Dung cỡi bỏ hết áo quần rồi bước vào ngâm mình trong làn nước ấm. Ngày nào cũng vậy, Dung có thói quen sau khi đi bơi về, bao giờ nàng cũng nằm ngâm mình trong nước ấm khoảng một tiếng đồng hồ. đó là thời gian riêng tư và thích thú nhất của nàng. Cha mẹ Dung đã già rồi, lại không có con traị Dung là con gái lớn, dưới nàng còn có người em gái nhỏ hơn nàng hai tuổi, vì vậy, hai ông bà yêu thương lo lắng cho hai chị em vô cùng. Dung nhắm mắt lại, lan man nghĩ ngợi. Hình ảnh Dũng lại trở về trong đầu nàng.
Từ ngày Dung và Hòa, em nàng, được Dũng hướng dẫn bơi lội, Dung cảm thấy yêu đời hẳn. Tánh tình nàng hoàn toàn thay đổị. Truơ’c kia, Dung là một người con gái sống nhiều về nội tâm. Ngoài giờ học, Dung sống khép kín trong bốn bức tuơ`ng của gia đình. Trái với nàng, Hoà lại thích hợp với những hoạt động bên ngoàị Hoà lúc nào cũng nhí nhảnh, vui tuơi, thích văn nghệ, ca hát, khiêu vũ. Vì vậy mà hầu như trong các cuộc vui, ít khi vắng mặt Hoà. Sợ Hoà đi một mình không tiện, nên cha mẹ Hoà cho Dung đi theo. Buổi họp mặt của những người trẻ bao giờ cũng ồn ào. Tiếng nhạc , tiếng la hét, chen lẫn tiếng cười nói cùng tiếng cụng ly, tiếng rược Champagne nổ dòn dã. Hoà cùng các bạn đang quay cuồng ngoài sàn nhảỵ Dung ngồi một góc, miệng cắn ống hút trong ly nước ngọt theo dõi cuộc vui. Bỗng một giọng nói trầm ấm cất lên bên cạnh.
– Sao cô không nhập cuộc mà ngồi một mình vậy ?
Dung quay lại, một người thanh niên đẹp trai, thân hình căn đối, ăn mặt gọn gàng ngồi cạnh nàng tự bao giờ mà nàng không hay biết.
Dung trả lời khép nép:
– Dạ ….em không biết nhảỵ
Gã thanh niên trợn mắt ngạc nhiên:
– Cô không biết nhảỵ thiệt không ?
Dung trợn mắt lại:
– Em nói thiệt, có gì mà anh ngạc nhiên ?
-Anh ngạc nhiên thật. Tai vì anh tưởng….chỉ có mình anh không biết nhảy
Cả hai đều cười xòạ Dũng xoè tay ra thân mật bắt tay Dung:
– Anh tên là Dũng
-Em…. Dung
Hai người trợn mắt nhìn nhau ngạc nhiên thêm một lần nữa. Dũng, Dung, sao ma lại tương tự nhau dữ vậy. Bây giờ mới có dịp nhìn kỷ Dũng. Nàng đoán có lẽ Dũng chỉ hơn nàng 2,3 tuổi gì đó thôi. Guơng mặt rám nắng, vầng trán cao thông minh, mái tóc bồng bềnh có vẻ rất nghệ sĩ. đặc biệt nhất là đôi mắt. Cặp mắt Dũng như có sức thu hút mãnh liệt làm bối rối người đối diện. Dũng mở đầu câu chuyện
-Dung có hay đi party như vầy không?
-Chỉ thỉnh thoảng thôị tại vì Dung quen biết ít lắm, còn anh thì sao ?
-Anh thì…bạn bè lôi kéo suốt ngày, nhưng mà quê vẫn…..quê
– Anh nói thế chứ em chẳng thấy anh quê một chút nào hết.
-Quê chứ. Bằng chứng là mọi người đang tham gia cuộc vuị chỉ có mình anh là lạc lỏng, ngồi đây nói chuyện với Dung
– Á à …chắc là anh muốn nói Dung quê mùa, ngồi một góc nên anh thấy tội nghiệp nên mới lại nói chuyện với Dung cho đỡ buồn phải hôn?
– Anh không có ý như vậy, nhưng nếu muốn Dung nói thế thì..cũng được. Cả hai đứa mình đều nhà quê, đều tội nghiệp hết, nên ngồi noí chuyện với nhau cho đỡ buồn.
Hai người cười vui vẻ. câu chuyện trở nên thân mật hơn.
Dung thấy Dũng dễ mến, nói chuyện duyên dáng và có học nên Dung không còn e dè như lúc đầu nữa nàng hỏi thăm Dũng
-Anh Dũng còn đi học hay là đi làm vậy?
Dũng thật thà trả lời:
– Cách đây khoảng sáu năm. Dũng mới có 20 tuổi vừa bước vào đại học thì mẹ Dũng mất nên Dũng buồn quá, cố học mà không vô nên Dũng đi làm.
-Dũng đang làm ngành nào vậy ?
-Dũng đang làm huấn luyện viên bơi lội cho câu lạc bộ thành phố