Đọc truyện gay 18+ đồng tính nam hay hấp dẫn. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng có bạn mới đó là Linh – người tôi nhắc đến ở trên. Thỉnh thoảng tôi cũng gặp lại bạn cũ năm thứ nhất.
Truyện đồng tính nam 18+
Ở trường của tôi mỗi năm xếp lớp một lần, chính vì vậy mà mỗi một năm thì một lớp bạn cũ lại ra đi, thay vào đó là một lớp bạn mới. Sau mỗi năm chúng tôi không biết là sẽ đi đâu về đâu, sẽ gặp ai, sẽ kết bạn với ai… Tôi cũng đã từng buồn và shock vì kiểu tổ chức lớp học như thế này, vì nó không giống như kiểu lớp học tồn tại suốt cả cấp học như cấp 3 hay cấp 2. Năm thứ nhất tôi cũng có một nhóm bạn thân gồm 8 người là: Hùng, Hưng, Hiếu, Huy, Huyền, Trang, Vân Anh và tôi. Trong đó tôi thân nhất với Hùng, đơn giản Hùng là người ở gần nhà tôi nhất, nhưng Hùng có vẻ thân với Hưng hơn vì Hưng và Hùng sàn sàn tuổi nhau lại cùng đã có người yêu nên rất chững chạc không tồ tệch, trẻ con và thô thiển như tôi. Tôi lơ mơ cảm nhận được điều đó nhưng kệ bởi tôi chỉ cần ở bên cạnh người mà tôi thực sự quý là đủ. Nhưng cái tính của tôi là hễ cứ thân với ai là chiều chuộng người ta hết lòng nên lúc nào cũng bị nghi là có tình cảm đặc biệt với người đó. Mà khổ nỗi những người tôi thân phần lớn là con trai nên luôn bị nghi ngờ là pêđê, khổ thể đấy. Hùng thì bị gọi trêu là chồng tôi, Linh – cô bạn gái thân của tôi cũng bị nghi là người yêu của tôi, Thêm thì bị trêu là người tình của tôi….
Nhóm bạn thân năm thứ nhất của chúng tôi rất thân thiết, chúng tôi chia sẻ, vui chơi, đi ăn uống và học tập và thi cử cùng nhau. Và tôi đã từng hi vọng là mối quan hệ này sẽ lâu bền nhưng ngờ đâu nó lại nhanh chóng kết thúc sau một năm. Tôi đã shock ghê gớm lắm, buồn ghê lắm trong suốt một tháng trời trong năm thứ 2. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng có bạn mới đó là Linh – người tôi nhắc đến ở trên. Thỉnh thoảng tôi cũng gặp lại bạn cũ năm thứ nhất. Có lần Trang hỏi tôi:
– Thanh dạo này thế nào?
– Thanh nào?
– Cái thằng nói chuyện mà mồm cứ méo sang một bên ấy?
Tôi nhớ ra rồi, đó là một gã trai cao, đẹp trai, tóc dài, hay mặc áo măng tô đen nhìn trông rất sang và nghệ sĩ (người mà sau này không hiểu tình cờ thế nào lại lên giường và have sex với tôi nhưng thôi chuyện dài lắm để tôi kể tiếp nhé) và đúng gã đó khi cười và nói lúc nào cũng chỉ nửa miệng thôi nhìn rất đểu và khinh đời. Năm thứ nhất, hắn học ở lớp 622, còn tôi học ở lớp 623 nên học cùng hội trường và tôi cũng chỉ biết mặt hắn thôi chứ cũng không biết tên. Năm thứ 2, tôi học lớp 627 thì hắn học lớp 628 nên Trang mới hỏi thăm, tôi chỉ trả lời:
Đọc truyện 18+ gay đồng tính
– Tôi thấy nó bình thường, hình như hơi buồn.
Thế là thôi, từ đó tôi biết tên hắn là Thanh, nhưng hắn thì chắc là không biết tên tôi. Tôi cũng đang buồn chán nên cũng không bắt chuyện. Tôi có bạn của tôi, Thanh có bạn của Thanh, cứ vậy rồi hết năm thứ 2. Linh và tôi cũng xa nhau sau 1 năm, nhưng vì tôi đã xác định trước điều này cũng không shock cũng không buồn. Đến năm thứ 3, chúng tôi bắt đầu chọn khoa thì Thanh chọn Kinh Tế Đối Ngoại còn tôi chọn Thương Mại. Cô chủ nhiệm khoá 6 xếp chúng tôi vào cùng một lớp đó là lớp 620 lớp Thương Mại. Nhưng lớp 620 quá đông đến 40 người không thể học ở phòng học Tiếng Anh nên lớp kiến nghị tách lớp. Nhưng nếu tách lớp lại quá nhỏ vì một lớp ít từ 25 – 35 người. Nên cô bảo có 2 phương án: 1 chúng tôi chuyển đi 5 người, hoặc xin thêm người vào thì mới tách được lớp. Lúc đó, tôi đã định chuyển sang khoa Kế Toán của Hùng, Huyền và Trang. Nhưng tôi sợ các con số nên không thích hơn nữa, đã hơn một năm, mối quan hệ đã nhạt dần, bọn nó đều đã có bạn mới. Nên tôi cũng không chuyển đi. Vì vậy bọn tôi cố rủ rê thêm người vào lớp Thương Mại. Sau đó lớp tôi lại bị tách ra. Và Thanh và tôi lại cùng chui vào lớp 627. Nhưng lúc đó Thanh vẫn có bạn của Thanh, tôi có bạn của tôi cũng chẳng ai nói với ai câu gì. Thậm chí chúng tôi còn không quan tâm đến sự hiện diện của nhau trong tờ danh sách lớp. Tôi đoán Thanh chỉ biết tên tôi vào ngày 8/3 năm đó. Bọn con trai đi uống nước với nhau bàn kế hoạch. Nhưng lúc đó chúng tôi cũng chỉ xã giao và chỉ biết mặt và biết tên nhau thế thôi chứ cũng chẳng thân thiết gì hết cho đến vào một ngày mưa.
Hôm đó, Thanh được ông anh trai, giám đốc chi nhánh của công ty ô tô Hoà Bình VMC, giao cho dịch một hợp đồng tiếng Anh ra tiếng Việt. Thanh dịch xong và mang đến lớp nhờ cô kiểm tra khi cả lớp đã về hết. Tiếng Anh là môn học yêu thích của tôi nên tôi cũng ở lại nghe cô chữa. Lúc đó trời không mưa. Nhưng khi tôi và Thanh cùng về thì trời lại mưa to. Mà mỗi lần mưa to đường vào trường tôi lại ngập lụt. Tôi thì đi dép nên có thể sắn quần lên và lội nước nhưng Thanh thì lúc nào cũng đi giầy dù là trời nóng, nên Thanh không thể lội nước. Tôi nhìn Thanh đang khó khăn đi lên mép hiên nhà chật hẹp của những nhà lân cận chỉ chực muốn ngã. Tôi thấy vậy tôi mới bảo Thanh:
– Anh đưa tay đây em đỡ cho
Tôi gọi Thanh là anh vì thấy bọn con gái toàn gọi thế vả lại Thanh lớn hơn tôi 2 tuổi nữa. Thanh mỉm cười hàm ý cảm ơn tôi. Tôi lội dưới nước dìu Thanh đi trên hiên nhà chật hẹp. Đã qua gần hết chỗ nước ngập thì bỗng nhiên một thằng đi xe máy phóng qua. Mặt nước chồng chềnh tung toé ướt hết giầy và tất của Thanh. Cả hai bọn tôi đều vừa buồn cười vừa tức. Thanh cởi tất và cởi cả giầy ra. Bàn chân của Thanh khi bị ướt mưa nhìn trông trắng và đẹp ơi là đẹp và tôi thốt lên một câu vô tư:
– Chân anh đẹp thế
Thanh cũng chỉ cười. Tôi nghĩ Thanh thật là người ít nói. Nhưng hoá ra nhầm, trên đường về tôi mới tìm được một thằng bạn hợp chuyện và còn nói nhiều hơn cả tôi đó chính là Thanh. Không cần đợi tôi hỏi han, Thanh tự cung khai nhiều chuyện nào là tại thằng anh ở nhà cần xe để chở hàng nên mới phải đi xe bus khổ sở thế này…… Cứ thế rồi thì bọn tôi nhanh chóng nắm bắt thông tin sơ bộ của nhau qua những câu hỏi thăm và cười đùa. Thanh kêu ca là chân đi chân đất, tay cầm giầy đi xe bus thì ngại lắm. Tôi mới bảo Thanh là đưa giầy tôi cầm về, mai tôi cầm đi cho. Thanh lại mỉm cười cảm ơn tôi rồi đưa giầy cho tôi cầm. Nhưng khi đi qua chợ thấy bà hàng thịt có nhiều tùi ni lông nên Thanh xin tùi ni lông bọc giầy vào rồi đi về. Chúng tôi cười và chào nhau trước khi về.
Kể từ sau hôm mưa đó, không hiểu vì lý do gì mà Thanh liên tục đi bộ đi học, tôi cũng đi bộ đi học (vì nhà tôi gần trường nhưng nhà Thanh tuy không phải là quá xa nhưng cũng không phải là quá gần để có thể đi bộ đi học được). Tôi và Thanh lại nói chuyện và cười đùa, xem ra bọn tôi khá hợp chuyện.
Nhưng rồi Thanh cũng không đi bộ đi học mãi mà bắt đầu đi xe máy đi học như thường lệ. Rồi cũng bẵn đi một thời gian dài. Tôi chỉ nghĩ chắc tôi và Thanh cũng sẽ kết thúc môt cách chóng vánh như những mối quan hệ trước đây trong trường mà thôi. Hôm bọn tôi đi cổ vũ bóng đá Việt Nam tham dự Seagames. Thanh đưa tôi và Thuận (một người bạn học cùng lớp chúng tôi) về. Thanh đưa tôi về trước rồi Thuận sau. Từ hôm đó Thanh biết nhà tôi.
Chúng tôi có một bài tiểu luận môn Luật phải làm. Tôi đánh máy khá nhanh vì đã từng học việc tại một cửa hàng photo đánh máy nên tôi chỉ mất thời gian tìm tài liệu còn việc đánh một tiểu luận dài 10 trang cỡ chữ 14 VNtimes, cách dòng 1,5 thì chỉ 2 tiếng là xong. Thanh thấy ngạc nhiên khi tôi đã hoàn thành sớm bài tiểu luận đến vậy. Và khi biết nguyên nhân thì Thanh nhờ tôi đánh máy và hứa trả tiền đang hoàng. Nhưng tôi bảo tôi không cần tiền chỉ cần nhờ Thanh cài lại Win98 cho tôi và cài thêm Win XP, tôi muốn chạy một lúc cả hai chương trình. Thanh đồng ý. Tôi nhanh chóng hoàn thành bài tiểu luận của Thanh và hẹn Thanh đến nhà để chỉnh sửa theo ý của Thanh. Trưa hôm đó, tôi ngồi nghe nhạc và chờ Thanh đến. Thanh đến và gọi mãi chẳng thấy ai thưa vì tôi mở nhạc to quá. Thanh nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Tôi giúp Thanh dắt xe máy vào nhà. Thanh nhẹ nhàng ngồi vào ghế, nhẹ nhàng cởi giầy, cởi tất và cho tất vào trong giầy vì lần đầu tiên đến nhà tôi mà. Thậm chí khi tôi hỏi Thanh có mặc quần đùi ở trong không thì cởi ra luôn cho mát, không ngại gì đâu. Nhưng Thanh lắc đầu từ chối. Đó là lần đầu tiên thì e thẹn vậy đó, chứ còn sau này khi đến nhà tôi thì giầy một nơi, tất vứt lên giường tôi, cởi quần dài áo dài ra chỉ còn mỗi cái quần đùi và áo mai ô, thậm chí khi đã lên giường với tôi, sau này hắn còn định cởi luôn quần đùi chỉ mặc mỗi quần lót thế mới khêu dâm chứ, nhưng tôi ngăn lại. Nhưng đó là chuyện sau này, trở lại câu chuyện lần đầu tiên đến nhà tôi đó. Sau khi hoàn thành bài tiểu luận thì Thanh kiểm tra ổ cứng của tôi để cài lại Win thì chẳng biết thế nào mở ngay folder ảnh sex của tôi. Tôi tắt vội không kịp. Tôi ngại quá chừng còn Thanh thì kêu lên:
– Á, cái thằng này, mày có mở ra không, để anh mày mà tìm ra thì mày chết
– Không, em không cho anh xem đâu
– Đàn ông với nhau ngại gì. Anh mày còn có cả một đống phim sex ở nhà kia kìa
– Không.
Tôi ngại không cho Thanh xem là vì thế này. Tôi có làm một địa chỉ mail để liên lạc với người yêu cũ của tôi – quen nhau và chia tay nhau từ năm thứ 2 do cô ấy về Hải Phòng, tôi không kể chuyện này ở đây vì sợ làm rối câu chuyện xin hẹn lần khác. Và không hiểu thế nào mà bọn trang web sex biết được địa chỉ của tôi cứ gửi anh sex vào hộp Bulk của tôi, nhiều lắm. Lần đầu tiên tôi mở ra thì ôi thôi nó mở ra một đống, cả ảnh sex lẫn ảnh gay đủ hết cả. Tôi thấy vài tấm đẹp đẹp nên cũng có lấy về ảnh cả sex lẫn gay. Từ đó trở đi tôi cứ empty luôn hộp Bulk đó mà không mở ra xem nữa vì ngại, ở ngoài hàng net xung quanh toàn con gái, nó cứ hiện ra một đống, ngại chết đi được. Tôi xem chán thì xoá chúng đi. Nhưng khi tôi chỉ vừa xoá xong anh sex, còn ảnh gay chưa kịp xoá thì bố về nên để lại nên bẵng đi thế nào thì quên mất. Bây giờ Thanh mở ra mà thấy toàn ảnh gay thì hiểu nhầm tôi thì ngại lắm. Thế là tôi bảo Thanh:
– Anh muốn xem phim sex thì em mở cho anh xem, anh chờ em một chút
– Không, anh muốn xem nó là ảnh gì mà giấu kinh thế
Tôi chỉ cười trừ rồi mở phim sex cho Thanh xem và bắt đầu bình phẩm. Tôi nói:
– Chim của Tây trắng anh nhỉ? Của anh đen hay trắng
– Đen
Khi phim sex bắt đầu ở đoạn sau, 2 chàng fuck một nàng thì, một thằng được thổi kèn còn thằng kia thì chơi vào hậu môn của ả cave kia nên ả kêu la quá chừng. Thanh kêu lên:
– Làm cái gì mà kêu kinh thế?
– Anh ơi, chơi vào hậu môn đau lắm, anh tưởng tượng, chim nhiều thằng to như thế này (tôi dơ cổ tay lên) đút vào hậu môn làm sao chịu nổi
Trong lúc đang hứng sợ Thanh không tin tôi mở ngay tấm ảnh gay, khi gã tây đen chim to đùng to đoàng đang cố cho chim vào hậu môn của gã da trắng nhỏ con kia. Vì thằng da trắng đó cũng nhỏ con, trắng trẻo lại đang chổng mông không nhìn rõ mặt nên Thanh tưởng đó là con gái. Đến khi Thanh next những ảnh tiếp theo thì toàn là ảnh gay. Thanh không nói gì cho đến khi xem khá nhiều thì thấy toàn ảnh gay thì Thanh mới thắc mắc:
– Sao toàn ảnh pêđê hả mày?
Tôi đành thú nhận nguyên nhân vì sao nhà tôi toàn là ảnh gay. Thanh cũng thông cảm và còn chỉ cho tôi cách đặt chế độ Spam cho hộp Bulk thì nó sẽ không bao giờ gởi nữa. Thanh cài lại cho tôi Win98 và cả WinXP nữa mất bao nhiêu thời gian. Tôi nhặt rau nấu cơm. Còn Thanh thì ngồi đọc báo cho chân lên giường của tôi. Sau khi nhặt rau chuẩn bị cơm nước đâu vào đấy đợi bố tôi về là nổi lửa lên nấu cơm. Tôi trèo lên giường và ngồi xuống vô tình thế nào ngồi lên bàn chân đang dựng ngược của Thanh và đương nhiên con cu đang mềm èo của tôi chạm vào bàn chân của Thanh làm cả hai giật mình. Để chữa ngượng tôi kêu lên:
– Ối giời ông này, lộ hết cả hàng của tôi rồi
Thanh cũng muốn chữa ngượng nên cũng lườm tôi và còn đạp nhẹ vào chim của tôi
– Hàng họ ngắn tí lại còn tinh vi. Của anh mày đây còn to hơn mày nhiều, không thèm nhé
– Đúng rồi ngón tay anh dài thế kia thì chim dài lắm, ít nhất cũng phải 15 hay 16 cm.
– Đúng rồi, cỡ đó thôi mày ạ?
– Không, ngón tay anh dài thế kia có khí 18 hay 20 cm chưa biết chừng
Cả hai cùng cười. Thanh nhìn vào màn hình, chương trình cài win vẫn chưa chạy xong, Thanh thở dài và vươn vai. Tôi đoán chắc là Thanh mỏi lưng nên bảo Thanh nằm xuống giường tôi đấm lưng cho. Nhưng chương trình cài win lại đòi người cài đặt định dạng thời gian, ngôn ngữ hay cái gì đó. Thanh hỏi ý kiến tôi xem có thích để chế độ gì đó tôi cũng không biết nên tôi nói:
– Sao cũng được tuỳ anh. Àh, anh muốn làm gì em thì anh làm em không phản đối đâu he he he
– Nói linh tinh
Thanh rít lên. Sau khi định dạng xong thì Thanh trèo lên giường. Tôi lại trêu Thanh nói:
– Muốn đấm lưng chứ gì? Thì nằm xuống, cởi quần áo ra
– Cái gì hả mày, mày còn bắt tao nude ở đây hả mày?
– Không em đùa đấy, chứ chẳng nhẽ anh định nude ở đây thật á? Chỉ cần vén áo lên thôi
Tôi có tài xoa bóp đấm lưng nên không khó khăn tôi làm Thanh phê. Nhưng ngồi thế này mỏi quá. Tôi vỗ lên mông Thanh và hỏi:
– Em mỏi quá, em ngồi lên mông anh được không, anh có chịu nổi không?
– Vô tư, anh mày đây hơi bị khoẻ đấy
– Anh gầy thế kia liệu có chịu nổi không?
– Coi thường anh mày quá đấy, anh mày gày nhưng khung ngực lớn hơn mày nhiều đấy
Quả đúng như vậy, Thanh đẹp trai, bụng thon nhưng khung ngực lại lớn. Sau khi đấm lưng thì chúng tôi hoàn tất những công đoạn cuối cùng của việc cài Win. Thanh về và còn rủ tôi đi uống nước và lại nói chuyện rất nhiều.
Từ đó chúng tôi thực sự trở thành những người bạn khá là thân. Nhưng đối với tôi Thanh có lẽ cúng chỉ là một người bạn tạm thời, hết năm là coi như lại ra đi bây giờ ấy mà. Mà cũng có khi là hết kỳ. Còn Thanh lúc đó cũng không coi tôi là người bạn thân nhất của Thanh. Vì sao ư? Hãy chờ phần kết của câu chuyện. Còn tại sao một mối quan hệ tưởng chừng như là xã giao là tạm thời sao bống nhiên lại trở thành một tình yêu thì hãy chờ tiếp những phần sau nhé. Chuyện của chúng tôi rất dài và ly kỳ, và cũng không biết gọi là chuyện tình hay là chuyện khiêu dâm. Tôi viết ra đây để chia sẻ với mọi người. Mọi người muốn hiểu sao thì hiểu. Tôi không quan tâm
Đó là tên vị lớp trưởng của lớp 623, lớp mà chúng tôi (tôi và Thanh lại vẫn học cùng nhau, thế mới là duyên số chứ) đã được sắp xếp vào học kỳ 2 của năm thứ 3. Đó là một gã đẹp trai. Không hiểu vì sao, tôi rất xấu trai nhưng toàn chơi với những gã đẹp trai và đương nhiên cả những cô gái xinh đẹp nữa. Tôi quen Thêm trong một tình cảnh…. Không biết có nên gọi là khêu dâm hay không nữa. Học kỳ đó chúng tôi học môn cầu lông ở một trung tâm thể thao ở ngoài trường. Trong khi tôi đang ra chỗ lấy xe và đi về thì Thêm đi từ trong đi ra, từ đằng sau khoác tay lên vai tôi làm tôi giật mình tôi xoay lại và tay tôi tung tăng thế nào mà chạm nhẹ vào cu của Thêm một cái. Có vẻ như là Thêm không để ý nên tươi cười nói với tôi:
– Đây là Lâm đúng không?
Tôi hơi ngại nhưng cố gắng giữ bình tĩnh và nở nụ cười đáp lại. Thêm tiếp:
– Ông đi xe đạp à? Nhà ông ở đâu nếu tiện đường mai tôi đi học tôi qua đón.
– Nhà tớ ở Bạch Đằng
– Thế thì không tiện đường rồi. Nhà tôi ở Hà Tây cơ, nếu ông ở Thanh Xuân hay Đống Đa thì có khi tôi sẽ đưa ông về
– Cảm ơn lòng tốt của ông
Tôi đi về và trong lòng mừng thầm, từ bé đến giờ mới có người tự nhiên quan tâm đến mình đến thế. Từ trước đến nay chỉ có tôi quan tâm đến người khác thôi. Nhất là lúc này đây tôi lại vừa chuyển nhà, bạn bè cũ mất hết, trong đó có Thanh. Tôi không nghĩ là tôi gặp lại Thanh. Tôi cảm thấy cô đơn quá đỗi. Nhất là lúc này đây bọn con trai đi đá bóng hết cả. Mà tôi thì không khoái cái môn thể thao vua ấy. Tôi lùi lũi đạp xe về một mình. Thì hình như có ai đang đi xe máy sau lưng tôi. Tôi quay lại, đó là Thanh. Tôi kêu lên:
– Ơ, anh Thanh, anh đi đâu đây, anh không đi đá bóng với bọn nó à?
– Không, anh không thích. Mày chuyển nhà rồi à? Nhà mày ở đâu?
– Tiếc là em không có xe máy nếu không thì em đưa anh về nhà em hôm nay luôn
– Anh kéo mày đi lo gì?
Thanh nói và đưa tay ra. Tôi đưa của mình ra. Thanh thì cầm lấy tay tôi và rịn tay ga và kéo tôi đi. Vì tôi đi xe đạp nên ăn mặc khá phong phanh. Nên khi được Thanh kéo tôi đi với tốc độ xe mày thì tôi co người lại và kêu lên:
– Úi, lạnh quá anh ơi
Thanh nhìn tôi và cười duyên chết đi được. Hôm đấy Thanh đến nhà của tôi và ngồi nghịch máy tính của tôi và hỏi tôi:
– Mày xoá hết ảnh pêđê đi chưa?
– Em chưa, em quên mất đấy. Anh xoá giúp em đi
– Ùh
– Àh, mà thôi anh ơi, mẹ em ở nhà nhìn thấy thì chết, để sau đi anh
Thanh lại ngồi chơi game và gãi chim. Tôi tia thấy và kêu khẽ:
– Này, không cho gãi chim ở đây đâu nhé.
Thanh lườm tôi, giơ nấm đấm ra để lên trước chim tôi rồi buông nấm đấm ra vỗ nhẹ lên chim tôi một cái làm tôi giật mình, mặt mũi nhăn nhó (giả vờ). Từ hôm đó Thanh biết nhà mới của tôi. Đến tận giờ phút này thì tôi đã xác định đây sẽ là người bạn thân nhất của đời mình. Bởi Thanh là người duy nhất học cùng tôi đến tận bây giờ. Hơn nữa chúng tôi cũng hợp nhau nhiều thứ. Thanh giỏi giang, cái gì cũng biết, cái gì cũng sành điệu. Không như tôi chỉ hát và nhảy là siêu không ai bằng chứ còn cái gì cũng tậm tịt. Chơi với Thanh tôi sẽ học được nhiều thứ. Sau nhiều năm, giờ đây chúng tôi đã ngồi cạnh nhau hằng ngày đi học, trò truyện và cười đùa, tâm sự như những người bạn. Tôi ngày càng phát hiện ra tôi và Thanh tuy có nhiều điểm khác nhau nhưng lại có những điểm giống nhau một cách rất tình cờ và ngẫu nhiên. Cả hai đều là con út, cả hai đứa đều là con ngoài ý muốn (khi mẹ tôi mang thai tôi cũng muốn bỏ tôi đi, Thanh cũng vậy), đều đã 2 lần thoát chết lúc nhỏ (tôi một lần bị đũa chọc vào mắt tưởng mù nhưng hoá ra không và một lần suýt bị chết đuối, Thanh cũng vậy một lần bị ngộ độc thức ăn và cũng lần suýt bị chết đuối), ngoài ra hai thằng thuộc vào thành phần thích buôn chuyện khủng khiếp, thích nhạc quốc tế lắm. Tôi thích Christina Aguilera, còn Thanh thích Jennifer Lopez. Cả hai đều ghét Britney Spears. Tuy chúng tôi thần tượng 2 pop girl này nhưng kiến thức âm nhạc lại phủ rộng khắp các thể loại. Cả hai lại đều thích bói toán. Tôi chuyên xem bói tây phương còn Thanh thích xem bói Đông Phương. Cuối cùng cả hai đều đã chia tay với người yêu và lập một hòm mail để liên lạc với người xưa. Chúng tôi đã trao đia chỉ email cho nhau rồi.
Đó là một năm mà tôi ngập tràn trong tình bạn với Thanh và Thêm. Lẽ ra nếu Thanh và Thêm không khắc nhau thì tôi đã không phải khó xử. Thanh luôn nói xấu Thêm với tôi nào là cái thằng ba hoa, khoác lác, hứa suông,….Còn Thêm thì cũng nói Thanh là thằng kiêu ngạo, đanh đá, khó tình và khó chịu…. Tôi chỉ biết nhe răng cười trừ. Cả hai người luôn cãi nhau trong một vấn đề. Tôi cũng cảm thấy khó xử lắm. Thêm giúp tôi nhiều lắm, cho tôi vay tiền, mua tài liệu cho tôi, chở tôi đi đến những nơi tôi cần, rủ tôi đi mua quần áo thể thao, rủ tôi đi cổ vũ bóng đá. Cũng đã có lần Thêm giận tôi ghê gớm vì đã thất hứa không tham gia cổ vũ bóng đá cho Thêm. Thêm không nói với tôi câu nào mấy hôm liền. Tôi định xin lỗi Thêm và cũng định cho Thêm một trận là Thêm đã bỏ bom tôi bao nhiều lần. Nhưng tôi chưa kịp nói thì Thêm lại tiến đến trò chuyện vời tôi trước. Thực ra đó cũng là một nguyên nhân khiến tôi thân với Thanh hơn là với Thêm. Thanh không hứa hẹn nhiều như Thêm nhưng đã hứa gì thì chắc chắn sẽ thực hiện (tính tôi cũng vậy) hơn nữa Thêm thích thể thao lắm, thích bóng đã lắm và không nghe nhạc quốc tế bao giờ nên không trùng sở thích với tôi. Với cả Thanh có nhà ở Phố Huế của ông anh gần nhà tôi nên khi cần là tôi có thể gọi Thanh và Thanh đến ngay một cách dễ dàng. Thanh cũng hay gọi điện để buôn với tôi. Hơn nữa tôi vơi Thanh là một mối quan hệ có tính lịch sử lâu bền. Còn Thêm thì tôi không tin là có thể có một mối quan hệ lâu bền với Thêm. Mà cái tôi cần bây giờ là một mối quan hệ lâu bền, tôi thực sự đã quá mệt mỏi với những mối quan hệ chóng vánh rồi. Chính vì vậy tôi đã chọn Thanh và nhạt nhoà bớt với Thêm vì tôi không muốn khó xử. Và sau này tôi đã phải ân hận đã làm tổn thương một người bạn tốt như Thêm. Vì sao ư? Chờ phần kết sẽ rõ.
Bọn tôi đã chọn khoa từ năm thứ 3 nhưng bọn tôi chỉ thực sự học các môn chuyên ngành vào kỳ cuối cùng của năm cuối (chỉ được hơn 1 tháng). Nên nhà trường bắt các sinh viên chọn khoa kỹ lưỡng một lần nữa. Lúc đầu lớp tôi nhiều người học Kinh Tế Đối Ngoại lắm nên tôi cũng a dua đi theo vì ở đó có Thanh, có Hiền, có Hà, có Nhung…..toàn những người tôi quý. Mọi chuyện tưởng như đã ổn định thì bỗng nhiên khoa Thương Mại cử người lên tuyên truyền như thế nào mà chúng nó chuyển sang học lớp Marketing và Kinh Doanh Thưong Mại Quốc Tế hết cả, chỉ còn một mình tôi với Thanh. Thêm thì tích cực rủ tôi sang học Marketing với Thêm. Trong suốt 2 tuần lớp Marketing đang thành lập, không ngày nào Thêm không nhắn tin rủ rê, thậm chí còn định nói chuyện với bố mẹ tôi, thế mới kinh. Nhưng tôi không muốn bỏ Thanh lại một mình ở lớp Kinh Tế Đối Ngoại. Tôi đã từng trải quá cảm giác bị bỏ lại một mình vào một cái lớp lạ hoắc vào năm thứ 2. Tôi không muốn Thanh lại mất gần một tháng để kết thêm bạn mới. Mà kỳ cuối chỉ có hơn 1 tháng thôi. Giá như chỉ cần có một ai đó mà Thanh quý học cùng Thanh thôi như Tạ Hiền hay Thanh Nhung……thì tôi sẽ quay về với khoa mà ban đầu mà tôi đã chọn là Kinh Doanh Thương Mại Quốc Tế, nhưng đằng này tôi mà đi là Thanh chỉ còn một mình. Hơn nữa Thanh đang cầm của tôi một cái đĩa MP3 cực đỉnh, gồm toàn những bài đỉnh nhất từ thuở xa xưa “A time for us” cho đến những bài mới cóng của năm 2001. Bây giờ mua không còn, cái đĩa MP3 đó thực sự là bộ sưu tập quý giá của tôi cũng như đối với những ai thích nhạc quốc tế. Tôi đòi Thanh mãi không trả. Tôi muốn lấy về. Âm nhạc là tất cả đối với tôi. Đó là điều bất lợi khi tôi và Thanh trùng sở thích chứ nếu là Thêm thì nó không thèm đếm xỉa đến cái đĩa đó của tôi. Mà tôi học lớp khác thì coi như tôi mất Thanh và mất cả đĩa. Thế cho nên tôi đã nhắn tin lại cho Thêm là: “Dù tôi và ông không học cùng lớp thì vẫn cứ là bạn bè, ông cứ làm như tôi chết rồi không bằng”. Hôm sau Thêm không rủ tôi nữa mà chỉ buồn bã nói với tôi:
– Chẳng nhẽ Lâm chỉ muốn đi theo Thanh thôi à?
Tôi không nói gì. Tôi cảm thấy mình thật là tàn nhẫn. Đã làm tổn thương một người bạn tốt và tôi đã phải ân hận vì điều đó sau này. Bởi sau này khi tôi và Thanh không chơi với nhau nữa, thì Thêm đã là người ở bên cạnh tôi và làm tôi vui. Cách đây mấy hôm thôi khi tôi còn đang hoàn thành những dong cuối của câu truyện này thì Thêm rủ tôi đi chơi, qua chỗ Thêm làm việc, một cửa hàng bán sắt thép. Rủ tôi ở lại ngủ trông hàng với Thêm, chúng tôi chơi, uông rượu, hát hò, nhảy nhót đến khi mệt nhoài thì lăn ra ngủ. Thêm tốt như vậy đó vậy mà tôi đã làm gì. Tôi thật ân hận và biết lỗi quá chừng. Nhưng đó là chuyện của hiện tại. Còn trở về với thời kỳ khi chúng tôi còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Tôi đã làm tổn thương Thêm để đến với người bạn mà tôi chọn. Đó là Thanh.
Có thể nói ở khoa Thương Mại thì lớp Kinh Doanh Thương Mại là được ưu tiên nhất, vì đó là lớp học đông nhất (2 lớp) nên được ưu tiên học hội trường lớn, lại đông vui, nhiều giáo viên dạy giỏi và ổn định. Còn lớp Marketing tuy chỉ là một lớp nhỏ nó cũng khá lởm khởm nhưng bù lại lớp đó là một lớp vui. Còn lớp của tôi vừa nhỏ lại vừa chẳng vui. Tôi suy nghĩ nhiều ghê lắm. Đó không phải là chuyên ngành tôi thích, tôi vào học lớp này là vì Thanh và một cái đĩa MP3. Có đáng không khi mà Thanh cũng đang chán đời vì cái lớp Kinh Tế Đối Ngoại không thú vị như là Thanh nghĩ, Thanh không mấy khi đi học. Đã rất nhiều lần Thanh làm đơn xin chuyển sang lớp Kinh Doanh Thương Mại Quốc Tế nhưng không được. Tôi đâm ra cũng hoảng theo và cũng muốn chuyển sang lớp khác học, nhưng thực sự bỏ Thanh mà đi tôi không nỡ. Còn cái đĩa của tôi thì sao. Cứ vậy. 2 tuần đầu tiên của lớp Kinh Tế Đối Ngoại Thanh gần như không đi học, tôi phải điểm danh cho Thanh bao nhiêu lần ấy. Tôi tự dằn vặt mình là đã hi sinh vì một con người không xứng đáng với mình. Nhưng trong 2 tuần cuối của kỳ cuối này Thanh lại đi học khá đều và đó là khoảng thời gian dành riêng cho chúng tôi thực sự. Ngồi cùng nhau hằng ngày, tôi chỉ biết nói chuyện với Thanh, còn Thanh cũng chỉ biết nói chuyện với tôi thôi. Nói chuyện trên trời dưới biển, yêu đương, âm nhạc, tình dục, giới tính đủ hết cả, chuyện cười, những clip hài được phát tán trên mạng, chơi bài….Rồi tôi nghĩ ra trò ngoáy tai bằng tóc. Trò này tôi được thằng bạn chỉ cho tôi hồi học cấp 2. Và mới kỳ cuối của năm thứ 3, tôi quay lại với trò này nhờ Vương, một người bạn học cùng hội trường với tôi. Hắn chỉ tôi lấy sợi tóc dài của con gái rồi gấp đôi và xoắn vào, rồi buộc phần đuôi tóc lại cho khỏi bung ra rồi bắt đầu đưa vào tay và ngoáy. Nhưng tôi ngại ngoáy cho Vương lắm, hắn cứ rên i ỉ như là đang hứng tình ấy, tôi ngại lắm. Và giờ thì tôi làm trò đó với Thanh. Nhìn Thanh đang nhắm nghiền mặt và khuôn mặt thì đang sung sướng một cách khó tả, làm tôi chỉ biết phì cười, còn Thanh thì cũng mỉm cười vì ngượng. Nhiều khi thấy tôi cười nhiều quá Thanh còn giả vờ uốn éo cứ như là đang được “mút cu” vậy làm tôi ngại quá đập vào vai Thanh một cái và bảo: “Nào nằm im”. Lúc đầu tai Thanh cũng nông lắm, chỉ chọc vào được có một tí thôi, và cũng chỉ ngoáy được 5 phút thôi là Thanh đã phải dừng lại vì ù tai và đau. Tôi mới trêu: “Mới được 5 phút mà đã ướt quần rồi à? Đúng là cái đồ yếu sinh lý”. Thanh lại lườm và cãi lại tôi: “Có mày yếu sinh lý thì có”. Nhưng sau này thì tôi có thể ngoáy tai cho Thanh cả chiều và chọc vào khá sâu. Tôi cũng rất muốn thử xem cảm giác bị ngoáy tai bằng tóc xem nó thế nào, nên tôi cũng tự ngoáy cho mình (đời tôi khổ vậy muốn sướng thì chỉ có tự mình phục vụ mình thôi). Ôi công nhận sướng thật, nó cứ nhột nhột, phê phê. Cảm giác giống như là mình là đồ con gái hư thân đang bị một thằng boy điệu nghệ fuck vào lồn vậy. Cũng hơi đau đau lúc đầu nhưng về sau thì phê lắm chỉ muốn kéo dài càng lâu càng tốt. Nhưng vì tự phục vụ nên thỉnh thoảng chọc phải màn nhĩ đau gần chết lại phải bỏ ra. Cũng có lúc thì chạm vào phần nhạy cảm nào đó mà tự nhiên có cảm giác rùng mình như có dòng điện chạy qua vậy, nhìn tôi lúc đó trông buồn cười lắm, nên Thanh cũng cười tôi còn tôi thì ngượng. Thanh nhìn tôi tự ngoáy tai cho mình khá khó khăn nên mới bảo tôi: “Để anh ngoáy cho”. Tôi nằm xuống và Thanh bắt đầu ngoáy. Ôi có người ngoáy tai cho sướng thật. Giờ thì đến lượt Thanh cười phì vì nhìn tôi phê quá. Và giờ thì đến lượt tôi uốn éo một cách đầy nhục dục để trêu lại Thanh. Và Thanh cũng phản ứng giống hệt tôi là lấy tay vỗ nhẹ vào vai tôi và nói một câu rất chi là “xâm phạm bản quyền”: “Nào nằm im. Hôm nay được anh Thanh ngoáy tai cho sướng nhé”. Tôi bĩu môi: “Eo ơi sướng quá, tối nay……. ác mộng”
Thanh vui lắm vì ở cái lớp lạ hoắc này còn có tôi để trò chuyện không thì buồn lắm. Cứ mỗi lúc chuẩn bị về thì Thanh lại nói với tôi:
– Mai mày nhớ đi học sớm nhé
– Có anh lúc nào cũng đi muộn ấy.
Tôi nói và vỗ vào đùi Thanh một cái. Quả thật Thanh lúc nào cũng đi muộn hẳn một tiết. Nên tôi không nói với Thanh câu đó thì thôi chứ sao Thanh lại nói với tôi câu đó. Nhưng ít nhất thì tôi cũng cảm thấy vui vì mình cũng là người khá quan trọng đối với Thanh hoặc ít nhất thì có tôi Thanh cảm thấy vui thế là được. Có lần tôi và Thanh đang ngồi uống nước với Tạ Hiền và Liên. Liên – thầm thương trộm nhớ Thanh lắm nhưng Thanh không thích – đang khuyên răn Thanh nên quên Quỳnh đi và rộng mở lòng mình một chút, lớn tuổi rồi không định lấy vợ à? Thanh chỉ cười. Liên nói tiếp em Quỳnh làm cho ối em khổ. Rồi Liên chuyển ngay sang đề tài là tôi. Liên cũng khuyên tôi y hệt như vậy là hãy quên em ở Hải Phòng đi…..Tôi mới tếu táo:
– Tớ làm ông cậu ở cái nhà này rồi.
– Có cần lập đền thờ không?
– Có chứ. Tớ thiêng lắm đấy, cô nào chịu khó đến cúng vái tớ sẽ phù hộ cho lấy chồng vừa giàu, vừa đẹp trai, lại biết nấu cơm
Liên đùa một câu hơi quá:
– Thế thì Lâm chết ngay bây giờ đi
– Tớ mà chết không biết có ai khóc cho tớ không nhỉ?
Lần này thì Thanh quát lên như thể là mất đi một cái gì đó rất quý báu ấy:
– Mày ăn nói linh tinh quá. Nói gở mồm, nếu mày mà chết chẳng nhẽ bố mẹ mày, anh trai của mày không khóc cho mày chắc
Câu nói của Thanh làm không khí hài hước trở nên nghiêm trọng. Để chữa ngượng cho Liên tôi mới tếu táo:
– Không, em đùa thế thôi. Em chưa chết sớm thế đâu anh làm gì mà….
Liên chữa cháy bằng cách:
– Lâm mà chết không khéo Thanh khóc to nhất ấy nhỉ?
Thanh lắc đầu tỏ ra khó chịu. Thanh vẫn khó tính như bà già vậy đó. Làm cái gì cũng phải hoàn hảo quy cách thì mới được. Nhiều khi tôi nghĩ làm bạn của Thanh đã mệt vậy rồi nếu nay may cô nào làm bạn gái hay vợ Thanh thì chắc là không sống nổi vì sự khó tính quy cách của nó mất. Nhưng thực ra không phải vậy đâu. Sau khi lên giường với Thanh xong bạn sẽ thấy hoàn toàn ngược lại đấy. Phần sau sẽ nói rõ.
2 tuần ngắn ngủi cuối cùng đó thực sự chúng tôi là những người bạn thân theo đúng nghĩa của nó. Bạn đã thấy ai cho tiền một ai đó mà phải năn nỉ chưa. Đó chính là Thanh. Tôi không có tiền mua tài liệu. Thanh muốn cho tôi. Tôi đã bảo là không cần mà Thanh cứ năn nỉ. Nhiều khi tôi đang ngủ bị cú điện thoại của Thanh làm cho thức giấc. Tưởng chuyện gì Thanh rủ tôi ra khoa Toán có chút việc. Tôi không có xe máy. Thanh bảo tôi đi xe bus ra rồi Thanh trả tiền cho. Thế là tôi phải đi. Nhưng xe bus ở Việt Nam đi còn chậm hơn xe đạp. Vì từ nhà tôi đi ra bến xe bus đã hết 15 phút (tôi đi xe đạp đến trường chỉ mất 20 phút) lại còn dừng đón khách ở các bến nên phải 30 phút mới ra đến nơi. Đến nơi thì thực ra Thanh chỉ xin có một con dấu và đã xin xong rồi. Tôi mới thở dài. Thanh bảo:
– Chờ mày lâu quá. Anh làm xong việc rồi. Mày có uống nước thì gọi uống nhanh đi. Uống nhanh nhé rồi anh đưa mày về vì anh còn phải đi đón cháu.
– Thế thi thôi về luôn đi anh
Nếu là bạn bình thường tôi bực lắm ấy. Nhưng nghĩ cho cùng Thanh đơn giản chỉ là muốn nhìn thấy mặt tôi thôi mà. Kệ đi.
Một hôm bố mẹ tôi về quê cả ngày, mai mới lên. Tôi rủ Thanh đến nhà chơi. Hôm đó Thanh chơi game, còn tôi nấu cơm trong lúc bình nóng lạnh đang mở để cả hai tắm. Tôi gọi Thanh xuống. Nhưng nước vẫn chưa nóng hẳn. Thanh đòi thi vật tay với tôi. Thực ra người tôi trông cái gì cũng to thế thôi chứ thực ra yếu lắm chẳng chơi thể thao bao giờ. Có thể tôi dancing rất bốc, nhìn có vẻ khoẻ. Nhưng thực ra khi người bạn dẻo thì sẽ không mất nhiều sức lắm để thể hiện những màn vũ đạo bốc lửa. Tôi từ chối không tham gia, nhưng Thanh thì cứ nài nì Và đương nhiên cái gì tôi cũng thua Thanh cả. Vật tay thua, chống đẩy cũng thua. Tôi đã tắm rồi còn bây giờ đến lượt Thanh tắm. Tôi bảo Thanh là cởi quần dài bỏ ra đây tôi cầm cho. Khi nào tắm xong thì gọi tôi đưa quần vào cho để trong đó ướt đấy. Thanh đồng ý. Tắm được một lúc khoảng 2 phút thì Thanh gọi tôi hỏi khăn tắm của tôi là cái nào. Tôi đã tả cái khăn màu xanh có chứ Mickey ấy. Nhưng Thanh vẫn không tìm thấy. Tôi cầm lấy chốt cửa định mở ra chỉ cho Thanh thấy nhưng tôi lại ngại, Thanh đang nude ai lại mở cửa lộ hết cả hàng của người ta. Nghe tiếng tôi chạm vào chốt cửa Thanh cũng hiểu ý nên bảo:
– Mày cứ mở cửa vào đây chỉ cho anh
– Thôi, ngại lắm. Khăn màu xanh có chứ Mickey ấy
– Rồi, thấy rồi
– Mà sao anh tắm nhanh thế, đã xong rồi à?
– Chưa
– Thế sao anh hỏi khăn làm gì?
– Anh mới lau người chứ chưa tắm
– Lau người thật không hay là ở trong đó để TD đấy
– Tát chết bây giờ
TD là thủ dâm ấy. Đó là thuật ngữ của bọn tôi khi bọn tôi kể chuyện khiêu dâm cho nhau nghe ở trong lớp. TK là thổi kèn. Tôi ở ngoài này luộc rau. Thanh gọi tôi để đưa quần vào. Tôi hỏi:
– Anh đã mặc quần lót vào chưa?
– Rồi, mà kể cả anh mày có đang nude thì cũng có làm sao?
Tôi mở cửa và đưa quần vào. Đúng là Thanh đã mặc quần lót vào rồi thật. Chiếc quần lót hơi ướt. Tôi mới hỏi:
– Anh chưa lau khô người hay sao mà trông ướt thế. Không sợ hắc lào à?
– Lau rồi. Thôi đi ra đi để tao còn mặc quần. Vô duyên quá
Tắm xong bọn tôi ăn cơm. Tôi hỏi Thanh tối nay ở đây ngủ với tôi không. Thanh đùa:
– Thôi, ở đây mất đời trai thì chết
Tôi lườm Thanh và nói:
– Ùh, về tự nhiên thấy đau ở đây (tôi chỉ tay vào đằng sau đít).
Thanh cũng tếu táo:
– Về tự nhiên thấy bị lòi rom thì chết.
Vì hôm nay tôi và Thanh xem lại một loạt ảnh gay trước khi tống tiễn cái đống ảnh bệnh hoạn đó ra khỏi ổ cứng của tôi. Tôi mới nói:
– Này, nói cho anh biết nhé kể cả anh có ngủ lại đây thì em cũng không thèm làm gì anh đâu nhé. Đây chưa hâm đến mức đấy
– Biết đâu được
– Đập chết bây giờ.
Bọn tôi xem phim trò chuyện đến 9h thì Thanh bắt tôi tiến Thanh ra bến xe bus vì 9h30 là chuyến xe bus cuối cùng. Thanh là như vậy. Đến nhà phải bắt tôi xuống đón mới lên. Đi thì bắt tôi tiến mới về. Hãm lắm. Nhưng có lẽ tôi đã làm cho Thanh đi qua nhiều cung bậc cảm xúc nhất là hôm đi thực tế ở Hải Phòng do khoa tổ chức. Tôi đã làm cho Thanh vui, rồi làm Thanh dỗi, rồi làm Thanh shock và cuối cùng là hối tiếc. Chuyện thế nào hồi sau sẽ rõ
Đó là chuyến đi thực tế năm cuối mà chỉ có 2 khoa có là khoa Quản Lý và khoa Thương Mại. Khoa Quản Lý đi tam đảo, đi để xem họ tổ chức du lịch ra sao, phù hợp với ngành học. Còn khoa Thương Mại đi Hải Phòng để xem hoạt động bến cảng ở đó ra sao, hợp với ngành học của chúng tôi. Còn khoa tin thì không đi đâu cả. Khoa Kế Toán thì quá đông (tới 16 lớp, mấy trăm người) khó có thể tổ chức được. Lớp tôi ít người đi lắm vì phải ở nhà ôn thi chuẩn bị. Còn tôi thì muốn đi để về thăm lại cô bạn gái cũ của tôi hiện đang ở Hải Phòng. Nhưng Thanh thì cũng lưỡng lự ghê lắm. Vì lớp này cũng chán đi cũng chẳng vui. Nhưng cuối cùng thì Thanh cũng quyết định đi là vì tôi năn nỉ mãi. Tối hôm đó, Thanh gọi cho tôi và nói sáng sớm mai sẽ qua đón tôi chở tôi ra trường. Nhưng cuối cùng thì tôi mừng hụt vì 11h đêm hôm đó Thanh gọi lại cho tôi là không đi chở tôi được, vì muốn đi xe ôm hay xe bus để đỡ phải gửi xe ngoài. Tôi cũng OK thôi. Tôi cũng là người dễ tính. Đó là điểm khác biệt duy nhất của tôi và Thanh. Thanh bảo tôi là đi nhớ cầm theo nhiều tiền để còn “vui vẻ” một chút. Tôi cười hề hề vì ngượng, tôi biết cái “vui vẻ” là gì rồi. Tôi vẫn còn là trai tân mà, ngại lắm. Với cả chim cò tôi ngắn thế không biết mấy ả cave đó có cười vào mũi mình không nhỉ? Nhưng kỳ thực tôi cũng thử cái cảm giác đút cu vào lồn phụ nữ nó như thế nào. Nhưng đau đớn thay, tôi lại hiến dân sự trinh trắng của mình không phải cho mấy ả cave đó mà lại là cho Thanh vào một đêm đáng nhớ tại nhà Thanh chứ không phải là tại chuyến đi Hải Phòng. Chuyện đó tôi sẽ nói sau. Tôi cầm theo 120.000 VNĐ. Tiền xe cộ ăn uống đã có nhà trường lo.
Sáng hôm đó tôi đến khá sớm, tôi tìm được chỗ gửi xe qua đêm, vì tôi phải đi đến 2 ngày. Tôi tìm chỗ gửi xe xong thì còn đi lang thang một chút. Một lúc sau Thanh được bố chở đến. Nhưng tôi không biết đó là bố Thanh, tôi tưởng đó là xe ôm. Nhiều ôm xe ôm bây giờ trông còn trắng trẻo đẹp trai và sang tướng hơn mấy ông làm văn phòng. Vì mấy ông nhà quê đó chịu khó học nên làm to làm lớn chứ sao. Đến khi Thanh bảo với tôi:
– Mày không chào bố anh à?
– Ơ, dạ. Cháu chào bác
Tôi quay lại chào vội vàng nhưng vẫn không kịp. Bố Thanh đã phóng xe đi từ lâu. Tôi quay sang xin lỗi Thanh:
– Xin lỗi anh, em không biết. Bố anh nhìn trẻ và đẹp trai hơn bố em nhiều đấy
– Bố nào con nấy mà
– Úi giời, hãm
– Hê hê hê
Thanh đi nghỉ mà xách theo cái vali trông như là đang đi công tác nước ngoài ấy. Thanh và tôi ngồi uống nước một chút, chờ xe chạy. Chúng tôi lên xe và đương nhiên là ngồi cạnh nhau. Tôi thì ngồi ngó nghiêng con đường cao tốc dẫn đến Hải Phòng lơ ngơ như là bò đội nón. Tôi chỉ biết đến con đường cao tốc dẫn về quê nội của tôi thôi. Còn Thanh thì ngồi đọc truyện. Tôi bảo Thanh:
– Anh đừng đọc truyện trên xe dễ bị nôn lắm
– Anh mày không bao giờ bị nôn vì đi xe cả.
Thanh ngồi đọc truyện, không nói gì với tôi cả nhưng tôi có thể đọc thấy ánh mắt vui tươi của Thanh. Thanh là một chàng trai sinh vào ngày 14/11/1981 (Hùng thằng bạn thân năm thứ nhất của tôi sinh vào ngày 13/11/1981 thế mới trùng hợp, cách nhau đúng một ngày) vậy là thuộc cung Thần Nông. Theo như bói thì những chàng trai Thần Nông thường tỏ ra hờ hững với người mình yêu khi ở chỗ đông người, nhưng khi chỉ còn lại một mình chàng với người đó thì bạn sẽ thấy chàng bốc lửa yêu đương như thế nào. Chuyến đi Hải Phòng đã chứng minh cho vế đầu tiên. Còn vế thứ 2 thì hoàn toàn đúng trong cái đêm “bốc lửa” của chúng tôi tại nhà Thanh. Ngoài ra những chàng trai Thần Nông rất quan trọng chuyện xác thịt nên thường bỏ qua giai đoạn hôn mà “vào trận” luôn. Điều này tôi cũng thấy đúng trong cái đêm đó. Tôi cũng không chắc, cũng có thể là Thanh muốn ái ân với phụ nứ (tức là có cả hôn và đụ) nhưng với tôi Thanh chỉ muốn đụ thôi vì để thoả mãn tình dục. Nhưng tôi đâu có đẹp trai gì để Thanh nổi cơn ham muốn với tôi.
Trở lại câu chuyện ở chuyến đi ở Hải Phòng. 8h sáng hôm đó, chúng tôi nghỉ chân ở Hải Dương để ăn sáng. Tôi ăn ổ bánh mỳ 4h sáng hôm đó nên đến 8h tôi đã đói. Tôi và Thanh và Nội – thằng con trai thứ 3 của lớp tôi đi trong chuyến đi Hải Phòng này, thực ra còn có cả Cường và Vũ. Nhưng 2 gã này thuộc vào loại mọt sách nên không thuộc tầng lớp của chúng tôi. 3 chúng tôi ăn phở. Ăn xong thì tôi và Thanh không ai rủ ai cùng đi vệ sinh. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi đi vệ sinh cùng nhau. Nhưng những lần trước chúng tôi đi ở trường, có vách ngăn nên tôi không nhìn thấy và cũng không để ý làm gì. Nhưng ở đây không có vách ngăn nên tôi vô tình nhìn thấy một chút đầu chim của Thanh, đúng là nó cũng đen thật. Còn Thanh thì nhìn thấy chim tôi từ lâu rồi. Đó là một buổi chiều tôi đang ngủ say thì Thanh đến. Và Thanh gọi tôi dậy bằng cách đạp nhẹ vào con chim đang cứng ngắc của tôi. Tôi tỉnh giấc và tôi gọi Thanh và cho Thanh xem chim của tôi và nói:
– Anh ơi, theo anh thì cái của em có bé hay ngắn không?
– Eo ơi, của thằng này đen thế. Không bé đâu, to đấy. Có điều hơi ngắn. Nhưng hình như là nó chưa hểt cỡ
– Không, hết cỡ rồi đấy anh ạ. Và nó chỉ được 10cm thôi
– Thế thì của mày hơi ngắn thật
– Uh giá như nó dài thêm 3 hay 4 cm nữa thì ổn đúng không anh
– Uh, nhưng chả sao đâu “phệt” được hết.
Sau khi ăn uống xong, mọi người lại lên xe và đi tiếp. 9h tôi đến được Hải Phòng. Mọi người vào nghe một vài nhân viên ở một công ty xuất nhập khẩu nào đó truyền lại kinh nghiệm. Nhưng tôi thì xuống xe và gọi cho bạn gái cũ của tôi ra nói chuyện một chút thôi. Tôi nghĩ là tôi và cô ấy cũng chưa chính thức nói lời yêu, lại xa nhau gần 2 năm rồi nếu có gặp lại nhau thì cũng chỉ đi uống nước một chút thôi. Nhưng ai ngờ nàng lại nhiệt tình tới mức kéo tôi đi hết cả buổi sáng. Chụp tới 18 cái ảnh Hàn Quốc. Khi tôi về đến nơi tập trung thì mọi người đã đi ăn hết rồi. Tôi lại phải chạy đi tìm. Tìm mãi mới thấy cửa hàng ăn đó. Thanh nhìn thấy tôi thì chẳng nói gì. Tôi biết là Thanh đã giận tôi. Nhưng bạn gái đang chờ tôi quay về và đi ăn cùng cô ấy. Nên tôi đưa số điện thoại di động bạn gái tôi cho Thanh bảo Thanh nếu có đi đâu nữa thì gọi cho tôi với. Rồi tôi đi. Thanh ái ngại và cho vào túi và không nói với tôi câu gì. Tôi và bạn gái của tôi ăn hết 4 suất bún chả. Không hiểu sao hôm đấy tôi đói thế không biết. Ăn xong thì chúng tôi đi uống nước mía, uống nước vối, ăn dứa…. và đi vào trung tâm phụ sản nạo phá thai gần đó để….. đi vệ sinh. Lúc ra gặp mấy đứa bạn trêu là dẫn bạn gái vào đây để giải quyết hậu quả, làm tôi ngại gần chết. Trước lúc lên xe, cô ấy còn dúi cho tôi một cái bánh ngọt để ăn cho đỡ đói. Cô ấy cứ trách tôi còn chờ bao lâu mới đi thế mà cuống cả lên biết thế thì đi thêm lúc một lúc nữa. Tôi chỉ còn biết nhe răng ra cười trừ. Tôi chỉ còn 50.000 trong người đi nữa thì về Đồ Sơn, chẳng may phải nộp thêm tiền ăn thì sao. Cô ấy bảo tôi là về đến Đồ Sơn thì gọi cho cô ấy, cô ấy sẽ nói cho tôi quyết định là có ra Đồ Sơn chơi với tôi không và rất có thể sẽ chở tôi về Hải Phòng chơi thêm một ngày nữa. Cô ấy làm tôi xúc động vì những tình xưa nghĩa cũ mà cô ấy dành cho tôi thật ấm nồng. Khi vừa lên xe, Thanh bảo tôi ngồi ra ghế sau cho nó thoáng. Tôi đã biết là Thanh giận tôi rồi. Tôi cố làm lành bằng cách đưa Thanh xem luôn 9 cái ảnh vừa chụp nóng bỏng tay cho Thanh xem. Thanh xem lướt qua rồi trả lại cho tôi mà vẫn không nói gì. Tôi thẫn thờ ngồi xuống và nhìn cảng Hải Phòng nắng nóng như đổ lửa mà trong lòng buồn vời vợi. Tôi biết làm sao khi một bên là bạn thân của tôi còn một bên là bạn gái cũ cuả tôi. Thực sự là nếu tôi biết là cô ấy kéo tôi đi cả buổi sáng thì tôi đã xin phép anh ấy. Nhưng……Thanh ơi sao anh không hiểu và thông cảm cho em. Ra đến cảng Hải Phòng. Chúng tôi chụp ảnh kỷ niệm. Tôi ngồi xuống cạnh Thanh và Thanh cũng không thèm nhìn tôi. Khi lên phòng xuất nhập khẩu của cảng, vì ghế của văn phòng cũng ít, nên thường là 2 người ngồi một ghế. Tôi tìm được chỗ ngồi và nhìn Thanh vì nghĩ là Thanh sẽ ngồi chung ghế với tôi. Nhưng cuối cùng thì Thanh ngồi vào lòng của Hoà – một người bạn của đã từng học cùng hội trường của tôi năm ngoài. Hoà cao to khoẻ mạnh nên Thanh có thể ngồi vào lòng một cách thoải mái.
Về đến Đồ Sơn, sau khi đã chọn được phòng, tôi, Thanh, Nội và Lập – người học ở lớp Kinh Doanh Thương Mại Quốc Tế ở một phòng, còn 2 gã “tiến sĩ” kia thì chung nhau thuê một phòng khác ở khách sạn bên cạnh cho nó rộng rãi thoải mái. Sau khi đã thay quần áo dài bằng những bộ đồ mặc ở nhà trẻ trung khoẻ mạnh, tôi chui vào nhà tắm để đi đại tiện. Định bụng là sau đó sẽ rủ thanh đi dạo bãi biển Đồ Sơn để xin lỗi, lúc ngồi trên xe đông người quá. Nhưng khi tôi đi ra thì Thanh đã rủ Nội đi chơi từ lâu (vì muốn trêu tức tôi mà). Tôi đi ra bãi biển và đi dạo một vòng mong tìm được Thanh. Nhưng vẫn không thấy. Tôi lên phòng mở TV. TV ở đây có truyền hình cáp. Tôi mở kênh MTV, tôi thích nhạc quốc tế lắm và chỉ mong sao nhà mình có truyền hình cáp để được xem nhạc quốc tế suốt ngày trên MTV, khỏi phải đi sưu tầm VCD như bây giờ. Nếu như mọi lần tôi sẽ rất vui khi được xem MTV miễn phí như thế này. Nhưng hôm nay mọi suy nghĩ của tôi đều hướng về Thanh. Thanh về và tôi buông lời hỏi Thanh
– Anh đi đâu về vậy?
– Anh đi dạo. Nội vào tắm với tao đi.
Thanh vẫn đang tiếp tục cố tình trêu tức tôi, Thanh rủ Nội vào tắm cùng. Tôi còn đang ngẩn ra. Nội đã vào nhà tắm rồi, còn Thanh đang cởi quần dài mặc mỗi chiếc quần lót đang lúi húi lấy gói dầu gội đầu nhỏ rồi chuẩn bị vào tắm. Trong khi tôi đang chốt cửa, và hạ hết rèm cửa xuống để người ta khỏi nhìn thấy một lũ con trai đang “hở hang” như thế. Thanh nhìn tôi. Tôi cũng nhìn Thanh. Rồi đột ngột Thanh cởi nốt quần lót. Thanh đang nude 100% trước mặt tôi. Tôi tia xuống cu của Thanh, nó dài và hơi nâu và vẫn còn đang mềm. Tôi tia rất nhanh rồi nhìn đi chỗ khác ngay. Thanh đi vào nhà tắm với Nội. Còn tôi thì vẫn còn đang…….bối rối (có lẽ là vậy) mà tôi cũng chẳng biết chỉ biết là tôi đang nứng, vì cái gì vì chim của Thanh. Chim Thanh cũng không khác gì chim anh trai của tôi ở nhà hay chim của thằng Cường Đen – tình địch của tôi hồi năm thứ 2. Vậy tại sao tôi lại nứng. Nội gọi tôi lấy hộ Nôi cái quần lót ở trong túi. Tôi lấy và mở cửa ra đưa cho Nội. Nội vẫn mặc quần lót khi tắm, còn Thanh thì nude 100%. Chim của Thanh vẫn mềm. Trong khi mặc dù Nội vẫn còn mặc quần lót vậy mà cu đã dựng ngược trong cái quần lót của Nội rồi. Nội lông lá khắp người nhìn như là người Ý hay người Pháp gì đó vậy. Phải công nhận là Thanh điều khiển cảm xúc tốt thật. Nếu là tôi thì chỉ cần tôi thoát y và tự nhìn ngắm cái cơ thể béo ú và con chim ngắn tũn của tôi trong gương khoảng 5 phút thì tôi cũng đã thấy nứng rồi chứ chưa nói đến là thoát y trước một ai đó, dù là con trai với nhau. Còn đương nhiên, chỉ cần nghĩ đến một người phụ nữ trần truồng trước mặt tôi thì tôi chắc rằng cu tôi nó phải cứng hơn thép nguội ấy chứ. Tôi khép cửa đi ra. Nội đã tắm xong. Thanh vẫn còn đang tắm. Tôi cởi bỏ quần áo và bước vào nhà tắm. Tôi hỏi Thanh:
– Anh tắm xong chưa?
– Thì mày cứ vào đi
Tôi tiến vào, dựa đầu vào vai Thanh để nước nóng làm ướt đầu của tôi. Con cu cứng ngắc của tôi chạm vào mông Thanh. Tôi cố làm lành với Thanh bằng cách
– Em kỳ lưng cho anh nhé?
– Ùh
Tôi kỳ lưng cho Thanh và thỉnh thoảng dựa đầu vào vai Thanh để vòi nước làm ướt đầu và cơ thể của tôi, chứ không thì lạnh lắm. Tôi định xin lỗi và giải thích thì Thanh lại đi ra vì hình như có ai đó vừa vào phòng
– Thôi tao đi ra đây, hình như có người vào phòng
– Cứ từ từ đã, anh đã tắm xong đâu
– Thôi, ngại lắm
Rồi Thanh đi ra, tôi lại chưng hửng, tôi vẫn không có được cơ hội để làm lành với Thanh. Tôi tắm, hình như tôi để quên quần lót ở ngoài, tôi gọi:
– Anh Thanh ơi
– Không có ai đâu ra đi
Tôi mở cửa đi ra, nhưng người nằm trên giường không phải là Thanh mà là Lập, người ở cùng phòng với chúng tôi. Tôi hơi giật minh. Tôi đang nude 100% trước một boy khác. Lập cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi nude như vậy, nhưng cũng giống như tôi vừa t«iy khi nhìn Thanh. Lập cũng tia nhanh cu của tôi rồi tia đi chỗ khác, cũng may lúc đó nó đang ở tình trạng nửa cứng nửa mềm nên nhìn nó cũng không thảm hại lắm chứ nếu không thì chắc Lập sẽ phải thốt lên vì chim tôi ngắn quá thì ngại lắm. Tôi lục lấy quần lót của mình ở trong túi. Đúng lúc đó Thanh và Nội lại vừa đi đâu về mở cửa và cả hai cùng kêu lên khi nhìn thấy tôi đang nude. Tôi thì ngượng quá và phi vào nhà tắm ngay lập tức. Tôi gọi Lập vào tắm luôn không nước nóng lại hết. Nhưng Lập từ chối. Tôi tắm xong đi ra thì Thanh và Nội lại đi chơi. Dễ hiểu thôi Thanh muốn trêu tức tôi vì tôi đã bỏ Thanh đi đâu đó (thực ra tôi đi thăm người yêu cũ của tôi, mà thời gian đi chơi bị kéo dài hơn dự kiến, tôi không biết phải giải thích điều này thêm bao nhiêu lần nữa nhỉ) hết cả buổi sáng. Mà nhất là Thanh đi Hải Phòng là vì tôi. Tôi hiểu Thanh mà vậy mà tại sao Thanh lại không hiểu cho tôi. Những suy nghĩ đó đã làm cho kênh MTV không hấp dẫn tôi như mọi khi. 6h chiều Thanh và Nội về. Nội nằm trên giường bên này, Thanh nằm bên giường bên kia, tôi ngồi trên giường của Thanh. Thanh thì kể hết cho Nội nghe chuyện tình lịch sử của Thanh và Quỳnh – điều mà tôi đã rất nhiều lần hỏi nhưng Thanh không nói và tôi tôn trọng Thanh cũng không hỏi nữa. Thế là sao cơ chứ. Dù tôi, Thanh và Nội học cùng một tháng này nhưng Thanh chưa bao giờ nói chuyện với Nội, vậy mà nay….. Thanh đã tâm sự những chuyện riêng tư của mình cho Nội, trong khi Nội thậm chí chỉ ầm ừ cho qua chuyện chứ còn cũng không quan tâm. Tôi ngồi đợi Thanh và Nội nói chuyện xong trong nỗi buồn và tức tối. Tôi bắt đầu kể cho Thanh nghe tôi đã đi đâu và làm gì cả buổi sáng hôm đó. Tôi nói tất cả chỉ còn thiếu mối nước nói câu xin lối Thanh trước mặt Nội. Thanh vẫn còn giận nên cũng chỉ ầm ừ rồi chỉ phán một câu: “Mày đúng là thằng dại gái”.
Trưởng nhóm chuyến đi hô hào mọi người xuống ăn cơm. Và tôi xuống ăn cơm. Và Thanh vẫn tiếp tục thân thiện với Nội ngay trước mặt tôi, gắp thức ăn cho Nội, rót bia cho Nội vâng vâng và vâng vâng…..Tôi chỉ biết ngồi ăn và ngồi nghe Thanh nói. Ăn xong, tôi lại lên phòng và xem MTV, còn Thanh và Nội lại nói chuyện đàn bà nào là nhìn thế nào để biết con đó còn trinh hay mất trinh, rồi làm thế nào để không bị xuất tinh sớm…..Chương trình MTV phát sóng chương trình giới thiệu về các hướng dẫn vũ đạo nổi tiếng thế giới, người đã từng hướng dẫn vũ đạo cho User, Nsync, Christina……. Những màn trình diễn tuyệt đỉnh của những người hướng dẫn vũ đạo này đã làm gián đoạn câu chuyện của Thanh và Nội. Thanh thốt lên:
– Bọn này nhảy nét nhỉ?
– Nhìn thế thôi chứ không khó lắm đâu.
– Mày có nhảy được thế không mà tinh vi
– Tí nữa sẽ biết
Thanh bĩu môi không tin, Thanh luôn không tin tôi. Tôi đã từng nói với Thanh là tôi có bạn gái cũ ở Hải Phòng, dù Thanh không nói ra nhưng tôi biết Thanh không tin là người vừa nghèo vừa xấu như tôi lại có bạn gái. Giờ đến chuyện nhảy nhót. Và đương nhiên đó là nguyên nhân vì sao Thanh chuyển từ cảm giác giận dỗi sang cảm giác shock nặng khi nhìn thấy tôi nhảy hôm đó. Nằm được một lúc thì Thanh rủ Nội đi fuck cave. Và Thanh không hề rủ tôi, nhưng may thay Nội vẫn còn một chút xíu phép lịch sự và rủ tôi đi. Chúng tôi đi ra đường và ngay lập tức bị một ông xe ôm đến mô giới. Thanh nói: “Để chúng cháu tự tìm”. Thanh có vẻ rất háo hức nhưng Nội thì nhát chết, còn tôi thì hết tiền nên kế hoạch của Thanh bị phá sản. Đang đi thì gặp Liên, Tạ Hiền, Hoài và Thanh Nhung đang ngồi ăn bỏng ngô và Bim Bim, chúng tôi ngồi vào tham gia buôn chuyện, một lúc rồi cùng về.
Về đến khách sạn lại nhìn thấy một vài đứa đang ngồi hóng mát và chơi tá lả trên bờ biển. Chúng tôi cùng tham gia vào nhóm đó. Thanh kéo Nội ra một góc và lại tâm sự. Còn tôi thì lại bị bỏ rơi, nhưng may quá Vương gọi tôi ra định nhờ tôi ngoáy tai như mọi lần nhưng không có tóc nên đành chịu. Vương bảo tôi hát. Nhưng tôi đang buồn tâm trạng đâu ra mà hát. Vương nói với tôi: “Vợ mày hôm nay không đi tiếc nhỉ?” (vợ ở đây là Thêm ấy). Đúng rồi, nếu có Thêm ở đây thì tôi không phải cô đơn thế này. Thuận, Trung và cả Phúc nữa vây vào trêu tôi làm gián đoạn suy nghĩ của tôi: “Đi chơi gái đi. hai mươi mấy năm trời để thế kiếm nó mòn đi đấy…..” tôi cũng chỉ nhe răng ra cười và thỉnh thoảng nhìn về phía Thanh đang đắm đuối tâm sự với Nội. 10h đêm chúng tôi chuẩn bị đốt lửa trại chờ Đức và ban tổ chức mượn giàn và micro về để còn dancing và hát hò đêm nay.
11h, lửa được đốt lên để nướng mực, âm nhạc đã sẵn sàng. Khi nhạc được bật lên, Long, Phúc, Thuận ra ngoáy mông vài cái và hô hào mọi người ra nhảy nhưng không ăn thua cho đến khi tôi bắt đầu dancing. Thực ra tôi cũng hơi ngại. Nhưng nghĩ đến ngày thành lập đoàn vừa rồi, CLB sinh viên khuyết tật trường tôi cử tôi tham gia văn nghệ (vì tôi là phó chủ nhiệm CLB phụ trách mảng văn nghệ và tôi đã phải lấy hết can đảm để tham gia). Tôi đăng ký màn khiêu vũ bài If you had my love (Darkchild Remix) của Jennifer Lopez nhưng Lan Anh, người học cùng lớp tôi, phụ trách văn nghệ ở trường từ chối khéo vì không tin tôi. Hôm nay, có Lan Anh ở đây tôi muốn Lan Anh phải ân hận vì đã gạt tôi ra nên tôi bắt đầu thở mạnh một cái, đặt tâm hồn mình vào nhạc và bắt đầu giật lắc tưng bừng không thua gì Jennifer, Britney, Madonna, Shakira, Beyoncé hay Janet. Và đương nhiên tôi ngay lập tức nhận được sự cổ vũ của tất cả mọi người, họ đẩy tôi vào giữa. Mọi người vỗ tay, reo hò như đang cổ vũ bóng đá cho những cú xoay 3 vòng liên tiếp, những quả giật lắc điệu nghệ, những màn múa bụng đỉnh không thua gì Shakira……. của tôi. Nếu không phải bãi cát làm tôi suýt ngã thì tôi có thể nhảy đỉnh hơn. Tôi nhảy liên tục hết bài này đến bài khác. Khi nhảy tôi sợ nhất là nóng (tôi đã cởi trần) và bị ù tai vì tôi bị viêm tai giữa từ bé (tôi ăn dưa hấu để chữa ù tai). Tôi có thể nhìn thấy Thanh đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn tôi và nhiều người khác nữa. Tôi trở thành người nổi nhất trong chuyến đi đó. Vì mọi người đều ngạc nhiên vì mọi ngày tôi trông hiền thế mà sao lại nhảy bốc, đỉnh và khêu gợi đến vậy. Tôi nhảy liên tục không nghĩ và gần như không thấy mệt vì tiếng reo hò của mọi người làm tôi quên mọi mệt mỏi. Tôi cứ nhảy như thế cho đến khi có mấy thằng ở khách sạn khác vào nhảy đấu với tôi. Nó cũng nhảy bốc nhưng không có kỹ thuật nên giật nhìn rất chối mắt và thô thiển. Tôi chán quá bỏ ra ngoài mặc áo và hóng gió, để mọi người nhảy. Lan Anh và Tuyết đang ngồi uống rượu với thấy trợ lý khoa. Lan Anh chỉ nói với tôi là: “Tiếc là tớ không để Lâm tham gia văn nghệ chứ không thì ắt hẳn sẽ là rất vui và độc đáo đấy”. Còn Tuyết thì cứ kêu lên: “Mới đầu tớ cứ tưởng ai nhìn mãi mới ra Lâm đấy, nhảy ác thế”. Tôi chỉ xin chai nước để giải khát. Tôi đang hóng mát thì bị Hà Đen lôi vào nhảy tiếp, đó là bài “Let’s get loud” của Jennifer. Thanh lại trố mắt nhìn tôi nhảy vì tôi nhảy giống thần tượng của Thanh quá đỗi.
Nhảy chán chê thì tôi bắt đầu hát. Thực ra tôi không định hát nhưng vì Diệu Hương, người đã nghe tôi hát tại buổi Karaoke giao lưu đầu năm. Hôm đó, tôi hát 2 bài “Trái tim bên lề” và “Back at one” của Brian McKnight. Mọi người đã cổ vũ rất ác khi tôi hát bài “Back at one” vì đây là một bài theo phong cách R&B rất khó. Và hôm đó Thanh và nhiều người cũng ngạc nhiên là tại sao tôi có thể xử lý một cách rất kỹ thuật một bài hát khó đến thế.
Diệu Hương bắt tôi hát tại Hải Phòng, và hôm đấy tôi hát bài “I have nothing” của Whitney Houston, cả không gian chìm trong tĩnh lặng khi nghe tôi hát. Mà thực ra là tôi đang biểu diễn chứ không đơn thuần là hát. Ngoài ra tôi còn hát bè cho Trang hát bài “Stay the same” của Joey McIntyre. Tóm lại, tôi là nhân vật nổi nhất đêm đó. Vương còn nói với tôi: “Không có Lâm thì đêm nay mất vui”. Quả thật khi tôi nhảy, thì mọi người ở xung quanh lửa trại, mọi người đang chơi bài trên bờ, rồi nhân viên khách sạn cũng bỏ dở công việc để xem tôi nhảy. Khi tôi về khách sạn để tắm. Một nhân viên khách sạn còn nói với tôi: “Nhảy nữa đi anh”. Khi tôi đang trên đường về phòng thì gặp Hoà. Hoà giơ ngón tay cái lên ám chỉ tôi là number one và nói một câu: “Thằng em hơi được đấy”. Từ đó trở đi cứ gặp tôi ở đâu là anh Hoà lại giơ ngón tay cái ra và ôm tôi một cái, làm tôi ngại ơi là ngại.
Tắm xong, trong khi đang chờ cho đầu khô thì tôi sang phòng bên ở đó Thanh, Trung, Vương,…… và nhiều boy khác đang nhậu nhẹt. Tôi ra lang cang hóng gió với hy vọng gió biển sẽ làm khô tóc tôi. Tôi lôi mấy cái ảnh tôi mới chụp ra để xem cho đến khi đầu khô và đi ngủ. Thanh nhậu nhẹt đến 4h50 sáng thì đi ngủ. 5h lại dậy để đi ngắm mặt trời mọc với Thuỷ – cô bạn gái thân của Thanh. Người ta nói những đôi bạn thân nếu cùng nhau ngắm mặt trời mọc thì tình bạn sẽ bền đẹp. Nghĩ đến đó tôi lại buồn. Thanh ăn sáng với Thuỷ, đi bơi với Nội, chụp ảnh với Nội, còn tôi thì đang hứng chịu mọi sự trừng phạt về tinh thần của Thanh dành cho tôi. Cũng còn may vì tôi là người nổi nhất chuyến đi nên rất được mọi người quan tâm và trêu ghẹo. Người thì bảo tôi: “Tao thấy mày ngót đi một ít rồi đấy” rồi “mày nhảy thế mà không ngót đi tí nào à?”……..
Có thể bạn cho Thanh là người hẹp hòi nhưng tôi cho rằng đối với Thanh tôi quan trọng lắm thì Thanh mới giận dỗi tôi đến thế. Trưa hôm đó trưởng nhóm chuyến đi hô hào mọi người đóng thêm 10.000. Thế là tôi chỉ còn mỗi 20.000 vì tối hôm qua tôi gọi cho bạn gái cũ của tôi đã hết 20.000 rồi. Ăn xong tôi về phòng thì bị Vương và Thuận ở phòng bên mượn được cái đài của Hà Béo lại mở nhạc và bắt tôi sang nhảy. Chúa ơi, tôi vừa ăn no xong. Nhưng biết làm sao tôi không thể chối từ vì âm nhạc là niềm đam mê của tôi. Nhảy ở đây thích hơn nhiều. Sàn trơn, không khí chan hoà gần gũi. Lần này tôi có thể quan sát Thanh nhảy disco trông không đẹp, sáng tạo và kỹ thuật bằng tôi nhưng rất nam tính. Không như tôi, tôi nhảy đẹp thật nhưng hơi nữ tính. Cũng dễ hiểu vì những ca sĩ nhảy đẹp nhất hiện nay ngoại trừ Michael Jackson còn lại toàn là nữ. 2 cái điều hoà được mở lạnh hết cỡ nhưng ai cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Sau khi nhảy chán chê tôi lại tắm cho mát, lên xe và về Hà Nội. Về đến Hà Nội, tôi thấy Thanh cứ buồn buồn ngồi ở quán nước. Vì bọn nó đã về hết chỉ còn mỗi tôi và Thanh. Tôi đoán là Thanh đang hối hận chỉ vì những giận dối vớ vẩn của Thanh mà đã làm hỏng đi những giây phút vui vẻ của chúng tôi. Thanh hỏi tôi:
– Bây giờ mày về luôn à?
– Ùh, nhưng có việc gì không anh? Anh định rủ em đi đâu à?
– Àh, Ùh…… Thôi mày về đi. 2 hôm nữa anh đến nhà mày
2 hôm nữa, tại sao lại 2 hôm. Thanh đi đâu, làm gì. Tôi cũng không hỏi vì tôn trọng Thanh. Bạn muốn biết hãy chờ ở phần sau. Còn tôi thì phải chờ 2 hôm nữa.
Hôm ở Hải Phòng, tiếng reo hò của mọi người làm tụi nhảy liờn tục khụng mệt cũng khụng nghỉ. Nhưng khi về đến nhà thỡ tụi mới lónh đủ hậu quả của lần “mấu” quỏ đà đú. Trờn người tụi khụng cú cỏi gỡ là khụng đau. Chu1a ơi, tụi đứng lờn ngồi xuống như là một bà bầu 8 thỏng trong 2 ngày đú. Chớnh xỏc là như vậy. 2 ngày, đỳng rồi 2 ngày, Thanh hẹn tụi 2 ngày vậy mà 6h30 chiều rồi sao Thanh chưa đến. Khụng biết là cú chuyện gỡ nhỉ?
– Lõm ơi
Thanh gọi tụi, tụi phi xuống mở cửa. Mẹ tụi vừa đi ra chợ mua đồ ăn thờm cho bữa chiều. Tụi mở cửa, Thanh bơ phờ đứng trước mặt tụi chỉ chực muốn ngó, tay cầm tài liệu ụn thi cho kỳ này.
– Anh Thanh, anh sao vậy?
– Ùh, tài liệu ụn thi kỳ này, anh mua cho mày đấy. Anh đau lưng quỏ, mày đấm lưng cho anh nhộ?
Tụi dỡu Thanh lờn phũng. Và tụi cũng suýt ngó vỡ người tụi cũng đang đau mỏi khắp nơi mà. Thanh hỏi:
– Mày sao vậy, mày khụng dỡu nổi anh à?
– Khụng, người em đau khắp nơi vỡ dancing ở Hải Phũng đõy này
– Ai bảo mày mấu quỏ làm gỡ? Mà mày khụng mệt bằng anh đõu
Tụi để Thanh nằm xuống giường. Khi tụi vộn ỏo lờn ụi chỳa ơi, cỏi lưng của Thanh nú bị làm sao mà lại sưng tấy đỏ khắp nơi. Tụi lại thốt lờn:
– Anh bị sao vậy?
– Anh vừa đi Sapa về
– Cỏi gỡ? Anh vừa đi Hải Phũng về, khụng nghỉ ngơi mà đi luụn Sapa là sao cơ chứ?
– Anh chỏn khụng muốn về nhà. Anh vừa ở bến xe về nhà mày luụn đấy chứ, anh đó về nhà đõu
– Thế vali của anh đõu, anh vứt ở nhà bạn anh ở gần bến xe.
– Thế là hụm đấy anh định rủ em đi Sapa ấy hả?
– Ùh, anh muốn đi chơi với mày
– Nhưng em cũn mỗi 20.000 trong người làm sao mà đi được
– Mày. Chẳng nhẽ anh khụng bao nổi mày. Nhưng cú điều là anh thấy mày muốn về nhà nờn thụi. Anh về nhà cũng chỏn. Mà đi chơi một mỡnh khụng cú mày cũng chỏn
Tụi định hỏi là vỡ sao Thanh khụng về nhà khi cỏi lưng sưng tấy đỏ thế này. Tại sao Thanh lại đến nhà tụi. Những lỳc như thế này Thanh khụng tỡm đến mẹ, tỡm đến gia đỡnh mà lại tỡm đến tụi. Lý do vỡ sao chỉ mói đến tận sau này tụi mới biết. Cũn hụm đú tụi khụng hỏi vỡ đú là chuyện riờng của gia đỡnh Thanh, nếu Thanh tin tưởng tụi thỡ Thanh sẽ kể. Tụi vừa đấm lưng vừa tếu tỏo để Thanh đỡ đau.
– Điờu vừa thụi, chắc hụm qua lại ra dốc Bỏc Cổ để “hành nghề” chứ gỡ? Chắc là khụng biết cỏch, fuck mạnh quỏ làm nú đau nú cấu cho mới bị thế này chứ gỡ?
Thanh chỉ cười. Vỡ thực ra tụi và Thanh đó quỏ hiểu và thõn nhau (thậm chớ đó nude trước mặt nhau và cũn tắm chung) thỡ đứng núi là tụi trờu Thanh là cave đực mà kể cả tụi cú trờu Thanh là đồ đồng tớnh luyến ỏi thỡ Thanh cũng khụng phản ứng gỡ đõu. Mà tụi cũng vậy. Tụi tắt nụ cười và núi nghiờm tỳc:
– Anh Thanh à, lưng anh thế này, về nhà núi với mẹ. Mẹ xem và cú thể sẽ cho anh đi vật lý trị liệu hay chữa trị chứ để thế này khụng ổn đõu
Thanh lắc đầu ngoày ngoạy ra hiệu ý bảo tụi là cứ đấm lưng đi. Mói sau này tụi mới hiểu cỏi lắc đầu là gỡ. Tụi lại tếu tỏo:
– Chứ anh mà cú mệnh hệ gỡ là bố mẹ anh khúc hu hu đấy
Thanh lườm và lấy tay vỗ vào chim tụi một cỏi. ễi chỳa ơi, Thanh đó vui vẻ trở lại. Thanh là vậy, mỗi lần bị tụi trờu tức, chẳng biết làm gỡ chỉ biết vỗ chim tụi thụi. Mấy lần đầu cũng giật nảy mỡnh và kờu lờn “Đau em” nhưng bõy giờ bị vỗ nhiều nhờn rồi. Nhưng Thanh cú vỗ chim tụi thỡ tụi cũng chưa tha cho Thanh, tụi tiếp:
– Chứ em là em khúc cho anh thế này này. Hu hu hu anh Thanh ơi, sao anh chết……. muộn thế hu hu hu
Thanh lại lườm tụi thờm một phỏt nữa và núi với tụi:
– Được rồi, mày nhớ đấy nhộ
– À quờn, phải là hu hu hu anh Thanh, sao anh chưa trả đĩa cho em mà anh đó chết
– Mẹ mày, mày khúc thế, tao hiện hồn về tao búp cổ mày
– Búp đi. Ah mà thụi, đừng búp cổ em làm gỡ, búp chim em ấy cho nú sướng
– Cú mà búp cỏi bờ lúp túp phúp phúp phúp ấy. Tao cắt phộng cỏi đấy của mày đi thỡ cú.
Thanh cú cỏi kiểu núi vần điệu rất nhắng như vậy đú. Cú lần tụi bị gọi là “Lõm hõm cỏi bờ lõm tõm phõm phõm”????. Thanh chỉ tay vào tập tài liệu Thanh mua cho tụi và núi:
– Trong tỳi của anh cú đỏp ỏn mụn Kinh Doanh Quốc Tế rồi, mày lấy ra rồi kick vào tài liệu của mày đi.
– Ùh, thanh củi vào mặt (thank you very much đú mà)
– Mày cứ ở nhà học đi nhộ. Anh tỡm được đỏp ỏn mụn gỡ thỡ anh mang đến cho mày OK?
– Hay quỏ
– Thế mà mày suốt ngày rủa anh mày chết
– Khụng, em núi thật là anh về nhà xem như thế nào để cũn chữa trị.
– Rồi, mày yờn tõm, anh sống dai lắm.
Chỳng tụi đó cựng vượt qua kỳ thi cuối cựng như vậy đú. Trong buổi liờn hoan cuối kỳ Thanh tặng tụi một chiếc thắt lưng da Versage rất xịn. Cỏi thằng bao nhiờu hụm mỡnh mang cặp sỏch đầy đủ nú khụng cho. Nhằm đỳng cỏi hụm mỡnh xỏch theo mỗi mồm để ăn liờn hoan thỡ lại đưa. Tụi cầm trờn tay. Uống rượu vào say quỏ lỳc về để quờn lại quỏn của người ta, mà tụi cũng khụng chắc nữa. Cú thể là tụi để quờn ở chỗ sửa xe. Vỡ trờn đường về xe Thanh bị hỏng phải sửa mà. Tụi cũng chẳng nhớ nữa. Mất cỏi thắt lưng da ấy rồi. Thanh tiếc một (mấy trăm nghỡn chứ ớt đõu) tụi tiếc mười (vỡ giỏ trị tinh thần, một mún quà đầu tiờn của một người bạn thõn tặng tụi).
Chỳng tụi thi xong rồi, giờ là đi thực tập. Tụi đó hy vọng là Thanh sẽ tỡm chỗ thực tập cho tụi (vỡ Thanh hứa thế) nhưng rồi lại khụng thực hiện vỡ lý do đặc biệt mà sau này tụi mới biết. Thanh cũng núi với tụi nợ 6 trỡnh mụn Kế Toỏn (khụng phải là mụn chuyờn ngành của mỡnh) thỡ vẫn được đi thực tập. Nhưng cuối cựng thỡ mọi chuyện khụng suụn sẻ như vậy. Tụi khụng được đi thực tập cho đến khi trả nợ xong. Quy định của khoa nợ dưới 6 trỡnh mới được đi thực tập (thế mới cỳ chứ). Hụm nghe thầy phổ biến quy chế thi và bảo vệ luận văn, tụi buồn thối ruột thối gan, chẳng thiết núi gỡ với ai thỡ Thanh lại ngồi cười đựa với Nội, Hưng và mấy đứa nữa. Tụi chưa cần là Thanh giỳp được tụi hay khụng, nhưng chớ ớt thỡ Thanh cũng phải an ủi tụi một cõu hay thế nào chứ. Tụi giận Thanh ghờ gớm. Thanh cũng giận tụi ghờ lắm. Hụm lấy giấy giới thiệu đi thực tập, Thanh đó rủ tụi đi lấy luụn. Nhưng tụi cú việc nờn phải đi muộn. Hụm đú Thanh và Hưng – gó này nợ đến 18 trỡnh – vậy mà vỡ lấy đợt đầu. Thầy cũng chẳng kiểm tra sổ phỏt luụn, thầy chủ nhiệm khoa ký luụn, sang bờn phú hiệu trưởng đúng dấu luụn. Những người đến sau bị kiểm tra gắt gao. Hụm đấy tụi mà đi với Thanh thỡ mọi chuyện đó xong lõu. Tụi giận Thanh, Thanh giận tụi. Tỡnh bạn bị thỏch thức nghiờm trọng. Cú nguy cơ tan vỡ.
Tụi về nhà và tức tối ghờ gớm. Tụi nghĩ nhiều lắm. Tụi đó hi sinh vỡ một người khụng đỏng. Hắn ta thõn với Hưng, Nội hay Thuỷ hay một ai đú hơn là thõn với mỡnh. Vậy mà mỡnh… Tức thật. Tụi nghĩ đến những gỡ tụi làm vỡ Thanh quỏ nhiều. Mà Thanh thỡ khú tớnh, làm Thanh hài lũng khụng dễ dàng tớ nào….. Vậy mà tụi được gỡ. Tụi thật ngốc, tụi bị lợi dụng rồi. Lỳc tức tối, hỡnh ảnh người anh mà tụi thực lũng yờu quý trở nờn xấu xa như vậy đú. Giờ nghĩ lại tụi thấy đỳng là “tụi giận quỏ mất khụn rồi”. Tụi định bụng sẽ gọi điện cho Thanh một trận rồi kết thỳc hợp đồng luụn. Nhưng lại nghĩ thụi kệ khụng làm bạn với nhau được thỡ cũng khụng nờn làm kẻ thự. 3 hụm sau, Thanh gọi cho tụi:
– Mày cú kiện cỏo gỡ thầy Hạnh trợ lý khoa khụng?
– Khụng
– Thật khụng?
– Thật, em chỉ dại mồm núi là cú người nợ đến 18 trỡnh mà vẫn được đi thực tập mà thầy. Khi thầy hỏi là ai thỡ em biết em ngu rồi nờn em im luụn cú dỏm núi ai đõu
– Đựa, tao đến chịu mày.
– Sao?
– Mày làm anh bị ăn mắng tộ tỏt. Tao xin cho mày sắp được rồi. Mày làm tao tốn với ụng ấy một chầu bia rồi. Xụi hỏng bỏng khụng rồi. Mày….thật tỡnh tao khụng biết phải núi sao nữa.
– Sao anh khụng núi?
– Tao muốn ụng cụng việc đõu vào đấy tao mới núi. Mà mày cú kiện ụng ấy khụng?
– Khụng
– ễng ấy bảo với tao là mày viết đơn kiện ngay trước mặt ụng ấy
– Trời, anh xem, em nhỏt chết lắm, quen biết gỡ ai đõu mà kiện. Anh khụng biết hồi em thi tin 3, em được 4,9. Hồi đú nhà trường quy định điểm bài kiểm tra tớnh vào 20% điểm thi. Bài kiểm tra điều kiện của em được 6, lẽ ra là phải qua đỳng khụng? Thế mà chẳng hiểu thế nào, nhà trường làm mất bài của em. Thế là em trượt mụn đấy đấy. Anh xem, em đỳng nhà trường sai, vậy mà em cũn chẳng dỏm kiện cỏo gỡ. Giờ em sai lố lố, nhà trường tha khụng kiện em thỡ thụi chứ em làm sao dỏm kiện.
– Mày thấy mày ngu chưa?
Sau cỳ điện thoại đú, chỳng tụi lại trở lại thõn thiết với nhau. Bao nhiờu hiểu lầm bay biến thay vào đú là sự gắn kết thờm chặt chẽ. Tụi cũng khụng kể cho Thanh nghe là tụi đó tự bụi xấu hỡnh ảnh của Thanh trong lũng tụi như thế nào nữa.
Tụi đó từng kể cho Thanh nghe là trước đõy tụi thầm thương trộm nhớ Linh mói nhưng khụng dỏm với. Thanh bảo tụi giới thiệu Linh cho Thanh. Tụi cũng mừng thầm vỡ cuối cựng thỡ con tim cụ đơn đúng kớn bao nhiờu năm của Thanh vỡ Quỳnh cuối cựng cũng mở ra. Cơ hội cũng đến, Linh phải làm bài tập Kinh tế lượng nộp cho khoa để lấy điểm kết thúc môn này. Ngày xưa, tôi cũng phải nhờ Thanh làm hộ – môn này khoai lắm trượt như sung ấy. Kết quả là Thanh được 9 tôi được 8, đẹp cả đôi. Lần này có cơ hội để Thanh và Linh tiếp xúc. Còn Thanh sẽ có cơ hội để ghi điểm với nàng cũng như mẹ nàng. Tôi hẹn cả Thanh và Linh đến nhà Lâm làm vì dù sao nhà tôi còn có phòng riêng chứ nhà Linh bán hàng bún cá đông đúc ồn ào sao làm được.
* *
*
Tôi ngồi bịa số liệu về thu nhập gia đình, số con trong gia đình đi học đại học và số tiền chi tiêu cho con học đại học. Tưởng gì chứ cái này thì tôi làm siêu, lần trước tôi bịa số liệu cho cả tôi và Thanh ngon lành đấy thôi. Chỉ cần bịa thu nhập gia đình căn ke làm sao mà số gia đình nông thôn và thành thị phải gần bằng nhau và thu nhập gia đình nông thôn phải thấp hơn thành thị. Hơn nữa gia đình thành thị thường ít con. Còn số tiền chi tiêu cho việc học đại học cũng dựa vào số con, gia đình nông thôn hay thành thị. Cứ thế tư duy một chút thôi là có ngay số liệu. Rồi đưa vào phần mềm MFIT chạy thử. Thanh nhìn vào P – Value hay R2 hay là cái gì đấy trong bảng kết quả phân tích do phần mềm MFIT đưa ra rồi phán xem là có ổn không. Nếu ổn thì thôi nếu không ổn thì bịa lại. Mà không hiểu sao, lần trước tôi bịa cho Thanh và tôi thì rất nhanh gọn mà sao bịa cho Linh m•i không xong. Tôi vừa bịa và vừa tếu như mọi khi để bớt căng thẳng:
– Linh ơi, giờ thì tôi hiểu bà không yêu nhau được. Tôi với bà chỉ mới chơi với nhau thôi mà ông trời đ• thử thách nhau như thế này. Tôi nói thật với bà lần nào tôi giúp bà cũng khó khăn lắm nhé!
Tôi quay qua Thanh buôn tiếp:
– Anh không biết đâu, ngày xưa em mua phiếu làm tiểu luận cho Linh thì trời mưa tầm t•. Thế mà sang buổi sau em sang trường nộp tiểu luận cho Linh thì nắng vỡ đầu luôn anh ạ. Hay như hôm nọ lúc em và Linh đứng trong trường thì trời không mưa thế mà khi em dắt xe chở Linh đi sang bên kia lấy phiếu điểm thì mưa luôn, ướt như chuột lột ấy anh ạ. Bây giờ thêm vụ này nữa bịa m•i vẫn không được chả bù lần trước anh em mình bịa một phát được luôn
Rồi tôi quay sang Linh:
– Thế này thì tôi với bà yêu nhau không khéo trời cho thiên lôi xuống đánh chết cả đôi ấy chẳng đùa đâu
Tôi vẫn thế, nói không cần ai nghe và cũng không để cho người khác nói. Linh chỉ lườm tôi như mọi lần và nói câu hay nói:
– Chỉ toàn huyên thuyên thôi. Thôi tập trung vào chuyên môn đi. Này, nhà này cho 1 con đi học mà một tháng 8 triệu cơ à?
– Thế nhưng thu nhập họ cao thế lại có một con thì phải chi nhiều cho con học tập, “tất cả vì tương lai con em chúng ta”. Tiền nhiều để làm gì, mốc hết à?
Thanh xen vào:
– Đúng đấy, sửa lại đi mày. Thừa tiền thì để tiền làm vốn mà làm ăn chứ cho con 8 triệu một tháng đi học đại học thế thì ngang với mày bảo tôi tối nào cũng đi sàn để lắc hay chơi lô đề hả mày. Ngố thế!
Tôi lại bịa lại. Cuối cùng thì cũng xong. Bây giờ lại là khâu phân tính đánh giá kết quả mà phần mêm MFIT in ra. Thanh kèm Linh như kèm kem. Linh thốt lên:
– Thế này thì nay mai cô nào mà yêu anh Thanh thì thích đấy nhỉ?
Tôi lại xía vào
– Chuyện, tôi bảo với bà rồi. Thế này thì nhất bà đấy nhé. Ngày xưa tôi làm xong…
Thanh ngắt lời:
– Ai là nó hả mày?
– à quên, em xin lỗi, anh ấy làm xong vứt ở đây cho tôi làm tôi mày mò m•i mấy ngày mới xong. Đây, anh ấy kèm bà như kèm kem thế này không 9 mới là chuyện lạ. Bà thấy không, anh ấy toàn bắt nạt tôi thôi, suốt ngày anh, anh , em, em, nhiễu lắm cơ.
Thanh nhìn tôi bằng con mắt viên đạn. Tính Tôi hay châm chọc người khác nên tôi sưu tập được 101 kiểu lườm các loại của mọi người xung quanh từ bố mẹ, anh chị cho đến hàng xóm rồi bạn bè dành cho tôi. Nhưng tôi không lấy gì làm sợ mà ngược lại tôi còn cảm thấy tự hào về khả năng châm chọc siêu đỉnh của tôi.
Cuối cùng thì cũng xong, bây giờ Linh chỉ còn việc về chép lại cho tôi vở sạch chữ đẹp rồi nộp. Linh bảo mọi người:
– Mọi người cho đây cái menu để đây còn chiêu đ•i mọi người một bữa để cảm ơn nào!
Tôi lại tếu táo:
– Tớ muốn ăn vẩy rồng móng phượng.
– ối giời, biết tìm đâu ra!
– Có gì đâu, bà đến nhà cái Phượng cắt ít móng chân móng tay của tôi về…
Thanh ngồi cười đểu rồi góp vui:
– Sao mày không nói luôn đến nhà thằng Long béo mà…
Linh tiếp luôn:
– Đúng rồi, tôi đến nhà Long béo lấy ít ghét của tôi trộn với móng tay móng chân của Phượng rồi cho ông ăn nhé?
Tôi cười mím chi cọp tự mình châm chọc chính mình, ngố hết biết. Nhưng kệ thế nào cũng được miễn bạn bè vui thì thiệt một tí có sao. Tôi nói:
– Đùa thế thôi, tôi thấy bà hay kho cái món thịt gì ấy ngọt ngọt ngon phết.
Linh trả lời:
– Sươn sào chua ngọt á?
– Món đấy là sườn sào chua ngọt á? Sao không có cà chua?
Thanh ngồi trên lại khó chịu vì sự tồ của tôi:
– Cần gì cà chua, dấm và đường cũng được chứ sao. Hai cái đứa này, một đứa không biết nấu sườn sào chua ngọt, một đứa không biết nấu bò sốt vang. Chịu hai đứa thật.
Tôi lại tếu:
– Hai đứa mình lấy nhau thì quá ổn! Tôi nấu bò sốt vang, bà nấu sườn sào chua ngọt, thêm rau muống luộc nữa thì quá ổn đúng không?
– Không, tôi chỉ xung phong đun nước sôi thôi
– Còn tôi xung phong bóc mì. Vợ chồng mình đơn giản chỉ cần 2 cái tô, 2 cái đĩa để úp, 2 cái thìa, 2 đôi đũa là ổn
– Không, phải thêm mỗi thứ một cái nữa để anh Thanh đến mình còn đ•i chứ
Thanh dựng ngược:
– Thôi, tao xin 2 đứa, tao không ăn mỳ vợ chồng nhà mày đâu nổi mụn chết.
Mấy hôm sau đó, mẹ Linh về quê lấy hàng, cũng là lúc Linh biết điểm bài Kinh tế lượng được 9. Linh nấu nướng mời Tôi, Thanh thêm Phượng và Hường (2 bạn cùng lớp với Linh) đến nấu nướng ăn uống. Hôm đấy Linh trổ tài mấy món. Sườn nấu măng, thịt bò xào khoai tây, nem đông lạnh rán. Nói chung là ngon và vui vẻ. Chuyện, có tôi ở đấy tấu hài làm cây đinh của cả nhóm không vui mới là chuyện lạ. Hôm đấy Thanh còn ghi điểm với Linh khi cái tủ lạnh của Linh giở chứng không lên điện. Thanh chọc ngoáy một lúc được luôn. Quá siêu, đến Tôi là con trai còn thấy nể. Nếu là tôi, tôi chẳng biết làm thế nào. Bảo làm sao bọn con gái tôi chả chết Thanh như ngả rạ. Từ sau buổi đấy thì chẳng biết Thanh và Linh có hẹn nhau đi đâu nữa không và có tỏ tình hay chưa. Chỉ biết là Linh không thích Thanh. Vì sao ư, vì nhìn mặt Thanh gian gian, mà ông ấy căn vặn nhiều quá, thiếu tôn trọng riêng tư cá nhân của người khác. Tôi thầm nghĩ “Thôi chết rồi, Thanh ơi là Thanh, Linh là con gái, lại vừa mới quen anh chứ đâu có phải như em đâu mà anh bắt tôi phải rõ ràng minh bạch vói nhau được. Anh em mình thân nhau hiểu nhau quá rồi lại là đàn ông với nhau nên không có gì giấu diếm nhau thì được chứ Linh mà anh cũng bắt tôi như thế á? Thế là kế hoạch của tôi bị phá sản rồi”.
Nhưng Thanh thì cũng không hẳn là có ấn tượng tốt về Linh, thậm chí tôi rất bực vì những suy nghĩ có thể nói là tôn trọng Linh của Thanh làm cho tôi khó chịu. Tôi biết được điều đó trong cái đêm “bốc lửa” khó quên tại nhà Thanh.
Cả nhà Thanh đi nghỉ mát 10 ngày mới về. Tối hôm đấy Thanh gọi điện cho tôi để hỏi tôi xem còn tiểu luận Luật không để anh ấy làm cho con cháu. Nhưng máy tôi vừa bét ổ nên mất hết dữ liệu. Nhưng thằng bạn thân của tôi từ hồi năm thứ nhất Hùng thì chắc là còn. Nên tôi bảo để tôi gọi điện hỏi nó xem. Hùng bảo có và hẹn ngày kia đến lấy. Tôi gọi lại cho Thanh và bảo Thanh ngày kia Thanh chở tôi đến nhà Hùng rồi về nhà anh chơi cho biết nhà. Thanh đồng ý. Thanh kêu mỏi lưng và mỏi chân. Tôi mới trêu: “Anh bây giờ chắc đang ngồi dạng chân ra có 2 ả cave 2 bên bóp chân cho chứ gì?”. Thanh quát tôi: “Mày toàn vớ vẩn tao đang ở nhà một mình mỏi lưng lắm đây”. Tôi đáp lại: “Rồi yên tâm, ngày kia, đi nhà Hùng xong, về anh muốn đấm lưng hay thổi kèn em chiều tuốt”. Tôi vẫn hay trêu Thanh như vậy. Mấy lần Thanh tìm tài liệu giúp tôi học để ôn thi thì Thanh lại kể công. Mà mỗi lần như thế tôi lại nói đùa: “Thế em biết trả công thế nào cho anh bây giờ nhỉ? Hay là em thổi…”. Thanh quát: “Thổi thổi cái gì, tát chết bây giờ?”. Tôi mới đùa lại: “Được thổi sướng quá còn kêu cái gì. Chỉ khổ mỗi em có khi là viêm lợi. Mà anh ơi, rút ra trước khi bắn nhé, không về nhà em đau bụng ỉa chảy thì chết”. Thanh lườm tôi rồi bảo. “Đã thế ông bắn hết vào mồm mày ấy”. Tôi đùa như thế với Thanh vài lần rồi nhưng chẳng ai ngờ nó lại thành thật trong buổi tối định mệnh ấy.
Hình như câu nói đùa đó của tôi đã làm Thanh nảy ra ý tưởng rủ tôi về nhà Thanh ngủ. Nhưng tôi cũng chẳng nghi ngờ gì cả mà đồng ý ngay. Bởi kỳ thực nếu hai bọn tôi có pê đê thật đi chăng nữa thì Thanh đẹp trai như vậy, tôi không đòi “làm gì” Thanh thì thôi chứ làm gì có chuyện Thanh lại có “cảm hứng trong chuyện đó” với một người có ngoại hình dưới mức trung bình như tôi. Nên tôi vô tư nhận lời mà không đề phòng gì cả.
Khi đến gần nhà anh ấy, anh ấy bảo tôi xuống xe rồi đi bộ theo anh ấy vào nhà. Chứ 11h đêm, còn lôi một thằng con trai lạ về nhà mọi người hiểu lầm chết. Thế là tối hôm đấy tôi chỉ ngồi trên giường và không dám đi đâu. Tôi và anh ấy xem phim sex 50%. Rồi tôi đấm lưng và bóp đùi cho anh ấy. Vì tôi có tài massage mà. Mấy lần trước Thanh đến nhà tôi, Thanh hay bảo tôi đấm lưng và tôi cũng hay trêu Thanh là: “Muốn đấm lưng chứ gì? Thế thì nằm xuống, cởi quần áo ra!” làm Thanh mấy lần giẫy nảy lên: “Mày lại còn bắt tao nude ở đây nữa hả mày?”. Tối hôm đó tôi cũng trêu Thanh như vậy. Thanh ngay lập tức cởi phăng chiếc quần đùi chỉ còn trơ mỗi cái quần lót. Rồi Thanh nhanh chóng cởi nốt ra làm tôi ngăn không kịp. Tôi chỉ kịp kêu lên: “Mặc quần vào đi anh, không người ta hiểu lầm thì ngại chết”. Thanh nói: “Anh nóng bức quá”.
Thanh mặc quần vào và tôi lại bóp chân cho anh ấy khi anh ấy đang nằm ngửa xem phim chưởng sex 50%. Gì chứ, mấy lần trước khi bố mẹ tôi về quê tôi cũng rủ Thanh về nhà tôi chơi và xem phim sex 100% hẳn hoi cơ
Một lúc sau tôi thấy con cu anh ấy cứ to dần lên. Tôi đoán chắc là do bộ phim sex mà bọn tôi đang xem vì tôi cũng đang nứng mà . Tôi mới chạm vào một cái. Cu anh ấy thật dài. Tôi mới kéo quần anh ấy xem nó thế nào. Cu Thanh dài, to, hơi nâu. Tôi dơ tay đo thử thì nó phải dài đến 20cm. Sau đấy tôi trả về chỗ cũ và chẳng làm gì cả vì tôi thấy bình thường. Trước đây tôi cũng đã ngủ chung giường với nhiều thằng bạn cũng khá là thân. Bị bọn nó sờ chim nhiều lần rồi và tôi cũng sờ chim bọn nó nhiều rồi. Nên cũng được nhìn và sờ đủ các loại kích cỡ chim rồi nên con cu dài 20 cm của Thanh cũng chẳng làm tôi ngạc nhiên lắm. Vì nó cũng chỉ bằng cu của thằng Cường Đen thôi mà. Tôi đấm lưng, bóp chân cho Thanh xong thì lại xem phim tiếp. Nhưng Thanh hình như chẳng chú tâm vào bộ phim mà nằm chống cằm và nhìn tôi một cách….. biết nói thế nào. Đắm đuối? Khiêu dâm? Lẳng lơ? Hay gợi tình? Tôi không biết tả thế nào. Đó là một ánh mắt pha trộn tất cả các kiểu trên thì phải. Tôi không biết tả thế nào nữa. Nhưng có một điều tôi biết chắc là từ khi tôi sinh ra đến giờ chưa ai nhìn tôi như thế. Tôi quay sang nhìn Thanh hỏi một câu vô tư
– Gì thế hả anh?
– Không có gì.
Và Thanh lại xem phim tiếp. Tôi mới hỏi:
– Anh thấy Linh thế nào?
– Anh chỉ yêu chơi thôi. Chứ còn không cưới đâu. Mẹ anh chắc không đồng ý.
– Sao hả anh? Linh có điểm nào không tốt à?
– Anh nói với mày điều này nhưng mày đừng nói với nó nhé
– Uh, anh yên tâm. Em với Linh có thân nhau như thế nào thì nó vẫn cứ là con gái không phải con trai nên đâu phải chuyện gì em cũng nói với nó được
– Hình như Linh nó không còn là con gái nữa. Mà chắc là nó có thai
– Cái gì? Anh……..
Tôi choáng váng quá đỗi nhưng không biết nói sao? Sao Thanh lại nghĩ về Linh như thế được nhỉ. Thanh không biết giá trị của Linh. Trong khi tôi ao ước có được một người vợ như Linh. Nhưng vì tôi sợ tôi chưa đủ tài để xứng với cô ấy. Hoặc chí ít tôi nghĩ mình chưa phải là chỗ dựa vững chắc cho Linh. Mà tôi tin Thanh làm được điều đó. Vậy mà…… Nhưng thôi cũng may thay Linh cũng không thích Thanh, chứ không thì tôi hại chết đời Linh rồi. Lúc đó tôi nghĩ vậy đấy. Nhưng kỳ thực Thanh còn có một nỗi khổ khác trong chuyện yêu đương mà mãi sau này tôi mới biết. Và khi tôi biết được nguyên nhân thì lúc đó tôi càng thương Thanh hơn vì Thanh không chỉ nghĩ cho tôi mà còn nghĩ cho Linh – cô bạn của tôi. Tôi sẽ giải thích điều này sau. Thanh cắt ngang suy nghĩ của tôi bằng câu hòi:
– Mày muốn ăn gì thì trong tủ lạnh ở tầng hai có đồ ăn. Mai ăn cơm rang. Còn tối anh bảo cháu anh nhà đối diện bên kia mua cho ít thịt nấu canh thịt.OK
– Sao cũng được.
Xem xong phim, tôi đắp chăn đi ngủ. Tôi ngủ nhà Thanh 2 đêm. Đêm thứ 2 Thanh không để đèn ngủ còn đêm đầu tiên thì lại có. Tối hôm đấy tôi cũng thấy hơi lạ vì Thanh lại để đèn ngủ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ có khi là Thanh sợ bóng tối nhưng kỳ thực là Thanh để đèn ngủ là để chuẩn bị cho bữa tối “lịch sử” đời con trai của tôi
Thanh quay qua ôm tôi, gác chân lên con cu đang còn cứng ngắc vì bộ phim của tôi. Tôi lườm Thanh một cái. Còn Thanh nở một nụ cười khêu dâm đến chết người. Tôi nhắm mắt vào ngủ tiếp. Nhưng Thanh thì chưa chịu tha cho tôi, Thanh thò tay vào cái quần đùi của tôi và túm lấy con chim ngắn tũn và cứng ngắc của tôi
Tôi tưởng Thanh giống mấy thẳng bạn tôi vừa kể trên muốn nghịch một tý. Nên tôi cũng thò tay vào quần Thanh nắm lấy cu cũng đang cứng ngắc vì bộ phim của Thanh và bảo:
– Thế bây giờ anh thích thế này chứ gì?. Này chính ra của anh chỉ dài hơn của em thôi chứ cũng chẳng to hơn của em đâu nhỉ.
Thanh trả lời:
– Cái gì, của anh mày to hơn mày nhiều đấy. Xem lại xem.
Tôi vạch quần của mình ra xem lại quả đúng là của Thanh to hơn tôi một chút về chu vi còn chiều dài thi gấp đôi của tôi nên mới nhìn sẽ có cảm giác của Thanh to hơn của tôi nhiều. Thanh nói với tôi một câu rất khêu dâm, rất khiếm nhã mà trước đây chưa từng nói bao giờ:
– Lâm ơi, mày thổi kèn cho anh đi
Tôi tưởng Thanh nói đùa nên cũng ngồi bật dậy đùa lại một cách mạnh mồm như mọi khi.
– Nào anh bỏ ra đây em thổi cho.
Nhưng tôi không ngờ anh ấy bỏ cu ra và bảo tôi thổi thật. Tôi hơi hoảng nhưng vẫn nghĩ là Thanh nói đùa nên tôi cười và bàn lùi:
– Thôi bắn hết ra đây mai 2 thắng đi giặt ga giường thì ngại chết”
Thanh trả lời:
– Ở đây có giấy ăn lo gì.
Tôi nhìn Thanh một cách thăm dò vì không hiểu là Thanh đang nói thật hay là nói đùa. Nhưng hình như mọi việc không thể kiểm soát được. Nhưng tôi vẫn nghĩ là Thanh đang đùa vì không có lý nào Thanh đẹp trai như vậy, chim to như thế, sao lại đòi làm tình với một thằng có ngoại hình dưới trung bình, hơi béo, bụng lại hơi phệ một chút, đặc biệt là “chú nhóc” của tôi thì chỉ được 10 cm như tôi được. Tôi không bệnh hoạn tới mức đòi fuck Thanh thì thôi chứ không lẽ nào Thanh lại muốn làm thế với tôi. Nên tôi check lại
– Bây giờ em thổi thật hả anh?
Nhưng Thanh cũng chỉ gật đầu không nói gì.
Tôi lại cố gắng trì hoãn để thử xem Thanh nói thật hay là nói đùa với câu hỏi
– Thế anh đã tắm rửa sạch sẽ chưa đây
Thanh cũng chỉ gật đầu. Lần này tôi hoảng thực sự vì bấy lâu nay tôi cứ mang chuyện này ra đùa nhiều quá bây giờ lại hoá thật. Tôi ngồi ngẩn tò te ra mất gần 1 phút. Có lẽ là một phần trong tôi tò mò muốn biết cảm giác của “trò chơi khoái lạc” đó là như thế nào. Hơn nữa có lẽ là tôi cũng không muốn bị mang tiếng là thằng to mồm chứ còn nhát chết. Hoặc cũng có thế là vì con cu to đùng dài ngoằng và cứng ngắc ở trước mặt tôi quá đẹp …. hay là vì cái gì đấy tôi cũng chẳng biết được. Chỉ biết là ma xui quỷ khiến thế nào đó mà tôi bắt đầu kéo da bao quy đầu của anh ấy xuống và từ từ cuối xuống liếm vào cu anh ấy. Tôi giật nảy lên vì tởm, cu anh ấy cứ chua chua mặn mặn. Tôi kêu khẽ lên:
– Eo ơi, kinh quá anh ạ!
Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại cuối xuống và kề môi mình vào đó và mút. Lúc đầu thấy hơi kinh nhưng khi cu anh ấy bị mồm tôi làm cho ướt sũng thì nó không còn chua và mặn nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy thích công việc này. Tôi tuột quần anh ấy ra hẳn ngoài và tôi cũng tự tuột quần tôi. Bọn tôi nằm xiêng và ngược đầu nhau. Cu tôi đối diện mặt anh ấy. Còn cu anh ấy đối diện mặt tôi. Tôi bú cu anh ấy, hết bú lại liếm. Nhưng cu anh ấy quá to mà mồm tôi lai bé nên tôi cảm thấy khó thở. Nên thỉnh thoảng tôi phải bỏ cu anh ấy ra và xóc lên vài cái. Anh ấy thì cũng đang đùa nghịch với con cu ngắn tị của tôi, tay vỗ nhẹ và mông tôi như muốn kích thích tôi mồm thì không ngừng rên khẽ. Tôi cũng vừa thổi vừa vòng tay ra mông anh ấy vuốt nhẹ lên lỗ hậu môn của anh ấy làm anh ấy cũng ưỡn người ra. Đột nhiên tôi thấy cu tôi nong nóng ươn ướt. Chúa ơi, anh ấy đang thổi kèn cho tôi. Tôi sướng đến bủn rủn chân tay làm tôi phải ngừng việc mút cu anh ấy. Tôi sướng quá và muốn kêu lên thật to nhưng lại sợ hàng xóm nghe thấy nên chỉ dám kêu khẽ và tay tôi thì cứ đập nhẹ vào mông anh ấy vì sướng quá. Bọn tôi cứ đùa nghịch được một lúc thì cả hai chúng tôi đều mỏi nên quyết định đổi tư thế.
Tôi nằm ngửa ra và bắt anh nằm với tư thế đang bò và cu anh ấy để thẳng lên miệng tôi, còn cu tôi để ở chố miệnh anh ấy. Tôi kéo cu anh ấy xuống và bắt đầu thổi kèn. Có vẻ như tư thế này hiệu quả hơn. Anh ấy không thể thổi kèn cho tôi được nữa mà chỉ ngửa mặt lên trời và rên khẽ. Điều đó làm kích thích tôi làm tôi mút nhiều hơn và hết mút lại liếm. Liếm cả tinh hoàn anh ấy nữa làm anh ấy cứ rên liên hồi. Rồi đột nhiên anh ấy rút cu ra khỏi miệng tôi rồi quay lại nhấc 2 chân tôi lên và đút cu vào lỗ hậu môn của tôi. Tôi sợ quá tim tôi đập loạn lên chỉ muốn dừng ngay trò chơi bệnh hoạn này lại nhưng không được. Tôi đã đọc trên Internet một số bài báo nói về nguy cơ nhiếm các bệnh về tình dục qua đường hậu môn còn lớn hơn 3 lần so với quan hệ tình dục lăng nhăng với gái điếm. Vả lại tôi cũng biết là nếu Thanh đút cu được vào hậu môn của tôi thì có nghĩa là tôi phải chịu một cơn đau khủng khiếp để thoả mãn Thanh vì hậu môn không co giãn được cũng chẳng có chất nhờn như âm đạo phụ nữ. Nhưng có cái gì đó giứ tôi lại, khoá miệng tôi lại làm tôi không nói được tiếng nào. Phải rất lâu với nhiều sự cố gắng tôi mới bật ra được một câu
– Không được đâu anh ơi, lỗ đít em bé thế, cu anh to thế, anh mà cố ấn là gãy chim ấy.
Thanh cố ấn mãi mà không được nên bỏ cuộc. Lúc này tôi cảm thấy đỡ sợ hơn và tim đã trở lại nhịp đập bình thường.
Thanh hơi thất vọng và nằm bật ngửa ra. Tôi úp người tôi lên mặt anh ấy và hôn vào môi anh ấy. Nhưng anh ấy đang thất vọng nên cũng chẳng đáp lại nụ hôn của tôi. Tôi hôn xuống cổ rồi ngực anh ấy. Tôi cạ cu tôi và cu anh ấy. Tôi có thể cảm nhận thấy cu cạ vào cu, lông cạ vào lông, hòn cạ vào hòn. Một cảm giác rất lạ và thích thú. Nhưng anh ấy vẫn thất vọng. Tôi nghĩ ra một trò làm anh ấy thích thú. Tôi để lỗ hậu môn của tôi đè nhẹ lên đầu cu anh ấy nhưng cũng không để nó đâm sọc vào trong (thực ra cũng không thể đâm vào được khi hậu môn của tôi chưa mở ra). Tôi sử dụng khả năng uốn éo trời cho của tôi (Tôi đã từng học khiêu vũ và tôi là một vũ công xuất sắc). Tôi uốn éo ra đằng trước ra đằng sau, rồi nhịp lên nhịp xuống thật uyển chuyển nhẹ nhàng để đảm bảo không làm gãy dương vật của anh ấy. Lần này thì anh ấy thích thật sự và bắt đầu rên lên. Hôm ở Hải Phòng anh ấy đã biết tôi nhảy giỏi như thế nào nhưng anh ấy không ngờ là hôm nay tôi dùng khả năng đó để làm cho anh ấy sướng như tiên như thế này.
Được một lúc thì tôi và anh ấy đều chán trò này nên tôi quyết định chuyển sang trò khác. Tôi để cu tôi sát vào cu anh ấy. Tay tôi cầm cả hai con cu xóc lên một lúc. Nhưng thực khó vì cu tôi ngắn và bé hơn cu anh ấy nên rất khó cầm. Nên tôi quyết định xóc lọ cho anh ấy trước. Tôi xóc mạnh và nhanh rồi lại chậm lại và đẩy con cu anh ấy ra phía trước ra phía sau. Rồi lại xóc mạnh rồi khi tôi cảm thấy cu anh ấy bắt đầu khô thì tôi lại mút lại liếm cu anh ấy. Anh ấy lại rên và lần này tôi thấy chân anh ấy duỗi thẳng và cơ thể căng ra như sợi dây đàn, mắt nhắm nghiền lại, mồm thì không ngừng rên lên. Được một lúc thì anh ấy bắn tinh tung tóe lên bụng của mình và giật nảy lên, chân tay run lẩy bẩy vì sướng. Tinh của anh ấy đặc và nằm gọn một chỗ trên bụng của anh ấy, chỉ có vài giọt bắn ra xung quanh nhưng vẫn nằm trên người anh ấy. Anh ấy lấy giấy ăn ra lau chỗ tinh trùng trên bụng mình. Rồi quay ra phục vụ tôi. Anh ấy cũng làm như tôi đã làm với anh ấy. Cũng xóc mạnh, rồi đẩy, rồi liếm, rồi bú. Tôi không tả nổi cảm giác sung sướng lúc đó nữa. Chân tôi duỗi thẳng ra, 1 tay tôi đập loạn trên chiếc giường đệm còn tay kia thì đang mân mê con cu đã mềm của anh ây. Mắt nhắm nghiền vì sướng. Một lúc sau thì tôi bắn tung tóe. Tinh tôi không nhiều nhưng nó bắn rất khỏe, không nằm một chố mà bắn ra cả xung quanh, bắn cả xuống giường. Khi anh ấy lấy giấy ăn lau cu cho tôi. Lúc tờ giấy ăn chạm vào phần đầu cu đang ướt nhèm và trở nên nhạy cảm vì vửa bắn tinh của tôi, tôi cảm thấy một cảm giác sung sướng ở đầu cu lan toả khắp cơ thể làm tôi không kiếm nổi, chân tay run lên và rên to lên một tiếng “Ahhhhhh…….”.Thanh hơi giật mình nhưng rồi sau đó lại mìm cười vì hiểu tôi đang có cảm giác như thế nào.
Xong đâu vào đấy, bọn tôi đi vệ sinh. Rồi lên giường đi ngủ. Nhưng bọn tôi chưa ngủ ngay mà còn đặt tay lên ngực nhau và nói chuyện nhau một lúc. Tôi có hỏi Thanh vì sao Thanh lại làm thế với tôi thì Thanh cũng bảo là không biết tại sao. Thanh nói Thanh hình như bị ma nhập. Chứ còn Thanh đã từng quan hệ tình dục với Quỳnh người yêu cũ của Thanh rồi chứ có phải chưa vào đời bao giờ đâu. Và Thanh cũng đã mấy lần đeo bao cao su để chơi ca ve. Vậy mà không hiểu làm sao tối hôm nay Thanh lại muốn làm điều đó với tôi. Thanh không giải thích được. Có lẽ là vì tôi duyên quá, chiều anh ấy quá, hoặc cũng có thể hôm ở Hải Phòng tôi nhảy bốc và dẻo quá nên Thanh nghĩ “lên giường” với tôi thì thích lắm….Cũng chẳng biết được nữa. Nhưng dù sao thì kể từ sau chuyện đó thì chúng tôi đã thêm một chút gia vị vào tình bạn của chúng toi thêm mặn nồng. Giờ thì không còn gì chúng tôi phải giấu giếm nhau bất kỳ điều gì nữa. Chúng tôi đã thuộc về nhau thực sự.
Mẹ tôi rồi mọi người sẽ thắc mắc sao chúng tôi lại quấn quýt lấy nhau nhiều hơn và thân thiết với nhau đến vậy. Nếu mẹ tôi mà biết chuyện gì đã xảy ra với chúng tôi thì chắc là mẹ tôi đuổi tôi ra khỏi nhà mất.
Chính xác như vậy, 2 ngày ở nhà Thanh và khoảng thời gian sau đó chính là khoảng thời gian có thể ví như là một tuần trăng mật. Đương nhiên là một tuần trăng mật không chính thức và hoàn toàn giấu diếm. Nhưng nó là khoảng thời gian đẹp nhất đời tôi tính đến thời điểm này. Tôi không xấu hổ thừa nhận điều đó.
Trở lại câu chuyện 2 ngày ở nhà Thanh. Sáng hôm sau tôi dậy khá sớm vì lạ nhà không ngủ được. Nhìn Thanh ngủ trông cũng đẹp trai chết đi được. Tôi muốn hôn Thanh một cái vào môi Thanh quá đi mất. Nhưng may sao tôi kiềm chế được vì nghĩ mình bệnh hoạn quá đỗi. Thanh ngủ say quá. Tôi nhẹ nhàng trèo xuống giường và lên tầng 2 mở kênh MTV để xem. Tôi đang xem thì thấy Thanh cầm gối lên trên nhà, mắt nhắm mắt mở:
– Dậy sớm thế?
– Lạ nhà em không ngủ được.
– Vào buống trong đi, ở đó có máy điều hoà đấy.
Tôi bước theo Thanh vào buồng trong. Thanh lục tung các thứ để tìm cái điều khiển từ xa để mở điều hoà nhưng không thấy, mồm thì lầm bầm mắng con cháu không nề nếp gọn gàng. Cuối cùng anh ấy phi xuống dưới nhà cầm cái quạt cây rất to lên đây. Mở lên và lại liêu thiêu định ngủ. Tôi gọi Thanh:
– Anh nhổ sợi tóc mai của em đi. Nó đủ dài để ngoáy tai đấy
Nhưng thực ra nó không được dài lắm. Thanh trêu tôi:
– Chim của mày nó ngắn nên nó chỉ ngắn thế thôi
– Thế nên em ghét những cái gì nó ngắn ngắn lắm nhé
– He he he he
Và tôi ngoáy tai. Thanh nhắm mắt và lại ngủ. Tôi bảo Thanh:
– Anh rủ em đến đây chỉ để ngủ thôi à? Anh cứ làm như là ở nhà em không được ngủ nên bây giờ lên đây để ngủ không bằng
– Uh, thì mày lên đây mà ngủ bù đi
– Huh, vô duyên. Tôi đến chịu ông
Thôi chết, mình xưng ông tôi với Thanh. Như mọi lần là Thanh lại bắt bẻ đấy. Nhưng sao hôm nay Thanh hiền thế. Cũng đúng thôi, chúng tôi đã thuộc về nhau rồi mà. Thanh còn dám bắt nạt tôi nữa sao. Tôi để Thanh ngủ và lục xem có tờ báo này hay hay để đọc không. Nhưng chẳng có gì, có mỗi quyển “tri thức trẻ” từ thời Napoleon cởi truồng. Tôi bảo Thanh:
– Sao nhà anh chẳng có báo chí gì à?
– Nhà anh nghèo
– Không phải nghèo mà là blind information. Hiểu là gì không?
– Mày bảo tao mù thông tin chứ gì?
– Clever đấy
– Đập chết bây giờ, tao là người, mày phải dùng từ Inteligent chứ, tao có phải cún đây mà bảo clever hả mày
– He he he he. Này nói thật nhé, anh chỉ có thổi kèn là điệu nghệ thôi chứ còn xóc lộ chán lắm. Phải uyển chuyển một chứ. Cứ sục liên tục. Chẳng biết lúc nào nhanh lúc nào chậm cả, chán quá
– Còn mày, mày thổi kèn như thế thì xước hết cu của tao. Người ta dùng môi để mút thôi, ai lại lấy răng để cắn bao giờ. Tôi cũng đến chịu ông
– He he he nhưng công đoạn “thăng hoa” nhất lúc kết thúc thì anh không biết làm.
Thanh im, Thanh cũng xưng ông tôi với tôi. Ơ, lần đầu tiên Thanh xưng hô ngang bằng phải lứa với tôi như vậy. Trước đây lúc nào cũng muốn ở chiếu trên. Thanh bảo:
– Thôi anh ngủ đây, nói với mày như đàn gảy tai trâu ấy. Đấy, mày muốn nghe nhạc thì đấy đầu DVD đấy. Muốn xem MTV thì mở TV lên. Có điều đừng ra khỏi nhà. Người ta hiểu lầm đấy. Anh ngủ đây.
Tôi ra buồng ngoài và lục kệ đĩa hát nhà Thanh để xem có đĩa ca nhạc nào hay thì mang xuống dưới nhà để xem. Và tôi nhìn thấy cái đĩa MP3 của tôi. Tôi cũng đã đòi. Thanh nói cũng sẽ trả tôi nhưng chờ Thanh nhờ bạn ghi lại cho Thanh thành một đĩa khác đã vì Thanh cũng thích cái đĩa đó. Nhưng tôi cảm thấy hình như Thanh không muốn trả. Mình có nên tranh thủ lúc Thanh ngủ và lấy lại không. Àh, để mình trêu nó, mình giấu cái đĩa vào túi của mình, rồi mình sẽ hỏi nó. Để nó tìm chết thì thôi. Tôi cầm mấy cái DVD Britney Spears xuống dưới nhà xem tạm vậy, chẳng có đĩa gì hay. Nghe nói mấy đứa cháu Thanh thích Britney Spears lắm mà.
11h trưa, trời mưa to quá làm Thanh tỉnh giấc, Thanh sang nhà đối diện để đánh răng rửa mặt và lấy đồ từ máy giặt ra để phơi ở trong nhà. Trời mưa, ướt át quá, Thanh lau nhà. Rồi rủ tôi ra ngoài sân thượng tắm mưa. Tôi đồng ý. Lâu lắm rồi kể từ khi tôi dậy thì đến giờ tôi mới tắm mưa. Hai chúng tôi tắm mưa và đùa nghịch như những đứa trẻ, té nước vào nhau, tuột quần nhau, bóp chim, bóp vú nhau…… nói chung là cưa sừng làm nghé một chút. Cũng may trời mưa chẳng ai ra ngoài nên cũng không ai nhìn thấy. Vui thật
Rồi sau đó, tôi rang cơm để cùng ăn. Cơm rang là sở trường của tôi. Nhưng ở nhà Thanh thì tôi không phát huy được sở trường đó. Vì cơm nguội Thanh để trong tủ lạnh khi bỏ ra nó nhão khủng khiếp. Cơm rang không rau, không trứng, chỉ có mắm. Tôi đành làm mắm tỏi ớt nhưng lại không có ớt quả cũng chẳng có bột ớt, có mỗi tương ớt, cũng không có dấm hay chanh, cũng không có hành phi. Chảo thì không phải là chảo chống dính. Nên cơm rang của tôi rất “độc đáo”, trên nhão dưới cháy. Cả hai cùng cười. Tôi bảo:
– Món cơm rang của anh em mình dở hơi rồi. Thôi có sao ăn vậy
– Chỉ có em của anh mới rang được cơm trên nhão dưới cháy thế này thôi
– Tại ở đây không giống như nhà em
– Uh, thôi, ngon mà có sao đâu, ha ha ha
– Anh chọc quê em à?
Tôi cho chú mèo của Thanh một ít cơm rang. Và chúng tôi xuống dưới nhà để ăn và xem phim từ đầu DVD. Thanh giống hệt thằng anh trai của tôi, xem phim suốt ngày không chán, toàn phim chưởng và hành động Mỹ thôi. Nhìn Thanh nhai cơm rang ngồm ngoằm tôi biết món cơm rang của mình dở rồi. Nhưng Thanh không nói gì vẫn cười duyên chết người. Ăn cơm xong trời vẫn mưa. Thanh bảo tôi, xem phim và chơi đã, để tối tạnh mưa rửa bát cũng được. Tôi xem phim cùng Thanh, đó là một bộ phim võ thuật của Thái. Xem xong, xuống nhà dưới lại xem phim tiếp. Nhưng tôi quá buồn ngủ quá, nhưng không ngủ được vì lạ nhà nên tôi chỉ nhắm mắt vào. Thanh hỏi tôi:
– Mày ngủ à?
– Không, em chỉ nhắm mắt chứ em không ngủ
– Nhắm mắt đưa chân à?
– Thì đêm qua thì đúng là nhắm mắt đưa chân thật. Mà đây là đưa cả người ấy chứ. Đưa mỗi chân thì nhằm nhò gì
Tôi đang buồn đi tiểu nhưng ngại trèo lên tầng ba để đi quá nên nằm đó với con cu dựng ngược đòi đi tiểu. Thanh lại thò tay vào quần tôi để tiếp tục trò hôm qua. Nhưng tôi kêu lên một cách vô tư:
– Đừng, em đang buồn đái đấy
Rồi phi lên nhà trên để “giải toả” để xuống mà “đùa nghịch” cùng Thanh. Nhưng Thanh hiểu sai câu nói của tôi là tôi từ chối. Nên khi tôi xuống thì Thanh đã tắt phim đi từ lâu và đã ngủ. Lại ngủ. Và ngủ đến 6h30 tối. Thanh chẳng mua được canh thịt như đã hứa đành ăn 3 gói mỳ xào, chia đôi. Lúc đó tôi đang xem MTV, khi nước đã sôi thì kênh MTV đang phát Tilt ya head back – bài mới của Christina, thần tượng của tôi. Nên tôi bảo Thanh là: “Cứ ăn trước, xem xong bài này em làm mỳ ăn sau”. Nhưng Thanh làm luôn cho tôi, mắng yêu và cốc nhẹ vào đầu tôi: “Lại còn phục vụ tận nơi thế này”. Ăn xong, bọn tôi mở đài Hà Nội xem phim “Như lai thần chưởng”. Nhưng tôi không khoái ngồi nói chuyện với Thanh đôi chút:
– Tối mai em về nhà em sẽ gọi điện cho Linh để xem nó còn giữ tài liệu môn Kế Toán cho em không?
– Mày gọi luôn ở đây này. Lấy máy anh mà gọi
– Thôi để em về nhà gọi vì em không có số điện thoại của Linh ở đây
– Thôi gọi luôn đây đi. Để anh xuống lấy số điện thoại của Linh với cả điện thoại cầm tay lên đây
– Để em về nhà gọi cũng được
– Này, chưa có ai mà đã mất tiền mà phải năn nỉ đâu nhé
Đúng là như vậy, gọi điện thoại tốn tiền của Thanh mà Thanh còn phải năn nỉ thật. Tôi gọi điện, không phải một cuộc mà phải 2 cuộc. Cuộc thứ nhất, Linh đang tắm, người giúp việc của Linh nhấc máy, tôi đã bảo tí nữa gọi lại sau. Nhưng con bé cứ nhất thiết cứ buôn, mất bao lâu. Tôi đành thôi không gọi nữa. Nhưng Thanh lại nhấc máy tự bấm số của Linh và đưa máy cho tôi. Lần này thì tôi đã gặp được Linh, Linh đã chuẩn bị sẵn tài liệu và còn mua phiếu thi lại cho tôi nữa cơ. Thanh bảo 2 cuộc tính rẻ 10.000. Tôi bảo: “Tí nữa thưởng cho trận nữa nhé”. Thanh rít lên: “Thôi, mày cắn cu tao như hôm qua thì hỏng hết cu tao.”
Đến 10h chúng tôi lên sân thượng xem đua xe. Ở phố Huế, tối nào tầm 10h mà chẳng đua xe. Ở trên lan can, Thanh và tôi nói chuyện về những nhà giàu có hái ra tiền ở Phố Huế, rồi nói về nạn đua xe, trêu trẻ con hàng xóm……Và Thanh nhấc máy điện thoại buôn với mấy đứa bạn đến hết cả pin điện thoại cầm tay, xuống mở máy bàn buôn tiếp, thế mới kinh. Tôi đã nói nhiều, gặp Thanh còn nói nhiều hơn cả tôi, choáng thật. Tôi chờ trên gác để Thanh buôn xong lại lên ngắm phố. Nhưng chờ mãi, lâu quá, tôi xuống dưới nhà, thấy Thanh đang buôn điện thoại tôi lại mở MTV đang chiếu chương trình “Michael Jackson rise and fall” (Michael Jackson lên và xuống). Buôn xong là 11h, chúng tôi xuống lại ngủ để mai còn dậy đi nhà Hùng lấy tiểu luận Luật cho con cháu. Tôi lên sân thượng đánh răng để còn đi ngủ, con mèo cạ vào người tôi đòi ăn. Xuống dưới nhà tôi bảo với Thanh:
– Con mèo của anh, em mới cho ăn đúng một lần mà vừa nãy em đánh răng nó cạ vào người em kia kìa
– Mèo nó giống chủ nó. Ai bảo mày duyên quá làm gì
Tôi mỉm cười. Câu nói đó của Thanh có nghĩa là tôi duyên quá cưa đổ cả mèo lẫn chủ. Có thật thế không? Ai đó nói cho tôi biết là Thanh có thích tôi thật không? Đó là câu hỏi lớn mà tôi muốn nghe ý kiến từ phía các bạn. Những bạn đã đọc và theo dõi câu chuyện của tôi đến tận phần này. Nếu bạn quan tâm có thể liên lạc qua email: [email protected]
7h sáng hôm sau chúng tôi dậy và đi luôn. Đến nơi Hùng không có nhà, tôi ở lại chờ, còn Thanh thì tạt qua nhà ở Thanh Xuân để lấy thức ăn. Thanh hẹn tôi 11h30 quay lại đón. Bảo tôi cứ ở lại chơi với Hùng. Nhưng khi em gái của Hùng ra thì bảo với tôi là Hùng để cái file đó ở ngoài destop, tôi cứ thế là cop luôn .9h tôi đã xong việc. Hơn 2 tiếng nữa tôi biết làm gì. Tôi định đi xe bus về. Nhưng lại sợ lỡ hẹn với Thanh nên lại phải ở lại. Tôi đành lên mạng một chút vậy. 11h35 phút Thanh đến và chở tôi về nhà.
2 hôm sau tôi nhận được điện thoại của Thanh gọi điện để buôn. Tôi hẹn Thanh ra nhà Thanh để học ôn môn Kế Toán. Thanh OK. Tôi để xe của mình ở nhà bà bác ở gần đó và đi bộ đến nhà Thanh. Tôi đến nới là 3h chiều, đúng giờ Thanh hẹn tôi. Nhưng Thanh vẫn còn đang ngủ, mắt nhắm mắt mở, mở cửa cho tôi và vào ngủ tới 4h mới dậy. Và chúng tôi bắt đầu học. Tôi bảo với Thanh là:
– Anh mà ngủ đến 6h như lần trước thì em đến đây vô ích rồi
Thanh chỉ cười. Thanh lục tìm mấy cái đĩa hay hay để mở nhạc để nghe. Thanh kêu lên:
– Cái đĩa MP3 của mày đâu ấy nhỉ?
– Thôi tìm sau anh ạ. Học đi đã.
– Không, anh tìm cho ra không thì anh áy náy lắm
Nhìn Thanh toát mồ hôi vì không thấy đĩa tôi đâu. Tôi định nói là tôi đã lấy về rồi. Nhưng tôi sợ Thanh lại giận vì tôi đã lấy trộm (dù đó là đĩa của tôi nhưng tôi đã tự tiện lấy về mà không xin phép). Mà bạn đã biết khi Thanh mà đã giận thì nó như thế nào rồi đấy. Khủng khiếp lắm, tôi không muốn lặp lại câu chuyện ở Hải Phòng. Nhất là giờ đây, chúng tôi đã thuộc về nhau thực sự. Kệ cứ để Thanh luôn nhớ là phải trả lại đồ cho người khác khi mượn. Nhưng nhìn Thanh đang toát mồ hôi tìm đĩa cho tôi kìa tội nghiệp quá, tôi biết làm sao. Nói thế nào bây giờ. Tôi đành nói:
– Mất thì thôi, anh ạ. Em tặng anh cái đĩa đó đấy. Vì em mua được 2 cái MP3 kia gần như đủ cái đĩa đó rồi
– Không, anh phải tìm cho ra, không thì anh áy náy lắm
– Thôi, dạy em học đi, muộn rồi. Em tặng anh mà
Không biết có phải tội lỗi này mà ông trời bắt phạt chúng tôi phải xa nhau như bây giờ hay không, nhưng kỳ thực tôi không cố tình, tôi chỉ định giấu Thanh một chút để trêu Thanh thôi, thế quái nào tôi quên bẵng đi mất. Chúng tôi học. Nhưng thực ra cũng không tập trung chuyên môn lắm vì còn phải trêu và cười đùa với nhau hơi nhiều. Đến khoảng 6h, Thanh mở DVD liveshow của J.Lo. Xem bản đủ thích thật, không bị cắt xén và sắp xếp lộn xộn như VCD. Thanh hứa sẽ sang lại cho tôi cái đĩa này thành VCD tặng tôi. Nhưng vì tôi đang ân hận vì lỗi lầm của mình nên từ chối. Đến 6h30 tôi xin phép về vì còn phải lấy xe vì tôi hẹn 7h quay lại lấy xe mà. Nhưng Thanh cứ giữ tôi lại 7h mới tha cho về. Và hôm đấy tôi phải đi bộ về tức ơi là tức. Vì Thanh đi chơi đâu mất rồi, không thể chở tôi về được.
Suốt một tháng sau đó Thanh đến nhà tôi gần như liên tục, cách 1 ngày đến một lần. Mỗi lần đến là từ 3h chiều đến 8h tối, hôm thì giúp tôi học Kế Toán, hôm rủ tôi đi ăn, uống cà phê…..Có hôm nhờ tôi đánh hộ báo cáo…….. Đó đúng là tuần trăng mật không chính thức nhưng vui nhất trong đời tôi tính đến thời điểm này.
Khoảng thời gian quấn quýt ngày đêm đó không kéo dài cho đến khi Thanh mất hút đi đâu cả tuần, không gọi điện, không gặp mặt. Tôi chẳng biết là chuyện gì. Tôi gọi điện về Phố Huế thì người ta bảo Thanh về nhà dưới Thanh Xuân rồi. Gọi về Thanh Xuân thì mẹ Thanh nói đến 10h30 hay 11h đêm Thanh mới về. Tôi gọi lại và được biết Thanh dạo này về dưới này ở để tiện đi làm ở công ty ô tô Hoà Bình VMC của bố (Bố Thanh là giám đốc phòng quản lý của tổng công ty VMC). Trong tôi tự nhiên cảm thấy lo. Tôi cảm thấy lịch sử lặp lại với tôi. Trước đây tôi có nhiều mối quan hệ bạn bè, cũng thân ghê gớm lắm. Nhưng khi không còn ở gần nhau nữa thì tình cảm cứ nhạt dần. Tôi sợ Thanh cũng sẽ như vậy. Mà thực tế đúng là như vậy. Đã gần 2 tuần nay tôi không gặp Thanh rồi còn gì. Tôi viết một bức thư tâm sự về nỗi lo của mình. Đồng thời tôi cũng hỏi luôn là đối với Thanh tôi là cái gì: bạn bình thường, bạn thân, là người để lợi dụng hay người tình. Nhưng Thanh là người rất dễ tự ái và nổi giận nên tôi phải đưa ra chứng cứ để thuyết phục. Tôi nói tất cả trong thư, chuyến đi ở Hải Phòng và câu chuyện tối hôm đó. Tôi cũng kể cho Thanh về các mối quan hệ tình cảm của tôi trước Thanh, bạn thân, người yêu…. tất cả những điều thầm kín nhất của một người đàn ông. Đó là những chuyện rất xấu hổ và thô thiển nếu để người ngoài biết. Nhưng với Thanh tôi không ngại và giấu giếm bất cứ điều gì.
Nhưng tôi không ngờ là Thanh trước đây khi mới lớn cũng chơi bời kinh lắm, nên đến giờ dù đã ngoan và hiền đi nhiều nhưng vẫn bị bố mẹ quản lý rất chặt trong chuyện quan hệ bạn bè và xã hội. Thư từ đều bị mẹ Thanh bóc ra đọc, kể cả đó là thư của Quỳnh – người yêu cũ của Thanh – gửi từ nước ngoài về. Bạn bè Thanh không đứa nào dám viết lách gì cho Thanh, chỉ dám viết qua email. Tôi cũng định viết email nhưng thư quá dài, đánh không dấu đọc rất mệt. Mà cũng rất ít có thể nói là gần như không cửa hàng net nào ở Việt Nam cài Office để có thể gửi kèm attach file được. Vả lại khi mình đứng dậy thanh toán thì my document của họ tự động empty luôn nên không thể làm thế được.
2 ngày sau khi bức thư tai hoạ đó đã được mẹ Thanh đọc, cũng là lúc “lệnh cấm vận” dành cho tôi và Thanh bắt đầu được thực thi. Thanh phải liên tục nói dối mẹ là qua nhà Dũng – thằng bạn thân của Thanh hồi cấp 3, người duy nhất mẹ Thanh tin tưởng, tôi cũng gặp mặt người này vài lần – để gặp tôi. Tôi buồn, bực, tức và ân hận ghê gớm. Đây là lỗi lầm ngớ ngẩn và lớn nhất mà tôi phạm phải. Nó đã đặt dấu chấm hết cho một mối quan hệ đang tốt đẹp giữa tôi và Thanh.
Bây giờ Thanh đi đâu cũng bị quản lý. Đi làm bị bố quản lý. Thanh vừa xin về sớm để tranh thủ qua thăm tôi . Bố Thanh đồng ý rồi nhấc máy gọi điện cho mẹ Thanh báo Thanh về sớm ngay trước mặt Thanh. Cuối cùng Thanh đành đi về. Còn thằng Dũng, đâu phải lúc nào cũng bảo ra nhà Dũng mãi được. Vì mẹ Thanh gọi điện đến kiểm tra, việc này kéo dài thì chuyện của tôi và Thanh sẽ bị Dũng phát hiện, mà như thế sẽ rất khó cho Thanh. Thỉnh thoảng tranh thủ lắm, lớp tiếng Anh buổi tối được cô giáo cho về sớm một chút thì mới tranh thủ gặp tôi được 15 phút. 15 phút cho một tháng, có khi một tháng rưỡi hai tháng. Bạn có biết với những người đang yêu thì khoảng thời gian đó đúng là chẳng thể đủ để làm gì, thà đừng gặp còn đỡ đau lòng. Mà không gặp thì không chịu nổi. Vì tôi mà cả hai chúng tôi đều khổ như vậy đấy.
Thời gian bị “cấm vận”, Thanh lao đầu vào công việc. Sáng 6h sáng đã dậy, tập thể dục, đi làm, trưa về nhà ăn cơm, chiều lại đi làm, chiều tối về tập Aerobic, tối học tiếng Anh. Thanh về nhà vào lúc 11h đêm với hy vọng cái mệt sẽ làm Thanh ngủ ngay được mà không phải nhớ đến tôi. Còn tôi thì cũng chẳng sung sướng gì. Tôi cứ bận làm việc nhà hay ra công ty thực tập thì thôi, lúc rỗi tôi nhớ Thanh đến cồn cào ruột gan và tôi chỉ chực muốn khóc vì buồn (vì mất bạn, mất người tình), ức (vì chuyện bí mật đàn ông của mình bị một người phụ nữ đọc trộm). Buổi tối dù tôi đã thức rất khuy để mệt nhoài, để đặt lưng xuống là ngủ ngay được vậy mà không. Cái đêm “bốc lửa” đó của tôi và Thanh lại hiện về trong tôi. Ánh mắt của Thanh, nụ cười của Thanh ám ảnh vào mọi thứ trong cuộc sống của tôi. Khi tôi nghe một bản tình ca tôi cũng nhớ đến Thanh, xem một bộ phim tình cảm cũng làm tôi nhớ đến Thanh, khi tôi phải đi qua những nơi mà tôi biết Thanh thường hay đến cũng làm tôi nhớ đến Thanh, rồi bối rối không biết phải nói gì.
Tôi nghe nói mẹ Thanh bắt Thanh lấy vợ (một cô vợ mà bố mẹ Thanh đã nhắm trước chứ chẳng phải người Thanh yêu), bắt Thanh phải vào trong Sài Gòn làm tại chi nhánh của công ty Ford, với mục đích để quên tôi đi. Cuộc sống của cả hai chúng tôi chưa bao giờ trở nên buồn và u ám đến vậy. Không được, tôi khổ thế nào cũng được nhưng không thể làm liên luỵ đến Thanh được. Tôi nghĩ mình cần phải giải thoát cho Thanh, giải thoát cho chính tôi. Tôi viết thêm một lá thư nữa, để lấy lại một số thứ của tôi, cũng như để trả lại một số thứ mà tôi đang cầm của Thanh. Tôi cũng cố biện minh cho mối quan hệ của tôi và Thanh (vì tôi biết là mẹ Thanh sẽ đọc lá thư này mà) với hy vọng chỉ cần mẹ Thanh cho tôi làm bạn của Thanh thôi cũng được chứ không cần yêu. Tôi chỉ cần là bạn Thanh để khi cần có thể gọi điện cho Thanh….thế thôi cũng đủ chứ như bây giờ thì tôi đã không được gặp mặt, thậm chí cũng không dám gọi điện khi có việc cần nữa (đương nhiên tôi không viết rõ như thế mà tôi chỉ khéo léo thanh minh thôi) nhưng chẳng ích gì. Đương nhiên rồi, con trai nhà người ta giỏi giang, tươi lai sáng lạng như vậy, làm sao có thể để tôi huỷ hoại cuộc đời anh ấy được. Và tôi viết trong thư là “nếu bố mẹ anh cấm anh chơi với một thằng bệnh hoạn như em (bố mẹ anh nghĩ vậy) thì chúng mình không cần gặp lại nhau nữa”.
Trong lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, Thanh bảo:
– Mẹ anh vẫn không thông cảm và còn mắng anh té tát, còn chửi em là đồ già mồm…… Thôi anh không nói đâu, nghe khó chịu lắm
– Anh Thanh ạ, bây giờ coi như là không nợ nần gì nhau đâu nhé. Cái đĩa MP3 của em thì thôi anh không phải tìm nữa coi như em tặng anh
– Không, hay mày để anh sang lại cái DVD J.Lo ra thành VCD để đền mày nhé
– Không cần đâu anh ạ, nếu em mà có thể đối cái đĩa đó để lại được có anh bên cạnh mình thì em sẵn sàng. Nhưng tiếc là không thể đúng không anh
– Mày đừng nói thế, chuyện gì cũng có cách giải quyết hết
– Thôi anh ạ, chúng mình kết thúc hợp đồng ở đây nhé.
– Cái gì? Mày….
– Rỗi thì anh cứ ghé chơi, hoặc muốn nhờ gì thì anh cứ đến em sẵn sàng giúp. Còn em thì phải tự lo cho mình thôi, sẽ không bao giờ làm phiến anh nữa, OK
– Mày….. Tuỳ mày, thôi muộn rồi anh về đây. Anh không gặp lại mày nữa đâu. Khi nào anh bảo vệ thì anh mới gặp lại mày.
Thanh nói và phi rõ nhanh. Đúng Thanh đang bận làm luận văn mà. Khi nào làm xong luận văn và bảo vệ thì tôi sẽ gặp lại Thanh thôi. Tôi nghĩ vậy. Nhưng thật không ngờ đó là lần cuối cùng tôi được gặp Thanh. Thanh biến mất khỏi cuộc đời của tôi, không một chút dấu vết. Thanh đã bảo vệ, tôi không hề hay biết. Rút hết hồ sơ ra khỏi trường, tôi cũng không hề hay biết. Tôi chỉ biết thông tin này 2 tháng sau đó, khi tôi gặp Hưng. Tôi đoán chắc là Thanh lại giận dỗi tôi rồi. Có lẽ là vì câu nói “kết thúc hợp đồng” của tôi. Thanh mà giận dỗi thì kinh lắm. Bạn còn nhớ chuyện ở Hải Phòng chứ. Tôi viết email xin lỗi, giải thích v…v…. nhưng chẳng ích gì, không hiểu Thanh không check mail hay giận tới mức không thèm đọc thư của tôi. Nhưng tôi chỉ biết Thanh biến mất khỏi cuộc đời tôi được nửa năm rồi. Tôi đoán chắc là Thanh đã đi thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng nếu vậy tại sao Thanh không gọi cho tôi để tôi ra tiễn hay email cho tôi một dòng cũng được. Nhưng Thanh đang giận tôi mà, đến nỗi anh ấy bảo vệ luận văn còn không thèm báo cho tôi. Hay anh ấy muốn quên tôi, giận tôi, ghét tôi, hay không yêu tôi mà chỉ muốn lợi dụng tôi thôi (nhưng tôi có gì để lợi dụng, tiền không, thân thế không, sắc đẹp và thể xác cũng không). Ai đó giúp tôi trả lời câu hỏi này. Bạn đã đọc đến phần cuối của câu truyện rồi thì chứng tỏ bạn đã đồng cảm và hiểu câu chuyện của tôi thì hãy giúp tôi giải đáp câu hỏi này. Và nếu được giúp tôi thoát khỏi chuyện này. Tôi nghĩ mình không thể thoát khỏi chuyện này khi chưa biết nguyên nhân. Khi chưa biết cuối cùng Thanh coi tôi là cái gì. Hãy cho tôi biết ý kiến của bạn. Email của tôi là: [email protected]
Những câu hỏi đã được giải thích về con người của Thanh:
– Giờ thì tôi hiểu vì sao, mỗi lần đến nhà tôi chơi, Thanh thường ở chơi rất lâu vì ở nhà tôi Thanh cảm thấy thoải mái hơn ở nhà. Tôi chiều chuộng Thanh. Bố mẹ tôi tôn trọng tôi (vì tôi luôn là một chàng trai ngoan) nên cũng tôn trọng Thanh dù mẹ tôi bảo “Mặt nó trông cứ gian gian”. Ở nhà, mọi người không ai tôn trọng Thanh, tin tưởng và quý mến Thanh (đến thư riêng còn bị bóc ra đọc). Chính vì vậy, khi cái lưng bị sưng tấy đỏ, người đầu tiên Thanh tìm đến là tôi chứ không phải là mẹ hay gia đình của mình. Tôi biết mẹ Thanh rất thương Thanh nhưng thương không đúng cách nên càng làm Thanh thêm cách xa
– Thanh không thể tìm công ty thực tập giúp tôi là vì muốn thế thì phải thông qua bố mẹ Thanh. Mà bố mẹ Thanh luôn muốn hạn chế các mối quan hệ xã hội của Thanh vì sợ Thanh ngựa quen đường cũ
– Thanh không thể yêu Linh, vì Thanh biết Thanh có yêu thì bố mẹ cũng không cho cưới. Vì bố mẹ Thanh đã nhắm trước cho Thanh một cô môn đăng hộ đối ở nhà rồi. Mà mẹ Thanh, gia đình Thanh cổ hủ phong kiến như vậy. Linh mà về làm dâu nhà Thanh thì chỉ có khổ thôi.
(Hết truyện gay 18+ đồng tính hay hay nhất)