Dung làm bộ ngần ngừ một chút rồi mới nói:
-Ờ, cũng được. Anh qua liền đi nha.
Trong khi chờ đợi Quan đến, Dung vội vả nhảy vào phòng tắm. Nàng cần phải sạch sẽ thơm tho bởi vì Dung biết chắc là Quan sẽ làm gì….Chiếc xe thể thao màu đỏ rượu chát của Quan đưa hai người ra đến xa lộ Quan quay sang hỏi Dung:
-Bây giờ mình đi đâu đây?
-Em cũng…hỏng biết đi đâu nữa.
Quan trố mắt ngạc nhiên:
-Ủa, sao em bảo là phải đi giao đồ gì đó mà?
-Ờ, nhưng mà em mới gọi phone lại thì…hỏng có ai ở nhà hết.
Thật sự thì làm gì có đồ mà giaọ Chẳng qua Dung nhớ Quan nên kiếm chuyện vậy thôị Quan cũng lờ mờ đoán được tâm ý Dung, Chàng làm bộ nói lãng qua chuyện khác:
-Vậy thì thôi, Để hôm khác anh đưa Dung đi, bữa nay tụi mình đi chơi luôn nhé.
-Đi, mà đi đâu mới được.
-Tùy ý Dung, hay là mình ra phố uống nước.
-Thôi, Dung sợ chỗ đông người lắm.
Quan khoái chí. Sợ chỗ đông người có nghĩa là thích chỗ vắng người. Mà trên khắp thế giới này đâu có chỗ nào vắng bằng….cái phòng của chàng. Quan gạ gẫm:
-Vậy, mời Dung đến nhà anh chơi cho biết. Ba má anh nhắc Dung hoàị
-Ơị…mà ghé nhà anh một chút thôi nghe.
-OK, ngồi chơi một chút, trời mát anh đưa em ra biển hóng gió.
Chiếc xe thể thao của Quan rẻ vô exit, quay trở lai hướng nhà Quan. Bước chân vào nhà Quan, Dung ngỡ ngàng, nàng cứ tưởng đâu là Quan ở chung với cha mẹ Nào ngờ Quan thuê studio room ở riêng. Trên bàn sách báo, băng video ngổn ngang. Quan vừa dọn dẹp để lấy chỗ cho Dung ngồi, vừa nói chữa thẹn:
-Đó, em thấy chưa, nếu có cô nào ở đây thì nhà của đâu có bê bối như thế nàỵ
Dung vừa hồi hộp trong bụng, vừa tò mò. Đây là lần đầu tiên nàng bước chân vào căn phòng với một người đàn ông. Quan mở tủ lạnh lấy nước mời Dung xong chàng lại trên giàn stereo cho nhạc trổi lên. Chàng xoay qua Dung:
-Sẵn đây để anh dợt cho Dung vài bước. Em nhảy còn yếu lắm đó.
Dung nghe nhắc tới vụ nhảy là má nàng nóng bùng lên. Nàng làm bộ cầm ly nước đưa lên miệng cho đỡ ngượng:
-Tại Dung cũng ít đi chơi nên chẳng cần gì nhảy haỵ
-Biết vậy rồi, nhưng cuộc sống ở xứ này là phải biết nhảy để xã giao chứ em.
Vừa nói Quan vừa đưa tay tắt bớt ngọn đèn rồi kéo tay Dung đứng dậỵ Thường ngày trong những tiếp xúc với mọi người, Dung ít nói nhưng không có nghĩa là nàng khù khờ. Mà ngược lại Dung suy luận nhận xét rất nhanh và chính xác. Nhưng hôm nay trong căn phòng vắng với một gã thanh niên. Dung thấy người mình như co rút lại, trở nên nhút nhát. Nàng ngoan ngoãn đứng lên theo Quan mà miệng không dám nói một lời.
-Để anh tập cho Dung nhảy Slow Tango.
-Sao lại Slow Tango? Nghe lạ quá.
-Đâu có gì lạ, nhạc chơi điệu slow nhưng mà mình nhảy tango chậm Đẹp lắm.
Vừa nói, Quan vừa vòng tay ra sau lưng Dung miệng lẩm bẩm đếm nhịp:
-1,2,3,4,1,2,3,4,1……
Hai chân Dung cứ lúng túng bước loạn cào càoo lên. Đáng lẽ Quan bước tới thì nàng bước lui nhưng Dung lại bước tới làm hai thân thể nhập dính vào nhaụ Quan thừa cơ hội, chàng cố tình dạy làm sao cho Dung cứ bước trật mãi để chàng có dịp cạ cái đồ nghề của chàng vào mu Dung. Quan tập cho Dung thế nào mà chưa tới 10 phút người Dung đã bủn rủn. Hai gò má nàng đỏ hây hây, mặt nóng bùng như say rượu. Biết “con mồi” đã bắt đầu thấm thuốc, Quan tiến thêm bước nữạ Chàng âuu yếm bảo:
-Em cứ tập trung tư tưởng coi theo bước chân anh nè.