– Bản nương là người giữ lời! Hôm nay tha cho mạng chó nhà ngươi! Co giò mà chạy xa đi trước khi bản nương đổi ý!
Tên nọ nghe thấy thế thì mừng quýnh. Ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh. Nhưng mới chạy được mươi trượng thì đứng khựng lại rồi hộc máu chết tươi. Nàng nhìn hắn cười khẩy:”Đó là tự ngươi rước hoạ vào thân, không trách bản nương được. Hahaha!”.
Nguyên trong lúc hắn dùng lưỡi lau sạch âm hộ nàng thì đầu lưỡi đã dính phải chất kịch độc trong lồn nàng tiết ra, mãi bây giờ mới phát tác. Nàng cúi xuống tìm cuộn dây thừng khi nãy gã hộ pháp dùng trói mình, vút lên nghe veo véo, đã trói chặt hai tên còn lại thành một xâu. Đoạn lột lấy một cái áo khoác hờ lên người rồi kiếm một con ngựa tốt nhằm hướng đông mà đi, tay thì cầm sợi dây lôi xềnh xệch hai tên thảo khấu. Nàng ung dung cưỡi ngựa, vừa đi vừa nói:”Từ bây giờ hai ngươi là tuỳ tùng của ta, à không! Chó cưng của ta chứ! Há há há…! Hầu hạ bản nương cho tốt thì ta sẽ nghĩ lại cái mạng chó của hai ngươi. Còn khọng thì kết cục của ngươi cũng như bọn kia thôi Há há há há..!
Cứ nhằm hướng đông đi thẳng chẳng bao lâu đã ra đến đường lớn. Nơi này cách xa địa bàn thành Lâm An, dân cư thưa thớt. Ít người sinh sống. May thay nàng lại tìm được một quán nước nhỏ ven đường. Chủ quán nước là một cô gái còn trẻ. Nàng định ra đón khách thì lại thấy một thiếu nữ trần truồng, trên người khoác độc một chiếc áo. Phía sau lại có hai gã đầu trâu mặt ngựa bị trói gô lết theo sau, điệu bộ quái dị thì không khỏi e dè, nhưng vẫn niềm nở cười nói:
– Khách quan chẳng hay vào tệ xá uống chén trà mát chăng?
Nữ nhân trên ngựa cười nói giọng nhỏ nhẹ:
– Cô nương cho ta xin một bộ quần áo và một chỗ tắm, ta sẽ trả tiền!
Nàng chủ vâng dạ, bảo nữ nhân ngồi đợi rồi vào chuẩn bị một bồn tắm nhỏ cùng bộ y phục để sẵn cạnh đấy. Nguyệt Thư nghe bảo đã chuẩn bị xong bồn tắm thì hí hửng vào ngay. Ngâm mình trong làn nước mát giữa tiết trời oi bức thật vô cùng sảng khoái. Nàng ngồi ngâm mình trong bồn mà tận hưởng cảm giác mát mẻ ấy. Chủ quán nước xong việc thì đi ra. Thấy hai tên thảo khấu mặt mũi nhăn nhó đang bị cột vào trụ nhà thì cảm thấy ái ngại, hỏi nhỏ:
– Còn…còn hai vị đai gia này…!
Nàng nói thanh âm khá nhỏ. Cơ hồ chỉ người bên cạnh mới có thể nghe được. Nhưng Nguyệt Thư công lực thâm hậu, từ bên trong đã nghe thấy thanh âm của nàng liền nói vọng ra:
– Đừng dây vào chúng, bọn chúng là sơn tặc đấy!
Nàng chủ quán nghe thấy thế bất giác vô cùng kinh sợ, miệng lắp bắp:
– Sơn…sơn tặc ư?!
Nguyệt Thư đáp:
– Phải, bọn chúng là sơn tặc đấy, khó công lắm ta mới bắt được, cô cứ đem cho chúng xô nước để uống là được rồi, không cần để tâm đến làm gì!
Nàng chủ quán hỏi lại: