An chạy lại ôm lấy nàng, nhưng lại một lần nữa, chàng chỉ chụp vào khoảng không và.té nhào xuống giường mà Cúc cũng .chẳng biết gì. Vừa rồi chàng muốn đập nhè nhẹ vô đầu con mào như mọi khi mỗi lần khen thưởng nó một điều gì, không ngờ lần này con mèo lại có phản ứng quái lạ và ác liệt như vậy. Tới khi nó chạy ra cửa, An lại làm thêm một lầm lỗi nữa là rượt theo nó nên con mèo lại thất thanhkêu lên và cong đuôi chạy xuống dưới nhà ngay. Điều này làm Cúc sợ hãi hơn cả, tim nàng muốn nhẩy tung ra khỏi lồng ngực. Cúc lụp chụp nhấc điện thoại gọi cho Luận. Điện thoại reo thực lâu mới thấy có tiếng trả lời.
– Alô…
– Anh Luận đó hả?
– Phải, Cúc đó à. Có gì không em?
– Em xin lỗi đánh thức anh dậy, nhưng…
– Không sao đâu, có chuyện gì không em?
Cúc ngần ngừ, nàng muốn nói nhưng không biết mở lời ra sao.
– Em… em…
– Em làm sao rồi?
– Em sợ quá… con mèo…
Có tiếng Luận cười hì hì trong máy.
– Con mèo thì có gì đâu. Con mèo nhà em hay con mèo nào khác?
Cúc nói thực nhanh.
– Con mèo của em, nhưng mà… nhưng mà nó kỳ lắm.
– Nó làm sao?
– Cúc nói như muốn khóc.
– Nó cào em và nổi điên lên một cách bất thường.
Tiếng Luân hốt hoảng.
– Em… em có sao không: Bây giờ nó đâu rồi.
– Em bị chảy máu nhiều.
– Em đừng sợ, anh sẽ tới ngay.
– Dạ… dạ, anh tới mau nha anh.
Cúc đặt máy xuống, nàng ngồi thở hồng hộc. Những ý nghĩ kỳ quái hiện ra lung tung trong đầu óc nàng. Từ hôm đám táng tới giờ, Luận là người hăng hái giúp đỡ mẹ con nàng nhiều nhất. Cúc không có thân nhân gì ở Mỹ này cả, còn An cũng chỉ có một ít họ hàng thật xa, nghe tin chàng chết, gọi điện thoại phân ưu qua loa vì họ ở những tiểu bang khác không thếnào tới giúp đỡ gì gia đình chàng được. Hơn nữa, khi còn sống, An cũng rất lơ là với họ hàng, thành ra họ còn tệ hơn bạn bè. Cũng vì thế mà bây giờ Cúc chỉ còn nước bám lấy Luận. Sự thực thì Luận cũng không phải là người thân thiết cho lắm. Nhưag cách đây mấy tháng, tự nhiên Luận nói với nàng cái cảnh ngày hôm nay. Trong trường hợp An chết đi, cuộc sống nàng sẽ ra sao? Vì dù sao thì tuổi tác An cũng chênh lệnh với nàng nhiều quá.
Lúc đầu Cúc chỉ cho là Luận nói chơi. Nhưng khi nghĩ kỹ lại thì quả thực chàng có lý. Bởi vậy Cúc mới đôn đốc An phải mua bảo hiểm nhân thọ cho cả gia đình. Đây là nghề của chàng, An chiều vợ ngay. Hơn nữa, chàng cũng muốn lấy một ít ưn dụng với hãng bảo hiểm chàng đang cộng tác và sốtiền bảo hiểmnhân thọ cho cả gia đình chàng lên tới cả trăm ngàn ngay tư ngày hôm đó.
Khi an táng chồng xong, Cúc nghĩ ngay tới cuộc sống tương lai. Quả thực món tiền bảo hiểm của An là sự sống cho gia đình ngày hôm nay. Nếu không có nó, chắc chắn gia đình nàng sẽ khốn đốn ngay. Và lẽ dĩ nhiên, người giúp đỡ nàng trong lúc này còn ai hay hơn là Luận. Vì chính Luậnbày ra vụ này. Hơn thếnữa, chàng cũng lại làm chung một hãng bảo hiểm với An và hiện nay cũng phải nhận thấy rằng; ngoài tuận ra đâu còn ai hăng hái giúp đỡ nàng như chàng nữa.
Điều đó cũng chẳng có gì khó hiểu, Luận là kẻ độc thân, không vướng mắc gia đmh, nên chàng muốn làm gì thì làm. Còn những bạn bè khác của An, những người có gia đình đâu dám xốc vác việc ngươi khác ngày đêm như Luận.
Có tiếng chuông reo. Cúc mừng rỡ chạy xuống nhà mở cửa. Gió ở ngoài thổi thốc vô trong nhà. Luận nói lớn:
– Vô đi vô đi. để anh đóng cửa lại cho. Đang có bão đó.
Cúc rối rít, nói:
– Anh ướt hết rồi.
– Không có gì đâu, em đừng lo cho anh. Vết thương em ra sao rồi?
– Con mèo nó cào em.
Luận nắm lấy tay Cúc kêu lên:
– Trời ơi, bộ nó điên rồi h’ay sao. Em có muốn anh đưa đi bác sĩ không?
Cúc lắc đầu nguầy nguậy.
– Không sao đâu anh. Trời đêm giông bão mà đi đâu bây giờ.
– Thôi được rồi,’nhà có thuốc cầm máu không, để anh băng cho em. Coi chừng nhiễm độc lại khổ thôi. Con mèo đâu rồi.
– Em cũng không biết, nó cào em xong, kêu rống lên và chạy trốn ngay.
– Không lý nó điên rồi à?
Cúc sợ hãi hỏi:
– Có sao không anh?
Luận cố trấn an Cúc.
– Không sao đâu, để anh lấy thuốc sát trùng rửa tay cho em. Băng lại đàng hoàng cho cầm máu, rồi sáng mai đi bác sĩ cũng không muộn.