VN88 VN88

Đọc truyện sex dài thế giới dâm 18+

Một câu truyện sex dài và hay nhất…Vào thập niên 60, những người tò mò, hoặc tin tưởng vào bùa ngải, ít ai không biết tới thầy Mười ở cầu Bình Lựi, ông vào khoảng 70 nhưng thân thể rất tráng kiện, nước da ngăm đen, người hơi lùn. Những lời đồn đãi chung quanh cuộc sống của thầy Mười nhiều khi nghe tới rợn người. Những quyền phép mà người ta nói về ông vượt xa óc tưởng tượng của các nhà văn chuyên viết về chuyện ma quái.

Từ Sàigòn đi tới cầu Bình Lợi, cách khoảng 500 thước gần tới chân cầu, một con đường đất nhỏ bên tay phải dắt tới những thửa vườn dừa, cam và mận đầy ăm ắp. Vô trong chừng hơn cây số, quẹo tay trái, gặp ngay một căn nhà ba gian hai trái, có mái ngói đỏ bạc mầu, đó chính là nhà thầy Mười.

Thầy Mười sống với vợ con, nhiều người ngạc nhiên về số tiền thầy kiếm được hàng tháng không phải là ít, vậy mà thầy Mười sống rất lam lũ, vợ con hàng ngày nấu xôi đi bán rạo kháp vùng. Khi bước chân vô nhà thầy Mười, trong căn phòng khách, chẳng ai có thể tin được ông già này lại là một ông thầy bùa nổi danh như vậy.

Trong phòng khách, một chiếc bàn gỗ mộc mạc, sáu cái ghế đơn sơ, trên bàn lót miếng kiếng, ở bên dưới tấm kiếng, mấy tấm hình vợ con xếp lung tung trông thật quê mùa. Một bình trà và mấy cái chén nhỏ để trong chiếc khay bằng nhôm cũ đã tróc nước sơn. Thầy Mười tiếp khách ở đây.

Đọc Đọc truyện sex dài thế giới dâm 18+

Doc truyen sex dai the gioi dam 18+

Ngồi trong phòng khách nhìn ra vườn, quả là một khung cảnh nên thơ, có lẽ thầy Mười đã tốn rất nhiều công phu cho vườn cây trái này.

Những mùa trái cây nở trộ, khách Sàigòn tới vườn cây của thầy Mười, ít ai muốn về, nhất là vào dịp hè, trời Sài gòn nóng nực, trai gái kéo xuống vườn trái cây của thầy Mười tình tự, nô đùa thật thích thú. Nhưng ngay trong vườn cây, một cái am nho nhỏ, chiều dài khoảng 6 thước, chiều ngang hơn 3 thước, nằm lạnh lùng, mặc dù chưa tới gần, mọi người đã ngửi thấy mùi nhang trầm thơm ngát mùi thơm không lấy gì làm lạ với những người mộ đạo Phật, vì đấy cũng chỉ là những loại nhang thơmbán đầy dẫy ở ngoài chợ và chùa chiền nào cũng có.

Nhưng không hiểu sao, mùi nhang này tỏa ra từ căn nhà nhỏ bé kia, có một sức quyến rũ lạ lùng. Tuy nhiên, khi bước chân tới gần căn nhà nhỏ đó, ai cũng có cảm giác lành lạnh rợn người, như phải băng qua một bãi tha ma vào những đêm trời tối. Mọi người đều biết đó là nơi thầy Mười thờ phượng và luyện phép, nuôi ngải. Chưa có một người nào có đủ can đảm bước vào nơi đây một mình, kể cả những thầy bùa của những môn phái khác, dù cho đã từng đi lại với thầy Mười nhiều lần. Người ta gọi đây là Am Thầy Mười nơi bất khả xâm phạm và là trung tâm của những chuyện kỳ bí ghê hồn.

Lần đầu tiên San được gặp thầy Mười vào một ngày hè, trời thực oi bức. Buổi sáng hôm đó đã có một trận mưa nho nhỏ, nhưng không làm cho cái nóng của Sàigòn giảm sút chút nào?

Vừa bước vào vườn cây thầy Mười, San đã cảm thấy tâm hồn thực thảnh thơi. Có lẽ mầu xanh của lá, hương thơm của hoa, cũng như dáng dấp của những chùm mận nặng trĩu trên cành làm chàng quên đi một Sàigòn đầy cát bụi.

Hôm nay, San và sư phụ chàng tới gặp thầy Mười có hai mục đích: Thứ nhất là đem một thân chủ xuống cho thầy Mười giúp dùm vài công chuyện nan giải. Thứ hai là thầy Tư muốn giới thiệu San với thầy Mười, vì cách đây mấy tháng, San đã chính thức được làm lễ “Xuất Sư”.

Thầy Mười chính là đệ tử duy nhất, xuống núi sau cùng và kề cận Sư Tổ khi mãn phần. Cũng vì lý do này, những sư huynh đệ của thầy Mười rất kiêng nể ông trong đó có sư phụ San.

Được gặp thầy Mười là một điều thích thú. San đã nôn nóng muốn gặp ông từ lâu, nhưng không được phép. Có lẽ với kinh nghiệm nhiều năm, hễ cứ học trò nào đem xuống giới thiệu cho thầy Mười là y như rằng; không sớm thì muộn, thầy Tư mất luôn đệ tử đó!

Họ thường lén lén, lút lút xuống cầu xin thầy Mười chỉ dạy những điều thầy Tư chỉ dành cho những đệ tử đã được làm lễ xuất sư, có nghĩa là có thể lập am thâu đệ tử, quảng bá môn phái.

Những người sau khi đã được làm lễ xuất sư rồi, không bao giừ được nhận người khác làm thầy mình nữa, mặc dù cho có học hỏi ở người đó trăm ngàn phép thuật, cũng chỉ coi là trao đổi và cùng tu luyện mà thôi. Đó là lý do duy nhất San biết tại sao, dù thầy Tư rất quí mến thầy Mười và mà hôm nay chàng mới được gặp thầy Mười. Điều này đã mặc nhiên cho thấy; trên phương diện tu luyện, quảng bá pháp thuật của môn phái đã có sự cạnh tranh thương mại rồi!

Truyện dâm 18+ cực sex hay dài

Doc truyen sex dai the gioi dam 18+ hinh 2

Vừa bước chân qua cổng vườn, mấy con chó nhào ra sủa vang, cô thân chủ theo sau vội thụt lại. Thầy Tư cười hì hì, nói lớn:
– Thầy Mười đâu rồi, không ra đuổi mấy con chó quỉ này đi, bộ trốn trong đó đặng tụi tôi nấu xong nồi thịt cầy mới ra phải không?

Tiếng cười thực sảng khoái vang lên làm cho mọi người giật mình. Thầy Mười đang leo xuống từ một cây mận gần đó, vừa cười vừa nói:
– Cứ mỗi lần thầy Tư xuống thăm tôi là hăm thịt mấy thằng đệ tử này của tôi. Bữa nào tôi làm thịt một con xem thầy có dám ăn không?

Trong môn phái điều kỵ nhất là ăn thịt chó. Cũng vì vậy mà mấy ông thầy thường đem vấn đề ăn thịt chó nói chơi hoài.

Có một điều không hiểu tại sao, hồi San chưa nhập môn đã ăn thịt chó nhlều lần mà không thấy khoái khẩu chút nào, nếu không muốn nói là sau này thấy người ta ăn thịt chó là mình còn buồn nôn nữa. Vậy mà sau khi theo thầy Tư học bùa, luyện ngải, thịt chó là món ăn làm San thèm thuồng, tới nhiều khi muốn bỏ thầy, lìa Tổ, để chén một bữa thịt cầy cho thỏa mãn. Cũng vì thế mà chàng hiểu tâm trạng của cả thầy Tư lẫn thầy Mười, thường lôi vấn đề ăn thịt chó ra nói cho đỡ thèm.

Lơn tơn đi ra cổng, thầy Mười vẫn giữ nụ cười thật tươi. Tới đuổi mấy con chó đi, thầy Mười chỉ ngay San nói:
– Có phải chú em này là thầy San đó không?
San giật mình vì không hiểu tại sao thầy Mười lại biết mình, thầy Tư quay qua nhìn San cười hì hì.
– Tôi dám chắc mấy thằng đệ tử tôi đem hình thầy cho thầy Mười coi rồi. Thầy đừng có để thầy Mười dằn mặt đó.
San cười giả lả.
– Dạ thưa thầy con đâu dám. Với thầy Mười thì cần gì phải dằn mặt. Lúc nào con lại không biết đang đứng trước núi Thái Sơn. Là học trò của thầy từ lâu, ai lại không biết thầy Mười là đệ tử cưng của Sư Tổ. Chính thầy là sư huynh của thầy Mười, thầy cũng biết điều đó hơn ai hết mà.

Thầy Tư mỉm cười, ông biết San vừa nhắc khéo thầy Mười thân phận bề trên của mình, điều mà nhiều khi vì tài giỏi hơn thầy Tư, thầy Mười thường né tránh cấp bậc đàn em đó.
Thầy Mười cười lớn.
– Khéo thật, khéo thật. Chỉ một câu nói diện kiến này của thầy San, tôi đã biết thầy Tư chọn không lầm người cho xuất sư. Chẳng bù với đám đệ tử của tôi, không đáng sách dép cho thầy. Thôi, mời tất cả vô nhà đi.

San vừa định nói thêm vài lời tâng bốc, thầy Mười đã quay lưng đi vô trong. Mọi người lẽo đẽo theo sau.
Hình như thầy Mười không chạy, coi bộ ông ta đi rất thong thả mà vừa đó đã tới thềm nhà rồi, trong khi mọi người còn lếch thếch ở mãi ngoài sân.
Thầy Tư lẩm bẩm:
– Lại giở trò rồi, đó là phép thâu đất. Đi một bước bằng ba. Tôi biết, hễ gặp đệ tử mới của tôi là thế nào ông ấy cũng dằn mặt. Chứng nào vẫn tật đó.
San mỉm cười:
– Với ai thì thầy lo, còn con đã xuất sư rồi, những điều thầy Mười biết, mình cũng biết chứ có lạ lùng gì đâu.
Thầy Tư lắc đầu.
– Thầy lầm rồi, trong môn phái, cả trăm người được xuất sư, nhưng chưa có ai qua mặt được thầy Mười đâu. Nhiều điều thầy Mười làm mà tôi chưa bao giờ được nghe Sư Tổ nói tới, chứ đừng nói là luyện được nữa.
– Như vậy có nghĩa là Sư Tổ mãn phần, thầy Mười đương nhiên là chưởng môn.
Thầy Tư lắc đầu.
– Không phả chỉ vậy, lúc đầu ai cũng tưởng như thế. Khi thầy Mười mang tin Sư Tổ chết về, họp anh em lại, dở bức di chúc của Sư Tổ ra. Ai cũng tưởng là di huấn lập thầy Mười lên làm chưởng môn. Lúc đó, tụi tôi đứa nào cũng lễ mể đem quà tặng tới. Đến khi mở tờ di huấn ra, chỉ có vẻn vẹn mấy chữ:

Phật tại tâm.
Bạo phát bạo tàn.
Hồn ai nấy giữ.
Chân không.

Đúng là nét chữ của Sư Tổ, mọi người hoảng kinh vì biết là Sư Tổ không chỉ định chưởng môn mà để lại một lời cảnh cáo thôi.

Tuy nhiên, hai chữ cuối cùng “Chân không” thì quả thực chưa ai hiểu thấu.

Nhiều người lấy thiền triết ra giải nhưng cũng không ổn, vì có nhiều lẽ nghịch lý với môn phái. Cái không không của nhà Phật cũng chẳng hạp với những gì các đệ tử trong môn phái đã học được. Bởi vậy, cho tới giờ này, di huấn vẫn là một điều bí mật.
– Bây giờ tờ di huấn đó ở đâu hả thầy?
– Để ở trong am thầy Mười.
Con muốn coi được không?
– Ai coi mà không được, duy chỉ có điều thầy Mười lộng vô khuôn lớn để sau lưng tượng Phật Tổ, gắn liền vào tường, che màn lên nên không gỡ ra được.
– Trong số các thầy, bộ không ai muốn giữ tờ di huấn của Sư Tổ à?
– Ai mà không muốn, nhưng mà thầy Mười đâu phải tay dở!!

Tự nhiên San linh cảm có điều gì không ổn. Di huấn của Sư Tổ chưa được hiểu rõ ràng và đó cũng là những lời duy nhất của vị Sư Tổ sau cùng để lại. Nay thầy Mười giữ để thờ phụng. Như vậy, có khác gì chính thầy Mười là chưởng đâu.

Những đệ tử được xuất sư có ai lại không muốn được tận mắt nhìn thấy di huấn này. Như vậy có nghĩa là phải tới bái kiến thầy Mười để được nhìn thấy di huấn. Hơn thế nữa, thầy Mười lại là người xuống núi sau cùng và chôn cất Sư Tổ, thử hỏi những bửu bối của ngài hiện ai giữ, nếu không phải là thầy Mười.
Nghĩ vậy nên San hỏi thầy Tư:
– Thưa thầy, ngoài di huấn đó ra, thầy Mười còn đem xuống núi những gì khác không?
Thầy Tư gật đầu:
– Không ai biết hết được những gì thầy Mười đem từ núi xuống.
– Nhưng ít nhất lúc Sư Tổ còn sống, cũng có người lên thăm nuôi và biết được Sư Tổ có những gì chứ?
– Mấy năm chiến tranh lan rộng, không còn ai dám lên núi gặp Sư Tổ nữa. Chỉ còn thầy Mười là người duy nhất ở trên đó thôi, đến lúc Sư Tổ chết, cũng phải là gần mười năm xa lìa đám đệ tử. Những gì sau này Sư Tổ luyện được đâu có ai biết, ngoài thầy Mười.
– Nếu vậy tại sao Sư Tổ không cho thầy Mười làm chưởng môn?
– Ai lại không biết tâm tánh thầy Mười. Ông nổi tiếng về chuyện tà ma thôi. Những điều tốt lành không làm ông có hứng thú.
Nói tới đây, mọi người đã đi tới thềm nhà.
Thầy Mười đang đứng ở đó chờ, ông nhìn San tủm tỉm cười:
– Hôm nay thầy San tới đây, chắc chắn phải ở lại đây tới sáng mai rồi. Nghe nói thầy làm ở Cục An Ninh cũng được tự do lắm, không phải trực gác gì phải không?
– Dạ, con lo phận sự ở ngoài nên miễn trực gác.
– Đi lính như thầy khỏe ru, chẳng bù với mấy thằng đệ tử tôi; đi hành quân mút mùa, lâu lâu mới được về, bởi vậy chẳng có đứa nào tu luyện được môn nào cho ra hồn cả!
Thầy Tư mỉm cười nói vô:
– Tôi cũng may mắn có được thầy San, nếu không cũng chẳng biết phải làm sao. Tụi mình già quá rồi mà đệ tử chẳng có đứa nào đủ sức cho xuất sư cả. Nghĩ cũng buồn.
Thầy Mười trầm ngâm:
– Cái kiểu này, chiến tranh kéo dài rồi lấy ai nối nghiệp mình đây. Dù cho có xuất sư được mười ông thì chỉ vài năm sau cũng có tới tám ông bỏ cuộc, còn hai ông đi vào đường bá đạo, làm tan nát hết, lúc ấy Tổ cũng bỏ, Phật cũng chê mà thôi.
Bỗng thầy Tư cười lớn, nói nửa đùa nửa thật:
– Hôm nay mới nghe được thầy Mười nói một câu nhơn đức.
Thầy Mười cười ha hả, nói với San:
– Thầy San đừng có nghe lời thầy Tư mà nghĩ xấu cho tôi nhé. Dù mình có luyện tà ma nhưng ăn hiền ở lành. Trời Phật cũng độ.
San nói bọc theo:
– Dạ, thầy bà cốt giừ được cái đức là Trời thương rồi. Còn chánh hay tà là người đời gán ghép đâu có quan hệ gì.
Nghe San nói, thầy Mười có vẻ khoái lắm. Ông nhìn thầy Tư cười hể hả:
– Thầy Tư nghe chưa. Tôi bắt đầu khoái thầy San rồi đó. Tôi bảo đảm với thầy, nếu Sư Tổ còn sống, chắc chắn ngài cũng vui lắm. Không lý chức chưởng môn lại lọt vào tay đời sau chúng hay mình sao?
Thầy Tư chỉ mỉm cười, ông nhìn San nhắc lại một phần lời di huấn của Sư Tổ:
Phật tại tâm. Hồn ai nấy giữ nghe thầy San.
San lật đật nói:
– Dạ… dạ, thầy Mười thương thì nói nhưvậy thôi, con biết mình hơn ai hết mà. .
Đến bây giờ thầy Tư mới chỉ người con gái đi theo, nói với thầy Mười:
– Đây là cô Lệ, chủ quán rượu bán cho Mỹ ở Sàigòn. Cô Lệ theo tôi cũng lâu, nay tôi muốn đem cô ấy lên đây nhờ thầy giúp một tay.
Bỗng thầy Mười bật cưừi ha hả:
– Sao khéo quá vậy, không lý là cái duyên của thầy San.
San lật đật nói ngay:
– Thưa thầy, con với cô Lệ không có gì đâu, cô Lệ cũng biết mà.
Từ lúc tới đây tới giờ, Lệ chỉ lẽo đẽo theo sau mọi người, bây giờ nàng mới lên tiếng:
– Dạ thưa thầy Mười, con-lên đây để xin thầy ít món đồ về buôn bán thôi chứ con với thầy San là chỗ quen biết lâu rồi. Con không dám nghĩ tới chuyện khác đâu.
Thầy Mười mỉm cười:
– À, tôi có nói gì chuyện này nọ đâu. Tôi nói cái duyên là hôm nay ông Tổ trong cây chuối hột của tôi luyện đúng 100 ngày. Đang cần một nam một nữ để thỉnh ông Tổ ra. Tôi già rồi, luyện ba cái phép này tội nghiệp quá, hơn nữa, kiếm mấy đệ tử nữ cho loại bửu bối này cũng khó. Cái này chỉ hạp cho các cô cần để mồi chài đàn ông thôi. Hôm nay cũng có một bà sồn sồn muốn tới thỉnh để mồi chài cái ông quan gì trên quận, xin mở cái quán. Tôi đang định cho bà ta hay, nhưng còn đang chần chờ, vì nghĩ cũng tiếc cho công trình 100 ngày của tôi, chỉ để cho bà ta xin giấy phép mở cái quán cốc thì uổng quá. Bây giờ có cô và thầy San ở đây quả là cái duyên rồi. Thầy San học được bửu bối mà chính thầy Tư là sưphụ của thầy San cũng chỉ nghe nói mà chưa luyện được. Còn cô gập đúng ngày đem được ông Tổ này về, lo gì làm ăn không khá. Đàn ông sẽ quì dưới chân cô hàng chục đứa cho coi. Nhưng đừng có làm ác, dụ dỗ chồng con người ta mà mang tội đó.

Lệ hớn hở, nói:
– Con xin cám ơn thầy Mười, con xin lỗi đã nghĩ tầm bậy. Xin thầy chỉ cho con phải mua sắm gì bây giờ, con xin đi mua ngay.
Thầy Mười cười hề hề, nói như giễu:
– Phật này không dụng trái cây. Có ai tưởng đến thì xin đi tiền.

Mọi người cùng cười xoà vì cái tếu của thầy Mười. Trong khi đó, thầy Mười luồn tay qua lưng quần, lôi ra một sợi dây cà tha, loại dây được bện bằng chỉ ngũ sắc, có 5 đốt bằng chì cán mỏng, chia sợi dây làm năm khúc, tượng trưng cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Công dụng của loại dây này để độ thân hoặc luyện gồng tùy theo người thầy luyện phép nào vô dây cà tha. Thầy Mười đưa sợi dây cà tha cho San, nói:
– Tối nay đúng nửa đêm, thầy sẽ đưa cô Lệ ra vườn sau, chỗ cây chuối hột tôi luyện bửu bối. Hai người bưng cái tráp nhỏ bằng sừng con tê giác của tôi hứng ngay dưới bắp chuối. Hãy hứng lấy đúng 36 giọt. Trong cái tráp nhỏ bằng sừng tê giác này, tôi có bôi một lớp mỡ voi nên giữ được những giọt nước phép đó trọn vẹn, không thể thấm vào đâu được Khi nào thấy nước không rỉ ra nữa thì phải coi chừng, ngay ở tầu lá chuối non vừa nhú ra, có một ông Tổ nanh heo của tôi được tào lá mới nhô ra đó mang từ dưới gốc cây lên, tôi đã gởi vào thân cây từ 100 ngày trước. Thầy San phải nấm lấy ông Tổ liền, đừng để cho tào lá chuối nở tung ra, hất ông Tổ xuống đất là nước phép hết linh nghiệm ngay. Bởi vì không thể để ông Tổ nhập thổ được. Khi nắm được ông Tổ rồi, thầy bỏ liền vô miệng núc một cái rồi lại bỏ vào miệng cô Lệ để cô ta núc một cái nữa, xong đặt ông Tổ vô cái tráp có mấy hạt nước vừa hứng được, đậy lại là xong.

Lúc nãy, thầy Tư nói thầy San: “Hồn ai nấy giữ là đúng, nhưng sức thầy trong lúc này chưa giữ nổi hồn của thầy đâu bởi vậy tôi mới đưa sợi dây cà tha hộ mệnh của tôi cho thầy. Thầy phải đeo vào tôi mới an tâm được.

San cầm sợi dây cà tha tần ngần. Năm đốt chì cán mỏng để vẽ bùa cuốn vô dây không phải làm bằng chì mà là 5 đốt vàng ròng. Mỗi đốt cũng phải hơn nửa lượng vàng lá. San thắt sợi dây cà tha vào bụng mà nghe hồi hộp lạ lùng.
Thầy Tư bảo chàng:
– Nếu tôi biết luyện phép chuối hột cũng không dám làm. Lấy dây cà tha vàng đâu mà dùng bây giờ.
San cũng đồng ý với thầy Tư ngay:
– Con cũng nghĩ vậy. Dù có học xong pháp môn này cũng đành để đó thôi, lương lính lấy tiền đâu mua vàng lá làm cà tha đây.
Thầy Mười mỉm cười chỉ Lệ:
– Cái đó cô Lệ sẽ lo cho các thầy. Tôi phá lệ lần này, không nhận tiền tổ của cô Lệ. Tôi cho cô đem phép ông Tổ về dùng để mồi chài mấy thằng Mỹ kiếm tiền. Tôi nói trước cho cô Lệ hay, trong vòng mười ngày, cô sẽ kiếm được mười lần hơn số tiền mua vàng để làm sợi cà tha này. Đúng ngày thứ mười một, có một người đàn ông nào cho cô một đồng, cô cứ ỉa ra mang lên đây cho tôi ăn. Còn khi kiếm được nhiều tiền hơn tôi nói, cô phải mua đủ số vàng đem tặng thầy San cho tôi luyện dây cà tha cho thầy ấy, cô có chịu không?
Lệ mừng rỡ nói ngay:
– Dạ… dạ… con chịu, con chịu. Chẳng nói dấu gì thầy, mấy tháng nay ế ẩm, chẳng nói mười ngày mà cả tháng con cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu. Nếu có tiền là con mua vàng lên nạp cho thầy San liền.

Thầy Mười gật gù mỉm cười trong khi cả thầy Tư và San vừa mừng vừa phục thầy Mười hết sức. San không ngờ thầy Mười dám nói mạnh miệng như vậy. Từ hồi theo thầy Tư tới giờ, mỗi lần giúp thân chủ nào điều gì, thầy Tư chỉ dám xin tiền nhang đèn là 36 đồng là cùng, sau này tiền bạc mất giá, thầy Tư tăng lên 360 đồng. Chưa bao giờ chàng thấy thầy Tư đòi ai bạc ngàn cả. Hôm nay thầy Mười nói như vậy có nghĩa là cô Lệ phải trả ít nhất là hai lượng vàng lá. Chàng cũng không ngờ là cô Lệ lại vui vẻ nhận lời như thế.
San còn đang tần ngần, thầy Mười nói tiếp:
– Cô hãy đưa bàn tay phải tôi coi.
Lệ ngoan ngoãn đưa bàn tay ra cho thầy Mười coi ngay. Thầy Mười nắm bàn tay thon nhỏ và trắng muốt của Lệ cúi sát xuống coi thực kỹ. Hai tay thầy nâng niu bàn tay và vuốt nhè nhẹ trong lòng bàn tay cô. Không khí nặng chĩu, mọi người đều im lặng theo dõi mọi cứ chỉ của thầy Mười.

Lệ nhất định không chịu buông chàng ra, San phải năn nỉ mãi, nàng mới buông một tay cầm lấy cái tráp nhỏ, San cũng nắm lấy tay nàng nâng lên. Thân thể Lệ vẫn ghì chặt vào mình chàng, một tay nàng cầm tráp, một tay nàng níu cứng lấy lưng San.

Chỉ một lúc sau người chàng đã nóng lên bừng bừng vì hơi thở và sự cọ sát giữa hai người. Cũng may lúc ấy nước trong bắp chuối bắt đầu rỉ ra, một giọt, hai giọt, rồi ba giọt. San đọc chú thổi vào tráp như lời thầy Mười dậy. Được vào khoảng hơn mười giọt, San bỗng phát giác sự run rẩy của Lệ, bây giờ là những cử động cọ sát thực dâm dật. Thân thể nàng uốn éo như đang chìm trong cơn khoái lạc đê mê tột cùng. San cố cầm lòng niệm chú tới lúc hứng được gần ba mươi giọt thì hình như chàng không tự chủ được nữa! Quần áo Lệ đã bị nàng tự lột bỏ rơi rớt xuống đất tự hồi nào. San run rẩy nhìn thân thể căng cứng của cô gái làng chơi đang bám sát vào mình. Đã nhiều lúc chàng muốn ném cái tráp xuống đất để ôm ghì lấy nàng. Cuối cùng giọt nước thứ ba mười sáu cũng nhỏ xuống. San vội vàng nay nắp tráp lại, bỏ vô túi vải, cột túi vải vào một tầu lá chuối gần đó.

Không biết có phải đây là duyên của Lệ hay không mà khi San ôm ghì lấy nàng, thân thể nàng đứng ngay dưới bắp chuối, nước tiếp tục nhỏ trên thân thể Lệ. Sau này, thầy Mười biết chuyện mới bảo chàng, sự quyến rũ của bùa phép đã đi vào thân thể Lệ vĩnh viễn vì sự vô tình hứng được những giọt nước quý báu của bắp chuối. Đêm hôm đó, sau khi hứng đủ ba mươi sáu giọt nước, cả hai cuộn vào nhau một hồi, bỗng San giật mình vì tiếng kêu của thân chuối như vặn mình để cho tầu lá chuối non lú ra. Chàng nhìn ngay thấy ông Tổ bằng nanh heo chói loà như cục than hồng. Không còn suy nghĩ gì nữa, San vội vàng nhổm dậy, nắm lấy ông Tổ đút vào miệng, nút một cái rồi lại đút ông Tổ vào miệng cho Lệ nút một cái nữa. Xong! Bỏ ông Tổ đó vào tráp, đậy lại, bỏ vô túi vải treo vào chỗ cũ. Chàng lại ôm ghì lấy nàng …

– Em thấy bùa yêu của thầyMười linh nghiệm tới mức nào?
Lệ cười khúc khlch, bộ ngực no tròn ép sát sau lưng chàng:
– Thầy San ơi, quả thực em bắt đầu sợ rồi đó. Mấy thàng bồ em xưa kia dửng dưng bao nhiêu, bây giờ chúng miết em bấy nhiêu, đứa nào không được gần em một ngày, có thể nổi điên lên.
San cười bảo nàng:
– Em đẹp, lại ăn nói ngọt ngao, có thăng đàn ông nào không mê. Nhất là mấy thằng Mỹ xa nhà, chúng điên lên vì em là phải rồi.
Lệ nói liền:
– Không phải đâu thầy San ơi. Em nói cái này thầy đừng méc với thầy Tư nhé. Hồi dùng khăn và nước hoa của thầy Tư. Sau này, em có cả ông Phật nanh heo nữa, vậy mà chẳng ăn nhằm gì. Muốn xin tụi nó một đồng đô la cũng khó một ly Saigon tea phải ngủ cả đêm cũng không xong. Vậy mà trong tưần vừa qua, sau ngày thầy với em luyện phép đó. Mấy thằng bồ em đuổi không đi, xô không chuyển.

Ngày hôm qua chúng nó lãnh lương, em bắt phải nạp hết, không chừa một đồng xu cho đứa nào cả. Bây giờ em phát tài rồi Em mới mua hơn hai mươi lượng vàng chiều hôm qua. Bởi vậy, hôm nay mới rủ thầy tới thầy Mười tạ ơn đó.

San mừng thầm trong bụng, mới có một tuần lễ mà Lệ mua nổi hai mươi lượng vàng, quả thực không thế nào tin nổi. Như thế lo gì hôm nay San không được sợi dây cà tha vàng. Bỗng chàng nghĩ tới câu chú luyện phép hôm đó. Thầy Mười chỉ cho Lệ có ba chữ, ông đã giấu đi mất hai chữ. Ông nói với chàng: ” đừng bao giờ cho ai đủ năm chữ, vì ba chữ cũng đủ mạnh lắm rồi. Hãy giữ lại hai chữ cho “nhà thầy!”.

Tiếng Lệ vẫn thao bất tuyệt phía sau:
– Thầy San biết không, có tối em phải ngủ với năm thằng Mỹ. Chạy phòng này, luồn qua phòng khác. Lừa đứa này, gạt đứa kia. Chúng nó gặp em như cọp đói gặp thịt tươi. Dễ sợ lắm. Nhưng có điều để tụi nó thỏa mãn rồi, nói gì làm nấy ngay cả bảo nằm yên đó để em đi tiếp thằng khác nó cũng nghe, nhưng phải trở lại mới được. Nếu không có bùa phép của thầy Mười, trên đời này có đứa con gái nào làm được như vậy.
San cười nói đùa:
– Nếu vậy chắc bây giờ tôi cũng mê cô Lệ luôn rồi.
Lệ đập mạnh lên vai San cười như nắc nẻ.
– Khiếp, cái thầy này. Có em mê thầy thì có. Tối hôm luyện phép thầy còn dữ hơn tụi Mỹ nữa.
Vừa nói nàng vừa luồn tay qua áo San, rà lên ngực chàng xoa nhè nhẹ, giọng Lệ nhỏ lại:
– Không hiểu sao, sau đêm đó, tự nhiên em nhớ thầy kinh khủng. Ngay cả những lúc ăn nằm với tụi Mỹ, em vẫn tưởng là thầy. Hồi xưa có như vậy bao giờ đâu, em coi đàn ông, con trai như cỏ rác, bất cứ là hạng người nào.
San cười hì hì.
– Cô đừng làm tôi cảm động quá, lái xe xuống ruộng bây giờ đó.
Lệ nói thực trơ tráo.
– Ừ phải rồi, kiếm chỗ nào vắng người, anh lái xe xuống ruộng đi, em nhớ anh muốn điên người lên rồi đó.
Hình như nàng cắn vào lưng chàng, thân thể San cũng đã nóng hừng hực vì sự cọ sát của Lệ. Có lẽ cả đời nàng chẳng bao giờ mặc áo lót hay sao. San cố cầm lòng bảo Lệ:
– Tụi mình tới thầy Mười rồi về, lúc đó em muốn lôi anh đi đâu thì đi.
Lệ cười thực dâm đãng.
– Anh nhớ nhé. Thầy bà không có được nói láo đó. Lúc đó anh chết với em.

San cắn chặt răng, tăng vận tốc xe chạy thực mau, gió đồng nội lùa vào thân thể mát rượi. Hình như Lệ đang kể một chuyện tiếu lâm nhưng chàng không nghe rõ vì gió thổi ù ù qua lỗ tai. Tay mặt nàng vẫn luồn qua áo, ôm ngang bụng San thực chặt. Tay trái Lệ rà trên lưng chàng, nàng gãi nhè nhẹ. Tới giờ này có lẽ Lệ đương nhiên coi chàng như người tình đầu gối tay ấp của nàng, không cần biết San có chịu hay không!

Mặt trời đã lên thực cao, ánh nắng gay gắt nóng bỏng thịt da. May mà xe chạy mau, gió thổi mạnh nên cũng thấy dễ chịu. Nhưng cuối cùng rồi cũng tới nhà thầy Mười. Mấy con chó lại ùa ra sân sủa vang. Đứa con gái của thầy Mười ra mở cửa. Hôm nay thầy Mười đi thăm thân chủ từ sáng sớm, có lẽ phải chiều tối mới về, nên San và Lệ đành phải chờ. Ngồi uống nước một lúc, hai đứa rủ nhau ra vườn.Bóng cây rợp mát, gió thổi hiu hiu, nhìn những chùm mận nặng chĩu, vài con chtm sâu bay qua lại. San cảm thấy thoải mái lạ thường. Hal đứa đi sâu vô trong vườn, qua cái am, đi vô vườn chuối hột bữa trước luyện phép. Không hiểu tại sao, chẳng ai bảo ai, hai đứa cứ đi lầm lũi tới chỗ này rồi cùng ngồi xuống bên cạnh gốc chuối.
– Anh San à…
– Em nói gì?
– Anh đã thử bùa yêu của thầy Mười lần nào chưa?
San mỉm cười.
– Anh biết nhiều loại bùa yêu, luyện cũng nhiều và thử cũng nhiều. Còn bùa phép của thầy Mười thì chưa có dịp dùng qua.
– Thế anh đã bị cô nào bỏ bùa chưa?
San cười lớn:
– Anh cũng đang mong có cô nào bỏ bùa yêu cho anh theo. Nhưng đợi mãi chẳng có ma nào thèm.
Lệ cười khúc khích.
– Thực không đó?
San lập lại lời Lệ nói lúc nãy.
– Thầy bà đâu có ai nói láo bao giờ.
San chưa nói dứt câu, Lệ đã chồm sát vào mình chàng đọc chú rồi thổi mạnh vào mặt chàng. Vừa thổi vừa cười khúc khích. Tự nhiên San choáng váng một giây như mất thần. Rõ ràng Lệ vừa đọc câu chú với đủ cả năm chữ. San hỏi nàng:
– Tại sao em biết hết năm chữ trong câu chú.
Lệ vẫn cười khúc khích, giọng nói nàng ngọt và êm ái lạ thường.
– Anh tưởng em ngu sao? Thầy Mười cho em câu chú có ba chữ. Nhưng anh không nhớ là lúc luyện phép, anh niệm ba mươi sáu lần bên tai em đủ cả năm chữ, Không làm em thuộc lòng được sao?

San tần ngần nhìn Lệ cười, rồi không hiểu sao lại cúi xuống hôn nàng say mê. Nàng ôm lấy chàng. Thân hình bốc lửa của nàng làm San mê đi trong hoan lạc. Chàng lẩm
bẩm lập lại câu chú mà Lệ bừa đọc trong cơn mê sảng đam mê… Dù mệt mỏi, San vẫn ôm cứng thân thể Lệ.

Hình như hôm nay nàng lột xác, từ giọng nói, nụ cười, cho tới ánh mắt cũng làm chàng điên lên được.
– Anh ơi… em yêu anh quá.
– Có phải anh đang nằm mơ không?
– Không phải đâu, em yêu anh thực mà.

San luồn một tay về phía trước, nâng mặt nàng lên, bờ môi Lệ ngọt lịm như trái chín đầu mùa.
Thời gian trôi đi thực mau; trời đã về chiều. Sợ về Saigon trễ, quá giờ giới nghiêm nên San nói với con thầy Mười xin phép về và hẹn chủ nhật tưần sau sẽ tới. Lệ trao năm lượng vàng cho con thầy Mười nói là để làm dây cà tha cho San và còn bao nhiêu xin để tạ ơn thầy Mười.

Khi về tới Saigon, trời đã tối hẳn, định đưa Lệ về nhà nàng nhưng nàng nhất định không chịu. San đành nghe theo lời nàng vào Chợ Lớn kiếm đồ ăn. Khu La Cai đông nghẹt, tối hè nóng nực, bà con Saigon đổ xô ra đường ăn uống. Lệ kêu sò nướng chanh, có lẽ nàng đến đây rất thường nên rành hết mọi chuyện.

Chàng để ý từ lúc tới nhà thầy Mười tới giừ, Lệ luôn tìm cách dựa sát vào chàng, ngồi trên xe, nàng ép hẳn ngực vào lưng San; lúc đi đường nàng nắm lấy tay chàng, thân thể dựa sát vào mình chàng, ngay cả lúc ăn uống, nàng cũng cố tình ngồi cạnh ghế với chàng, để đùi nàng dựa bên đùi chàng.

Tình yêu tới với Lệ như thác lũ, nàng bất chấp ở chỗ đông người; nơi công cộng, những cử chỉ ái ân cuồng nhiệt được biểu lộ bất cứ nơi đâu.

Phần San, trước khi nàng đọc chú thổi vô mặt chàng để đùa rỡn, San còn giữ gìn một chút. Sau đó, không hiểu tại sao chàng buông thả cho Lệ muốn làm gì thì làm.

Con người San mềm yếu đến độ lệ thuộc hẳn vào những hành động của nàng.
Chàng ngoan ngoãn nghe lời Lệ như một con chiên ngoan đạo nghe theo lời kinh thánh.

Cho tới khi ăn uống xong, đưa nhau vô phòng ngủ, cả hai như điên cuồng cuốn quít lấy nhau, thân thể rã rượi mà sự ham muốn vẳn ngùn ngụt. Tới lúc này Lệ mới hỏi chàng:
– Anh ơi… hình như chúng mình yêu nhau vì một quyền lực vô hình nào sai khiến phải không? Em lấy làm lạ không hiểu sao, không thế nào dừng lại được. Em yêu anh một cách lạ lùng.
San cũng nhận ra điều này và bảo nàng:
– Anh cũng có cùng một ý nghĩ như em. Không lý bùa yêu do chúng mình luyện với nhau đã tác dụng luôn vào hai đứa mình.

Lệ gật đầu vì sự nhận xét của chàngi nàng ngồi lọt hẳn vào lòng San, trả lời yếu đuối.
– Em tin là nhưvậy, phép thuật của thầy Mười đã làm cho anh em mình yêu nhau điên đảo.
San hỏi nàng:
– Anh biết phép giải, em có muốn thử không?
Lệ nói ngay:
– Anh còn chừ gì nữa, nếu cứ để tình trạng này, cả hai đứa mình có thể kiệt lực mà chết.

Tuy nói vậy nhưng Lệ vẫn ôm ghì lấy San hôn hít.
Phép giải thực dễ, chàng nhắm mắt lại định thần; niệm câu chú của thầy Mười cho, thổi mạnh vào mặt Lệ, nàng rùng mình liên tiếp.

Trong khi đó San cũng niệm lại câu chú, ngậm miệng, nín thở nuốt hết vào bụng. Một luồng gió lạnh buốt thấu xương bất chợt thổi ập vào thân thể chàng. Cả San và Lệ như chợt tỉnh, nhìn nhau ngơ ngác.
Lệ tuột ra khỏi lòng chàng, ngượng nghịu.
– Đúng là chúng mình bị -bùa hành rồi. Nếu thầy không biết phép giải,.không biết sẽ ra sao.
San bàng hoàng, nói:
– Không ngờ tu luyện bao nhiêu năm, cô Lệ chỉ rỡn chơi, thổi chú vào mặt tôi có một lần cũnglàm tôi ngất ngư. Cả hai mặc quần áo vào. Lệ đề nghị để nàng kêu xe Taxi về một mình. San đồng ý và mừng là mình còn đủ sáng suốt dùng phép giải đưa cả hai đứa ra khỏi mãnh lực của bùa phép.

Một tuần lễ sau, đúng ngày hẹn, San tới thầy Mười một mình vì Lệ phải đi Nha Trang mua quán rượu ngoài đó gấp nên không đi với chàng được.

Vì đã có hẹn trước nên thầy Mười ở nhà chờ. Thấy San tới một mình, thầy Mười hơi ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, cô Lệ đâu?
San cho thầy Mười biết lý do Lệ không tới được rồi vô nhà. Nói qua lại vài câu chuyện thăm hỏi, thầy Mười bảo chàng:
– Thầy San đi với tôi ra bàn thờ Tổ, tôi có chuyện bàn với thầy.

Thầy Mười vẫn gọi cái am của thầy là “Bàn Thờ Tổ.”, San vâng dạ rồi theo gót thầy Mười ngav. Khi bước vô am, thầy Mười bưng một chiếc đa lớn trên bàn thờ xuống, đặt trước mặt chàng.

Cả hai cùng ngồi trên chiếc chiếu trải trước bàn thờ. Thầy Mười nói:
– Đây là sợi dây Cà Tha tôi luyện cho thầy. Cô Lệ đưa tôi năm lượng vàng nên tôi không thế nào làm một sợi dây Cà Tha năm mắt theo ngũ hành được, vì còn dư nhiều vàng quát Tôi đã hứa không nhận tiền của cô Lệ trong vụ vừa rồi thì phải giữ lời. Bởi vậy, tôi đành phải luyện sợi dây Cà Tha này mạnh và linh ứng một ngàn lần hơn sợi dây Cà Tha năm mắt luyện theo ngũ hành. Tuy nhiên, sợi dây này chỉ dành cho các “bậc thầy” mà thôi, những người chưa xuất sư không mang nổi sợi dây này vì phản ứng dội ngược sức mạnh của nó,.vậy thầy phải nhớ rõ, đừng bao giờ đưa cho các đệ tử mượn mà mang hại cho người ta. Trong môn phái ta, tôi tin chắc thầy là người có sợi dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bằng vàng duy nhất, vì tất cả các thầy bà trong môn phái mình đều nghèo lắm, cả đời chưa sắm nổi một lượng vàng, nói gì có tới năm lượng mà luyện dây Cà Tha vàng. Ngay cả Sư Tổ khi mất đi, cũng chỉ để lại cho tôi sợi dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bàng bạc. Tôi luôn mang trong mình. Đây cũnglà cái duyên của thầy nên thầy được hưởng mà thôi.

San sững sờ nghe thầy Mười nói, chàng đã không tin đưực tai mình vừa nghe gì, mắt mình đang thấy gì.

Tại sao thầy Mười lại đãi ngộ chàng đặc ân này? Năm lượng vàng là một gia tài lớn đối với lương lính tráng của San trong thừi buổi khó khăn này. Vậy mà thầy Mười dám dùng hết số vàng đó luyện phép cho chàng. Chính thầy Tư – vị thầy đã làm lễ xuất sư cho chàng – luôn luôn mơ có một ngày nào, có đủ tiền mua mấy lượng bạc làm sợi giây Cà tha ba mươi sáu mắt bạc như của Sư Tổ cho thầy Mười mà chẳng bao giờ góp đủ tiền. Còn một điều nữa, muốn luyện dây Cà Tha ba mươi sáu mắt, vị thầy nào đó phải ít nhất là một cao đồ trong môn phái, chứ không phải ai có vàng, có bạc cũng luyện được. Đếm trên đầu ngón tay khi Sư Tổ qua đời, trong môn phái chỉ có ba người đủ tư cách luyện loại dây này; đó là thầy Mười, thầy Tư và một ông thầy nữa ở Bình Dương cũng tên Mười nhưng mọi người gọi là “Thầy Mười Lớn” bởi vì năm nay ông đã hơn chín mươi tuổi rồi. Tuy nhiên, thầy Mười Lớn không nổi tiếng bằng thầy Mười ở cầu Bình Lợi vì ông chỉ chuyên tâm luyện phép thuật qua kinh sách nhà Phật thôi. Trong nhà ông không hề thấy bóng dáng một vị tà thần, tà ngải nào và ông ăn chay trường từ mấy chục năm nay. Thầy Mười Lớn thường nói:
– Sư Tổ đã ban lời cảnh cáo mà thằng Mười nó không nghe. Bạo phát thì bạo tàn, hồn nó làm sao giữ được! Chuyên luyện ba cái yêu ma, quỉ quái để làm gl đây? Tôi nói các thầy không nên giúp nó làm bậy mà không ai nghe. Di huấn của Sư Tổ còn đó. Tôi cố tình cho nó giữ để chiêm nghiệm hàng ngày mà nó không chịu cảnh tỉnh. Rồi đây các thầy sẽ thấy sự ảc lai, ác báo cho mà coi. Đã nói “Phật tại tâm” mà, “Chân không” thôi!

Sự thực thì chẳng ai hiểu hết lời thầy Mười Lớn nói gì, ông cứ dùng lời di huấn của SưTổ lập đi lập lại hoài. Nhưng có điều ai hỏi thêm về hai chữ “chân không” ông chỉ cười nói, “Các thầy không chịu suy nghĩ, Phật tại tâm thì hai chữ chân không có gì đâu mà phải hỏi tôi.” Câu trả lời luôn luôn là nhưvậy, và cuối cùng cũng chẳng ai hiểu ông mưốn nói cái gì! Còn nhiều người chạy tới ông xin sợi dây cà tha ba mươi sáu mắt, ông lại nói:
– Tôi vẫn dùng sợi dây Cà Tha ngũ hành năm mắt của Sư Tổ cho đây. Làm bằng chì thôi, có sao đâu. Các thầy muốn thứ đó làm gì? Để tiền mà giúp bá tánh. Đạo hạnh mình đâu có nằm trong sợi dây đó! “Chân không thôi! Mà hơn nữa, sợi dây đó đâu có luyện bậy luyện bạ được, tới như tôi còn không dám luyện mà mang, các thầy thấy đủ tư cách chưa?

Thế là không còn ai dám nói vụ dây Cà Tha ba mươi sáu mắt với thầy Mười Lớn nữa. Khi thầy Mười ở cầu Bình, Lợi xuống núi, mọi người bu chung quanh ông không phải là một điều lạ.

Nhất là thầy Mười nổi tiếng về rộng rãi, sự rộng rãi này đi tới độ các thầy bà khác không dám mang đệ tử mình tới nhà thầy Mười nữa, vì không trước thì sau, các đệ tử đã tới nhà thầy Mười rồi đều bỏ thầy cũ để theo thầy Mười. Cũng vì thế mà cho tới bây giờ San mới được gặp thầy Mười.

Có lẽ thầy Mười cũng nhìn thấu tim gan San, ông mỉm cười cầm sợi dây Cà Tha vàng lên, choàng ngang vai chàng nói:
– Thầy quì xuống nhận bửu bối.

San muốn bật khóc khi quì gối trước bàn thờ, lần này tự nhiên chàng có linh cảm mlnh thực sự đón nhận một quyền lực siêu phàm chưa hề dám một lần mơ ước, nhưng cùng lúc đó, tự nhiên lại có mặc cảm đang phạm tội, chàng cũng không biết tại sao!

Thầy Mười đọc chậm một câu chú và bảo chàng đọc theo, mỗi lần đọc thêm tên một vì tổ trong ba mươi sáu vị. Vì San đã thuộc lầu tên các vị Phật Tổ đó nên sự “nhận chú” không có một trở ngại nào cả.

Khi đọc chú và danh vị ba mươi sáu Phật Tổ xong, thầy Mười đặt tay lên vai chàng nơi đặt sợi dây Cà Tha, bỗng cả Sanvà thầy Mười cùnggiật mìnhvì một luồng điện nóng rát da chuyền cả vào vai San lẫn tay thầy Mười.

Chànghoang mangcùng cực, trong khi thầy Mười sung sướng tột cùng, thầy nhln San hớn hở nói:
– Khá, khá lắm. Thật không uổng công tôi kỳ vọng ở thầy. Bây giừ mọi sự tôi đã bồi đắp cho thầy, nay tôi muốn nhờ thầy một việc. Thầy biết rằng, từ trước tới nay, tôi chưa hề ban phát một điều gì cho ai mà không đòi hỏi người đó phải trả lại cho tôi một điều tương xứng. Tôi cũng chưa bao giờ ăn không của ai cái gì, nhưng cũng chưa bao giờ cho không ai cái gì cả. Vậy tôi muốn thầy giúp tôi chuyện này thầy có thấy hối hận không?
San hăng hái nói:
– Thưa thầy, đó cũng là điều con ưu tư từ nãy tới giờ, vì con không thế nào nhận của thầy nhiều quá như thế này được Nếu thầy muốn con làm một điều gì sức con có thể cáng đáng được, thề có banh thây nát thịt cũng không từ.
Thầy Mười cười ha hả.
– Hay, hay, khí khái lắm. Sự thực, chẳng nói giấu gì thầy, khi luyện cho thầy sợi dây này, không phải tôi tốt với thầy tới độ đó đâu. Bởi vì tôi đang cần một người có thể mang sợi dây đó giúp tôi luyện thêm một con “Thiên Linh Cái.”

San giật mình, chân tay run lẩy bẩy. Hèn gì khi thầy Mười dặt sợi dây Cà Tha lên vai chàng, San đã có linh cảm sắp phải làm một chuyện gì tội lỗi?
Có lẽ đọc được ý tưởng chàng, thầy Mười mỉm cười, nói:
– Tôi biết thầy đang lo lắng, nhưng lần này không có gì quá đáng đâu.
San miễn cưỡng nói cứng:
– Thưa thầy, dù có thế nào đi nữa, con cũng nhất định làm theo lời thầy dạy.
Thầy Mười gật gù.
– Tết, tốt, để tôi nói thầy nghe cho khỏi áy náy. Số là cách đây hơn một tháng, có con nhỏ đúng mười tám tuổi, còn trinh trắng. Tôi biết vậy vì nó là con nhà rất tử tế, đàng hoàng. Nó treo cổ chết vì thi Tú Tài rớt. Gia đình đem chôn ngay trong vườn sau nhà. Tôi định tối nay tới đào mộ nó lên, lấy cái ván hòm phía dưới về luyện một con Thiên Linh Cái để giữ căn nhà này. Nếu để quá trăm ngày là hỏng, nên phải làm ngay, càng sớm càng tốt.
San ngập ngừng hỏi:
– Thưa thầy, con biết gái còn trinh treo cổ tự tử thì linh lắm, nhưng phải là con một mới luyện Thiên Linh Cái được Không biết cô đó có anh em gì không?
Thầy Mười mỉm cười.
– Nó là con một mới đáng nói chứ.
Tự nhiên San thấy hăng hái lạ lùng.
– Như vậy chắc thầy cũng biết là khi đem được hồn cô gái này về đây rồi, dù cho thầy có làm cách nào, khi để cô ta giữ cái am này, con vẫn là người ra vô thong thả.
Thầy Mười cười thành tiếng.
– Với ai tôi còn ngại, với thầy tôi đâu sợ gì. Không lý thầy lại phản tôi được sao?
San lật đật.nói ngay:
– Con đâu dám, nhưng nói thế để thầy biết trong vụ này, con cũng có lợi nữa. Thầy có nghĩ ra không?
– Làm gì tôi không biết, chẳng những thầy ra vô đây tự do mà thầy cũng còn sai khiến được con Thiên Linh Cái của tôi nữa. Nhưng thầy biết ràng, nếu thầy xử dụng nó mà không có phép của tôi, thầy có ở yên được không? Hơn nữa, tôi phải cần thầy vì nếu không có thầy, con Thiên Linh cái đó không theo tôi về đây. Phải cần một thanh niên trẻ mới giữ được hồn phách nó trong này. Tôi già rồi, lo sao nổi. Bữa hôm tôi để thầy luyện phép với cô Lệ cũng là để thử sức lực của thầy nữa đó. Thầy không bị cô ta vật ngã cũng là tay khá rồi. Con ma đầu này về đây có hầu hạ thầy vài lần cũng chẳng nhằm nhò gì. Hơn nữa, thầy đã có dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bằng vàng còn sợ gì ai.

Quả thực điều này San chưa biết, nghe thầy Mười nói chàng rùng mình, mồ hôi vã ra ngay, lo sợ…
Chiều hôm đó, San và thầy Mười lục dục sửa soạn đồ nghề để tối đến đào mả cô Hai Thu.

Nhà cô Hai Thu cách đây mấy cái vườn. Có thể đi đường tắt luồn qua nhữngvườn cây để tới đó mà không phải dùng con đường cái của làng xóm. Cô Hai Thu co khuôn mặt thật đẹp. Thầy Mười cho San coi hình của nàng – Cái hình đó một người đệ tử của thầy cho mấy bữa trước – Trong hình, San thấy cô ta ốm yếu, giáng người ẻo lả, nhưng đặc biệt cô có cặp mắt thực đa tình và chiếc miệng hơi rộng, cặp môi lại mỏng.

Sau khi sửa soạn xong đồ nghề đào sới và bùa chú cũng như các thứ vật dụng cần thiết khác, thầy Mười bảo San đi ngủ để tới khuya có đủ sức làm việc. San chui ngay vào căn phòng nhỏ bữa trước, leo lên giường đánh một giấc. Trong giấc ngủ chập chờn, chàng mư thấy cô Hai Thu, hình bóng của nàng hiện ra thực rõ, mớ tóc dài óng ướt chẩy xuống tới lưng qưần. Khuôn mặt buồn vừi vợi, hình như lúc nào nàng cũng đang khóc thút thít. Hình ảnh của một người con gái yếu đuối ngồi khóc là điều tối ky của San, trong đời đã không biết bao nhiêulần, chànglàm những chuyện điên rồ vì lừi yêu cầu của những cô gái đẹp mau nưức mắt. Hình như nước mắt của họ có mãnh lực thiên thần điều khiển con người chàng theo ý muốn. Biết được yếu điểm đó mà không thế nào chàng tránh được. Khôngbiết một ngày nào đó, có vì những giọt nước mất của các cô gái này làm cho San thân bại danh liệt khống? Tối hôm nay, chưa tới giờ khởi sự mà San đã thấy cô Hai Thu ngồi khóc, tự nhiên lòng San đau quặn, chàng muốn được ôm nàng vào lòng để nói những lời an ủi ngọt ngào nhất cho nàng vơi đi những tức tửi đang dâng trào…
– Dậy… dậy thầy San, tới giờ rồi.

San tụt ngay xuống giường theo thầy Mười ra vườn. Có bốn đệ tử của thầy Mười cùng đi theo. Trừi tối thui, thầy Mười bảo San:
– Thầy đi sát vô tôi, trời tối bước loạng quạng té xuống vũng đó.

San vâng, dạ bước theo thầy Mười. Mọi người đi len lỏi giữa những cây ăn trái trong vườn, hết khu này tới khu khác.

Thầy Mười thông thạo lối đi nên San thấy thầy đi ào ào, đặc biệt nhất là không thấy một tiếng chó sủa nào. Có lẽ thầy Mười đã nghiên cứu kỹ đường đi nước bước, tránh xa những căn nhà có chó để không bị lộ lùnh tích. Chẳng bao lâu, mọi người tới một gò đất nhỏ bên cạnh mấy nấm mộ xây đã lâu đời. Có lẽ đây là nghĩa trang gia đình của cô Hai Thu. Thầy Mười chỉ nấm mộ mới bảo San:
– Cái này đây thầy San.

San bỏ đồ nghề xuống, lấy ra bốn cây đèn cầy đỏ, cắm bốn góc chung quanh nấm mộ như lời thầy Mười dặn hồi chiều rồi thắp một bó nhang thực lớn, chia ra làm hai, một nửa đưa cho thầy Mười. Cả hai bất đầu niệm chú, bắt ấn gọi hồn cô Hai Thu về. Không đầy một phút sau đã có gió lạnh thổi từ phía sau tới, lá cây cọ vào nhau nghe sào sạt đến rợn người. San biết lúc này yếu tay ấn có thể nguy hiểm tới tính mạng nên cố tập trung tinh thần vào khẩu quyết.Hình như có tiếng khóc ỉ ôi đâu đây. Bốn ngọn đèn cầy đỏ cháy leo lắt, chập chừn rồi bất chợt tắt vụt. Thầy Mười nói thực nhanh:
– Chúng ta khởi sự đào được rồi.
San không nói một tiếng nào, cắm bó nhang xuống đất và cố ra sức đào thực mau. Thầy Mười cũng đã lấy cuốc sẻng ra phụ với chàng.

Nói là phụ chứ kỳ thực thầy Mười còn đào nhanh hơn San nhiều. Bốn đệ tử của thầy Mười còn lanh lẹ hơn nữa. Bỗng trời như sụp hẳn xuống vì mây đen ở đâu kéo tới thực mau. Mặt trăng đã èo ọt lại bị đám mây đen che khuất làm trời tối mò mò. Có lẽ trời muốn mưa lớn. Gió đã bắt đầu thổi mạnh.

Sáu người hì hục đào bới, đến lúc mồ hôi San vã ra,muốn kiệt sức thì cũng vừa đụng tới quan tài. Bây giừ thầy Mười mới lên tiếng.
– Thôi, thầy San nghỉ đi, để cho tụi nó làm. Mình còn phải làm việc khác.
San biết mình phải làm gì, và cứ như thế tiến hành, không nói một lời nào.
Mùi nhang và trầm hương quện trong gió thơm ngào ngạt. Khi chàng và thầy Mười làm xong công việc của nùnh rồi, phụ với bốn người đệ tử của thầy Mười trục quan tài lên. Họ lật úp quan tài xuống rồi tháo lấy tấm ván dưới đáv quan tài. Thầy Mười dán đủ ba mươi sáu đạo bùa lên lưng xác chết, mùi hôi thối xông lên thực ghê người. San đã đốt thực nhiều trầm hương mà cũng không ăn thua gì. Trước khi hạ quan tài xuống, chàng xé một vạt áo cô Hai Thu, lấy miếng vải áo cột vào tay rồi ra gốc cây gần đó bắt ấn niệm chú. Trong khi thầy Mười và bốn đệ tử của ông hạ quan tài xuống huyệt, lấp đất lại. Quan tài đã bị lật úp ngay từ đầu nên khi hạ huyệt, xác cô Hai Thu nằm úp xuống phía dưới. Họ lấp đất đắp lên, San phải nhắm mắt lại niệm chú định thần. Một lúc sau, trời đổ mưa thực lớn. Những giọt mưa đập vào mặt San nghe ran rát. Gai ốc nổi cùng mình vì lạnh, từ phút này trở đi, chàng không được phép mở mắt nữa cho tới khi đám đệ tử thầy Mười cõng chàng về nhà. Họ lột hết quần áo chàng và được lau thật khô nhưng San vẫn lạnh cóng. Tấm ván hòm đã được rửa thật sạch và để ngay trước bàn thờ. Đám đệ tử thầy Mười khiêng chàng đặt nằm dài trên tấm ván.

Bây giờ trên thân thể San chỉ còn sợi dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bằng vàng cột ngang bụng và miếng vải áo cô Hai Thu cột ở cổ tay.

Thầy Mười bắt dầu đọc một bài kinh nghe rợn người, âm thanh thê thảm của thầy kéo dăi ra, ê a trong mưa gió. Sau khoảng một cây nhang, đám đệ tử thầy Mười lấy bút vẽ thân hình San lên tấm ván hòm, chàng không mở mắt ra nhưng cảm thấy chiếc bút chì chạy dài dọc theo cơ thể, cọ vào miếng ván kêu kèn kẹt. Sau đó, họ khiêng chàng lên kéo miếng ván ra. San nghe thấy tiếng cưa cọt kẹt, mọi người không ai nói với ai một lời nào. Giọng ngâm nga những câu kinh lạ tai của thầy Mười vẫn đều đều. Ngoài trời mưa thực lớn. Sấm chấp ầm ỳ và chói lòa, nhưng bây giừ San đã cảm thấy dễ chịu; không còn lạnh như trước nữa. Tuy nhiên, chân tay rã rời vì mệt mỏi. Có lẽ chàng đã dùng quá sức khi đào mộ cô Hai Thu. Hình như vì mệt mỏi chàng thiếp đi lúc nào không biết.

Chẳng hiểu San ngủ được bao lâu, khi giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra, chẳng thấy ai chung quanh nữa. Cái hình nhơn bằng tấm ván hòm được cưa theo kích thước của chàng dựng ngay vách tường bên trái. Giữa mùi hương trầm của nhang đèn và ánh sáng chập chờn của những ngọn nến, hình nhơn trông như lay động rồi từ từ tiến lại phía chàng. Khi tới gần, San nhìn rõ đó không phải là cái hình nhơn bằng gỗ nữa, rõ ràng là cô Hai Thu bằng xương bằng thịt, đang rụt rè tiến lại. Dáng đi của nàng như sợ sệt và trông hết sức khổ sở. Có lẽ nàng đang khóc. Lòng chàng tự nhiên thấy bùi ngùi cho một cô gái xấu số, đoản mệnh. Thấy nàng đứng lại, không dám tiến lại gần San, chàng bảo nàng:
– Em lại đây. Nín đi, đừng khóc nữa.
San đã cố nói thực nhẹ nhàng và thân mật với nàng, vậy mà lời nói của chàng làm cô Hai Thu sợ sệt, nàng nhỏ nhẹ thưa ngay.
– Dạ… dạ, em không dám khóc nữa.
Vừa nói, nàng vừa tiến lại gần San và ngồi xuống. San kéo nàng vào lòng, thân thể nàng nhẹ như một làn khí bồng bềnh.
– Tại sao trông em buồn quá vậy. Cười lên được không?
– Dạ… dạ… em xin cười để anh được vui.

Nàng bắt đầu ngước mặt lên mỉm cười, hai mắt hơi nheo lại thực tình tứ, chiếc miệng chúm chím, hơi thở từ từ nóng lên. San vòng tay ôm lấy nàng ghì sát vào lòng. Bờ môi ngọt lịm của Thu làm chàng ngây ngất. Quần áo nàng rơi rớt xuống sàn nhà nhẹ như hơi sương. Thân thể nhỏ nhắn, ẻo lả và mát rượi. Da thịt nàng trắng muốt, mịn như tơ. Nàng thì thâm bên tai chàng.
– Em cám ơn anh, em cám ơn anh đã cho em về đây. Xin anh đừng bao giờ hắt hủi em. Em tự nguyện làm một tên nữ tỳ cho anh sai khiến. Em có thể đạp chân lên vạn vật trong vũ trụ này, nhưng xin cho em được tôn thờ anh. Thể xác em là của anh, vì hiện giờ nó mang hình tượng anh, hơi thở anh, và tinh khí anh nữa. Hồn vía em cũng nằm trong tay anh. Anh để em sống, em được sống. Anh bắt em phải chết; thân thể em sẽ phải tan thành cát bụi. Xin anh thương em. Em sẽ làm tấtcả những gì anh sai khiến để anh được vui.

Từ nhỏ tới lớn, San chưa bao gìư được nghe bất cứ một người nào nói với chàng bằng những lời êm ái quị lụy như vậy Tâm thần chàng đê mê về những âm thanh ngọt ngào tình tứ ấy.

Mặc dù biết rằng, người con gái đang kề môi, áp má là do pháp thuật của thầy Mười mang nàng từ lòng đất về, nhưng không hiểu sao, chàng vẫn say mê mà không một chút sợ sệt.

San hôn lên ngực nàng, bộ ngực con gái trắng ngần và hồng đỏ vút cao. Nàng cười khúc khích, âm thanh thực dâm dật, mừi mọc lạ thường.

San thấy những làn khói nhang đèn trên bàn thừ tỏa ra bao phủ cả căn phòng nhỏ, hình như chúng kết lại với nhau thành một đám mây, nâng hai người lên cao. San cảm thấy thân thể bồng bềnh ngây ngất. Có tiếng suối chẩy, chim hót đâu đây và thân thể Thu nhập với chàng làm một.
San nghe nàng thì thào:
– Anh… anh ơi… em yêu anh. Em sẽ theo anh tới bất cứ nơi nào trong vũ trụ này để hầu hạ anh.
San ngờ vực hỏi nàng:
– Làm sao em theo anh được khi hình nhơn em đặt ở đây
Thu mỉm cười:
– Đây là một điều thầy Mười không biết. Khi em bước ra khỏi hình nhơn đó rồi, em không thùy thuộc vào nó nữa.

Tấm mảnh hòm đó chỉ có giá trị đưa thể xác và hồn vía em từ thế giới khác về đây, chứ em không lệ thuộc vào nó. Bây giờ là vào mệnh lệnh của anh thôi. Tuy nhiên, phải sống ở đây đủ bẩy ngày mới đủ cứng cáp để theo anh vĩnh viễn được San chỉ miếng vải chàng xé ở vạt áo Thu đang cột trên tay, hỏi:
– Còn miếng vải này có công dụng gì không?
Thu lắc đầu:
– Không, nó chỉ có giá trị đưa em về đây cho khỏi lạc đường là hết rồi.
– Trong vòng bẩy ngày em ở đây, nếu anh không tới thăm em có sao không?
Thu lắc đầu:
– Không sao đâu anh, nhưng em nhớ anh thôi.

Có lẽ nàng làm chàng cảm động thực sự, San ôm lấy nàng với muôn ngàn cảm giác sung sướng tột cùng và lịm đi trong giấc ngủ đam mê…

Khi thầy Mười đánh thức San dậy, Mặt trời đã lên thực cao. Chàng lười biếng mở mắt nhìn thầy Mười và cảm thấy thân thể rã rượi.
Thầy Mười mỉm cười, nói:
– Tôi tới đây từ sáng sớm luyện phép, thấy thầy ngủ ngon lành quá nên bây giờ mới đánh thức thầy dậy. Thầy đi súc miệng đi, chúng mình đi ăn hủ tíu chơi. Qưần áo của thầy được xấp nhỏ giặt sạch sẽ rồi.

San ngạc nhiên nhìn bộ đồ mình để bên cạnh, tất cả giấy từ và những thứ lỉnh kỉnh cũng được xếp ngay ngăn để đó Lúc đó chàng mới để ý, mình còn nằm đây trần truồng. Vừa định với bộ đồ mặc vô, thầy Mười đã nói.
– Thầy mang quần áo ra sau hè tắm rửa đi, đêm qua đất cát làm thầy lấm lem rồi.
San mỉm cười chữa thẹn, nói lảng đi:
– Dạ, tối qua trời mưa lớn quá.
Thầy Mười có vẻ thích thú:
– Ừ, cơn giông tối qua giúp tụi mình xóa sạch dấu vết ở gò mả cô Hai Thu, nếu không, chẳng làm thế nào che mắt được gia đình cô ấy biết có người đào mộ.
San cũng chợt nhớ ra đỉều đó và thấy vui vui. Chàng ôm mớ quần áo đi vòng ra mé sau am.

Qua một đêm mưa to gió lớn, cây cối trong vườn trông thực xác xơ, lá rụng bừa bãi. Vài cành cây gẫy gục ngang đường.

Chàng tới phía sau am thấy ngay chỗ thầy Mười lấy mấy tấm phên che lại làm nơi cho thân chủ tắm rửa và thay quần áo. Một lu nước đầy ắp nước mưa được hứng từ thân cây cau xuống. San thấy có đủ cả sà bông và khăn tắm để ở đó, chắc chắn thầy Mười đã sửa soạn sẵn cho chàng từ trước.

Mặt trời chói chan của một tháng hè tỏa ra hơi nóng ngay từban mai làm những gáo nước mưa dội vào thân thể San mát rười rượi. Chàng tắm rửa xong, súc miệng sạch sẽ, múc gáo nước mưa uống một hơi. Ngụm nưức chẩy qưa cổ họng đi vào thân thể như một luồng gió mát thổi tới tận lục phủ ngũ tạng, chưa có một ly nước nào làm chàng cảm thấy khoan khoái và ngọt lịm như ngụm nước mưa sáng nay.

Trở vào am, San thấy thầy Mười đang lui khui thắp những ngọn nến trên tấm hình nhơn bằng gỗ đặt nằm trước bàn thờ, chỗ chàng ngủ tối qua. Đèn cầy được thắp dọc theo đường xương sống, chân và tay của hình nhơn. Đặc biệt trên đầu được xếp thành hình bát quái.
Thầy Mười thấy San trở lại, mỉm cười, trỏ cái hình nhơn, nói:
– Sau bẩy ngày, cô Hai Thu không còn là cô Hai Thu nữa. Nó sẽ là thuộc hạ của tôi, có nhiệm vụ giữ am. Đứa nào vô đây lục lọi, ăn trộm đồ, kể như tới số.
San thắc mắc hỏi:
– Thưa thầy, như vậy đâu có phải là Thiên Linh Cái nữa. Mình luyện phép này giống như một loại ma xó của người thượng du Bắc Việt.
Thầy Mười nhìn San ngạc nhiên.
– Thầy cũng biết vụ ma xó nữa sao?
– Dạ, con sanh tại tỉnh Thái Nguyên và bố con là một điền chủ ở vùng biên giới Việt Hoa. Ông cụ có nhiều vườn trà lắm, bởi vậy nhơn công đa số là những người thiểu số vùng núi cao. Họ hay luyện phép ma xó để giữ nhà.
Thầy Mười gật gù.
– À, thì ra thế. Chứ không lẽ thầy Tư làm sao biết được phép này mà nói cho thầy nghe. Nhưng sự thực thì phép của mình không giống như ma xó của người thượng du Bắc Việt. Đây là loại Thiên Linh Cái dữ dằn hơn ma xó nhiều. Mình có thể sai khiến hắn đi vạn dặm giết người như chơi. Tuy nhiên, phải biết rõ về người đó và chỉ có thể làm được một lần thôi, khi y nghe lời mình, giết địch thủ rồi, cũng siêu thoát luôn.

Những lời nói của thầy Mười càng làm San thắc mắc hơn. Chàng nhớ lại chuyện đêm qua, và những gì cô Hai Thu nói với chàng đều khác hẳn. San định hỏi, nhưng kịp ngưng lại vì nói ra có thể lộ hết dự tính của mình với cô Hai Thu đêm qua.

Thầy Mười và San trở lên nhà trên, lấy xe ra chợ ăn hủ tíu Khu chợ nhỏ lèo tèo vài ba cái sạp bán rau, cá. Quán hủ tíu thưa thớt vài người khách, trông không có vẻ gì hấp dẫn lắm. Tuy nhiên, ở khu vườn ruộng mênh mông này, có được một xe bán hủ tíu như thế cũng là may rồi. Có lẽ vì mệt và đói nữa nên San ăn một lần hai tô hủ tíu mì thật đã ít có khi nào chàng ăn nhiều như sáng nay. Thầy Mười cũng ăn hết một tô mì hai vắt. Trông thầy có vẻ hỉ hả lắm… Ăn uống xong, thầy Mười bảo San:
– Sự thực, tôi chỉ cần thầy giúp như vậy là đủ rồi. Phần sau này tôi có thể luyện một mình được. Tuy nhiên, còn sáu ngày nữa, nếu có thầy, con Thiên Linh Cái này sẽ mạnh hơn nhiều, nhưng chỉ tiếc thầy là lính tráng, làm sao có thì giờ giúp tôi hơn nữa được.
San vội nói:
– Nếu thầy muốn con ở lại đây thêm sáu ngày nữa cũng đâu có khó gì. Để con chạy vô sở, làm cái đơn xin phép nghỉ thường niên là xong ngay.
Thầy Mười mừng rỡ, nói:
– Nếu được như vậy tôi cám ơn thầy lắm đó. Sự thực, đây là lần đầu tiên tôi luyện loại Thiên Linh Cái này. Trăm năm mới có một dịp may, gặp con gái còn trinh treo cổ tự tử Thứ Thiên Linh Cái này là loại dữ dằn nhất trong mọi loại Thiên Linh Cái. Nếu mình nắm được nó rồi, trừ Phật pháp ra. Tà, ma, ngải nghệ gì đối với nó cũng là đồ bỏ thôi. Mai mốt này, thầy coi tôi hạ mấy thằng thầy bùa, thầy pháp vùng này dẹp bàn thờ tổ mà đi cho coi. Nếu thầy xin nghỉ phép được còn nói gì nữa.
– Dạ, nếu thầy muốn thế, con phải trở về sở ngay bây gìơ mới kịp, nếu về muộn sợ trễ.

Thầy Mười lật đật dục San đi ngay, không cho chàng chần chờ một phút nào nữa. San nghe lời, lấy xe Honda chạy về sở liền, chỉ nội trong buổi chiều là chàng đã có tấm giấy phép trong tay. ông sĩ quan hành chánh là người thương San nhất sở, vì cũng có nhiều chuyện nhờ cậy qua lại, nên thu xếp vụ đi phép cũng không khó khăn gì.

Trời vừa chợp tối là chàng đã có mặt tại nhà thầy Mười rồi Thấy San, thầy Mười mừng lắm, hỏi liền:
– Thầy xin nghỉ phép được rồi à?
San gật đầu:
– Dạ, đi lâu thì khó, chứ khoảng một tuần thì cũng chạy chọt được.
Thầy Mười không để San nói hết câu, kéo chàng vô nhà ngay. San không ngờ nơi đây lại đông người như vậy. Hỏi ra mới biết, có một thân chủ tạ ơn thầy Mười nên làm đồ ăn mang lại. Đám học trò thầy Mười cũng biết tin nên kéo tới ăn ké.

Thầy Mười dắt San vô bàn chính giữa giới thiệu với mọi người:
– Bà con cô bác, đây là thầy San, học trò của thầy Tư Lành, sư huynh tôi trên Sàigòn. Thầy San xuống đây chơi với tôi một tuần lễ, phụ với tôi luyện phép. Trong môn phái hiện nay, ngoài ông Mười lớn ra, phải nói thầy Tư là người cao tay ấn nhất. Còn thầy San là đệ tử được xuất sư, trẻ nhất trong môn phái mình. Tuy nhiên, về vụ luyện bửu bối trong môn phái, kể cả ông Mười lớn và tôi nữa, chưa ai gặp nhiều kỳ duyên bằng thầy San.

Mọi người đang im phăng phắt nghe thầy Mười nói, bỗng xôn xao, bàn tán ồn ào. Họ vừa nghe thầy Mười nói tới luyện bửu bối. Quả thực, trong môn phái, các đệ tử hơn kém nhau chỉ về bửu bối mình luyện được. Có lẽ thầy Mười biết mọi người không tin lời mình vừa nói, ông luồn tay vô lưng quần San, lôi ra sợi dây cà tha vàng chói 36 mắt, nói lớn:
– Tôi biết chắc sợi dây cà tha vàng 36 mắt này của thầy San là bảo vật duy nhất của môn phái, thầy bà nào của mình cũng mơ ước tới nó mà không được. Chính Sư Tổ sau khi mãn phần cũng chỉ để lại cho tôi sợi dây cà tha 36 mắt bằng bạc thôi. Còn các sư huynh đệ khác may mắn lắm mới luyện nổi sợi dây cà tha 36 mắt bằng chì là cùng.

Thầy Mười chưa nói dứt câu, tiếng ồn ào bùng lên như vỡ chợ. Mỗi người nói một câu, không còn .ai nghe được ai nói gì nữa. Thầy Mười thấy vậy nói lớn:
– Thôi, bây giờ mời bà con cô bác cứ tự tiện dùng đi; đây là lộc của Tổ, cứ tự nhiên.

Có lẽ mọi người chỉ chờ có thế, họ xúm vô ăn uống ngay. Lẽ tất nhiên, nơi bàn tiệc này, thầy Mười là bậc trưởng thượng nên bao nhiêu đồ ăn ngon đều dồn về đây. San ngồi ngay bên tay phải thầy Mười. Ăn uống thực thích thú. Bỗng chàng để ý một cô gái ngồi đối diện trong bàn, cứ nhìn chàng tủm tỉm cười hoài, Chàng quay qua hỏi nhỏ thầy Mười:
– Thưa thầy, cô gái ngồi trước mặt con là ai vậy?
Thầy Mười chợt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của cô gái đang nhìn San, ông cười ha hả.
– A, thì ra thế. Sao khéo quá vậy. Qua đây.

Có lẽ cô gái bị thầy Mười bắt gặp đang nhìn San, lại gọi cô ta qua ngồi cạnh San nên mặt cô đỏ lên thấy rõ. Cũng may mọi người lo ăn uống nên không ai để ý. Thầy Mười để cho cô gái ngồi xuống rồi mới nói:
– Đây là con Hoa, nó theo học tôi lâu lắm rồi đó. Nếu phải là con trai, nó đã được xuất sư rồi, nhưng tiếc là nhiều bửu bối, đàn bà, con gái luyện không được, nên tôi còn chần chờ. Nhưng phải nói thực, ít có đệ tử của thầy nào qua mặt nổi nó đâu. Tuy nhiên, tay ấn con Hoa còn kém thầy xa lắm. Tôi không có phước như thầy Tư.
San quay qua Hoa tán tụng.
– Tôi hân hạnh được biết đại đệ tử của thầy Mười, thế nào trong tương lai cũng mong cô chỉ bảo thêm cho.
Hoa nhìn San cười khúc khích.
– Gớm, thầy nói cái gì đại đệ tử, em nghe giống chuyện kiếm hiệp quá. Dù sao em vẫn còn là học trò, đâu dám bì với thầy, chứ đừng nói chuyện chỉ bảo cho thầy làm gì cho thêm mắc cỡ.
San mỉm cười:
– Với học trò ai tôi không biết, học trò thầy Mười, tôi phải nể đủ mười phân rồi.
Thầy Mười nghe San nói, cười ha hả. ông đắc trí lắm.
– Thầy San ăn nói khéo lắm, dân Sàigòn có khác. Thầy nói chuyện với học trò tới mà làm tôi hãnh diện.
Chàng vừa định trả lời thầy Mười, Hoa hỏi:
– Em nghe thầy em nói, thầy tới đây luyện Thiên Linh Cái với thầy em hả?
San quay lại nhìn thầy Mười, thấy ông mỉm cười như thầm bảo Hoa là người tin cậy của ông nên chàng nói.
– Dạ, tôi chỉ phụ chút đỉnh thôi.
Hoa trợn mắt nói:
– Phụ sao được. Em biết chắc, thầy em già rồi, không còn đủ sức luyện loại phép ma nữ này nữa, nên phải nhờ thầy. Em chỉ tiếc mình là con gái, nếu không em cũng xin phụ một tay.
– Cô còn học ở đây, lo gì không có dịp thi thố tài năng.
– Tôi biết có thiếu gì phép phụ nữ có thể luyện được.
– Thầy nói Thiên Linh Cái?
– Dạ.
Thầy Mười đang đút miếng thịt vô miệng, nghe San nói bỏ xuống liền, ông hớt hải hỏi:
– Thầy nói vụ con chó mực phải không?
San vô tình gật đầu. Thầy Mười thở dài, than:
– Hèn gì, thì ra Sư Tổ còn giấu tôi nhiều qúa. Như vậy ngài chưa chỉ định chức chưởng môn là phải rồi!

Lời than của thầy Mười làm San chột dạ, thì ra trong môn phái còn nhiều rắc rối mà chàng không biết! Phải thú thực, sau mấy năm theo thầy Tư tu học, tới giờ này San cũng rất mù mờ về các vị sư phụ tiền nhân.

Hình như mọi người đều cố ý không cho các đệ tử biết nhiều về gốc gác của mình. Điều này quả thực là bất thường, chàng vẫn thắt mắc từ trước tới giờ nhưng không dám hỏi. Bởi vậy, ngay từ hồi chưa được xuất sư, San đã âm thầm truy lùng tông tích các vị tiền sư và nguồn gốc môn phái.
Hôm nay vô tình nghe lời than của thầy Mười, chàng đoán ra một sư việc mới.
– Này thầy San, tôi hỏi thực thầy một điều.
San ngừng ăn ngước lên nhìn thầy Mười.
– Dạ, thầy muốn hỏi chi ạ?
Thầy nhắm đã học được bao nhiêu nghề của thầy Tư rồi?
San mỉm cười.
– Con nghĩ may ra được gần phân nửa.
Thầy Mười cười lớn.
– Thầy đừng có hù tôi. Nếu tay ấn của thầy chỉ bằng phân nửa thầy Tư thì không lý thầy Tư ngang cơ với Sư Tổ sao?
San lắc đầu thực thà nói:
– Con không dám nói láo với thầy đâu, sự thực là như vậy đó.

Nghe San nói, thầy Mười im lặng, chàng nhìn thấy rõ nét ưu tư hằn lên những đường nhăn trên khuôn mặt thầy Mười, ông thở dài.
– Hơn 40 năm theo Sư Tổ học đạo trên núi, giờ này tôi mới biết mình bị lừa?
San giáo hoảng, hỏi:
– Thầy nói như vậy nghĩa là làm sao ạ?
Thầy Mười nói nho nhỏ, chỉ đủ San và Hoa nghe.
– Sự thực thì sư phụ và Sư Ông tụi tôi mãn phần rất sớm, Sư Tổ là người truyền thụ pháp thuật cho mọi người. Cũng vì Sư Tổ sống trên trăm tuổi, nên sức người cũng yếu rồi, không luyện được nhiều bửu bối bằng Sư Ông. Trong khi đó, ngày Sư Ông mãn phần, thầy Tư là người được Sư Ông quý mến nhất, tôi tin là không có món nào của Sư Ông mà thầy Tư không học được. Còn tôi được Sư Tổ yêu mến thì lại bị Sư Ông ghét cay ghét đắng, chỉ vì tôi ưa luyện phép tà ma hơn là đọc kinh kệ.

Nghỉ một lúc, Thầy Mười nói tlếp:
– Tuy nhiên, ỉ y có Sư Tổ nên tôi cũng hơi coi thường Sư Ông, không để ý nhiều về sự luyện tập của Sư Ông cho thầy Tư những ngày Sư Ông sáp về chầu Phật. Nay nghe thầy San nói, bây gìơ tôi mới biết mình tính sai.
Hoa ngước lên hỏi tháy Mười.
– Thưa thầy, còn Sư Phụ của thầy thì sao ạ?
Thầy Mười mỉm cười.
– Chuyện của Sư Phụ dài lắm, khi Sư Phụ chết đi, chẳng ai biết tại sao. Nhưng mọi người đều nói tại tôi. Bởi vậy mới có chuyện Sư Ông ghét tôi và hôm nay lại khám
phá ra là thầy Tư còn cao hơn tôi một bậc.
San đưa đẩy.
– Thưa thầy, theo con thì tất cả các thầy đã được xuất sư rồi dù có hoạt động hay ẩn cư vẫn nể nang thầy nhất. Bằng chứng là ngay ngày giỗ Tổ cũng tổ chức tại nhà thầy; chứ có ai nói tới thầy Tư đâu.
Thầy Mười mỉm cười.
– Cũng vì thế mà tôi lầm. Chuyện tổ chức giỗ tổ ở đây, là do bức thư di huấn để đây chứ không phải tại tài tôi hơn ai đâu. Còn như xét về công lực, quả tôi thua thầy Tư rồi, tôi đã nghĩ từ lâu, nhưng không dám quả quyết. Tối qua, lúc thầy bắt ấn, niệm chú, tôi đã thấy ngay cả thầy cũng chẳng kém tôi bao xa. Lúc đầu, tôi còn tưởng là nhờ sức mạnh của sợi dây cà tha 36 mắt vàng, nhưng sau này chợt nhớ ra, tôi cũng đeo sợi dây cà tha 36 mắt Sư Tổ cho hơn nữa, sợi dây của thầy do tôi luyện thì sợi dây đó làm sao có thể lấn lướt được tôi. Bây giờ lại biết thầy Tư luyện cả được súc vật thành Thiên Linh Cái thì quả là phải cao tay ấn hơn tôi nhiều.
San thắc mắc hỏi:
– Thưa thầy, vụ luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật có liên hệ gì tới công lực nhiều ít.
Thầy Mười nhìn chàng như dò xét.
– Bộ thầy không biết luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật khó bằng ngàn lần luyện bằng thai nhi thật hay sao?
– Nhưng chắc chắn thầy cũng biết, Thiên Linh Cái bằng thai nhi dữ dằn hơn loại bằng súc vật nhiều.
Thầy Mười gật đầu.
– Đúng, nhưng luyện lại dễ hơn, cũng vì vậy; những thầy có Thiên Linh Cái bằng người thực, dù bửu bối có linh hơn vẫn phải nể những thầy luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật, ai không biết họ sợ tổn thọ nên không dám luyện thứ ghê gớm đó thôi, chứ thực ra họ thừa sức làm chuyện ấy.
Ngưng một lúc, thầy Mười hỏi chàng:
– Tôi hỏi thực thầy, thầy Tư có con Thiên Linh Cái nào chưa?
San không dám nói dối, chàng trả lời:
– Dạ có.
– Bằng con chó mực à?
– Thưa không.
– Thế con gì?
– Dạ, rắn Trun.
San thấy thầy Mười thiếu điều muốn nhẩy lên bàn vì hoảng hốt, ông hỏi thực mau.
– Được mấy con rồi?
– Thưa 9 con, với 3 con của con nữa là 12 con.
Thầy Mười ngồi thừ người ra một lúc thực lâu mới nói nho nhỏ.
– Tôi thua thầy Tư xa rồi, không chừng cả thầy cũng lấn lướt được tôi nữa.
San lật đật nói:
– Con đâu dám, thầy nói như vậy chết con rồi.
Thầy Mười nhìn San lắc đầu:
– Tôi nói thực đó, tại thầy không biết đó thôi. Chính tôi đã thử luyện Thiên Linh Cái bằng loại bò sát mà thất bại thê thảm, nay thầy Tư có tới 9 con, còn thầy cũng luyện được 3 con, như vậy tổng cộng là 12 con thì đủ bộ rồi, Tôi sợ sức mạnh của đám này hợp lại ăn đứt mấy con Thiên Linh Cái của tôi. Thật không ngờ?
Bỗng thầy Mười nắm lấy tay San nói:
– Từ trước tới nay, tôi chưa xin ai một điều gì. Hôm nay phá lệ, tôi xin thầy một điều.
– Thầy nói quá lời rồi, thầy muốn con làm bất cứ điều gì mà con không muốn làm thầy vừa lòng đâu. Được thầy sai bảo là mừng rồi.
Thầy Mười gật gù thủng thẳng nói:
– Tôi muốn thầy phụ với tôi xuất sư cho con Hoa.

San giật mình vì lời yêu cầu của thầy Mười, Trong môn phái, lễ xuất sư rất quan trọng, nó cũng kể như một lần tái sanh vậy. Kẻ làm lễ xuất sư ví như cha mẹ của người nhận lãnh. Chàng thấy Hoa luồn tay dưới gầm bàn, nắm lấy đùi mình, San quay qua nhln nàng, ánh mắt Hoa như van lơn, ngấm lệ vui mừng. Thầy Mười đã hỏi chàng như vậy, có nghĩa là thầy đã quyết định xuất sư cho Hoa rồi. Nàng sẽ là môn đệ được xuất sư đầu tiên của thầy Mười, có nghĩa là mai này, không chừng nàng có thể nắm chức chưởng môn toàn môn phái.

San chưa kịp nói năng gì, Hoa đã nói:
– Thầy San, con xin thầy giúp con.
San nhìn qua thầy Mười.
– Thưa thầy, đây là một vinh dự cho con, nhưng tại sao có biết bao nhiêu người tài cao đức trọng, như thầy Mười lớn, thầy con, thầy Tám cụt, thầy Ba Cư, thầy Sáu thợ mộc mà thầy lại chọn con?
Thầy Mười mỉm cười.
– Đại dương sóng sau lùa sóng trước. Tre già thì măng mọc. Tôi muốn tạo dựng một thế hệ trẻ cho môn phái. Nhìn hết thẩy các thầy trẻ tuổi trong môn phái, ai qua mặt được thầy ngày hôm nay? Đó là tôi chưa muốn nói tụi nó thua thầy một trời một vực, từ trước tới giờ, tôi biết chắc, ngay cả con Hoa, dù chưa được xnất sư, mà các đệ tử trong toàn môn phái, cũng chẳng ai đáng tài ngang mặt nó. Duy chỉ có thầy, quả thực hồi nào tới giừ tôi cũng không ngờ được tài nghệ của thầy tới mức này. Tôi có được nghe vài đệ tử của thầy Tư tán tụng thầy, nhưng tôi không tin. Thú thực, lúc nào tôi cũng muốn gặp mặt thầy cho rõ trắng đen, nhưng khổ nỗi, thầy Tư giấu kỹ quá nên đành chịu, bây gìơ đã biết rồi. Tôi phá lệ, xin thầy phụ với tôi xuất sư cho con Hoa. Tôi chắc thầy Tư cũng vui lòng, vì tôi làm như vậy chẳng khác gì đưa thầy Tư lên bực trưởng thượng của tôi. Nhưng quả thực thầy Tư đáng được ngôi vị đó. Vậy tôi hy vọng thầy không nỡ phụ lòng tôi tin cậy.

Nghe thầy Mười nói một hơi, San sung sướng tột cùng, nhưng lại thấy lo lắng vì chính thầy Tư còn kiêng dè thầy Mười, đừng nói chi là mình, nghĩ vậy, chàng trả lời thầy Mười.
– Thưa thầy, con rất hãnh diện và biết ơn thầy đã nghĩ tới con. Tuy nhiên, xin thầy cho phép con được về thưa với thầy Tư trước khi chính thức nhận lời, vì nếu con tự tiện nhận lời ngay hôm nay, con sợ thầy Tư buồn, cho là con lộng quyền.
Thầy Mười gật gù.
– Tốt, tốt lắm, thầy làm như vậy khiến tôi càng nể thầy hơn nhiều.
Nói xong thầy Mười đứng dậy nói lớn:
– Tất cả các đệ tử nghe tôi nói đây.
Tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng nhai nhồp nhép bỗng im bặt. Nhiều người vừa bỏ thức ăn vào miệng cũng ngậm cứng không dám nhai nữa. Bây giừ San mới thấy uy quyền tuyệt đối của thầy Mười với các đệ tử.
Thầy Mười thủng thẳng nói:
– Hôm nay nhân ngày vui, tôi xin báo một tin vui nữa.
Chủ Nhật tuần tới là một ngày rất tốt. Tôi chọn ngày đó để làm lễ xuất sư cho thầy Hoa.

Thầy Mười vừa dứt lời, tiếng ồn ào bùng lên dễ sợ, những âm thanh huyên náo lạ thường, mọi người ùa tới Hoa chúc mừng.

Hoa sung sướng tột cùng, nàng khóc nức nở ngay trên vai những bạn đồng môn.
Chờ một lúc lâu, Thầy Mười lại nói tiếp:
– Thầy Hoa có vinh dự ngày hôm nay, vì thầy San vừa đem tới cho tôi một tin mừng. Như mọi người đều biết, bửu bối tối thượng của môn phái là luyện Thiên Linh Cái. Nếu một người được chọn xuất sư mà không đủ khả năng luyện Thiên Linh Cái, sẽ không thành bậc thầy được, cũng vì lý do này, thầy Hoa từ trước tới nay chịu thiệt thòi vì là phận nữ, không thế nào luyện Thiên Linh Cái với người nữ được. Tôi không ngờ Sư Ông đã truyền phép luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật cho thầy Tư và chính thầy San đã luyện thành rồi. Như vậy mai sau này, thầy Hoa có cơ hội tiến thân trên con đường tu đạo. Mở một kỷ nguyên mới cho môn phái. Tôi đã chính thức xin thầy San đỡ đầu cho thầy Hoa. Thầy San đã nhận lời. Tuy nhiên, còn phải về xin thỉnh ý thầy Tư trước khi chính thức xuất sư cho thầy Hoa. Như vậy có nghĩa là di huấn của Tổ Sư sẽ được thỉnh về nhà thầy Tư, vì quả thực bây giờ tôi thấy không đủ sức giữ gìn nữa. Như mọi người đã btết, luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật tay ấn phải thật cao cường, tôi đã thất bại nhiều lần, vậy mà giờ này, thầy Tư và thầy San, có cả một đàn rắn Trun Thiên Linh Cái, đìêu này làm cho tôi bái phục và quyết định rời di huấn của Tổ Sư về nhà thầy Tư. Sáng mai, tôi sẽ đích thân đi Sàigòn, thỉnh cầu thầy Tư cho phép thầy San đỡ đầu cho thầy Hoa.

Những lời nói của thầy Mười làm cho San bâng khuâng lạ lùng, phải nói chàng sợ hơn là mừng. Như thế, kể từ nay, San đương nhiên nằm trong cả chi phái của thầy Mười, vì đã đứng ngang hàng với thầy Mười, xuất sư cho Hoa – Vị hạ sư đầu tiên của chi phái thầy Mười có nghĩa là dù sau này, bất cứ một đệ tử nào của thầy Mười được xuất sư cũng phải mặc nhiên coi chàng vào bậc trưởng thượng của chi phái này.

San nhìn thấy nhiều ánh mắt khác lạ trong đám đệ tử của thầy Mười.
Ngay lúc ấy, Hoa quay qua xá thầy Mười một lậy, nói:
– Xin phép thầy cho con làm lễ ra mắt thầy San.
Thầy Mười cười ha hả, gật đầu:
– Tốt, tốt, phải có lễ phép như vậy mới được.
Hoa vừa quay sang San định xá, chàng vội vàng giữ nàng lại, nói lớn:
– Thưa thầy cho con xin một đặc ân.
Thầy Mười nhíu mày hỏi:
– Cái gì nữa đây?
San lật đật nói:
– Dù thầy Tư có cho phép con phụ với thầy làm lễ xuất sư cho thầy Hoa chăng nữa. Nhưng nếu thầy Hoa cho phép con được nhận làm sư huynh của thầy ấy con mới nhận lời, còn như nhất định coi con như bực thầy, con xin phép được từ chối vụ xuất sư cho thầy Hoa. Dù thầy có trừng phạt con cũng xin tâm lãnh.

Thầy Mười cười ha hả, đắc trí, ông gật gù tỏ ý cao hứng tột cùng. San đã nhìn thấy những ánh mắt biết ơn trong đám đệ tử của thầy Mười.

Hoa vòng tay xá chàng một xá thực mau, cúi đầu nói:
– Em cảm ơn thầy San.
Đangxưng hô “thây”, “con” Hoa đổi sang “thầy”, “em”. Có nghĩa là nàng đã chấp nhận San làm sư huynh chứ không phải là sư phụ nữa.

Trong môn phái có mốt điều luật rất nghiêm khắc; nếu ai đã nhận làm thầy của một người nào rồi, vấn đề tình cảm phải được coi như cha với con, không còn được phép tư tình với nhau như trai gái. Có nghĩa là không được lấy nhau hay yêu nhau như vợ chồng. Còn trong đám huynh đệ trai cũng như gái, lại khác hẳn. Các đệ tử được khuyến khích lấy nhau để dễ dàng hành đạo, phát huy môn phái…

*
* *

Trời đã về khuya, tất cả các đệ tử của thầy Mười đã về hết, chỉ còn lại một mình Hoa. Nàng cố tình ở lại để được gần gủi San. Thầy Mười đã vô am luyện phép. Giờ này chưa cần tới San, vì phải tới nửa đêm hồn cô Hai Thu mới xuất hiện được. Lúc ấy thầy Mười mới cần tới chàng.

San đi lang thang ngoài vườn với Hoa. Tự nhiên chàng muốn nói chuyện nhiều với cô bé này. San để ý, Hoa có một dáng dấp khác hẳn với những ngllời con gái chàng quen, thân thể nàng nhỏ nhắn, mớ tóc thề dài xuống quá vai, thắt thành hai cái bín vắt về phía trước lòng thòng, nước da con gái trắng ngần và chắc nịch.

Đi bên cạnh San, Hoa nói luôn miệng, nàng kể đủ thứ chuyện. San lặng thinh nghe nàng nói, cả hai kề sát bên nhau hồi nào không hay, đi một lúc lâu, San dìu nàng ngồi xuống một gốc cây, bỗng chàng chợt thấy chỗ ngồi lại ngay gốc chuối hột luyện bùa yêu bữa trưức. Một thoáng ngỡ ngàng, chàng vừa định nói với Hoa về sự ngẫu nhiên này, nàng đã ngả sát người vô mình chàng, mùi thơm da thịt trinh nguyên làm San không cầm lòng được, chàng cúi xuống thực nhanh hôn lên miệng nàng, Hoa vòng tay ôm lấy cổ chàng ngay, nàng nhướn mình lên trong cơn đam mê ào tới như vũ bão. Hoa cũng không biết tại sao mình lại có thể dạn dĩ như vậy với một người con trai mới biết chưa đầy một buổi. Mặc dù chuyện trai gái đối với nàng không lạ lùng gì, nhưng sự dễ dãi ngày hôm nay quả thực chưa bao giừ xẩy ra. Nàng lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy hình như chính nàng chủ động những cử chỉ ái ân ấy chứ không phải San. Thân thể của người thanh niên Sàigòn ngọt như mật tình yêu làm Hoa muốn điên lên và chồm tới San cũng cuốn lấy nàng, thân thể chàng như dán chặt vào da thịt Hoa.

Những ái ân nồng cháy ngùn ngụt tuôn tràn, Hoa nghe thấy cả tiếng nàng rít lên trong tiền thức, thân thể nàng vặn vẹo, co quắp theo từng nhịp thở muốn đứt đoạn, nổ tung ra từ lớp da căng cứng tê chồn…

Gió thổi lành lạnh, Hoa vẫn nằm trong vòng tay San, thân thể nàng rã rời, cả hai cùrlg im lặng, nghe nhịp tim nhau đập.

Nằm như vậy thực lâư, bỗng Hoa ngước mặt lên nói nho nhỏ:
– Anh San ơi, anh có khinh em không?
San xoa nhè nhẹ trên lưng Hoa, chàng ghì nàng thật sát lại, thì thào:
– Trong đời anh, chưa có một người con gái nào làm anh yêu say đắm như em ngày hôm nay, anh cũng không hiểu tại sao tình yêu tới như vũ bão, anh tiếp nhận thật tham lam với niềm vui vô bờ bến. Anh phải cám ơn em đã mang lại cho anh những giây phút ngàn vàng này, có lý do gì lại khinh em được. Em có cho anh được giữ mãi tình yêu này hay không?
Hoa nói trong hơi thở:
– Em yêu anh… em yêu anh… em sẽ mãi mãi là của anh. Chúng mình đừng bao giờ xa nhau anh nhé.

San nâng mặt nàng lên, cánh môi mộng đỏ chờ đợi, chàng trườn tới thực tham lam, mật ngọt dâng trào đầu lưỡi tê chồn kéo dài vô tận…

Trăng đã lên thực cao, nhưng trời tối mò mò, con trăng lưỡi liền nhỏ síu không chiếu được một tia sáng nào trong căn vườn đầy lá.

San đỡ Hoa ngồi dậy, nàng vẫn tham lam bám lấy chàng, cánh tay trần mát rười rượi siết chặt thân thể chàng vô mình nàng, trong bóng tối âm u, sự dạn dĩ hầu như không có giới hạn, thế giới của đam mê cuồng nhiệt vun đầy chàng kéo nàng đứng dậy.

Hoa vẫn bám cứng ấy chàng, hình như nàng không muốn xa chàng một khoảng cách nhỏ nào. Bỗng San giật mình vì có tiếng thầy Mười gọi ngoài cửa am.
– Thầy San ơi, Tới giờ luyện phép rồi.
San lật đật mặc vội qưần áo, nói nho nhỏ:
– Ngày mai chúng mình gặp lại, bây giừ anh phải đi luyện phép.
Hoa níu đầu chàng xuống hôn thực mạnh vô môi San, thì thào:
– Em yêu anh.
Nói xong, nàng cũng vội vàng mặc quần áo vào rồi lẻn về phía sau vườn khuất dạng.
San vội vã bước mau về phía am, chàng vừa nghe thầy Mười gọi một lần nữa. San lên tiếng:
– Thưa thầy con tới rồi.
Thầy Mười cười hì hì.
– Tôi tưởng thầy đi ngủ rồi chứ.
– Dạ, con ngủ thế nào được, nghỉ phép một tưần lễ, lo có bây nhiêu thôi mà lơ là sao được.
Thầy Mười có vẻ hài lòng lấm.
– Tôi nói thế thôi chứ biết thầy ngủ sao được. Vô đây tôi cho thầy coi cái này, không thể tưởng tượng được, một sức mạnh vô biên, chưa bao giờ tôi thấy.
Vừa nói, thầy Mười vừa trở vô am, San đóng cửa am lại, theo thầy Mười vô trong.

Thấm thoát một tuần lễ nghỉ phép đã trôi qua, ai cũng tưởng San sẽ mệt nhoài sau thời gian giúp thầy Mười luyện xong con Thiên Linh Ma Nữ. Nhưng thật ra, tới bây giờ San mới biết; nếu luyện Thiên Linh Cái thì quả thật chàng khó lòng đứng vững sau một tuần lễ như thế này, nhưng có ai hay, đây lại là Thiên Linh Ma Nữ, một trong những phép thuật của người Thượng Du Bắc Việt. Đại loại nó chẳng khác gì Ma Xó của họ, nhưng có một điều; Thiên Linh Ma Nữ dữ dằn hơn nhiều, nó là loài Ma Chúa của các loại ma trên rừng thiêng mlên Thượng Du từ trước tới nay. San không hiểu tại sao thầyMườilại học được phép luyện loại Ma Nữ kinh thiên động địa này. Từ đó, chàng lại phải suy nghĩ thật nhiều về những mâu thuẫn của môn phái; những rắc rối và bí ẩn của các bậc trưởng thượng trong môn phái. Là người sinh trưởng ở miền Thượng Du Bắc Việt, mặc dù lớn lên tại miền Nam sau 1954 nhưng San đã đưực bốkể lại cho nghe thực nhiều về những năm kháng chiến chống Pháp thời Việt Minh trong những vùng rừng thiêng nước độc Thượng Du. Bố chàng cũng là một người thích nghiên cứu về thế giới vô hình, ông khá giỏi về thiêng văn, địa lý. Đặc biệt, ông rất say mê về thế giới ma quỷ thần linh. Có lẽ cũng nhờ bố mà bây giờ San có một kiến thức khá dồi dào về lãnh vực này, và chàng lại may mắm được thầy TưLành ởThị Nghè thương yêu nhất trong đám đệ tử của ông.

Tối nay là lễ xuất sư cho Hoa, nhưng mọi người đã được thôngbáolà đúng ngọ vào ngày mai buổi lễ mới khởi hành. Sự thực thì ngày mai chỉ là một buổi tiệc khoảng đãi bạn bè và các đệ tử trong môn phá còn tối nay mới thực sự là buổi lễ xuất sư của Hoa. Những người có mặt trong buổi lễ này phải ít nhất ở đẳng cấp “Hạ Sư trở lên, còn những đệ tử chưa được xuất sư không được phép có mặt trong buổi lễ này. Đìêu này tất cả các đệ tử không một ai hay biết, vì mọi người đều đinh ninh bữa tiệc ngày hôm sau mới là ngày trọng đại của Hoa. Trong khi mọi người nôn nóng chờ đợi thì ở một góc vườn, buổi lễ đang được cử hành.

Ánh trăng tỏa đều trên vườn cây vằng vặc. Gío Hè hiu hiu không làm giảm được hơi nóng miền nhiệt đới này. Những tào lá trong vườn chỉ lao chao lấp lánh ánh trăng mỗi khi một ngọn gió lùa qua. Ba người im am ngồi thiền nhập định Chung quanh tám trận bát quái đồ được dàn ra, mỗi trận được kết bằng tám cây đèn cầy đỏ. Chính giữa được cắm một bó nhang, khói trầm tỏa ra thơln ngào ngạt. Khoảng nửa tiếng sau, Hoa trải một tấmvải vàng rộng khổ, dài ba thước sáu trước mặt San, nàng cẩn thận đặt cây viết mực tầu bên cạnh chàng. Kính cẩn xá chàng một lậy rồi lùi ra đứng trưức mặt thầy Mười. Nàng cởi bỏ hết quần áo, hai tay chắp lên ngang đầu, mắt nhắm lại, đối diện với thầy Mười. Tóc nàng buông xõa, chẩy dài xuống bờ vai tròn trịa. Mấy bữa trước, cứ mỗi lần San gần nàng, dù trong đêm tối, người San cũng run lên vì bị kích thích tình dục, vậy mà tối nay, trước thân hình lồ lộ của Hoa, chàng nhìn nàng như một bức tượng không hơn kém. Bây giờ thầy Mười mới từ từ đứng dậy, ông ra lấy mỗi trận bát quái một cây nhang, chụm lại, tới trước mặt Hoa bắt đầu niệm chú. Mỗi lần miện chú xong, ông cầm bó nhang vẽ một đạo bùa trên mình Hoa, trong khi đó San lấy bút lông vẽ đạo bùa ấy trên tấm vải vàng trải trước mặt.

Cả hai người làm việc mê mẩn trong đêm tối. Tiếng côn trùng kêu réo như những oan hồn gọl nhau từ cõi chết âm vang. ánh sáng của những cây đèn cầy trong bát quái trận đồ léo lắt như ma qủi hiện hình.

Sương xuống, đêm lạnh, vậy mà mồ hôi San đổ ra ướt áo ngoài. Tay trái bắt ấn, tay phải cố vẽ bùa thực nhanh theo những chữ bùa thầy Mười điển trên thân thể Hoa. Chàng phải nín thở, tập trung thần khí vào từng nét bùa, mặc dù đã thuộc lòng những chữ bùa này từ lâu, vậy mà chàng vẫn hồi hộp, vì San biết rằng! tấm vải này chính là tín vật xuất sư của Hoa, Nàng sẽ phải mang theo suốt cuộc đời và những lúc luyện bùa, chữa bệnh khó khăn nhất, phải có nó trong mình, cho tới khi nào Hoa mang được những chữ bùa này nhập thân, lúc bấy giờ mới có thể đốt tấm khăn này đi được.

Điểm xong 36 chữ bùa Phật Tổ trên mình Hoa, thầy Mười bảo nàng mặc qưần áo vào. Cả ba lại ngồi thiền nhập định. Cho tới khi gà gáy sáng, nhang đèn đã tắt hết tự bao giờ cũng chẳng ai hay. San thấy hồn mình bay bổng trên không, chàng nhìn rõ cả ba nhục thể ngồi bất động bên dưới. Chung quanh chàng, gió thổi, mây trôi, tiếng nhạc thiên thần vang lừng trong không gian. Nơi đây êm ả và thần tiên làm sao, chàng há miệng nuốt những ánh sáng ban mai đầu tiên của mặt trời tỏa ra, hơi nóng hừng hực đi vào cơ thể, lan ra kháp tứchi. Chàng ôm cả bầu trời trong tay, đạp lên vạn vật, muôn ngàn tinh tú chạy dài mịt mù kháp lối…

Mặt trời đã lên cao khỏi ngọn cây, ba người mới đứng dậy trở vô nhà. Sau khi Hoa xá thầy Mười tạ ơn, ông thủng thẳng nói. – Cái ơn xuất sư cho thầy là nhừ thầy San, chứ thực ra một mình tôi không thế nào làm được đâu. Cái ước vọng của tôi tìm được một đệ tử giỏi như thầy để ban sư, hôm nay mới thực hiện được, chínhbản thân tôi cũng phải mang ơn thầy San nữa. Vậy mâ để rửa mặt cho tôi, thầy San đã khôtlg nhận làm sư phụ thầy, vẫn giữ phận bề tôi và coi tôi như bậc trưởng thượng. Có lẽ điều này làm tôi áy náy nhất, bởi vì không có gì trả ơn cho thầy San xứng đáng với cái công này được. Tôi đã suy nghĩ thật nhiều, nếu các thầy yêu nhau, tôi nguyện sẽ đứng ra lo tròn mọi bề.

Thầy Mười vừa nói xong, mặt Hoa đã đỏ lên, nét e thẹn làm nàng đẹp tuyệt vời, Hoa liếc San thực nhanh trong khi chàng quýnh lên, hình như thầy Mười đã biết tất cả những buổi gặp gỡ của cả hai đứa. Chàng vẫn blết; trai chưa vự, gái chưa chồng, thương yêu nhau là điều đương nhiên của trời đất, nhưng không hiểu sao, nghe thầy Mười nói công thai làm chàng quýnh quáng, San lắp bắp trả lời:
– Con xin cám ơn thầy tác hợp. Phần con như vậy không còn gì lo nghĩ nữa, nhưng thầy Hoa có chịu không, chắc phải để một thời gian nữa mới biết được tình duyên không thể nào ép buộc. Dù là thầy đi chăng nữa con nghĩ cũng không thể quyết định dùm cho thầy Hoa được. Xin thầy giữ kín dùn chúng con kẻo thiên hạ dị nghị. Còn về ơn nghĩa con không dám bái lãnh. Ngay cả sư phụ con còn phải nể thầy đủ mười phân, nói chi là con, xin thầy đừng thắc mấc vấn đề này nữa làm con tổn thọ thôi.
Nghe San nói, thầy Mười cười ha hả, ông gật gù.
– Tốt, tốt, như vậy kể như xong. Trai tài gái sắc, tác hợp được kể như ông Tơ bà Nguyệt cũng nể tôi vài phân. Tôi mừng cho hai người đó. Thầy Hoa ở đây tiếp chuyện với thầy San dùm tôi, thầy đưa chiếc Y Sư cho tôi đem vô bàn Tổ dâng hương, tới chiều trong bữa tiệc tôi sẽ trả lại thầy.

Hoa trao chiếc khăn mà San đã vẽ bùa trên đó lúc thầy Mười điểm đạo ban sư cho nàng tối qua. Ông cầm chiếc khăn nâng niu thật cao hứng.
– Y Sư này thầy San vẽ những chữbùa tuyệt đẹp. Xem ra không thua gì Sư Tổ hồi đó. Chắc chắn thầy Tư cũng không thể nào vẽ đẹp như thế này được. Tôi biết ông ấy nhiều mà.

Nói xong, ông thủng thẳng băng qua con đường đi vào nhà. Chờ cho thầyMười đi khuất, Hoa vòng tay ngang đầu, cúi rạp mlnh xá San.
– Em cám ơn thầy San đã thương tình điểm đạo, ban sưcho em. Mặc dù thầy không trực tiếp điểm bùa lên mình em, nhưng trong thâm tâm em, dù mai sau có được hầu hạ thầy trọn đời như duyên chồng vợ hay không, em vẫn nhớ mãi cái ơn này. Việc hôn nhơn…

Không để Hoa nói dứt lời, San kéo tay nàng đứng dậy. Không hiểu vô tình hay cố ý, Hoa theo đà tay San sà ngay vào lòng chàng. Phản ứng tự nhiên, San đỡ lấy thân thể nàng, bở môi Hoa đã kề sát mặt chàng. San cúi xuống vội vã hôn lên cánh môi ngọt lịm ân tlnh của người con gái đương xuân. Thân thể Hoa run lên sung sướng, nàng cảm thấy ngày hôm nay tất cả ước mơ đã nằm trọn trong tầm tay, tình duyên lẫn sự nghiệp. Hoa không ngờ chỉ trong vòng một tuần lễ từ khi San xuống đây mà cuộc đừi nàng thay đổi cùng cực. Bao nhiêu ngày đêm tu luyện, mong chờ có phải bây giờ là lúc thành đạt hay không, nàng ghì chặt lấy San, anh yêu này không thể nào để bay đi. Cuộc đời nàng kể như đã được định đoạt đúng như ước mơ của Hoa từ trước tới nay. Một khung trừi đầy hoa gấm tưng bừng trước mắt. Vừa buông San ra, nàng đã nghe chàng thì thầm bên tai:
– Có phải anh lợi dụng quá không?
Hoa lắc đầu nhè nhẹ, nàng cắn yêu lên cổ chàng, nói qua hơi thở:
– Những gì anh cho em mấy ngày nay là niềm vui nhất đời em, em còn mong muốn ngàn lần hơn thế nữa, và ước gì mãi mãi được sống bên anh.
San tát nhẹ lênchiếc má mũm mĩm của nàng, trong lòng rộn lên muôn ngàn ân ái thương yêu.
– Hôm nay là ngày cuối cùng anh ở lại đây, sáng sớm mai phải trởlại Saigon trình diện đơn vị. Nhưng chắc chắn cuối tuần thế nào anh cũng xuống đây, nếu em thích lên Saigon chơi, tưần sau anh đón em đi.

Mới nghe San nói, mặt Hoa thoángbuồn, đến khi chàng bảo trởlại đưa nàng lên Saigon chơi làm Hoa muốn reo lên, nàng bám lấy cổ chàng vít xuống hôn thật nhanh lên môi chàng, nhí nhảnh:
– Anh nhớ đấy nhé, thế nào tuần sau cũng phải xuống đây đón em đi, nếu không em buồn lắm đó.
– Nhưng còn gia đình em có cho eìn đi không?
Hoa mỉm cười:
– Em đâu còn ai ngoài bà ngoại, bà cháu em sống nhờ thầy Mười, lúc nãy thầy Mười đã nói gả em cho anh rồi, còn ai nói năng gì nữa.
San ngạc nhiên, hỏi:
– Ủa, vậy ra em ở luôn với gia đình thầy Mười à?
– Dạ, ngoại em và má thầy Mười là chỗ người cùng làng. Gia đình em chết hết trong một trận pháo kích ở nhà quê, thầy Mười thấy tình cảnh bà cháu em đáng thương nên đem về, cho hai bà cháu túp lều sau nhà thầy nương náu, hàng ngày em với ngoại nấu xôi cho vợ thầy đem ra chợ bán. Tối tối em phụ với thầy Mười dậy học trò, hoặc chữa bệnh. Có nhiều bà cô còn trẻ, đi với chồng con, thầy Mười phải để em đấm bóp giùm.
San mỉm cười tinh nghịch, hỏi:
– Còn những bà cô nào không đi với chồng con thì thầy Mười khỏi phải nhờ em phải không?
Hoa vô tình trả lời:
– Dạ, những trường hợp đó thầy Mười đâu cần em.
Vừa nói xong, Hoa chợt hiểu San định nói gì, nàng cười khúc khích, đấm nhẹ lên vai San, la nho nhỏ:
– Cái anh này kỳ cục.
San cười ha hả, được nưức chàng nói luôn:
– Còn thầy anh thì cứ có đàn bà con gái là ông ấy làm lấy một mình, còn tụi anh bị đuổi ra ngoài, thấy có tức không.

Hoa liếc San một cái thật dài, nói:
– Nếu anh thích trị con bệnh cho phụ nữ, chút nữa em dẫn anh ra nhà sau coi con điên bị tà hành, anh thả cửa rửa con mắt.
San nhướng mắt hỏi:
– Có thực không đó?
Hoa gật đầu.
– Nhất định mà.
– Em không ghen sao?
Hoa cười hì hì.
– Không lỷ thầy bà lại đi ghen với con điên à.
San cao hứng, ôm ghì lấy Hoa.
– Anh lấy được người vợ nhưem, chắc kiếp trước phải tu kỹ lắm.
Hoa ép sát thân thể vào mình chàng hơn nữa. Nàng thì thầm:
– Anh làm gì cũng đưực, miễn là đừng bỏ bê em thì thôi.

San dìu nàng ngồi xuống một gốc mận lớn, cả hai cùng im lặng thật lâu, những nụ hôn phủ đầy say đắm không nguôi.
Chàng hỏi nhỏ:
– Thầy Mười có dậy em luyện Thiên Linh Cái chưa?
Em biết qua loa phần lý thuyết thôi, còn chưa thử bao giờ, vì thầy Mười nói đàn bà luyện mấy thứ này không được
San trầm ngâm:
– Anh cũng lấy làm lạ, mọi người đều nói như vậy. Nhưng không hiểu tại sao những nhân vật phù thủy đều là phụ nữ, những người này cũng sai khiến được âm binh, Thiên Linh Cái cũng chỉ là một loại âm binh chứ có khác gì đâu.
– Em cũng đã nghĩ tới chuyện đó, tuy nhiên, như con Thiên Linh Ma Nữ anh vừa luyện với thầy em, làm sao em có thể ăn nằm với nó được. Anh biết rồi, phải có âm dương hòa hựp mới luyện được. Còn như Thiên Linh Cái cũng vậy Chỉ có đàn ông mới dụ đàn bà có bầu được để phá thai, đem thai nhi đi luyện Thiên Linh Cái, chứ em làm sao bây giờ. Hôm nay sở dĩ em được xuất sưcũng nhờ anh biết được phép luyện Thiên Linh Cái bằng loài vật. Nếu không, mãn đời em cũng không ngóc đầu lên được.
– Anh đang suy nghĩ tới một điều, trong trường hợp có một cặp vự chồng nào đó, họ cùng đồng lòng hy sinh thai nhi của họ mà đem luyện Thiên Linh Cái thì ngư’ơi vợ có điều khiển được ma nhi đó không?
Hoa nghe San nói giật mình, giáo giác hỏi:
– Anh định thử hay sao?
San phì cười: .
– Không, anh chỉ đặt giả thuyết thế thôi, chứ ai đang tâm lấy con mình luyện Thiên Linh Cái bao giờ.
Không hiểu sao Hoa buột miệng:
– Luyện Thiên Linh Cái là do người đàn ông ăn nằm với người đàn bà có bầu, chờ cho đủ ngày tháng, người đàn ông dụ người đàn bà cho mình thai nhi đó, lẽ dĩ nhiên là người đàn bà đâu có biết gì; tưởng là nói cho thai nhi có nghĩa là đẻ ra rồi con là của chung thôi, chứ có ai ngờ đâu vô tình đồng ý ký bản án tử hình đứa con trong bụng sắp trào đời cho người đàn ông trục thai nhi ra luyện Thiên Linh Cái. Như vậy, người đàn ông luyện Thiên Linh Cái vẫn là cha đứa bé mà có ai tội nghiệp đâu. Chỉ tội nghiệp người đàn bà không biết mình bị lừa, đến khi biết rồi thì đã quá muộn. Đành chịu thôi. Tuy nhiên, chưa có người đàn ông nào dám dụ vợ mình hy sinh con để luyện Thiên Linh Cái cả. Từ trước tới nay, họ chỉ đi dụ những người đàn bà ngoại tình, hoặc những cô gái nhẹ dạ mà thôi.
– Bởi vậy anh mới đặt giả thuyết; nếu có một đệ tử phụ nừ nào trong môn phái chúng ta đi ngủ đại với trai, rồi chính cô ta trục thai nhi luyện Thiên Linh Cái không biết sẽ ra sao?

Hoa lắc đầu, nói:
– Không được, chính em và thầy Mười đâ bàn tới chuyện đó từ lâu. Hồi ấy, mới ở nhà quê lên, em cũng có hỏi thầy Mười như vậy. Nhưng khi thầy Mười giải thích
cách luyện Thiên Linh Cái thì người phụ nữ mới sanh không đủ sức luyện đâu, nếu ai cố thử sẽ bị chính con ma nhi giết mình chết liền khi nó thành hình. Cũng vì vậy mà không có phụ nữ nào làm chủ Thiên Linh Cái được.
Ngưng một lúc, Hoa hỏi San:
– Em tưởng anh.biết điều đó chứ, anh đã luyện được cả Thiên Linh Cái bằng súc vật mà. Tay ấn anh phải cao gấp mười lần người có thể luyện Thiên Linh Cái bằng thai nhi.
San ôm Hoa thật sát vào lòng, hỏi nho nhỏ:
– Anh cho em biết một bí mật, em có dám thề giử kín không?
Hoa không do dự, thề ngay:
– Nếu em tiết lộ điều anh sấp nói với bất cứai, xin cho tổ nghiệp, thần linh, ma quỉ hại em chết không toàn thây. San rùng mình vì lời thề độc địa của Hoa, chàng mỉm cười
– Anh không ngừ em dám thề độc địa như vậy.
Hoa mỉm cười.
– Mình đã quyết không hé môi nói ra điều đó, sợ gì mà không dám thề.
San gật đầu, nói:
– Nếu vậy anh rất an tâm cho em biết sự bí mật này. Câu chuyện luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật là do Sư Ông dựng lên, sự thực đó chỉ là phép điều khiển được súc vật tuân theo ý mình muốn. Đặc biệt là thuật huấn luyện rắn tấn công địch thủ. Phép này rất phổ thông ở ấn Độ. Tất cả những người bắt rắn và thổi kèn cho rắn chui ra từ hang ổ hoặc túi đựng chúng rất dễ dàng. Hồi ấy Sư ông tung hỏa mù về vụ này, cốt để thầy Mười quên đi vụ luyện Thiên Linh Cái bằng thai nhi, cho khỏi mang tội với trời đất Sương biết rằng thầy Mười đã được Sư Tổ truyền cho phép luyện Thiên Linh Cái rồi, hồi đó Sư Ông đã cản Sư Tổ nhưng người không nghe, và sau này người chết rồi, thầy Mười ở với Sư Tổ một mình lại càng lộng hành hơn nữa. Hoa ngỡ ngàng nghe San nói, nhưng không ngừlại có
sự lạ lùng như vậy.
Hoa nói nho nhỏ:
– Em tin lời anh nói, nhưng không hiểu sao trong môn phái mình lại có nhiều rắc rối nhưvậy. Anh có biết tại sao không Cũng vì vậy mà làm anh thắc mắc, nhưng thú thực không dám nói ra. Tuy nhiên, anh vẫn âm thầm tìm hiểu, và chắc chấn một ngày nào đó phải khám phá ra sự thực. Bây giờ hai đứa mình đã yêu nhau, anh tin rằng, với sự hợp tác của em, thế nào chúng mình cũng khám phá ra những điều bí ẩn của môn phái. Em có chịu giúp anh không?
– Anh không nói em cũng phải tự tìm hiểu lấy, bây giờ đã biết được có vấn đề đó, làm sao em không quan tâm cho được. Hơn nữa, lại có anh sát cánh bên em, mà chuyện gì của anh bây giờ cũng là của em, anh còn phải hỏi nữa sao.
– Như vậy anh tin rằng không trước thì sau, chúng mình cũng biết tất cả sự thực. Anh sẽ đem những điều hiểu biết của anh về thầy Tư Lành so sánh với những gì em hiểu về thầy Mười đây, rồi sau đó chúng mình lên thầy Mười Lớn dò lại. Lo gì không xong.

Hoa nép sát hơn vào mình San, nàng cảm thấy ở con người chàng có một mãnh lực thu hút lạ thường, trái tim nàng rung động thực sự. San thấy hơi thở Hoa nóng hổi hừng hực truyền sang thân thể mình, chàng luồn một tay qua áo nàng ghì sát lại, hai thân thể chập làm một, bừ môi Hoa run lên, nàng nhắm mất lại, thả trôi thân xác bồng bềnh trên sóng nhạc yêu thương. ở đây hình như có tiếng nước chẩy, thông reo, muôn chim ca hát những bản nhạc tình tứ tuyệt vừi, nàng rên lên.
– Anh San ơi… anh… San…
Trời đã về chiều, có nhiều tiếng người cười nói vang vang từ căn nhà khách thầy Mười vọng lại, San nói nho nhỏ.
– Hình như mọi người tới đông lắm rồi thì phải.
Hoa dụi đầu vô ngực chàng.
– Em không muốn rời anh một tấc nào nữa.
San mỉm cười.
– Chúng mình cứngồi đây cho tới khi hóa đá hay sao?
– Dạ, em muốn hóa đá bên cạnh anh suốt đời.
Và hồn em sẽ trở thành Thiên Linh Ma Nữ phải không?
– Nhất định là như thế rồi, nhưng anh phải nhớ là quyền phép của em lúc đó gấp ngàn lần cô Thiên Linh Ma Nữ của thầy Mười đó nhe.

San cười thật lớn, chàng biết Hoa biết nhiều về việc luyện Thiên Linh Ma Nữ, nhưng có điều chàng chắc chắn rằng, nàng không biết đưực bây giờ Thiên Linh Ma Nữ đang theo kề cận bên chàng chứ không phải thầy Mười. Nếu thầy Mười có sai khiến con Thiên Linh Ma Nữ này, chàng sẽ biết ngay, còn như chàng khiến nó làm điều gì, thầy Mười lại không hay biết gì. San cũng có thể giữ con Thiên Linh Ma Nử này không tuân lịnh thầy Mười cũng được nữa, thậm chí chàng có thể sai khiến nó tấn công thầy Mười, nó cũng nghe lệnh chàng. Sau mấy đêm luyện xong con Thiên Linh Ma Nữ, dưới nách bên phải chàng nồi lên một cái hạch nho nhỏ, nếu lấy tay nắn sẽ cảm thấy như một bức tượng thực nhỏ đủ cả chân tay. Đó chính là con Thiên Linh Ma Nữ nằm trong mình chàng. Nhưng đối với thầy Mười, thầy lại tưởng con Thiên Linh Ma Nữ ẩn trong tấm ván hòm dựng sau bàn thờ Tổ. Sựthực con Thiên Linh Ma Nữnày cũng có ở đó, nhưng đó chẳng qua như một căn nhà cho nó mà thôi, chứ không phải nhưnhục thể thực sự nằm trong mình San. Cũng vì vậy, San biết rõ là dù cho Sư Tổ có truyền rất nhiều bửu bối cho thầy Mười, nhưng ngài cũng không chỉ hết nghề, hoặc là chính Sư Tổ cũng chưa học tới nơi, tới chốn cũng nên. Chàng cao hứng nói với Hoa.
– Nếu em biến thành Thiên Linh Ma Nữ, lại tài giỏi hơn Thiên Linh Ma Nữ của thầy Mười, lúc đó anh lo gì không trở thành chưởng môn nhân môn phái này.
Hoa cười khúc khích.
– Anh phải coi chừng, ba con Thiên Linh Cái của thầy Mười không phải thứ hiền đâu.
– Không lý em không địch lại chúng nó hay sao?
Hoa cười.
– Không biết lúc đó em trở thành ma rồi ra sao, chứ bây giờ coi bộ không ổn rồi đó. Anh có biết thầy Mười Luyện chúng nó tới tầng nào rồi không?
San tò mò hỏi:
– Tới đâu rồi. Nghe nói Thầy Mười có ba con quỷ này lâu lắm rồi mà.
Hoa gật đầu.
– Để bữa nào có thời giờ em kể anh nghe, mỗi con Thiên Linh Cái là cả một câu chuyện rùng rợn. Tuy nhiên, bây giờ có’ một’ con, Thầy Mười đã có thể khiến nó leo lên miệng hũ rượll được rồit theo em nghĩ, chỉ một thừi gian ngắn nữa, thầy Mười sẽ khiến nó đi ngờ ngờ ngoài đường.

San giật mình, chàng không ngờ tay ấn thầy Mười cao cường tới mức đó. tuyện được Thiên Linh Cái đã là cả một vấn đề, kêu nó nổi lên trên mặt bình rượu đang ngâm nó cũng là tuyệt luân rồi. Tới giai đoạn này có thể sai hồn nó đi giết người như lấy đồ trong túi. Bây giờ thầy Mười lại còn tiến tứi việc cho nó nhẩy ra khỏi bình rượu, đi ngơi ngơi ngoài đường, thử hỏi thầy bà nào dám chọc vô ông ta nữa đây. Cứnghĩ tới một đêm tối trời, một thằng nhỏ bằng xương bằng thịt, như con búp bê, trần chuồng, nhầy nhụa, máu mê bê bết, bò vào nhà nhe răng, trợn mắt, nhẩy tưng tưng, leo lên bàn thờ tổ đạp đổ hết nhang đèn, bình bát xuống đất. Rồi lúc đó mới làm sao. Chàng rùng mình, nghĩ tới vụ qua mặt thầy Mười về con Thiên Linh Ma Nữ. Ông ấy mà biết được thì bỏ ăn.

Mặt trời đã xuống khỏi ngọn cây, những tiếng kêu réo ầm ỳ gọi nhau vọng ra ngoài vườn, San kéo Hoa đứng dậy.
– Thôi chúng mình đi vô trong kẻo mọi người nghị dị.
– Anh vô trước đi, em đi vòng ra nhà sau dòm chừng con điên một lát rồi tới ngay.

San gật đầưnhìn theo bóng người yêu thoãn thoắt len lỏi qua hàng’cây đivề phía sau. Chàng tin rằng, trong tương lai, Hoa sẽ là một kho báu vật cho chàng khai thác. Những bửu bối của thầy Mười chắc chắn Hoa đã học hết từ lâu rồi, chỉ có điều nàng không đủ sức tập luyện mà thôi.

Tin san phụ với thầy Mười làm lễ xuất sư cho Hoa và cặp bồ với nàng lan đi thực nhanh. Không những tất cả đệ tử thầy TưLành đều biết mà ngay cả đám đệ tử của thầy Mười Lớn trên Hóc Môn cũng biết nữa.

Trong khi ở nhà thầy Mười đang đãi tiệc khao Hoa thì ở nhà thầy Tư Lành tối nay không hiểu sao đệ tử kéo về đông nghẹt. Lớp trong, lớp ngoài, cười nói ồn ào như một ngày hội lớn. Thầy TưLành chạy ra, chạy vô, coi ông có vẻ cũng vui lắm. Từ trước tới nay, ít khi thấy ông đùa rỡn với hàng đệ tử chưa được điểm đạo, cúng tổ. Vậy mà hôm nay, ông ra sân thọc hết đứa này, đá đứa kia, làm cho mọi người cười vui thật thở mở. Mặc dù cùng một môn phái với thầy Mười Lớn và Thầy Mười tại cầu Bình Lợi, nhưng thầy Tư Lành chỉ nhận đệ tử học bùa ngải sau khi người đó đã có một căn bản võ thuật tương đối vững, có thể lên đài giao đấu được Còn hai vị thầy kia tuyển đệ tử bằng cách xem tướng, hoặc có ai tín cẩn giới thiệu mới được thu nhận, các ông chỉ dậy đệ tử bùa ngải mà không hề đả động gì tới võ nghệ cả. Trong khi đó, đệ tử của thầy Tư Lành đều là võ sĩ

có thẻ của Tổng Hội Quyền Thuật Việt Nam chứng nhận. Thầy Tư Lành đã ra nhập Tổng Hội Quyền Thuật Việt Nam. ngay từ những ngày đầu tổ chức này còn phôi thai. Tuy nhiên, trong Tổng Hội này chỉ biết thầy Tưlà Võ Sư Trưởng của võ đường Nguyễn Lành, và trong môn phái Lâm Kinh, võ thuật Việt Nam cổ truyền, chứ ít ai biết rằng, võ đường Nguyễn Lành chỉ là cái bình phông của môn phái Lâm Kinh Thần Võ. Những vồ sĩ sau khi đã được học hết phần võ thuật căn bản, có một số được phép cúng tổ nhập môn. Những đệ tử này bắt đầu bước qua phần Võ Thần, rồi sau đó mới được học bùa ngải, thư ếm. Có lẽ đây là một đặc điểm của môn phái Lâm Kinh Thần Võ, bởi vì những ai muốnhọc Võ Thầnngay cũng không được thấp nhận, phần nhập môn căn bản với võ thuật cổ truyền Việt Nam đã loại hết những kẻ háo thắng, háo sát. Cũng vì thế mà đệ tử của thầy Tư Là nhít dùng bùa ngải phá phách người hiền lương. Thầy Tư Lành thưừng nói: “Các thầy ỷ y có quyền phép sai khiến qủi thần trong tay mà làm bậy, tôi là người lãnh đủ trước, vì thâu lầm đệ tử.” và vì thế, những đệ tử thực thụ của thầy Tư Lành cũng chẳng được bao nhiêu. Tuy nhiên, hầu như tất cả những ai đã được phép luyện bùa ngải rồi, không trước thì sau cũng được xuất sư một cách dễ dàng. Đó cũnglà nhờ sự tuyển chọn ngay từlúc ban đầu một cách rất kỹ càngvà sự luyện tập của các môn sinh thật công phu. San là người được xuất sư sau cùng, nhưng lại là người được thầy Tư Lành thương yêu nhất. Chàng đã được thầy Tư Lành truyền dậy nhiêu pháp môn siêu đẳng mà nhiều bạn đồng môn chưa hề nghe qua. Cũng có nhiều bửu bối mọi người cùng học mà San luyện thành, còn các bạn đồng môn ì ạch theo sau một cách thật khó khăn. Chàng là đệ tử duy nhất luyện được cách sai khiến loại bò sát tuân theo mệnh lệnh mình. Các đệ tử khác, dù đã đưực xuất sư trước chẳng thực lâu vẫn chưa làm nên trò trống gì. Ngoài ra, hình như trong đám đệ tử đã được xuất sư, nhân điện của San lại trội hơn cả, và khả năng văn hóa của chàng cũng cao nhất đám. Đó cũng là những ưu điểm của San, và vì vậy, chàng được thầy Tư Lành thương yêu nhất cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Tối nay, có lẽ mừng cho sự may mắn của San được thầy Mười mời phụ giúp xuất sư cho Hoa nên mọi người tới chungvui với thầy TưLành. Phải nói đây là một hãnh diện chưa từng có trong võ đường này từ trước tới nay. Hơn ai hết, chính thầy Tư Lành cũng biết; thầy Mười ở cầu Bình Lợi không phải tay vừa. ở miền Nam này đã có mấy tay luyện được Thiên Linh Cái ngang cơ với thầy Mười. Bây giờ San lại được thầy Mười nhờ phụ với ông xuất sư cho Hoa là cả một điều ít ai tưởng tượng nổi. Và người ngạc nhiên nhất phải nói là thầy Tư Lành, chính ông cũng không hiểu nổi thầy Mười đang toan tính gì đây. Mặc dù ông rất hãnh diện về việc này, nhưng cũng rất phân vân, vì từ trưức tới nay thầy Mười đã nhiều phen làm ông thất thiên bát đảo, không thếnào lường trước được thầy Mười làm gì.

Tối nay, thầy trò tập dượt ỳ ạch một hồi, không ai bảo ai, tự động ngồi xung quanh thầy TưLành dưới gốc cây Bã Đậu Vừa xếp chân vòng tròn theo tư thế ngồi thiền của nhà Phật, thầy Tư Lành nói:
– Tất cả hãy dưỡng thần một lúc đã, rồi mới được nghỉ. Đêm khuya thanh vắng, thầy trò ngồi im lìn như vậy thực lâu. Những tiếng côn trùng ở nghĩa địa bên cạnh rên rỉ nghe thực rõ. Nhà thầy Tư Lành – mà cũng là võ đường Nguyễn Lành – nằm ngay bên cạnh bãi đất trống tận cùng của khu xóm Lao Động vùng sở Hàng Hà, nơi đây không ai thèm héo lánh, lại rất kín đáo, nên dân trong vùng có con cái hoặc người thân chết mà không khai báo là đem tới đây chôn đại. Lúc đầu chỉ có vài người lén lút chôn cất thân nhân, sau mọi người thấy làm được, chính quyền chòm xóm không ai biết gì, nên mọi người cứ thế mà theo nhau đem thân nhân tới đây chôn cất tự nhiên, riết rồi bãi đất trống hoang vu này trở thành một nghĩa địa của dân trong vùng hồi nào cũng không ai hay. Những năm tháng đầu tiên thầy Tư Lành tới đây, còn nghèo khổ, thầy cất đại một cái chòi làm nưi cư ngụ ở bãi đất trống này. Ban ngày thầy đi bắt cá, mò cua đổi lấy gạo ăn, ban đêm dậy vài đệ tử mấy miếng nghề kiếm thêin tiền đong gạo. Nhiều khi thầy Tư Lành cũng giúp bà con chòm xóm nắn xương, sửa trặc hoặc bán chút ít thuốc rượu xoa bóp. Cho tới bây giờ, đệ tử đã quá đông, thầy TưLành chỉ ởnhà đậy học trò cũng đủ sống, tuy nhiên khu này vẫn còn rất thưa thớt, mọi người hình như sợ bãi đất trống nghĩa địa, không ai dám cất nhà ở đây. Bởi vậy nhà thầy Tư Lành vẫn trơ vơ một mình thật hẻo lánh. Những lúc đêm khuya như thế này, thầy trò ngồi ngoài sân tham thiền, nhập định, nếu có ai đi qua, chắc chắn phải tá hỏa sợ hãi vì những thân hình ngồi bất động như những bóng ma hiện hình. Bởi vậy, cứ chạng vạng tối là hầu như không còn ai bén mảng tới khu nhà thầy Tư Lành nữa. Cũng nhừ vậy mà sự luyện tập của mọi người không bị ai dòm ngó và làm phiền. Điều này rất cần cho các môn sinh yên tâm luyện tập.

Ngót nghét cũng gần tàn một cây nhan, thầy Tư Lành thở mạnh ra một hơi, chận chạp nói:
– Thôi, tối nay nhưvậy là đủ rồi. Các con về đi.
Mọi người đứng dậy thật ồn ào, những đệ tử mới chưa ngồi thiền quen, khi đứng dậy, đi cà nhắc thực tức cười. Đứa nọ chọc đứa kia. Oanhvươll vai, nhún nhún chân, cười cái chân tớ bây giờ như khúc cây, lấy kim chính cũng không thấy đau nữa.
Hà nhìn Oanh cười:
– Như vậy là mày đắc đạo rồi đó.
Oanh lườm Hà một cái thực dài.
– Đồ cô hồn, mày coi chừng chưa chắc gì được điểm đạo trước tao đâu.
Thì tao có nói gì đâu, bộ mày không nhớ môn phái mình có một pháp môn, trong khi luyện, da thịt không có cảm giác nữa hay sao.
– Ai không biết phép luyện gồng đó, đồ cô hồn. Mày cũng chỉ mới có nghe nói chứ đã tận mắt nhìn thấy chưa.
Hà vênh váo chỉ vào chân Oanh.
– Thì cái chân mày đó. .
Oanh nhẩy lại đập mạnh vào lưng Hà thực nhanh. Nhưng Hà đã cúi gập mình xuống, thay vì nhẩy ra ngoài né tránh, nàng luồn sát vào mình Oanh theo thế “Ngọa Long Phục Địa”, luồn từ dưới lên trên, hất tung Oanh lên không. Oanh chới với, nàng không ngờ Hà dùng võ đối phó với mình, hơn nữa, nàng cũng chỉ mới học được hơn một năm, làm sao đỡ được đòn đó của Hà. Nàng té bò càng
làm mọi người cười như nắc nẻ.

Ai cũng tưởng Oanh bị té đau sẽ nổi cọc, ai ngờ nàng cũng cười như mọi người, Oanh nằm dưới đất đưa tay với Hà, rủa:
– Đồ mắc dịch, mày đánh tao té rồi mà không kéo tao dậy hay sao?

Hà lơn tơn đi lại, nắm tay Oanh kéo nàng đứng lên. Nhưng Hà lại cố ý chuyển hết nội lực vô bàn tay bóp thật mạnh làm cho Oanh phải nhăn nhó. Ai cũngbiết tính Oanh gan lỳ, không bao giờ chịu thua ai nên nhất định là nàng chịu đau chứ không kêu la rồi.
Bỗng có tiếng ai nói từ ngoài vào:
– “Chuyển Tất Long, Tất Lực Lôi Quanh” rồi “Vuất Xà Hành”.

Hà giật mình, định rút tay về, nhưng không còn kịp nữa, Oanh vừa co tay trái lại, luồn qua cánh tay phải rồi vừa rút tay phải về, vừa tuốt tay trái lên. Đánh bật tung tay Hà ra, đồng thời tay mặt Oanh lại nắm chặt lấy cổ tay Hà kéo Hà chúi xuống đất. Bây giừ Hà chỉ còn cách nương theo chớn đang té, lộn mèo qua bên kia, nếu không muốn dập mặt xuống đất. Mọi người chưng hửng, vì Hà là nữ đệ tửlâu đời của thầy TưLành, không ngừ bị Oanh đang nằm dưới đất mà chuyển bại thành thắng một cách dễ dàng. Không ai bảo ai, Mọi người đều nhình về hướng người vừa đọc câu thiệu, chỉ cho Oanh đánh bại Hà. Có tiếng la lên:
– Thầy San.
Thầy Tư Lành ngạc nhiên quay lại phía San, hỏi:
– Ủa, thầy San về hồi nào vậy.
Mọi người chạy lại bu chung quanh San, hình như quên hẳn vụ Oanh và Hà giao đấu vừa qua. San cười hì hì, nới:
– Con vừa về tới, lúc nhỏ Hà’dùng thế “Ngọa Long Phục Địa” hất nhỏ Oanh té.
Thầy Tư chưa kịp nói gì đã nghe giọng Hà oang oang:
– Oan cho em thầy San ơi, tại con Oanh nó đánh em trưức đó. Em chỉ tựvệ thôi mà. Không tin thầy hỏi anh em xem.

Thầy Tư mỉm cười, ông rất vừa lòng về phản ứng của Oanh, chỉ nghe thiệu mà chuyển bại thành thắng. Mấy tháng nay, ông đã giao con nhỏ này cho San huấn luyện, hôm nay ông không ngờ con bé này đã tiến bộ tới mức đó. Nó chỉ học có mấy tháng mà trong lúc thất thế chuyển bại thành thắng một cách dễ dàng. Đành rằng có San điềm chỉ, nhưng Hà là đệ tử rất ưng ý của ông, nàng đã theo học ở đây hơn ba năm rồi, đâu phải vừa gì mà để Oanh hạ dễ dàng như vậy. Thầy Tư mỉm cười, nói:
– Thôi, tất cả vô nhà đi rồi nói gì thì nói.

Mọi người ồn ào kéo nhau vô trong. Thầy Tưkéo chiếc ghế đầu bàn ngồi xuống, trong khi các học trò mạnh ai nay ngồi kháp mọi nơi. Căn phòng khách không lấy gì làm rộng cho lắm, nên mọi người ngồi chật ních. Đợi cho ai nấy yên chỗ, thầy Tư hỏi San:
– Sao, vụ xuất sư cho thầy Hoa tới đâu rồi mà thầy về sớm quá vậy. Tôi tưửng phải tới ngày mai thầy mới về được San hắng giọng, nói:
– Dạ, thưa thầy mọi việc đều xong rồi. Vì sáng mai con hết phép nên phải về sớm một chút để trình diện đơn vị cho đúng giờ.
– Thầy thấy thầy Hoa thế nào?
– Dạ, thầyHoa giỏi lắm, con nghĩ cô ấy biết được nhiều phép thllật lạ lùngmà hình như chưa bao giờ con được nghe qua.
Thầy Tư trầm ngâm.
– Có chuyện đó nữa sao? Tôi biết thầy Mười rất giỏi, nhưng có điều không lý thầy ấy lại tin tưởng thầy Hoa tới . độ đó à Dù sao thì chính thầy phải biết nhiều hưn thầy Hoa mới phải chứ?
– Dạ, thưa không phải con định nói thế. Sự thực thì thầy Hoa cũng chẳng học được bao nhiêu phép thuật của thầy Mười, nhưng mấy năm nay, chính thầy Hoa được thầy Mười tin tưởnglnhờ sao chép kinh sách, nên thầy Hoa mới biết nhiều như vậy.
Thầy Tư gật gù:
– À thì ra thế, nhưng biết là một chuyện, còn luyện được hay không lại là một chuyện khác.
– Nhưng con lại nghĩ khác, thầy Hoa rất thông minh, lại được thầy Mười rất tin tưửng. Bởi vậy thầy Hoa đã biết được nhiều điều con không ngừ tới. Thí dụ như phép ếm bằng hình nhơn, thầy Hoa đã dùng hình nhơn trị bệnh trước mặt con mà không thèm đụng tới con bệnh nằm trong Thầy Tư giật mình, ông không ngờ phép này mà cả Hoa cũngbiết được. Điều này làm ông sửng sốt. Ông cố tình hỏi tới để biết xem khả năng nàng tới đâu.
– Thầy ấy trị bệnh bằng hình nhơn như thế nào?

– Dạ, thầy ấy cầm một con hình nhưn không biết bằng chất gì, viết tên tuổi con bệnh vô đó, niệm chú, vẽ bùa. Con bệnh ở phòng bên, cứ mỗi lần thầy ấy thổi vô hình nhơn là nó dẫy dụa chịu không nổi, than khóc ầm trời. Xin tha.

Thầy Tư nghe San nói tần ngầm, ông nói nho nhỏ nhưng mọi người đều nghe rõ.
– Ai ngờ học trò thầy Mười mà cũng biết được cà những phép thuật siêu đẳng nhưvậy. Nếu đúng như thầy nói; thầy Hoa không những trị bệnh được, mà còn cớ thể dùng phép đó giết người xa hàng vạn dậm nữa. Ghê gớm thực.
San bàng hoàng hỏi:
– Thưa thầy, phép trị bệnh đó có liên quan gì, tới giết được người ở xa đâu.
Im lặng một lúc lâu, thầy Tư mới nói:
– Hồi đó chính Sư Ông cũng biết phép thuật này, nhưng không truyền cho tôi, vì ngài nói phép này ác lấm,người thầy có thể dùng nó trị bệnh, nhưng cũng có thể dùng nó để đối phó với những địch thủ ở xa. Con hình nhơn đó được luyện rất công phu, chỉ cầnviết tên tuổi hoặc cẩm một ít tóc, hoặc cuốn nó lại bằng miếng vải áo quần gì đó của địch thủ là kể như người đó tới số rồi. Những thầy bà khác không có cách gì cứu được nạn nhân, trừ khi tiêu huỷ được con hình nhơn đó mới giữ đưực mạng sống nạn nhân thôi. Tuy nhiên, đụng tới con hình nhơn đó cũng không phải dê đâu, lạng quạng mang họa sát thân đó. Tôi không ngờ Sư Tổ lại tryền phép thuật này cho thầy Mười, để bây giờ ông ấy truyền lại cho cả đệ tử chưa hề lên núi bái Tổ lần nào như thầy Hoa thì cũng liều thực.
San gật gù, nói:
– Hèn gì con thấy thầy Hoa bóp con hình nhơn ở đâu thì bệnh nhơn la đau ở đó. Nếu như vậy, thầy ấy lấy cây kim thọc ngay tim con hình nhơn thì kể như bệnh nhơn chết chắc.
Thầy Tư gật đầu, đồng ý:
– Đúng rồi. Đó chính là phép thư người độc địa nhất của môn phái. Tôi tưởng tới đời Sư Ông là thất truyền rồi, ai ngờ bây giừ nó lại xuất hiện ở đây, do một học trò nhỏ tuổi như thầy Hoa xử dụng.
– Thầy có nghĩ là còn nhiều người khác biết nữa không?
– Tôi hy vọng thầy Mười không truyền phép ẩu tả tới mức đó. Chỉ một mình thầy Hoa biết được cũng đủ chết nhiều người rồi, nói chi ai cũng biết thì thiên hạ tới thời đại loạn rồi.
San tần ngần hỏi:
– Thưa thầy, không lý phép này lại còn nguy hiển hơn Thiên Linh Cái nữa hay sao?
Thầy Tư lắc đầu:
– Không hẳn nhưvậy, nhưng Thiên Linh Cái rất khó luyện, không phải ai biết cách luyện cũng có cơ hội luyện được Hơn nữa với Thiên Linh Cái, mình còn có phép trừ. Nhữngngười cao tay ấn không coi Thiên Linh Cái vào đâu. Họ có thể giết chết con Thiên Linh Cái đó cũng không khó khăn lắm. Nhưng với loại hình nhơn này thì chịu thua. Bởi vì nó vô chi vô giác. Tuy nhiên, Thiên Linh Cái mà luyện cho nó thành tinh rồi thì cũng ít ai trừ đưực nó lắm.
San buột miệng:
– Thầy Mười đã điều khiển được Thiên Linh Cái bò ra ngoài rồi.
Thầy Tư nhẩy nhổn như người ngồi phải lửa, ơng hớt hải nói:
– Thầy nói cái gì?
– Con nghe thầy Hoa nói; Thầy Mười đã kêu được con Thiên Linh Cái bò lên khỏi bình rượu ngâm nó rồi, như vậy có phải nó đã thành tinh không?
Thầy Tư thờ thẫn trông thấy, mặt ông tự nhiên co lại thật khổ não. Ông nói như rên rỉ:
– Tai họa, tai họa. Đúng là nó đã thành tinh rồi còn gì nữa. Hồi nó còn nằm yên trong bình rượu, thầy Mười chỉ có thể sai khiến linh hồn nó đi giết người. Tuy nhiên, gặp những ai nặng bóng vía, đàn bà có tháng, hay vật gì linh thiêng trong bàn thờ, chùa chiền, con nl;ên Linh Cái không dámbén mảng tới. Bây giừ nó thành tinh rồi, những thứ đó không còn nghĩa lý gì nữa. Nó không còn ở thế giới
vô hình nữa mà trở thành vật thể hẳn hoi. Nó đã đi từ thế giới siêu linh vô hình tới vật thể hữu hình bằng xương bằng thịt. Nếu đúng nhưvậy, thầy Mười có thể sai nó tới đây bóp chết hết đàn rắn Trun của mình nội trong một khắc.

Từ nãy tới giờ đám đệ tử thầy Tư ngồi yên nghe San và thầy Tư nói chuyện, không ai dám nói câu nào. Bỗng Oanh xen vô hỏi thầy Tư.
– Thưa thầy, nhưvậy thầy Mười có thể kêu con Thiên Linh Cái trong hũ rượu đó đi ngời ngời tới nhà mình à?
Thầy Tư gật đầu:
– Đúng như vậy. Nó đi như một thằng bé còn sống, nhưng chỉ có đìêu chân không chạn đất và đi nhanh như tên bắn. Khi tới gần, mình có thể sờvào nó được như người còn sống.
San mỉm cười nhìn Oanh.
– Như vậy có nghĩa là nó cũng có thể nắm được chân mình kéo đi như chơi.

Nhiều tiếng rú nho nhỏ của các đệ tử nhát gan nổi lên ngay sau khi nghe San nói, nhiều người đã co chân lên ghế. Oanh nhẩy lại ngồi bên cạnh San. Một ngọn gió thực lạnh từ ngoài thổi vào làm mọi người rùng mình, ngoài trời tối đen như mực. Ngọn đèn măng xông chao đi chao lại, ánh sáng trong nhà rung rinh chập chờn ma quái. Con chó Mực bỗng sủa vang, rồi kêu ư ử. Một bóng đen vừa lướt qua cửa sổ Mọi người nháo nhác, nhiều đệ tử xanh mặt. San và thầy Tư không ai bảo ai xông ra ngoài. Có tiếng phành phạch nghe như gà đập cánh.

Hà ngồi sát vô Tam run lẩy bẩy, Tam cũng đã được xuất sư từ lâu nhưng chàng lười luyện tập nên chẳng đi tới đâu. Thầy Tư có vẻ thất vọng về chàng ra mặt, Tam được miễn quân dịch vì tay có tật; hễ chàng cứlàm việc gì tréo ra đằng sau là khớp xương bả vai lìa ra ngay. Cánh tay lúc đó lủng lẳng như treo vào mình bằng những sợi gân và da, không còn cừ động được nữa. Chàng bị tật này ngay từ hồi còn nhỏ và được thầy Tư chữa trị tới nay. Tuy nhiên, chỉ khỏi đau mỗi lần xương bị trật ra sau thôi, chứ không hết hẳn tật Và từđó chàng theo thầy Tưluyện tập luôn. Trong môn phái, Tam là người theo thầy Tư học đạo lâu nhất. Mặc dù thất vọng vì sự lười biếngcủa Tam, nhưng vì chàng tu luyện đã lâu mà hiền lành và lại sống kề cận bên nhà nên thầy Tư cũng rất qúi chàng. Mỗi khi có chuyện gì nhờ vả là thầy Tư lại kêu Tam qua sai bảo. Riết rồi tình thầy trò trở nên như người trong nhà và Tam kêu thầy Tư bằng Chú Tư như người cháu ruột vậy. Hơn một tưần lễ nay, từ ngày thầy Mười ở cầu Bình Lợi nhờ San xuất sư cho Hoa làm Tam muốn nổi điên lên. Đối với San, dù sao cũng là đàn em chàng, ngày mà San luyện thành phép sai khiến bầy rấn Trun cũng không làm Tam mất mặt như ngày hôm nay. Ai lại không biết chàng như vị trưởng tràng của môn phái. Bây giờ bị San qua mặt một cách đau đớn. Bởi vậy, mấy hôm nay chàng cố nấn ná ở lại võ đường hàng ngày luyện tập ráo riết, tuy nhiên thân hình cục mịch và khả năng văn hóa thật yếu kém làm Tam rất khó xoay trở. Những chữ bùa chàng có thể vẽ mãi cũng quen, nhưng những bài kinh, câu chú dài cả trang giấy, Tam phải học thuộc lòng thật khổ sở. Hồi đó chàng chưa học hết lớp tư đã bỏ học đi hoang rồi. Bây giờ đánh vần từng chữ thật khó khăn. Sáng nay, nghe tin chẳng những San đưực thầy Mười nhờ xuất sư cho Hoa, mà còn cặp bồ với nàng, đồng thừi thầy Mười lại còn cho San cả dây cà tha 36 mắt bằng vàng ròng nữa. Tam tức lắm, đáng nhẽ cái duyên này phải là của chàng chứ không phải San. Cứ anh trạng này, ngày nào đó, thầy Tư khuất bóng, San sẽ lên làm chưởng môn chứ không phải chàng. Cũng vì vậy mà Tam nghĩ ra một cách, chàng mang những câu chú và kinh kệ nhờ Hà đọc cho chàng nhẩm theo. Mặc dù Tam biết rằng làm như vậy Thầy Tưbiết là có chuyện, vì Hà chưa được điểm đạo học Võ Thần chứđừng nói gì tới mức được rớ vô những kinh chú bùa ngải ấy. Hơn thế nữa, Hà lại làm nghề bán “bia ôm”, một nghề không hơn mấy cô gái chơi bời bao nhiêu. Có lẽ cũng vì lý do này mà Hà dù theo thầy Tư học đã lâu mà không được điểm đạo. Hà cũng biết vậy, nhưng tính nàng rất lẳng lơvà thích sài tiền nữa, nên không sao bỏ được những quán rượu này, nơi mà nàng hái ra tiền. Sáng nay khi Tam đưa cho nàng cuốn sách bảo đọc cho chàng học, Hà mừng rơn. Nàng không ngờ bao nhiêu năm theo thầy Tư luyện tập mà chưa được thầy để ý tới, vậy mà sáng nay dưng không Tam đem tới cho nàng tất cả những gì Hà ao ước từ lâu, dù có tiền cũng không thế nào mua được. Hà biết rằng qui luật tập võ là thừi gian thứ thách cho thầy Tư trắc nghiệm tính tình đệ tử. Nàng đã nhìn thấy bị rớt ngay từ vòng đầu vì tính nết lẳng lơ và háo thắng của mình. Sở dĩ nàng không bỏ ngang cũng chỉ vì những tay anh chị, ma cô ở vùng này biết nàng là đệ tử của võ đường Nguyễn Lành mà ldlông dám đụng tới Hà. Và bây giừ dịp may tựnhiên ào tới, nhất định là nàng phải giúp Tam hết mình rồi. Cả buổi sáng hôm nay Hà đã dùng đủ mánh lới mồi chài Tam, làm sao anh chàng khù khờ này thoát khỏi vòng tay nàng. Hà đã ngồi hẳn vào lòng Tam đọc từng câu kinh cho anh chàng học lại, lẽ dĩ nhiên với đầu óc của Hà và Tam, nàng phải thuộc lòng trước Tam khi anh chàng n(ly nhớ được câu chú đó. Trong lúc học như thế, làm sao Tam cầm lòng được khi Hà cố tình cọ sát da thịt mơn mởn của nàng vào thân thể Tam. Anh chàng đã cúi xuống vùng da thịt trắng ngần của nàng cả buổi sáng nay.

Cũng vì sự gần gủi này mà tối nay bỗng nàng nổi hứng, biểu diễn võ thuật trước mắt mọi người, và bây giờ trong lúc sợ hãi, Hà ngồi sát vào Tam như trông đợn một sự che trở. Lúc thầy Tư và San bung ra ngoài, Tam cũng đã định chạy theo, nhưng chàng thấy Hà chạylại ngồi sát vào mình thì dừng lại ngay, chàng nhớ lại buổi sáng thần tiên ngày hôm nay trong phòng Hà, làm sao Tam có thể rời nàng trong những lúc nàng cần chàng nhử thế này được.

Bỗng mọi người nghe thấy tiếng thầy Tư và San cùng cười lên như nắc nẻ. Vài đệ tử nam cũng vừa chạy ra theo hai người, mọi người cười nói thật ồn ào vì San vừa xách vô nhà một con vịt xiêm khổng lồ; loại vịt này có lẽ là vịt hoang, có thể bay được rất xa, chúng thường sống dưới mé sông sở Hàng Hà, trong mấy con lạch hoangvu. Không hiểu sao con vịt Xiêm này đang đêm lại bay vô vườn nhà thầy Tư để anh chàng chó Mực chụp được. Thầy Tưcười hớn hở:
– Đúng là lộc của trời cho, ngày mai chúng mình làm một nồi cháo ăn khao thầy San một bữa.

Tự nhiên nghe thầy Tư nói, tim Tam đau nhói, chàng bấm Hà rút ra ngoài sân, chuồn về trong lúc mọi người không ai để ý tới chàng. Ra tới đầu đường, Tam nắm lấy tay Hà, nàng biết ý đi thật sát vô người chàng, nói nho:
– Anh Tam đừng buồn, hai đứa mình hợp tác với nhau nhất định không chịu thua thầy Sạn đâu.
Tam có vẻ thất vọng thấy rõ, chàng than:
– Cứ như tình hình ngày hôm nay, làm sao anh đuổi kịp thầy San cho được, chứ đừng nói gì tới qua mặt thầy ấy nữa.
Hà lắc đầu, nói:
– Anh lầm rồi, sở dĩ anh thua thầy San vì từ trước tới nay anh ỷ y. Hơn nữa, anh không đọc được kinh sách rành bằng thầy San. Hôm nay anh đã nhìn thấy cái lơ là của mlnh tai hại tới mức nào rồi, và bây giờ anh đã có em, hết lòng phụ giúp anh học kinh sách thì lo gì không đoạt lại địa vị năm xưa. Chúng ưùnh không thế nào để thua thiệt như vậy được.
Tam vẫn thở dài thườn thược.
– Dù cho như thế đi nữa, anh cũng cần phải một thời gian rất lâu để học kinh sách, vì anh học đã chậm mà còn phải đi đạp cyclo từ sáng tới chiều, mệt ngất ngư, còn học hành gì được nữa. Sáng nay bỏ một buổi xe, tới nhà em học kinh, ngày mai thế nào cũng phải đạp xe cả buổi tối nữa mới đủ ăn thôi.
Một tính toán thật táo bạo thoáng qua đầu Hà, nàng nói:
– Em đã có cách rồi, anh khỏi lo. Miễn là anh không…
Nói tới đây Hà bỏ lửng không nói nữa, Tam dục:
– Anh không làm sao?
Hà đi sát vào mình Tam hơn nữa.
– Anh không khinh em. .
Tam nói thực nhanh không suy nghĩ.
Anh có khinh em bao giờ đâu.
– Nhưng anh biết em làm nghề gì phải không?
– Biết từ lâu rồi, có ai không biết em bán bia ôm đâu.
Như vậy mà anh không khinh em sao?
Tam cười hì hì.
– Bộ cái nghề đạp cydo của anh cao quý lắm hay sao mà dám kinh người này, chê người kia đây.
– Nhưng nó đâu phải là một nghề xấu như nghề của em, làm tiền hết thằng này tới thằng kia.
– Ủa, em nói gì kỳ vậy, em có ăn trộm ăn cắp của ai đâu mà mang xấu. Tại mấy thằng mê gái, le lói thì ráng mà chịu chứ. Nếu anh là em, anh còn ếm cho chúng nó bán hết nhà cửa, cho chừa cái tật dê gái nữa.

Tự nhiên Hà thấy được an ủi thật nhiều, nàng định vỗ về Tam cho chàng an tâm học hành, íuyện tập, vậy mà bây giờ chính chàng lại nói những lời làm Hà thật sung sướng. Từ trước tới nay, ai cũng nhìn nàng như một con điếm xấu xa,.cặn bã của xã hội. Bây giờ Tam lại binh vực nàng, không hiểu chàng nói thực tâm hay đó chỉ là lừi đầu môi chót lưỡi, nhưng nó cũng đủ làm nàng sung sương vô cùng. Hà đứng lại ôm ghì lấy Tam. Mặt trăng vừa chui vô một đám mây thực dầylàm bóng tối ụp xuống, tràn ngập không gian. Bây giừ có người đứng cách xa vài bước cũng không trông thấy đôi trai gái đanh ôm ghì lấy nhau ngay giữa đường lộ. Một lúc sau Tam thì thầm:
– Chúng mình đi ra ngả bờ sông đi, ở đó giờ nàykhông có ai héo lánh tới đâu.
Hà rụt rè.
– Coi chừng ở đó giừ này nhiều rắn lắm đó.
Tam cười hì hì móc trong túi ra một cây ngải rắn, chàng đưa lên mũi Hà cho nàng ngửi.
– Em có biết cái gì đây không?
– Cây gì vậy
– Ngải rắn, anh vừa nhổ ở vườn thầy Tư.
Hà hí hửng, nói:
– Có phải hồi sángchúng mình đọc trang sách về công dụng của thứ ngải trừ rắn này phải không?
– Nó chứ còn ai nữa.
– Như vậy thì không có con rắn nào dám tới gần hai đứa mình phải không anh?
– Còn phải nói nữa, dù cho loại rắn nào đi nữa, ngửi thấy mùi loại ngải này cũng phải bỏ chạy ngay. Anh đã thấy thầy Tư dùng loại ngải này lùa những con rắn lỳ lợm nhất ra khỏi hang rồi, hiệu nghiện không thể tưởng tượng được
– Nếu vậy chúng mình ra mé sông giờ này còn sự gì ai nữa.

Vừa nói, Hà vừa kéo Tam đi về phía những bụi rậm mé sôngbên sở Hàng Hà. Bây giờ Tam không nói gì, chàng chỉ cười hì hì, luồn một tay qua áo nàng. Hà biết Tam thật vụng về và tham tham nên cứ để yên cho chàng thật tự nhiên làm gì thì làm. Hà biết chắc ràng, ra tới mé sông Tam còn tiến xa hơn nữa và nàng cũng chỉ muốn Tam hành động như vậy, việc này đối với Hà có nghĩa lý gì đâu, ngày nào mà không xẩy ra trong quán rưựu nàng đang làm việc. Đàn ông có anh nào khác anh nào đâu.

Tam không ngờ Hà lanh lẹ như vậy, nếu mọi việc êm đẹp như dự tính còn lo gì không thành công. Chàng từ từ cài núc áo cho Hà lại, nhặt áo mặc vào rồi thủng thẳng nói.
– Tất cả em đã tác thành cho anh, bây giờ em phải được cái gì chứ?
– Anh đừng quênlà tham vọng của em không nhỏ đâu. Anh phải biết là em theo thầy Tư một thời gian cũng lâu rồi và biết chắc rằng với nghề nghiệp và tính anh của em, thầy Tư không đời nào điểm đạo cho em cả, bởi vậy nhân dịp này em giúp anh, tức là tự tìm con đường học lấy đó thôi, anh đã hiểu chưa.
Tam gật đầu.
– Anh đã nghĩ tới điều đó ngay từ sáng nay, nhưng nghĩ cho kỹ thì cũng công bằng thôi. Đứa nò giúp đứa kia có sao đâu, cả “hai củng có lời cở mà.”
– Nhưng anh phai biết là nếu thầy Tư biết được hành động của anh, kể như anh tàn đời, còn em bất qúa chỉ làm những gì anh nhờ vả thôi. Hơn thế nữa, anh có cơ hội để học hỏi được phép luyện tập, còn em bí lối, những hy sinh của em trong vụ này có đáng kể gì đâu ?
Tam lắc đầu:
– Chưa hẳn thế.
– Còn gì nữa….
– Một điều mà em sẽ từ chối.
– Nhất định không bao giờ từ chối một điều mà em có thế làm được.
– Anh biết em sẽ từ chối.
Hà cương quyết:
– Anh cứ nói đi, nếu em làm được mà từ chối xin thề trời tru, đất diệt không toàn thân.
Mắt Tam sáng lên trông thực dễ sợ.
– Em đã thề rồi thì anh nói, anh sẽ ngủ với em, anh sẽ đem đời trai tân dâng cho em để đổi lấy một đứa con, nhưng con em và anh không được phép chào đời, nó phải bị trục ra để theo anh đời đời. Em thấy thế nào?

Hà rùng mình, nàng đã từng phá thai nhiều lần, vậy mà nghe Tam nói nàng nổi gai ốc cùng mình. Nàng gật đầu yếu ớt
– Em bằng lòng.
Tam hỏi lại:
– Em có chắc chắn chưa?
Hà cương quyết:
– Em đã nói rồi mà, vả lại đây đâu có phải là nìn đầu tiên em phá thai đâu. Em chi sợ anh đổi ý kiến thôi.
– Như vậy thì xong rồi, anh không còn phải giữ gìn gì với em nữa.

Hà mỉm cười, nàng quên ngay câu chuyện phá thai vừa rồi, nét hân hoan hiện ra trên khuôn mặt trắng hồng của nàng. Tam vòng tay ôm lấy Hà trong cuồng bạo, hàng nút áo Hà bật tung thật nhanh, chiếc áo rớt xuống đất với cái áo lót trong ngoài. Nàng nghe thấy tiếng Tam rít lên thân thể Hà muốn nổ tung ra từng mảnh trong sức mạnh cuồng vũ của Tam. Nàng ngây ngất trong đam mê tột cùng. Anh chàng Tam cách đây vài phút và anh chàng Tam bây giờ khác xa nhau ngàn trùng. Hà mê man, đờ đẫm, hình như có thật nhiều tiếng súng nổ và lóa đèn hỏa châu rọi sáng, nóng bỏng thân thể. Có xác chết, máu đổ, thịt rơi và run rẩy tận cùng hồn xác. Phải chăng tất cả những chứa chất của người thanh niên này trong bao nhiêu năm, bây giờ đổ dồn vào thân thể nàng. Da thịt Hà căng cứng, trương lên và nứt nẻ, nàng thét lên…

Oanh gật đầu, nàng dừng lại. San cũng đứng lại, không hiểu sao chàng đứng thật sát vào mình Oanh, ngay lúc ấy, nàng ngước mặt lên. San cũng vừa cúi xuống và hai bờ môi tìm gặt nhau vội vàng. Một lúc sau, chàng buông Oanh ra, nàng vẫn còn say mê men tình, không muốn rời chàng. Tự nhiên San rùng mình, chàng không hiểu tại sao với cô học trò nhỏ bé này lại làm cho San thấy áy náy. Mối tình của người con gái này quả thực là nông nổi và bồng bột không thể tưởng tượng được. Chàng đã ôm trong tay không biết baonhiêu phụ nữ, nhưngphải thú thực, với Oanh, tự nhiên San thấy có một cái gì bứt rứt trong lòng. Không hiểu có phải tuổi nàng còn nhỏ quá, hay là Oanh là học trò chàng. Những ám ảnh mông lung làm chàng thấy bực mình. San nắm tay Oanh nói nho nhỏ:
– Khuya quá rồi, có lẽ chúng mình phải về thôi.
Oanh ngần ngừ.
– Anh cho em về với anh được không?

San giật mình, chàng không ngờ Oanh hỏi chàng như vậy Lẽ dĩ nhiên là không đời nào chàng có thể làm như vậy đối với người học trò nhỏ bé này. Vừa rồi ôm nàng
trong tay, chàng đã cảm thấy bứt rứt rồi. Giờ đây lại đưa nàng về nhà, như vậy làm sao có thể chấp nhận được. Tự nhiên San nghĩ tới Hoa, hồi chiều lúc từ giã thầy Mười và đám đệ tử của ông, San đã nhln thấy ánh mắt khừ dại của nàngvới bao nhiêuniềm khao khátyêuđương. Chàng thấy ít nhất trong thừi gian này, không nên reo rấc phiền lụy cho thêm nhiều người nữa.

Trong trường hợp chàng cứ lăng nhăng với hết cô này tới cô khácliệu một ngày nào đó Hoa biết đưực, không biết nàng có nổi cơn ghen mà dùng ngay những quyền phép học đưực, gây lên thảm họa cho những người con gái đáng thương này hay không.

Bùa ngải của thầy Mười đâu có phải trò đùa, Hoa lại là đệ tử ruột của ông, nàng đâu có phải là dở. Nếu như chọc cho nàng nổi giận, mà lạng quạng thầy Mười lại binh nàng nữa, lúc ấy mới không biết trốn đi đâu cho thoát bàn tay phù thủy của thầy Mười đây. Ai dám binh chàng?

Đang suy nghĩ miên man, San giật mình vì Oanh đã vít đầu chàng xuống, chiếc hôn môi táo bạo không muốn rời của Oanh làm San quên đi hết lý trí. Chàng nghì lấy thân thể nóng bỏng của người con gái nhỏ nhắn trong vòng tay. Tiếng rên rỉ của Oanh nghe đứt quãng bên tai chàng.

Anh San ơi, em muốn dâng anh tất cả cuộc đời trong trắng của em đêm nay có được không. Anh đừng từ chối nghe anh?
San hỏi nhỏ:
– Tại sao em muốn làm như vậy?
– Em cũng không biết.
– Em không sợ à?
Em sợ lắm chứ, nhưng mà anh sáp lấy vợ rồi. Em muốn được gần anh trong những giờ phút này để khỏi ân hận về sau.

Tự nhiên San phì cười.
– Tại sao lại trái ngược vậy? Khi một người con gái biết người mình yêu đi lấy vợ, cô ta sẽ xa lánh hoặc hận thù người con trai ấy, chứ có cớ gì lại v,ội vàng dâng hiến cuộc đời trong trắng của mình bao giờ.
– Trong trường hợp này lại khác hẳn. Em là kẻ đến xin anh tình yêu, chứ không phải anh là người tình phụ. Có lẽ anh thấy em lãng mạn quá phải không. Nhưng anh có biết không, chính con Dung cũng nhưem đó. Nó đã nói với em nhìêu lần, làm sao để được anh chú ý tới, dù ràng không mong gì được sống với anh mãn đời, chỉ xin một chút tình yêu ngắn ngủi là thỏa mãn rồi.
– Làm như vậy, tụi em được gì đây, có chăng là thiệt thòi, mất mát tất cả mà thôi. Rồi mai sau đi lấy chồng, tụi em mới ăn làm sao, nói làm sao với người chồng của mình chứ?
– Em cũng không biết nữa.
San bóp nhẹ bàn tay nàng, thì thầm:
– Tội nghiệp tụi em quá. Anh đâu có là cái gì để cho các em phải hy sinh tới mức đó cho được. Hãy suy nghĩ kỹ lại đi đừng để những điều đáng tiếc ấy xẩy ra nhé.
– Có gì đâu mà đáng tiếc hở anh. Anh có biết vụ xin anh cầu cơ ngày hôm nay chính là dịp để tụi em tỏ tình với anh đó. Nhưng rủi thay, không biết kẻ nào định hại tụi em, kế hoạch của tụi em bị lỡ dở.

Niềm vui ào ạt tới với hai người hưn bao giờ hết. Họ quên đi tất cả những bực bội lo âu vừa rồi. Tam kéo Hà thật ~át vào mình thì thầm.
– Em phải thụ thai ngay đêm nay mới được.
Hà cười khúc khích, thật dâm dật.
Sức anh được mấy tăm hơi, em chấp đó.
Tam cười hì hì
– Em khỏi phải thách thức mà.

Vừa nói, chàng vừa chồm dậy. Hà rít lên ngay từ phút đầu những âm thanh man dại chưa bao giờ nàng phải bật lên thành lời nhưngày hôm nay. Không hiểu tại sao, nàng đã nằm trong tay cả trăm người đàn ông mà tối nay Hà yếu đuối quá, nàng như đứa con gái mới biết mùi đời. Những giây phút hoan lạc thực sự tới với Hà như sóng cồn, mưa sa. Nàng ngây ngất như lạc vào chốn đào nguyên tiên cảnh…

Bây giờ Hà mới biết; thì ra đây là một conlạch thật nhỏ, cây cối mọc hai bên khép kín lòng lặch, lúc ở ngoài sông! không ai có thể nhln thấy nó. Đi vô phía trong một chút, lòng lạch mới hơi rộng ra, nhưng những tàng cây lớn vẫn phủ cả con lạch. Cho dù bây giờ có người đi trên máy bay trực thăng qua đây cũng không biết trong những bụi dừa nước này có một chiếc ghe đang di chuyển. Hà thích thú reo lên:
– Thật là kín đáo, phải như Việt cộng trốn vô đây cũng có trừi mới biết chứ đừng nói gì là tụi mình. Tam cao hứng nói:
– Cả mấy năm rồi anh mới trởlại đây. Tưởng là đã mất dấu rồi chứ. Hồi đó vô tình anh am được nơi này, trong lúc giới nghiêm, thường chung vô đây đánh cá, khỏi sợ lôi thôi với cả Hải Quân lẫn Không Quân tuần tiễu. Bây giờ chúng mình có thể dùng nơi này trồng ngải thì không có ai hay được nữa. Thả cửa trồng ngải độc cả chục năm cũng chẳng có ma nào biết được lối vô mà lo.
– Con lạch này ăn thông ra đậu hả anh?
– Đây là con lạch cụt, chỉ dài độ 100 thước là cùng, lúc mình vô bằng mũi ghe, nhưng khi ra cũng không quay đầu ghe đưực, bởi vậy phải đổi mái chèo ra phía trước, chèo ngược lại. Vô đây tốt nhất là dùng sào đẩy ghe đi, còn như chèo thì vướng lắm. Bởi vậy lúc nãy anh mới xin ông Bẩy Cần Câu cái sào nhỏ này mà.

Vừa nói Tam vừa lấy cái sào cột bên hông ghe ra, chàng lao sào xuống lòng iạch đẩy mạnh. Ghe lao đi thực nhanh. Hà thích thú, lần tới phía trước ngồi bên cạch Tam, nàng khôngngờchínhTam đã có chủ ý đưa nàng tới đây từ trước. Đi một lúc, Tam cắm mạnh cây sào xuống lòng lạch giữ chiếc ghe dừng lại, có lẽ khúc này con lạch hơi rộng hơn những chỗ khác một chút, những tàng lá dừa hai bên bờ không còn chụm đầu vô nhau nữa. ánh nắng mặt trời rọi xuống mặt nưức sáng long lanh, Hà nhìn thấy ngay những chú cá nhẩy lên đớp bọt. Nước thực trong và phẳng lặng.
Hà nhìn Tam thích thú.
– Ở đây nhiều cá quá hả anh.
– Chỗ này có lẽ chỉ có một mình anh biết, mấy năm rồi không câu ở đây, chắc tụi nó sinh sôi nẩy nở đầy nhóc chứ gì. Để anh lên bờ đào mớ trùng làm mồi nhé.
Vừa nói Tam vừa cởi qưần áo ra, chàng chỉ còn mặc một chiếc quần sà loỏng. Hà say sưa nhln những bắp thịt nổi lên cuồn cuộn trên thân thể chàng.
– Anh cho em đi với.

Nói xong Hà cũng lật đật cởi qưần áo ra, nàng thật tự nhiên vì biết nơi đây chỉ có hai người. Thếgiới này êm đềm và thật riêng tư như ở trong phòng nàng vậy. Máng quần áo lên chiếc sào, Hà nhìn Tam mỉm cười, có lẽ Tam không ngờ nàng đã chuẩn bị mặc sẵn đồ tắm bên trong nên cứ trố mắt nhìn nàng, Hà hơi bẽ lẽn.
– Anh không ngờ em có mặc đồ tắm trước hả?
– Bộ em dự định đi bơi từ ở nhà à? ‘
Hà cười nhí nhảnh.
– Đi mua ghe là em biết anh sẽ chở em ra sông rồi, bộ để nguyên qưần áo đi phố được hay sao.

Tam cười hì hì, nhẩy xuống nước. Hà nhẩy theo ngay. Hàng ngày Hà rất thích tắm sông nên nàng bơi rất giỏi, chỉ vài sải tay đã vào tới bờ. Vừa bước lên bờ, Hà thích thú reo lên.
– Anh Tam à, chỗ này có cái gò đất tốt quá, chúng mình có thể trồng ngải ở đây được đó.
Tam đồng ý ngay.
– Phải rồi, anh cũng đang định nói với em trồng ngải ở đây vì chỗ này đất cao, không bao giờ sợ ngập nước. Hơn nữa, chỗ này cây cối cũng ít hơn những nơi khác, ngải sẽ không bị ảnh hưởng vì thiếu ánh sáng mặt trời. Hà ôm lấy Tam, vít đầu chàng xuống hôn say đắm. Như vậy là mọi việc kể như xong, nàng lo nhất là chỗ trồng ngải, bây giừ đã có rồi, kể nhưkế hoạch của nàng đã thành công tới gần phân nửa. Từ trước tới giờ, theo thầy Tưhọc nghề, mộng ước duy nhất của Hà là làm sao học được hết nghề ngải của thầy Tư, còn nhưnhững môn khác ít làm nàng có hứng thú. Điều này Hà không đám thổ lộ với ai, vì biết rằng, học ngải chỉ để hại người ta, chứ không giúp ích được gì Có lẽ nghề nghiệp của nàng đã nung nấu những ấn tượng về một quyền lực trả thù những dằn vặt, dầy vò của đàn ông. Những người bỏ tiền ra hàng ngày làm chủ thân thể nàng.

Ôm hôn Tam một lúc, Hà đã thấy thân thể chàng nóng hừng hực, những bắp thịt căng phồng, co rãn như bị kích thích cùng cực. Tam ghì chặt lấy Hà như muốn nhiền nát nàng trong vòng tay. Giữa trời đất bao la, lần đầu tiên trong đời Hà có gịp ôm một người đàn ông như thế này, những cảm giác mới lạ thích thú tràn ngập, Hà rít lên trong hơi thở man dại. Nàng cố ép thật sát vào mình Tam như muốn hoà với chàng làm một, bộ ngực phồng lên, căng cứng như chưa bao giờ Hà thấy, lớp áo tấm muốn bứt tung rạ và làm nàng cảm thấy vướng víu lạ thường. Hà lùa tay kéo tung nịt áo, ném xuống đất. Bộ ngực nàng không còn vướng víu nữa,vunglên trắng ngần, điểm hồngvút cao và ch.ín mộng.

Trời thực nóng, gió thổi hiu hiu không giảm được cái nóng cháy da của cơn nắng hè. Dù đứng dưới bóng cây và vừa lội từ dưới lạch lên, Tamvẫn cảm thấy nực nội ghê hồn, bây giờ lại ôm cứng thân thể Hà trong vòng tay, máu trong ngưừi như sôi lên, có lẽ. da thịt chàng đang nứt nẻ và bốc hơi ngùn ngụt. Tam điên lên trong hơi thở dại khờ. Chàng dè Hà xuống gò đất và rít lên man dại. Vài con chim dáo hoảng trên cành cây, tung cánh bay lên cao, để lại vài tiếng kêu hoảng hốt. Những tào dừa nước trao qua trao lại, cọ vào nhau sào sạt. Hà nhln thấy bóng những tào lá trên nền trời xanh thẳm quay tròn và thực nhanh. Nàng lịm đi trong
sự khoái cảm tột cùng…

Chiều xuống thực nhanh, Tam đã đưa Hà về, thân thể chàng rã rừi, những bắp thịt như nhão ra, chàng nằm sõng sượt trên ghế bố như một thây ma. Có lẽ Tam ngủ ly bì từ lúc trở về tới giờ. Má chàng đã đánh thức Tam mấy lần dậy ăn cơm mà chàng cứvật vờ không muốm cựa mình. Không hiểu sao những lúc chàng gần Hà lại gân guốc như vậy, thế mà mới trở về nhà chàng đã như con mèo mắc nưức. Tới khi má Tam cho hay chú Tư cho thằng Cưng qua kêu, Tam mới lồm cồm bò dậy. Thằng Cưng cũngvô trong nhà, đứng bên ghế bố, y cười cười, nói:
– Thầy Tam coi bộ hết sí oắt rồi hả?
Tam tự nhiên giật mình, lấy tay dụi mất cười hì hì, che dấu những ý tưởng vừa thoáng qua trong đầu.
– Thằng cô hồn, mày nói cái gì đó?
Thầy Tư nói, em qua kêu thầy ăn cháo vịt.
– Tam plù cười vì câu trả lừi trậc lấc của nó không ăn nhập gì tới những ý tưởng trong đầu chàng. Tụt xuống ghế bố thực nhanh, Tam choàng tay qua vai thằng học trò nhỏ kéo đi.
– Ở võ đường có đông người không mày?
Cưng bị sức nặng của Tam đè lên vai, nó đi lảo đảo ra ngoài.
– Lúc nãy thì đông, nhưng bây giờ tụi nó về gần hết rồi, còn có mấy đứa. Thầy Tư có để riêng cho thầy một tô cháo vịt tổ chảng đó.
Tự nhiên Tam thấy đói, chàng nuốt nước miếng một cái ực
– Bộ tụi mày ăn hết rồi hả?
– Dạ, tụi em ăn hết chơn rồi, nồi cháo bự khổng lồ mà chúng nó làm một cái ào sạch bách. Con vịt béo ngậy à thầy.
Thầy San có ở đó không?
– Có thầy ấy đang dậy ba con nhỏ bán cá ở chợ Bà Chiểu, mới xin vô học chiều nay.
– Tụi nó coi được không mày?
– Có một con coi cũng ngồ ngộ, còn hai ả kia xấu như qủi dạ xoa.
Tam đập mạnh vào vai thằng nhỏ.
– Thằng cô hồn, tao hỏi mày coi mấy đứa nó tập có được không, chứ đẹp xấu mà làm cái gì.
Cưng cười hì hì.
– Em tưởng thầy hỏi cái vụ kia chứ. Cả ba đứa cùng có học nghề chút đỉnh rồi. Tụi nó học trò ông Lành Cầu Sơn đó
– Mày có biết tại sao chúng nó qua đây không?
Nghe nói chúng nó muốn qua học bùa mà.
– Rồi chú Tư hứa dậy chúng nó à?
Thì chúng nó dóng tiền học, em nghe thầy Tư nói phải chờ một thời gia~n học võ đã, còn bùa ngải tinh sau.
– Thì đúngrồi, ai mà không phải qua kỳ thử thách chứ. Thế chúng nó có chịu không?
– Tụi nó biết trước là như vậy rồi mà, nhưng mấy ả coi bộ ham làm thầy lắm đó. Con bé xinh xinh hôi chị Hà học bao lâu rồi mà chưa đưực điểm đạo, khi nghe chị ấy nói, em thấy y thị nhăn mặt.
Tam cười hì hì:
– Học trò mới đứa nào không như vậy, tụi nó tương ai muốn làm thầy cũng được hay sao chứ. Ua, con Hà chưa về hay sao?

Cưng nhìn Tam lém lỉnh, nó nghĩ tới mấy chụcbạc trong túi Hà vừa dúi cho, bảo nó đi kêu Tam tới nhà thầy Tư ăn cháo, chính nó đã bịa chuyện thầy Tưbảo nó kêu cho Tam lật đật phải đi ngay. Cưng cũng đã nhìn thấy Hà ngồi ăn hủ tíu sáng nay với Tam ở quán chú Ba Đầu Hẻm, và vừa rồi Hà lại bàn với nó mở sòng bầu cua ở chợ Nhỏ. Đây là mộng ước của Cưng từ mấy năm nay, nó với thằng Phèn lămle mở sòng bầu cua hoài mà không có ai đỡ đầu. Tưởng đã phải quên đi điều đó, ai ngờ Hà lại khui ra và tính làm ăn lớn với nó nữa. Cưng biết chắc Hà có dư khả năng làm điều đó nàng lại kéo được cả Tam nhập cuộc thì kể như xong rồi. Cưng nói lấy lòng Tam.

– Chị Hà bảo phải chờ thầy tới chỉ cho chị ấy đường Ngọc Trảng để ăn thua đủ với con Oanh, hôm qua chị ấy bị nó hạ tức lắm đó, con nhỏ đưực thầy San tập luyện kỹ nên lối quá. Phải có thầy chỉ cho chị ấy mới trị được nó mà thôi.

Tam cười ha hả, chàng biết thằng nhỏ nói dóc, nhưng vẫn thấy thú.
– Cái mồm mày ăn nói dẻo quẹo từ hồi nào vậy. Mày không thấy thầy San lúc này ngon lành hay sao mà dám dụng vô chuyện của người ta.
Cưng vênh mặt.
– Em nể thầy San thực, nhưng con Oanh là cái thá gì. Không lý em là con trai lại kêu nó đấu với em. Cái thứ đó học mười năm nữa em cũng nhai sống.
Tam bóp mạnh vô vai Cưng làm nó hơi nhăn mặt.
Chàng nói khích:
– A, thằng này ngon, như vậy tao hỏi mày, tối hôm qua, khi con Oanh dùng thế Vuốt Xà Hành đánh mày, mày phản ứng thế nào?
Cưng mỉm cười.
– Không phải nói, bây giờ nó đánh thế đó ra rồi em mới nói, chứ cái cỡ nó, nếu đánh em như vậy, em đâu có thèm lộn mèo ra phía trước như chị Hà cho ê mình, ê mẩy.
– Vậy mày làm sao?
Cưng “hừ một tiếng, nói:
– Khi nó kéo tay em vô mình nó, em sẽ theo luôn cái chớn đó, húc đầu vô ngực nó xem đứa nào lỗ cho biết.
Tam phì cười, la lớn:
– A, thằng này liều mạng, nó mà lách ưùnh qua bên mặt một chút thôi thì cái đầu mày húc xuống đất là cái chắc. Tao bảo đảm với mày, con Oanh nó sẽ làm như vậy, vì tối qua lúc nó chuyển tấn, giữ thực vững bộ Đinh Tấn bên tay mặt. Chân mặt nó đứng trước, chân trái chống phía sau. Nếu mày theo cái chớn nó kéo mà húc đầu vô ngực nó, chân trái nó ở phía sau chỉ kéo về bên mặt một chút độ một phần tư vòng thôi là mày bỏ đời. Nếu nó buông mày ra thì đầu mày húc xuống đất, nếu nó cố tình hạ độc thủ thì cứ rúu mày trong quyền pháp ấy, tặng cho mày một cùi chỏ táp ngay quai hàm, bây giờ mày không còn một cái răng ăn cứt, chứ đừng nói ở đó mà ăn cháo vịt đâu em.

Cưng nghe Tam nói, há hốc mồm, nó không ngờ con nhỏ Oanh lại lợi hại nhưvậy, nhưng hình hưnó không tin con bé này lại có thể biến thế tài anh như Tam nói được. Họa chăng là Tam mới có thể làm như vậy được thôi, nó hỏi nhỏ:
– Bộ thầy thấy con nhỏ Oanh mà lợi hại nhưvậy sao?
– Tao không biết, nhưng mà tình hình tối qua là như vậy đó.
Cưng tư lự một lúc rồi nói:
– Bữa nào em thử với nó một keo xem sao.
Tam lắc đầu.
– Tao khuyên mày bỏ ý định đó đi, coi chừng mang nhục đó em. Tao biết mày khoẻ hơn nó nhiều, nhưng tỉ võ chứ không phải bán thịt đâu mà hònglấy thịt đè người. Để tao nói cho mày điều bí mật này, không được tiết lộ với ai nghe chưa.
Cưng ngoan ngoãn gật đầu.
– Dạ, thầy đã dặn, em không dám nói với ai đâu. Em mà nói với ai cho Hà Bá vật đi.
– Đồ cô hồn, ai bảo mày thề. Tao biết mày không nói với ai rồi. Để tao cho mày biết mà phòng thân thôi. Con Oanh và cả con Dung nữa, đã đưực chú Tư chọn ngày cho điểm đạo để học Võ Thần rồi, mày liệu mà giữ hồn, đừng có chọc tụi nó mà mang họa vào thân đó em.

Điều này thì Cưng không thế nào tưởng tượng được. Hai con nhỏ này có đáng gl mà lại được thầy Tư chọn để điểm đạo, cho học Võ Thần và bùa ngải. Trong thãm tâm Cưng không phục chúng chút nào. Nớ giáo hoảng hỏi Tam:
– Bộ thầy nói thực hả?
– Không lý tao lại đi nói xạo mày hay sao.
– Nhưng mà không lý võ đường mình hết người tài rồi hay sao mà thầy Tưlại đi chọn hải con nhỏ con đó.
Tam cười hì hì.
– Mày không tin cứ chờ vài bữa nữa thôi, không lâu đâu Tao đã nói với mày, tỉ võ không phải là lấy thịt đè người. Hơn nữa, đi vào thế giới Thần Võ thì không còn cần tới bắp thịt nữa.
Cưng ngơ ngác, hỏi:
– Ủa, thế tập võ mà không cần sức mạnh thì lấy cái gì chiến đấu?

Tam nhìn thằng nhỏ thương hại. Chàng nghĩ ngay tới chương trình của Hà mở sòng bầu cua ở chợ Nhỏ, nàng có nói thằng này lắc bầu cua rất thiện nghệ,bằng mọi giá phải dụ nó hợp tác mới xong. Chàng cố tình quên đi luật lệ của môn phái về bí mật của sự luyện tập Võ Thần, không được tiết lộ cho bất cứ ai chưa được điểm đạo. Tam nói nho nhỏ:
– Những điều hôm nay tao nói cho mày nghe không được tiết lộ với ai nghe. Võ Thần không cần tới sức mạnh của bắp thịt. Điều căn bản là: Tinh, Khí, và Thần. Giữ được Tinh, thu được Khí, thì luyện được Thần. Khi đã xuất thần thì thân chẳng phải là thân. Thế cũng không còn là thế nữa. Mọi sự đều đi vào hư ảo, vô vi. Khi điểm đạo là khai thông kinh mạch cho các đệ tử Thần Võ nhập môn, để đi vào thế giới huyền ảo của trời đất. Tao chắc chắn có nói nhiều hơn nữa mày cũng không hiểu nổi đâu. Nhưng mà bất cứ đứa nào được xuất sư đều có thể điểm đạo được Nhưng mà bây giờ tao có mọc nanh cũng không dám điểm đạo cho mày. Mày chờ cho tao được lập lên làm chưởng môn, môn phái Lâm Kinh Thần Võ này đã, chắc chắn tao sẽ điểm đạo cho mày.
Cưng mừng rơn, la lớn:
– Thầy nhớ nhe, nhất định em ủng hộ thầy lên làm chưởng môn đó.
Tam và Cưng cũng vừa đi tới võ đường, Tâm nói nho nhỏ:
– Mày la nho nhỏ chứ, không chết cả đám bây giờ.
Cưng lấy tay bịt miệng lại, nhìn Tam cười khúc khích.

Trong sân võ đường, San đang chỉ cho ba cô gái sửa lại những thế tấn căn bản mà các cô đã học ở nơi khác,,nhưng thực hành chưa đưực đúng lấm. Chàng chậm rãi nói:
– Đây là điều căn bản ai học võ cũng biết cả rồi, nó thực dễ, nhưng học tới nơi tới chốn lại là cả một vấn đề. Biếtlà một chuyện,luyện được hay khônglại là một chuyện khác Thường thưừng, các môn sinh hay coi thường những điều căn bản này, để rồi khi luyện lên cao, chính những điều này lại hại các môn sinh đó phải bỏ cuộc.
Trong khi chàng nói, cả ba cô gái cùng đang đứng thế Trung Bình Tấn.

Họ đứng rất gọn nhưng vẫn không làm San hài lòng, chàng mỉm cười:
– Thầy Tư thường nói, đứng tấn chứkhông phải đi mò cua mà cái lưng khom khom, chúi đầu xuống đất.

Cả ba cô gái cùng cười khúc khích vì họ chợt thấy lưng mình quả thực đang khom khom, không ai bảo ai, tự sửa lấy ngay, họ hơi ưỡn ngực về phía trước để giữ cho xương sống thực thẳng. Lúc ấy Tam cũng vừa đi tới, chàng nhìn mấy cô gái nói:
– Các cô đưực thầy San luyện tập ngay từ lúc mới vô là may mắn lắm. ở đây thầy San là người có nội công thâm hậu nhất và kỹ thuật căn bản về Võ Thuật Việt Nam Cổ Truyền khó có ai qua mặt đưực thầy San.
San quay lại thấy Tam, chàng cười hì hì:
– Thầy Tam mới tới à ?
Nói rồi chàng quay lại bảo mấy cô gái:
– Thầy Tam là đại sưhuynh của võ đường này. Ai thầy ấy cũng khen, các cô phải coi chừng. Chính thầy ấy mới là cây cột trụ của võ đường để huấn luyện võ sĩ lên đài. Chút nữa đây, thế nào thầy Tư cũng bảo thầy Tam thử lại trình độ võ nghệ của các cô trước khi thực sự tập luyện những bài quyền đúng với trình độ của từng người. San chưa dứt lời, thầy Tư đã từ trong nhà đi ra, chợt nhìn thấy Tam, ông nói liền:
– Tụi nó để dành tô cháo vịt cho thầy ở trong bếp, vô đó ăn đi, rồi ra đây cho tôi nhừ thầy chút việc.
Tam vừa vâng, dạ, vừa liếc mấy cô học trò mới rồi đi nhanh vào trong nhà. Hà đã chực ngay ở phòng khách, nàng đã múc cháo để sẵn trên bàn cho chàng từ hồi nào.
– Em biết anh sắp tới nên múc cháo sẵn để trên bàn cho anh đó.
Tam cười thật tươi, chàng lại bàn bưng tô cháo nóng hổi lên ăn liền, miệng xuýt xoa:
– Ngon tàn bạo, ngon tàn nhẫn, chịu không nổi.
Cưng và Hà ngồi bên cạnh Tam, nhìn chàng ăn thích thú. Cưng lấy tay xoa bụng, nói:
– Em ăn no căng bụng rồi mà nhìn thầy Tam ăn lại bắt thèm. Coi kìa, ông ấy ăn như cọp.
Tam vừa nhai nhồm nhoàng vừa nói:
– Mày nói cái gì đó thằng cô hồn?
Hà cười lớn:
– Thằng Cưng nó nói anh ăn như chó đói.
Cưng nghe Hà nói, vội vàng nhẩy xuống giường, lấy tay chỉ Hà, la bai bải:
– Ê ê chị Hà nói bậy nhe, em đâu có nói vậy đâu.

Hà cười nghiêng ngửa, nhìn thằng nhỏ đang nhẩy tưng tưng, đi giật lùi ra cửa, có lẽ trong võ đường nó ớn Tam còn hơn cả thầy Tư. Lúc nãy nàng đã nói chương trình mở sòng bầu cua ở chợ Nhỏ với y, thằng bé vui như mở hội, chưa bao giờ Hà thấy khuôn mặt nó tươi nhưlúc đó, cho tới bây giờ, nàng tự nhiên thấy nó có vẻ thân thiết với nàng hơn bao giờ hết. Cưng đang đi giật lùi ra sân, sợ Tam nghe Hà nói bậy, đập một thoi bất tử thì không xong, dù cho ngay sau đó, Tam có biết Hà chỉ nói chơi cũng dã ăn đòn rồi. Vừa tới cửa, đám học trò mới cũng ồn ào kéo nhau vô, Cưng đụng phải Nga, té bò càng.

Tam bỏ tô cháo xuống bàn cười ha hả, mọi người cùng cười trước cảnh Cưng nằm bò dưới đất. Còn Nga bị Cưng đụng phải, nhưng nàng nhanh chân lui về phía sau được San ôm lại nên không bị té, nàng hồng đôi má, mắc cỡ, nhưng may lúc đó ai cũng mải nhìn Cưng cười nghiêng ngửa nên không ai để ý tới nàng. Nằm trong vòng tay San, tự nhiên Nga thấy một cảm giác lạ lùng chạy dài khắp châu thân, không hiểu sao nàng có những cảm giác lạ lùng này.
Tiếng San thì thầm bên tai:
– Cô Nga có sao không?
Nàng bẽn lẽn trả lời:
– Cám ơn anh, em không sao.

Vừa nói xong, Nga mới chợt nhận ra; tự nhiên mình xưng anh em ngọt sớt với San như vậy, hai má nàng càng đỏ lên hơn nữa, có lẽ San cũngvừa nhận thấy có gì hơi khác lạ chàng lật đật buông vòng tay đang ôm ghì lấy Nga ra. San vừa nhìn thấy một ánh mắt đam mê khờ dại nhìn nùnh. Chàng nhớ lại lùnh ảnh cặp mắt đam mê của Hoa nhìn chàng những lúc âu yếm trong vườn cây của thầy Mười ở dưới cầu Bình Lợi. Chàng lật đật đẩy nhẹ Nga ra, nhưng vô tình chàng chợt nhận ra Nga chỉ bận có mỗi chiếc áo bà ba bên ngoài, bên trong không có áo lót. Chàng cố tình lờ đi nhưkhông để ý nùnh vừa biết điều đó. Nhưng hình như Nga lại biết được tất cả những gì trong đầu San, mặt Nga càng đỏ ửng. Để xua đuổi nhưng hình ảnh vừa thoáng qua trong đầu, San cúi xuống nắm tay kéo Cưng đứng dậy, nói:
– Không lý mày muốn nằm vạ đây luôn hay sao?
Cưng vẫm còn nhăn nhó:
– Té một cái thấy ông bà luôn, nếu mà đụng phải thầy còn đỡ, nhè mấy cô này nên em không biết làm sao.
– Thì mày xin lỗi người ta đi chứ còn làm sao nữa.
– Dạ, dạ, thầy nói phải rồi, phải rồi.
Vừa nói, Cưng vừa quay qua Nga:
– Tôi xin lỗi chị Nga, bị sợ Thầy Tam đập tôi nên mới đi giật lùi, không thấy chị, lỡ đụng phải thôi.
Nga cũng vừa kéo lại vạt áo, nói:
– Có gì đâu mà anh phải xin lỗi, lỡ thôi mà.
Mọi người cũng vừa kéo nhau vô hết trong phòng khách. Hà nhanh nhẩu vô bếp đem ấm nước sôi lên chế thêm vô bình trà, chế đầy bình trà, nàng đem ấm nước
xuống bếp; Vừa lấy thêm nước lạnh đổ vô ấm tính để lên bếp, Hà quay qua đã thấy Nga đứng sau lưng tự hồi nào:
– Chị Hà ơi để em phụ với chị cho.
Hà nhìn Nga mỉm cười:
– Có gì đâu mà phụ, em lên nhà trên nói chuyện với anh em chovui đi, thằngCưngđụngphải em có đau không?
– Anh Cưng té đau chứ em có sao đâu. May mà thầy San đở em kịp, nếu không chắc cũng đo đất quá.

Lúc Nga nằm trong tay San, Hà đã nhìn rõ ánh mắt của cô nàng, linh tính của phụ nữ cho Hà biết ngay cô bé này khoái anh chàng San rồi. Hồi chiều cô ta đã chả theo hỏi nâng hoài về San là gì. Khi biết được ngoài thầy Tư ra, trong võ đường San là người có trình độ bùa ngải cao nhất. Chàng lại còn độc thân nữa làm gì mà cô bé không mê cho được. Nàng đã cố tình không nói gì tới Hoa, người vợ sắp cưới của San. Chuyện mồi chài đàn ông và mối mai, đưa đẩy cô này với chàng kia là nghề của nàng. Không hiểu sao tự nhiên trong đầu Hà lại lóe lên nhữngý định muốn làm cho San điêu đứng vì đàn bà. Nàng nhìn sát vào mặt Nga~ mỉm Thầy San nổi tiếng hào hoa ở võ đường này, chị để ý từ lúc em vô đây, thầy ấy săn sóc em kỹ càng lắm đó. Không chừng anh chàng bị tiếng sét ái tình đánh trúng tim Nga cười khúc khích, nàng xô nhẹ Hà:
– Cái chị này, em mà có cái gì đâu để thầy San chú ý tới chứ.

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng không hiểu sao tự nhiên Nga thấy vui vui. Nàng liếc nhìn ra nhà ngoài, tấm vách ngăn đôi hai căn phòng che gần hết phòng khách, nhưng nhìn qua cửa, Nga cũng thấy San đang ngồi xế một bên thầy Tư, hình nhưchàng đang llói một câu chuyện vui gì làm mọi người cười nghiêng ngửa. Tiếng cười làm Hà cũng tò mò kéo Nga qua một bên nhìn ra ngoài. Hai tay nàng nắm gọn bừ vai Nga, Hà kề sát miệng vô tai Nga thì thầm:
– Em thấy chị nói có đúng không, ở đây ai cũng thích thầy San hết, nếu chị mà được thầy ấy thương thì chịu liền. Em có phước lắm đó.
– Chị nói chơi thôi, em .mới biết thầy San chưa đầy một buổi làm gì có chuyện thương yêu được. Chị đẹp, lại học ở đây lâu rồi, thầy San không thương chị thì thôi chứ em mà mong mỏi gì được.
– Chuyện duyên số mà, nói sao được. Nhưng thôi, chúng mình ra ngoài đó nói chuyện chơi đi.

Nói xongHà nắm tay Nga đi ra nhà ngoài. Nàng cố tình ngồi sát bên San và đẩy Nga ngồi cạnh chàng. Nga biết ngay ý định của Hà, nhưng nàng làm bộ lờ đi nhưvô tình, trongthâm tâm nàngđã nhất định phải mồi chài anh chàng thầy bùa trẻ tuổi này.

Lúc ấy mọi ngưừi đang say mê nghe thầy Tư nói về sự lợi hại của phép luyện Rắn Ma.
Thầy Tư cao giọng:
– Về phép luyện Rắn Ma, ai cũng tưởng phải có một tay ấn cao cường lắm mới luyện được, thực sự là cái thiên khiếu mà thôi. Nhưng có một điều, nội lực càng thâm hậu bao nhiêu, âm thanh phát đi càng xa thì những con Rắn Ma của mình ở đâu cũng bò tới được. Còn như nội lực quá yếu kém, tiếng thần chú không đủ để phát ra khỏi môi, dù có tài thánh cũng không luyện được phép này. Đây là lý do tại sao thầy Mười ở Cầu Bình Lợi cứ loay hoay về ba cái vụ này hoài mà không luyện được vụ Rắn Ma thôi.

San chợt vỡ lẽ, thì’ra là thế. Dù cùng học một thầy, thầy Mười chỉ học bùa ngải mà không thèm học võ nghệ nên nội lực không có, làm sao có thể luyện được Rắn Ma. Chàng vội nói:
– Thưa thầy, tại sao hồi đó Sư Ông không dậy võ cho thầy Mười để thầy luyện phép Rắn Ma.

Không phải là không dậy, mà là ông ấy không chịu học, bởi vậy Sư Ông giấu luôn bí kíp này và nói lái đi là phải có tay ấn thật cao cường mứi luyện được Thiên Linh Cái bằng súc vật. Thật sự vụ luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật cũng có, nhưng chỉ có thể luyện đuợc bằng những súc vật nuôi trong nhà thôi. Nhưng ít người thích luyện những phép này, vì nó cầu kỳ và chẳng làm nên cái tích sự gì cả chỉ để hù nhau chơi, nhiều khi lại mang hại nữa. Duy chỉ có phép Rắn Ma là lợi hại thôi.
Cưng tò mò, hỏi:
– Thưa thầy, từ ngày con theo thầy cũng lâu rồi, chl được nghe thầy nói về bùa ngải và phép tắc, thực sự thì con chưa thấy cái gì cả, ngoài ba cái vụ chữa bệnh và ếm nhà cửa. Hôm nay thầy có thể phá lệ cho con thấy phép Rắn Ma được không?
Thầy Tư cười ha hả, bảo Cưng:
– Có phải thực mày muốn thấy phép Rắn Ma không?
Cưngbiết là thầy Tưkhông bao giờ cho các học trò chưa đuợc điểm đạo biết gì về những phép tắc, bùa ngải, thắc mắc và nghi ngờ từ lâu mà không làm thế nào để chọc cho thầy Tư phá lệ một phen. Hôm nay nhân có mấy con nhỏ này muốn vô học bùa ngải, phép tắc nên Cưng cố nói khích cho thầy Tư trổ tài. Cưng biết rằng mấy con nhỏ này vừa đưa cho thầy Tư một số tiền cũng kha khá. Nhất là lúc này thầy Tư đang kẹt tiền mua tôn lợp lại mái nhà. Cưng biết ông phải làm một cái gì để giữ chân mấy đứa học trò mới này lại, nếu không mấy cái Võ Thuật Việt Nam Cổ Truyền của ông không thế nào hấp dẫn được tụi nó, bởi vì chúng nó đã học võ ở võ đường khác rồi.

Nghĩ vậy Cưng lì lợm trả lời:
– Dạ, thầy cho con coi đi.
Thầy Tư quay qua bảo San:
Mấy con rắn Ma của thầy để đâu?
San mỉm cười:
– Thưa thầy con ném chúng ở ngoài cổng, chỗ ngã ba hồ cá rẽ vô võ đường.
Thầy Tư gật gù:
– Tốt, nhưvậy hôm nay taophá lệ, cho tất cả mọi người thấy phép Rắn Ma. Vậy đứa nào muốn coi đi ra ngã ba hồ cá sẽ thấy.
Tam cười hì hì, hỏi:
– Thưa chú, đã là Ma thì rắn cũng là ma, tại sao Rắn Ma lại có thể hiện lên ban ngày được. Nếu vậy con cũng phải đi coi mới được, chú cho con mấy cây ngải rắn nhé. Thầy Tư mỉm cười. Ông biết Tam đang định làm gì.
– Mày muốn lấy cái gì thì lấy, nhưng mà phải coi chừng, dù là đệ tửcủa môn phái, mày cũng phải hiểu là hai đệ tử có thể dùng cùng một bửu bối của cùng một ông Tổ hại nhau đó.
Tam vừa tụt xuống giường vừa nói:
– Dạ, dạ, con biết mà, không lý thầy San giết con sao. Thầy Tư mỉm cười mím chi:
ừ, tao chỉ nhắc mày thế thôi.
Mọi người thấy Tam nhập cuộc nên lên tinh thần, ùn ùn kéo nhau ra ngoài. Cưng là ngưừi hí hửng nhất:
– Thầy Tam à, không lý thầy cũng chưa thấy Rắn Ma bao giờ à ?
Tam thực thà:
– Mày tưởng Chú Tư chịu dậy tao sao?
Nga lẽo đẽo theo sau Tam, ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, sao lúc nãy thầy San nói thầy là Đại Đệ Tử của thầy Tư?
Tam cười chua chát:
– Sự thực là nhưvậy, nhưng thầy San giỏi về phép tắc, bùa ngải hơn tôi nhiều. Hơn nữa, Rắn Ma là phép độc địa nhất của chú Tư, nên chú ấy chỉ truyền cho những người hiền lành thôi, tánh tôi hay nổi cọc, bởi vậy chú Tư sợ không dám dậy tôi, mặc dù chú ấy coi tôi như con cháu trong nhà. Tuy nhiên, tôi cũng nghi ngờ cái phép này lắm, chỉ được nghe nói nhưmấy cô thôi chứ thú thực chưa thấy bao giờ. Hôm nay nhân dịp chú Tư phá lệ, tôi cũng muốn thử tài thầy San xem phép thuật của thầy ấy thế nào.
Cưng cười ha hả:
– Nếu vậy thì hay lấm, em về phe thầy chống lại thầy San hôm nay xem sao.
Vừa nói Cưngvừa cúi xuống đường lượm một khúc cây, Hà thấy vậy cười hì hl bảo Cưng:
– Được rồi, hôm nay tao cũng về phe mày coi thầy San phép thuật cao cưừng tới đâu.
Nói xong Hà quay qua mấy cô học trò mới hỏi:
– Tụi em về phe ai?
Hằng lẹ miệng nói liền:
– Em theo chị.
Chi cũng nói theo:
– Em cũng theo chị.
Nga thấy hai cô bạn nùnh chưa gì đã nhập bè, nhập đảng rồi, nàng cười nói:
– Còn em xin đứng ngoài cuộc chơi, chả dại gì, nhỡ thầy San luyện đước Rắn Ma thực thì bỏ đời.
Chi liếc xéo bạn, nói:
– Cái thứ nhát gan, vậy mà cũng rủ người ta đi học bùa.
Hằng nhìn Chi, nói:
– Tao thấy con Nga có lý mày ơi, nếu không có gì sao thầy Tư lại bảo tụi mình ra đây coi. Thôi, Nga ưi tao theo mày, không chống lại thầy San đâu.
Cưng phá lên cười lớn:
– Thật là đàn bà, mới đây đã thay lòng đổi dạ rồi.
Hà đập mạnh vô vai Cưng la lớn:
– Cái thằng này, mày nói gì’đàn bà hả?
Cưng vừa cười vừa chạy vọt lên phía trước:
– Em nói cô Hằng thôi mà. Đâu có nói chị.
Hằng chỉ Cưng đay nghiến:
– Lậy Trời Phật, xin cho Rắn Ma cắn cái anh này té bò càng cho bõ ghét.
Hằng vừa dứt lời, bỗng Cưng la lên thất thanh và té xuống đất cái bịch như bị ai đánh ngã.

Mọi người hoảng hồn nhìn thấy ngay dưới chân Cưng ba con rắn Trun đã cuốn trọn lấy chân nó tự hồi nào. Tam la lớn:
– Cưng, mày không được nhúc nhích. Tao có ngải trừ rắn đây.

Cưng cắn răng nằm yên, loại rắn này ai cũngbiết là rắn cực độc nó có một đầu sanh, một đầu tử. Nếu bị nó dùng đầu tử táp một phát là có trời cứu. Lúc ấy Tam ném một củ ngải trừ rắn ngay cạnh chân Cưng. Lạ lùng thay, cả ba con rắn cùng uốn mình tranh nhau nhào tới táp củ ngải. Tam xanh mặt, lùi lại mấy bước, chàng không tin được mất mình, không hiểu tại sao mấy con rắn này lại không sợ ngải trừ rắn, hơn thế nữa, chúng còn tranh nhau sơi tái củ ngải một cách ngon lành, thật là một điều không thế nào có thể tin được Lúc ấy Cưng đã lồm cồm bò dậy, vì mấy con rắn đang tranh nhau ăn củ ngải, tiện tay Cưng đang cầm cây gay đập luôn cho ba con rắn một cái thực mạnh. Lạ lùng thay, cả ba con rắn cùng uốn mình tránh khỏi và bò về phía Cưng thực nhanh, Cưng thét lên, buông khúc cây chạy thục mạng. Ba con rắn khôngbỏ cuộc, ngóc đầu, le lưỡi rượt theo Cưng bén gót. Mấy cô gái mới vô học run lẩy bẩy, cả Hà và Tam cũng sự tháo mồ hôi. Hà ôm cứng lấy Tam, rên rỉ:
– Chết rồi anh Tam ơi, Rắn Ma thực đó. Coi kìa, nó rượt thằng Cưng ghê quá.
Tam không trả lời Hà vì tiếng la thất thanh của thằng Cưng nghe mất hồn.

Chết em thầy San ơi? cứu em với? cứu em với? San và thầy Tư cũng vừa ra tới cổng võ đường, chàng nhìn Cưng thương hại, đưa tay lên miệng thổi phì phì. Ba con rắn hình như nghe được tiếng ám hiệu ấy, dừng lại ngay. Chúng ngóc đầu lên cao hơn nghe ngóng rồi nằm mọp xuống đất không nhúc nhích nữa. San tiến tới chỗ chúng nằm, chàng ngồi xuống, để ngửa bàn tay trên mặt đất Lạ lùng thay, cả ba con rắn lao thẳng vào ống tay áo San mất dạng.

Một lúc sau, mọi người đã trở lại phòng khách. Thầy Tư nhìn Cưng, hỏi:
– Bây giờ mày tin chưa? Thầy San còn nể tình đồng môn, không cho mấy con Rắn Ma, đệ tử của thầy ấy cắn mày là mày có phước lắm đó. Dám lấy cây đập chúng nó thì mày tới số rồi. Từ hồi nào tới giờ, chưa có đứa nào dám dùng cây đập tụi Rắn Ma bao giờ. Nếu tấn công chúng nó là kể như tự sát thôi. Mày phải biết Rắn Ma thù rất dai, chúng lại có ma tính, theo bén gót kẻ thù từ tỉnh này qua tỉnh khác, không bao giờ mất dấu. Nếu mày chưa tin, có thể thử đi, tối nay cả ba con Rắn Ma đó cùng chui vô mùng mày cho mà coi.

Cưng xanh mặt, nhìn San xua tay:
– Ê, ê, em tin rồi nghe thầy San. Đừng có đùa dai nghe thầy. Tối nay không có về nhà đâu đấy.
Hà vừá sợ vừa tức cười:
– Ba con Rắn Ma nó còn nằm trong ống tay áo thầy San, mày sợ rồi sao không xin lỗi chúng nó đi?
Cưng trợn mắt nhìn Hà:
– Cũng tại chị xúi người ta thôi, bây giờ còn giả nhân giả nghĩa nữa.
Hà lắc đầu nguầy nguậy:
– Ê, ê mày đừng nói bậy nhe. Chính mày năn nỉ thầy Tư đòi coi phép Rắn Ma, còn tao chỉ theo mày thôi đó nhe: Vụ này không mắc mớ gì tới tao đâu.
San mỉm cười:
– Thầy Tư nói chưi vậy thôi, không lý anh em đồng môn lại đi giết nhau sao? Phép này thực sự tôi đã luyện thành ngay từ khi chưa được xuất sư, nhưng không bao giờ dùng tới, vì mấy con Rắn Ma này nó chẳng giúp ích gì được ai. Thầy Tư cho tôi luyện để cho chúng nó gác võ đường phòng có kẻ tới đây phá phách thôi.
Tam thắc mắc hỏi San:
– Lúc nãy tôi có mang theo ngải trừ rắn, tại sao khi licng ra chúng nó không chạy, lại xúm vô ăn là làm sao?
San chưa kịp trả lời, thầy Tư đã nói:
– Ngải trừ rắn có công hiệu với tất cả các loại rắn, không có con rắn nào lại dám tới gần chứ đừng nói tới dám ăn cái thứ đó. Tuy nhiên, gặp Rắn Ma thì không có ích gì cả Lúc nãy thầy San cho chúng nó nuốt củ ngải ấy để dằn mặt mấy thầy thôi. Bây giừ thầy San trả thầy Tam củ ngải ấy đi.

Mọi người nghe nói ngạc nhiên, tất cả đều nhìn San như nhìn một quái vật. Chàng đưa tay lên miệng thổi phì phì, một con rắn chui từ trong tay áo ra, cuộn tròn trong bàn tay chàng, ngoan ngoãn nhả củ ngải ra rồi lại chui vô tay áo chàng. San cầm củ ngải trả lại Tam. Tam cầm củ ngải ngắm nghía, đúng là củ ngải lúc nãy chàng nhổ ở vườn thầy Tư. Chàng bắt đầu thấy rờn rợn, hoang mang, không hiểu những con rắn này có phải thực là Rắn Ma hay không. Tuy nhiên, chàng chắc chắn rằng: dù Ma hay rắn được luyện thưần thục tới mức đó, San muốn giết ai, quả thực dễ như lấy đồ trong túi áo rồi.
Có lẽ thầy Tư hiểu được tâm trạng Tam trong lúc đó, ông mỉm cười:
– Đáng nhẽ phép Rắn Ma này thầy Tam phải luyện được lâu rồi mới đúng. Tôi đã nói thầy học vận khí lên môi ngay từ khi thầy chưa được xuất sư, nhưng thầy chẳng bao giờ để ý tới, bởi vậy tôi cũng lờ đi luôn, vì chẳng bao giờ tôi thích năn nỉ một ai học cái gì cả.
Tam tần ngần nhìn thầy Tư:
– Có bao giờ chú nói với con hóc vận khí lên môi để luyện phép Rắn Ma đâu?

Đó cũng là quy luật của môn phái mình, người thầy không bao giờ nói cho đệ tử biết học cái này để làm gì, cái kia để làm gì cả. Đệ tử có bổn phận phải nghe lời sư phụ, có thế thôi. Hôm n(ty tao phá lệ cho chúng mày biết quá nhiều rồi, có lẽ cũng là cái duyên của những cô đệ tử mới này chăng?
Nga khôn khéo nói bọc theo thầy Tư ngay:
– Dù thầy có không nói, chúng con đã tới đây lại có bao giờ cãi lời thầy được.
Thầy Tư có vẻ vui vui, ông nheo mắt nhìn Nga:
– Chỉ ước gì các cô có thực tâm như vậy lo gì không nên. Bất cứ học cái gì cũng phải kiên gan, bền chí. Không thế nào học cái gì mà một sớm một chiều thành công được. Bây giờ mấy cô ra ngoài sân đi thử cho tôi coi những bài quyền học được từ trước tới nay, xem trình độ của các cô tới đâu rồi.

Nghe thầy Tưnói, mọi người lại ùn ùn kéo nhau ra sân ngay. Thầy Tư ra gốc cây Bã Đậu ngồi xuống, nói:
– Rồi, bắt đầu đi. Hãy đi bài quyền nào mà các cô ăn ý nhất, không cần phải nhiều đâu.
Nga quay qua bảo Chi:
– Mày biểu diễn trước đi.
Chi liếc xéo Nga nhưng nàng cũng bước ra sân ngay. Tiếp theo là Hằng và cuối cùng Nga cũng ra múa cùng một đường quyền hai người bạn nàng vừa biểu diễn. Thầy Tư gật gù, nói:
– Cũng tạm được, tuy nhiên bộ tấn chưa được vững lắm. Điều cần nhất là bước căn bản phải thật thành thục, nếu không sau này không tiến xa đưực đâu. Bây giờ thầy San chỉ cho mấy cô này những bước căn bản cho thực vững đã rồi vài hôm nữa tôi nhờ thầy Tam luyện quyền cho họ mới được.

Nói rồi thầy Tưvô nhà uống trà, Cưng cũng theo thầy Tư vô trong. Còn Hà khều Tam ra gò mả nói chuyện trong lúc San bắt đầu chỉ cho mấy cô học trò mới những gì thầy Tư vừa nói.

Gió thổi nhè nhẹ làm những tào dừa nước cọ vô nhau kêu xào xạc, Hà và Tam đi bên nhau mà chẳng ai nói một lời nào, cả hai cứ im lặng như vậy cho tới khi đi khỏi võ đường thực xa Hà mới lên tiếng: – Anh Tam à, em học ở võ đường thầy Tư cũng mấy năm rồi, không ngờ hôm nay mới được mở rộng tầm mắt, nhìn thấy những điều không thể tưởng tượng được. Phép Rắn Ma theo thầy Tư nói thì không cần điểm đạo xuất sưcũng luyện được, vậy mà chính anh cũng chưa nhìn thấy bao giừ. Thật là bất công.
Tam nắm nhè nhẹ tay Hà nói nhỏ:
– Anh biết ưùnh thật là khờ khạo, từ trước tới nay chỉ ham học ba cái Võ Thuật Cổ Truyền mà quên đi chú Tư là một vị thầy bùa nổi tiếng. Thằng San nó tới sau mà đi trước mình lúc nào không hay. Bây giừ không biết phải làm sao.

Hà thấy Tam có vẻ buồn bực, nàng sợ chàng nản trí nên đi sát vào chàng hơn nữa, nói nho nhỏ:
– Anh cứ yên trí đi, chương trình của chúng mình không tệ lắm đâu. Nhưanh biết, em đã chép hết cuốn sách nuôi ngải của Thầy Tư hôm nọ rồi, vụ đó coi như xong.
Hôm nay anh có lấy được cuốn sách nào nữa không?

Nghe Hà hỏi, mặt Tam tươi hẳn lên, chàng luồn tay vào bụng lôi ra một lượt bốn năm cuốn sách.
Chàng cười hì hì:
– Đây là tất cả gia tài của chú Tư đó, anh bực quá lấy mẹ nó hết cho em coi một lượt luơn. Lúc nãy mọi người mải coi mấy đứa học trò mới biểu diễn, anh lẻn vào bàn thừ Tổ lấy hết sách của ông ấy luôn. Nhưng mà không biết em có chép kịp không, hình như trong đó có vẽ nhiều chữ bùa khó bắt chước lắm đó.
Hà mừng rỡ đỡnhững cuốn sách từ tay Tam, nàng nói thực nhanh:
– Anh đừng lo, nội ngày mai em đem trả anh ngay.
Tam có vê hơi nghi ngờ:
– Emlàm sao chép được hết trong một buổi. Có những chữ bùa anh nhìn theo vẽ cả buổi chưa xong nói gì là em.
Hà mỉm cười bí mật:
– Anh tin em đi, đúng trưa mai em đem trả lại anh.
Tam hơi lo:
-Em phải biết là chỉ có hai đứa chúng mình biết những điều này thôi. Nếu em để cho một người thứ ba nào chép giùm coi bộ nguy hiểm lắm đó.
Hà mỉm cười:
– Ngần này cuốn sách có tài thánh cũng không chép kịp trong một tưần lễ chứ đừng nói gì mình em. Cho dù em có nhờ mười người chép phụ cũng không thế nào chép đúng từng nét bùa được, mà anh còn lạ gì, vẽ bùa mà chỉ thiếu một nét thôi cũng hỏng ngay.
– Nếu vậy em làm sao đây?
– Anh phải thưởng em mới nói.
Em muốn gì cũng được, nói đi.
– Hôn em một cái thôi.
Tam cười hì hì cúi xuống, Hà ngửng mặt lên và nụ hôn ngọt lịm tràn đầy bờ môi nàng. Một lúc sau Tam ngửng lên, nói:
– Bây giừ em nói đi.
Hà mỉm cười:
– Em có quen một anh bạn, anh ta có tiệm chụp hình, bây giờ em tới đó nhừ anh ấy chụp lại hết những trang sách này, rửa ra hình thì chỉ nội tối nay là xong hết mà không thiếu một nét chữ nào cả.

Tam mừng ra mặt, chàng không ngờ Hà lại nghĩ ra được cách đó, nhưng chàng bỗng hơi lo là không hiểu Hà có đủ tlền chụp hết bấy nhiêu trang sách hay không. Ngần ngừ một lúc, chàng hỏi:
– Liệu em có phải trả nhiều tiền lắm hay không?
Hà trả lời ngay:
– Anh đừng lo, người này em quen thân lấm, anh ta chắc chắn chỉ lấy tiền vốn thôi chứ không dám đập đổ em đâu Hơn nữa, tối nay em chỉ nhờ anh ấy chụp lại rồi rửa ra phim thôi, chứkhông đủ thì giờ in ra hình đâu. Để thủng thẳng mình học tới đâu đem rửa hình tới đó, vừa an toàn, vừa đỡ tốn một lần nhiều quá.
Tam mừng lắm, chàng lật đật nói:
– Anh không ngừ em giỏi quá, nếu vậy em đi ngay đi kẻo trễ.

Hà ôm mấy cuốn sách đi ngaYlnàng ra đầu hẻm gọi xe cyclo tới chợ Bà Chiếu. Tiệm chụp hình của anh bạn nàng nằm ngay bên hông chợ. Gọi là cái tiệm chứ thật ra ở đó chỉ là một căn phòng nhỏ được ngăn ra nhiều ngăn để chụp hình. Hà quen anh chàng Bình này cũng mấy tháng nay rồi, anh ta tối nào cũng mò tới chỗ nàng làm tán tỉnh nhăng nhít. Đã nhiều ìân Bình rủ nàng về nhà nhưng Hà cứkhất đi khất lại mãi, riết rồi anh ta có vẻ cũng chán và ít lui tới chỗ nàng làm. Tối nay nàng tự dưng tới tiệmBình,làm anh chàngngạcnhiênhết sức. Bình hớn hở, hỏi:
– Ủa, ngọn gió nào đưa người đẹp của tôi tới đây vào giờ này vậy?
Hà cười khúc khích.
– Sao mà hôm nay anh cải lương quá vậy anh Bình.
– Nếu anh biết ca cài lương, nhất định sẽ chỉ ca cho một mình em nghe thôi. Nhưng đêm nay nếu em ở lại đây đi ăn cơm với anh, dù cho không biết ca, anh cũng ráng ca với tất cả trái tim khô cằn này từ bao lâu nay mong đợi.
Hà liếc xéo một cái thực tình.
– Nếu em chịu ở lại ăn cơm với anh đêm nay để coi anh chụp hình, anh có chịu không?
Bình cười hành hạch.
– Nhất định là chịu rồi, chịu cả chân lẫn tay, cả đầu cả mình nữa. Nhưng mà chụp hình ai vậy?
Hà đưa mấy cuốn sách cho Bình, nói:
– Ông thầy em nhờ chép lại dùm mấy cuốn sách này, em làm biếng quá, chựt nghĩ tới anh, nên tới hỏi xem anh có thể làm cách nào chụp hình lại được không?
Bình cưừi ha hả.
– Xong ngay, xong ngay. Nghề của chàng mà. Nội đêm nay chụp xong hết, sáng mai là có phim liền. Nhưng mà hình thì phải chờ một ngày mới in xong. Chỉ có một điều, em muốn anh làm liền, phải ở lại đây phụ với anh, anh làm ban đêm một mình buồn lắm.
– Thì em đã nói ởlại với anh mà. Anh ăn uống gì chưa?
Chưa, đang tính đóng cửa ra chợ ăn đây.
– Bộ ngày nào anh cũng đi ăn tiệm à?
– Nhưvậy thôi, chứ có ai nấu cho mà ăn đâu?
– Anh này xạo quá, bữa trước nói với em ở chung với gia đình bà chị, hôm nay lại nói không có ai nấu cơm cho ăn.
– Ăn ở nhà bà ấy chán thấy mẹ, hơn nữa nếu định đi chơi đâu thì phải ăn đường ăn chợ thôi. Còn như hôm nào chụp nhiều hình, phải ở lại đêm rửa, đâu có về nhà ăn cơm được.
– Ủa, bộ trong cái tiệm nho nhỏ này cũng có chỗ cho anh ngủ sao?
Bình trựn mắt làm bộ mạt Hà. –
– Trời ưi, sao em khinh khi cái tiệm anh quá vậy. Vô đây anh chỉ cho coi long sàn của anh nè.

Không chờ cho Hà có chịu đi coi hay không, Bình le te đi vô trong liền. Hà bìết ngay anh chàng đang định giở trò gì, nhưng nàng vẫn theo sau ngay. Nghề của nàng là như vậy rồi, há chi hôm nay tới đây còn có mục đích lợi dụng Bình nữa. Qua khỏi một tấm vách ngăn với bên ngoài, Hà nhìn ngay thấy chiếc ghế bố dựng ở góc phòng. Bình kéo chiếc ghế bố ra giữa phòng, bật tung ra, chàng ngồi lên
thành ghế cười hề hề.
– Em thấy chưa, cũng có đủ mùng mền, chăn gối như ai phải không?
Hà lại cười khúc khích, nàng ưỡn người về phía trước thực khêu gợi. Bộ ngực no đầy làm Bình ngẩn ngơ ngay.
Nàng cố tình đứng ngoài cửa, nói:
– Coi bộ cũng ấm cúng quá há.
Bình đập tay nhe nhẹ vô thành ghế bố, giọng chàng run run:
– Thì em thử ngồi đây một chút coi.
Hà đâu có dại gì để Bình đốt giai đoạn một cách chóng váng nhưvậy, nàng ẫm ừ nói:
– Lo gì anh Blnh ơi. Tối nay em ở lại đây coi anh chụp hình mà.
Bình cười hềnh hệch, ra cửa nắm lấy tay Hà.
– Em làm anh điên lên được.
Hà nói lảng qua chuyện khác:
– Anh để em ra chợ mua cái gì về đây ăn, trong khi anh sửa soạn đồ nghề chụp ba cuốn sách đó cho em đi nghe.
Nói xong Hà đi ngay, không để cho Bình kịp nói gì. Nàngnghĩ, nếu Bình có muốn loạng quạng, nàng củng phải đoạt được mục đích của nàng trước đã. Hà ìân mò ra phía trước chợ, ở đây nàng biết có xe ưù thật ngon, ngày nào ghé qua đây Hà cũng phải tới xe mì này làm một tô. Mặc dù biết Bình đang trông đứng trông ngồi ở nhà, nhưng Hà cũng vô đây thủng thẳng làm một tô mì trước đã. Tối nay chắc chắn chẳng bao giờ Bình để cho nàng yên được. Những lần Bình mò tới chỗ nàng làm, anh chàng nổi tiếng gỡ gạc đủ thứ, chân tay chẳng bao giờ để yên được một phút thôi. Cũng vì vậy mà các cô làm ở đó thấy Bình là sợ. Tuy nhiên, anh chàng được một cái dễ sai bảo, nhờ gì cũng đưực nói gì cũng nghe và cũng không đến nỗi kẹo cho lắm.

Sau khi ăn uống no nê, Hà mua hai khúc bánh mì ba tê một chai bia lớn đem về tiệm Blnh, anh chàng đã đóng cửa tiện từ hồi nào rồi, nhưng đèn bên ngoài vẫn để sáng.

Hà bước vô tiệm trong khi Bình đang lui khui chụp hình mấy cuốn sách của nàng, thấy Hà, Bình reo lên:
– Anh đã tưởng có đứa nào bắt em mất rồi chứ.
Hà cười khúc khích, đưa đẩy:
– Tối nay em không về với anh, làm sao ngủ được đây.
Bình cười tít mắt, khoái trí. Chàng ra đóng cửa lại, gài then hẳn hoi rồi tắt đèn phía ngoài, hí hửng:
– Bây giờchúngmình có thể yên trí làmviệc rồi, không còn sợ ai quấy rầy nữa.
Hà làm bộ ngây thơ, hỏi:
– Ủa, bộ còn có ai ở đây với anh nữa sao?
Bình tưởng Hà hiểu ìâm câu mình nói, xua tay lia lịa:
– Đâu có ai, đâu có ai. Anh định nói khách hàng thôi mà.
– Anh cũng có nhiều khách hàng muốn chụp hình khuya thế này lắm hay sao? – Đâu có, đâu có. Thỉnh thoảng lắm mới có trường hợp khẩn cấp của mấy người có
đám tang tới tìm mình rửa hình gấp thôi. Chứ giờ này đóng cửa rồi còn ai có hứng đi chụp hình nữa đâu. à, mà em mua cái gì đó chúng mình đem vô trong này ăn cái đã chứ.
– Em ăn rồi, mua cho anh chai bia với ổ bánh nù thôi.
– Em đi ăn hàng, hèn chi mà lâu dữ.
Hà trao ổ bánh mì cho Bình.
– Anh có đồ khui bia không.
– Có ngay, có ngay. Cái gì chứ thứđó lúc nào cũng sẵn sàng mà, nhưng em mua có một chai thôi sao.
Hà cười:
– Tối nay em còn muốn anh phải làm việc, chứ say ngoắc cần câu sao được.
– Em nói đúng rồi, đúng rồi. Tối nay say thế nào được mà say chứ.

Vừa nói, Bình vừa choàng một tay qua vai Hà, kéo nàng sát vào mình, Hà vờ lờ đi như không biết anh chàng bắt đầu gỡ gạc. Bàn tay Bình mò xuống cổ áo nàng thực nhanh, chiếc nút bấm bật tung ra thực lẹ, nàng co mình lại vì tay Bình hơi lạnh.
– Tay anh lạnh quá hà, để em mở bia cho anh uốngvài ngụm cho ấm người đã có được không.
Bình rụt tay ra liền, chàng cười hì hì nịnh đầm.
– Da em mịn như tơ.

Hà trao cho Bình ly bia, nàng làm bộ không nghe Bình nói gì, đi lại bàn chụp hình ngấm nghía. Có lẽ Bình đã chụp gần hết một cuốn sách của nàng rồi, Hà không ngờ Bình làm việc nhanh như vậy. Cái kiểu này, chỉ cần một tiếng nữa là anh chàng chụp hết mấy cuốn sách này như chơi.
Nàng buột miệng khen.
– Anh có cái bàn chụp hình này lợi hại thực, chỉ cần để cái gì muốn chụp lên đây bấm máy là xong, tiện ghê héng.
– Ở đó chỉ có thể chụp được những mặt phẳng mà thôi, còn những thứ khác chịu thua. Phải chụp bằng máy lớn trong phòng lâu lắc lắm. Còn trường hợp chụp lại sách vở hay hình ảnh cũ, bắt buộc phải dừng cái thứ này, vì mình sài phim nhỏ, ít tốn tiền mà lại lẹ làng nữa, mấy cuốn sách này anh chụp độ một tiếng nữa là hết, nhưng rửa phim phải mất bốn năm tiếng mới xong, chứkhông dễ dàng đâu.
– Như vậy cũng rắc rối quá hả. Nhưng rửa phim có khó lắm không anh?
– Khó thì chẳng có cái gì khó cả, khi mình biết rồi dễ thôi mà. Nhưng cũng hơi mất thì giờ một chút.
– Anh dậy em rửa phim có được không?
Uống hết ly bia, Bình hà một tiếng, trả lời Hà:
– Nếu em muốn học chỉ từ giờ tới sáng mai, chẳng những anh chỉ cho embiết rửa phim, mà còn có thể in hình được nữa.
Hà mừng rỡ:
– Anh nói thực nghe.
Bình nháy một bên mắt, mỉm cười:
– Chắc như bắp mà. Chỉ có điều em có muốn. học hay không thôi.
– Tại sao lại không học chứ. Dễ gì có ai chịu chỉ nghề nghiệp của họ cho mình đâu.
-Với ai còn giấu nghề, chứcòn em, anh cầu dậy không được
– Tại sao vậy?
– Tại anh mê em rồi.
Hà cười khúc khích, đưa đẩy:
– Em mà có đáng gì đâu, anh có cả lố bồ chứ bộ cù lần gì sao.
Bình tới sát bên Hà.
– Em nói oan cho anh rồi, kiếm một cô đỏ con mắt chưa ra, nói gì cả lố.
Hà lại cố ý nói lảng đi:
– Chắc từchiều tới giờ anh chưa ăn gì phải không, làm tạm ổ bánh mì cho chắc dạ đi rồi còn phải chụp hình chứ.
Bình lấy ổ bánh mì ăn liền không khách sáo, chàngcũng không muốn làm Hà mất hứng.
– Nhất định là phải ăn rồi, mấy khi được người đẹp cho ăn bánh chứ.
Em thích những người thực thà như anh vậy đó, còn những thứ cứ õng ẹo làm cao, này nọ thấy mà phát ghét. Bình vừa nhai nhồm nhoàng, vừa nói:
– Đúng rồi, anh cũng như em vậy đó, có sao nói vậy chứ không thích mầu mè mất công lắm.
Hà nhìn bàn chụp hình hỏi Bình:
– Chụp hình bằng cái bàn này có dễ không anh?
– Dẽ ợt, cứ việc lật trang sách qua, bấm cái nút ở đầu giây này là được à, bởi vì anh đã căn sẵn sàng rồi.
– Nếu vậy em chụp được không?
– Được chứ, em thử xem.
Hà thích thú, lật trang sách, bấm nút,nhưng máy không chạy, nàng ngơ ngác hỏi:
ủa, tại sao vậy anh?
Bình mỉm cười:
– Lúc nãy anh đã chụp rồi, bây giờ em muốn chụp, phải lên phim đã chứ.
– Anh chỉ cho em lên phim đi.
Bình bỏ khúc bánh mì đang ăn xuống bàn, chàng cầm cây cần trên máy kéo ngang một cái, nói:
– Được rồi đó, em chụp đi.
Hà bấm mạnh nút ở đầu giây nối vô máy, nàng nghe chiếc máy phát ra tiếng động nhẹ nhàng, ngước nhìn Bình như hôi ý, Bình gật đầu.
– Như vậy là em chụp rồi đó.
Hà cười khúc khích, thích thú:
– Bây giờ phải lên phim nữa phải không?
– Đúng rồi, làm như lúc nãy anh làm đó.
Hà kéo nhẹ cây cần lên phim.
– Được rồi phải không anh?
– Đúng rồi.
– Hà vừa định bấm nút chụp, Bình la lên:
– Ê, ê khoan đã.
– Còn cái gì nữa?
Bình chỉ tay xuống cuốn sách:
– Em chưa lật trang sách mới mà, tính chụp lại trang sách cũ sao?
Hà chợt nhớ ra, nàng cười gượng:
– Ừ héng, có thế mà cũng quên được.
Nói xong, nàng lật một trang sách rồi bấm nút.
– Đó, có thế thôi, em thành thợ lành nghề rồi đó.
Hà cười khoái trí:
– Để em tiếp tục chụp nữa nhé.
– Ờ em chụp đi, dễ thôi mà.
Hà không chờ Bình nói xong, nàng lật sách, lên phim và chụp liền, vừa chụp vừa cười thích thú. Bình thấy Hà vui vẻ, cũng khoái lắm, chàng đứng thực sát vô sau lưng nàng. Hai tay chàng vòng ra phía trước ôm lấy bụng Hà. Hình như Hà say mê với trò chơi chụp hình nên không để ý tới bàn tay Bình lần mò lên phía trên từ hồi nào. Một lúc sau, Hà đã chụp hết cuốn sách, bây giừnàng mới để ý, chiếc áo lót đã bị Bình lột ra tựlúc nào, némxuống sàn nhà. Nàng vừa quay lại, bờ môi đã ngập tràn chiếc hôn vội vã. Hà không muốn làm Bình mất hứng nên để yên cho chàng hôn, nhưng nàng cũng chẳng buồn hôn lại, bao nhiêu tâm trí của Hà đang để vô trò chơi chụp hình lý thú này. Chờ một lúc, Hà xô nhẹ chàng ra, nói:
– Em chụp hết rồi, bây giừ làm sao?
Bình buông nàng ra, nhưng coi tuồng vẫn còn tiếc rê lắm:
– Để anh bỏ cuốn sách khác vô cho em chụp nhé:
– Nói xong, chàng lấy cuốn sách kế tiếp, để lên bàn, cúi xuống nhìn vô lỗ máy, hai tay điều chỉnh lại độ nét của máy, rồi bảo Hà:
– Rồi, em có thể tiếp tục chụp được rồi đó.

Hà lại bắt đầu chụp, bây giờ nàng thông thạo lắm rồi nàng chụp thực nhanh và vững bụng, không còn lụp chụp như lúc ban đầu.

Nhưng được một lúc, nàng không làm sao lên phim được nữa. Thấy vậy, Bình bảo nàng:
– Em khoan chụp đã, hết phim rồi, để anh thay phim rồi mới chụp được.
Hà đứng qua một bên, nhìn Bìnhlấy máy ra, quận phim lại rồilấyphimra, Chàng ráp cuốn phim mới vô máy, mámg máy vào chỗ cũ, rồi lại nhìn vô lỗ máy điều chỉnh lại, xong suôi bảo nàng:
– Được rồi, bây giờ tới phiên cô thợ của anh đó.
Hà tươi cườilật trangsáchmới, định chụp đã nghe Bình nói:
– Khoan đã.
Nàng quay lại hỏi:
– Còn cái gì nữa anh?
Bình ôm ghì lấy nàng nói nho nhỏ:
– Em còn quên cái này mà.
Hà chỉ kịp trả lời, Bình đã cúi xuống tìm bờ môi mộng đỏ của nàng. Mùi bia ngọt ngọt đầu môi làm Hà cũng hơi ngây ngất, nàng vòng tay ra sau lưng Bình ôm lấy chàng.

Những cảm giác đam mê tới với Hà thực lẹ, có lẽ trò chơi chụp hình làm nàng khoan khoái nên dễ đưa đến những thích thú khác, nhất là nơi nây yên tịnh và không có ai. Bình lại khéo chiều chuộng nàng. Hàng nút áo phía trước ngực bật tung ra từ hồi nào rồi, nàng vừa cúi xuống. Bình cũng vừa với tay tắt đi ngọn đèn duy nhất trên bàn chụp hình, bóng tối tràn đầy căn phòng nhỏ ấm cúng. ánh đèn đường chỉ còn le lói lọt qua song cửa phía trên trần nhà. Bình dìu nàng về phía ghế bố, chiếc ghế chũng xuống vì sức nặng của cả hai ngllời. Lâu lâu, Hà nhìn thấy ánh đèn phản chiếu của những chiếc xe hơi chạy ngoài đường, rọi trên trần nhà qua song cửa sổ, di chuyển từ bên này qua bên kia. Hà thì thầm:
– Anh Bình ơi, còn nhiều hình phải chụp lắm đó.
Tiếng Bình trong hơi thở gấp rút.
– Em đừng lo, chúc síu nữa em ngủ, anh làm một thoáng là hết ngay thôi, nghĩ tới nó làm gì bây giừ.
– Có phải không đó, hay là anh lăn ra ngủ trước em thôi.
– Mình còn sống lâu mà, lo gl hả em.
Hà cười khúc khích, đập nhẹ lên lưng Bình.
– Cái anh này chỉ được cái thế là không ai bâng.

Hình như trời đã khuya lắm, xe cộ ngoài đường không còn qua lại nữa. Có lẽ tới giừ giới nghiêm rồi, Hà nhắm mắt lại, nàng nghe tiếng thở của Bình rồn rập, thân thể chàng ưứt đẫm mồ hôi…

Hà cũng không biết mình ngủ tự bao giờ, nàng chỉ nhớ mang máng Bình hùng hục một hồi, lăn qua bên cạnh nàng gáy khò khò ngay. Những lần đụng chạm với đàn ông như thế này, chẳng bao giờ có thể đưa Hà tới những giây phút đam mê như nằm bên Tam được.

Khi nàng thức dậy, Bình vẫn còn ngủ khì, Hà nhìn qua chiếc bàn chụp hình, mọi thứ vẫn còn nguyên như trước khi Bình kéo nàng xuống ghế bố. Hà lồm cồm bò dậy, nàng tới chỗ chụp hình tiếp tục chụp, nàng chụp gần hết cuốn sách, bỗng giật mình vì Bình đã thức dậy hồi nào, tới sau lưng nàng ôm ngang lưng, hai bàn tay chàng ôm gọn bộ ngực trần trụi của nàng. Hà ngả người ra sau, dựa đầu vô
ngực Bình, mỉm cưừi:
– Coi anh chụp hình tối qua hay quá héng.
Bình cưừi hì hì:
– Em đừng lo, chúng mình đi ăn sáng rồi anh sẽ làm hình cho em cả ngày hôm nay, nhất định em sẽ có cả phim lẫn hình nội trong buổi sáng nay thôi.
Vừa nói, Bình vừa kéo Hà đứng dậy, chàng ôm lấy nàng thật tham lam. Buổi sáng mới thứe dậy, thân thể Hà no tròn, những sợi nắng lọt qua khe cửa soi rõ thân hình vệ nữ ngà ngọc. Có lẽ mặt trời cũng đã lên cao, Hà thì thầm:
– Bộ anh không mở cửa tiệm à, muộn rồi đó.
Bình nói trong hơi thở đam mê:
– Ối lo gì chuyện đó em. Lâu lâu đóng cửa một ngày có sao đâu.
Hà cười khúc khích, cắn mạnh vô ngực Bình. Chàng la lên một tiếng, đè Hà xuống sàn nhà. Lưng Hà nằm trên sàn gạch hoa lạch ngắt, nàng la lện:
– Anh Bình…anh Blnh chơi cái gì kỳ quá hà. Lạnh muốn chết cái lưng người ta nè.
Bình vẫn cười hành hạch, hai tay giữ chặt lấy tay Hà ghì xuống sàn nhà.

Hà chịu lạnh không được, nàng hít mạnh một hơi, bộ ngực con gái phồng lên thật dữ dội, Bình vô tình đâu có biết Hà đang vận khí chuyển hết nội lực hất chàng ra, hơn nữa, từhồi nào tới giờ, Bình cũng không biết Hà có võ, bởi vậy chàng vẫn ỷ y nắm chặt tay Hà, tới khi Hà nẩy bụng lên, vòng chân cặp lấy cổ chàng vật xuống, Bình mới chới với không còn cách nào chống đỡ nổi nữa. Chàng bị hai chân Hà cặp chặt cổ đè xuống sàn nhà; không còn nhúc nhích được. Hai tay chàng vừa cựa quậy cũng bị Hà ngồi bật dậy bẻ ra sau.

Tới lúc đó Bình vẫn không biết tại sao Hà có thể vật ngã chàng một cách quá dễ dàng nhưvậy.

Trong lúc đó, Hà chợt nghĩ ra mình còn phải lợi dụng anh chàng này chụp hết chỗ hình và rửa ra ảnh nữa, nàng làmbộ cười hì hì, lăn qua một vòng, nhân lúc Bình cố chườn lên mình nàng. Tuy nhiên, Hà vẫn còn sợ sàn nhà lạnh nên nàng cố tình nằm đè lên mình Bình, Hà chẳng còn lạ gì anh chàng này đang muốn gì.

Trong khi Hà đang tính toán, Bình vô tình chẳng biết gì chàng cứ đinh ninh Hà đang đùa với mình, thân thể chàng nóng lên hừnghực, vừa phầnbị kích thích, vừa phần phải chuyển hết gân cốt vật lộn với Hà, mặc dù nằm trên sành gạch lạnh ngắt, mình mảy Bình cũng đã lấm tấm mồ hôi. Chưa bao giờ Bình có những giây phút thích thú như buổi sáng hôm nay, chàng vòng tay ôm ghì lấy Hà, thân thể nàng lồ lộ những đường cong tuyệt vời, trắng mịn…..

Một lúc sau, Hà kéo Bình ngồi dậy, nàng cố tình ngồi trên dùi Bình, vòng tay ôm lấy đầu chàng ép sát vô ngực, nàng thì thầm:
– Chúng mình đi ăn sáng đã nghe anh, chút nữa rửa hình xong, còn nhiều thì giờ mà, phải không anh?
Vừa nói xong, Hà đứng dậy ngay, Bình vẫn còn tiếc rẻ, nhưng không hiểu sao, lúc này Hà nói gì chàng cũng làm theo một cách dễ dàng, mặc dù biết mình không muốn như vậy Bình đứng nhìn Hà mặc quần áo mà trong lòng tiếc hùi hụi. Cuối cùng, chàng cũng đành mặc qưần áo vào, đưa Hà ra chợ ăn sáng.

Tại chợ Nhỏ, Tam đang ngồi nhâm nhi ly cà phê. Quán hủ tíu chú Ba đông nghẹt, mấy bữa nay, Tam không đi làm nữa, sáng nào chàng cũng ra đây ngồi uống cà phê, có khi tới trưa mới về. Nhiều khi chiều chiều chàngcũng ra đây ngồi, lúc đầu còn ít, sau này ra quán ngồi uống cà phê thành một cái lệ, chàng cứ lòng vòng ở võ đường một hồi là lại rà rà la đây ngay. Hà đã nói với chú Ba chủ quán, bao nhiêu tiền Tam ăn uống nàng sẽ thanh toán hết.

Tất cả những gì Hà bàn với Tam lúc này, hơn bao giờ hết, chàng thấy thật hợp tình hợp cảnh. Nếu bây giờ không gầy được một sòng bầu cua ở đây, còn chờ tới bao giờ. Tam đã điều đình với bà Tám Rau Muống ngồi phía bên kia đường, nhường chỗ cho chàng một khoảng. Chỗ này cũng rộng rãi nên bà Tam Rau Muống bằng lòng ngay, hơn nữa, đứa con gái riêng của chồng bà cũng đang học trong võ đường chú Tư và Tam cũng mướn nó phụ một tay trong sòng bầu cua nữa.

Tam đã định trưa nay bắt đầu cho thằng Cưng đem bàn bầu cua ra lắc, chàng ra đây ngồi từsáng thăm dò tình hình. Mọi chuyện thực êm đẹp. chàng có vẽ đắc ý lắm. Tuy nhiên, không hiểu Hà đi đâu từ tối qua không thấy về, Tam hơi nóng ruột, nhưng cũng không biết làm sao tìm được nàng. Mặc dù tiền bạc và đồ nghề Hà đã lo cho Tam xong hết rồi, nhưng ngày khai trương không có nàng cũng uổng.

Tới xế trưa, đám thằng Cưng kéo nhau ra. Tam gật gù hài lòng vì nó đã làm đúng những gì Hà và chàng dặn. Tụi nó sáu bẩy đứa xúm vô chơi, đứa lắc, đứa đặt, thật náo nhiệt. Nhiều bà con đi chợ tò mò cũng đứng coi mấy đứa nhỏ chưi. Vài người có máu đỏ đen đặt thử vài đồng, lúc đầu còn thưa thớt, chỉ vài giờ sau, mọi người xúm vô, vòng trong, vòng ngoài. Tam mừng ra mặt, chàng muốn nhào qua đó coi, nhưnglại nhớlời Hà dặn, chàng phải đứng vòng ngoài coi chừng những đám anh chị ở những nơi khác tới phá.

Tới xế trưa, hàng quán đã dẹp hết. Tam cho lnáy đứa nhỏ nghỉ, chàng đưa chúnglên chợ Thị Nghè ăn uống. Mọi người vui vẻ về kết quả của ngày đầu. Tiền bạc tuy thu không được bao nhiêu, nhưng ngày hôm nay sòng bầu cua đã đương nhiên được mọi người chấp nhận một cách vui vẻ, không thấy ai tỏ vẻ chống đối hay phá phách gì. Cưng là ngườivui sướng nhất, nó cười nói luôn miệng. Phải công nhận là nếu không có Cưng, sòng bầu cua này không thể nào hoạt động sớm như thế này được. Những kinh nghiệm Cưng theo tụi lắc bầu cua mấy năm trước ở kho 5 bên Khánh Hội, được Cưng san sẻ cho anh em trong bọn. Vì vậy tự nhlên Cưng đóng vai chánh trong vụ này.

Nhưng điều làm Cưng vui nhất là từ hồi nào tới giờ, nó để ý tới Châu mà cô nàng chẳng biết gì, hôm nay nhân vụ sòng bầu cua này, Châu cũng được Tam mướn ngồi cạch nó chung tiền, tự nhiên hai đứa trở nên thân mật ngoài sự mong ước của nó. Lúc đầu còn hơi e dè vì bà dì ghẻ của Châu ngồi bên cạnh bán rau muống, sau có vẻ bà ta cũng khoái Cưng, nó thấy bà nhìn mình tủm tỉm cười hoài. Hình như Châu cũng biết điều đó, vì từ lúc ấy, Cưng thấy nàng bạo dạn hơn nhiều. Mặc dù bà Tám Rau Muống là dì ghẻ, nhưng Châu coi bà như mẹ ruột, bố nàng lấy bà Tám Rau Muống đã lâu mà không có thêm được đứa con nào nên bà ta rất thương Châu. Hơn nữa, khi lấy bố nàng, bà Tám chỉ là con nhỏ ở cho người bạn của bố Châu, khi về nhà nàng rồi, bố nàng mới tập cho bà buôn bán và gầy lên khúc sông trồng rau muống cho bà cắt đem ra chự bán. Hai bố con Châu cũng nhờ sự tần tảo của bà Tám mà cuộc sống gia đình hết thật no đủ, nhất là hồi này bố Châu đau ốm luôn, thỉnh thoảng mới đi phụ với anh em bạn nghề đóng vài cái bàn, cái ghế nhì nhàng, chứ không còn đi cất nhà, cất cửa như trước được nữa.

Sau khi đi ãn về, Cưng rủ Châu đi bộ vòng ra xa lộ Biên Hòa, băng qua khu cầu Tân Cảng về xóm Lao Động. Châu bằng lòng ngay, hai đứa tách ra đi riêng với nhau. Khi qua bờ ruộng gần chân cầu, Châu cười cười nói:
– Tụi mình đi với nhau nhưvầy, thiên hạ thả cửa đồn tùm lum cho mà coi.
Cưng cười khoái trí:
– Cho tụi nó đồn càng hay.
Châu nhìn ra sau, không thấy ai, nàng xô nhẹ Cưng.
– Anh khôn vừa vừa chứ, người ta là con gái nó khác.
Cưng nhìn Châu xiên xiên:
– Con gái thì khác cái gì chứ?
– Khác chứ sao không.

Vừa nói, Châu vừa đi hơi nhanh lên phía trước. Cưng rảo bước theo sát nàng ngay. Con đưừng này buổi trưa không có ai. Cưng bạo dạn nắm tay Châu, bàn tay nàng lành lạnh nhưng thật mịm nàng. Thấy Châu không phản đối, Cưng đi sát vào nàng hơn nữa. Chàng nghe thấy hơi thở Châu mau hơn, hình như tay nàng hơi run run.
– Coi chừng có ai trông thấy, kỳ lắm nghe anh Cưng.
Cưng nói nho nhỏ:
Giừ này làm gì có ai qua lại con đường này mà sợ.
– Thì em cũng nhắc anh vậy thôi mà. Nếu khu này có
người, em đâu dám để anh đi gần thế này.
Vừa lúc đó, một con rắn Ráo chạy ngang đường, thấy
hai người đi tới hoảng hồn chạy ngược lại. Châu la lên:
– Anh Cưng, anh làm sao bắt con rắn cho em.
Cưng nhanh nhẹn lượn khúc ây bên đường rượt theo đập con rắn một phát, con vật cong mình oằn oại. Chàng đập thêm một cây nữa, con rắn chết ngắc. Lúc ấy Châu cũng vừa chạy tới, thấy con rắn nằm chết còng queo, Châu tiếc hùi hụi.
– Cái anh này thật chẳng được tích sự gì cả. Em bảo anh bắt dùn em con rắn lại đi đập nó chết queo còn làm ăn gì được nữa.
Cưng nhìn Châu trừng trừng.
– Bộ em… em biết cách luyện Rắn Ma như thầy San hả?
Châu gật đầu.
– Thầy San đang dậy em, nhưng không có con rắn nào để thực tập. Lúc nãy đã từng anh núm được con rắn đó rồi ai ngừ anh lại đập chết.
Tự nhiên Cưng thấy rờn rợn, chàng nghĩ tới ba con rắn ma qủi của San quấn lấy chân chàng bữa trước mà phát kinh. Nhất là lúc nó rượt theo làm chàng chạy chí mạng.
Cưng hơi lạc giọng hỏi:
– Bộ em không nói chơi với anh đó hả?
Châu dậm chân, nàng còn đang tiếc rẻ con rắn.
– Trời ơi, ai xạo anh làm gì chứ. Bộ không ai dậy anh cách vận khí lên môi sao?
– Không, chưa ai dậy anh cái vụ này cả. Chỉ có bữa trước bị mấy con Rắn Ma của thầy San rượt, rồi thầy Tư nói cái gì vận khí lên môi để luyện Rắn Ma, chứ chưa ai chỉ cho anh cả.
Như chợt nhớ ra điều gì, Châu cười khúc khích.
– A, em quên. Anh chưa cúng tổ nhập môn mà, thầy Tư đâu có chỉ ba cái vụ này đưực. Anh theo thầy Tư được bao lâu rồi?
– Hai năm.
Hèn chi anh không biết cũng phải.
– Thế em theo thầy Tư bao lâu?
– Gần 5 năm rồi, nhưng em mới cúng tổ nhập môn
được hơn một năm thôi.
– Thầy Tam theo thầy Tư gần hai chục năm rồi mà cũng chưa biết vụ Rắn Ma là gì. Bữa trước thầy Tư kêu thầy San đem Rắn Ma hù thầy Tam té đái. Em có nghe không?
Châu cười khúc khích:
– Trong võ đường ai lại không biết vụ đó. Cũng chỉ tại thầy Tam làm biếng học, nên tới giờ này cũng không biết gì Chứ thực ra thầy Tưdậy thầy Tam lâu rồi. Hơn nữa, vận khí lên môi ai cũng luyện được. Nhưng làm phát ra tiếng kêu không phải ai cũng làm được đâu.
– Khó vậy sao?
– Chứ còn gì nữa.
Châu đưa tay lên hất những sợi tóc bay lòa sòa trên trán, tự nhiên nàng cảm thấy nực nội ghê hồn. Trời trong vắt, không một áng mây. Nàng nhìn quanh, bảo Cưng.
– Trời nắng quá, hay là chúng mình chui vào bụi mía này ngồi một lát đi.
Nghe Châu nói, bây giờ Cưng mới để ý mình rượt con rắn băng qua khu đất trống tới gần ruộng mía rồi. Chàng mỉm cười:
– Không ngờ con rắn qủi này chạy mau ghê.
Tiện tay chàng cầm khúc cây hất con rắn ra xa, nắm tay Châu dắt nàng chui vô ruộng mía: Hình như Châu vẫn còn tiếc con rắn, nàng hỏi:
– Anh Cưng à, không biết trong ruộng mía này có còn con rắn nào nữa không héng?
Một ý nghĩ đen tối vụt qua đầu Cưng, chàng trả lời liền:
– Ruộng nào mà không có rấn, nhưng anh nghĩ phải vô sâu sâu một chút, những chỗ không có người qua lại rắn nó mới dám ở.
Châu nghe bùi tai, hối Cưng:
– Nếu vậy tụi mình đi tuốt vô trong đó nghe anh.
Cưng mừng thầm trong bụng.
– Ờ, ờ phải đó. Để anh kiếm một nhánh cây có cái chàng ngạc, nếu vô trong đó gặp chú rắn nào, đè cái đầu nó xuống bắt sống ngon ơ.
Đi một lúc thật lâu, Châu có vẻ mệt vì những chiếc lá mía cọ tứ tung, nàng bảo Cưng:
– Anh Cưng à, hay là ưùnh ngồi đây nghỉ một chút đã, đi xa mệt quá rồi.
Cưng chịu ngay, chàngvạt mấy câymía nàm xuống, lấy chỗ cho hai đứa ngồi. Tiện tay, Cưng bẻ một cây mía thật bự trước mặt, trao cho Châu một khúc.
– Cây mía này chắc ăn được rồi đó, em ăn cho đỡ khát.
Châu cười khúc khích:
– Không ngờ anh cũng biết ăn trộm mía héng.
Cưng cười hì hì:
– Trộm thì biết là cái chắc rồi, nhưng ruộng mía này của nhà anh.
Châu cũng cười theo:
– Có phải không đó. Đừng có nhận ẩu nghe.
Cưng hơi ngạc nhiên.
– Ủa, vậy em không biết thực sao?
– Em có nghe bố anh làm ruộng, nhưng tưởng là làm ba vụ lúa chứ.
– Có bố anh có cấy lúa, nhưng cũng có mấy miếng đất trồng mía nữa. Như khu đất này trồng lúa không được, vì đất khô quá nên bố anh trồng ít mía cũng có tiền lắm.
Châu hơi ngạc nhiên.
– Vậy mà từ hồi nào tới giờ em đâu có biết.
– Thì cũng nhưanh đâu có biết em đang học phép Rắn Ma đâu.
Châu đập mạnh lên vai Cưng, la nho nhỏ:
– Cái anh này.
Cưngcười mơnchớn, chàngnắmlấy tay Châu kéonàng sát vô mình. Có lẽ Châu biết nơi đây không có ai, hơn nữa, ruộng mía này lại là của nhà Cưng, nên nàng bạo dạn, ngả người vào mình Cưng. Chàng chỉ chờ có thế, vòng tay ôm lấy thân thể nàng inột cách vội vàng. Hương thơm da thịt con gái làm Cưng ngây ngất, chàng cúi xuống tìm làn môi mọng đỏ của Châu, nàng ngước lên, mắt nhắm lại, chiếc hôn nồng cháy vụng dại của Cưng làm nàng biết ngay anh chàng còn thực nai tơ. Tuy nhiên, bàn tay chàng cũng đã luồn qua vạt áo,lầnlên trên,bứt tung nịt áo ngực của nàng. Châu hơi co người lại, nhưng nàng vẫn để yên…

Bỗng nhiên Châu chợt nhớ tới Tiến, anh chàng hàng ngày được dl ghẻ nàng mướn chèo xuồng cắt rau muống cho nhà nàng. Tiến và nàng thỉnh thoảng vẫn lén lút ân ái khi nhà không có ai. Tuy nhiên Châu chỉ có chút cảm tình với Tiến thôi chứnàng không hề yêu Tiến. Chính Châu đã nhiều lần nói với Tiến như vậy và cả hai cùng cam kết không nói với ai những gì thỉnh thoảng hai đứa vẫn lén lút làm. Có lẽ Tiến cũng biết thân, biết phận nên chàng chẳng bao giờ mơ ước hơn. Bởi vì Tiến thực nghèo, không nhà, không cửa, không thân nhân, không bà con giòng họ gì ở đây cả. Diện mạo chàng cũng chẳng đẹp dẽ gl để mê hoặc được ai, hơn nữa, chàng lại lớn hơn Châu cả chục tuổi. Cái lần đầu tiên Châu ngả vô lòng Tiến, chàng tưởng như nàng tinh nghịch một trò chơi trẻ con, ai ngờ Châu qủi quái đến thế,và rồi thỉnh thoảngnhà khôngcó ai, Châu lại kêu Tiến tới đùa rỡn như vậy. Riết rồi Tiến và Châu thành thói quen, cứvắngngưừi là Tiếnlại mò vô nhà Châu, chẳng ai để ý tới chàng vì sự chênh lệch đủ mọi thứ giữa Châu và chàng. Hôm nay khi gánh rau muống ra chợ cho dì ghẻ nàng, Tiến nhìn thấy cảnh thân mật giữa Châu và Cưng, linh cảm cho Tiến biết từ nay sẽ không còn những cuộc vui với Châu nữa. Có lẽ Tiến nổi cơn ghen thực sự, mặc dù chàng biết rằng mình không có tư cách gì để làm thế. Nhưng không biết sao, Tiến vẫn cứ kiếm một chỗ rình rập Châu. Tới khi cả đám kéo nhau ra chợ Thị Nghe ăn, chàng cũng lẽo đẽo theo sau và tới lúc Châu và Cưng tách riêng ra, chàng lại càng bám sát hai người kỹ hơn. Tiến rất cẩn thận nên cả Châu và Cưng nhiều ìân đã nhìn trước trông sau mà không nhìn thấy Tiến. Lúc Cưng nắm tay Châu kéo vô ruộng mía làm Tiến điên lên, chàng cũng lủi vô ruộng mía và cố tình đi thật gần để nghe xem Cưng và Châu nói năng gì. Bây giừ Tiến đoán được là Cưng đã lột hết quần áo Châu ra từ lâu, nếu không chính Châu cũng tự làm lấy, chàng biết Châu hơn ai hết, con nhỏ này can không nổi, nó làm tất cả những gì ưa thích, không chừa
một thứ gì. Bây giờ, sau một lúc cả hai im lặng thực lâu, Tiến mới lại nghe Châu thì thầm.
– Anh có mệt không?
Giọng Cưng yếu ớt.
– Ừ kỳ quá héng em.
Để em làm cho anh hết mệt nhé?
– Ừ em làm sao?
Tiến lại không nghe ai nói gì nữa, một lúc sau, giọng Cưng rên hừ hừ làm Tiến chịu không nổi nữa, chàng đã biết Châu đang làm gì rồi. Cái hình ảnh ấy làm chân tay chàng run rẩy và muốn nổi điên lên. Chàng muốn xông ra bóp chết thằng nhóc con lắc bầu cua này. Bỗng Tiến chợt nghĩ tới San, anh chàng làm tình báo mà thường tới am chàng dọ hỏi tin tức trong vùng. Tiến đã nghe tiéng tăm con người này trong lãnhvực bùa ngải. Ngay cả Châu cũng nhiều lần nói với chàngvề San. Bây giờ là lúc phải nhờ cậy tới San rồi, từ trước tới nay San nhờ Tiến rất nhiều mà chàng chưa đòi hỏi gì ở San cả. Tại seo hôm nay không nhờ San giúp cho một chút bùa yêu để giựt người con gái này lại hoặc ít nhất cũng đừng để mất đi những giây phút thần tiên lén lút từ trước tới nay.

Nghĩ vậy, Tiến lủi ra khỏi ruộng mía ngay, mặc dù những tiếng rên rỉ của Cưng còn đó, càng ngày càng gấp rút và hình như có lúc nó rít lên nữa, những âm thanh ấy lại làm Tiến chạy thực nhanh.

Về tới chợ Thị Nghè. Tiến kiếm cục gạch vẽ mật hiệu trên cột đèn trước cửa chợ bên cạch bà già bán thuốc. Chàngvô quáncà phê ngồi chờ. Khi Tiếnvừa đi khỏi, chàng không biết bà già bán thuốc nhìn thấy hình vẽ của Tiến, lật đật gửi tủ thuốc cho người bên cạnh, móc trong người ra mảnh giấy chạy vôAtiện thuốc tây gần đấy, trao mảnh giấy cho ông dược sĩ. Ông này đọc qua mảnh giấy hấp tấp chụp điện thoại gọi đi ngay.

Cũng ngay lúc đó, San nhận được tín hiệu phải liên lạc với sở Phản Gián ngay. Chàng lật đật tạt qua một trạm gác cảnh sát, xuất trình sựvụ lệnh, mượn điện thoại gọi về sở. San ghi chép địa điểm báo động rồi nhẩy lên xe tới đó tiếp xúc với Mật Báo Viên ngay. Không đầy lO phút sau, San gặp Tiến. Sau khi nghe Tiến kể lể, San nửa khóc, nửa cười. Tiến đã dùng mật hiệu liên lạc khẩn cấp báo động để gặp chàng. Cũng vì San đang nhờ Tiến theo dõi một tổ chức đặc cơng Việt cộng trong hẻm Lao Động mà mấy tháng trước Tiến phát hiện được. Chàngh đã chỉ cho Tiến cách liên lạc khẩn cấp khi đám đặc công hành động. Nhưng bây giừ Tiến dùng cái đó gọi chàng tới để xin một cái bùa yêu! mà người con gái ấy lại là học trò chàng. Cũng như thằng nhóc con Tiến muốn trừ khử cũng lại là học trò chàng luôn! San nghe xong câu chuyện, cười hì hì. Trao cho Tiến một chai dầu thơnl nhỏ.
– Tôi đồng ý giúp ông lấy lại cảm tình con nhỏ, cũng nhưcó thể dùng cái này mồi chài những người ông khoái. Nhưng giết thằng Cưng thì không thể làm được vì tôi chưa hề giết người bằng bùa ngải bao giờ. Hơn nữa, thàng Cưng có ăn nằm với con Châu cũng chưa đáng tội chết. Vì cả hai đứa cùng tựnguyện. Tối nay trước giờ giới nghiêm, ông ra nghĩa trang người làu ở đường Dương Công Trừng đợi tôi, chúng ta sẽ cùng luyện thêm những gl ông muốn. Còn lần sau có chuyện gì thì vô võ đường thầy Tư nhắn tôi, đừng dùng mật hiệu khẩn cấp này nữa, vì ông làm như vậy cả sở tôi báo độngrồi, chúng mình không nói chuyện với nhau lâu được, ông chỉ có thể gọi tôi bằng cách này để theo đám đặc công Việt cộng mà thôi. Bây giờ tôi phải về sở không có mọi người chờ.

Nói rồi San đi ngay. Từ ngày luyện được Bùa Yêu trong cây chuối hột, chàng chưa bao giờ dùng tới. Hôm nay San định nhân cơ hội này thử một lần cho biết, thực ra chàng cũng chẳng hăng hái gì giúp Tiến làm cái chuyện tào lao này.

Hơn thế nữa, Châu là đệ tử đã nhập môn của thầy Tư rồi, chàng chỉ muốn thử xem Bùa Yêu trong cây chuối hột của chàngmạnh tới mức nào,nó có thểlấnlướt được những gì thầy Tư điểm vào mình Châu hay không? Tiến sẽ là người giúp chàng nghiệm lại những ẩn số này.

San đi rồi, Tiến mừng lắm. Nhất định phen này chàng phải giữ Châu vĩnh viễn làm của riêng mới được. Dù cho có không lấy được Châu làm vợ, nhưng cứ lén lút như thế này có khác gì là vợ chồng đâu. Bỗng chàng giật mình vì chựt nhớ phải đi cắt rau muống với bà Tám. Mải theo dõi Cưng và Châu nên quên béng cái vụ cắt rau muống rồi. Tiến lật đật đút chai dầu thơm vô túi, trở về ngay.

Chàng vừa tới đầu hẻm đã thấy bà Tám đứng ngóng ở đó rồi, bà ta có vẻ nóng ruột lắm, Tiến biết ngoài chàng ra, không ai có thể giúp bà .cắt rau muống nhanh như chàng được, một mình chàng có thể làm bàng ba người khác. Khôngphải chàngnói phách, đã có lầnbà Tám đã cho chàng nghỉ để mướn người khác, nhưng cuối cùng rồi không ai làm bằng chàng, bà Tám lại đành theo năn nỉ Tiến làm trở lại.

Vừa nhìn thấy Tiến, bà đã la chói lói:
– Trời đất ơi, chú đi đâu giờ này mới về? Muộn quá ” trời rồi nè. Hôm nay dám cắt rau tới nửa đêm cũng chưa xong lắm.

Tiến chỉ còn biết cười trừ, chàng lật đật theo bà Tám vô nhà lấy đồ nghề ra ghe ngay. Ông Tảm cũng phụ với chàng cầm mớ lạt và còn cẩn thận đem theo cây đèn măng xông để tới tối có ánh sáng choTiến thấy đường mà cắt cho đủ số rau giao cho người ta. Ông cố dặn dò:
– Tôi biết chắc hôm nay làm trễ rồi, chú ráng ở lại cắt cho đủ số nhé. Cầm cây đèn này cho chắc ăn.
Tiến gật đầu lia lịa:
– Được mà, được mà. Chú Tám cứyên trí đi. Tui có cây đèn này nhất định cắt đầy ghe mới về mà.
Bà Tám được thể giao hẹn:
– Đó tự chú nói đó nhé, cắt không đầy ghe, tôi không cho về đâu đó nghe.
– Dì Tám cứ tin tui đi, nhất định không đầy ghe tui không về mà.
– Thôi được rồi, chúng mình chèo ghe đi.

Chiếc ghe lao ra sông thực nhanh. Khúc sông hồi đó ông Tám be lại cũng cách nhà không xa lắm chèo khoảng nửa tiếng là tới ngay. Chỗ đó sở dĩ trồng rau muống được vì có một khúc sông lõm vô, lội xuống chỉ khoảng ngang bụng, nước ở đó dù lên hay xuống cũng chẩy hết sức từ từ, bởi vậy rau muống không bao giờ bị rã bè. Cứ khoảng xế trưa sau khi bán hết rau, bà Tám về nhà nghỉ một chặp, đợi Tiến tới là lấy ghe đi với anh chàng này cầt đầy một ghe rau đem về, chờ tới sáng sớm mai lại chở ra chợ Thị Nghè giao một mớ cho các bạn hàng ngoài đó, còn bao nhiêu đem về bán ở Chợ Nhỏ. Cũng nhừ đám rau muốn này mà gia đình bà sống rất thoải mái và lâu lâu bà lại sắm được vài chỉ vàng để dành.

Trongkhi đó Tiến vẫn nghĩ miên man về Châuvà Cưng, không biết giừ này hai con qủi đó về chưa. Những tiếng rên rỉ của Cưng vẫn còn vang vang trong đầu Tiến. Chàng biết chầc thằng nhóc con đó đâu có nhằm nhò gì với Châu, chính Tiến còn có khi chịu không nổi há gì là thằng con nít hỉ mũi chưa sạch này. Nhiều lúc Tiến cũng tự nghĩ, không hiểu sao Châu mới ngần ấy tuổi đầu mà nàng có những đòi hỏi ghê gứn hư vậy. Tiến nhớ một lần, trời mưa thật lớn, Châu mò tới nhà chàng, mình mẩy ướt như con chuột lột. Nàng cởi bỏ qưần áo vắt hết nước, treo lên vách. Tiến lấy khăn lau cho nàng và đốt lửa cho Châu sưởi. Tiến ở một mình một nhà, nói là nhà chứ thực ra đó chỉ là cái trái của một gia đình đông con, ngăn ra cho chàng mướn. Được cái có cửa ra vào riêng và nằm khuất về phía sau nên rất kín đáo.

Hôm đó Tiến kéo Châu lên giường, lúc đầu cũng như mọi lần, hai đứa rỡn qua, rỡn lại. Tới khi táp vào nhau rồi, không hiểu sao Châu như con cọp đói, nàng làm cho Tiến vã mồ hôi. Khi Tiến mệt ngất ngư, Châu vẫn không tha chàng, nàng nói có cách làm cho Tiến hết mệt, thực ra sau đó Tiến nằm liệt giưừng luôn cho tới hôm sau mới bò dậỵ được Hồi trưa, Tiến nghe Châu nói với Cưng y như hôm Châu làm chàng ngất ngư. Hình ảnh đó không thế nào chàng quên được.

Nghĩ tới đó, thân thể Châu lại nónglên, chàng liếc nhìn bà Tám đang chèo phía sau. Thường thường bà chỉ cầm lái, để cho một mình Tiến chèo phía trước.

Hôm nay có lẽ sợ trễ nên bà ra sức chèo, Tiến thấy mồ hôi bà ra nhễ ngại, vô tình chàng nhìn xuống chiếc áo bà ba bà đang bận, mồ hôi làm thân áo dính sát vô da bà. Tiến nhìn thấy ngay bà không mặc đồ lót bên trong. Bộ ngực vung đầy như hai trái dưa hấu. Cặp núm nhô hẳn lên hằn ra nhìn thấy thật rõ ràng. Mỗi lần bà khua mái chèo, bộ ngực đưa đẩy lại càng làm Tiến muốn run lên. Thực ra bà Tám cũng chẳng hơn chàng mấy tuổi, vì bà lấy ông Tám thợ mộc nên mọi người phải kêu bằng dì thôi, chứbà chưa đầy bốn mươi đâu.

Chẳng mấy chốc đã chèo tới khu trồng rau muống rồi, bà Tám vừa cắm sào cột ghe vừa hối Tiến.
– Rồi, nhẩy xuống làm liền đi chú Tlến, làm sớm nghỉ sớm mà. Hôm nay chắc chắn khó cắt đầy ghe lắm. Tiến nhẩy xuống ngay, chàng cố cắt thực mau, nhưng cũng không thế nào mau bằngbà Támvừa cột vừa cắt được. Hàng ngày chỉ có một ưùnh chàng cắt và bà Tám ngồi thư thả trên ghe cột. Hôm nay sợ muộn, bà Tám cũng nhẩy xuống cắt phụ với chàng luôn, đứng gần Tiến, bà vừa cắt vừa cột. Tiến ngạc nhiên hỏi:
– Dì Tám nhảy xuống nước ướt hết quân áo rồi làm sao.
Bà Tám cười hì hì:
– Ôi lo gì, lúc về trời cũng tối rồi, có ai để ý mình trên ghe đâu. Hơn nữa tôi cũng già rồi chứ còn con gái, con ghiếc gì đâu mà mắc cỡ.
Tiến cười nịnh:
– Dì Tám còn trẻ mà, già cái nỗi gì. Tôi nói thực chứ chưa chắc gì con gái xóm này qua mặt được dì đâu đó.
Bà Tám liếc Tiến một cái thực dài.
– Úi đào chú cứ nói chơi hoài. Làm tôi nở mũi ra bây giờ.

Tui nói thiệt đó dì Tám à, không hiểu sao dì lấy chú Tám, chứ tui thấy ông ấy không xứng với dì chút nào. Bà Tám lại cười, ìân này Tiến thấy bà có vẻ vui thực sự. Bỗng Tiến ngửi thấy mùi gì hôi thối kinh khủng, chàng nhìn chung quanh.
Dì Tám có ngửi thấy mùi gì thúi quá phải không?
Bà Tám ngước đầu lên, chỉ về phía trước.
– Kìa, tổ cha đứa nào ném con chó chết xuống sông, đang tắp vào bè rau muống của mình phía trên kia lda. Chú lội ra đó đẩy nó ra ngoài đi. Để nó máng vô đó mình chịu gì nổi.
– Được đưực rồi, để tui ra đó kéo nó ra cho.
– Ấy ấy đừng có đụng vô nó, ghê lắm đó. Chú lấy cái sào đẩy ra được rồi.
Tiến leo lên ghe, chàng định nhổ cây sào đẩy ghe đi, bà Tám cũng lật đật leo lên.
– Chú đẩy nó ra thì tôi cũng phải ngồi đây chứ ở dưới nước ghê quá, chịu không nổi đâu.
Tiến đẩy ghe lại gần con chó chết, mùi hôi thúi càng xông lên dữdội làm chàng hất xì mấy cái liền. Tới nơi, Tiến thọc mạnh cây sào vô mình nó, con chó trôi mòng mòng, vướng hết bè rau muống này tới bè rau muống khác, làm Tiến cứ loay hoay mãi. Mùi hôi thối lại càng xông lên kinh khủng. Bỗng chàng chợt nhớ chai dầu thơm San cho lúc nãy. Tiến vội vàng móc ra quẹt lia lịa. Bà Tám thấy chàng mang theo chai dầu thơm mừng quá nói ngay:
– Ờ, ờ có cái thứ này thiệt là đúng lúc đó. Chú cho tôi xin một chút đi.
Tiến vô tlnh trao cho bà Tám, bà cầm chai dầu nhỏ síu dốc hết ra tay bôi lên mũi, xoa vô mặt, vừa toa vừa nói:
– Tôi bôi hết của chú rồi, chúc nữa về tôi lấy chai khác bắt thền cho chú nhé.

Tiến chựt nhớ ra chai dầu là bùa yêu của San cho để chài Châu, nay bà Tám lấy bôi hết thật là uổng, chàng không dám nói ra, nhưng tiếc hùi hụi. Chàng đành lờ đi và cố đẩy con chó chết ra thực lẹ. Khi con chó trôi theo dòng nước, Tiến thở phào nhẹ nhõm, chàng nhìn lại bà Tám, bỗng nhiên Tiến để ý qưần áo dính sát vô da thịt thật khêu gợi cửa bà và vô tình chàng cũng bầt gặp ánh mắt bà đang nhìn mình tinh quái, chàng biết ngay bà Tám bắt gặp cái nhìn tò mò của chàng. Mặt Tiến hơi đỏ lên, chàng luống cuống nhln đi nơi khác. Hình như bà Tám biết Tiến đang nghĩ gì, bà nói lảng đi:
– May mà có chai dầu thơm của chú, nếu không tụi mình chịu gì thấu với con chó chết này chứ.
Vừa nói, bà Tám vừa men lại bên cạnh Tiến.
– Bộ chú hay sài dầu thơm lắm hả. Tui sẽ trả lại chú hai chai. Thứnày tui ưa sài nên ở nhà lúc nào cũng có mấy chai, nếu biết chú thích sài thứ này tui đã cho chú rồi. Mua nhiều nó rẻ lắm.
Tiến đành nói dối:
– Dạ, dạ, tui cũng lâu lâu mới sài thôi, không hiểu tui bỏ nó vô túi hồi nào cũng không hay.
– Như thế cũng may cho tụi mình nhỉ. Mùi dầu thơm này tôi ưa ghê vậy đó, này chú ngửi xem.

Vừa nói, bà Tám vừa đưa tay lên mũi Tiến, chàng cầm tay bà ngửi, không biết vô tình hay cố ý, bà Tàm đứng sát vô Tiến hồi nào không hay, bộ ngực bà chạm nhẹ bên hông chàng. Tiến nhìn lại, bắt gặp ngay nụ cười của bà thực dễ dãi, nửa thẹn thùng, nửa mời mọc. Giọng bà nhỏ lại:
– Thôi tụi mình ngồi xuống đây nghỉ chút đã, cắt cũng hơn nửa ghe rồi còn gì, mau thực.

Cả hai cùng ngồi xuống nghỉ, không hiểu sao’Tiến vẫn chưa buông tay bà Tám ra và Bà cũng không nói gì. Chàng nhìnxuốngbộ ngựcbà, khônghiểu chiếc khuy áo giữa ngực buột ra tự hồi nào, Tiến nhìn rõ một khoảng da thịt trắng ngần, nhấp nhô. Chàng vội vàng nlùn lên và thấy bà Tám mỉm cười như đồng lõa. Tiến thì thầm:
– Da dì Tám trắng quá.
Bà Tám ngả ngay mình vô người Tiến thực dễ dàng, bà nói thực nhỏ.
– Anh nói thực không?

Tiến không trả lời, chànglại nhìnxuống khoảng da thịt hở ra bên chiếc nút áo. Lần này bà Tám vòng tay kéo đầu chàng xuống nhẹ nhàng, Tiến nương theo tay bà ngả hẳn đầu vô vùng da thịt nóng bỏng ấy. Chàng lịm đi trong hơi thở dồn dập của bộ ngực núi lửa này…

Mặt trời đã khuất sau rặng cây từlâu, bóng tối tràn về trên mặt nước thực nhanh, Tiến thấy hơi lành lạnh, chàng với tay đốt cây đèn măng xông lên.
– Dì Tám à, có lẽ chúng mình phải cắt thật mau không tui sợ tới giờ giới nghiêm quá.
Bà Tám liếc Tiến thực tình.
– Giờ này anh còn gọi em bằng dì này dì nọ nữa hay sao?
Tiến cười hì hì.
Tại tui quen miệng rồi, sửa không được.
– Thì anh cứ kêu em một tiếng xem có chết ai không?
– Thôi mà, tụi mình cất rau đi.
Vừa nói Tiến vừa nhẩy xuống nước. Bà Tám cũng nhẩy theo ngay, bà bám lấy vai Tiến cười khúc khích.
– Sao bây giờ anh xiêng quá vậy?
Tui nghĩ tụi mình đi lâu mà khôngcất được bao nhiêu sợ chú Tám nghi đó.
Bà Tám vòng tay dưới nước, ôm ngang bụng Tiến.
– Ôi, thằng cha già đó mà biết cái gì. Tối ngày lục đục trong nhà thôi mà.
– Dì coi chừng đừng ỷ y, có ngày ổng bắt gặp, không biết chui vô đâu nữa đó.
Bà Tám cắn vô vai Tiến, nói nhây nhúa:
– Lúc đó em theo anh luôn.

Từ trước tới giờ, Tiến chưa hề thấy bà Tám có một cử chỉ nhỏ nào kỳ quái như hôm nay. Bà ta rất khó và chẳng bao giừ đùa cợt hay nói chơi một lời nào với chàng. Không hiểu sao bỗng nhiên hôm nay bà ấy dở chứng một cách kỳ quái Lúc mới tới đây, Tiến còn bị hình ảnh và âm thanh của Châu và Cưng trong ruộng mía ám ảnh làm chàng ấm ức. Khi nhìn thấy những đường cong lộ liễu hằn lên áo Tám, Tiến thấy nôn nao. Tới khi bà ôm Tiến vô ngực, tự nhiên chàng thấy ghê ghê. Một cảm giác rờn rợn và nhớp nhúa vì da thịt bà Tám như một miếng thịt mỡ lèo nhèo, nhão nhoẹt, khác hằn với thân thể Châu cương cứng đầy nhựa sống.

Lúc đó, Tiến đã chực xô bà ta ra, nhưng chàng chợt nhứ tới Châu, nếu làm mất lòng bà Tám, có thể mất việc làm và không chừng chẳng bao giừ được nhìn thấy mặt Châu nữa, chứ đừng nói tới giữ nàng làm của riêng. Bởi vậy chàng phải nằm im.

Có lẽ thấy Tiến nằm êm rơ trong lòng bà, bà Tám đã tưởng chàng thích thú với cuộc tình vụng trộm này, và từ đó, bà cố tình cọ sát thân thể vô mình chàng. Bây giừ hai tay bà ôm cứng lấy bụng Tiến, bộ ngực gần như trần trụi ép sát vô lưng chàng, bà áp chặt má lên vai Tiến, hơi thở bà nóng hôi hổi. Tiến chợt nhớ ra chai dầu thơm của San đưa cho chàng. Như vậy là chết rồi. Chai dầu có bùa mê trong đó, San đã bảo chàng dùng để mê hoặc Châu, bây giờ vô tình đưa cho bà Tám sức, hèn gì bà ta không kỳ cục như thế này! Bây giờ mới phải làm sao đây? Loạng quạng đổ bể ra chắc chắn chàng lãnh cái búa tạ chứ không phải chơi đâu.

Bỗng Tiến giật nẩy mình vì một bàn tay của bà lần xuống dưới. Mặc dù đứng dưới nước và chỗ này không có ai, nhưng chàng cũng tá hỏa vì không ngờbà Tám bạo phổi đến như vậy. Chàng run lên như bị bệnh.
– Dì Tám à, coi chừng có ai thấy là bỏ mạng đó.
Giọng bà thì thào trong hơi thở:
– Làm gì có ai ở đây mà anh sợ, hơn nữa tay em đang ở dưới nước mà.
Tiến chỉ chiếc đèn măng xông.
– Tụi mình đang ở chỗ sáng, nếu có người đi ghe qua bên ngoài, nhất định họ nhìn thấy chúng mình rồi đó Bà Tám cười khúc khích, quay lại tạt nước vô chiếc đèn, bóng đèn đang nóng, gặp nước lạnh nổ cái đốp. Bóng tối tràn lên ngay, màn đêm bao chùm dầy đặc, tiếng bà Tám thì thào hớn hở.
– Bây giờ cưng yên tâm rồi phải không, quay lại đây đi mà, còn thấy gì nữa đâu mà cắt chứ. Chúc xiú nữa về cứ nói bóng đèn bể làm sao cắt cho đầy ghe được, phải không người yêu của em.

Giọng bà õng ẹo, kéo dài ra như làm nũng với chàng. Chưa bao giừ Tiến gặp cảnh chớ trêu như thế này. Chàng bỏ con dao cắt lên ghe vì sợ đâm phải bà Tám, bây giờ không còn cách nào thoát khỏi tay bà được nữa. Tiến nghĩ cái tội này cũng tại chàng mà ra, không biết chúc nữa có nên nói lại cho San nghe không. Chàng ngửi thấy mùi dầu thơm nồng nặc trên mặt bà Tám đang ép sát vô mặt chàng. Hình như mùi dầu thơm cũng làm Tiến thấy là lạ, chàng kê sát mũi vô má bà Tám hít một hơi thực mạnh, tâm thần thấy lâng lâng. Thân thể chàng bất đầu nóng lên. Bà Tám quay mặt lại, bờ môi bà tìm miệng Tiến phủ đầy. Những tiếng rên rỉ bật ra, Tiến hlnh dung hình ảnh Châu đêm nào trong cơn mưa bão ở nhà chàng…

San cười sặc sụa khi nghe Tiến nhăn nhó kể hết từ đầu tới cuối buổi cắt rau hồi chiều. Chàng ra nghĩa địa đường Dương Công Trừng gặp Tiến và định dùng ông Tổ luyện trongcây chuối hột chinhphụcChâu. Nhưng khi nghe Tiến kể xong vụ bà Tám dùng dầu thơm có bùa yêu trong đó, San đổi ý ngay. Chàng nắm vai Tiến nói thực chậm.
– Như vậy kể nhưông đã có người an ủi rồi, từ trước tới giừ tôi chưa bao giờ cho ai bùa yêu để dê vợ người khác, lần này mặc dù ông vô tình, nhưng cũng là do tôi cho ông thứ đó để làm trái với những điều tôi thề trước bàn thờ Tổ, phen này chắc chắn tôi sẽ bị vạ lây. Nếu bây glờ tôi lại tiếp tục tiếp tay với ông mê hoặc nhỏ Châu, chẳng hóa ra tôi tiếp tay với ông làm chuyện tầm bậy quá. Ngủ cả với mẹ lẫn con sao được.
Mặt mũi Tiến nhăn nhó thực khó coi, chàng cố kỳ nèo:
– Thầy San ơi, xin thầy giúp em một lần này nữa thôi, em không dám xin thầy làm chuyện tầm bậy đâu, chỉ xin làm sao cho bà Tám đừng theo em nữa là được rồi.
San mỉm cười:
Bây giờ ông đổi ý rồi à?
– Dạ, không phải em đổi ý đâu, nhưng cớ sự như thế này rồi làm sao đây.
– Tôi nghĩ dễ thôi mà, bây giừ ông không cần bùa ngải gì cả. ông đã nắm được mẹ con Châu trong tay rồi, tại sao không nói với bà ta giúp ông tiến tới vụ hôn nhơn với con bà ấy. Sau khi ông chính thức làm chồng con Châu rồi, lẽ dĩ nhiên bà ta đâu còn cớ gì mà theo ông nữa.
Tiến tần ngần.
– Nhưng mà…
– Nhưng mà làm sao, ông không nghĩ đó là kếvẹn toàn sao.
– Vẹn toàn thế nào được, nhỡ bà ấy cứ theo em hoài rồi mới làm sao đây.
– Không sao đâu, chai bùa dầu thơnl đó chỉ có hiệu nghiệm trong vòng 100 ngày là hết linh rồi. Bởi vậy ông cũng chẳng cần bùa giải làm gì mất công.
Tiến giẫy nẩy lên như người ngồi phải lửa.
– Trời đất ơi, không được đâu thầy San ơi. Phải chịu đựng tới 100 ngày chắc chết quá.
San cười:
– Nhiều người muốn không được, tại sao ông có lại còn chê. Ông đâu có biết, nếu muốn giải bùa mê cho bà Tám, ông phải mang bà ấy tới cho tôi làm phép giải. Như vậy ông lấy cớ gì nóị với bà ấy đây. Hơn nữa, vụ này xì ra, liệu ông sống có nổi không?
– Nếu vậy thì chết em rồi còn gì!
– Hơn ba tháng có là bao, chỉ sợ ông không đủ thì giờ dụ dỗ bà má vợ tương lai thôi. Bây giờ sáp tới giờ giới nghiêm rồi, ông phải về đi thôi, nếu không lại bị lôi thôi với cảnh sát đó.

Nói xong San leo lên xe đi ngay, chàng không muốn bị Tiến kỳ nèo lôi thôi nữa. Gió đêm thổi hất vào mãt chàng thực mát, San cho xe chạy thực nhanh về hướng chợ Bà Chiểu. Chàng miên man nghĩ tới cảnh bà Tám Ran Muống tấn công Tiến trên khúc sông vắng mà Tiến vừa kể cho chàng nghe. Chàng không ngờ chai dầu thơm bùa yêu đó lợi hại như vậy. San thấy tiếc công trình mình luyện chai dầu, lúc trao cho Tiến chai dầu này, chàng đinh ninh là Tiến dùngvới Châu chiều nay vài giọt thôi rồi trả lại chàng, chứ có ngờ đâu Tiến vô tình trao cho bà Tám sài hết một lần như vậy? Chai dầu này sự thực là nước luyện Ông Tổ Bùa Yêu trong cây chuối hột còn dư lại, chàng chứa vào chai dầu thơm ấy để dùng dần trong trường hợp hi hữu mà thôi. Thứ này mạnh gấp trăm ngàn lần hơn những bùa mê, thuốc lú thường. Bà Tám điên lên là phải rồi. Trong xóm Lao Động này, bà Tám Rau Muống, dì ghẻ của Châu là người có bộ ngực vĩ đại nhất, ai mà không biết. San tưởng tượng bà phanh ngực áo ra có thể làm cho chàng điên lên được.

Đã có nhiều lần, San định dùng bùa mê chài bà cho biết mùi đời, nhưng chànglại không dám vì sợ bị. Tổ hành. Quy luật của những người luyện bùa mê thực nghiêm ngặt cố tình mê hoặc đàn bà có chồng, Ông Tổ có thể bỏ ngay, từ đó trở đi không còn luyện được thứ gì nữa. Hoặc ít nhất cũng bị Ông Tổ hành hạ điên khùng cả năm trời chứ hông phải chơi.

Xe vừa chạy tới ngã tưchợ Bà.Chiểu, bỗng có người gọi San ơi ới.
– Thầy San, thầy San ơi.
San nhìn về hướng ấy, chàng nhận ngay ra Hà đang vẫy chàng rối rít. San rà xe lại, chưa kịp nói gì, Hà đã leo lên phía sau xe chàng rồi.
– May quá gặp thầy, nếu không tối nay em lại ngủ đường ngủ chợ nữa rồi. Xin thầy chở em về nhà đi, bây giờ không có xe nào chịu rước khách nữa rồi.
– Sao bữa nay em đi làm về khuya quá vậy?
Hà nói láo:
– Mấy thằng cô hồn say rượu trong quán níu kéo, em nể bà chủ phải tiếp tụi nó tới gần giờ giới nghiêm mới về được, tối qua đã ngủ lại một đêm rồi đó.

San tin lời Hà ngay, chàng biết tình trạng của những cô gái bán bia ôm là như vậy. Mấy cô này không hẳn là những cô gái mãi dâm, nhưng nhiều khi đi ngủ với khách, kiếm thêm tiền cũng không có gì lạ.

San cho xe chạy thực nhanh, chàng cũng không muốn rắc rối với cảnh sát làm gì, mặc dù có Sự Vụ Lệnh đi trong giờ giới nghiêm, nhưng San không muốm lợi dụng trong những trường hợp như thế này. Có lẽ Hà cũng biết vậy, nên nàng không nói gì nữa, cho dù Hà có muốn nói gì, San cũng không nghe được vì xe chạy quá nhanh, gió thổi vù vù bên tai. Bỗng San chựt để ý, ngực Hà ép sát sau lưng chàng, hai tay nàng ôm lấy eo chàng thực chặt như sợ té. Bộ ngực Hà cũng nổi tiếng vào khổlớn trong võ đường. Đã có nhiều lần San biết Hà cố tình để hở hang trước mắt chàng cũng nhưnhiều người khác mà Hà chú ý, hoặc đang nhờ vả một điều gì. Chàng cũng chẳng lạ gì nhiều học trò trong võ đường đã ngủ với nàng. Đó cũng là lý do tại sao thầy Tư không điểm đạo cho Hà nhập môn. Có điều Hà cũng không bị loại ra khỏi võ đường vì nàng chi tiền cho thầy Tư rất hậu hĩ, nếu không có nàng chu cấp, chưa chắc gì thầy Tư có đủ tiền chi dùng thoải mái như ngày hôm nay. Tất cả các học trò khác đều nghèo như chàng, làm gì có tiền mà cho thầy Tư hàng tháng như Hà được. Có lẽ chỉ còn vài phút nữa là tới giờ giới nghiêm, ngoài đường vắng tanh, không còn bóng dáng chiếc xe nào. San tăng vận tốc xe nhanh hơn nữa, gió thổi ù ù. Bỗng Hà vỗ vào lưng San ra hiệu cho chàng dừng lại. San ngạc nhiên, nhưng chàng cũng cho xe ép sát lề.
Chàng ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, bộ em muốn xuống đây hả, chỗ này đâu có nhà cửa ai đâu?
Hà vừa đổi thế ngồi vừa nói:
– Không phải em muốn xuống đây đâu. Thây chạy nhanh quá nên em sợ té, nói thầy đậu lại cho em ngồi chàng hảng cho chắc ăn thôi. Bây giừ thầy cho xe chạy được rồi đó.

San mỉm cười, chàng rồ máy cho xe chạy ngay. Bây giờ chẳng nhữngbộ ngực Hà ép sát vô lưng chàng, mà cả phần thân thể nàng cũng bám chặt phía sau lưng, San mường tưựng thấy hết những gì Hà có. Chàng nghĩ thầm hình như con nhỏ này không mặc một thứ gì khác ngoài bộ đồ bà ba bên ngoài này. Thân thể chàng nóng lên hình ảnh những cuộc truy hoan ngập đầy đầu óc. Hình như Hà cũng biết San đang nghĩ gì, thân thể nàng càng tra sát phía sau thực bạo dạn. Nhưng chẳng mấy chốc đã tới đầu hẻm nhà nàng, San cho xe đi từ từ lại, con đường nhỏ nhấp nhô những hàng hiên nhà lồi ra thụt vào. Khi còn cách nhà Hà một quãng, nàng ra hiệu cho San dừng lại. Cả xóm vắng tanh, tối om om, chỉ có ánh đèn xe Honda của San rọi sáng được một khúc. Hà tuột xuống xe, San vừa chống chân xuống đất, nàng đã với tay tất máy, bóng tối ập xuống thực nhanh bao lấy hai người khi chiếc đèn xe chợt tắt. San chưa kịp nói gì, Hà đã đứng sát vô vít đầu chàng xuống hôn thực bạo lên môi. San không còn suy nghĩ gì nữa, những ham muốn lúc đang chạy xe bùng lên dữ dội. Chàng vòng tay ôm lấy nàng. Hà thì thầm:
– Anh ơi, anh có giận em không?
San nói như người trong mộng:
– Tại sao anh lại giận em chứ.
– Em lãng mạn quá phải không anh?
– Như vậy mới dễ thương mà.
– Anh có khinh em không?
– Chẳng bao giờ anh nghĩ nhưvậy cả.
– Anh có biết em thương anh lâu lắm rồi không?
– Tại sao em không nói?
– Em sợ…
– Em sợ cái gì chứ?
– Trong võ đường ai không sợ anh. Thầy Tư còn nể anh há gì tụi em.
San cười nho nhỏ:
– Như vậy mà sao anh không biết.
Hà cắn nhè nhẹ vô tai chàng.
– Anh làm bộ thôi.
– Thế bây giờ em còn sợ anh không?
– Sợ chứ, tại em thương anh quá nên làm ẩu thôi, lúc nãy anh không thấy em run muốn chết đó sao?
San luồn cả hai tay vô áo Hà.
– Có phải không đó?
Hà ứ một tiếng nho nhỏ, nhưng nàng để yên cho hai bàn tay San mò mẫm. Mặt Hà gục xuống vai chàng. Nàng thủ thỉ:
– Mai mốt anh cưới chị Hoa rồi cũng đừng quên em nhé.
San thì thào:
– Chỉ sợ lúc đó em xa lánh anh thôi.
– Em thề với anh, không bao giừ quên anh đâu. Bất cứ lúc nào anh muốn, em vẫn xin chiều anh tất cả như ngày hôm nay.
– Em có giữ được lời nói đó hay không?
– Tại sao không được chứ? Anh còn lạ gì em nữa, với ai còn dấu giếm, chứ có cái gì em qua mắt được anh đâu. Anh không khinh em đã là may cho em rồi.
– Tại sao lại khinh em được. Trời cho mỗi người một cái số biết ai hơn ai mà trọng mà khinh. Hơn nữa, nếu may mắn bây giờ có được một chút địa vị trong xã hội, nhưng liệu tồn tại được bao lâu đây. Sự tồn tại lâu dài là cái ân tình mà thôi phải không em?
– Hình như Hà cảm động thực sự, nàng nghẹn ngào không nói được nữa. Môi nàng tìm lên gắn chặt lấy bờ môi San. Hai tay ôm ghì lấy chàng…

Khi San vòng xe lại, trở ra. Hà vẫn còn tần ngần nhìn theo, tự nhiên nàng có những so sánh giữa San và Tam. Một người khôn ngoan, ăn nói ngọt ngào tới tim, tới óc người khác, thân thể lúc nào cũng tỏa đầy sự đam mê, che chở cho người chung quanh, nhưng với nàng không thế nào chinh phục con người này làm của riêng được. Còn một ngưừi tính tình đôn hậu, thực thà. tới khù khờ; không biết ăn nói văn hoa, nhưng dễ sai bảo và đối với Hà thực dễ dàng nắm trong tầm tay, sai khiến làm tất cả những gì nàng cần thiết. Cũng vì vậy, nhiều lúc Hà cũng thấy tội nghiệp và tìm được thú yêu đương thực dễ dàng trong con người này.

Bây giờ Hà trở về với những gì của nàng có thực sự. Nàng biết giờ này Tam đang trông mong nàng lắm, đã hai hôm rồi không về.

Khi Hà bước vô nhà, Tam đã chạy ra ôm chầm lấy nàng, hỏi han rối rít. Chàng đỡ nàng ngồi xuống giường, lấy nước lau mặt cho Hà và kể lại cho nàng nghe hết những gì lúc nàng vắng nhà. Hà mừng lắm, nàng không ngờ tụi nhỏ lại được việc như vậy, nàng thủ thỉ với Tam:
– Nếu sòng bài mà làm ăn được, em đâu có phải đi làm đêm hôm như thế này nữa.
Tam nghe Hà nói mừng lắm, chàng hớn hở:
– Phải đó, từ nay em cứ ở nhà lo sòng bài với anh, có khi còn nhiều tiền hơn em đi làm như thế này.

Hà mỉm cười, gật đầu. Thực ra nàng cũng đâu có muốn làm cái nghề bạc bẽo, trơ chẽn này. Cực chẳng đã phải bán thân nuôi miệng thôi. Bây giờ đã có Tam, lại có nguồn lợi như thế này còn tội gì tiếp tục con đường nhơ bẩn đó nữa. Hà ôm lấy Tam, ghì chặt chàng vào lòng. Cả hai ngả xuống giường, cuộng vào nhau. Những thèm khát yêu đương còn đọng lại trong người Hà khi San rời nàng, giờ đây tuôn trào vô Tam, nàng rít lên ngay từ phút đầu. Thân thể nàng căng cứng, hàng nút áo bật tung ra ngay, Tam ném chiếc áo xuống đất. Thân thể Hà lồ lộ dưới ánh đèn điện như một thân hình vệ nữ.

Tam đam mê trong thú yêu đtâlng tột cùng. Chàng nói thực nhỏ bên tai Hà:
– Nhất định anh sẽ bảo vệ sòng bầu cua này cho tới chết, để đem tiền về cho em. Em sẽ ở nhà nghỉ ngơi, luyện bùa, nuôi ngải như em thích.
Hà tát nhe nhẹ lên má Tam mơnl chớn.
– Có phải không đó, hay là khi có tiền rồi lại bỏ em lăn lóc một mình thôi.
Tam lụp chụp, nói:
– Không có đâu, không có đâu, nếu anhbỏ em cho ông Tổ hành anh chết đi, đừng thấy ánh mặt trời nữa.
Hà bụm miệng Tam lại không kịp, nàng giẫy nảy lên:
– Trời đất ơi, ai bảo anh thề vậy. Tầm bậy tầm bạ quá hà.
Tam cưừi hì hì, khù khờ:
– Ờ, thôi anh không thề nữa đâu.
Hà siết thật chặt cổ Tam, cắn mạnh. Tam vẫn cười hì hì, không biết phải làm gì. Hình như chàng cố chịu đựng để đền cái tội thề ẩu vừa rồi.
Hà rít lên:
– Em cắn cho anh chết luôn.
Tam ngây ngô:
– Ừ em cứ cắn đi, anh không đau đâu.
Hà cười khúc khích, hai tay nâng mặt Tam lên, nhìn thật chăm chú vô mắt chàng, nói:
– Sao anh khờ quá à. Em không muốn làm anh đau đâu. Còn để anh sống kiếm tiền cho em ở nhà luyện bùa chứ. Chỉ có điều em chưa được điểm đạo thật là khó lòng chu toàn những điều mong ước được.
Tam nhanh nhẩu:
– Hay là để anh điểm đạo cho em.
Hà đập mạnh tay vào lưng Tam, gắt:
– Tầm bậy nè, anh điểm đạo cho em rồi làm sao chúng mình thành vợ chồng được.
Tám chợt nhớ ra quy luật của môn phái, chàng tiếc rẻ, nói:
– Ờ, uổng quá héng. Mình biết mà không làm gì được mới tức chứ.
Suy nghĩ một lúc, Hà bảo chàng:
– Anh đừng lo, em nghĩ ra một kế rồi.
Tam mừng rỡ, hỏi:
– Em nói anh nghe đi.
Hà từ từ nói:
– Này nhé, thầy Tư không điểm đạo cho em vì thầy biết em đang bán bia ôm và lâu lâu lại tiếp khách nữa. Nhưng thầy Tư cũng không loại em ra khỏi võ đường vì thầy cần tiền của em. Bây giờ em nghỉ bán bia ôm, lấy anh, chỉ ở nhà cơln nưức thôi. Đồng thời chúng ưùnh lại có tiền chu cấp cho thầy Tư, em hỏi anh còn lý do nào thầy Tư không điểm đạo cho em nữa?
Tam mừng hớn hở:
– Như vậy là chấc ăn rồi. Thế nào thầy Tư cũng điểm đạo cho em thôi.
– Nhưng cũng còn nhiều vấn đề lắm.
Còn gì nữa đâu?
– Có chứ, thứ nhất: chúng mình phải làm đám cưới ngay, để cho thầy Tư tin và mọi người không ai còn phá phách em nữa. Thứ hai: Hàng ngày lựa những lúc thầy Tư vui, anh kỳ nèo thầy Tư điểm đạo cho em, trong khi đó, chúng mình dùng tiền vừa mua chuộc lòng thầy ấy, cũng vừa bắt chẹt nữa.
– Bắt chẹt thế nào chứ?
– Có gì đâu cứ nhè lúc nào thầy Tư thật túng bấn là chúng mlnh lờ đi, không chung tiền cho ông ấy nữa là có hiệu quả ngay chứ gì.

Tam cười sằng sặc, chàng có vẻ phục Hà lắm. Bỗng Tam chợt nhớ tới mấy cuốn sách bùa mượn trộm của thầy Tư đưa cho Hà bữa trước, chàng hỏi:
– Còn mấy cuốn sách bùa em chép tới đâu rồi?
– À xong hết rồi, chiều mai em mang về để anh trả lại, kẻo bại lộ thì nguy to đó,
– Em làm sao mà hay quá vậy?
– Em đã nhờmột người bạn chụp hình lại tất cả những trang sách ấy, anh ta đã rửa ra hình rồi, nhưng chờ đóng thành cuốn sách, chiều mai là xong hết.
– Nhưvậy là chúng mình đã có tất cả những gì chú Tư có nhưng không biết có luyện được không đây?
– Tại sao anhlo luyện không được? Em không biết bùa thì như thế nào, nhưngvề ngải, em đã biết tất cả cách luyện cũngnhưcách sửdụng rồi. Bây giờ chúng ta chỉ còn lo đem chúng về trồng trong vườn ngải bên Thủ Thiêm nữa là xong.
Tam hơi trầm ngâm:
– Biết là một chuyện, nhưng kiếm chò đủ những loại ngải ấy lại là cả một chuyện khác.
Hà mỉm cười:
– Anh lầm rồi, có những thứ ngải thực độc địa mà mọi người cứtưởnglà câykiểng hay rau cỏ dại. Thí dụ như ngải Ma Lai anh có biết nó ra sao không?
– Anh nghe chú Tưnói thứ đó khó nuôi lấm, ít người có
Hà vẫn cười bí mật.
– Anh có biết công dụng của nó ra sao không?
Tam lụp chụp trả lời:
– Biết chứ, biết chứ, thử đó ăn vô là đứt ruột liền, có trời cứu.
– Anh đã nhìn thấy ngải Ma Lai bao giờ chưa?
Tam ngẩn người ra nhìn Hà.
– Bộ em có nhìn thấy nó rồi à?
– Chẳng những em nhìn thấy, mà em còn lấy nó thử chơi nữa.
– Em không có nói rỡn phải không?
– Không, em đâu có rỡn với anh làm gì. Khi đọc cuốn sách ngải của thầy Tư tới khúc ghi chú về ngải Ma Lai, em mới bật ngửa ra là thầy Tư trồng cả trăm cây ngải Ma Lai ngay trước cửa nhà mà không ai biết. Em cũng chưa tin tưởng ở những lừi ghi chú đó lắm, nên mới nhổ một cây về thử cho con mèo nhà em ăn. Anh có biết kết quả ra sao không?
Tam hồi hộp hỏi:
– Kết quả thế nào?
– Sau khi con mèo ăn xong miếng cá có rắc chút ngải Ma Lai, chỉ độ năm phút sau nó dẫy đành đạch, chết ngắc. Trước khi chết, nó són cứt, đái ra tùm lum. Mà kỳ lắm, mùi hôi thối không thế nào chịu được. Phân nó mầu xanh lè như chiếc lá của Ngải Ma Lai nữa.
Tam rùng mình.
– Ghê vậy sao?
– Phải, em cũng không ngờ thứ ngải đó độc địa như vậy
– Em nói chú Tưtrồng cả trăm cây trước nhà sao không ai biết?
– Mọi người không biết vì lầm ngải Ma Lai với loại cây khác thôi.
– Vậy nó ra sao?
– Anh có biết trước nhà thầy Tư có một vườn rau Rấp Cá không?
Tam nói ngay:
– Biết chứ sao không.
Đó là vườn ngải Ma Lai đó, chứkhông phải rau Rấp Cá đâu
Tam ngồi bật dậy, sợ hãi.
– Em có nói chưi không đó?
Hà bình tĩnh đáp:
– Em không nói chơi đâu.
Nếu vậy ai không biết bứt ăn chết cha sao?
– Đó cũng là lý đo tại sao những người chơi bùa ngải không bao giờ ăn rau Rấp Cá. Họ sợ lầm với ngải Ma Lai chứ không phải loại rau đó có điều gì kiêng cử với họ đâu.
– Hèn gì Chú Tư luôn luôn nhắc các đệ tử không bao giờ được ăn rau Rấp Cá. Nhưng mà bộ rau Rấp Cá là ngải Ma Lai hả?
– Không phải đâu, nó chỉ giống nhau như hệt, song ngải Ma Lai nhổ lên nó có củ nhưcủ sắn nho nhỏ. Nếu anh chỉ nhìn phía trên không thôi, không thế nào phân biệt được ngải Ma Lai và rau Rấp Cá đâu. Nhưng khi nhổ lên mà thấy nó có củ dưới gốc thì coi chừng, chính y đó. Ăn vô là bỏ đời.
– Như vậy ăn rau Rấp Cá dễ bị lầm lắm.
– Dù có lầm ăn vô cũng không chết đâu.
Tam ngạc nhiên, hỏi:
– Em nói cái gì kỳ vậy?
– Tất cả các loại ngải đều phải biết cách dùng mới có hiệu quả. Ngải Ma Lai cũng vậy. Ai ăn phải thứ ngải này trộn với cứt Gà Sáp mới chết, còn như ăn khơi khơi như ăn rau Má thì vô hại.
Bây giờ Tam mới hết thắc mắc, chàng chợt nhớ ra chuyện Ma Lai ăn cứt Gà Sáp mà chú Tư thường kể.
– Hèn gì Chú Tư thường kể chuyện con Ma Lai ăn cứt Gà Sáp là nhắm vào cách luyện ngải Ma Lai. Có ai ngờ như vậy đâu
– Đúng rồi, chắng những thầy Tư thường kể chuyện đó mà mọi người ai cũng biết chuyện Ma Lai đêm đêm tìm cứt Gà Sáp mà ăn. Thực ra đó là cách truyền tụng luyện ngải Ma Lai của giới chơi bùa ngải để cho dễ nhớ, mọi người không ai biết thôi.
Hà nắm tay Tam kéo chàng nằm xuống.
– Anh nằm xuống đi, làm gì mà ngồi sửng như ông phỗng đá vậy.
Tam cười hì hì, lấy tay quẹt mồ hôi trên trán, chàng nghe Hà nói về ngải Ma Lai mà soát mồ hôi lúc nào không hay. Chàng với tay tắt đèn nằm xuống bên Hà. Bóng tối tràn đầy căn phòng nhỏ. Hà gác một chân lên mình Tam, nói:
– Thôi chúng mình đi ngủ nhe.
Tuy vậy nhưng Tam không thế nào ngủ được, chàng chằn trọc nhìn lên trần nhà đen thui mà tưởng tượng ra hàng trăm chuyện ma quái, một lúc sau, Tam nói nho nhỏ:
– Hà à, trong cuốn sách ngải của chú Tư có ghi rõ tất cả phép luyện các giống ngải hay sao?
– Dạ, mỗi thứ ngải đều ghi chú đủ cả cách dùng cũng như hình dáng của cây ngải nữa.
– Tất cả có bao nhiêu loại ngải được ghi trong đó.
– 36 loại.
– Hèn gì tronglời kinh tụng của môn phái chúng mình có câu “Ba Mươi Sáu Vị Tà Ngải” là nhưvậy.
– Anh Tam à. Hình như cuốn sách ngải này thầy Tư có trao cho thầy San chép rồi phâi không?
– Đúng rồi, thầy San chép cuốn sách này ngay từ khi được xuất sư, lúc đó anh đâu có biết nó lợi hại như vậy nên không để ý.
– Ngoài cuốn sách này ra, anh còn thấy cuốn sách nào nói về ngải nữa không?
– Anh đâu có biết, bộ cuốn sách này chép không đủ sao?
– Cuốn sách này chép đủ hết phép luyện và cách dùng, cũng như tả hình dáng 36 loại ngải, nhưng em không thấy có ghi cách giải.
Tam chợt nhớ ra điều gl, chàng kêu lên một tiếng:
– Thôi chết rồi, còn một cuốn nữa mầu đỏ thầy San còn giữ.
– Anh hỏi mượn đi.
Tam giẫy nảy lên:
– Đừng có súi dại chứ, chúng mình vừa trộm cả đống sách, bây giờ anh lại mở miệng ra hỏi, như vậy có khác gì lậy ông con ở bụi này hay sao.
– Ừ héng, để lộ ra là bỏ đời.
– Bỏ đời là cái chắc rồi, hơn nữa, từ hồi nào anh không biết chữ, bây giờ lại đi mượn sách về ngắm hay sao. Có ai ngu nhưcon heo cũng biết tụi mình gian. Nhất là thầy San thì đừng hòng qua mặt nó. Anh ngán thằng này còn hơn chú Tư nữa!
– Không hiểu sao em cũng như anh vậy đó. Nhiều lúc mình còn dám rỡn mặt với thầy Tư, còn thầy San mình lại không dám, mặc dầu anh ấy cũng chỉ sấp sỉ như tụi mình chứ có hơi gì nhiều đâu.
– Ừ thôi ngủ đi nhé, khuya rồi đó.
Hà không nói gì nữa, nàng cũng buồn ngủ rồi. Bàn tay Tam mò mẫm nhẹ nhàng trên thân thể làm nàng dễ chịu và lịm đi lúc nào không hay.

Thời gian trôi qua thực mau, hôm nay lại tới ngày San hẹn Hoa tới đón nàng lên Saigon chơi. Con đường xuống cầu Bình Lựi như dài ra hơn mọi lần. San cho xe chạy thực mau, gió thổi ù ù qua hal bên tai. Trời chưa sáng rõ mà đã oi bức khó chịu rồi. Trên trời nhiều đám mây đen kéo nhau che kháp vùng. San đoán hôm nay dám có mưa lớn lắm. Sở khí tượng đã tiên đoán cả tuần nay một trận bão sẽ thổi qua đây vào cuối tuần này.

Tới đầu hẻm nhà thầy Mười, San đã thấy Hoa ra đón chàng ở đó. Nàng cười thực.tươi, khuôn mặt rạng rở.
– Em đoán giờ này thế nào anh cũng tới.
San mỉm cười vui sướng:
– Sao em tài quá vậy, bọ thầy Mười có dậy em học bói toán nữa sao?
Hoa thực thà nói:
– Dạ, em có biết chút ít, nhưng mà em đâu có bói anh xuống đây chơi hôm nay đâu. Anh chả hẹn em tuần trước là gì.
San cười hì hì, nắm nhẹ tay Hoa.
– Anh nói chơi thôi, sao em thực thà quá vậy. Mấy bữa nay có gì lạ không em?
Hoa gật đầu.
Anh vô nhà em cho anh coi.
– Cái gì mà bí mật quá vậy?
Hoa cười khúc khích.
– Em biết anh thích lắm đó.
Vậy thì em leo lên xe đi, anh chở em vô trong.
Hoa không để San phải nói lại lần thứ nhì, nàng leo lên xe chàng ngay. San rồ máy cho xe chạy vào trong xóm. Con đường đất nhỏ, hai bên dừa Xiêm mọc dài che phủ cả phía trên, những trái dừa xanhmơn mởn in bóng xuống con lạch rung rinh ánh nước. Vài con chim bay vội vã lúc xe San lướt qua.
– Thầy Mười đang làm gì ở nhà hả em?
– A, thầy đi chữa bệnh rồi, đi từsáng sớm lúc em chưa thức nữa.
– Bao giờ thầy mới về?
– Em đoán cũng phải tới tối mới về được, hơn nữa, hôm qua thầy Mười nói với em, hôm nay thế nào cũng có mưa to, gió lớn. Không biết thầy có về kịp tối nay không, hay là lại kẹt luôn trên Lái Thiêu mất.
– Thầy đi chữa bệnh gì vậy?
– Em nghe thầy nói có nglầli bị thư ếm gì đó, gần chết rồi ông ta là một thầy pháp thì phải.
– Thầy pháp mà lại để cho người ta ếm à?
Hoa cũng cười theo, nàng vòng tay ôm chặt bụng San hơn nhữa. Con đường gồ ghề nên sóc quá. Xe vô tới sân nhà, Hoa nói ngay:
– Anh vòng xe ra nhà sau đi, không có ai ở nhà trên đâu.
San ngạc nhiên.
– Ủa, mọi ngưừi đâu hết rồi?
– Dì Mười đi bán hàng, mấy đứa nhỏ đi chợ với ngoại em. Bây giờ còn có một mình em coi nhà thôi.
Hoa mới nói xong, xe cũng vừa tứi căn nhà nhỏ phía sau. Nàng bảo chàng:
– Anh cho xe chạy luônvô trong nhà đi, em sợ để ngoài này chúc nữa trời mưa quá.
Mấy con chó thấy người lạ, chạy ào ra sân sủa dử dội. Hoa nạt một tiếng, chúng cúp đuôi chạy vô nhà ngay. San cười:
– Kể ra em cũng có uy đó chứ, phải chi anh đi một mình, tụi này dám làm thịt anh lắm.
Hoa cười khúc khích.
– Cái anh này cứ ngạo em hoài.
San chống xe lên, chàng nhìn quanh.
– Nhà vắng quá, em ở nhà một mình không sợ ăn cướp sao?
Hoa nhìn San tinh quái.
– Anh nghĩ có đứa nào vô nhà thầy Mười ăn cướp được hay sao?
San nắm tay Hoa kéo nàng sát vô người chàng.
– ờ héng, nhất là thầy Hoa coi nhà, có Thiên Lôi cũng phải né chứ nói gì mấy thằng cóc con phải không?

Hoa dựa sát vô mình San cười khúc khích, chàng vòng tay ôm lấy nàng. Hoa vừa ngước mặt lên, San đã cúi xuống, nụ hônđầy ắp bờ môi mọng đỏ làm Hoa run lên, nàng nhắm mắt lại. Lần nào cũng vậy, San thường hôn nàng như thế và Hoa không còn tự chủ đưực nữa; nàng níu cưng lay chàng. Bàn tay San luồn qua vạt áo bà ba làm nàng càng run rẩy hơn, San lúc nào cũng tham lam như vậy, nhưng không hiểu sao nàng chiều chàng đử mọi thứ. Chưa có lần nào Hoa phản đối hay không chịu cả, nhất là những lúc nhà không có ai như hôm nay, Hoa biết thế nào San cũng còn đi xa hơn thế nữa. Nàng thì thầm:
– Anh ơi, vô buồng trong đi, đừng để ai đi ngang thấy làm em mắc cỡ lắm dó.
San không nói gì, cúi xuống bế bổng Hoa vô buồng. Hoa vẫn úp mặt vô bờ vai chàng, nàng không dám mở mắt nhìn San vì mắc cỡ. Hàng nút áo ngoài đã bật tung ra tự hồi nào, chiếc áo lót của Hoa cũng bị kéo lệch qua một bên, nước da
trấng ngần làm San mê man trong hơi thở cuồng dại.
– Em thương anh nhiều không?
– Nhiều.
– Ngoại em có nói gì không?
– Không, ngoại cũng thương anh ghê lắm. Ngoại nhắc anh hoài đó.
Đám cưới xong, arth mướn nhà trên Saigon, nhất định phải đưa cả ngoại em về ở chung mới được. Bây giờ em đâu còn ai ngoài bà ngoại nữa phải không?
Hoa dụi đầu vô ngực chàng.
– Dạ, chỉ còn hai bà cháu thôi.

Ngoài trời, cơn mưa ập xuống thực nhanh, những hạt mưa thưa và nặng rơi trên mái lá rào rào. Gió bắt đầu rít lên từng cơn, mây đen kéo tới thực nhanh, bầu trời bỗng dưng tối xầm lại. Một tia chớp loé lên, tiếp theo tiếng nổ đinh tai, nhức óc. Hoa ôm chặt lấy San, nàng tìm thấy ở chàng những che chởvô biên trong cuộc đời. San kéo chiếc mền ở góc giường đắp lên cho cả hai đứa. Hoa vẫn xoắn lấy chàng. Nàng ôm cứng thân hình lực sĩ của San, dấu mặt đi qua vai chàng để che lấp những đam mê cùng cực hiện lên khuôn mặt. San chồm lên làm thân thể nàng cong cớn. Tiếng rên rỉ bật ra khỏi miệng…

Hình như gió đang đổi chiều, đập vô nhau, xoay thành cơn lốc bất ngờ. Trận mưa như thác đổ ầm ầm trút xuống. Nước chẩy lênh láng, tràn cả vô nhà.

Đang nằm ôm Hoa nghe tim nàng đập, bỗng San nghe có tiếng cục cục như gà trống gọi mái, chàng nói nho nhỏ:
– Ủa, trời mưa lớn như thế này, anh gà trống nào hứng trí đi gọi gà mái vậy kìa.
Hoa nhổm dậy, nàng ..nghiêng tai nghe, nhưng không thấy gì.
– Em có nghe thấy gì đâu.
San cũng ngồi dậy, nghe ngóng.
– Rõ ràng anh nghe thấy tiếng cục .cục mà. Kỳ cục héng.
Hoa kéo chàng nằm xuống.
– Thôi mặc kệ nó, chắc anh nghe lộn đó, mưa rơi thôi mà.

Vừa nói nàng vừa gác một chân lên mình San, bỗng tiếng cục cục vang lên thực rõ như ngay sát chân giường. Hoa lăn một vòng vô phía trong, mặt nàng xanh lét. Giọng run rẩy, nói không ra hơi.
– Trời ơi…trời ơi, chết rồi, chết rồi.

San cũng tá hỏa, tốc mền ngồi dậy, nhưng Hoa níu cứng chàng không cho nhúc nhích. Chàng ngạc nhiên hỏi:
– Cái gì vậy, bộ thầy Mười về hả?
Hoa lắp bắp:
– Không…không phải đâu.
– Vậy em sợ cái gì chứ?
Vừa nói, San vừa kéo nàng ngồi dậy, cả hai ngồi dựa vô tường, quay mặt ra cửa. Chiếc mền đã bị San hất qua một bên, thân thể Hoa lồ lộ cũng không làm nàng để ý. Nước da trắng ngần không một vết nhăn, những đường cong của một thân-hình vệ nữ từ trên xuống dưới ép sát vào thân thể San. Hoa đang trong cơn sợ hãi cùng cực, San cố trấn tĩnh nàng.
– Em đừng sự gì cả, có anh ở đây, không ai làm gì được em đâu.
Vừa nói San vừa luồn tay dưới gối rút cây súng chàng vẫn thường mang theo mình, lên đạn. Trong khi Hoa vẫn còn run lẩy bẩy, hai tay ôm cứng lấy cổ San.
– Không phải người ta đâu. Rắn…rắn thần về đó.
San lập lại lời Hoa:
– Rắn thần?

Tiếng cục cục lại nổi lên, lần này nghe thực rõ. Hoa lại co người lại, run lẩy bẩy, không còn nói được lời nào nữa. Bỗng San chợt nhớ tới thầy Tư thường nói về những cặp Linh Xà hay xuất hiện ở các miếu cổ trong đêm tối. Theo thầy Tư chúng chỉ là một loài rắn sống rất lâu năm và khôn kinh khủng, có thể nói, chúng có trí óc minh mẫn còn hơn con người nữa. Loài rắn này khi đã xuất hiện ở đâu rồi, ít có khi di chuyển đi nơi khác lấm, chúng thường làm cho người ta sợ mà cúng quải để đêm đêm về ăn. Không biết chúng có giúp ích gì được những người cúng quải cho chúng ăn hay không, nhưng tuyệt đối khi đã được ăn uống ở đâu rồi, không bao giờ quấy phá khu vực ấy nữa. Thường thườngmọi người đều coi chúng như thần linh. Những con rắn này dài cũng phải hai ba thước, mầu đen, xám hay có khi mầu trắng thì to lớn gấp mấy lần những con khác. Đặc biệt con nào trên đầu cũng có một chiếc mào như con gà trống, và hai bên mép lại’có những sợi râu thực cứng. Có thể nói chúng mang hình ảnh một con rồng trong tranh vẽ nhưng không có vẩy mà thôi. Đặc biệt nhất là bao giờ cũng đi từng cặp, ít có khi nào người ta thấy chúng đi một con cả.

Cũng theo lời thầy Tư, những con Linh Xà này không sợ Ngải Rắn như những con rấn thường. Tuy nhiên, Ngải Rắn cũng làm chúng khó chịu mà bỏ đi.

San cúi xuống nhìn Hoa đang run rẩy trong lòng chàng, một tay ôm ngang nàng, một tay cầm cây súng chĩa ra phía ngoài, chàng cố trấn tĩnh nàng.
– Anh biết rồi, có phải em nói mấy con rấn thực lớn, có mòng như mòng gà đó không?
Hoa nghe San nói càng run hơn, nàng lấy tay bịt miệng chàng lại, rên rỉ:
– Anh ơi anh, đừng có nói tầm bậy mà. Các ngài linh thiêng lắm đó, bắt anh chết bây giờ.

San bật cười, chàng đã biết chắc là loài rắn này về đây rồi hèn gì không làm Hoa sợ hãi như vậy. Những học trò thầy Mười và ngay cả thầy Mười nữa cũng đâu có biết nhiều về phép luyện rắn, bởi vậy gặp loài rắn này về không sợ sao được. Còn với thầy Tưvà các đệ tửđã học phép luyện rấn, nếu gặp được loài rắn này phải gọi là một kỳ duyên hiếm có. Tuy nhiên, bắt chúng thực là khó và điều trở ngại
nhất là sự mê tín dị đoan của dân chúng trong vùng đó, họ không bao giờ cho bất cứ ai đụng chạm tới loài rắn này, vì cho chúng là thần linh của họ.

Tiếng cục cục lại vang lên, thân thể Hoa mềm nhũn, hình như nàng muốn sỉu trong lòng chàng. San bảo Hoa:
– Em đừng có sợ nữa, hãy xem anh bắt chúng nè.

Hoa ré lên, San không để cho nàng có phản ứng gì nữa, chàng đưa tay lên miệng, vận khí lên môi thổi phì phì liên tục mấy tiếng. Có nhiều tiếng lục cục rồi lõn chõm như có vật gì rout xuống nước. Chỉ một phút sau, có tiếng như nhiều con cá vẫy vùng dưới nước. San đoán ngay được ba con rắn Trun của chàng đã bắt gặp con Linh Xà rồi, có lẽ chúng đang quần thảo với nó. Chàng hối Hoa.

Mặc quần áo vào mau lên em, mấy con Rắn Ma của anh đang đánh nhau với con Linh Xà ở nhà ngoài rồi, chúng mình ra đó tiếp sức với chúng mới được. Dù sợ hãi, nhưng Hoa cũnglật đật mặc qưần áo vô thực nhanh. Khi San tụt xuống giường, nàng hơi ngần ngừ một chút, không dám xuống. Nhưng thấy San chạy ra nhà ngoài, Hoa cuống quýt theo ngay. Nước đã tràn vô nhà lên tới mắt cá, hai người lội bì bõm.

Vừa tới cửa, San đã nhìn thấy ngay một con rắn khổng lồ to bằng bắp chân, dài cũng ba, bốn thước là ít. Toàn thân mầu trắng như bông, da nó lóng lánh như có kim tuyến. Trên chiếc đầu to như cái đấu, một cái mòng thực cao như mòng gà trống, lưỡi nó thò ra, thụt vô trông thực khiếp đảm. Ba con Rắn Ma của chàng chấn ba góc, không chút sợ hãi, nhưng San biết ngay chúng không thế nào lấn áp đảo nổi con Bạch Xà này. Tuy nhiên, con Bạch Xà cũng không làm gì được chúng, những con rắn Trun được chàng huấn luyện cả mấy năm trời, tinh khôn còn hơn chó săn, chúng biết không làm gì được con Bạch Xà khổng lồ, nhưng nhất định giữ chân nó lại, không cho chạy trốn.

Nhìn thấy tình hình bất lợi cho phe mình, San vội vàng móc trong túi qưần một mớ Ngải Rắn thẩy vô mình con Bạch Xà, con vật tinh khôn né tránh ngay, nó lấy đuôi hất những củ ngải văng ra xa làm nước bắn tung tóe.

Mấy con Rắn Ma của San, nhân cơ hội con Bạch Xà bậm đối phó vứi San, chúng nhẩy sổ vô táp liền. Con Bạch Xà túng thế phải lui vô vách tường, cuốn ưùnh lại. San không ngờ nó khôn nhưvậy, bây giờ nó không còn phải chống đỡ tứ phía nữa, trận chiến phân ranh ngay, nó clủ phải đối đầu trước mặt, ba con Rắn Ma của chàng xếp một hàng ngang, chấn trước con Bạch Xà, thỉnh thoảng chúng phải chườn lại phía sau để né tránh con BạchXà tấn công, nhưng con Bạch Xà cũng không chạy được, vì hễ cứ chực mổ con này, hai con kia xông vào ngay, nên nó lại phải rút vào thế thủ sát vách.

Bỗng San nhìn thấy cái lưới đang máng trên vách, chàng mừng rỡ bảo Hoa:
– Hoa, em lấy cái lưới kia mang ra đây cho anh ngay đi mau lên, mau lên.

Dù sợ hãi, nhưng Hoa cũng luýnh quýnh nghe lừi San ngay, nàng chạy lại kéo chiếc lưới xuống đem ra cho San. Chàng mừng rỡ, ném hết số Ngải Rắn còn lại vô mình con Bạch Xà, trong khi con Bạch Xà co người lại, chàng đỡ chiếc lưới trên tay Hoa, thẩyliềnvô mình nó. Con Bạch Xà không côn đường tránh nữa, nằm gọn trong lưới. Có lẽ nó biết bị bắt nên vùng vẫy dữ dội, nhưng chiếc lưới đã bao trùn lấy toàn thân nó rồi, càng vùng vẫy bao nhiêu, chiếc lưới càng rối mù, cuốn chặt lấy nó hơn nữa. San biết nó sáp nổi điên lên, không còn sợ gì nữa, chàng đưa tay lên miệng thổi phì phì mấy tiếng, mấy con Rắn Ma bò lại phía chàngngay, San cúi xuống để ngửa bàn tay trên mặt đất cho chúng chui vô tay áo.

Hoa há hốc miệng nhìn những con Rắn Ma của San chui vô tay áo chàng. nàng hơi lui lại. San phải hối:
– Chạy ra sân đi em, con Bạch Xà sắp làm dữ bây giờ đó.

Ngoài trời mưa vẫn tầm tã, gió thổi thực mạnh, cơn bão mà đài khí tượng tiên đoán mấy hôm nay, thực sự đang kéo qua đây, những hạt mưa hắt vô mặt San ran rát. Hoa cũng đã chạy theo San, nhưng nàng không dám tới gần chàng. San biết ngay nàng sợ mấy con Rấn Ma trong tay áo San. Chàngcũng chợt nhớphải để chúng trong nhà canh chừng con Bạch Xà, San trở vô nhà, bung tay áo, miệng rít lên những tiếngphì phì nghe thựclạ tai. Mấy conRắn Ma trong tay áo chàng chui ra ngay, nhưng lần này chúng không tới gần con Bạch Xà nữa mà chỉ bò chung quanh nhà nhìn con Bạch Xà vùng vẫy trong lưới.

San chạy ra ngoài sân nắm tay Hoa, hỏi:
– Em có thể bắt cho anh một con gà thực lớn được không?
– Dạ được, nhưng anh cần con gà đó làm gì giờ này chứ?
– Em cứ bắt cho anh nhanh lên, con nào càng lớn càng hay nhé.
Hoa không hỏi nữa, nàng chạy thực nhanh ra chuồng gà Có lẽ giừ này tất cả gà thầy Mười nuôi cũng chui vô chuồng tránh bão rồi. Trong khi đó, San chạy thực nhanh ra am thầy Mười, chàng đã để ý từ lâu, chung quanh am thầy Mười trồng khôngbiết bao nhiêu là Ngải Rắn. Hồi đó chàng chỉ tưởng là thầy trồng loại ngải này cũng như những cây ngải khác, bây giờ San mới biết, vì chính thầy sợ con Bạch Xà này về phá am nên mới trồng những cây ngải này chung quanh am. Chàng nhổ một mớ Ngải Rắn cả củ lẫn lá ôm về.

Gió vẫn thổi thực mạnh, mưa tuy thưa dần nhưng những hạt mưa đập vào mình chàng ran rát, đi ngược chiều gió nên chàng tiến thực chậm, nhiều khl muốn bị gió hất xuống mương.

Bỗng San tá hỏa vì vừa nghe một tiếng sẹt sát bên mình và chàng nhìn ngay thấy con Bạch Xà xuất hiện trước mặt, nó ngóc đầu định mổ vâo đầu chàng. San sợ hãi buông mớ Ngãi Rắn, té lăn cù xuống mương. May mà chiếc mương chỉ sâu tới ngang bụng nên chàng chồm dậy được ngay. Con Bạch Xà tấn công hụt, nó điên tiết trườn mình tới, cũng vừa lúc San rút được cây súng bên mình ra, chàng không còn suy nghĩ gì nữa, bóp cò liền. May mà súng đã lên đạn ngay từ lúc chàng còn nằn trên giưừng với Hoa, nếu không San cũng không có thì giừ lên đạn nữa và chắc chắn hôm nay chàng tử với con Bạch Xà này rồi.

Chàng bắn một hơi hết băng đạn, con Bạch Xà trứng đạn bật ra sau chết ngay vì nó đứng quá gần chàng và lãnh luôn một hơi bẩy viên đạn liên tiếp. Bắn chết con Bạch Xà rồi, chàng mệt nhoài, muốn sỉu. Chàng vừa sợ, vừa tiếc và không hiểu tại sao con Bạch Xà này có thể thoát khỏi chiếc lưới ni lông chắc như vậy, bò ra đây tấn công chàng.

Một luồng điện lạnh chạy dài theo thân thể làm San run lên. Chàng hốt hoảng vùng ngay dậy, vội vàng tốc lên bờ chạy thục mạng về nhà. San chợt nhớ tới Hoa và ba con Rắn Ma của mình. Nếu con Bạch Xà thoát lưới ra đây tấn công chàng, có nghĩa là nó phải loại được mấy con Rấn Ma và chắc chắn Hoa cũng không thoát khỏi cùng chung số phận như chúng. Vừa chạy, chàng vừa thét lên:
– Hoa, Hoa ơi, em đâu rồi.
Chạy tới sân, San bỗng đứng sững lại, chàng thấy Hoa đang đứng ôm con gà ở mé hiên. Mừng rỡ, chàng chạy vội lại ôm lấy nàng hôn lên mặt, lên môi Hoa cuống quýt làm nàng quýnh lên. Hoa cố đẩy chàng ra.
– Anh, anh… anh làm gì vậy.
San đưa hai tay bợ mặt nàng lên cười ha hả
Em chưa chết hả Hoa. Tạ ơn trừi đất. Tạ ơn trời Phật.
Hoa ngơ ngác không hiểu gì. .
– Anh nói cái gì vậy?
San chỉ ra ngoài vườn, nói thực nhanh.
– Anh bắn chết con Bạch Xà rồi, chút xíu nữa nó cắn anh chết. Kể cũng tiếc, nhưng toàn mạng là phúc đức rồi. Không hiểu sao nó không giết em trưức mà lại đi tìm anh ngay.

Hoa nắm tay San kéovô nhà, chỉ con Bạch Xà đang vùng vẫy trong lưới~ San chưng hửng, chàng nhìn thấy cả mấy con Rắn Ma của chàng lang lởn vởn chnng quanh con Bạch Xà có vẻ đã thấm mệt. San ngư ngác hỏi:
– Ủa, nhưvậy anh vừa bắn chết con Bạch Xà nào ngoài vườn?
– Trời ơi, anh vừa gặp con Bạch Xà khác. Chúng nó có một cặp mà.

San buông Hoa ra ngay, chàng chạy vội ra ngoài vườn. Xác con Bạch Xà còn nằm sõng sượt bên bờ mương, chàng vội vàng vác nó lên vai, nhặt nhanh những cây Ngải Rắn ôm về nhà. Hoa nhìn thấy San vác con B~ạch Xà về, dù nàng đã biết nó chết rồi mà vẫn run lên. Khòng ngờ con này còn lớn hơn con nàm trong lưới, San vác nó trên vai mà cả đầu lẫn đuôi nó còn chạm đất. Như vậy có lẽ nó là con đực. San ném con Bạch Xà xuống đất, bảo Hoa:
– Em lấy dùm anh con dao và cái thớt ra đây mau lên, để anh giữ con gà cho.
Hoa trao con gà cho San, chạy ngay vô bếp lấy dao và thớt. San mổ bụng con gà, nhét những cây Ngải Rắn vô trong, vừa làm vừa giải thích:
– Ít người biết công dụng của Ngái Rắn là để luyện rắn. Thường thường thl không phải dùng tới một số lượng nhiều như thế này, nhưng đây là trường hợp đặc biệt, con Bạch Xà này lớn quá anh mới phải dùng cả một con gà. Thực ra chỉ dùng một con chuột con cũng đủ rồi.

Vừa nói, San vừa đem con gà vô trong nhà. Con Bạch Xà cũng đã cắn rách được một mắt lưới, chui cái đầu ra, le lưỡi dài thòng thật ghê rợn. Nó luôn luôn kêu cục cục một cách thảm thiết, hèn gì con Bạch Xà kia không biết nó bị nạn mà tới cứu. San ném con gà có nhồi Ngải Rấn trong bụng tới trước mặt nó. Con Bạch Xà táp ngay, nó nuốt chửng con gà một cách dễ dàng. San mừng rỡ, chàng nắm lấy tay Hoa âu yếm:
– Bây giờ mọi biệc đều êm đẹp rồi, chỉ tiếc không bắt được đủ cặp nhưng mà một con Bạch Xà này luyện được cũng quá đủ rồi. Từ trước tới giờ, trong môn phái chưa có ai bất được loài Bạch Xà này cả. Nghe nói ngày xưa Sư Tổ có luyện được một cặp, nhưng nhỏ thôi, và mầu xám. Vậy mà nhờ chúng, ngài đã tu yên lành trên ngọn núi đó cả trăm năm không bị ai quấy nhiễu.
– Anh có biết luyện loài Bạch Xà này không?
– Trong sách có nói, luyện nó cũng giống như luyện những con rắn khác thôi. Tuy nhiên, có lẽ những vị thuốc sau này dùng phải nhiều hơn nó mới thấm đòn.
Nghĩ ngợi một lúc, San nhìn thẳng vào mặt Hoa nói nho nhỏ
– Có điều này anh muốn bàn với em, không biết em nghĩ sao.
– Anh cứ nói đi.
– Anh không muốn ai biết chúng mình bất được con Bạch Xà này, Kể cả thầy Tưvà thầy Mười.
Hoa ngơ ngác hỏi:
– Tại sao vậy?
– Tại em chỉ biết sựlợi hại của cặp Bạch Xà này. Nếu bất cứ ai biết mình có cũng sanh tâm sang đoạt ngay, và lúc bấy giờ họ bất chấp thủ đoạn nào cũng làm cho bằng được, không cần tới đạo nghĩa giang hồ đâu. Vậy muốm giữ báu vật này làm của riêng chúng mình, em phải giấu kín chuyện ngày hôm nay cho tới khi anh luyện thành mới không sợ gì nữa. Lúc ấy không ai có thể ngó ngàng gì tới bửu bối này được cả. Vì những con Rắn Ma chỉ trung thành và quen với một giọng người điều khiển chúng mà thôi.
Hoa gật đầu đồng ý ngay.
– Như vậy cũng hay, vì chính em cũng không muốn cho ai biết chuyện này. Mọi ngưừi ở đây, kể cả thầy Mười đều cho cặp Bạch Xà nàylà thầnlinh phải thừ phượng. Nếu mọi người biết anh bắt một con, giết một con, em sợ không ai để anh yên đâu.
San lật đật nói:
– Nếu vậy càng hay, anh phải mang chúng về Saigon ngay bây giờ. Trời còn mưa lớn, không ai để ý đâu.
Hoa thắc mắc.
– Làm sao anh mang chúng về được?
Sam mỉm cười.
– Em đừng lo, con Bạch Xà chết thì dễ rồi, cứ cho nó vô bao bố cột lại, chở phía sau xe là yên. Còn chú còn sống cũng thế thôi. Sau khi ăn con gà có Ngãi Rấn, nó sẽ yếu sìu như con trùng. Anh sẽ cho nó ngửi một thứ ngải nữa là cả tuần sau mới thức dậy được. Trong lúc đó, anh thổi những âm thanh như một ngôn ngữ vào tiềm thức con vật và dần dà nó quen với những âm thanh này, và ưùnh có thể sai
khiến nó như một con chó trung thành. Lúc đó nó sẽ trở thành Rắn Ma của anh rồi:
Hoa mừng rỡ, nàng mlm cười sung sướng:
– Lúc đó nó phải là Bạch Xà Ma chứđâu có phải là Rắn Ma .
San cười tở mở:
– Đúng rồi, đúng rồi, Bạch Xà Ma, cái tên nghe thực đẹp.
Hoa rùng mình.
– Đẹp cái gì, thấymà ghê đi. Lần sau anh tới em không cho anh ôm nữa đâu?
– Tại sao vậy?
– Anh thử nghĩ xem, trong mình anh, rắn lớn, rắn nhỏ, cuốn cùng mình, ai mà dám ôm anh chứ.
San cười ha hả.
– Anh không để nó trong mmh đâu, lúc nãy em không thấy mấy con Rắn Ma nằm trong túi sau xe đó sao.
Hoa chợt nhớ ra, nàng nói:
– Hèn gì, lúc đó anh thổi phì phì gọi chúng. Em nghe thấy tiếng lục cục, rồi lõm chõm, hóa ra mấy con Rắn Ma đó nhẩy ra khỏi cái bị xuống nước.
– Đúng rồi, thường thường thl anh để nó cuốn trên cánh tay. Ong tay áo phủ lên chúng nên không ai nhìn thấy. Nhưng tới đây anh cho nó vô túi sau xe đó. “‘
Hoa thắc mắc:
– Rồi mai mốt conBạch Xà Ma này anh chứa nó ở đâu?
ông nội đó chắc chắn phải để ở nhà rồi, nó to như con voi thế kia làm sao tha đi đâu được. Bây giờ em cho anh xin haị cái bao gạo đi.
– Thứ đó em có nhiều lắm, nhưng để em cho anh cái túi lứn hơn, bữa trước may chơi, ráp mấy cái bao gạo lại làm một, chắc anh có thể chứa được cả hai con cũng còn rộng nữa.
San mừng rỡ:
– Nếu vậy tiện lắm, em lấy cho anh mượn đi.

Hoa kéo San vô buồng trong, nàng lục tủ lấy ra chiếc bao đưa cho San. Lúc ấy con Bạch Xà đã nằm êm rơ như chết rồi, có lẽ ngải đã thấm vô tDàn thân nó đúng như lời San nói, bây giờ nó chẳng khác~gì con trùng. San cẩn thận để nguyên cả chiếc lưới đút con Bạch xà vô bao bố, chàng lại ra ngoài hiên kéo con Bạch Xà chết bỏ vô túi luôn. Khiêng lên yên xe, lấy dây cột lại thật chặt, xong đâu đấy, San nhặt mấy con Rắn Ma bỏ vô bị sau xe, từ giã Hoa ra về.

Ngoài trời vẫn mưa tầm tã, tuy nhiên gió đã nhẹ bớt và hạt mưa nhỏ hơn. San cho xe chạy thực cẩn thận, chàng biết là bảo vật mà chàng có hôm hay hàng ngàn năm khó thấy. Bởi vậy mưa gió đối với chàng không thành vấn đề nữa.

Trời đã về chiều, mưa vẫn còn rả rứt, trong khi San lội mưa chở hai con Bạch Xà về nhà, Tamvà Hà đang nằm trên ghe đùa rỡn. Hồi sáng, tự nhiên Tam rủ nàng đi câu chơi, Hà theo chàng ngay vì cũng muốn đi thăm vườn ngải bên Thủ Thiêm nữa. Tới khi ghe qua sông, chui vào được con lạch bí mật đưa tới chỗ trồng ngải, trời bắt đầu mưa thực bất ngờ, cũng may mà mấy bữa trước, Hà đã mưứn bác thợ
mộc gần nhà làm mui ghe và hai cánh cửa hẳn hoi nên cả hai chống ghe chui vô trong đóng cửa lại, không sợ ướt át gì nữa.

Trong khoang ghe như một căn buồng xinh xắn. Mưa càng to, gió càng lớn làm cho chiếc ghe chòng chành dễ sợ. Tam bảo Hà:
– Để anh cởi quần áo ra chèo ghe vô sát mé lạch, cột vô bờ cho chắc ăn nhé.
Hà đồng ý ngay, nàng cũng muốn theo Tam ra ngoài.
– Cho em đi với.
Tam lắc đầu lia lịa:
– Không được đâu, không được đâu. Trời mưa lạnh lắm, em trúng nước mưa là đau ngay cho mà coi.

Hà phụng phịu không chịu, nàng chạy đại theo Tam. Chỉ một loáng, cả hai đã ướt nhưchuột lột. Tam cười ha hả:
– Đã nói rồi, không chịu nghe, coi kìa, ướt hết chơn rồi.
Hà tinh nghịch cúi xuống bốc nước sông tạt vô mình Tam, cười khúc khích, trong khi đó Tam cố cột được ghe vô một bụi dừa nưức thực chắc. Chiếc ghe không còn bị gió thổi chòng chành nhưlúc nãy nữa. Chàng kéo Hà vô trong khoang ghe nhưng nàng ghì lại, ôm cứng lấy chàng, cười như nắc nẻ.
Em muốn tắm mưa với anh cơ.
– Em không sợ lạnh à?
Nàng bướng bỉnh.
– Không.
Tam đành chịu, đứng ngoài mưa với nàng. Bỗng chàng để ý, mảnh áo bà ba mỏng manh, ướt át dính sát vô da thịt Hà, bộ ngực nàng căng phồng hằn lên thân áo. Gió thổi mớ tóc Hà bay ngược ra sau, nước mưa chẩy dài trên khuôn mặt trông thật bướngbỉnh. Tự nhiên chàng mê đi với hình ảnh man đại này. Máu trong người Tam chảy mạnh, chàng rít lên, đè Hà xuống ván thuyền. Hà vẫn cười sặc sụa thích thú với trò chơi trong mưa này, nàng ôm ghì lấy Tam, cắn vô vai chàng…

Mưa gió tràn đầy, những đám mây đen cuốn tới thực nhanh theo cơn bão làm bầu trời thấp hẳn xuống. Nằm dưới ván thuyền, Hà thấy những tào dừa nước rạp mình trong cơn gió bão. Những hạt nước mưa chẩy dài theo thân thể nàng thực sảng khoái. Thân hình lực sĩ của Tam nằm gọn trong vòng tay nàng nhưng nhìn thực xa xăm mờ ảo, những hạt nước mưa chẩy vô mắt nàng đã làm cho nàng nhìn Tam như tranh vẽ chốn thiên thai.

Nàngvít đầu Tam xuống, bĩu môi chàng đầyấp mật ngọt tình yêu. Nàng lịm đi trong hơi thở điên cuồng.

Bỗng cả hai ngồi bật dậy. Một tia lửa nóng bỏng lóe lên chói lòa, cảnh vật chung quanh đỏ chói tới mờ mắt. Tiếng sấm nổ tung, bầu trời khét lẹt, tai Hà ù đi không còn nghe thấy gì nữa. Nàng thất thanh la lên:
– Trừi đánh, trừi đánh, chết… chết anh ơi.
Tam cũng hốt hoảng cùng cực, chàng ôm Hà kéo vô khoang thuyền, đóng cửa lại. Mặt Hà nhợt nhạt, mắt trợn chừng, hình như nàng vẫn còn trong cơn khiếp đảm cùng cực Tam lật đật cởi hết qưần áo nàng ra, lấy khăn khô lau mình cho Hà. Chàng bôi chút dầu nóng cho nàng, thoa bóp kháp người làm cho nàng hồi tỉnh. .

Có lẽ chỉ vì quá sợ hãi bị sét đánh sát bên nên sau khi Tam xoa bót dầu nóng cho nàng một hồi, Hà lấy lại được bình tĩnh thực nhanh.

Nàng đưa hai tay lên ôm ngực thở hổn hển, miệng mỉm cười nhìn Tam ngây ngất. Tam vẫn thoa bóp cho nàng, chàng thấy Hà bớt sợ, sắc mặt trở lại hồng hào nên mừng lấm, chàng vừa cười vừa nói:
– Phen này Thiên Lôi đả mà tụi ưùnh không chết, kể như lột da sống đời được rồi đó.

Hà với tay, đập nhẹ vô vai Tam, cười khúc khích.
– Trời vẫn còn mưa đó, ở đó mà nói tầm bậy tầm bạ đi. Ông Thiên Lôi mà nghe được là bỏ đời chứ đừng có vội giễu.

Tam cười hề hề, nắm hai tay Hà dang ra, nhìn vô ngực nàng, bộ ngực trần trụi, trắng ngần không một nếp nhăn, và to phồng quá khổ.
– Em coi, hơ hớ như thế này, làm gì Thiên Lôi không đánh chứ.
Hà mắc cỡ, dằng tay Tam ra, ôm cứng lấy chàng, cắn vô bờ vai chắc nịch.
– Em cắn cho anh chết luôn.
Tam bị Hà cắn đau,la lên: .
– Trời ơi…chết, chết.
– Cho anh chết luôn.
– Sao em ác quá vậy?
– Ai bảo anh tầm bậy tầm bạ.
– Tầm bậy hồi nào?
Hà đẩy Tam ra, nhưng vẫn còn níu lấy đầu chàng âu yếm.
– Anh còn nói được nữa hả, em cắn cho anh chết luôn đó lúc bấy giờ cho dù anh có luyện đưực Ngũ Hành Thiên Tiên Khí em cũng không sợ đâu.

Nghe Hà nhắc tới Ngũ Hành Thiên Tiên Khí, Tam bỗng chợt nhớ ra ngọn sét đánh vừa rồi, chàng vội vàng hỏi:
– Hà à, hình như lúc nãy sét đánh cái cây nào ngay trên bờ lạch phải không em?
Hà ngơ ngác không biết Tam đang định nói gì.
– Dạ, em không định rõ nhưng chắc chắn nghe thấy tiếng cây đổ ầm ầm đó.
Tam mừng rỡ, nói:
– Như vậy trời giúp mình rồi.
– Anh nói như vậy là làm sao?
– Em vừa nói tới Ngũ Hành Thiên Tiên Khí, làm anh nghĩ ngay tới một vật vô cùng qúi báu trời vừa cho tụi mình.
– Em vẫn không hiểu anh nói gì.
– Em biết ngũ hành là gì rồi chứ gì?
– Em biết, đó là: kim, mộc, thuỷ, hỏa, thổ.
– Từ hồi nào tới giờ, trong môn phái mình luyện bửu bối chỉ có kim, mộc, thuỷ, thổ. Còn hầu như chưa ai kiếm được chất hỏa bao giờ.
Không để Tam nói hết câu, Hà mừng rỡ reo lên:
– Em biết rồi, em biết rồi. Mau đi anh, mau lên không có trễ mất bây giờ.
Nhưng mà mình không có dao, có dựa gì ở đây mới làm sao được lá Hà lật đật tháo một miếng ván thuyền, lôi lên chiếc cưa lá.
– May quá là may, hôm chú Ba thợ mộc làm mui ghe cho mình, để quên chiếc cưa này em chưa kịp mang trả.
Tam cầm vội chiếc cưa bò ra ngoài, chàng nói thực nhanh:
– Em ở đó đi, sửa soạn đồ nghề “giữlửa” để anh đi cưa khúc cây này về liền bây giờ.

Hà lật đật thư dọn khoang ghe ngay. Nàng nghĩ tới cái may mắn ngày hôm nay quả thực ngàn năm không gặp được Từ trước tới giờ trong môn phái, luyện bửu bối phải cần năm thứ là: kim, mộc, thuỷ, hỏa, thổ làm thành năm ông Phật. Kim thì lấy sắt hoặc chì hay vàng đúc ông Phật quá dễ dàng. Mộc dùng bất cứ loại cây nào khắc ông Phật cũng được. Thổ thì lấy đất sét nặn ông Phật không khó gì. Thuỷ thì hơi khó, nhưng sau này anh em đã am đưực một loại cây Huyền ở Hà Tiên, mọc cả đừi dưới nước, không nhô lên khỏi mặt nước mà thân cây thực chắc, lấy về làm ông Phật thay cho chất thuỷ rất tốt. Duy chỉ có chất hỏa, mọi ngươi vẫn lấy cục diêm sinh khắc thành ông Phật, nhưng chất này không đủ trọn vẹn đặc tính của chất hỏa và lại rất dễ bể, nhưng mọi người cũng phải dùng tạm thôi
chứ không được hoàn hảo cho lắm. Chất hỏa thực sự mà mọi ngưừi mư ước là thân cây bị sét đánh, phải lấy ngay khúc cây chỗ bị sét đánh khi còn đang cháy hoặc âm ấm, mang về luyện ngay mới có hiệu quả, nếu để chậm một vài tiếng kể như hết linh nghiệm.

Vừa rồi Tam bảo Hà sứa soạn đồ nghề “giữ lửa” là xếp đặt chỗ cho chàng đem khúc cây về luyện phép. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Hà còn cẩn thận đem cuốn sách chụp lại của thầy Tư, mở trang phép luyện cây bị sét đánh để giữ thiênhỏa. Những chữ bùa này nàngvà Tam đã cố học thuộc lòng từ lâu, nhưng nàng cũng cứ mang sách ra để phòng khi quên một nét nào trong chữ bùa, còn có sách mà ngó.

Đồ nghề của thầy bà trên ghe không thiếu một món nào. Vì Hà và Tam đã sắm sửa đầy đủ từ lâu, hai người thường vừa đi câu cá vừa luyện phép và học những chữ bùa trong những cuốn sách chụp lại được của thầy Tư. Bây giờ Hà đem đồ nghề ra đầy đủ, sẵn sàng cho Tam luyện phép.

Chẳng mấy chốc, Tam ôm hai khúc cây về, thân cây chỉ to hơn bắp đùi nên Tam cưa thực nhanh. Chàng vội vàng lau mình cho khô, thay qưần áo hẳn hoi. Thắp nhang, vẽ những chữ bùa lên khúc cây mới mang về ngay. Tam nhịn hơi, vận khí lên cánh tay, tập trung hết tư tưởng vô chữ bùa. Chàng vẽ thực cẩn thận, đọc chú, nhịn hơi thổi vô hai khúc cây.
Hà ngồi bên cạch canh chừng, nàngkhông tưởng tượng được những gì đang nhìn thấy. Mỗi ìân Tam đọc chú, vẽ bùa thổi vô khúc cây, những vết than đen bị sét đánh cháy dang dở lại hồng lên nóng hừng hực. Quả thực là lửa trời, nàng phải nhẩm đi nhẩm lại câu chú và tưởng chữ bùa hộ mệnh chống lại ngọn lửa liền liền, nếu không, không thế nào ngồi đây coi chừng cho Tam luyện phép được. Vậy mà sau khi Tam luyện song phép giữ thiên hỏa, thân thể Hà cũng nóng hừng hực, mồ hôi nàng vã ra, chẩy dài trên khuôn mặt đỏ hồng.

Khi cây nhang trên tay Tam đã cháy hết, chàng cắm chân nhang vô bình. Nhìn Hà hân hoan:
– Chúng mình thành công rồi.
Hà nắm tay Tam, âu yếm:
– Anh có mệt không?
Tam gật đầu.
– Mệt mà nóng nữa.
Hà đề nghị.
– Hay là chúng mình ra tắm mưa nữa đi.
Tam chịu liền, chàng nắm tay Hà kéo ra ngoài khoang thuyền. Gió đã ngừng hằn, nhưng mưa càng nặng hột và thực dầy. Trời đã sâm sẩm tối. Tam dìu Hà ngồi trước mũi thuyền. Những hạt mưa thấm qua qưần áo chạy luồn vô trong da thịt làm Hà thấy sảng khoái lạ kỳ. Tam vòng một tay ra sau lưng Hà kéo nàng ngồi thực sát vô ưùnh chàng, bàn tay chàng luồn qua áo nàng hồi nào Hà cũng không hay. Những cảm giác đê mê tràn ngập kháp thân thể, nàng vừa vui mừng vì dịp may lấy được thiên hỏa, vừa sung sướng được Tam chiều chuộng, nhất là hồi này Hà không còn phải đi bán bia ôm nữa, vì sòng bầu cua đã thừa tiền cho cuộc sống của cả nàng lẫn Tam. Hà nhướn người lên cho thân thể ép thực sát vô mình chàng. Nàng kéo bật tung hàng nút áo trước ngực để lộ thân thể trắng ngần. Tam cúi xuống ngay, chàng biết Hà đang muốn gì. Tự nhiên chàng nghĩ phải làm sao cho Hà mang thai ngay, càng sớm càng tốt Đã tới lúc chàng phải lưyện được Thiên Linh Cái rồi. Tam rà một tay xuống bụng nàng, thì thào:
– Có phải đứa con trong bụng này em cho anh không?
Hà vô tình không nghĩ tới những gì nàng đã hứa với Tam trong lần đầu ân ái, nàng trả lời trong đê mê cùng cực của xác thịt:
– Em cho anh hết tất cả, tất cả những gì của em là của anh mà. Chỉ còn vài tháng nữa là chúng mình đám cưới phải không anh? .
– Ừ vài tháng nữa thôi. Tất cả những gì em có là của anh phải không?
– Dạ, em xin hiến dâng tất cả cho anh, con cái, thân thể em, anh hãy giữ lấy mãi mãi nghe anh.

Tam ngây ngất trong men chiến thắng tình yêu, chàng đỡ Hà nằm xuống. Mưa đã tạnh, gió sông thổi lành lạnh nhưng thân thể chàng lại nóng hừng hực, chàng nghe thấy tiếng Hà rên rỉ, van xin. Tam chồm lên trên thân thể cong cớn của nàng. Những vùng da thịt vặn vẹo chìm vào bóng tối cũng vừa tràn tới. Tam không còn nhìn rõ mặt người yêu nằm dưới, nhưng hơi thở nàng nóng hổi và thật gấp rút…

Mưa đã tạnh từ lâu, con trăng mười sáu tròn và thật sáng, ánh trăng trải đều trên trên mặt nước. Sau cơn mưa bão, trừi thực trong, không khí mát mẻ lạ kỳ. Tam ngồi bên Hà trêmnũi ghe nhìn những chiếc phao giữ lưới cá nổi lừ đờ, nhấp nhô. Chàng biết chắc mẻ lưới này thế nào cũng đầy ấp. Từ mấy tuần nay, chàng và Hà thường đánh cá ban đêm như thế này ở đây chỉ cần thả một mẻ lưới rồi đi ngủ tới sáng mai, kéo lên là có đủ cá ăn cả tuần không hết. Tam đã phải bán cho mấy người lối xóm, lúc đầu chỉ đê lại rẻ, sau Tam thấy đó là mối lợi lớn, chàng bắt đầu kiếm tiền thực sự bằng cách bỏ mối cho mấy bà bán cá ở chợ Nhỏ. Cá của chàng tươi và lớn nên mọi người tranh nhau mua rất được giá. Chàng bắt đầu ham đánh cá kiếm tiền. Hà cũng rất thích đi đánh cá chung với Tam, không phải để bắt cá, nhưng mục đích chính là cùng Tam luyện tập những bùa phép trong những cuốn sách chụp trộm được của thầy Tư. Nàng học rất nhanh và hầu như thuộc lòng gần hết những gì có trong sách. Tam chậm hiểu và hay quên. Hơn nữa, bây giờ chàng ham đánh cá nên cũng chỉ học hỏi qua loa để làm Hà vui mà thôi. Tuy nhiên, những năm tháng theo Chú Tư học đạo, Tam cũng có một chút kiến thức kha khá đủ để Hà tìm hiểu những khúc mắc với chàng khi gặp những điều khó khăn trong sách.

Cứ mỗi lần thả lưới xong, cả hai đứa cùng ngồi coi cá đớp bóng một lúc rồi vô khoang ghe đi ngủ, hoặc tìm hiển những chữ bùa trong sách. Hôm nay Hà không muốn học vì hơi mệt, nàng ngồi bên Tam xem cá đớp bóng tới thật khuya, Tam có vẻ cao hứng lấm, những tăm cá làm chàng mê mẩn không để ý tới Hà ngồi bên. Nàng cũng ngồi lặng thinh nhìn Tam đăm đăm. Tự nhiên Hà nghĩ tới San, đã mấy hôm nay, những lúc rảnhrỗi ngồi nghĩ ngợi bâng quơ, hình ảnh San cứ lởn vởn trong đầu óc nàng: Hình như trong con người San có một cái gì lạ kỳ; hễ gần chàng làm cho Hà cảm thấy náo nức và khi xa chàng nàng thấy nhớ nhung?

Đám cưới của Hà với Tam đã được loan báo kháp nơi, ai ai cũng biết và chính cả gia đình Tam cũng đã dọn qua nhà nàng ở, lúc đầu như người mướn nhà, nhưng sau này tự nhiên Tam trở thành chủ gia đình lúc nào cũng không ai hay. Thậm chí có nhiều ngườị còn gọi Hà bằng tên Tam nữa. Vậy mà tự nhiên không hiểu sao dạo này Hà lại thấy hình bóng San lởn vởn trong cuộc sống nàng hơi nhiều. Không biết có phải vì sự thay đổi cuộc sống chân chính của nàng đã được San nhìn Hà với con mắt khác hay không. Nàng đã để ý thật kỹ và thấy quả thực San quan tâm và gần gủi với nàng hơn bao giờ hết. Không hiểu sự quan tâm này của San có phải bắt nguồn từ cái nê nang Hà khi biết nàng sáp làm vợ Tam, hayvì thầy Tưđã công bố chính thức sẽ điển đạo cho Hà cùng một lượt với Dung và Oanh. Hoặc là chàng đã yêu nàng?

Nhưng dù với bất cứlý do gì, Hà cũng thấy tự ái mình được vuốt ve cùng tột. Chẳng ai còn lạ gì trong môn phái, San đương nhiên là truyền nhân của cả thầy Tư và thầy Mười. Hiện nay Sư Tổ không chỉ định chưởng môn, ngôi vị đó hiện giờ còn để trống. Những người có uy tín nhất để nắm chức chưởng môn bây giờ là thầy Tưvà thầy Mười, còn thầy Mười lớn đã tu hành thực sự, ông cạo đầu và không màng gì tới danh lợi của trần thế nữa. Như thế có khác gì chức chưởng môn đã ở trong tay San rồi, có chăng chỉ còn là ngày giờ sớm muộn mà thôi. Tự nhiên Hà thấy ghen với Hoa. Con nhỏ quê mùa mà tốt phúc. Mai này khi San chính thức được chỉ định làm chưởng môn, chắc chắn nàng gặp Hoa là phải cúi đầu khoanh tay hẳn hoi chứ không thế nào coi thường Hoa được. Luật lệ của môn phái rất khắt khe về sự tôn kính này.

Có một điều làm Hà còn hy vọng, mặc dù thầy Mười, hứa gả Hoa cho San và cô nàng cũng yêu San đấm đuối, nhưng thầy Mười đã không cho hai người thành hôn ngay mà bắt buộc Hoa phải luyện được phép Rắn Ma rồi mới tính. Hà chẳng lạ gì tâmtính thầy Mười. Không có chuyện gì ông không dám làm. Cái vụ bắt Hoa phải học được phép Rắn Ma có khác gl chính ông muốn có loại bửu bối đó, chứ chưa chắc gì ông đã thực tâm gả Hoa cho San.

Tự nhiên Hà cũng muốn đám cưới của nàng đình lại. Nàng nghĩ chú rể trong ngày cưứi của nàng phải là San chứ không phải Tam mới có lý. Điều này không phải ngày hôm nay Hà mới nghĩ tới, thực ra nàng đã toan tính ngay từ khi thấy San có vẻ thích nàng rồi. Nhất là lời hứa với Tam trục bầu thai cho chàng luyện Thiên Linh Cái lại càng làm Hà muốn bỏ Tam. Cũng vì vậy mà Hà đã lén lút ngừa thai thật kỹ càng. Nàng nhất định không thế nào để Tam giết con nàng luyện Thiên Linh Cái được. Hồi còn đi bán bia ôm, ngủ hết với người này tới người khác kiếm tiền, khi có thai phá đi là chuyện không có gì đáng nói, vì chính nàng cũng không biết những đứa bé trong bụng đó là con ai và những kẻ bỏ tiền ra vùi dập thân thể nàng trong một vài đêm đó cũng chẳng có ai nhận những cái bào thai ấy cả. Nhưng bây giờ không còn nhưvậy được nữa. Nàng đã bỏ hẳn việc làm nhơ nhuốc kia rồi, tất cá chỉ còn là dĩ vãng.

Cuộc sống của Hà ngày hôm nay đã thay đổi hẳn. Sòng bầu cua của nàng trong chợ Nhỏ đã thừa sức nuôi sống Hà và nàng cũngkhông cònphải nhừvả Tamnhiều trong công việc điều khiển sòng bài này nữa. Có lẽ chính Tam cũng không thích thú gì với cái nghề đổ bác này lắm, chàng ham câu cá đến độ quên hết mọi việc khác. Thậm chí nhiều khi chàng không còn để ý tới Hà nữa, nếu không phải là cố ý làm cho Hà mang thai thực mau có lẽ Tam đã cho nàng ra rìa rồi không biết chừng.

Với Tam, bây giừ chỉ còn nghe cá và quyết tâm luyện bằng được một con Thiên Linh Cái. Tất cả những thứ khác đều không làm chàng có hứng thú, hoặc quá tầm tay của Tam. Chàng đã bắt đầu lười biếng học những câu chú trong sách, mặc Hà muốn làm gì thì làm. Tam thường nói: “Chính thầy Mười nổi danh cũng là nhờluyện đưực mấy con Thiên Linh Cái, chứ những món ngải nghệ khác ai mà không biết”. Và cứ nhưvậy Tam theo đuổi mục đích của chàng mà không màng gì tới bất cứ thứ gì khác nưa. Tình trạng này lại càng làm cho Hà suy nghĩ nhiều; nàng không thể công khai bỏ Tam nga, bây giờ được, vì dù sao cũng nhừ chàng mà mọi người nê nang nàng, hơn thế nữa, nàng cũng còn phải nhờ Tam để học hỏi những điều khó khăn trong sách. Nhưng điều quan trọng nhất có lẽ là nhờ vào đám cưới sáp tới với Tam mà thầy Tư bằng lòng điểm đạo cho Hà. Đó là mục đích bắt buộc nàng phải đạt được.

Tuy nhiên, việc rời lại ngày cưới cũng không có gì trở ngại cho mục đích nàng đang tiến tới. Chắc chắn Hà phải tìm một cái cớ, biết đâu đó, nếu San thương Hà thực sự việc rời ngày cưtli lại không làm chàng vừa lòng. Nàng thấy vui vui nghĩ tới quả thực điều đó xẩy ra.
Hà ngáp dài bảo Tam:
– Thôi, em đi ngủ.
Tam gật đầu không nói gì, chàng vẫn chăm chú theo dõi những chiếc phao nhấp nhô trên mặt nước. Ngoài chiếc lưới giăng ngang lòng rạch, Tam còn thả mấy giây câu để bắt cá lớn. Chàng chẳng để ý gì tới Hà đang lết vô khoang thuyền đi ngủ.

Hà đã để bụng những cử chỉ này của Tam từ lâu, bởi vậy, những hình ảnh săn đón của San lại càng làm nàng thấy sốn sang. Hà nằm co người lại, với chiếc mền phủ lên ưùnh, nàng nhắm mắt nghĩ tới San. Hai bàâ tay nàng úp vào nhau, luồn vô giữa đùi, cặp chặt lại, tưởng tượng như tay chàng. Hà không ngờ chỉ có nhưvậy mà cũnglàm người nàng nóng lên. Nàng lịm đi trong giấc mơ đầy hoa mộng…

Hà bừng tỉnh, nàng dụi mắt nhìn Tam đang cười hì hì bên cạnh. Ghe đã về tới nhà.
– Em ngủ gì mà mê inan, mằm mơ rên ư ử. .
Hà chột dạ, hỏi: ‘
– Anh có nghe thấy em nói gì không?
– Em rên ư ử, có ai nghe thấy gì đâu.
Hà yên bụng, mỉm cười:
– Em ngủ mệt quá, không còn biết trời đất là gì nữa.
Tam hí hửng, chỉ chiếc sọt đựng cá.
– Em coi này, chưa có hôm nào đánh được nhiều cá như hôm nay. Anh còn câu được mấy anh cá Mú khổng lồ này.nữa. Để biếu chú Tư một cặp nấu cháo cho cả làng ăn chơi.

Hà bước ra ngoài nhìn sọt cá, nàng cũng thấy vui vui, nhất là cặp cá Mú lớn tổ chảng kia, đem biếu thầy Tư lấy điểm, làm gì ông không thích cho được. Cái kế mua chuộc thầy Tưbằng đủ mọi thứ này coi bộ dễ có kết quả thực. Chỉ còn vài ngày nữa, thầy Tư sẽ điểm đạo cho nàng rồi. Lúc bấy giờ Hà thả cửa hỏi những gì nàng thắc mắc từ lâu Tam không giải đáp nổi. Nàng lấy mớ lạt, rút ra một cọng xỏ vô mang hai con cá lớn nhất, bảo Tam:
– Để em mang cặp cá này cho thầy Tư đã, anh đem bỏ mối cho mấy bà bán cá đi kẻo cá ươn hết. Chúng mình sẽ gặp lại nhau ở sòng bài nhé.

Vừa nói Hà vừa nhẩy lên bờ đi ngay, nàng hơi lật đật vì muốn gặp mặt San. Hà biết chắc giờ này chàng đang lởn vởn ở võ đường.

Xách cặp cá vô nhà thầy Tư, Hà nhìn dáo dác không thấy ai. Nàng lấy làm lạ, giừ này trong võ đường có học trò mới phải. Mấy đệ tử tập buổi sáng đáng nhẽ phải ở đây, chưa tới giờ về mà. Cả San cũng không thấy đâu. Hà lui khui đi thẳng vô trong bếp. Con chó vàng thấy nàng ngoe nguẩy đuôi ra mừng. Nó lấy mũi ngửi ngửi cặp cá, lẽo đẽo theo Hà vô bếp.

Hà cúi xuống vỗ nhè nhẹ vô đầu nó.
– Cả nhà đi đâu hết chơn rồi hả mày?
Con chó nghếch mõm, lim dim mắt nhìn Hà, nó vẫn thích mọi người vỗ đầu như vậy. Hà máng cặp cá lên cây đinh trên vách, ngồi xuống ôm lấy đầu con chó, nựng nịu:
– Mày nói tao nghe, mọi ngưừi đi đâu hết rồi?
Con chó dụi đầu vô mình Hà kêu ư ử. Bỗng nó nhẩy dựt lên, vuột khỏi tay Hà, nhẩy xổ ra cửa; vừa chạy vừa sủa ầm ỹ. Hà ngạc nghiên chạy theo nó ngay. Nàng cũng nghe thấy tiếng nhiều người cười nói thật ồn ào. Ra tới cửa, Hà nhìn thấy ngay đoàn người lố nhố đầu đưừng. Mấy đứa nhỏ đi đầu reo hò. Một chiếc xe cyclo đi thật chậm, thầy Tư đi ngay bên cạnh, trên xe Hà nhìn thấy hình như con Oanh và con Dung ngồi hai bên một đứa con gái khác đang vùng vẫy Nàng đoán ra liền; chắc chắn con nhỏ đó điên nên người nhà mang tới đây nhừ thầy Tư chữa dùm. Có lẽ con nhỏ này dữ dằn lắm mới phải để nhỏ Dung và Oanh kèm hai bên nhưvậy. Thường thì mấy con điên nhìn thấy thầy Tư là sợ rồi, chứ đâu có dám hỗn như thế này. Phía sau xe cyclo các đệ tử thầy Tưvừa đi vừa cười nói có vẻ thích thú lắm; hèn gì trong võ đường không còn ai. Mọi người đã túa ra đường đón con bệnh điên này về. Hà cố nhìn trong đám đôngxem có San hay không, nhưng nàng không thấy chàng đâu Có lẽ nào những cảnh chữa bệnh điên náo nhiệt như thế này lại không có chàng được. Tự nhiên Hà thấy buồn buồn vu vơ. Chiếc xe cydo chở con bệnh điên đã vô trong sân, con nít chạy tứ tung, la lối om xòm. Thầy Tư thấy Hà, cười ha hả, nói:
– Con bà nó, tôi chưa thấy con điên nào dữ như con Hà Bá này. Nó dám táp tôi một miếng chứ.
Hà cũng cười, nàng tới gần thầy Tư dả lả:
– Không lý có ông bà nào nhập nó phải không thầy?
Thầy Tư lắc đầu.
– Chẳng có ông, có bà nào hết đó; nếu có họa may mấy con tà chó mới cắn ẩu vậy chứ, ông bà nào nhập mà hỗn vậy đâu
Hà bật cười, nàng nhìn Dungvà Oanh đang ghì con nhỏ điên kéo xuống xe.
– Nếu vậy lần này thầy để con trị nó cho.
Thầy Tư cười hềnh hệch.
Mày mà đụng vô nó, nó cắn bỏ ăn chứ trị cái gì:
– Thầy cho con thử đưực không?
– Được mày không sợ thì thử cho biết.

Hà chỉ nói chơi, ai ngừ thầy Tư lại cho nàng thử thật. Ai còn lạ gì chỉ có những đệ tử được điểm đạo rồi mới có ân điển để trị bệnh trừ tà. Có lẽ thầy Tư ng he Hà nói chơi,
ông cũng nói vậy thôi. Nhưng Hà làm thực. Khi Dung và
Oanh kéo con nhỏ điên đi qua Hà,~nàng nói:
– Dung với Oanh buông nó ra đi, để tao trị con điên này cho tụi mày coi.
Có lẽ cả Oanh lẫn Dung cùng muốn chơi Hà, nghe nàng nói liền buông con nhỏ điên ra ngay. Dung cười hí hí, giễu:
– Thưa thầy, xin mừi thầy trị bệnh ạ.

Tất cả mọi người nghe Dung giễu cười ồ. Vì ai cũng biết; Hà chưa được điểm đạo, làm sao nàng có thể trị bệnh điên được. Hơn nữa, con điên này thật dữ dằn; tới thầy Tư còn bị nó cẩn một phát há gì Hà. Lúc ấy Hà cũng thấy sờ sợ Nhưng nàng chợt nhớ những gì~học được trong sách về phép trị bệnh điên. Nhất là hiện trong nùnh Hà còn có mảnh cây bị sét đánh; thứ này trị tà đệ nhất thiên hạ không có gì sánh bằng. Nàng đánh liều đưa tay bất ấn, chỉ con điên quát:
– Con tà chó, gặp tao sao không qùi xuống?

Con nhỏ điên vừa được Dung và Oanh buông ra, xô lại phía Hà, nhìn nàng cười hí hí; đến khi nghe Hà quát lớn, nó nhẩy xổ lại táp nàng liền. Mọi người được dịp cưừi nghiêng ngả; ai cũng ngờ thế nào Hà cũng bị nó cắn một phát như cắn thầy Tư ở đầu ngõ. Ai ngờ lúc đó Hà quýnh quá, sáng nó một bạt tai nẩy lửa. Miệng la lớn:
– Ngũ Lôi Thần Chưởng chết mày.Con điên bị Hà đánh một bạt tai té bò càng. Trong lúc đó Hà cũng không ngừ mình buộc miệng la lên những gì học lóm trong sách; và ngay chỗ để miếng cây bị sét đánh! da thịt nàng nóng ran. Một luồng hơi nóng chạy dài ra cánh tay làm Hà muốn run lên. Mắt nàng chói lòa vì có cái gì bùng lên ngay trong con ngươi nàng. Hà lui lại mấy bước, dựa lưng vô thành cửa cho khỏi té, nàng vịm tay vô vai thầy Tư đang đứng kế bên.

Mọi người thấy Hà đánh con bệnh nặng tay như vậy bỗng im bặt, không ai nói một câu nào nữa. Không khí trở nên nghẹt thở. Lúc ấy con điên lồm cồm bò dậy, máu mũi, máu miệng rỉ ra trông thật dễ sợ. Nó ngơ ngác nhìn quanh rồi oà lên khóc. Bỗng nó nhìn thấy bà cụ đứng góc phòng, nhổm dậy yếu ớt gọi:
– Má, má.
Bà cụ run lẩy bẩy chạy lại đỡ con điên dậy, miệng mếu
– Con, con tôi. Con hết bệnh rồi à. Trừi ơi…tạ ơn trời phật. Con nhận ra mẹ thật rồi phải không?
– Má ưi má, con làm sao vậy hở má.
– À … à… con bị đau, con bị tà nhập. May mà hết rồi.
Cô gái vịm tay vô bà inẹ đứng dậy một cách yếu ớt. Hà lật đật chạy lại đỡ cô ta. Nàng mừng rỡ, hỏi:
– Em bị chị đánh có đau không?
Cô gái ngơ ngác nhìn Hà, giáng điệu thực mệt mỏi.
– Bộ chị đánh em thực à?
Bà cụ nắm tay Hà, bảo cô gái:
– Con cám ơn bà thầy đi con, bà thầy đã cứu con khỏi bệnh đó.
Hà thấy bà cụ gọi mlnh là bà thầy, lật đật nói:
– Cụ ơi cụ không phải con đâu, thầy Tư mới là thầy con đó. Cụ cám ơn thầy Tư đi.
Bà cụ quay lại nhìn thầy Tư, cúi đầu lật đật nói:
– Dạ, dạ… tôi cám ơn thầy Tư. Thầy cho bà thầy đây chữa bệnh cho con gái tôi.

Có nhiều tiếng cười khúc khích trong đám đệ tử. Ai không biết Hà là đệ tử chưa được điểm đạo nhập môn, nói gì tới thầy bà. Hà bất đầu thấy lúng túng không biết phải làm sao. Nàng nhìn thầy Tư cầu cứu.
– Thầy ơi thầy, bây giờ phải làm sao đây.
Thầy Tư có vẻ cao hứng lấm, ông cười ha hả.
– Còn làm sao, mày chữa hết bệnh cho nó rồi còn gì nữa. Thật tao cũng không biết phải nói cái gì bây giờ. Ông Tổ hiển linht độ mày chữa bệnh thật tài tình. Mai mốt điểm đạo cho mày rồi, chác chấn mày có tay làm thầy khá chứ không phải chơi đâu.
Hà mừng rỡ, và cũng hồi hộp sợ thầy Tư phát giác ra nàng học trộm kinh sách.
Nàng lật đật nói:
– Tạ ơn Tổ nghiệp, giúp con trị được con bệnh.
Vừa nói, Hà vừa tới bàn thờ thắp mấy cây nhang, khan vái tạ ơn ông Tổ. Trong khi đó thầy Tư quay lại bảo bà già:
– Bây giờ bà cụ có thể đem con bà về được rồi đó. Tuy nhiên, bà phải tới tiệm thuốc Bắc, hốt ít thang thuốc bổ cho cô ấy uống để lấy lại sức. Chúng tôi chỉ biết đuổi tà thôi, còn sức khoẻ phải có mấy ông thầy thuốc mới được. Bà cụ khúm núm lấy trong túi ra mấy tờ giấy bạc, trao cho thầy Tư.
– Thưa thầy, xin thầy nhận ít đồng mua nhang đèn cho ông Tố.
Thầy Tư lấy tiền để lên bàn thờ.
– Cám ơn bà nghĩ tới chúng tôi.
Bà cụ cũng quay qua Hà, thọc tay vô túi nàng, nghé sát miệng vô tai nói nho nhỏ:
– Bà thầy cầm chút ít uống cà phê, chúng tôi thật không biết lấy gì tạ ơn bà. Bữa nào rảnh, xin mừi bà tới nhà cho chúng tôi hầu bữa cơm gia đình.

Hà ngẩn ngơ không biết phải ăn làm sao, nói làm sao. Nàng mắc cỡ tới đỏ mặt, từ hồi nào tới giờ, Hà có biết tới chuyện ơn nghĩa như thế này đâu. Hơn nữa, bà ấy cứ một điều bà thầy, hai điều bà thầy lại càng làm Hà bối rối hơn. Trong khi đó các đệ tử thầy Tư đều ngỡ ngàng, nhiều người nghĩ thầy Tư đã âm thầm dậy Hà vì nàng sắp lấy Tam. Hơn nữa, Hà cũng sắp được điểm đạo nhập môn rồi còn gì.

Sau khi đưa con bệnh ra về, bỗng nhiên không khí võ đường vui nhộn hẳn lên. Hà lật đật kéo thầy Tư vô trong bếp, dúi mớ bạc bà già nọ cho nàng vô tay thầy Tư.
– Thầy ơi, tiền bà già để lại nè, thầy cầm lấy đi.
Ông Tư cầm mớ tiền, tần ngần:
– Thì bà ấy cho mày, mày đưa tao làm chi vậy?
Hà cười khúc khích:
– Không lý con tới đây chữa bệnh kiếm tiền sao. Thầy còn lạ gì tiền bạc con kiếm đâu có khó, thầy cứ cầm lấy đi.

Thấy thầy Tư còn tần ngần, Hà nhét đại mấy tờ giấy bạc vô túi ông, nói:
– Thì thầy cứ lấy đi mà, khổ quá. Con đã nói rồi, con tới đây chỉ mong được học đạo thôi, còn ngoài ra không có ý gì khác nữa. Bây giờ con không còn đi bán bia ôm, nhưng sòng bài ngoài Chợ Nhỏ đem về cho con còn nhiều gấp ba lần đi làm nữa. Đó là chưa kể anh Tam đánh cá càng ngày càng khá hơn. Không lý tụi con kiếm ăn được mà lại không nghĩ tới thầy sao.

Ông Tư cười hề hề, hồi này trong nhà cũng đang túng quẩn, có món tiền này cũng đỡ lắm. Ông chưa kịp nói gì, Hà đã chỉ tay lên vách bảo ông:
– Đó, thầy coi, con vừa mang cặp cá tổ chảng này cho thầy nấu cháo ăn chơi. Tối hôm qua chúng con câu được đó.

Ông Tư lại bên vách nhìn cặp cá chặc lưỡi, khen:
– Conbà nó, thằng Tam câu được cặp cá ngon lành quá trời ta.
Vừa nói, ông vừa đem cặp cá ra nhà ngoài khoe đám học trò:
– Ê, tụi mày coi này, thầy Tam cho cặp cá bự tổ chảng nấu cháo đã không. Nặng cả mấy kí chứ không ít đâu.
Trong khi mọi người xúm lại bên thầy Tư, Hà khều thằng Cưng ra ngoài hỏi nhỏ:
– Ê Cưng, mày có thấy thầy San đâu không?
Cưng mỉm cười ranh mãnh, lắc đầu:
– Từ sáng tới giờ, em đâu có thấy thầy ấy tới.
Hà kí vô đầu nó một cái nhe nhẹ, hăm:
– Mày coi chừng tao đó nghe.
Cưng biết Hà muốn nói gì, từ mấy tưần nay, nó đã để ý Hà có vẻ săn đón San một cách bất thường, và rồi nó đã tìm ra nguyên nhân; bữa hôm trước, sau giờ học, Cưng vô tình nhìn thấy Hà cố ý ép sát.người vô mình San trongbếp, nó đã đoán ra ngay. Bữa ấy Hà cũng thấy nó bắt gặp mình đang mơn chớn San, nàng trợn mắt nhìn nó làm Cưng hoảng hồn rông thực lẹ, và từ hôm đó, cứ mỗi lần Hà hỏi San là Cưng lại mỉm cười, cái cười đồng lõa một cách tinh nghịch. Hôm nay cũng vậy, Hà hỏi San rồi hăm nó, nhưng Cưng còn lạ gì Hà đã đương nhiên coi nó như đồng lõa với vụ ngoại tình này rồi. Thực ra mà nói, Tam chưa chính thức là chồng Hà, bởi vậy Cưng thấy nếu Hà có đổi ý bây giờ cũng chưa phải là quá muộn. Tuy chỉ có một điều Cưng không hiểu sao ai cũng mê San một cách mù quáng như vậy, không hiểu ông này có cái gì khác người ta chăng. Cưng ghé sát vô tai Hà nói nho nhỏ, mặc dù ngoài vườn chỉ có hai người.
– Chị đừng có lo, em không có nói với ai đâu. Nhưng mà chị tính cưới thầy San hay thầ.y Tam đó?
Mặt Hà đỏ hẳn lên, mặc dù nàng biết Cưng đã biết hết chuyện nàng ve vãn San từ lâu rồi, Hà’nói nho nhỏ vô tai nó:
– Làm sao tao cưới thầy San được, thầy ấy sắp lấy con Hoa học trò thầy Mười rồi còn gì?
Biết vậy sao chị còn đeo đuổi thầy ấy làm gì cho mất công chớ.
Mày không hiểu nổi đâu, tâm lý đàn bà con gái nó kỳ cục lắm, tao biết như vậy rồi mà vẫm còn muốn người ta mới chết chứ.
– Còn thầy Tam thì sao?
– Thì thầy Tam vẫn là thầy Tam chứ sao, tao có bỏ ông ấy đâu, đám cưới tới nưi rồi mà.
– Nhưng mà chị có thương thầy ấy không?
Thương thì cũng thương chứ sao không, nếu không làm sao sống với nhau được.
– Nếu thầy ấy biết chị thươllg thầy San rồi làm sao?
– Làm sao mà biết được, có một ưùnh mày biết thôi, nếu mày nói ra mới bể chuyện còn không có gì đâu.
Cưng nghe Hà nói nhẩy nhổm lên, la nho nhỏ:
– Em không có nói à nghe, chị làm sao thì làm, đổ bể chết cả đám ráng chịu đó, lúc ấy đừng đổ thừa thăng nhỏ này là không được đâu đó nghe.
– Ừ, không có sao đâu, miễn là mày đừng nói là được. Hơn nữa, nếu mày nói chuyện này ra, mày là người lỗ hơn tao nhiều.
– Em có mấc mớ gì vô chuyện chị lẹo tẹo với thầy San đâu mà lỗ với lời.
Không à, mày là người biết chuyện này lâu hơn ai hết. Hơn nữa, nếu thầy Tam nổi ghen, liệu sòng bầu cua của tụi mình còn tồn tại nổi không. Lúc ấy mày mất việc, lại còn mất luôn cả con Châu nữa.
– Cái gì mà còn có con Châu trong đó nưa.
Chứ mày tưởng không ai hay chúng mày đem nhau ra ruộng mía, ngây một ngày hai đó hẳn.
Cưng tái mặt, nó không ngờ Hà biết vụ này. Cưng run run hỏi:
– Tại sao chị biết?
Hà cắc cớ hỏi lại:
– Tại sao mày biết vụ tao với thầy San.
– Thì. . . thì . . chị. . .chị…
– Còn mày cũng thế chứ gì. Có sao đâu, tao không nói ra đâu có ai biết, cũng nhừmày đừng nói vụ của tao thì làm sao lộ ra ngoài được.
Cưng đưa một ngón tay ra, nói:
– Được rồi đó, nghéo tay đi, không đứa nào nói chuyện đứa nào đó nghe.
Hà đưa tay nghéo tay với Cưng, nàng nói nho nhỏ:
– Chịu rồi nghe.
– Được rồi. Bây giờ còn vụ này đây, tính kiếm chị nói gấp nè.
– Vụ gì nữa đó?
Cưng hắng giọng, từ từ nói;
– Bữa qua, nghe con Châu nói; thằng Hai Cảnh Sát dụ nó hỏi coi có đứa nào biết lắc bầu cua không, kiếm cho nó mấy đứa. Tụi nó định lập một sòng ngay bên cạnh mình đó.
Hà giật mình, hỏi thực nhanh:
– Nó nói hồi nào?
– Mới nói sáng hôm qua à, lúc con Châu uống cà phê ở quán Hủ Tíu đầu hẻm đó.
Hà chửi thề:
– Tổ cha nó, tao đã cho nó ăn rồi mà còn mưốn phá nữa. Thằng này tới số rồi sao.
Cưng nhìn Hà lắc đầu:
– Nó là Cảnh Sát, mình không dễ gì làm gì được nó đâu.
Hà trợn mắt:
– Cảnh Sát rồi sao chứ, bộ dễ đụng vô tụì mình lấm hay sao.
– Dù sao thì mình cũng không dám đánh nó, hơn nữa nó cũng có thể đem lính tới dẹp sòng mình cái một. Chỉ có cách nếu nó mở sòng, chị súi thầy San dẹp sòng nó thôi, nhưng mà sòng mình cũng tiêu luôn.
– Ừ ai ngu gì làm nhưvậy. Nhưng mà chuyện này mày không được nói với ai là mình biết ý định của tụi nó nghe.
– Tao đã có cách.
– Cả thầy Tam cũng không được nói à?
– Ừ, cả thầy Tam nữa cũng không nói bây giờ được, để một mình tao lo được rồi. Mày nói luôn với con Châu nữa nghe.
– Chị định làm gì thằng Hai Cảnh Sát đó?
Hà mỉm cười bí mật:
– Mày vừa thấy tao trị bệnh điên không?
– Thấy, rồi sao, có ăn chung gì tới vụ thằng Hai Cảnh Sát đâu?
Hà cười khẩy:
– Mày khôngbiết trongmôn phái mình, trị được người điên thì cũng làm cho người ta điên lên được rồi chứ?

Cưng há hốc miệng, nó chợt nhớ ra mình đang đứng trongvõ đường thầy Tư, nơi mà ai khôngbiết thầy Tư cũng như những đệ tử ruột của ông có thể thư ếm người ta một cách dễ dàng tới điên khùng. Nó liếc thực nhanh vô nhà, mọi ng~i đang cười nói thực ồn ào, vô tình Cưng nhìn xuống bàn thờ ông Tà; những hình nhơn bằng giấy vàng dán kín một bên, nó rùng mình nhìn Hà thực nhanh. Không lý nàng đã được thầy Tư chỉ cho phép thư ếm này rồi hay sao? Bỗng Cưng chợt hiểu, Hà đã sáp sửa làm đám cưứi với Tam, hai ngưừi đã chung sống với nhau như vợ chồng từ lâu rồi,làm gì Tam không chỉ cho nàng, tuy nhiên phép này chưa chắc Tam đã biết, làm gì Hà biết được. Còn San, chắc chắn ông này rành sáu câu rồi, Cưng nghĩ không lý San dám chỉ cho Hà sao, hai người mà lẹo tẹo với nhau cái kiểu này ai biết đó vào đâu. Con điên vừa rồi thầy Tư nó còn sơi một miếng, vậy mà Hà sáng cho một bạt tai hết bệnh thì nàng không phải tay vừa rồi.

Cưng vừa mở miệng nói, Hà đã kéo vô nhà. Bây giờ hình như mọi người quên hẳn vụ con điên vừa rồi, ai nay hỉ hả nói về nồi cháo cá đang nấu, Hà nhìn trước nhìn sau, không thấy ai để ý, nàng lẻn ra ngã sau tới chợ Nhỏ tìm thằng Hai Cảnh Sát, bây giờ nhất định y đang la là ở quán cà phê đâu đó trong Chợ.

Hai cảnh sát ngồi nhâm nhi ly cà phê, gật gù bảo Hai Què:
– Em nhìn kla, chúngnó làm ăn thế kia, tại sao anh lại ngồi không được hả?

Hai Què nhìn qua đường, sòng bầu cua của Hà lớp trong lớp ngoài đông nghẹt, có lẽ dân trong xóm lao động này dư giả lầm sao mà hễ cứ chỗ nào có ba vụ đỏ đen là họ bu lại ngay. Đầu tiên cònxổ số của nhà nước, rồi tới ba con số đề, bây giờ lại bư vô cái sòng bầu cưa cá cọp này nữa. Nàng mỉm cười:
– Đúng là đám thiêu thân, ai còn lạ gì chúng nó chơi bịp, vậy mà không hiểu tại sao bà con cứ thẩy tiền cho chúng lượm vậy không biết kìa? Coi bộ dân trong xóm này dư tiền lắm sao?
Hai Cảnh Sát nhìn Hai Què cười hề hề:
– Có một mmh em ở trong nghề mới biết chúng nó chơi lận, chứ ai mà biết được chuyện đó đâu! Còn bà con trong xóm này nghèo cùng cực rồi, bởi vậy mới có đồng nào cứ tính chuyện đỏ đen, đặng kiếm thêm đó mà. Đã nghèo cho nó nghèo luôn. Chỉ có một điều mình không nghĩ ra trước, để cái con bán bia ômvề đây làm trùm thì tức thật!
Hai Què cười khẩy. .
– Chưa chắc gì ra trước đã là hay đâu, rồi anh coi con em của anh ra nghệ mới biết đá, biết vàng được. Cái tụi con nít chưa hỉ sạch mũi mà nhàm nhò gì.
Hai Cảnh Sát cười nịnh:
– Em khỏi nói anh cũng biết tài nghệ của em rồi, nếu không anh đâu có đi tận Thủ Thiêm rước em về đây.
Hai Què cười thoả mãn:
– Em sẽ không phụ lòng anh đâu, nhất định phải được việc cho anh mà. Anh cứ nhìn kìa, song của tụi nó vòng trongvòng ngoài thếkia, mỗi ngày không hốt bạc ngàn em khộng chơi. Đó là chúng tay nghệ còn non, nếu cứng cựa một chút, đám mê đỏ đen này đừng hòng còn một xu dính túi.

Hai CảnhSát khoái trí cười hềnh hệch,y móc túi ra bao thuốc 555, moi một đíếụ châm lửa, hít một hơi thực dài, từ từ nhả những vòng tròn khói quện vào nhau bay vô tóc Hai Què. Đã mấy ngày rồi, Hai Cảnh Sát chở Hai Què tới xóm Lao Động này chỉ để ngồi đây ngắm tụi thằng Cưng, thằng Phèn lắc bầu cua, chàng cố tình cho Hai Què nghiên cứu tình hình. Hai Què khoái trí lắm, nàng chắc chắn chỗ này “đắc địa” rồi, không mở sòng ở đây, còn chạy đi đâu hơn nữa. Khu vực này lại là địa bàn hoạt hộng của Hai Cảnh Sát, thử hỏi còn ai làm khó làm dễ gì được nữa chứ. Nàng mỉm cười tự mãn, nghiêng ưùnh sát Hai Cảnb Sát hỏi nhỏ:
– Vậy bao giờ anh tính cho em ra quân đây?
Hai Cảnh Sát nheo mắt.
– Em thấý chắc ăn chưa?
Hai Què cười thật tự tin.
– Chắc như bắp mà, anh cứ lo vòng ngoài, còn phần sòng bầu cua em bao dàn cho anh.
Hai Cảnh Sát cưừi hì hì.
– Làm gì có vòng trong vòng ngoài, em muốn lắc giờ nào thì cứ lắc, em quên’là khu vực này của anh sao?

Bữa trước sao anh nói đám thằng Tam con Hà là người của võ đường thầy Tư, trong đó có đám An Ninh Quân Đội nữa, nếu chúng có ăn chia, đâu có để thi mình yên.
Hai Cảnh Sát gật gù.
– Em nói dúng đó, An Ninh Quân Đội tuy ghê gớm thực, nhưng về ba cái vụ hình sự này không phải nhiệm vụ của họ thì cũng chẳng ăn nhằm gì.
– Nhưng nếu chúng nó cố ý làm khó cũng không phải là không được phải không anh?
– Nếu cố ý làm khó, cơ quan an ninh nào cũng có thể làm được, tuy nhiên chuyện gì đáng kla, anh nghĩ không vi cái sòng bầu cua nho nhỏ này mà chúng nó nhúng tay vô đâu Hơn nữa trtâ’c khi ra nghề, anh sẽ tìm mần liên lạc với chúng nó là xong ngay chứ gì, ai sao mmh vậy, không lý tụi nó không để mmh sống sao. Còn như tụi nó cố tình chơi cửa cha mình, anh không biết phá hôi hay sao. Ba cái
vụ này là nghề của chàng mà, em không biết sao.
Hai Què cười nịnh.
– Anh Hai của em mà, anh muốn cái gì mà không được.

Vừa nói Hai Què vừa lúc lắc thân mmh, Hai Cảnh Sát nhln ngay thấy những gl Hai Què muốn phô ra cho chàng coi. Đã mấy ngày nay khi chở Hai Què từ Thủ Thiêm qua đây bộ ngực Hai Què ép sát sau lưng chàng làm Hai muốn điên lên, nhưng chl~ dám ngọ nguậy, không phải chàng sợ gì, nhưng công chuyện làm ăn quan trọng hơn, với lại chàng cũng chưa biết ý tứ của Hai Què ra sao nên còn thận trọng. Hôm nay Hai đã để ý thấy cô nàng bắt đầu khiêu khích rõ ràng rồi, Hai Cảnh Sát mỉm cười nhìn nàng nheo nhẹ một bên mất, Hai Què cười chúm chím, làm bộ quay đi nàng trông trước ngó sau, thấy không có ai để ý tới mình, thò một tay xuống gầm bàn nhéo Hai Cảnh Sát một cái thực đau. Hai Cảnh Sát vội vàng nấm lấy tay nàng, Hai Què rụt tay về, bàn tay Hai Cảnh Sát vẫn không buông nên vô tình chạm vô bụng nàng, người Hai Què nóng ran, trong khi Hai Cảnh Sát vội vàng rụt tay về, nhưng chàng cũng đã hình dung được vùng thịt u lên chàng vừa đụng phải. Mặt Hai Què đỏ lên, nàng vừa cười vừa gất nho nhỏ.
– Đồ quỉ nè. Thiên hạ nhìn thấy người ta nói cho bể đầu bây giờ đó.
Hai Cảnh Sát biết ngay đây là cơ hội tấn công dễ dàng nhất chàng nói nho nhỏ:
Vậy tụi mình đi chỗ khác.bàn chuyện đi.
Hai Què làm bộ gất:
– Đi đâu chứ, ngồi đây không được sao.

Tuy nói vậy, nhưng nàng cũng đã với cây nạng theo. Hai Cảnh Sát đứng dậy. Hai hí hửng trả tiền cà phê, dắt xe Honda đỡ Hai Què lên xe vọt đi liền. Xe vừa ra khỏi đầu hẻm, vô đường nhựa, Hai đã thấy bộ ngực nhưnúi lửa của Hai Què ép sát sau lưng mình rồi, lần này chàng còn nghe thấy cả hơi thở dồn dập của cô nàng một cách khác lạ nữa. Hai mường tượng vùng da thịt chàng chạm tay vô lúc nãy, quả thực thiên hạ nói không ngoa chút nào, những người con gái Trung Hoa ngày xưa bị cha mẹ bó chân, để cho sự đi lại khó khăn cũng chỉ với mục đích dồn hết sự cử động khi di chuyển lên háng và làm cho phần da thịt nơi đây nẩy nở hơn những chỗ khác. Bây giờ không còn tục lệ ấy để thoả mãn đàn ông nữa, nhưng những trường hợp như Hai Què, bị tê liệt cả hai chân từ thuở nhỏ đã vô tình làm cho thân thể nàng nẩy nở như những điều người xưa mơ ước. Mặc dù Hai Què không biết chuyện xưa tích cũ là như vậy, nhưng nàng cũng tự biết mình có những bộ phận phải dấu kín nẩy nở một cách quá khổ. Từ trước tới nay, nàng cố tình mặc chiếc quần đáy rộng thùng thình để che dấu những cơphận này. Hai chiếc chân nhỏ xíu lúc lắc, nàng chỉ đứng cho có lệ vì mọi sức lực di chuyển đều tập trung vào đôi nạng gỗ, đó là chưa kể những lúc ở nưi chật chội hoặc trong nhà, Hai Què thường dùng tay đớ cả thân mình mà lết đi, và có lẽ cả ngày nàng lê lết như thế này nhiều hơll là dùng nạng, cũng vì thế những bắp thịt mông và ngực no tròn và cứng ngắc. Điều này đã làm nhiều ngl.lời để ý, nhất là Hai Què lại có một khuônmặt thựcdễ coi, hai mắt nàng trònvà to, chiếc miệng nhỏ chúm chím, cặp môi mọng đỏ. Nhưng tuy vậy mà cho tới giờ này nàng vẫn chỉ có chồng, cũng chỉ vì đôi chân tê liệt đã làm cho Hai Què thiệt thòi như vậy. Đường tình duyên thì thế, nhưng chuyện xác thịt lại khác hẳn. Cha nàng mất sớm, mẹ nàng cố tần tảo nuôi con, nhưng chỉ vài nãm sau bà cũng phải tái giá, năm ấy Hai Què đã mười bốn tuổi. Và cũng chính ông dượng này là người đưa Hai Què ra khỏi cuộc đời con gái ngây thơ, dắt nàng vào con đường đam mê xác thịt mà mẹ nàng không hay biết một tí gì, vì cứ tưởng nàng còn nhỏ và tật nguyền nên không ai để ý tới.

Cái ngày đầu tiên ấy, Hai Què không thế nào quên được Hôm đó trời mt~ nhưthác đổ, mẹ nàng chuyển bụng sanh em bé, ông dượng kêu xe đưa mẹ nàng đi sanh, Hai Què ở nhà một mmh coi chừng nhà. Tới tối ông ta về, quần áo ướt nhẹp, mặt mày xanh mét. Hai Què nấu nước cho ông ta tắm, có lẽ lúc ấy ông ta cũng chẳng để ý gì tới nàng, nhưng Hai Què lại tò mò, lết lại gần phòng tắm nhìn qua khe vách, nàng ỷ y nhà không có ai, ở ngoài lại tối, trong sáng nên ông dượng không biết nàng đang ở ngoài nhìn vô nhưng vô tình một ngọn sét loé lên soi rõ mọi vật, tiếp theo tiếng sấm nổ dinh tai nhức óc đã làm Hai Què quên mất mình đanh nhìn trộm ông dượng tắm mà ré lên. Ông ta ló đầu ra bắt gặp quả tang Hai Què ở đó, ông giận lắm, nắm đầu Hai Què đánh mấy bạt tai, nàng không dám khóc và cũng không còn dám nói lời nào, vì từ hồi nào tới giờ nàng rất sợ ông dượng. Nhất là hôm đó lại lỗi ở nàng và một lỗi nặng nên Hai Què càng sợ. Nàng bị đánh té nhào xuống sàn nhà, ông dượng nắm áo nàng lôi dậy, những hàng núc áo bật tung làm thân thể nàng trần trụi, Hai Què cũng không dám lấy tay che ngực, nàng chỉ biết chắp tay van lậy ông ta rối rít, xin tha tội. Hai Què có biết đâu chính nàng đã làm cho ông ta nổi thú tính lên, đè nàng xuống sàn nhà. Thân thể con gái mười bốn tròn đầy và nhất là những bộ phận đàn bà trộ nở một cách bất thưừng lại càng làm cho ông ta điên lên hơn nữa. Đáng nhẽ hôm đó Hai Què phải đau đớn ghê lắm, nhưng nàng lại tỉnh bơ chỉ vì đã từ lâu, nàng thích chơi một mình với những ngón tay hay bất cứ vật gì có thể ấn vô đó đưực. Điều này làm cho ôngdượngnàng ngạcnhiên, saunày ông hỏi tới, nàng phải khai thật và từ đó cứ mỗi ìân mẹ nàng đi khỏi là ông ta lôi nàng vô nhà trong.

Nhưng sự thực sức vóc ông dượng cung chẳng được bao tăm hơi, mẹ nàng là người vợ thứba của ông, chẳng là ông ta làm cai phu trong thương cảng Sài gòn, mẹ nàng là dân phu trong đó nên ông ta lẹo tẹo, thế rồi ở luôn với nhau, haibà vợlớn sau khi ghen tuôngmột thời gian chẳng nhằm nhò gì nên cũng đành chịu, chấp nhận cho ông ăn ở chính thức với mẹ nàng và từ đó ông dượng cứ đi đi, về về với cả mấy người vợ của ông. Người ông càng ngày càng ốm nhom vì mệt mỏi, tới khi đụng tứi Hai Què, trông thân thể ông càng thảm hại. Chẳng ai biết lý do tại sao, trong khi đó Hai Què lớh như thổi, thân thể nàng đầy ắp, da thịt tròn trịa, chỉ có điều không hiểu tại sao nàng không mang thai với ông dượng. Có lẽ cũng vì thế Hai Què càng làm dữ hơn, nàng không còn chỉ lén lút với ông dượng không thôi mà bắt đầu la cà tới mấy đứa bạn cùng trang lứa.

Hai Què ở nhà trông em cho mẹ và ông dượng đi làm, cũng vì thế nàng có rất nhiều thì giờ lê lết kháp nơi, cho tới một hôm Hai Què cặp với đám lắc bầu cua đầu hẻm, cuộc đời nàngbất đầu đi vào n ‘~t khúc quanhvới cuộc sống hoàn toàn đổi mới. Không hiểu sao Hai Què học rất nhanh nghề cờ gian bạc lận này, nàng tập luyện một cách say mê và những ngón tay Hai Què đã làm dân trong nghề kiêng nể. Từ đó Hai Què bắt đầu nổi tiếng trong đám dân chơi vùng Thủ Thiêm. Dưới tay nàng có cả chục đàn em chuyên lắc bầu cua kháp vùng Thủ Thiêm, cũng vì vậy Hai Cảnh Sát đã tìm tới nàng.

Bây giờ ngồi sau lưng Hai Cảnh Sát, tự nhiên nàng có ý nghĩ ngồ ngộ; nếu anh chàng này chịu lấy nàng, dù là làm bé đi chăng nữa chắc chắn rững có hạnh phúc. Cái nghề tổ chức sòng bầu cua, cá cọp của nàng mà lấy được ông chồng cảnh sát thl hay biết mấy, còn phải sợ ai nữa. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nàng lần tay vô túi móc chai dầu thơln nho nhỏ, mở nút bôi vô cổ rồi lần xuống ngực thoa một ít ở đó, nhẩm lại câu thần chú mấy lượt thổi vô tay, chụm lại, vỗ nhẹ vô lưng Hai Cảnh Sát mấy cái, cứ như thế nàng làm lại mấy lần nữa. Chai dầu này nàng thinh của ông thầy Chàm bên Thủ Thiêm từ lâu, nay mới có dịp đem ra sài.

Nàng van vái cho phép thuật của ông linh ứng, bỗng Hai Què thấy Hai Cảnh Sát hơi rùng mình, nàng mừng thầm, hình như bùa phép đã linh nghiệm. Nàng vòng tay ôm thật chặt lấy eo Hai Cảnh Sát làm như sợ té, bộ ngực ép sát vô lưng chàng, Hai Què biết khí giới này đã làm nhlêu thanh niên ngẩn ngơ vì nó.

Xe vừa ngừng lại, Hai Cảnh Sát lật đật đỡ nàng xuống, Hai Què nhln căn nhà nhỏ nhắn nằm giữa đồng không mông quạnh, hỏi:
– Anh Hai à, nhà ai mà ở hẻo lánh như vậy?
Hai Cảnh Sát mỉm cười.
– Căn nhà này của chú anh, không có ai ở đâu.
Vậy chú anh cất căn nhà này làm gì mà không có ai ở?
– À, em thấy ruộng lúa chung quanh đây không, căn nhà này cất lên cho mấy người làm ruộng nghỉ ngơi buổi trưa hoặc là khi mùa lúa chín phải có người ở đây coi chim hay trộm. Còn mùa này mới gặt lúa xong nên căn nhà bỏ trống, thỉnh thoảng anh ghé đây coi chừng nhà cho ông ấy thôi.

Vô nhà, Hai Què ngồi xuống tấm ván cười tủm tỉm, nàng đã nhìn rõ tim đen Hai cảnh Sát muốn đưa nàng tới đây làm gì rồi, nàng làm bộ hỏi:
– Bộ anh muốn đưa em tới đây coi chừng nhà cho ông chú anh sao?
Hai Cảnh Sát cười dả lả, ngồi xuống bên cạnh nàng.
– Anh đâu dám làm vậy chứ, chúng mình tới đây nói chuyện, tiện thể anh dòm chừng nhà một chút thôi mà.

Vừa nói Hai Cảnh sát vừa ngồi sát vô nàng hơn nữa, chàng để một tay lên vai nàng, Hai Què liếc một cái thật
tình nhưđồnglõavới hành độngcủa chàng, được trớn, Hai
Cảnh Sát kéo nhè nhẹ nàng vô mmh, cúi xuống thì thầm:
– Em dễ thương quá.
Hai Què làm bộ nhút nhát, nhắm mắt, dụi đầu vô ngực chàng, nói nho nhỏ:
– Anh Hai à, đừng làm em sợ nhé.
Hai Cảnh Sát nâng mặt nàng lên, nói trong hơi thở rồn rập:
– Anh có làm gì đâu.

Vừa nói xong, chàng đã tìm làn môi Hai Què hôn đắm đuối làm nàng muốn ngộp thở. Chính Hai Cảnh Sát cũng không ngờ mình bạo phổi đến nhưvậy, chàng tưởng đem Hai Què tới đây còn phải đẩy đưa chán rồi mới dám đụng tới người nàng, ai ngờ ngay giây phút đầu tiên chàng đã ôm được nàngvô lòngrồi; bàn tay chàng bạo dạn lần xuống dưới, đặt trên bộ ngực vĩ đại của nàng, từ lúc ngồi trên xe, bộ ngực này đã làm cho chàng nóng người lên dễ sợ, bây giờ được đặt tay lên đây lại làm cho chàng run lên thấy rõ.

Chàng không cầm lòng được nữa, kéo những hàng nút áo bật tung ra, bộ ngl.lc trắng ngần của nàng hiện ra lồ lộ, vươn lên thực cao, chắc nịch. Từ hồi nào tới giờ, chưa bao giờ chàng thấy ai có bộ ngực lớn như thế này mà đứng thẳng căng cứng như vậy. Mùi thơln da thịt nồng nàn, chàng mê đi trong sự thôi thúc ham muốn cùng cực, hình như Hai Què ôm cứng lấy chàng, cả hai cùng ngả mình xuống tấm ván hồi nào không hay. Bây giờ chl còn là hơi thở rồn rập và nóng hổi.

Trời đã về chiều, Hai Cảnh Sát đưa Hai Què trở lại Chợ Nhỏ, giờ này sòng bầu cua của tụi Tam và Hà dã giải tán lâu rồi, nhưng Hai Cảnh Sát nghe lời Hai Què chở nàng tới đây nghiên cứu thời gian bà con di làm về, theo nàng đây mới là lúc ăn tiền, những người có máu đỏ đen vừa lãnh tiền công hàng ngày hoặc cuối tháng mà đi qua sòng bài thế nào cũng phải dừng lại thử thừi vận một phen, và lột cái đám này mới bộn bạc.

Hai người vô quán phở tíu của chú Ba Đầu Hềm, vừa ngồi vô bàn, thằng nhỏ chạy bàn đã chạy ra hỏi rối rít, Hai CảnhSát vẫnbiết nhữngngười trong quán này rất nể nang chàng.
– Ê, cho hai cái cà phê xay chừng đi mày.
Thằng nhỏ hỏi thêm:
– Thầy Hai với cô Hai có ăn gì thêm không ?
Hai Què nói với Hai Cảnh Sát:
– Hay là cho em xin một ly cà phê sữa hột gà đi.
Hai Cảnh Sát mỉm cười.
– Phải đó, mày cho tao hai cái cà phê sữa hột gà được rồi, hai hột gà nghe. Ăn cho bổ mà, bỏ cái vụ cà phê xay chừng đi.

Thằng nhỏ chạy đi ngay, nó liếc thực nhanh vô góc tiệm, Hà đang ngồi nhâm nhi ly cà phê ở đó, nàng gật gật cái đầu nhìn nó mlm cười. Thằng nhỏ bỗng thấy run run, vừa rồi Hà đã đưa cho nó một gói đường nho nhỏ, bảo phải bỏ vô ly Hai Cảnh Sát. Nàng nói đây chỉ là đưừng thường thôi, nhưng nàng có làm bùa chú trong đó để dụ Hai Cảnh Sát đừng làm khó dề sòng bầu cua; tuy vậy, tự nhiên nó cũng thấy hồi hộp lạ thường. Không hiểu vì sợ cái gói đường này gây tai họa hay sợ lời hăm của Hà. Nó nhớ lại nàng nói: “Síu à, mày cứbỏ gói đường :này vô ly cà phê của nó đi, chuyện này chỉ có mày và tao biết, dù có xẩy ra chuyện gì cũng vô hại, bù lại tao sẽ tha cho mày tất cả số tiền mày thiếu sòng bài, bộn bạc đó chứ không phải ít đâu, mày có ăn cắp tiền ông già mày cả năm cũng không đủ trả tụi tao đâu. Còn như màỳ cưỡng lời tao, mày phải trả số tiền đó ngay nội ngày hôm nay, nếu không tao sẽ đòi ông già mày và mày cũng khó sống ở cái xóm này lắm.

Biết chắc không có thể nào từ chối được, Síu đã nhận gói đường, bây giờHai Cảnh Sát ngồi kia, Hà ngồi đó, nàng lại vừa ra dấu cho Síu nữa thì làm sao còn do dự được. Vừa pha cà phê, Síu vừa nhìn chừng mọi người, thừa lúc không ai để ý, Síu đổ hết gói đường vô một ly cà phê, bưng ra cho Hai Cảnh Sát. Síu đặt ly cà phê có pha đường của Hà trước mặt Hai Cảnh Sát, còn ly cà phê kia cho Hai Què. Tim Síu lúc này đập loạn xạ, trời không nóng mà mồ hôi đổ tháo ra lúc nào không hay. Síu vội vàng rảo bước trởvề quầy hàng ngay, vừa lúc ấy Hà cũng đưa tay ngoắc nó, Síu do dự nhưng cũng phải chạy tới bàn nàng, Hà nói nho nhỏ:
– Mày làm liền một ly cà phê sữa hột gà nữa y như ly của thằng Hai Cảnh Sát, để sắn đó cho tao, rồi đổ một nửa đi khi nào thấy Thằng Hai Cảnh Sát đi khỏi, lừa lúc con nhỏ bồ nó không để ý, đem đổi ly đó lấy ly của nó, đem vô bếp đổ xuống cống ngay, rồi rửa ly cho thật sạch, như vậy là mày đã thủ tiêu được tang chứng. Nếu mày làm không xong tao e cả mày lẫn tao cùng khó sống ở cái xóm này đó.
Nghe Hà nói, chân tay Síu rụng rời, nó lắp bắp hỏi không ra tiếng.
– Trời ơi, chị…chị bỏ cái..cái gì trong gói đường đó.
Hà gằn giọng:
– Mày có đi làm ngay những gì tao nói không, hay là đợi lính nó tới đây còng đầu mày lại rồi mới hối hận không kịp.

Síu sợ xanh mặt, lật đật chạy về quầy hàng pha vội một ly cà phê sữa hột gà nhưlúc nãy làm cho Hai Cảnh Sát, nó quậylên rồi đổ đimột nửangay, maymà bốnó vừa ra ngoài, nếu không ông ta thấy nó làm chuyện kỳ cục này cũng khó mà giải thích. Síu nhìn vội về phía bàn Hai Cảnh Sát, nó tính chạy đại ra đó bảo Hai Cảnh Sát đừng uống ly đó nhưng chân nó nhấc lên không nổi, miệng lưỡi khô đắng. Ngay lúc ấy Hai Cảnh Sát đứng dậy ra khỏi tiệm một cách vội vã còn Hai Què vẫn ngồi đó nhâm nhi ly cà phê. Ruột gan Síu nóng như lửa đốt, Síu nhìn khuôn mặt Hai Cảnh Sát lúc đó biết chắc là gói đường của Hà trao cho nó đổ vô ly cà phê của Hai Cảnh sát phải có một thứ gì ghê gớm lắm, Síu muốn chạy ào ra đổi ngay ly cà phê đó đem đổ đi như lời Hà nói lúc nãy, ngặt nỗi Hài Què vẫn ngồi đó làm sao mà đánh tráo được. Nămphút, rồi mười phút trôi qua, chân tay Síu run lẩy bẩy, mồ hôi càng tháo ra thật nhiều.

Lúc đó Hai Què cũng nhấp nha, nhấp nhổm, nàng đã uống hết ly cà phê từ lâu, Síu thấy hình như nàng muốn lấy ly cà phê của Hai Cảnh Sát uống nên hoảng hôn, không còn suy nghĩ gì nữa, Síu lật đật mang ly cà phê vừa pha chạy lại. Hà ngồi ở góc tiệm nhòm chừng, tim nàng cũng đập loạn đả, gói đường Hà trao cho thằng Síu có pha bột Ngải Ma Lai trong đó, giờ này chắc chắn Hai Cảnh Sát chết rồi, nàng đã dự đoán lúc Ngải mới ngấm, Hai Cảnh Sát sẽ đau bụng và thế nào anh chàng cũng phải chạy đi tìm nhà cầu nhưng không biết có kịp tới đó không hay chết ngay dọc đường. Tâm thần Hà cũng bấn loạn, đây là lần đâu tiên nàng dùng Ngải giết ngưừi, thứ ngải độc địa nhất trong vườn thầy Tư. Hà đang ngồi nhấp nhổn chừ kết quả, bỗng thấy Hai Què với ly cà phê của Hai Cảnh Sát định uống và thằng Síu chạy ù ra bàn nó, nàng hoảng hồn vì biết nó định làm gì rồi, nếu nó cản Hai Què uống ly cà phê đó là bể chuyện. Nàng vội vàng đứng dậy thực nhanh, chạy tới bàn Hai Què trước, vừa lúc Hai Què bưng ly cà phê lên, cả Hà và Síu cùng tới một lượt, Hà thấy nó vừa định la lên, nàng nhìn thấy cặp nạng của Hai Què để trước mặt, tiện chân đá thực mạnh, cặp nạng văng ra xa và Hà làm bộ té chúi vô bàn Hai Què, Hai Què buông vội ly cà phê xuống, đỡ Hà khỏi té vô mình, Síu đứng cạnh đó nhanh tay đổi ly cà phê đem vô trong bếp ngay. Hà mừng rỡ, biết Síu đã đổi được ly cà phê có Ngải Ma Lai rồi, nàng làm bộ nhăn nhó, vịm tay vô vai Hai Què, rên rỉ:
– Trời oi… trời ơi, chết cái chân tôi rồi.
Hai Què vừa định mở miệng xin lỗi, bỗng có nhiều tiếng la thất thanh từ trong xóm vang lại, mọi người ùn ùn kéo nhau vô phía trong, nàng nghe loáng thoáng cái gì người chết, người chết. Linh tính cho nàng hay có chuyện chẳng lành cho Hai Cảnh Sát rồi, nàng luynh quýnh lết xuống đất với cặp nạng, hớt hải hỏi một người đàn bà vừa từ trong xóm đi ra:
– Chị ơi chị chuyệngì đó hả chị.
Người đàn bà nhln nàng ái ngại, trả lời:
– Thầy Hai Cảnh Sát ngồi uống cà phê với chị lúc nãy té xuống sông chết rồi, không hiểu tại sao nhà cầu chắc như vậy mà thầy ấy làm gẫy cả tấm vách sau rồi lọt xuống nước được.

Hai Què tá hoả, nàng nhìn ly ca phê chừng chừng, nhớ lại lời Hai Cảnh Sát trước khi đứng dậy: uKhông lý ly cà phê này có thuốc độc hay sao mà anh uống vô đau bụng quá trời”. Lúc ấy nàng chỉ cười hì hì cho là Hai Cảnh Sát nói chơi, bây giờ chàng chết rồi, chắc chắn phải có nguyên do. Chỉ ít phút sau, xe chữa lửa và cảnh sát ào ạt kéo tới.

Hình như mọi người cho Cảnh Sát hay Hai Cảnh Sát vừa ngồi với Hai Què nên nàng được mời về bóp ngay. Hai Què không quên nói với người cảnh sát đem ly cà phê của Hai Cảnh Sát uống dở về bóp, đồng thời mời luôn chú Ba bán hủ tíu về bóp luôn. Thằng Síu mặt mày tái ngắt, nhìn theo bố nó lên xe cây. Cái xác của Hai Cảnh Sát cũng được vớt lên, chở đi nhà xác, lúc hai người lính cứu hoả khênh xác Hai Cảnh Sát qua chỗ Hà, nàng nhìn thấy miệng anh chàng méo xẹo, mặt xanhlè, mắt trợn ngược, thật rùng rợn. Lúc ấy thầy Tư và San cũng vừa được đám học trò cho hay có người chết đuối một cách lạ kỳ nên kéo nhau ra coi.
Khi nhìn thấy mặt Hai Cảnh Sát, không hẹn mà cả hai cùng kêu lên nho nhỏ:
– Ngải Ma Lai.
Thầy Tư sau khi kêu lên, hình như sợ có ai nghe tiếng, vội vàng nắm tay San dựt nhè nhẹ, lôi ra khỏi đám đông, ông thì thầm:
– Không biết ai xài Ngải Ma Lai hại thàng này, trong xómnày ngoài tụi mìnhcòn ai vào đâynữa. Trongvõ đường chỉ có tôi và thầy biết xử dụng cái thứ độc địa này, mà cả hai đứa còn ngồi đây thì nhất định phải có một đứa nào khác hại thằng đó. Cái giốngnày nuốtvô là chết nhấp nháy hà.
– Thưa thầy, thấy mặt nạn nhân tụi mình đoán như vậy nhưng có thể nó chết vì thứ khác không?
– Không, không thế nào lầm được, không phải tui chỉ nhìn mặt thằng đó không đâu, thầy có để ý mùi tanh nồng Phát ra từ xác chết nó không, đó mới là điều quan trọng.

San chợt nhớ ra, khi xác chết khênh tới đâu, mọi người đềubịt mũi, chính chàngcũng ngửi thấy mùi hôi thối, tanh ngòm, bây giờ thầy Tư nói mới để ý.
San hỏi:
– Theo như thầy chỉ cho con thì mùi hôi thối này là phân của nạn nhân tiết ra chứ không phải da thịt nó thối như xác chết để lâu ngày. Nhưng mà thằng này chết lại bị té xuống sông, vậy mà mùi hôi thối vẫn còn.
– Thầy không thấy là quần áo nó còn nguyên, như vậy dù có té xuống sông nhưng phân vẫn còn dính trong quần. Theo tôi đoán nó nuốt phải Ngải Ma Lai! Đau bụng vội chạy đi cầu nhưng vừa chui được vô nhà cầu Ngải Ma La đã bứt ruột nó rồi, bởi vậy mới té xuống nước. Thôi, chúng mình đi về coi lại mấy cây Ngải Ma Lai xem có bị ai ăn cấp không. Cả hai lần lủi trở lại Võ Đường, không ai nói với ai một lời nào nữa, mỗi người đều có một ý nghĩ khác nhau trong đầu Khi vô tới sân nhà, không ai bảo ai, cả hai cùng ngồi xuống cạnh những luống Ngải Ma Lai xem xét thực kỹ, bỗng thầy Tư chỉ một khoảng tróng, giọng ông lạc đi.
– Có đứa nào ăn cắp Ngải thực rồi, thầy San coi này, nó nhổ cả một khoảng lớn chứkhông ít, chỗ lấp đất lại này coi bộ không lâu đâu. Với bây nhiêu, nó có thể giết cả trăm người chứ không chơi.
– Không lý học trò mình lại có đứa nào biết cách xử dụng loại ngải này chứ. Ngoài con, thầy nhớ xem có chỉ cho ai nữa không?
Thầy Tư trợn mắt, gằn giọng,
– Mồ tổ tui cũng không dám dậy cái thứnày ẩu tả như vậy trong môn phái mình, tui nghĩ nhiều lấm là vài ba người biết mà thôi, nhưng phải là cỡ thầy Mười hay thầy Ba Cơ mới biết chứ không phải là đám học trò được đâu. Thầy có nghĩ là đệ tử mình lên thầy Mười học lóm được hay không?
– Cái gì tui tin, chứ vụ Ngải Ma Lai thầy Mười không dám cho ai hay đâu, vì thứ này tụi nhỏ biết được mà có ý phản thầy thì ông ấy cũng khó sống lắm, dù cho có cách ngừa đó, nhưng nó vật mmh nhanh quá cũng không đủ thì giờ đi lấy thuốc giải đâu. Tui biết thầy Mười kỵ ba cái vụ này nhất.
– Như vậy thì lạ thực, cứ như anh trạng này phải là một ngươi trong đám đệ tử mmh ra tay, nhưng mà ai có bản lãnh này chứ, thầy có nghi ai không?
– Bây giờ thì chưa, nhưng nhất định phải tìm cho ra mới được.
– Thầy nghĩ là nó sẽ tới ăn cắp nữa à?
– Nếu nó lấy được một ìân, nó sẽ tới lấy nữa, lúc ấy mình sẽ biết thôi.
San lác đầu.
– Con không nghĩ như vậy đâu.
Tại sao?
– Nếu đứa nào đó biết cách dùng loại này, nó cũng phải biết thứ này rất dễ trồng, thầy biết nó chỉ nhổ một cây thôi, trồng trong ba tháng là có cả vườn rồi, cái thứ này nó mọc nhanh như cỏ ấy mà.

Thầy Tư ngẩn ngơ, ông thấy San nói đúng, như vậy là tai họa đã tới rồi. Những khuôn mặt đệ tử mà ông nghi ngờ chợt thoáng qua đầu ông. Mây đen từ đâu kéo tới thực nhanh, mùa này trời vẫn nổi giông bão bất thường, bầu trời thấp hẳn xuống. San đứng dậy bảo thầy Tư
– Thôi vô trong nhà đi thầy, mưa sáp kéo tới bây giờ đó thầy ơi.

Thầy Tư uể oải đứng dậy, trông ông khổ não vô cùng, người ông bần thần như mất hồn, San biết tâm trạng ông lúc này hưn ai hết, chàng cũng không vui gì hơn ồng, vừa rồi bắt được con Bạch Xà, đem về tưởng luyện được thành Bạch Xà Ma, ai ngờ về tới nhà đã thấy nó chết rồi. Có lẽ là lỗi của chàng cho nó ăn nhiều Ngải Rắn quá, làm sao con Bạch Xà đó chịu nổi. Tuy nhiên, nếu không làm thế cũng chẳng có cách nào đem về được, vì để nó sống, sức vùng vẫy của nó có voi cũng không kềm nổi chứnói gì sức người.

Không khéo chính chàng phải bỏ mạng dọc đườg không chừng, nhấtlà cái giốnglinh khôn này thấy chàng giết chết người bạn đời của nó mà nổi điên lên, thử hỏi còn cách gì kiềm chế được nữa chứ.

Cuối cùng San cũng đành tự an ủi mình như là số trời định mà thôi, tuy nhiên, chàng đã lấy được hai hòn ngọc trong đầu hai con Bạch Xà đó cũng là một bảo vật quí báu vô ngần, hơn nữa, chàng lại còn hai bộ xương sống của nó để luyện phép cũngkhông phải ai cũng có. Với hai thứ bửu bối này, chàng nhìn khắp môn phái cũngđã thấy hơn nhiều người rồi.

Trên bàn thờ khói hương nghi ngút, vậy mà thầy Tư vẫn lấy một bó nhang đốt lên cắm mỗi nơi một cây. San đề ý ông cấm trên bàn ông Tà năm cây, thay vì ngày thường mỗi lần đốt nhang nhưvây chỉ cắm ở đó một cây thôi. Đốt nhangxong, thầy Tưngồí xuống đất xết bằng tọa thiền như bất động, nhưng chỉ một lúc sau, thân hình ông hơi lắc lư, đảo vòngvòng. Trạng thái này thật lạ, từ trước tới giờ chưa bao giờ San thấy thầy Tư làm như vậy, Chàng tò mò tới trước bàn thừ đốt một cây nhang, cắm trên bàn Phật Tổ rồi cũng ngồi xuống đất tọa thiền, nhưng không phải chàng định tâm tọa thiền mà chi ngồi gần thầy Tưxem ông làm gì.

Hơi thở thầy Tư bất đầu mau hơn và tự nhiên nước mắt ông trào ra, rơi lả chả. Hai vai rung rung hlnh như ông súc động cực độ. Miệng ông mấp máy nhưng San không nghe được tiếng gì, chàng vội vã định thần, nhầm mất lại tập chung hết tinh thần vào câu chú, hai tay để lên bắt ấn định tâm, chỉ một lúc sau, San đã nghe được tiếng thì thầm của thầy Tư trong hơi thở yếu ớt, âm thanh vi vu như gió thoảng. Mồ hôi San bắt đầu vã ra, chàng linh cảm như tai họa sáp ập xuống trong môn phái này. Mây, gió, trăng, sao, sấm, chớt xoắn lại, nổ tung ra trong tâm tướng San. Chàng kêu cô Hai Thu về,cục thịt u lên trong nách chàng hơi nóng lên, hmh ảnh cô Hai Thu run rẩy hiện ngay ra bên cạnh chàng.
San hỏi nho nhỏ:
– Em có biết chuyện gì đang xẩy ra cho anh không?
Tiếng nàng thoảng thoảng trong gió, thì thào:
– Anh ơi, thiên cơ bất khả lậu, tha cho em, giờ này không thể ở đây lâu được, hẹn anh tới tối nhé.
San gật đầu, đọc thần chú cho nàng thăng thật nhanh, chàng ngửa mặtlên trần nhà thở dài. Bỗng thầy Tưmở mắt hỏi nho nhỏ:
– Ai đó thầy San.
San không dám dấú nói thực:
– Convừa thỉnh con Thiên Linh Ma Nữ của thầy Mười về
Thầy Tư từ từ quay lại nhìn chàng ngạc nhiên.
– Con Thiên Linh Ma Nữ đó dám xuất hiện ban ngày, trước bàn thờ này hay sao?
San gật đầu:
– Sự thực thì không, nhưng con thỉnh gấp nên nàng phải hiện hình thôi, tuy nhiên cũng không dám ở lâu, nàng trở về cõi âm rồi.
– Nó có cho thầy hay gì không?
– Nàng bảo thiên cơ bất khả lậu.
– Ý trời, ý trời thôi.
Ngưng một lát, ông ngập ngừng nói:
– Thầy San à, tôi có năm đứa con, vợ tôi bà ấy quê mùa dốt nát, không nuôi nổi tụi đó đâu. Hai đứa con gái thì vô dụng, thằng út còn nhỏ quá. Duy chỉ có hai thàng lớn có thể cáng đáng gia đình này được, nhưng không có ai đỡ đầu chúng nó cũng không sống nổi một mìnhđâu, tôi muốn thầy nhận hai thàng đó làm đệ tử có được không?
San rùng mình, chàng nghe thầy Tư gửi gấm con cái cho chàng nhưlời người chăng trối. Chàng hấp tấp hỏi:
– Tại sao bỗng nhiên thầy lại nói vậy?
Thiên cơ bất khả lậu thôi, âu cũng là ý trời.
– Thầy biết được sao không cho con hay.
– Hồi đó Sư ông cho tui hay, sẽ có học trò làm phản và tui không sống được lâu, không biết có phải là lúc này hay không, tui chỉ đoán chừng thôi. Tuy nhiên cẩn thận vẫn hơn, nếu ông Tổ nuốn tui sống lâu hơn nữa, tôi nghĩ chưa có ai dám phản tôi đâu, nhưng nay đã có kẻ làm phản, ắt số tui đã tận rồi.
– Thầy đừng nghĩ thế, theo con chưa đến nỗi nào đâu.
Đệ tử mình ngoài phép thuật ra, con cũng có thể kiềm chế họ bằng luật pháp, hay ngay cả luật rừng mmh cũng chẳng thua ai. Con chưa thấy ai trong môn phái này có thể lấn lướt được mình mà.
– Tui cũng nghĩ như thầy, rững vì thế mà từ trước tới nay tui cố rèn luyện thầy như một vị hộ pháp của môn phái. Phải thú thực, tui mang ơn thầy rất nhiều, nếu không phải thầy là nhân viên An Ninh Quân Đội, cái võ đường này cũng khó sống lắm, nội đám thầy chú quanh vùng này thôi cũng làm mình bỏ xứ mà đi rồi. Đệ tử mình lớp trốn lính, lớp đào ngũ, chưa kể chúng mở sòng bài bất hợp pháp nữa,
đó là những điều mình biết, còn những chuyện chúng làm mình không hay còn tới đâu nữa. Hôm nay tui có linh cảm tới này về với Phật Tổ rồi. Thầy đừng cãi tui, tối nay xin thầy xuất sư liền cho hai thằng nhỏ đi, chỉ có như vậy tui mới yên tâm được.

Vừa nói xong thầy Tư ho lên sù sụ, mới đây mà trông ông khác hẳn rồi, người ông rút lại, co ro, thật yếu đuối. San biết giờ này không nên có ý kiến gì ngoài việc nghe lệnh ông, chàng hỏi:
– Thưa thầy, nhưvậy bây giờ con phải làm sao?
Tiếng thầy Tư run run:
– Thầy đi sắm dùm tui mấy thứ làm lễ xuất sư cho tụi nó đi, tối nay cũng là ngày tốt, tuy không được như ý lắm nhưng như thế cũng được rồi. Khuya nay thầy giúp tui làm lễ xuất sư cho tụi nó. Thôi thầy đi đi.
San đứng dậy, chàng chợt nhớ tới vườn Ngải Ma Lai nên nói:
– Thưa thầy, con nghĩ trước khi làm những chuyện khác, xin thầy nhổ hết đám Ngải Ma Lai đi, vì không trước thì sau chuyện này đổ bể ra, nhân viên công lực cũng sẽ tới đây điều tra.
Thầy Tư gật đầu:
– Tui cũng đã nghĩ tới chuyện đó rồi, thầy cứ yên tâm đi.

San lui ra, chàng hấp tấp lấy xe chạy ra chợ Thị Nghè mua ít vải vàng làm khăn xuất sư cùng những của lễ cho buổi lễ chàng phải làm đêm nay. Chàng phân vân vô cùng, không hiểu trong môn phái ai có bản lãnh dùng Ngải Ma Lai. Về bùa phép, thầy Tưcó thể dậy cho các đệ tử một cách dễ dàng, nhưng về ngải nghệ, ông khó khăn vô cùng. Ngay cả dùng các loại ngải bóp trậc ông còn không dậy ai, huấn hồ những thứ dộc địa như Ngải Ma Lai ai mà học được.

San phân vân, cố tìm trong đầu xem có người nào có thể làm chuyện đó. Đi qua một tiệm bán sách, San giật mình, chợt nhớ ra những cuốn sách thầy Tư chép về phép tắc, ngải nghệ. Nếu có đứa nào cả gan ăn cắp nhũng cuốn sách đó kể nhưchúngcó thể dùng đượcrồi. Bữa hôm chàng chép lại có nói với thầy Tưnhững cuốn sách này viết như thế này rất nguy hiềm, chàng đề nghị ông viết bàng một thứ mật mã nào đó hay hơn, vì dù cho có ai ăn cắp cũng không biết cách mở mật mã mà hiểu được. Hôm ấy thầy Tư chỉ mỉm cười, ông nói nếu có ai cả gan tới đây ăn cắp sách kể như ông tới số rồi. Hôm ấy San không đám nói gì thêm nữa, nhưng ít lâu sau chàng có đem những cuốn sách chàng chép lại bằng mật mã cho ông coi, thầy Tư có vẻ hài lònglắm, ông nói: ” Thầy cẩn thận nhưvậy tui cũng mừng, nhưng tui mà viết cái kiểu này làm sao mà đọc được, tui đọc chữquốc ngữcòn khó khăn, thêm ba cái giống này vô, mai mốt dám đọc lộn nữa mới không biết phải làm sao. Từ đó trở đi San không nhắc tới vụ kinh sách nữa, nhưng trong đầu chàng vẫn ái ngại và thường hay để mắt dòm chừng các đệ tử trong môn phái.về vụ kinh sách này, nhưng làm sao chàng có thể ngờ được Tam, một anh chàng mù chữ lại đi trộm kinh sách được, hơn nữa chính Tam muốn học cái gì thầy Tư lại không cho mà phải trộm cắp chứ.

Về tới võ đường, trời cũng đã tối rồi, San chạy xe vô sân, chàng vô tình rọi đèn pha vô vườn ngải, San giật mình vì khu đất đã bị cầy sới lên rồi, không còn một cây ngải nào nữa? Tất cả cácloại ngải đều bị nhổ sạch? San muốn ứa nước mắt, phải nói đây là cả một gia tài thầy Tưvừa cho huỷ đi, muốn gầy đựng một vườn ngải như thế này cũng phải mất ít nhất hai ba năm.

Chàng vội vã chạy vô nhà, hai đứa con thầy Tư mặt mày mếu máo chạy ra nói:
– Thưa thầy, bố con bệnh rồi, ổng yếu lắm, đang nằm trong phòng, ổng đang mong gặp thầy đó.

San hơi ngạc nhiên về cách xưng hô của con thầy Tư với chàng, hàng ngày chúng cũng gọi chàng bằng thầy San nhưng xưng tui, hôm nay chúng đổi thành con, như vậy có nghĩa là thầy Tư đã cho chúng biết tối nay chàng xuất sư cho chúng nó rồi. San chỉ vườn ngải hỏi:
– Ai hủy vườn ngải đi vậy Nhiều?
– Dạ, bố con bảo làm vậy.
– Còn những cây ngải đó đâu?
– Dạ, bố con nói ném xuống sông hết rồi.

San thừ người, chàng tiếc một công trình vừa bị huỷ đi trọn vẹn, trong dó có bàn tay bồi đắp của chính mình. Chàng để những thứ sửa soạn làm lễ xuất sư cho con thầy Tư lên bàn thờ, thắp một nén nhang, cắm lên bàn thờ Tổ. Vừa lúc ấy thằng Phèn ở đâu chạy uà vô nhà, mặt mày xanh như tào lá hớt hải nói:
– Thầy San ơi, thầy San, em am thầy kháp nơi mà không thấy.
San quay lại hỏi:
– Có chuyện gì thủng thẳng nói, mày làm cái gì mà như đi ăn cướp vậy.
– Không phải đâu thầy ơi, vụ này quan trọng lắm. Chị Hà bị bắt rồi, em sợ có dính liú tới vụ thằng Hai Cảnh Sát chết quá.
– Tại sao mày biết có dính dáng tới cái chết của thằng Hai Cảnh Sát chứ?
Thằng Phèn kéo chàng ra sân nói nho nhỏ:
– Thầy ơi, đừng cho ai hay nhé, hềi chiều em biết thằngHai Cảnh Sát muốn mở một sòngbầu cua cạnh tranh với chị Hà, em cho chị ấy hay, chị ấy dặn em không được cho bất cứ ai hay, để chị ấy tính, thế rồi thằng Hai Cảnh Sát chết cấp kỳ, và chị Hà bị bắt.
– Mày thấy ai bắt nó đi?
– Dạ cảnh sát chứ còn ai nữa, em thấy cảnh sát đi với thằng con chú Ba bán hủ tiú đầu hẻm đó.
– Thằng nhỏ con chú Ba bán hủ tiú à?
– Dạ, cảnh sát còn còng nó nữa, lúc ấy em đang đứng với chị Hà chứ đâu, thấy cảnh sát dắt thằng nhỏ tới, chị Hà định chạy nhưng không kịp nữa vl thàng nhỏ chỉ chị la lên, thế là chị ấy bị còng liền.
San nghe nói xanh mặt, chân tay chàng run lẩy bẩy, như thế là rõ ràng rồi, chàng nói thật nhanh:
– Mày chạy ra chợ nhỏ nói với tất cả mấy đứa tụi mày nghe ngóng bà con trong xóm bàn tán về vụ này ra sao, được tin gì chạy về đây cho tao hay liền, còn mày phải trốn đi ngay, càng xa càng tốt, chỉ được trở về khi nghe tin con Hà đã bị ra toà lãnh án, nếu mày về sớm hơn cũng sẽ bị bắt ngay đó, tao biết sức tao không làm gì được cho tụi mày trong vụ này đâu. Thôi đi đi cưng, mày có tiền không, cầm lấy mấy trăm đi đường này.
Phèn mếu máo:
– Thầy San ơi như vậy là chết em rồi, em còn mấy ngàn để làm vốn lắc bầu cua của chị Hà đây, nhưng mà trốn đi đâu được hả thầy. Em đâu có biết ai.
San ngẫm nghĩ một lúc bảo nó:
– Thôi được rồi, mày vô đây tao viết cho một lá thư giới thiệu với thằng bạn trong Khối Kỹ Thuật Kiệt Kích Mỹ ở Long Thành, đăng lính đi, nó sẽ giúp đỡ mày, như
vậy mới ổn được, còn cái thân lính đào ngũ của mày khó trốn ở đâu được lắm. Tao sẽ lên thăm sau, cũng gần đây thôi mâ. Số tiền của con Hà cứ giử mà sài, coi như tao cho đó.
– Nhỡ thầy Tam kiếm em đòi thì sao.
– Thằng Tam không biết có giữ nổi mạng nó trong vụ này hay không, chứ nói gì tới vụ đòi hỏi cái gì, tuy nhiên có ai hỏi mày về số tiền đó, cứ nói tới hỏi tao là được rồi, mày không có nợ nần ai cái gì hết.

Nói xong San vô rìhà viết thơ giới thiệu đưa cho nó đi ngay, thằng nhỏ bật khóc ôm chầm lấy San, chàng vỗ về nó một lúc rồi nói nho nhỏ:
– Thôi di đi em, nếu trể nải không kịp đâu, tao biết thế nào con Hà cũng khai mày ra thôi, mày cũng khỏi cần ra Chợ Nhỏ làm gì nữa, để vụ ‘đó tao lo được rồi, có một điều chúng mày không biết, bố thằng Hai Cảnh Sát cũng là cảnh sát mà còn là thứ bự nữa, tụi mày giết con nó, nó không dễ gì để yên đâu.

Phèn sụt sùi, buông San ra, tới bàn thờ Tổ thắp mấy cây nhang, lậy xong, ra cửa, nó còn cố quay lại, nói:
– Xin phép thầy San em đi, thầy bảo trọng, em sẽ nghe lời thầy dặn.
San gật đầu, chàng cũng dưng dưng nước mắt.
– Thôi, mày đi đi, tao sẽ lên đó thăm mày sau.
Khi Phèn đi rồi, San vội vã vô trong gặp thầy Tư ngay, ông nắm tay chàng, nói:
Tôi đã nghe hết những gì thầy nói với thằng Phèn rồi như vậy không còn gì để nói nưa, thằng Tam âm mưu với con Hà làm vụ này chứ không còn ai.
– Nhưng thưa thầy, thầy Tam có biết vụ Ngải Ma Lai ?
– Không, tôi đâu có chỉ cho nó, nhưng bây giờ tôi biết rồi chính nó ăn cắp kinh sách đưa cho con Hà thôi, tôi cũng hơi nghi nghi từ trước vì kinh sách tôi để có thứ tự, quyển nào trước, quyển nào sau, không bạo giờ để lộn xộn, vậy mà có một lần tôi thấy kinh sách để tùm lum, không còn thứ tự gì, tôi đã để ý, nhưng lại không nghĩ là thàng Tam vì nó không biết chữ. Phải thú thực với thầy, tôi nghĩ là thầy tò mò, nhưng cũng không hại gì, vì những kinh sách ấy thầy biết hết rồi. Cũng vì vậy mà tôi bỏ qua luôn. Bây giờ thầy bảo thằng Nhiềuphụ với thầy ra nâng tượng Phật Tổ lên, ở dưới đó có một cái học nhỏ, có cái hộp, đem vô đây cho tôi.

San ra bàn thừ bảo thằng Nhiều phụ với chàng nâng tượng Phật Tổ lên, quả có một cái học nhỏ dưới đó, chàng thò tay vô lấy chiếc hộp như lời thầy Tư dặn. Thì ra thầy Tư còn giấu những thứ quan trọng ở đây chứ không phải chỉ có mấy cuốn kinh ở trong ngăn tủ dưới bàn thờ. Chàng đem vô trao cho thầy Tư, ông run run mở chiếc hộp bảo chàng:
– Thầy lấy cái khăn choàng này ra, mặc vô cho tôi coi.
San nghe lời thầy Tưlấy chiếc khãn lớn đã ngả mầu vàng thật lợt, cũ kỹ, choàng qua vai. Chàng biết ngay đây là chiếc khăn xuất sư của ai đó thực lâu rồi, nhưng những chữ bùa trên đó coi thực lạ mắt, cũng có một số chữ chàng biết, còn nhiều chữ khác rất lạ. San buột miệng hỏi:
– Khăn này của ai vậy hả thầy?
Đây không phải là khăn xuất sư, mà là Y Lệnh Chưởng Môn của môn phái mình. Thầy sẽ là Chưởng Môn đời thứ 18 nghe rõ chưa. Quỳ xuống đi.
San bàng hoàng, chàng run lẩy bẩy, nói:
– Trừi ơi, thầy nói cái gl, con là Chưởng Môn đời thứ 18 con..con…
Thầy Tư ngắt lời San:
– Tui nói thầy quỳ xuống sao còn lôi thôi cái gì nữa.

San líu díu quỳ ngay xuống bên cạch giừơng, thầy Tư húng hắng ho rồi bảo thằng Nhiều:
– Nhiều, mày đỡ tao ngồi dậy coi.
Nhiều chạylại ngay, nó đỡ thầy Tưngồi dậy ngayngắn, ông bỏ haichân xuống đất, ngồi trên giừơng đối mặt với San, ông nói:
– Mày kiếm thằng em mày về đây, đem tất cả những thứ thầy San vừa mua về vô trong này.
– Đây là bí mật của môn phái, thầy phải nhớ lấyi chức Chưởng Môn khôngbao giờ được tiết lộ cho ai biết, nay tui truyền cho thầy, nhiệm vụ này nặng lấm, tui đã nhìn tất cả đám đệ tử của mọi người trong môn phái, không ai qua được thầy đâu, bởi vậy mới có ngày hôm nay.

Nói xong, ông không đựi cho San mở miệng, lấy trong hộp ra một chiếc nanh heo thực lứn, chàng chưa bao giờ thấy chiếc nanh heo nào lớn như cái nanh heo này, thầy Tư cầm bằng cả hai tay, nâng lên trước mặt San, nói:
– Thầy nhìn cho kỹ, trên chiếc nanh heo này có khắc 3 điều luật người Chưởng Môn phải tuân theo bằng chử Nôm ngày xưa, những điều này đã được dịch ra chữ quốc ngữ mình ở trong cuốn sách nhỏ trong cái hộp này, thầy phải học thuộc lòng mà tuân theo. Trong cuốn sách cũng có rất nhiều cáchluyện phép và bửu bối bí truyền của môn phái, chỉ người ChưởngMôn mới có quyền luyện, tuyệt đối không được dậy bất cứngười thứhai nào, dù cho là con cái cũng không được phép dậy. thầy nhớ chưa.
– Dạ, con nhớ rồi.
Thầy Tư nhắm mắt lại, nâng chiếc nanh heo lên cao, khan:
– Xin 36 vị Phật Tổ chứng giám, con là Chưởng Môn Lâm Kinh Thần.Võ đời thứ 17, nay xin truyền chức Chưởng Môn cho thầy San.
Thầy Tư khấn xong, từ từ mở mắt ra, nhln San chừng
chừng, ông nói thật chậm: .
– Hạ Sư San, tiếp nhận chức Chưởng Môn đời thứ 18.
San lật đật đưa hai tay đỡ chiếc nanh heo từ tay thầy Tư, trong khi thầy Tư chấp tay lại xá chàng một lậy. San hoảng hồn nâng thầy Tư dậy, la lên:
– Thầy làm cái gì vậy.
Thầy Tư mỉm cười.
– Đó là tục lệ tui không sá thầy không được. Bây giờ thầy ra bàn thờ Tổ thắp mỗi chỗ ba cây nhang tạ ơn, rồi cất tất cả những thứ này đi. Nhớ những điều tui vừa dặn. Sau khi mọi chuyện xong xuôi rồi, ráng luyện cho hết những gì ghi trong sách, phải thú thực với thầy, vì tui không biết chữ nhiều, nên đã không luyện được bao nhiêu trong sách đó đâu, khi Sự Phụ truyền chức cho túi cũng biết điều này, nhưng ngài nói cứ cố gắng được bao nhiêu hay bao nhiêu, miễm là giữ bí mật được theo như Môn qui là được rồi Mai này thấy ai có khả năng truyền lại là được.

Bỗng San nghĩ tới lời di huấn của Sư Tổ, chàng hỏi:
– Thưa thầy, nhưvậy lừi di huấn của SưTổ ở nhà thầy Mười là làm sao?
– Sư Ông, Sư Phụ đều là Chưởng Môn thời đó, cứ người nọ nọ truyền cho người kia, tới thời SưPhụ tui, ngài mất sớm nên truyền lại cho tôi. Cũng vì vậy mà khi Sư Tổ mất đi, ngài chỉ để lại một di huấn răn dậy thầy Mười mà ông ta khôngbiết, cứtưởng mmh được chọnlàm Chưởng Môn, sự thực thì thầy Mười đâu có biết ai là Chưởng Mônđâu. Hôm đó tui nghe thầy Mười xuống núi khi Sư Tổ chết, lại được người nhà thầy Mười nói có di huấn cho thầy Mười làm Chưởng Môn, nên cũng mang ít lễ vật tới, nhưng thực sự tui cũng đoán được phần nào không bao giờ Sư Tổ làm thế, vì chính SưTổ cũng không phải là Chưởng Môn, nếu hôm đó ngài có chọn thầy Mười làm Chưởng Môn thì bây giờ mình lại có thêm một môn phái mới nữa, chứ không phải là Lâm Kinh Thần Võ rồi. Bây giờ thầy có thể hiểu được tại sao tui dậy các thầy khác hẳn với các thầy khác trong môn phái: Đó chính vì tui theo chương trình đào tạo đệ tử theo cuốn sách của Sư Phụ để lại.

Nói tới đây thầy Tưcó vẻ mệt lấm rồi, ông nằm xuống bảo San.
– Bây giờ tui làm song bổn phận mình rồi, chỉ có điều không biết thàng Tam lấy đưực bao nhiêu kinh sách cho con Hà, thầy có cách nào lấy lại được không?
San gật đầu.

Thầy cứ yên tâm, con tới nhà con Hà lục một hồi là ra ngay.
Thầy Tư có vẻ mừng lấm, ông bảo San:
– Nếu nhưvậy thầy đi ngay đi.

San đi ngay, chàng tới nhà Hà dùng chla khóa giả mở cửa, chàng không phải mất nhiều công đã am được ngay tập sách Hà chụp lại bằng hình đem về cho thầy Tư, ông mừng muốn rớt nước mắt bảo San:
– Bây giờ tui mới yên tâm được, hèn gì hồi này con Hà làm cái gì cũng hơn các đệ tử khác, thì ra nó có bây nhiêu kinh sách, thử hỏi ai hơn được nó nữa.
Vừa lúc đó hai đứa con thầy Tư về, ông chỉ chúng nó bảo San:
– Bây giờ xin thầy xuất sư cho cả hai đứa đi, mai mốt này tui chỉ còn trông cậy nơi thầy lo cho chúng nó thôi, dù thế nào đi chăng nữa, khi chúng thâu nhận đệ tử, thầy cũngphải bắt chúngdậy theo đúngmôn qui nhé. Thôi thầy làm việc đi, tui mệt quá rồi, nằm nghỉ một chút.

Ngoài trời lại bắt đầu mưa thật lớn, những hạt mưa rơi trên mái tôn nghe rào rào. Trước bàn thờ Tổ, hai đứa con thầy Tư quì gối nhận lễ bán sư. Mồ hôi San ra ướt hết áo ngoài, hôm nay chàng không mang theoY Sưcủa mình nên lấy đại Y Lệnh Chưthlg Môn choàng qua vai làm lễ xuất sư cho hai đứa con thầy Tư. khi chàng niệm chú vẽ bùa, tự nhiên San thấy chiếc Y Lệnh Chưởng Môn nhưnặng ngàn cân làm chàng tháo mồ hôi, vất vả lắm mới hoàn tất buổi lễ Chàng vừa định bước vô phòng thầy Tư, bỗng có người xô cửa vô nhà vội vã, San nhận ra ngay một học trò của thầy Mười, gặp San, anh ta mừng rỡ, nói ngay:
– Thầy San, con lên đây tìm thầy.
San thầm nghĩ không biết có chuyện gì nữa đây, linh tính cho chàng hay điềm không lành. Có gì không anh.
Anh ta ngập ngừng một lúc rồi rụt rè nói: .
– Con lên đây cho thầy hay, thầy Hoa bị một chiếc xe đò dụng chết hồi trưa nay rồi, thầy ấy không kịp trăn trối điều gì cả. Thầy Mười nói mừi thầy xuống tẩm liệm dùm.

Đầu óc San quay cuồng, chànglảo đảo muốn té; vịm tay vô thành ghế, chàng muốnlịm người di. Hình ảnh Hoa yếu ớt trong lòng chàng hiện ra thực rõ. Hai hàng nước mắt chàng tự nhiên trào ra nhạt nhoà, chàng nghẹn ngào, hỏi:
– Tại sao lại tới nỗi đó.
Anh học. trò thầy Mười nhanh nhẩu trả lời: .
– Thưa thầy, trưa nay thầy Mười có một thân chủ tới xinếm căn nhà,lúchọ ravề, thầyMười mới phát giácngười chồng ăn cắp một mớ ngải ngoài vườn. ông tức giận cùng thầy Hoa đuổi theo, không biết lụp chụp thế nào, khi băng qua đường, chiếc xe đò từđâu chạy lại dụng phải thầy Hoa chết liền tại chỗ.
– Thế thầy Mt’ời có sao không?
– Dạ, thầy Mười rũng bị té, nhưng nghe nói thầy Hoa xô thầy ấy vô trong nên chỉ bị thương chút đỉnh thôi. Thầy Mười nói thầy Hoa chết thế cho thầy ấy, nênbuồn rầu lắm. Thưa thầy con phải về ngay, nếu không thầy Mười quở, vì ở dưới đó bây giờ lộn sộn lắm.
San gật đầu:
– Thôi anh về đi, xin cám ơn anh cho hay tin, tôi sẽ xuống dưới đó iiền bây giờ.
Anh học trò thầy Mười đi rồi, chàngvô phòng thấy thầy Tư nằm, hơi thở thật yếu ớt, chàng bảo ông:
– Thưa thầy, con đưa thầy vô nhà thương nhé, hình như thầy bị bệnh nặng rồi.
– Không được, không được đâu. Tui không muốn chết trong nhà thương đâu, hãy để cho tui nằm đây đi thầy San ơi Tui biết mà.
– Thầy đừng nói gở mà, nghe con đi nhà thương đi.
Mặt mũi thầy Tư nhăn nhó:
– Tui đã nói không được là không được mà, không lý bây giờ thầy không nghe lời tui nữa sao. Tui đã nghe học trò thầy Mười báo tin rồi, thầy đi ngay đi, tui nghỉ một chút là khoẻ thôi.
Nghe thầy Tư nói vậy, San đành từ giã ông:
– Nếu vậy xin thầy nghỉ cho khoẻ, con phải đi ngay xuống thầy Mười,vuốt mắt cho thầy Hoa cho trọn tình trọn nghĩa. Con sẽ về ngay.

Thầy Tư gật đầu có vẻ hài lòng lắm, ông cố ưủm cười, đưa tay nắm tay chàng bóp mạnh. San thấy ông vẫn còn sức nên cũng yên tâm, chàng quay qua nói với đứa con trai lớn của ông:
– Thầy Nhiều, tôi phải đi một chút, nhưng thầy ở nhà không được đi đâu nghe, nếu có gì phải đưa ổng đi nhà thương ngay nhe, nhớ chưa.

Thằng nhỏ nghe San nói chỉ biết vâng vâng , dạ dạ. Trong lòng San rối như tơ vò, chàng cúi chào từ giã thầy Tư, trởvề nhà cất đồ đạc rồi xuống Cầu Bình Lợi ngay. Trời mưa như thác đổ, San nằm rạp mình trên xe Honda phóng ào ào chàng không để ý những gì xẩy ra chung quanh nữa, đầu óc chàng quay cuồng với bao nhiêu việc xẩy ra rồn rập từ chiều tới giờ. Chẳng bao lâu San đã tới nhà thầy Mười, trong ngoài đông nghẹt, mọi người thấy San tới dạt ra hai bên cho chàng vô. San thấy Hoa nằm đó nhưngười ngủ, có lẽ mọi người đã tắm rửa sạch sẽ cho nàng rồi. Chàng tới bên giường, gục đầu vô mình người yêu nức nở. Hình như chàng nghe thấy nhiều tiếng khóc khác. Không biết San quì đó bao lâu, khi thầy Mười kéo chàng dậy, người ta đã mang quan tài tới sẵn sàng tẩm liệm. Thầy Mười nghẹn ngào bảo San:
– Thôi, thầy đừng buồn nữa, số trời thôi. Dù sao tui vẫn coi thầy như người trong nhà rồi. Thầy Hoa chết đi là lỗi ở tui một phần lớn, tui..tui…

Nói tới đây thầy Mười nghẹnlời, ông ômlấy San không nói thêm được lời nào nữa. Một người trong nhà quàng xin phép thầy Mười cho tẩmliệm, thầy Mười buông San ra bảo chàng:
– Bây giờ thầy vuốt mắt cho thầy Hoa đi, từ hồi thầy ấy chết tới giờ, không ai làm cho thầy ấy nhắm mắt được. San để ý nhìn lại, quả nhiên mắt Hoa tuy nhắm mà còn mở hi hí như cố nhìn lại cuộc đời này. Chàng ngồi sát bên nàng, hai tay bưng lấy khuôn mặt lạnh ngắt của nàng, thì thầm:
– Hoa ơi, em ngủ đi, ngủ đi giấc ngủ ngàn thu êm ả để cho mọi người an tâm, anh vẫn yêu em, yêu em trên tất cả tình yêu trên đời này. Dù em có xa anh, nhưng tình yêu vẫn còn đây, kiếp sau thế nào chúng mlnh cũng gặp lại.

San vừa dứt lời, mọi người ngạc nhiên vì mắt nàng từ từ nhắm lại, khuôn mặt rạng rỡ như mỉm cười thoả mãn, thấy vậy, ruột gan San càng đau như dao cắt, chàng biết nàng yêu chàng tha thiết, tình yêu của người con gái mới lớn đầy mộng đẹp.

San móc trong túi ra hai viên ngọc Bạch Xà, ánh sáng của ngọc làm mọi người lóa mắt, chàng để nhẹ lên môi Hoa rồi đút cả hai viên ngọc vô miệng nàng. Khuôn mặt Hoa tự nhiên hồng lên như có sinh khí, vẻ đẹp huyền ảo làm San ngây ngất, chàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng rồi từ từ đứng dậy.

Mọi người còn đang ngạc nhiêrỉ, bỗng San chụm tay lại bắt ấn, niệm chú, miệng chàng phát ra những âm thanh thật lạ tai, chàng chỉ tay vô mặt nàng quát lớn:
– Mau!
Gió bên ngoài bỗng nổi lên như cuồng vũ, đèn nến trong nhà rung rinh, qưần áo Hoa bay phất phới trông như nàng muốn ngồi dậy. Thầy Mười hoảngkinh, nhìn San trân chối. Ông không ngừ San lại biết phép chiêu hồn này, như thế có nghĩa là Hoa không chết, thân xác nàng sẽ tan rữa về lòng đất lạnh, nhưng hồn phách nàng đang trong tay San. Một lúc sau, gió ngừng thổi, đèn nến lại cháy lung linh, San nói nho nhỏ:
– Bây giờ các ông tẩm liệm cho nàng được rồi.

Nói xong, San bước ra vườn ngay, nước mắt chàng nhạt nhoà chàng không muốn nhìn thấy người ta khiêng người yêu chàng bỏ vô quan tài. Mọi người lúc đầu còn chú ý tới San, sau ai nấy cũng cố nhìn mặt Hoa lần cuối cùng nên khi chàng đi ravườn, không còn ai để ý tới chàng nữa. Trời vẫn còn mưa thực to, San thẫn thờ đi trong vườn cây như người mất hồn. Chàng bước tới thân cây chỗ chàngvà Hoa .
thường ngồi tâm tình, nhớ lại những nụ hôn không bao giờ muốn rứt.

Không hiểu chàng ngồi đó bao lâư, mưa cũng đã tạnh rồi hình nhưnhlêu người đã về. Trời càng khuya, gió càng lạnh, nỗi đau thấm tlưa cả hồn xác. Trăng vàng èo ọt đã lên thực cao và lú ra khỏi những đám mây đen đangvội vã bay về cuối chân trời. Thân thể San rã rượi, tâm hồn chàng tê tái Bây giờ chàng đã là Chưởng Môn một môn phái thần bí nhất trong thế kỷ này, thế nhưng San cũng đâu có đủ uy quyền vượt qua ý trời để giữ lại mạng sống của người yêu Bỗng San nhìn thấy thầy Mười trong nhà đi từ từ đi ra chỗ chàng. Tới nơi, ông ngồi xuống, nói nho nhỏ:
– Thầy San không đi ngủ à?
San lắc đầu nhe nhẹ:
– Thưa thầy, con làm sao nhắm mắt được.
Thầy Mười khuyên San, nhưng hình như ông tự an ủi chính mình.
– Kể như thầy Hoa chết như vậy cũng được mồ yên mả đẹp và mọi người thương yêu. Chúng ta đau buồn thật, nhưng cũng là ý trời thôi, cái số thầy Hoa không được thọ.
San không nói gì, chàng dựa đầu vô gốc cây nhìn lên trời, thầy Mười lại hỏi:
– Thầy Tư trên đó có mạnh không?
San chợt nhớ tới thầy Tư, chàng nói:
– Thưa thầy, thầy con yếu lắm, có lẽ chút nữa trời sáng con phải về ngay.
Thầy Mười ngạc nhiên, hỏi thực mau:
– Thầy ấy thế nào rồi?

San từ từ kể lại đâu đuôi câu chuyện làm thầy Tư ngã bệnh bất thường, tuy nhiên chàng không đả động gì tới lễ nhận chức Chưởng Môn của chàng cả. Thầy Mười nghe xong nghiến răng kèn kẹt, ông kéo San dậy, lôi vô am. San hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì, cứ theo ông đi. Vô trong am rồi, ông lôi ra một cuốn sổ nho nhỏ, bảo San:
– Tôi còn giữ tên họ và tuổi của cả thằng Tam lẫn con Hà trong này. Chúng nó xưống đây xin một mớ ngải và mấy cái khăn. Đám phản đồ này không giết không được. Vừa rồi thầy Hoa chết cũng tại vợ chồng thằng khốn nạn ăncắp đồ của tôi nênchúng tôi mớilật đật chạy theo,chúng nó cũng đền tội rồi, bây giờ tới cặp này thôi.

San chưa kịp nói gì, thầy Mười đã nắm tay chàng, nói:
– Thầy San à, bây giừ tôi đành phải hy sinh con Thiên Linh Ma Nữ, vì lúc nãy tôi đã sai tụi Thiên Linh Cái đi trị tội hai đứa kia rồi, trong vòng một trăm ngày không nhờ vả chúng làm được cái gì nữa.
San tá hoả, chàng lật đật nói: .
– Thưa thầy, chuyện đâu còn đó, cứ để thủng thẳng được mà.
Thầy Mười cười gằn:
– Đối với cái quân này không nương tay được.
Vừa nói ông vừa bắt ấn chỉ lên trời vẽ bùa, hét lớn:
– Cấp cấp như luật lệnh
San giật nẩy mình, nhưvậy là cả Hà và Tam đều bị con Thiên Linh Ma Nữ giết rồi, cánh tay chàng tê đi, cục thịt trong nách chuyển động mạnh, nóng bỏng rồi biến mất; có tiếng nói vi vu như ma kêu quỷ hờn vọng về.
– Anh San ơi vĩnh biệt.

San nhẩy lại định chụp lấy tay thầy Mười nhưng không kịp, chàng ngồi bệtxuốngđất bưngmặt khóc rưng rức. Như vậy là cô Hai Thu đã trở về lòng đất lạnh, hồn xác nàng lại tan biến trong hư vô theo định luật của trời đất. Vì khi sai
khiến nàng đi giết người, nàng cũng phải tiêu tan. Bỗng có tiếng gà gáy sáng, lúc đầu còn thưa thớt, sau hình như chúng đua nhau gáy để đánh thức mọi người dậy.
Thầy Mười kéo San đứng lên, có lẽ ông tưởng chàng thương tiếc Hà và Tam nên nói:
– Thầy còn tiếc chúng nó làm gì, tôi biết thầy và thầy Tư không bao giừ giết chúng đâu, bởi vậy tôi mới ra tay, cái thứ này không nên để’chúng sống, mai mốt chúng hại bá tánh biết đâu mà lường, lúc ấy tôi e cả thầy lẫn thầy Tư cũng không gánh hết tội ác chúng gây lên đâu.
San dạ một tiếng nho nhỏ, chàng nói với thầy Mười:
– Có lẽ thầy cho con lên thăm thầy Hoa một chút rồi phải về lo cho thầy Tư ngay.
– Phải đó, mình phải lo cho người sống trước đã, nếu có bề gì ân hận không kịp đâu.
Cả hai cùng trở lại nhà trên, quan tài Hoa để ngay giữa nhà, San ôm quan tài có người yêu chàng trong đó nghẹn ngào một lúc rồi quay lại nói với thầy Mười:
– Thôi, con xin phép thầy về thăm thầy Tư một chút rồi sẽ trở lại ngay.
– Ừ thầy về đi, nhớnóivới thầy ấy tôi gửi lời hỏi thăm nhé. Bảo thầy ấy giữ gìn sức khoẻ, ma chay thầy Hoa xong, tôi lên đó thăm ngay.
– Dạ, cám ơn thầy.
San thẫn thờlấyxe Honda phóng nhanhvề Saigon. Vừa tới đầu hẻm, chàng đã gặp một đám đệ tử kéo nhau vô võ đường, chúng chặn chàng lại nói:
– Thầy San ơi, thầy Tư chết rồi.
San nghe choáng váng, tai chàng ù đi, mắt hoa lên muốn sỉu chiếc xe Honda ngả xuống đường. Đám đệ tử xúm lại đỡ chàng dậy. Khi chúng đưa chàng tới võ đường, mọi người ôm lấy chàng khóc nứcnở. San cố gượng hỏi:
– Trước khi thầy Tư chết có trối trăn lại gì không?
Thằng Nhiều sụt sùi vừa khóc vừa nói:
– Bố con nói đừng đưa bố con vô nhà xác, hãy xin thầy cho chôn bố con ngay trước cửa nhà thầy, dưới chân bàn thiên.

San nhìn ra sân, cách đây mấy tháng, thầy Tư có cho chàng cái vũng nho nhỏ trước cửa nhà, San nhờ đám đệ tử lấp đất lại cất trên đó một căn nhà đối diện ngay nhà thầy Tư để tập luyện. Bây giờ ông muốn nằm đó cànghay, chàng từ từ gật đầu, nới nho nhỏ:
– Kể từ nay, khu này sẽ là đất thánh của Lâm Kinh Thần Võ.

(Hết truyện 18+ hay nhất)

VN88

Viết một bình luận