Vậy là Nhung về ở nhà của Quang từ sau buổi gặp gỡ đó. Nhà Quang rộng lắm. Có tất cả hai tầng. Quang dọn xuống căn phòng dưới ở luôn để chừa cả tầng hai cho hai mẹ con Nhung. Ngay từ chiều hôm đó, mẹ Nhung trổ tài nấu ăn. Hai già đình quây quần bên bàn ăn thật hạnh phúc. Phải nói mẹ Nhung nấu ngon thật, nhất là cái món canh chua cá bông lau. Quang ăn no đến cành hông rồi mới quay về phòng mình ôn bài. Cả buổi cậu chẳng nói câu nào cả vì hai bà mẹ cứ thi nhau chọc Quang cái nết ăn nhẹ nhàng như con gái.
Tối đó, Quang đang say sưa ôn bài, cậu vẫn bật những bản nhạc thật quen thuộc. Tiếng gõ cửa làm Quang giật cả mình. “Cốc, Cốc”. Theo thói quen cũ, Quang vẫn để y đấy. Cậu vẫn chỉ mặc độc mỗi cái quần cụt, tay cầm cuốn sách. Quang nói vọng ra:
– Ai đấy! Vào đi! Đừng gõ cửa chi cho mệt!
Nhung buớc vào. Quang bối rối vùng chạy xuống tấm nệm lấy mềm che thân thể lại chỉ chừa cái đầu. Quang hỏi:
– Nhung đấy hả! Có việc gì không?
Nhung lại vò vò hai tay, nàng bẽn lẽn nói:
– Nhung có chuyện muốn nói rõ với Quang, để Quang hiểu rõ đừng cho là Nhung nói dối!
Nhìn nàng thật tội, hai gò má lại đỏ hồng trông thật ngây thơ. Nhung tuyệt đẹp. Quang lắp bắp mấy câu:
– Nhung cứ nói đi! Đừng sợ! Để Quang mặc cái áo đã! Xin lỗi nha!
Nhung bất đầu mở lời khi Quang lò mò lần tay lấy áo mặc lại.
– Thật ra! Thật ra nhà Nhung không giàu như Nhung nói với mấy bạn ở lớp. Nhung sợ mấy bạn khinh mình nên mới khoe vậy. Thật ra nhà Nhung ở tận miệt dưới ấy, nghèo lắm. Mẹ Nhung thấy cực quá nên gom góp của cải cùng Nhung lên thành phố mong rằng sẽ đổi đời. Ba Nhung chết lâu rồi. Đó Nhung nói hết rồi đó. Quang hiểu chứ, đừng nói với ai nha! Nếu không Nhung xấu hổ không dám đi học đâu.
Quang đã mặc áo vào rồi. Cậu bò ra khỏi chăn rồi nói vài câu cho Nhung yên lòng.
– Quang hứa sẽ không cho ai biết cả! Nhung yên tâm!
Từ đó trở đi, Nhung và Quang trở nên thân nhau hơn nhiều. Quang mến Nhung ngoài vẻ đẹp bên ngoài còn tính nết dễ thương. Nhung mến Quang vì sự tỉ mỉ ân cần giành cho Nhung. Sự xuất hiện của Nhung kéo theo rất nhiều sự thay đổi của Quang. Quang không còn ủ dột mà trên môi cậu luôn có nụ cười tươi tắn. Hằng ngày, mỗi khi Quang đi học về, luôn có một bàn ăn nóng hổi chờ cậu, Quang lại có rất nhiều dịp được trò chuyện với Nhung, không riêng vì những lúc hai bà mẹ bận rộn làm việc nhà mà còn trong lúc hai đứa cùng học chung. Quang phát hiện ra Nhung học rất giỏi. Nhờ sự giúp đỡ của Nhung, Quang học hành ngày càng khá hơn. Từ chổ ái mộ vẻ đẹp của Nhung, dần dần Quang đã yêu nàng thật sự. Quang quyết định chọn một dịp thật thích hợp để bày tỏ tình cảm đó với nàng.
Đó cũng lại là một hôm trời mưa tầm tã. Như mọi khi, Quang đứng đợi Nhung tại một trạm xe gần trường để cùng nhau về nhà. (Nhung dặn Quang làm vậy. Mỗi ngày, Quang về trước đợi Nhung. Sau đó Nhung mới ra chỗ hẹn rồi hai đứa mới về. Nhung làm vậy để giấu các bạn về chuyện mình dối họ là con nhà giàu). Nhưng lạ thay, Quang đợi mãi mà Nhung vẫn không thấy Nhung đến. Đã gần nửa tiếng trôi qua, trời mưa ngày càng nặng hơn. Quang vẫn đứng lặng lẻ ở trạm xe chờ đợi.
Gần mười lăm phút sau thì Nhung mới xuất hiện. Nhung đi lết thết trong cơn mưa dầm dề làm cho bộ áo dài mỏng của Nhung bó sát người nàng. Bộ đồ lót màu trắng bên trong lại lộ ra. Nhưng hôm nay lạ lắm, Quang để ý thấy nơi hạ bộ Nhung có chút ít thứ gì màu đỏ, người Nhung thì như thất thần, quần áo nàng lôi thôi. Quang tự hỏi:
– Lạ thật! Khi nãy lúc ra về Nhung còn vui vẻ lắm mà. Sao bây giờ lại như vậy?
Quang lo lắng hơn nữa. Cậu í ới gọi:
– Nhung! Nhung! Lại đây! Quang đây mà!
Hình như Nhung không nghe thấy. Tiếng của Quang bị át đi bởi tiếng mưa. Quang nóng ruột quá, cậu không gọi nữa mà chạy thẳng ra ngoài mưa. Quang kéo ghì Nhung lại:
– Nhung! Quang đây mà! Nhung sao vậy?
Nhung nhận ra Quang. Nàng ôm chầm lấy cậu ngay. Hai mắt Nhung sưng to vì nước mắt. Nhung nói trong tiếng nấc:
– Quang ơi! Quang ơi! Hết rồi!
Quang vỗ về Nhung hỏi:
– Hết là hết cái gì? Nhung nói rõ coi!
Nhung lại nấc như sắp bật ra tiếng khóc:
– Hu hu! Nhung bị thằng Hiếu, nó … nó.
Quang hỏi gấp hơn:
– Thằng Hiếu làm sao?
Lần này Nhung khóc thật. Hai mắt nàng ướt lệ:
– Thằng Hiếu nó cưỡng hiếp Nhung đó! Hu hu!