Cả bọn rú lên cười. Một cô nào đó nhanh nhẹn mở còng cho chàng rồi lôi hai tay chàng ra phía trước, trói bằng dây da và giật giật ra hiệu cho chàng bước tới, cứ như … người đẹp dắt chó đi dạo. Lê Phan ngoan ngoãn đi theo, thầm đếm bước xem chiều dài của gian phòng đến đâu. Đám ma nữ đưa chàng Lê ngồi vào một chiếc ghế da có lẽ đặt dựa tường, treo ngược hai tay chàng lên rồi cột dây vào thành cửa sổ. Lê nghe có tiếng xe hơi chạy rần rật ngoài đường, xa xa. Có lẻ đã xế chiều, giờ tan sở. Gió mát thổi từ cửa sổ sau lưng chàng vào, tiếng lá cây lao xao bên dưới. Kiểm điểm các sự kiện mà chàng thu nhận được chỉ bằng tai nghe ngóng và bước chân, Lê hình dung ra nơi nầy : đây phải là một phòng ngủ lớn, trên lầu hai của một tòa nhà nằm trong vườn, xa đường lộ. Biệt thự của ai mà để cho năm cô sinh viên chịu chơi nầy dùng trong cả một ngày ? Có lẻ chủ nhân đi vắng cho nên một cô lộng hành rủ lủ bạn về nhà làm quỷ đây !
Bầy ma nữ ngồi trên thảm, bày thức ăn ra rồi thay phiên nhau đút cho chàng Lê ăn. Họ mua toàn là những món ăn nhiều ca lô ri , khá đắt tiền: pizza đồ biển, steak fi lê mi-nhông, súp
tôm càng, rượu chát thơm ngon . ” Tẩm bổ cho con mồi đây chứ gì “, Lê buồn cười nghĩ thầm. Sau “cơn hoạn nạn” nầy, chàng phải ăn kiêng cử lại cho thân thể nhẹ nhàng để còn dự trận đấu vô địch sinh viên tiểu bang vào cuối tuần tới. Bây giờ cứ tha hồ ăn uống đúng mức để thắng … trận đấu này! Vừa nhai nhồm nhoàm, Lê vừa gợi chuyện :
– Các em tổ chức thế này vui đấy nhé ! Xong … việc là chia tay, chẳng ai biết ai là ai. Có bao nhiêu cậu may mắn được các em bắt cóc rồi ? Tuyển lựa theo tiêu chuẩn nào vậy ?
Giọng “trường túc” Passionate trổi lên :
– Vén he hé cho chàng Lê biết chút nhá, kẻo đui mù , tội nghiệp ! Tụi nầy tùy hứng và tùy dịp thuận tiện là ra tay, chớ không có chương trình gì nhất định đâu. “Mời theo lối bắt cóc” được bao nhiêu chàng rồi hã ? Miễn nói, tiết lộ bí mật sao. Nhưng xảy ra cùng khắp các campus. Tiêu chuẩn chọn là : chàng phải đẹp trai, cao ráo, sạch sẽ, tướng chịu chơi.
“Đa mao” Lancôme nhảy vào nói hớt :
– Cho đến nay chưa thấy có “nạn nhân” nào thưa gởi hay than phiền hết. Chỉ có vài chàng sau đó ốm tương tư thì có. Nhưng các cô nương thỏa thích xong thì các cô nương biến mất . “Đường trần em, em đi” mà lị !
Có tiếng vỗ tay lốp đốp ra chiều tán thưởng. Chàng Lê uống một ngụm rượu chát, gật gù :
– Anh hiểu ! Các em muốn hưỡng thụ những kiểu mẫu thượng thặng nhất mà không bị dây dướng tình cảm. Vậy chỉ có cách bắt cóc thôi. Mà đối tượng phải mù mịt thì các em mới cởi bỏ được mọi sự e dè , bạo dạn để lộ bản năng nhục dục mà tư nhiên ai cũng có nhưng cứ phải đè nén, che đậy vì tập quán xã hội. Thỏa mãn xong, chắc các em thấy nhẹ nhàng thoải mái phải không?
Một bàn tay đút cho Lê một miếng thịt bò thơm phức, rồi giọng êm như hơi thở của “Hà
Thành” rót vào tai chàng :
– Con nhà ai mà ăn nói dễ thương thế, thưởng cho miếng thịt ! Nhẹ nhàng đâu không thấy, em thấy nó cứ … tưng tức ở chổ này, bắt đền anh đấy. Anh làm gì mà con “Hương Giang” nó rên to quá, nghe điên cả người. Nhanh lên rồi còn làm phận sự đi , lực sĩ !
Có tiếng của cô bé Hương Giang phản đối gì đó, nhưng bị tiếng của thủ lãnh “Gấu Chanel” át mất :
– Đừng nói gì thêm nữa, các bạn. Chàng Lê nầy ranh ma cứ như là như điệp viên James Bond 007 không bằng, đang cố thu thập tin tức về bọn mình đó. Trở về mục tiêu chính đi. Bây giờ anh Lê no say rồi, anh có giỏi thì trổ tài điệp viên xem nào. Mỗi đứa tụi em sẽ thưởng cho anh một cái hôn , một trăm phần trăm lặng lẽ. Anh mà đoán đúng được cả năm cô thì anh sẽ được cởi trói, chịu không ?
Lê bật cười :
– Đoán sai thì sao ?
– Thì anh sẽ bị lột hết quần áo, trói bỏ trước phòng ông Khoa Trưởng vào sáng mai.
– Úi cha ! Ác độc dữ vậy. Còn anh đoán trúng thì được cởi trói à ? Rồi anh cởi mặt nạ, biết hết mặt mũi của các em còn gì ?
– Anh biết được mặt tụi em rồi là anh …phải chết. – Giọng của “Chanel” tư nhiên đanh lại.
Có tiếng shotgun lên đạn cái “xoạch” ở phía trước, bên trái của chàng. Lê lắc đầu lia lịa :
– Ê ! Đừng đùa kiểu đó chớ . Có chết thì thà rằng anh được chết … trên bụng em sướng hơn. Ô kê ! Anh chấp nhận cuộc chơi. Khai diễn đi !