“Đúng rồi, Vợ anh là Trần Thị Quỳnh Loan. Em quen bà ấy hả ? “
“Vâng, bà ấy chính là mẹ em. “
“Nhưng em họ Nguyễn mà ? “
“Như em đã nói, người đàn ông tốt bụng đã giúp mẹ con em, nhận em là con nuôi nên em mang họ ông ấy “
Thình lình chuông điện thoại reo vang, Phúc vội vàng chụp ống nghe.
“Hello “
“Hello Loan. Anh đây, Phúc đây “
“Oh Phúc, chúng ta có thể nói chuyện với nhau được không ? “
“Được em ạ. Chúng mình có nhiều chuyện để nói, nhiều hơn em tưởng đấy. Anh yêu em lắm…..”
“Thật không anh ? “
“Thật em ạ. Chưa bao giờ anh yêu em hơn lúc này. “
“Anh chưa rõ em thật sự là ai, nên anh đã tìm thú vui với người khác phải không ? “
“Không, anh rất yêu em. Xin lỗi em. Đó là lỗi lầm của anh. Anh không muốn làm em đau lòng “
“Anh có định trở về nhà không ? “
“Có, nếu em cho phép “
“Vâng. Anh về nhé. Xin lỗi anh. Vì quá yêu anh, em mới ghen, nên có thái độ bất nhã với anh. Đừng giận em nhé. Em yêu anh. Tha lỗi cho em “
Phúc gác điện thoại. Nghe cuộc đối thoại của hai người, Liên vui mừng, biết mẹ yêu Phúc và cũng còn yêu mình, thì cuộc tình tay ba sẽ được giàn xếp một cách ổn thỏa, liền quay số điện thoại gọi mẹ.