Luận biết tính dâm dật của người đàn bà này. Chàng chợt nghĩ tại sao không nhân cơ hội này chở béng cô nàng tới đây cho rồi. Luận nói ngay:
– Nếu vậy em sửa soạn đi, đừng cho ai hay anh tới ngủ với em đêm nay nhé.
Chín cười khúc khích:
– Nhấtđịnh là như vậy rồi,.ngu gì.mà cho người thứ ba biết mình có cục vàng chứ.
– Vậy anh tới liền bây gìờ đây.
– Dạ, em chờ anh.
Chỉ vài phút sau, Luậnđã có mặt ở nhà Chín. Nàng lết ra mở cửa cho chàng mà mặt mày tươi rói. Luận bồng Chín lẽn, cắn nhẹ vô tai nàng thì thầm:
– Anh nhớ em ghê đi.
Chín cười khúc khích thực dâm đãng.
– Vậy thì bế em vô phòng đi.
Như đã có dự tính trong đầu, Luận nói ngay:
– Em có muốn anh bế em vềphòng anh không?
Chín tưởng Luận nói chơi, cười cười hùa theo.
– Ờ anh bế em tới đó đi.
Luận ẵm luôn Chín ra ngoài, tiện tay chàng đóng cánh cửa lại. Chín tưởng Luận làm bộ lại cười .khúc khích, nói:
– Ờ phải đó anh ẳm em đì chơi đi.
Nhưng chỉ một giây sau, Chín thấy Luận làm thật. Chàng ẵm nàng ra xe. Mở cửa đặt nàng ngồi xuống ghế. Chín há miệng ngạc nhiên, la lên nho nhỏ:
– Anh… anh Luận à, bộ anh tính đưa em về nhà anh thực đó hay sao?
Luận cười hì hì, nói:
– Cả đời có bao giờ anh nói rỡn chơi cái gì đâu.
Vừa nói, chàng vừa chui vô xe mở máy. Chín hơi bối rối, hỏi:
– Anh không sợ chị Cúc về bất tử hả?
Luận mỉm cười.
– Vé máy bay anh đã mua trước rồi. Còn hai tuần nữa cô ta mới về được. Em có dám ở với anh hai tuần lễ không?
Chín lấy tay đập đập lên vai Luận liên tục.
– Anh đừng có làm thực nữa đó nhe. Em nhát ba cái vụ này lắm đó. Tối nay bắt cóc người ta về nhà anh đã là quá lắm rồi. Còn ở đó mà nói hai tuần lễ nữa hay sao?
Luận cười hì hì, nắm lấy tay Chín, đưa lên môi hôn nhẹ một cái.
– Da em thơm như thế này, anh còn muốn bắt cóc em cả đời nữa chứ nói gì có hai tuần lễ.
Chín ngả đầu vô vai Luận sung sướng nói:
– Anh có nói thực không đó, nếu anh không có chị Cúc, em dám theo anh luôn lắm đa.
Luận đã biết phải làm gì với người đàn bà dâm đãng này. Chàng luồn một tay vô vạt áo ngủ mỏng manh của Chín. Nàng rên lên nho nhỏ, thì thầm:
– Coi chừng người ta nhìn thấy nghe anh.
Mắt vẫn nhìn về phía trước lái xe, Luận nói:
– Em thử nhìn coi ngoài đường có ai đi lại giờ này không?
Chín cười khúc khích.
– Anh khôn quá đi.