Bé Hai nghe Bẩy thi sĩ hăm, sợ quá nhẩy ra khỏi xác mẹ cậu ta liền. Chín dẫy lên mấy cái, nằm vật ra rồi tỉnh dậy thấy không khí có vẻ khác thường, hỏi:
– Sao, bây giờ còn ai muốn nhờ Cậu Hai Trạng cái gì nữa không?
Bẩy thi sĩ đang cơn tức giận, đả liền một câu.
– Nhờ cái gì nữa mới được chứ. Cậu ăn nói tầm bậy tầm bạ, nghe chói tai quá, còn làm ăn buôn bán được cái gì nữa đây?
Chín ngơ ngác, dùng giọng trẻ con như thường lệ, hỏi.
– Cháu nói cái gì mà tầm bậy tầm bạ hả chú Bẩy? Bẩy thi sĩ mỉa mai.
– Mới giở chứng đây mà đã quên rồi sao hả Cậu Hai Trạng?
Chín không hiểu Bẩy thi sĩ ám chỉ điều gì, vì khi hồn bé Hai nhập vô xác nàng thì Chín không còn biết gì nữa, lúc ấy sự sống của Chín bị dán đoạn mà chính nàng cũng không hay. Khi hồn bé Hai nhẩy ra khỏi xác Chín thì sự sống của nàng lại nối tiếp mà chính Chín cũng không biết vừa bị gián đoạn. Bởi vậy nghe Bẩy thi sĩ nói nàng ngẩn ngơ, hỏi:
– Chú Bẩy nói cái gì kỳ cục vậy. Tôi giở chứng hồi nào?
Lý đứng gần đó cố im lặng từ lâu, tới bây giờ không còn chịu nổi nữa. Nàng không biết Cậu Hai Trạng có về thực sự hay là bà Chín dựa cớ nói toạc móng heo chuyện chồng chị lẹo tẹo với bà chọc tức chị. Nhưng dù cho là Cậu Hai Trạng có về thực sự hay là bà Chín giả bộ thì vụ Bẩy thi sĩ lẹo tẹo với bà Chín cũng đã quá rõ ràng rồi. Máu hoạn thư bốc lên tới đỉnh đầu, chị bỗng chu lên:
– Đồ chó đẻ, thì ra hai đứa mày lẹo tẹo với nhau từ bấy lâu, qua mặt bà.
Nói tới đây, Lý nhào tới nắm tóc Chín ghì xuống sànnhà. Chín tuy què quặt, hai chân nàng vắt vẻo như không có xương, nhưng hai cánh tay Chín khỏe như tay đàn ông vì hàng ngày nàng phải dùng tay để di chuyển thân thể. Bởi vậy khi Lý nhào tới, ghì đầu Chín xuống. Phản ứng tự vệ, nàng ôm chặt lấy Lý vật xuống thật dễ dàng.
Cả nhà náo loạn, kẻ la, người hét. Bẩy thi sĩ luýnh quýnh chạy vòng vòng. Hai người đàn bà lăn lộn dưới đất đã tới lúc xé quần xé áo nhau kịch liệt. Bộ ngực nung núc của Chín bật tung ra trắng ngần, nhẩy tưng tưng. Chiếc quần của nàng cũng rách toạc, để lộ mộtbờ mông tròn lẳng, chắc nịch.
Còn Lý cũng chẳng hơn gì, quần áo nàng cũng bị Chín xé tả tơi Coi bộ còn thảm não hơn Chín một bực. Thân thể gần nhưtrần truồng, da thịtphơi ra trắng nõn. Có lẽ hai địch thủ có cùng một tâm lý; Xé quần áo nhau, làm xấu cho thiên hạ coi chơi. Tới khi tàn cuộc thì khách khứa cũng đã ra về hết tự bao giờ. Còn lại một mình Bẩy thi sĩ và hai người đàn bà gần như trần truồng, nhìn nhau thở hồng hộc. Lúc đầu Bẩy thi sĩ còn níu người này, kéo người kia, can ngăn, lúc nhỏ nhẹ, lúc quát tháo. Nhưng không ai nghe anh nên tức mình, mặc kệ cho cả hai muốn làm gì thì làm. Hơn thếnữa, khách khứa cũng đã về hết rồi còn cần gì. Bẩy thi sĩ nghĩ cứ để hai con mụ này cấu xé nhau cho bõ ghét. Anh ta ngồi xuống ghế sa lông giữa nhà nhìn hai người đàn bà vật lộn và cấu xé nhau.
Tới khi cả hai cảm thấy không còn lý do gì để quần thảo với nhau nữa thì tự động dang ra, mỗi người một góc ngồi thở hồng hộc.
Lý ôm mặt khóc rưng rức, kể lể:
-Tôi thấy chị tội nghiệp. Thân thể tật nguyền nên để chồng con giúp đỡ chị kiém chác sống. Ai ngờ chị lại manh tâm giựt chồng tôi. Còn bô bô cál miệng giả vờ Trạng này, Trạng nọ. Trơ tráo bêu xấu tôi giữa thin hạ như vậy, thử hỏi còn trời đất nào nữa chứ…
Sau một màn vật lộn tơi bời, cho tới giờ phút này Chín vẫn không hiều tại sao Lý lại biết được chuyện thầm kín của mình với Bầy thi sĩ. Nghe Lý kẻ lể, bà tự nghĩ không lý cậu Hai Trạng đã nhập xác vô nàng thực sự mà khai ra việc làm lén lútcủa mình với Bẩy thi sĩtrước mặt mọi người thực hay sao? Chín ngần ngừ hỏi:
-Tôi hỏi thực… cô Bẩy. Chuyện cô nói tôi làm bộ giả vờ Cậu Hai Trạng nói cái gì xin kể rõ cho tôi nghe. Đừng có tự nhiên nổi cơn tam bành lên nói chuyện tào lao vu oan giá họa cho người ta như vậy là không được.
Lý nhìn chồng căm tức, nói lớn:
– Đó anh Bẩy, anh nói đi. Nói đi cho người yêu của anh nghe, để bả khỏi thắc mắc nữa. Đừng để tôi phải nói. Bả lại bảo tôi vu oan cho bả. Hai người có làm gì với nhau thì tự nói cho nhau nghe đi.
Bẩy thi sĩ thấy lúc này yên lặng là vàng nên ngồi tỉnh bơ, nhìn lên trời như đang tìm vần thơ, mặc cho ai nói gì thì nói. An thì đứng dựa vô bàn thờ từ nãy tới giờ nhìn mọi người mà không biết phải làm gì. Còn bé Hai thấy mẹ và Lý đánh nhau lúc đầu cuống lên, chạy vòng vòng, la hét. Nhưng nào có ai nhìn thấy, hoặc nghe thấy gì đâu. Bởi vậy chỉ một lúc sau, cậu ta cũng như An đứng trơ trơ mà nhìn.
Bỗng An nghĩ; tại sao không nhân cơ hội này, khích cho bé Hai nhập xác bà Chín nói rõ chuyện gia đình chàng. Không chừng sự xuất hiện của bé Hai trong giờ phút này vừa giúp chàng, vừa giúp vợ chồng Bẩy thi sĩ làm hòa với nhau. Chàng quay qua bé Hai nói:
– Bé Hai à, cháu nhìn thấy cô Bẩy có tức cười không?
Bé Hai từ nãy tới giờ rầu rĩ, tự nhiên nghe An nói vậy, nhìn chàng hỏi:
– Chú nói cô Bẩy tức cười cái gì?
An mỉm cười, nói:
– Cháu coi kìa, cô ta bị mẹ cháu xé rách hết quần áo mà cứ ngồi đó khóc như em bé ấy.
Mặt bé Hai hơi tươi lên, nói:
– Ừ héng, sao cô Bẩy không biết mắc cỡ hả chú. Coi kìa, hì hì…
– Cháu có muốn chọc cho cô Bẩy điên lên chơi không?
Bé Hai lắc đầu nguầy nguậy.
– Không đâu, không đâu… cháu chọc cô ấy, cô ấy lại đánh mẹ cháu đó.
An cười ha hả thực sảng khoái, nói:
– Chú có cách làm cho cô ấy sợ mẹ cháu thì sao?
– Chú làm sao?
– Chỉ là cháu có muốn không đã, chú làm liền.
Bé Hai gật đầu.
– Dạ, chú làm đi.
An giao hẹn.