VN88 VN88

Làm tình với bà chị đồng hương – Truyện 18+

Chị phải giục đến mấy lượt, tôi mới ké né nằm xuống. Chị còn thun bớt người để tôi có chỗ rộng hơn. Tôi quay lưng về phía chị để chị yên chí và dặn: ngủ đi khuya rồi. Chị cũng nằm yên một lúc rồi mới rụt rè hỏi: anh ngủ chưa. Tôi cho biết cũng còn thao thức. Chị nhoài tay kéo tôi quay mặt lại phía chị, ôm cứng tôi vào người và rềnh rang kể: để em thuật lại chuyện em bị hiếp trên tàu cho anh nghe. May ra thổ lộ được thì em mới bớt bị dằn vặt.

Tôi háo hức chờ nghe chuyện của chị. Dường như kiểu nằm của hai người chưa đủ trở nên môi trường thích hợp nên chị kéo tôi sát gần vào và lựa đặt khuôn mặt tôi áp gần ngực chị. Vẫn là chị cố tình để mũi tôi gần vú bên phải, chị ôm lấy đầu tôi nép vào, hôn lên tóc tôi để lấy trớn. Tôi lim dim mắt hít sâu hơi thịt da chị, lòng rạo rực đợi chờ.

Tiếng chị rào rào như trời đổ cơn mưa, lúc thoang thoảng, lúc xa xăm, đều đều ngào ngọt. Tôi nhớ mãi câu chuyện của chị.

Chủ tàu phải cậy cục ra giá mãi mới mua được bãi. Đám công an biên phòng thuận cho tàu rút ra, nhưng không kéo dài quá 30 phút. Hai bên xác định ngày giờ và lúc ấy chủ tàu mới bắt đầu nhận khách. Công việc đa đoan, nào phải thương thuyết với tàu lớn, lo chôn dầu, dự trữ thức ăn và phương cách con thoi đưa khách đi.

Chị được móc nối qua một người bạn, ngả giá 2 cây vàng/đầu người. Chuyến hải hành bắt đầu ngay tại bờ biển thành phố, nhằm vào đêm cuối tháng không trăng. Hẹn đến nơi đến chốn mới phải chung tiền. Tuy vậy, chị cũng cụ bị đem theo chiếc nhẫn, để lỡ khi bị lộ có cái lót tay cho đám dân phòng hay công an mà thoát.

Đúng như hẹn ước, tàu ra đi thong dong. Mãi khi đã tách bến xa xa mới nghe láo nháo trong bờ đèn đuốc đốt sáng trưng và lẹt đẹt súng nổ. Ai cũng mừng và xem như mình may mắn. Nghe kể ghe thì nhỏ mà người đi quá đông, lại có một số ăn theo bất đắc dĩ chủ tàu cũng phải chịu vì sợ lộ nên ai cũng hồi hộp.

Tàu ra tới biển, trời tối đen ngòm, trông lại thành phố thấp thoáng bóng đèn buồn hiu hắt. Có người đã vẫy tay nói lời giã biệt quê hương. Đàn bà, trẻ em được giúi xuống hầm, hầu tránh say sóng và gây rộn rịp. Đàn ông nằm lềnh khênh trên sàn tàu hoặc lang thang khắp chốn. Lên tới tàu lớn, cảnh tượng cũng y như vậy.

Tàu chọn theo hướng Mã Lai để chóng tới nơi. Đêm lạnh buốt, ngày nóng rát vì gió và mùi nước mặn, nhiều người nôn mửa mật xanh mật vàng vì lần đầu bị nhồi sóng biển. Chị cũng xoay mòng mòng, mắt đổ lệ kèm nhèm và bụng xót mà không ăn được. Qua ngày đầu cũng thấy yên, bờ biển quê hương đã xa tít mù tắp.

Trên đường, thi thoảng có gặp tàu nước ngoài lướt qua, nhưng tất cả nằm im re vì không biết tàu nào là bạn hay là vô phúc gặp đúng tàu Liên Xô bắt, dẫn trở lại thì khốn. Đàn ông cũng bị xua ráo xuống hầm, càng ngột ngạt vì hơi người bị nén và mùi mồ hôi chưa tắm. Trên sàn chỉ còn loe hoe vài tài công và vạn chài, giả dạng tàu giã cào đi làm tôm cá.

Cảnh sống lẫn lộn, chật hep khiến nhiều người tỏ ý thất vọng. Họ nghĩ trả tiền để được đi thảnh thơi, chứ đâu ngờ bị ép còn hơn cá mòi cả lũ. Thật là đầu óc ai cũng quá ngây thơ, đi vượt biển mà đòi giống đi du lịch bằng tàu. Nhưng mọi việc đã lỡ rồi, muốn hay không muốn cũng chẳng gỡ được nữa.

Sang ngày thứ hai thì đám chủ tàu cự nhau loạn xạ. Tay này đổ tay kia bỏ quên la bàn nên giờ tịt đường chẳng biết ra sao. Ai nghe cũng nhốn nháo, niềm tin rụng rơi dần. Các bà đã bắt đầu thở dài sườn sượt. Các chị thì thấp thỏm lo, không ai nói ra song trong đầu đều lảng vảng sợ gặp tàu hải tặc. Tiếng kinh cầu đã vang lên ban ngày lẫn ban tối, gồm đủ tên các vị giáo chủ thế gian.

Tàu u u đi như thế thêm một ngày nữa thì nghe tài công hô hoán: bà con nín lặng, đừng nhộn nhạo, đang có đoàn ghe chạy về hướng mình. Người mừng, người lo, người cầu xin an lành và mong được chở che gặp tàu cứu giúp.

Tình hình càng lúc càng dồn nén khó thở. Cho đến khi tài công hốt hoảng kêu lên: họ ra lịnh đậu lại chờ khám xét. Lo lắng hơn hết là các người nữ, ai cũng chắp tay lâm râm cầu nguyện. Dù chưa ai từng gặp song trong đầu ai cũng mường tượng vô phúc nếu lọt vào tay tàu hải tặc.

Quả như thế, tiếng máy cao tốc xé nước rẹt rẹt va cạ vào tàu, làm nghiêng chao lắc dữ dội. Rồi tiếng la hét và tiếng dây đỏi liệng rột rẹt trên sàn tàu, lơ lớ chẳng ai hiểu người xứ nào nữa. Tiếng máy tàu bị tắt, giờ chỉ còn bị lôi theo sức ép đẩy của những ghe kia.

Một lát thì tất cả đều im. Tiếng chân chạy rầm rập trên mặt sàn lí nhí vọng xuống hầm như lũ chuột. Và cửa hầm bị mở bung, những ngọn mã tấu và súng chĩa lăm lăm, gọi mọi người chui lên. Lếch tha lếch thếch, ai cũng lừ nhừ vì mệt và vì không ăn uống được. Bọn hải tặc khoắng dao, mã tấu, hét đàn ông ngồi bệt xuống sàn tàu, hai tay úp lên đầu tất cả.

VN88

Viết một bình luận