– Thế…cô nương là quan quân triều đình à?!
Nguyệt Thư đáp lời nàng bằng một giọng gắt gỏng:
– Chuyện của người khác thì đừng nên nhúng mũi vào mà mang hoạ!
Nàng chủ quán nước nghe Nguyệt Thư nói thế thì im bặt, không dám hỏi nữa, y lời mà làm. Chừng thời gian một bữa cơm thì Nguyệt thư đã tắm xong. Nàng bước trở ra ngoài, trên người mặc bộ áo vải mộc mạc của nàng chủ quán đem cho. Tuy không đẹp bằng bộ đồ lụa sặc sỡ của nàng nhưng vẫn còn hơn khoác ái áo hôi hám của lũ cướp rừng. Nàng uống mấy hớp trà rồi lấy trong chiếc bọc trên lưng ngựa ra một đĩnh bạc ném lên bàn nói ngắn gọn:”Tiền trà đấy!” Rồi phi ngựa đi một mạch, kéo theo hai gã sơn tặc lết theo sau trông thật hoạt kê.
Nàng cưỡi ngựa thẳng đường mà đi đến xế chiều thì đã vào đến địa phận La Sơn thôn. Liền tím một quán trọ ghé vào nghỉ chân. Nàng thuê độc một phòng. Thả hai tên sơn tặc vào ấy rồi một mình ra ngoài mua sắm. Nàng mua một bộ trang phục thật đẹp, nhiều màu sắc, cả phấn son trang điểm là những thứ mà nàng đã bị bọn sơn tặc lột phá trong rừng. Nhìn nàng sau khi thay bộ cánh mới đã trở lại dáng vẻ một tiểu thư đài các khi nào. Kế đến nàng ghé vào hiệu rèn, đưa cho gã thợ một bản vẽ không rõ viết gì bên trong, căn dặn gã cứ theo những gì trong ấy mà làm. Sáng mai sẽ đến lấy hàng rồi quay về quán trọ. Nàng gọi một bữa thịnh soạn cho mình còn hai gã sơn tặc thì bảo tiểu nhị đem cho hai thúng cơm thừa. Hai gã ức đến nghẹn cổ nhưng cũng phải cố nuốt xuống mà ăn vì “có còn hơn không”. Giữ được cái mạng ngày nào hay ngày ấy.
Xong bữa, nàng lôi hai gã sơn tặc lên phòng đóng kín cửa. Mình ngồi lên giường xếp bằng luyện công, còn hai tên sơn tặc thì thuỷ chung vẫn dứng yên một chỗ. Hai gã này nhiều lần đã được nàng thả thoán nhưng vẫn không bỏ chạy. Nguyên nhân là vì trước đó nàng đã dùng một miếng bạc vụn nhỏ vận lực điểm vào yếu huyện trên cơ thể chúng. Miếng bạc này đã tẩm kịch độc. Cứ mỗi ba canh giờ là độc tính phát tác. Làm cho cơ thể như có trăm ngàn mũi kim nhỏ đâm chích, đau đớn toàn thân, lại lúc nóng lúc lạnh, sống mà như đã chết, thà chết còn hơn sống. Nên bọn chúng muốn trốn cũng không trốn được.
Nguyệt Thư vận công một hồi lâu, trong người nóng ran, cơ thể như bị lửa thiêu đốt. Công phu nàng luyện tên là Âm Phong Hủ Cốt, mang nặng âm tính. Luyện càng nhiều thì âm khí lại càng tích tụ, nếu không dùng dương khí hoá giải thì có thể tẩu hoả nhập ma. Vậy nên luyện môn tà công này. Cứ đến kỳ hạn là phải tiếp dương khí vào cơ thể để trung hoà âm tính, âm dương hoà hợp cân bằng. Đó cũng là lí do mà hai gã sơn tặc còn sống đến bây giờ.
Cơ thể Nguyệt Thư càng lúc càng nóng, âm khí toả ra khắp phòng làm hai gã sơn tặc bỗng cảm thấy bứt rứt khó chịu, cột cờ dựng đứng mà không hiểu tại sao. Nguyệt Thư vận công thêm một lúc, cơ hồ không thể chịu được nữa liền đứng phắt dậy, một tay hất tà áo qua một bên, để lộ rõ mồn một cái lồn ửng đỏ sưng mọng lên vì nứng, dâm thuỷ chảy thành dòng tí tách xuống chân. Tay kia sử cách không trảo nắm đầu hai tên sơn tặc dúi thẳng vào lồn mình, nói qua tiếng thở gấp:
– Hơơ..hờ..! Liếm…liếm lồn ta..mau..u…nhanh..! Không ta giết..t..!
Hai tên sơn tặc dâu dám trái lệnh. Lập tức ra sức bú mút lồn mỹ nhân, lưỡi khua qua khua lại khắp mu lồn, lưỡi thọc vào trong lồn ngoáy điên dại.
Hai gã là miễn cưỡng phải bú lồn cho nàng. Với gã hộ pháp thì chẳng sao vì hắn vốn là một tên tay sai trong băng đảng sơn tặc, nghe sai bảo đã quen, nên bây giờ bị bắt bú lồn với hắn cũng không có gì là to tát. Nhưng với tên đầu lĩnh lại khác. Hắn vốn là một tên đầu lĩnh oai danh lừng lẫy. Băng đảng của hắn đóng địa bàn trên núi đã thực hiện không biết bao vụ cướp phá khiến ai nghe đến cũng phải khiếp sợ. Vậy mà một đời anh hùng nay lại biến thành nô lệ của một đứa con gái, hắn cảm thấy cực kỳ uất hận và đau khổ. Hắn bây giờ chẳng khác gì một thứ dâm cụ cho mỹ nữ thoả mãn xác thịt. Giờ đây hắn lại đang phải lui cui mà liếm lồn cho nàng. Liếm lồn mỹ nhân thì ai chả thích. Nhưng mỗi khi liếm lưỡi hắn lại đụng phải lưỡi của tên hộ pháp kia cũng đang phải ra sức bú mút. Thật là kinh tởm và tủi nhục.
Mỹ nhân không rừng rên lên những tiếng nhục dục, nàng vạch hết áo xống, đưa tay lên tự xoa bóp bầu ngực căng tròn của mình, tay lại nắm đầu tên sơn tặc mà gí vào lồn. Vú nàng bự đến nỗi nàng có thể dùng tay nâng nó lên ngang tầm miệng rồi ngoạm lấy đầu vú mút lấy mút để. Nhìn nàng tự bú vú mình mà không một nam nhân nào có thể làm ngơ được. Ngay cả tăng nhân tu hành đắc đạo còn khó vượt qua ải này. Nói chi là kẻ phàm phu tục tử.
Hai tên sơn tặc vẫn tiếp tục bú mút lồn nàng. Âm lộ trong lồn nàng chảy ra như suối làm ướt cả mặt hai gã, chảy ròng xuống đất. Dâm thuỷ chảy ra mang theo âm khí tích tụ trong người nàng. Luồng âm khí tích tụ có chỗ thoát ra ngoài làm nàng cảm thấy dễ chịu hơn. Nàng vẫn đứng đó, dạng háng, rên la, xuýt xoa. Được một lúc, nàng cảm thấy âm khí thoát ra bên ngoài đủ, liền đẩy hai tên sơn tặc ra rồi lên giường nằm. Nàng nằm nghiêng, một chân giơ cao lên trời chờ đợi. Theo chỉ thị của nàng, Gã đầu lĩnh phải xuống dưới đụ nàng, còn tên hộ pháp thì chìa cặc ra cho nàng bú mút. Tên đầu lĩnh dù muốn dù không cũng phải cắn răng đụ nàng, vì hắn biết mạng sống của hắn là ở trong tay nàng. Nếu làm nàng phật ý thì hậu quả ra sao hẳn ai cũng biết.
Như đã nói ở trên. Hai gã sơn tặc kia răm rắp nghe lời nàng là vì nàng đã dùng nội lực cấy vào người hai gã một mảnh bạc tẩm độc cực mạnh. Tên hộ pháp bị nàng cấy bạc vào gần tử huyệt phía sau gáy. Còn tên đầu lĩnh không biết ma xui quỷ khiếng thế nào lại bị nàng cấy ngay gần huyệt hội âm, cách lên trên chừng một đốt ngón tay. Huyệt hội âm tuy không phải là tử huyệt nhưng nó lại là cầu lưu của đường dẫn tinh. Các dây thần kinh vùng hạ bàn tập trung ở đây nhiều nhất. Bao bọc quanh ống dẫn tinh đến các vị trí khác. Có thể nói đây chính là trung tâm vận chuyển của hệ sinh dục. Miếng bạc mà Nguyệt Thư cấy vào người gã sơn tặc đầu lĩnh nằm lèn chặt ngay cái cầu nối ấy. Làm các đường vận chuyển qua đó gần như bế tắc. Mỗi lần cặc hắn cương lên, các mạch máu nở ra đụng phải miếng bạc làm hắn đau thấu tận xương tuỷ. Bây giờ nàng lại bắt hắn phải đụ nàng thật mạnh thì quả là một cực hình. Người bình thường được cặc đụ lồn thì tất nhiên vô cùng sướng khoái. Còn đối với gã đầu lĩnh thì mỗi cái dập, cái nắc của hắn vào lồn mỹ nhân đều nén các mạch máu nơi hạ bàn của hắn đụng mạnh vào mảnh bạc. Hắn đau còn hơn bị muôn vàng kim châm đâm vào đấy. Dái hắn tê buốt, bụng hắn quặn đau. Cặc của hắn cơ hồ đã mất hết cảm giác sướng khoái mà thay vào đó là cái đau kinh khủng như bị hành hình. Nếu tên hộ pháp phía trên được mỹ nhân say sưa bú cặc, sướng khoái lên tiên thì phía dưới gã đầu lĩnh như đang nằm ở mười tám tầng địa ngục. Hắn bặm môi nghiến răng, nước mắt chảy ròng ròng, vẫn phải ra sức đâm thọc không dám giảm tốc. Nghuyệt Thư biết hắn đang chiu cơn đau hành hạ bán sống bán chết thì đắc chí lắm, nàng uốn éo thân mình, mông nàng sang qua sàng lại, Lồn nàng bóp ép siết chặt cặc hắn làm mỗi cái nắc của hắn trở nên khó khăn hơn. Hắn phải dùng nhiều sức để đâm cặc vào lồn nàng. Và tất nhiên càng dùng nhiều sức đồng nghĩa với việc hắn càng đau đớn. Nguyệt Thư khoái chí cười khẩy:
– Sao? Đau lắm hả? Đó cũng là do ngươi tự chuốc lấy mà thôi! Ai biểu ngươi dây vào bản cô nương làm gì, để đến bây giờ thân tàn ma dại thế này! Nào! Đụ tiếp đi chó cưng của ta! Dộng cặc vào lồn ta này! Có sướng không? Có khoái không hả? Hahahaha…Nhìn mặt ngươi nhăn nhó thế kia chắc là sướng chịu không nổi chứ gì? Vậy thì nắc mạnh lên nữa đi! Tận hưởng cái đau đớn…à không. Cái sướng khoái nơi con cặc của ngươi đi. Ngươi có phúc lắm mới được hầu hạ bản nương như thế này. Phải vui lên chứ! Rồi ngày sau ngươi xuống âm phủ sẽ có dịp khoe với đồng bọn dưới ấy:”Lúc ta còn sống đã được làm con chó theo hầu hạ Nguyệt giáo chủ, thật là phúc ngàn đời mới có!”. Hahahahahaha……! Đụ mạnh lên, mạnh nữa lên! Hahahaha….!