VN88 VN88

Đọc truyện ngoại tình 18+ hay nhất (Có Phim)

Mẹ em ! Mẹ em đã khai thật. Không phải tự nhiên bà đem chuyện động trời đó khai với em. Mà vì một hôm, em bận đi học, mẹ đã vào phòng em lục lọi Bà khám phá trong cuốn nhật ký của em toàn những trang em mơ mộng về anh. Luôn cả bức thơ tình em viết định gửi anh. Mẹ nói:
– Mẹ biết con đã thấy, và nghe nhiều lần mẹ ngoại tình với Kiệt. Mẹ nhú lòng phải chấm dứt, vì đó không những là điều nguy hiểm, mà còn xấu xa, ảnh hưởng đến sự dạy dỗ con. Nhưng, Diễm ơi, mỗi sáng Kiệt dựng vespa ngoài sân, bước lên cầu thang, đi trên hành lang, đến phòng chị Hằng, thì lòng mẹ lại xôn xao, bừng bừng niềm vui tuyệt diệu. Mẹ nghĩ ngay đến những trận làm tình đầy thơ mộng, thú vị, lén lút. Khả năng làm tình của Kiệt thì vô địch. Dài bao lâu cũng được. Có nhũng buổi sáng mẹ ngây ngất hết ba bốn lần dưới bụng chàng. Và rồi mẹ lại dang tay, ôm Kiệt……Không biết bao nhiêu lần như thế Cứ định rút chân ra khỏi vũng tội lỗi, thì sự dâm dật, lãng mạn trong mẹ, xô mẹ xuống lại vùng đen tối Đen tối đến độ, có những đêm ôm ba con, mà lòng mẹ lại miên man nghĩ đến Kiệt. Bây giờ, mẹ khám phá một điều đau lòng nữa: chính con cũng yêu Kiệt. Mẹ tưởng gả Lệ Hằng xong, tâm hồn mẹ yên tĩnh hơn, vì không mang mặc cảm hai mẹ con lấy cùng một nhân tình. Không ngờ…..

Rồi mẹ khóc. Cái khóc này không phải vì đạo hạnh chính chuyên. Bà khóc vì sợ em cướp anh khói tay bà. Em hiểu, không yêu được anh, hay không được anh yêu, cả hai, sẽ làm em tuyệt cùng đau đớn.
Nhưng có lẽ em phải hy sinh. Vì em hiểu vì sao mẹ ngoại tình. Kiệt chưng hửng. Vì nãy giờ chàng cứ tưởng Díễm tìm chàng là để hẹn hò, để gặp riêng đi chơi, đi
ciné và có thể sẽ vào phòng ngú. Không ngờ em lại muốn hy sinh. Vậy thì trong bữa ăn cách đây hai tuần, Diễm chà nhẹ bàn chân chàng, liếc tình với chàng. Rồi hồi nãy, Diễm còn thú thiệt đã viết nhật ký, viết thư tình cho chàng, để làm gì? Kiệt cụt hứng, ngồi im lặng. Chàng nhìn bàn tay thon nhó, trắng nuột của Diễm mà mơ mộng, mà tiếc rẻ. Thân người Diễm mà đã lõa thể chắc đẹp như tiên giáng thế.

Cử chỉ và gương mặt thất vọng não nề cóa Kiệt nãy giờ được Diễm theo dõi rất kỹ. Vì nàng đưa thử hai quả bom “Hằng muốn gặp chàng ” và “mẹ Diễm yêu chàng da diết” xem phản ứng Kiệt ra sao. Xem Kiệt có dám bỏ hai người đó để chỉ thương Diễm mà thôi? Kiệt hoàn toàn không biết thâm ý clia Diễm, nên nói:
– Đời anh chưa có lần nào thất vọng não nề như hôm nay. Lúc gặp em ở trước cửa trường Đại học, anh vui, phấn khởi bao nhiêu, thì bây giờ buồn bã bấy nhiêu. Anh tưởng cách đây hai tuần, em để bàn chân lên chân anh là đã gửi đến anh hằng ngàn bức thư tình. Không ngờ…..
– Nhưng anh còn đi lại với mẹ em ! Và có thể sau này với cả chị Lệ Hằng nữa không chừng. Làm sao em dám?
– Từ ngày mai, em sẽ chằng bao giờ thấy anh đến viếng mẹ em nữa. Mất em, anh mất tất cả ! Anh sẽ xa thành phố này.

Kiệt diễn xuất tài tình khi nói câu chót. Tài tình đến nỗi, Diễm đột nhiên lấy hai tay cầm nhanh và bóp chặt tay Kiệt. Diễm không sợ mọi người trong tiệm kem đang nhìn nàng. Diễm tưởng Diễm đã thắng. Nhưng người thắng trận buổi nay, chính là Kiệt, Lê Hoàng Kiệt !

Diễm nhìn Kiệt với đôi mắt khẩn cầu:
– Không, anh chả mất em đâu. em cũng không muốn anh rời khỏi thành phố này. Hay là….hay là…
Diễm chỉ nói có vậy, rồi chồm tới hôn lên bàn tay Kiệt một cái, bất chấp đám thanh niên thiếu nữ dòm ngó.
– Để anh trả tiền. Mình tìm chỗ khác vắng hơn. Kiệt nói.
Ngồi đằng sau, trên vespa, Diễm cho tay quàng chặt Kiệt. Nàng chúm chím cười, cho như kế hoạch mình đã toàn thắng. Diễm đã độc quyền chiếm ngự chàng sinh viên đẹp trai, cao ráo, học giỏi, tên Lê Hoàng Kiệt !
– Anh định đưa em đi đâul Diễm âu yếm hỏi.
– Em muốn chúng mình đi đâu? Đâu mà chả được
– Về phòng chị Hằng ! ở đó kín đáo hơn. Em thích thế.
– Ứ, cái đó không được đâu, Diễm !
– Tại sao?
– Còn tại sao nữa? Em không sợ mẹ em biết à
– Thấy chưa? Vậy mà anh nói mất em là mất tất cả!
– Dầu không còn thương, anh phải nể nang họ chứ. Ai lại mặt tro mày trấu, trấng trợn thế. Coi sao được?
– Anh cho em xuống đây ! Em không muốn đi đâu nữa hết. Anh không ngừng, em nhảy đại xuống à.
Hoảng quá, Kiệt ngừng lại:
– Được rồi, chiều em, anh chở em về phòng chị Hằng.
– Cám ơn, em không đi đâu nữa cả. Em đã hiểu lòng dạ anh.
Nói xong, Diễm vẫy chiếc taxi, bước lên. Xe chạy.

Lẽ cố nhiên Kiệt phóng theo. Xe chạy ra ngoại ô, xuống Hàng Xanh, và ngừng ở một ngôi nhà mới tinh thuộc cư xá giàu có. Diễm bước xuống, có chìa khóa riêng, mở cửa, bước vào. Vừa định đóng cửa thì Kiệt cầm cứng tay nàng lại, khẩn khoản:
– Diễm, cho anh xin lỗi mấy câu, dù em không còn yêu anh.
Diễm vẫn hậm hực, cố xô tay Kiệt ra để đóng cửa. Nhưng dĩ nhiên Kiệt mạnh hơn, và tay Kiệt đã có dịp nấm cứng bàn tay xinh đẹp mà lúc ở hiệu kem, chàng đã mê mệt nhìn sửng. Kiệt đưa đầu vào bên trong, giữa hai cánh cửa:
– Em cứ kéo mạnh hai cánh cửa cho vỡ đầu anh ra cũng được. Anh muốn được chết dưới tay em, để em hiểu anh thương em mức độ nào. Giết anh đi người
yêu !!!!

Lúc chàng nói câu đó, sao gương mặt đẹp, hấp dẫn cách thiết tha. Kiệt biết chẳng bao giờ Diễm dám làm điều đó, mà trái lại, im lặng đứng nhìn gương mặt đẹp trai, quyến rũ của chàng sinh viên dạn dày, nhiều kinh nghiệm. Cánh tay kia của Diễm buông dần cánh cửa, thở hắt ra một hơi nhẹ như đã đầu hàng.

Kiệt vào hắn bên trong. Tay chàng vẫn còn nắm chặt tay cô bé 17. Chàng đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà mới tinh, bày biện thật sang trọng. Trên tường có tấm hình của ông bà Hồng, hình Lệ Hằng và của Diễm. Không cần hỏi, chàng cũng biết đây là ngôi nhà của gia đình Diễm mới mua. Tay kia của Kiệt đóng chặt hai cánh cửa và khóa lại. Xong chàng đứng thật sát người Diễm:
– Em dữ quá, người yêu ! Sao hồi nãy em không nóí chúng mình về ngôi nhà mới này của ba mẹ em, có phải đẹp biết bao nhiêu.
– Anh lầm, ngôi nhà này không phải của ba mẹ em.
– Vậy sao có treo hình hai bác và Lệ Hằng?
– Vì đây là nhà của Lệ Hằng, chị em.
– Hả, nhà của Lệ Hằng, chị em?
– Phải. Rồi sao? Anh lại sợ ! Đừng để em thoát chạy khói anh một lần nữa. Anh vẫn còn yêu chị Hằng.

Kiệt thật sự áy náy. Dù dày dạn lắm, Kiệt cũng không có lương tâm hạ tiện vào nhà Lệ Hằng với người yêu Diễm. Nhất Diễm lại là em ruột Lệ Hằng. Đểu giả trắng trợn như thế, đâu còn là con người nữa. Mặt Kiệt thừ ra, lo âu thấy rõ. Diễm, lòng dịu xuống, và chững chạc nói:
– Đùa với anh cho vui, cho thấy thật tâm của anh. Chứ nhà này là của em, quà tặng clỉa chồng tương lai em.

VN88

Viết một bình luận