VN88 VN88

Đọc truyện chăn gái phòng bên – Truyện 18+

– Thuốc men phải tin tưởng lẫn nhau. Tôi biết có một nhóm dân chơi tại đây liên lạc với Thái Lan hoặc Phi Luật Tân. Bên đó họ dùng máu “Tam Xà Đởm” trộn với củ hành đỏ nghìên nát làm thành thuốc vlên mang về đây phục vụ dân chơi. Nghe vậy như mở cờ trong bụng, Trần Lượm hối thúc:
– Ông bạn có cách nào “bổ” cho tôi mấy “xuất” không?
Vũ Công cười cởi mớ:
– Dĩ nhiên, tôi đã biết là biết tới nơi tới chốn.
– Bao nhiêu cũng được. Trần Lượm hứng chí.
Chẳng có là bao so với công hiệu của nó. Tạm thời anh đưa cho tôi năm chục, rồi hạ hồi phân giải.
Trần Lượm vừa móc tìên vừu nói:
– Rẻ mạt vậy mà ăn thua gì.
Chữ “rẻ mạt” chạm vào tự ái Vũ Công, anh chàng này gàn giọng:
– Đây chỉ mới là bước đầu thôi, khi nào ông thấy thích hợp rồi mình tiếp nữa có sao đâu.
Trần Lượin với tay vỗ vai Vũ Công:
– Ông bạn thiệt tốt, chơi điệu với anh em quá.
Xong câu, Trần Lượm nốc cạn ly bia:
– Bây giờ chừng nào tôi có “hàng” được nè.
– Chắc ngày mai, cũng vào giờ này, tại đây, tôi lấy cho anh hai hũ.
Trần Lượm sướng ra mặt, mát nhướng lên đầy tự tin.

Được giao thuốcvà mấy lời chỉ dẫn cách thức dùng. Trần Lượm chạy nhanh về nhà. Trước khi uống thuốc, chàng ta mân mê lọ thuốc, nhìn màu thuốc rồi lắc ve. Mấy viên thuốc nhảy múa trong lọ làm đâu óc chàng ta hăng hái lạ thường.

Chờ cho thuốc ngấm vào ngũ tạng. Theo lời Vũ Công, Trần Lượm phải vận động một chút cho đìêu hòa cơ thể. Anh ta chạy lúp xúp trong phòng như đứa con nít đùa với xe lửa trên màn ảnh.
Bốc đỉện thoại, Trần Lượm gọi Ngọc:
– Hôm nay bán khá hôn em?
Ngọc đang bận khách, trả lời vắn tắt:
– Cũng đỡ cho anh.
– Em có cần anh đón về không?
– Thôi được rồi, em sẽ về một mình.
Trần Lượm định tỉ tê thêm vài câu. Phía bên kia Ngọc đã cúp máy.
Trần Lượm đi tấm một phát, xong ra ngả lưng trên “love seat” chờ đợi.
Đang lim dim ngủ thì Ngọc xô cửa bước vào. Gió theo chân Ngọc lùa vào trong phòng khách, Trần Lượm bỗng rùng mình. Anh ta râm bâm “Cha, thuốc này coi bộ kỵ gió!” Ngọc nghe lõm bõm không hiểu gì hỏi lại:
Anh nói gì vậy anh?
– Đâu có, anh đang nói gió lớn quá.
Thái độ cà giựt của Trần Lượm khiến Ngọc phát cười:
– Anh sao lẩm cẩm quá vậy?
Trần Lượm nám tay Ngọc kéo xuống ghế định giở trò âu yếm.
Ngọc đập nhẹ vào tay Trần Lượm:
– Mệt thấy mồ mà anh, mồ hôi không hà, để tắm cái đã Trần Lượrn không chịu thua, đứng dậy ghì cổ Ngọc “mi” một phát.
Sau cái hôn chụp giựt, không biết Ngọc có cảm giác gì chăng. Riêng cơ thể Trần Lượm đã thấy rần rần ham muốn. chàng ta lắc lắc cái mông, hát nho nhỏ bản nhạc “Em ơi, có bao lâu, sáu mươi năm cuộc đời”. Rồi Trần Lượm chép miệng cơ hồ như thuốc còn đọng nơi đó.

Giang thẳng hai tay, Trân Lượm vươn vai thật mạnh, nhìn xuống phía quần đã thấy “bất thường” ở đó Tâm lý muốn vào cuộc chiến đã đẩy Trần Lượm tới cao dộ của sự hung hăng. So với ngày thường, Trần Lượm thấy có khác. Chàng ta nghĩ “thuốc này công hiệu như thần”.

Trần Lượm trấn an “người bạn nhỏ”: “Đừng nóng bạn, dịu dàng một chút, sắp được cho ăn rồi, đừng có nhiểu ntlớc miếng bậy bạ mất mặt anh hùng hết.” Rồi hát nho nhỏ “Anh mới ra lần đầu mà em đã m lần sau.”

Phía bên trong buồng tấm, Ngọc, sau một ngày làm việc mệt mỏi, đang thả mình vào cái ấm cúng của nước. Nàng kỳ cọ, vô tình móng tay cào vào ngực. Ngọc rời bồn tẩm đến trước gương nhìn, có một lằn sướt nhỏ đang chạy trên ấy. Ngọc lấy hai tay bợ lên, bóp nhẹ nơi đồi nui thương yêu. Nàng dùng ngón tay trỏ xoa dấu trầy trên ngực, nhưng vẫn không làm mờ đi được. Cúi đầu xuống, Ngọc thổi nhẹ vết trầy, nàng thấy tăng tăng một thứ cảm giác xa lạ. Trở lại bồn tắm Ngọc pha nước nóng hơn một chút, ưỡn ngực ra cho thật đầy, chống đớ với những tia ấm đang bắn vào đó. Mắt nhắm lại, Ngọc tưởng tượng tới bàn tay của một người khác phái nếu lúc này thám hiểm nơi đó thì tuyệt diệu quá.

Trần Lượm không còn chịu được nữa. Không hiểu do thuốc hoành hành hay bởi tâm lý nôn nao muốn nhập trận, khiến cơ thể anh rậm rật lên. Chàng ta có cảm giác như đang nghe tiếng trống Bongo đánh sôlô trong lòng, chỉ muốn nhẩy múa hoặc vật lộn với một người khác phái. Anh nắm tay se se ngườl “bạn đời” y như người ta lăn chuối.

Tắm xong, Ngọc ra ngồi trước bàn phấn xấy tóc. Chiếc máy xấy hiệu “Sears” kêu rè rè, nàng dùng năm ngón tay làm lược ché ngược chẻ xuôi những sợi tóc ướt trên đầu, Năm ngón tay thon thon, trắng nuột nà như những mũi thuvền chẻ sóng gợi cảm tràn trề. Trần Lượm nhìn đó không nháy mắt. Tựnhiên chàng ta liên tưởng tới năm ngón tay mình vừa ngắn vưa thô, chàng nhớ tới đoạn thơ:

VN88

Viết một bình luận