhưng giai đọan này Phương rất cần có người bên cạnh để chăm sóc , chia sẻ sự buồn đau , cô độc . Anh và Phương sẽ làm lễ chạy tang . Không lên đèn , không rước dâu , chỉ làm một bưã tiệc đãi ra mắt bạn bè . Anh nghĩ mọi người sẽ cảm thông cho hoàn cảnh của hai đứa , và anh tin rằng Mai Phương cuñg sẽ đồng ý với anh .
Mỹ Uyên gật đầu :
-Anh tính thế cuñg tốt . Vì thật sự lúc này , hơn bao giờ hết Mai Phương rất cần anh bên cạnh .
-Mỹ Uyên ! Nhờ em chăm sóc cho Mai Phương giúp anh nhé . Anh sẽ về nhà bàn ngay với mẹ anh .
-Vâng . Anh yên tâm về đi . Lát nưã nhỏ Trúc cuñg xuống đây đấy . Tối nay , tụi em ở lại với Phương .
-Cám ơn Uyên và Trúc rất nhiều . Anh về đây .
Hưng vào phòng nhìn Mai Phương một lần nưã mới ra về . Anh phóng xe như bay về nhà .
Vừa về nhà , anh gặp ngay mẹ anh và Lưu Bích đang ngồi ở ghế sa lông . Họ lôi nhưñg mớ áo quần vừa mới mua sắm ở shop về bày ra ngắm nghía , xuýt xoa .
-Thưa mẹ , con mới về . Em chào chị .
Bà Dung ngẩng lên , tươi cười :
-Hưng nè ! Con ngồi xuống đây đi xem mấy bộ này hợp với mẹ và chị Bích con không ?
Hưng lấy lòng mẹ và chị :
-Ồ ! Bộ nào cuñg đẹp hết . Mẹ và chị mới đi shop về đó à ? Sao không đợi con về đưa đi ?
-Chờ con có mà tới tết công gô . Con ăn xong là đi suốt .
-Mẹ muốn con ở nhà thường xuyên không ?
-Hỏi thừa quá con ơi , mẹ nào chẳng muốn con cái trong nhà sum họp .
-Vậy mẹ cưới vợ cho con đi .
Mắt bà Dung sáng lên , cả Lưu Bích cuñg vậy . Bả Dung nhanh nhảu :
-Con muốn lấy vợ rồi à ? Được rồi , tưởng chuyện gì chớ chuyện ấy dễ ợt . Mẹ đã có săñ nơi săñ chỗ cho con , chỉ còn đợi con gật đầu là mẹ mang trấu rượu đến ngay .
Quốc Hưng nhìn mẹ :
-Mẹ định nói ai vậy ?
-Còn ai vào đây nưã ? Con vờ không biết à ?
Hưng mừng rỡ :
-Có phải mẹ muốn nói Mai Phương không ? Đúng rồi đó mẹ . Mẹ chấm Mai Phương là chính xác nhất .
Bà Dung nhìn sưñg Hưng :
-Cái gì ? Con vừa nói cái gì ? Con Mai Phương à ? Không . Không bao giờ có con nhỏ đó trong danh sách của mẹ . Mà sao …
Con vâñ còn qua lại với nó à ? Vẫn còn nghĩ đến con nhỏ hèn mọn ấy ư ?
-Mẹ ! Vậy chứ mẹ định nói đến ai ? Người mà mẹ muốn tìm cho con ấy ?
-Con Hải Hà chứ ai . Con nhỏ đó vừa đẹp, vừa nết na , con nhà giàu , gia giáo , bản thân nó lại nổi tiếng nưã .
-Hải Hà à ? Không mẹ ạ , con không yêu cô ấy . Con chỉ yêu Mai Phương , con nhất định sẽ lấy Mai Phương làm vợ .
-Hoá ra mày vẫn không quên được con nhỏ đó . Được rồi , tao sẽ không tha cho nó đâu . Thật quá quắt .
Lưu Bích chen vào :
-Hưng à ! Em đừng làm mẹ nóng giận , mẹ bị cao huyết áp đó . Me có mệnh hệ gì , em hối hận cuñg đã muộn .
-Chị Hai ! Rõ ràng là mẹ ép em . Chị thử nghĩ xem , nếu chị không yêu anh Hai , chị có chấp nhận lấy ảnh không ?
Lưu Bích cười nhẹ :
-Em lầm rồi đó . Chị không hề yêu anh Nguyên , chị lấy ảnh vì ảnh yêu chị và vì nhưñg cái khác nưã mà chị không tiện nói ra đây . Nói tóm lại , hai người lấy nhau sống với nhau một đời không hẳn là đã yêu nhau đắm say đâu em ạ .
Hưng nhìn sưñg chị mình :
-Hoá ra là vậy . Thế mà nhìn bề ngoài em cứ ngỡ chị yêu anh Nguyên hết lòng cơ chứ . Em cứ tưởng nếu không lấy được ảnh , chị có thể sẽ chết đi được . Giờ em mới nhận ra cuộc sống này thật là phức tạp , thật giả chẳng biết đâu mà luồn .
Lưu Bích cười nắc nẻ :
-Em hiểu như vậy tốt lắm . Quả thật cuộc sống này khó phân biệt thật giả lắm em ạ . Cuñg như con Phương đó , nó không phải yêu em đâu , đừng có lầm Hưng ạ . Nó đến với em cuñg chỉ vì em thành đạt , gia đình em giàu có . Em đừng lý tưởng hoá tình yêu quá , có ngày chết vì nó em ạ .
Truyện ngắn mưa bóng mây Truyenphimsex.com
-Nhưng Phương của em thì khác , cô ấy không phải là hạng người như vậy . Cô ấy không ham bạc tiền , không ham địa vị chức tước , trái tim cô ấy không ngần .
Bà Dung xen vào :
-Mày mê nó nên ca ngợi nó, đưa nó lên tận mây xanh , để rồi tao sẽ đưa nó xuống địa ngục . Đi Bích ! Con đưa mẹ xuống dưới đó ngay . Mẹ cần gặp con nhỏ đó, nói cho nó biết .
Mặc cho mẹ khóc lóc kể lể , bỏ ngoài tai nhưñg lời can ngăn của chị , Hưng không thay đổi ý . Anh khăng khăng nói :
-Nếu mẹ và chị tìm đến làm khổ Mai Phương trong lúc này , gia đình tan tác , Phương lại ốm đau bệnh hoạn . Cô ấy phẫn uất sẽ chết đi , con sẽ tự vẫn theo , chừng đó mọi người sẽ lên án mẹ và chị là người không có trái tim , chẳng chút lòng nhân ái .
Bà Dung kêu lên :
-Mày hăn doạ tao đó hả ?
Hưng nghiêm giọng lạnh lùng :
-Con không hăm doạ đâu . Sống mà chẳng được gần nhau thà chết phách cho xong .
Bà Dung lăn lộn khóc kể :
-Trời ơi ! Mày nghe nó nói không Bích ? Công tao sanh thành , dươñg dục nuôi mày khôn lớn , lo cho mày ăn học , gầy dựng tương lai sự nghiệp cho mày tử tế , giờ mày trả ơn tao như vậy đó hả Hưng ?
Hưng khổ sở nói :
-Mẹ ! Con nào dám phụ công ơn của mẹ . Con học hành nên người cuñg là chiều theo ý mẹ đó . Mẹ dậy bảo gì , con cuñg nghe . Có điều con yêu Phương mà mẹ không chịu cưới Phương cho con, con đành mang tội bất hiếu . Mẹ ! Mẹ chê Mai Phương ở điểm nào ? Nghèo ư ? Mai Phương nghèo thật , nhưng có đầy đủ đức hạnh , có lòng tự trọng . Tiền bạc không thể mua được nhưñg thứ ấy , mẹ ơi .
Bà Dung trợn mắt giận dữ quát :
-À ! Mày muốn bảo mẹ mày thừa tiền mà chẳng có đức , phải không thằng khốn kia ?
Hưng cúi mặt nói nhỏ :
-Con đâu dám thế , con chỉ xin mẹ thương con và Phương . Cô ấy đáng thương mẹ ạ .
Bà Dung nghiếm ngẩm :
-Tao không bằng lòng , tao đã dò chỗ , dò nơi cho mày rồi . Nếu mày đồng ý tao sẽ lo cho mày , còn không đừng gọi tao là mẹ mày nưã .
Hưng dứt khoát :
-Nếu vậy con không nói gì nưã hết . Nhất định con không cưới ai ngoài Phương . Mẹ và chị đến gây rắc rối , hai đứa cùng chết cho mẹ và chị vửa lòng .
Nói dứt Hưng bỏ ra cửa , mặc cho bà Dung đang tru tréo . Lưu Bích gọi với theo :
-Hưng ! Hưng ! Đứng lại nghe chị nói nè .
Nhưng Hưng vẫn làm thinh đi thẳng . Lưu Bích lắc đầu thở dài . Cô quay lại lo an ủi , vỗ về bà Dung bớt giận :
-Mẹ đừng buồn, từ từ con tính . Mình làm quá , cùng đường chúng nó dám liều không ổn đâu .
Bà Dung ngồi yên suy nghĩ .Một lúc bà nói :
-Con nói phải , thằng này dám chết chứ chẳng chơi .
-Con sẽ liệu cách đối phó với con nhỏ đó sau . Gấp gì , thằng Hưng là con trai , mang bầu sao mẹ sợ ? Tại con kia dại thì chịu .
Ngưng lại một chút , Lưu Bích tiếp :
-Hải Hà qua , mẹ đừng nói gì cho nó biết hết nghe . Để con lựa lời nói cho Hà rõ đầu đuôi ngọn nguồn hay hơn .
-Ừ , mày lo tính giùm tao đi chứ để thằng Hưng vướng vô con Phương thì khổ cả đời nó . Thiệt phải chi tao sinh nó là con gái như mày đỡ khổ biết bao .
Lưu Bích an ủi mẹ :
-Mọi chuyện sẽ dâu vào dấy thôi mẹ , thằng Hưng để con lo .
Hưng rời khỏi nhà trong tâm trạng buồn bực . Anh cho xe chạy thẳng đến nhà Mai Phương . Uyên và Trúc có mặt ở đó .
Mai Phương đang đốt nhang cho mẹ . Cô đứng lặng nhìn ảnh người mẹ thân yêu , mắt rưng rưng lệ .
Hưng bước đến bên cô , gọi khẽ :
-Mai Phương !
Lau nhanh đôi dòng lệ , Mai Phương quay lại :
-Anh Hưng !
-Sao em không nằm nghỉ ? Em còn bệnh , đứng lâu không tốt đâu .
Thấy Hưng và Phương ở bên nhau , Mỹ Uyên và Thanh Trúc nháy mắt nhau rồi bảo anh :
-Anh Hưng ! Tụi em đi dạo xóm chút xỉu nha .Anh trò chuyện với Phương đi , lát bọn em quay lại .
Hưng gật đầu , Thanh Trúc và Mỹ Uyên rơì khỏi nhà . Hưng đưa Mai Phương trở lại bên giường , Phương nhìn anh , khẽ hỏi :
-Em nghe Uyên nói anh vưà mới về nhà bàn công chuyện với mẹ . Anh gặp mẹ chứ ?
Vuốt mâý cọng tóc lòa xoà trước trán người yêu , Hưng trấn an :
-Em hỏi chi vậy ? Yên tâm dươñg bệnh nghe em . Anh không để ai đến đây làm phiền em hết .
Phương nhìn Hưng , ánh mắt u buồn :
-Anh ạ ! Cha mẹ là trên hết , làm cho mẹ buồn tội ấy rất lớn đó anh . Tình yêu dễ kiếm , không có em, anh vẫn có thể yêu người khác . Mất mẹ rồi anh tìm ở đâu ra như em bây giờ ? Muốn được sự ấp ủ trong vòng tay ấm áp của mẹ , nhưng làm sao có được hả anh ?
Nắm lấy tay Phương , anh gật đầu :
-Anh hiều điều đó Phương ạ , nhưng anh không thể xa em được .
-Anh Hưng ! Mẹ đã chẳng bằng lòng em, anh nên chiều theo mẹ cho mẹ vui .
Hưng cương quyết :
-Anh không bỏ cuộc đâu . Nhất định anh phải có em bên cạnh .
Phương cắn môi :
-Hay là anh Hưng nè , chừng em khoẻ hẳn , em liền đến gặp mẹ , xin mẹ rủ lòng thương hai đứa .
-Mai Phương à ! Hưng ngập ngừng .
-Anh muốn nói gì vậy Hưng ?
Anh đành thú thật :
-Anh nghĩ là vô ích thôi , mẹ không hề đổi ý . Anh vừa cãi nhau với chị Bích , anh quyết định không về nhà nữa .
Mai Phương kêu lên :
-Đến nông nỗi ấy sao , Hưng ơi ! Em không muốn vì em anh xung đột với gia đình có đáng gì đâu hả anh .
Phương úp mặt xuống gối khóc tấm tức Hưng khổ sở :
-Nín đi em . Nghịch cảnh đưa chúng ta đến bước đường cùng , anh nào muốn vậy . Rời bỏ gia đình không có nghiã là mãi mãi , chỉ tạm thời thôi em ạ .
-Anh Hưng ! Anh nên về xin lỗi mẹ .
-Cần gì xin lỗi . Anh chịu cưới người mẹ chọn là yên chuyện . Rồi anh sẽ chết cả cuộc đời vì một cô vợ mà anh chẳng hề có chút tình yêu . Anh khồ , em khổ , cô gái kia cuñg khổ …
-Nhưng mẹ được vui lòng .
Hưng cau mày :
-Anh cưới em , mẹ chỉ buồn một thời gian thôi .Chừng cháu nội đấy đàn , mẹ sẽ vui nhìn hạnh phúc của con …
-Nhưng mà anh Hưng à …
Anh gạt phăng :
-Em đừng nói gì hết , anh không nghe đâu . Nếu em chối từ tình anh , anh cuñg nhất định không trở về nhà . Anh sẽ ở một mình , giao trả công ty anh đang quản lý lại cho ba anh luôn . Anh kiếm công việc khác , làm thuê cho người ta cuñg được , anh sống tự lập một mình .
Nghe giọng cứng rắn của anh , Phương hiểu khó lòng lay chuyển ý anh , cô đành lặng thinh luôn .
Hưng nhìn người yêu đăm đăm , cô nhìn trả lại anh :
-Em lạ lắm hả anh ?
Hưng lắc đầu xót xa :
-Anh phải ở bên em chăm sóc em mới được . Em gầy quá , Phương ạ .
-Em xấu xí lắm , phải không anh ?
Hưng lắc đầu , vuốt khuôn mặt người yêu :
-Đẹp hơn thì có . Model mới đấy .
Phương phụng phịu :
-An ủi em đó hả ?
-Mai Phương à ! Đẹp xấu đối với anh có nghĩa lý gì đâu . Anh yêu em nào phải vì em đẹp , vì tâm hồn em kia mà .
Cô gật nhẹ :
-Biết rồi .
Hưng vỗ lên má cô ấu yếm :
-Vậy thì không được bảo anh xa em , không được nghĩ vớ vẩn . Chỉ cần chúng mình mãi mãi có nhau là đủ .
-Rồi chúng mình sẽ xa nhau thôi .
Hưng bịt miệng nói :
-Cấm nói bậy cưng ạ . Anh đánh đòn đó .
Phương gỡ tay anh cười :
-Em không nói bậy , ăn hiếp em hoài .
Hưng hôn lên mắt , lên mũi rồi dừng lại nơi khoe môi cô . Nụ hôn nhẹ nhàng đầy tình yêu thương tha thiết . Đoạn anh lên tiếng :
-Mai Phương ! Mình cưới nhau em nhé , em ra trường rồi .
Mai Phương nhíu mày nhìn anh :
-Anh có lầm lẫn không Hưng ? Mẹ em mất mới được thất tuần , chưa mãn tang gì hết .
-Bởi thế anh mới muốn lúc nào cuñg có mặt bên cạnh em đề chăm sóc , vỗ về em . Em hiểu không Mai Phương ? Chỉ cần chúng ta đừng lên đèn là được . Tiệc tùng vẫn đãi bạn bè như nhưñg đám cưới khác , và sau đó anh muốn đưa em lên Sài Gòn . Anh sẽ tìm một căn nhà nhỏ …
Mai Phương có vẻ nghĩ ngợi phân vân . Hưng lại nói :
-Phương à ! Em có cho rằng anh lợi dụng hoàn cảnh này ..
Phương làm cử chỉ ngăn lời anh :
-Anh Hưng ! Em hiểu lòng anh , đời nào em nghĩ anh lợi dụng . Nhưng em không thể lên thành phố ở luôn được , em không thể rời xa căn nhà này . Căn nhà đầy rẫy nhưñg kỷ niệm của mẹ em .
-Anh hiểu . Nhưng mình đâu có bán mình vẫn để , để hương khói cho mẹ mà .
-Hưng à !
-Anh nhất định rồi .
-Nhất định sao ? Mai Phương ngạc nhiên hỏi anh .
-Hoặc là em lên Sài Gòn , hoặc là anh về đây . Chúng ta cưới nhau , anh sẽ làm việc nuôi em . Đồng ý chứ cô bé ?
-Anh đùa hà Hưng ?
Hưng nhướng mày :
-Anh nói thật đấy . Chuyện quan trọng ai lại đùa giỡn được . Anh không thể sống xa em , Phương ạ . Nhất là không thể để em sống một mình ở đây . Em lại đẹp, dễ thương , lắm kẻ dòm người ngó , anh không an tâm chút nào hết . Nào Trung , nào An vân vân … Họ sẽ mặc sức tấn công em trong lúc em cô độc một mình .
Phương cười :
-Anh ghen hả ? Có gì đâu để anh bận tâm . Yêu em là quyền của người ta , em không chú ý đến thì thôi , chỉ tội nghiệp anh Trung . Hôm đám mẹ ảnh lo hết mình luôn đấy . Ảnh luôn tốt với gia đình em .
Hưng tự dưng cau có :
-Từ chỗ tội nghiệp đến thương hại rồi , đến yêu luôn ..gần lắm .
-Anh phải tin em chứ .
Anh nhỏ giọng :
-Mình cưới nhau đi em . Chúng ta cùng nhau tạo dựng mái ấm . Gia đình tuy bé nhỏ đơn sơ nhưng ngập tràn hạnh phúc . Mình sẽ có nhau , anh sẽ làm việc kiếm thật nhiều tiền để em khỏi phải vất vả cực nhọc . Nếu có khó khăn , mình chỉ khó khăn ở thời gian đầu thôi em ạ .
-Anh Hưng ! Em đã chằng nghèo khó đây sao ? Nhưng em không muốn vì em mà anh bị gia đình từ bỏ .
-Anh tự ý rời bỏ đấy chứ . Anh nói rồi , chỉ là biện pháp tạm thời thôi . Mai Phương à ! Anh cần biết rõ ý kiến của em .
Phương trầm ngầm một lúc rồi đáp :
-Em giờ đây chỉ còn nương tựa vào tình yêu của anh . Nhưng em cần suy nghĩ chín chắn trước một quyết định quan trọng , anh Hưng a .
Hưng lắc đầu :
-Không còn thời gian nữa Phương ạ . Trả lời anh đi em , em có nhận lời làm vợ anh không ?
Phương nói nhỏ :
-Từ lúc nhận nhẫn anh trao , em tự coi anh là chồng , dù sông cạn đá mòn lòng em không thay đổi . Nhưng …
-Còn nhưng gì nưã em ?
-Em muốn đợi mãn tang mẹ rồi mình hẳng tính tới chuyện cưới hỏi , nghe anh . Em nhất định sẽ là vợ của anh mà . Mình vẫn gặp nhau hằng ngày ở công ty là gì .
-Anh biết . Nhưng tối đến chỉ có một mình em , lỡ trái gió trở trời sao Phương ?
-Thì chết . Phương đùa .
Hưng nghiêm mặt :
-Anh không đùa đâu , em không thể ở một mình như vậy được .
-Thỉnh thoảng em sẽ gọi chị Út bên nhà dì Tư qua ngủ với em cho vui .
-Nhưng cuñg chỉ là thỉnh thỏang chứ có thường xuyên đâu . Anh thấy không ổn tí nào cả .
-À ! Em nhớ ra rồi . Khoảng sáu tháng nưã là con bé con của bác Năm em ở dưới Long An lên thi đại học . Nó sẽ ở với em , anh còn lo gì nưã ?
-Sáu tháng lận cơ à ? Vậy trong sáu tháng này , lỡ có chuyện gì xảy ra với em thì sao ?
-Anh làm gì mà lo dữ vậy ? Trước khi ngù, em xoa dầu hết khắp mình , lấy đâu thần gió nhập vào .
Hưng vẫn không yên tâm . Nhưng ý Mai Phương đã vậy , anh đành nghe theo chứ biết làm sao hơn . Anh căn dặn :
-Nếu em nhất định đợi mañ tang mẹ thì anh chiều theo vậy . Nhưng em nhớ thận trọng nghe Phương . Em nên gọi con bé Út nào đó sang ngủ với em cho vui .
-Em biết rồi mà . Anh làm em cứ như baby không bằng .
-Trong mắt anh , em vẫn là baby ngày nào .
-Nghiã là anh muốn bắt nạt lúc nào cuñg được , phải không ?
-Chưa chi đã nghĩ xấu cho người …không tốt rối .
Cả hai cùng cười . Hưng khen :
-Lâu lắm mới thấy nụ cười tươi tấn nở trên môi em đó Phương . Phương ơi ! Phải chi anh bớt yêu em một chút nhỉ .
Cô cười , bảo :
-Anh làm bộ ghét em chút đi .
Hưng ôm chặt lấy cô , mìm cười :
-Cái mặt này ghét hổng nổi , biết làm sao bây giờ hà cưng ?
Nằm gọn trong vòng tay anh như con mèo nhỏ , đưa tay vuốt mũi anh , Phương xót xa :
-Lúc này anh hơi ốm , đừng làm việc quá sức nghe anh .
-Anh thấy có ốm tí nào đâu em .
-Rõ ràng cổ tay anh nhỏ hẳn .
-Em tưởng tượng thì có .
-Anh à ! Mai em đi làm lại nha .
-Í ! Không được .Nếu muốn đi làm phải ít nhất hết tháng này cái đã . Cho dù em có hết bệnh đi nữa thì cuñg phải ở nhà lo tẩm bổ mới được . Khi nào em cân được trên bốn tám ký , anh sẽ cho em đi làm .
-Anh ác ghê .
-Ai bảo anh ác anh chịu .
Phương liếc ngang :
-Anh khéo nói lắm . Em nói không lại cái lưỡi của anh .
Hưng cười choàng tay qua vai cô :
-Nhờ khéo nói anh mới dụ dỗ được em .Gặp ai khác thì còn khuya , phải không cô bé ?
Phương bĩu môi xì một tiếng ngoảnh mặt sang phía khác . Hưng kề miệng sát tai cô thì thầm :
-Giận hả ?
-Ừ .
-Dễ thương ghê .
-Dễ ghét thì có .
-Quay lại anh nói nghe nè .
-Em đâu có điếc .
-Nhìn mặt mới nói được .
Phương tủm tỉm :
-Lạ nhỉ ?
Hưng đưa tay kéo mặt Phương quay về phía mình , bắt cô phải đối diện cùng anh .
-Cười cái coi .
Cô dầu môi :
-Khi không bảo cười hà , nói gì nói đi .
-Hổng cười , hổng nói .
-Hổng nói , hổng thèm nghe .
Phì cười , Hưng cụng đầu vào trán cô âu yếm :
-Bướng qua trời luôn .
-Anh mới biết đấy sao ? Phương dài giọng trêu anh .
Và anh hôn cô . Nụ hôn say đắm nồng nàn . Bao giờ kết thúc cuộc nói chuyện cuñg thế , anh dành cho cô nhữñg tình cảm thân thương nhất . Tình yêu dành cho Phương tưởng chừng như không bao giờ cạn trong anh .
Hải Hà khóa cửa xe đi nhanh vào nhà , miệng gọi vang :
-Chị Bích ơi !
-Hà đến đó hả ? Chờ chị chút nhé . Từ trên lầu , Lưu Bích vọng đáp xuống .
Bà Dung bước ra hỏi Hải Hà :
-Hà mới tới chơi hả cháu ?
-Dạ , cháu chào bác .
Chỉ tay , Bà Dung niềm nở :
-Ngồi đi cháu .
Lưu Bích bước xuống lầu, đọn đả hỏi ;
-Tìm chị có chuyện gì không ?
Cô kéo Hải Hà ngồi cạnh , Hải Hà nói :
-Em buồn quá nên sang tìm chị trò chuyện cho vui .
Lưu Bích vội hỏi ngay :
-Buồn gì vậy em ? Có thể cho chị biết không ?
Hải Hà sụt sùi :
-Anh Hưng đó chị , em không ngờ ảnh tệ đến vậy .
-Nó làm gì cháu ? Bà Dung lo lắng hỏi .
-Dạ ,ảnh làm mất mặt con trước mặt bạn bè con . Từ xưa đến giờ , chưa ai dám đổi xử với con như vậy cả .
Lưu Bích hỏi dồn :
-Nó làm mất mặt em ra sao ? Em kể chị nghe xem .
-Chị biết không ? Em đưa vé mời ảnh đến nhà hát Hoà Bình xem em biểu diễn . Ảnh không nhận lại còn nặng lời với em trước mặt bọn bạn nữa .
-Nó nói gì em ?
-Ảnh bảo em đừng làm phiền ảnh nưã , hãy để cho ảnh yên . Em buồn quá chị Bích ơi .
Lưu Bích và bà Dung đều nổi giận . Bà Dung gằn giọng :
-Cái thằng khốn ấy mê tít con nhỏ kia rồi , còn biết trời trăng mây gió gì nưã .
Lưu Bích vội ra dấu cho mẹ . Cô nói với Hải Hà :
-Tính nó hơi bướng , nhưng cuñg dễ bảo lắm , em yên tâm .
Mặt Hải Hà buồn thiu :
-Coi bộ anh Hưng yêu cô nào đó tha thiết lắm thì phải .
Lưu Bích dò xét :
-Nếu Hưng bỏ Phương quay lại xin cưới em , em có bằng lòng không Hà ?
-Em không hy vọng chị Bịch ạ . Em đâu bằng cô ta .
Bà Dung trợn mắt :
-Con đó không bằng một góc của cháu , không đáng xách dép cho cháu nưã . Thằng Hưng bị buà mê , đâu còn nhận thức được gì .
Lưu Bích nắm tay Hải Hà :
-Để từ từ chị sẽ có cách giúp Hưng nhận ra chân tướng của nhưñg kẻ muốn lợi dụng nó . À ! Em lên phòng chị chơi , mình nghe nhạc , tâm sự cho vui , mẹ chị chuẩn bị đi ăn tiệc rồi .
Bà Dung cuñg nói vào :
-Đúng đó Hà . Khi nào buồn bực trong lòng, cháu hãy đến đây chơi với chị Bích nghe . Con Bích coi vậy chứ tâm lý lắm đấy .
Bích đáp :
– Mẹ quá khen làm con ngượng muốn chết . Mình đi Hải Hà .
Bước vào phòng , Lưu Bích bỏ đĩa nhạc vào máy và bật lên khe khẽ , nhưng Hải Hà dường như không chú tâm nghe nhạc , cô đăm chiêu nhìn vào khoảng không trước mắt . Thật lâu , cô mới lên tiếng :
-Chị Lưu Bích !
Lưu Bích ngẩng lên :
-Gì đó Hà ?
-Em định nói với chị chuyện này , nhưng không biết có nên không nưã .
Lưu Bích động viện :
-Em cứ nói đi . Chị em mình thân nhau quá mà còn ngại ngần gí nưã ?
Lặng im một lúc , Hà khẽ nói :
-Tất cả nhưñg điều em muốn nói với chị hôm nay cuñg xuất phát từ tình yêu của em đối với anh Hưng . Nếu chị thấy được thì chị giúp em , còn không thì thôi nghe chị .
Lưu Bích cười :
-Em làm gì mà đón trước rào sau vậy ? Có gì thì cứ cho chị biết đi chứ , chị sẽ liệu cho .
-Vâng ạ .Chuyện là thế này ……
Hải Hà ghé sát tai Lưu Bích nói nhỏ . Nghe đến đâu , Lưu Bích gật đầu đến đó . Cuối cùng khi Hải Hà ngưng nói . Lưu Bích nhìn Hà mỉm cười , gật đầu :
-Em quả là cô gái thông minh , chị phục em luôn đấy .
-Chị thấy được không ?
-Thật tuyệt ! Nhưng ai sẽ giúp đỡ chúng ta trong vụ này ?
-Thằng bạn em .
-Em tính hết rồi à ?
-Dạ
Rồi Hải Hà đứng lên :
-Thôi , em về chị nghe . Tối nay em có sô diễn , em phải đến điểm dợt .
Lưu Bích đưa Hà xuống đến cổng . Cô ân cần :
-Rảnh rồi ghé chơi nghe em .
-Vâng ạ .