VN88 VN88

Đọc truyện chăn gái phòng bên – Truyện 18+

– Ai mà kỳ vậy anh, chuyện gla đnh của em bắt anh lo sao?
Trần Lượm hất hất bàn tay:
– Em sao khách sáo hoài. Đời mà, nglũa lý gì?
Mấy lời nói tình nghĩa làm Ngọc mở cờ trongbụng, nàng nắm tay Trần Lượm kéo vào phòng ngủ. Đêm đó, Trần Lượm được Ngọc bày hàng hơ hớ, cho thưởng thức thoải mái, ngặt nỗi chứng “bón” vì lạm thuốc đã khiến cho Trần Lượm vẫn còn bức rức. Có cái gì đè nặng nơi bụng Trần l~ượm. Chàng ta nhổng lên nhổng xuống không làm ăn được phát nào cho ra hồn. Ngọc tỏ vẻ âu lo cho sức khỏe Trần Lượm:
– Bữa nay anh làm sao ấy, bộ có chuyện gì buồn sao?
– Đâu có em, anh hơi khó ở trong người…
Tiếng”khó ở” Trần Lượm kéo dài với bộ mặt nhăn nhó thảm não. Ngọc biết tình lang mới vừa vô mánh, nàng trổ ngbề săn sóc người bạn tình thật là kỹ. Pha cho Trần Lượm một ly cam vắt thật đ(ìm. O bế như vậy cũng bởi Ngọc thấy Trần Lượm uể oải có vẻ mỏi mệt, nhưng trái lại Trần Lượm có tật giật mình, cứ nghĩ rằng em phát giác ra mình bị “bón” nên cho uống cam để giái tỏa “áp lực”. Trần Lượm cầm ly cam ực một hơi, chất mát chạy dàt vào cơ thể làm cho anh dễ chiu. Trước khi mặc qùân áo đi làm, Trần Lượm nựng Ngọc một phát thật lâu:
– Chìêu nay anh về sớm, chúng mình đi ãn cơm. Ngọc đang đánh phấn thoa môi, nghe vạy quay lại gật đầu.
Từ nhà Ngọc, thay vì đến phòng làm việc, Trần Lượm chạy thẳng đến quán Việt hy vọng gặp tháy Vũ Công để hỏi thăm về bệnh tình cũng như nhờ thầy thay đổi thuốc men.
Trần Lượm tính không sai chút nào thầy Vũ Công đã ngồi ở quán từ sáng sớm. Chàng ta đang nghiên cứu cái máy computcr bỏ túi. Bắt tay thầy xong, Trần
Lượm vô đề ngay:
Mấy ngày này mình bị “bón” quá, chả làm ăn gì được .
Vũ Công cười phì:
– Cũng may là ông bạn quá “đô” một cách chừng mực, chứ mà ông bạn tham lam làm năm sáu viên “Tam Xà Đởm” luôn một lúc, có khi còn bị luôn cả “trĩ”. Chưa chi đã bị đe dọa, Trần Lượm nhổm người dậy:
– Thôi mà ông, hù tui hoài làm gì khổ qná.
– Tôi nói thật chứ hù bạn làm chi.
Bình thường Trân Lượm ranh mảnh và lanh lẹ lắm, vậy mà bây giờ trước mặt thầy Vũ Công, anh ta lờ đờ một cách khôi hài. Rút điếu thuốc bật quẹt, run run mồi’lửa. Trần Lượm nói qua làn khói thuốc:
– Ông làm sao giủp tôi, chứ hấp tấp làm hỏng cả việc.
Đến đây thầy Vũ Công nhlp nhỉp mấy ngón tay lên đùi ra chìêu suy nghĩ:
– Thuốc men cũng cần phải có cơ duyên. Bài “Tam xà đởm” tôi đã chỉ cho biết bao người dược hạnh phúc, vậy roà ông bạn lại bi bể. Tại cái số của ông bạn đó!
Nghe nhắc tới, tlhắc lui cái món thuốc này, Trần Lượm tức mình thêm, anh ta gãn giọng:
– Tôi chỉ cần thầy cho bài thuốc nào ra bài nấy, đánh từng phát một cũng được.
Vũ Công lại cười, thầy ớưa tayvuốt vuốt phía dưới càm nơi có mấy sợi râu cứng:
– Ông bạn không nói, tôi cũng phải đổi thuốc cho ông bạn hài lòng.
Nắm tay bất mạch Trần Lượm, thầy Vũ Công gật gù:
– Nội tạng ông bạn còn tốt lắm. Sẵn đây tôi cho ông bạn món thuốc này.
Thầy Vũ Công lấy trong túi áo vét ra một viên thuốc màu đen bọc giấy kiếng đỏ:
– Cái này là “Dương Cương Nhất Điểm Hoàn”. Tôi đặc chế cho bạn bè thân thiết dùng.
Trần Lượm nhướng mắt bất mãn:
– Bộ tôi không thân thiết với thầy sao?
– Không phải vậy, tôi muốn nói, đây là thứ quý hiếm khi nào “emergency” mới dùng tới.
Trần Lượm khoái, cười bẽn lẽn:
– Thì tôi cũng là một trường hợp “emergency” rồi. Vũ Công nghiêng đầu, ngoái lỗ tai:
– Ông bạn chưa hiểu hết ý “emergency”.
Rồi không chờ Trần Lượm thắc mắc, Vũ Công dẫn giải luôn:
– Loại thuốc này dành cho phe ta thủ trong người, lúc đi chơi xa hoặc cáp độ bất thần mới dùng tới, phát nào có giá trị phát nấy. Coi như đạn bắn xong là phế thải.
– Hả! Đột nhiên Trần Lượm há hổc mồm hỏi một tiếng rồi ú ớ
– Từ tử mà nghe đây, làm gi mà sửng sốt vậy? Tôi nói phế thải là thuốc phế thải chứ không phải người dùng thuốc. Loại thuốc “hy sinh” quất một phát rồi sụm luôn chưa tới phiên ông bạn đâu.
– Vậy hả!
Trần Lượm binh tĩnh trở lại, anh ta gọi một dĩa chả chìa, còn dặn anh hầu bàn nướng cho chín chín. Vũ Công lợi dụng lúc này bỏ vào trong toilet. Lúc đó cánh cửa quán được kéo ra, hai thiếu nữ bước vào. Một trong hai người là ca sĩ, trước kia, một thời là bồ của Trần Lượm. Gặp nhau giữa cảnh này thật là trớ ngại. Bởi Trần Lượm đang là một bệnh nhân nhờ thầy hốt thuốc. Có đàn bà con gái ở đây trở ngại quá! Trần Lượm quay mặt đi định né tránh, nhưng em ca sĩ đã thấy rồi. Cô nàng đon đã
– Anh ngồi với ai vậy, tụi này ngồi chung được không?
Thật là kẹt cho Trần Lượm, xưa nay nổi tiếng là dân chơi, không lẽ tỏ ra bất lịch sựvới người đẹp, Trần Lượm mời luôn: .
– Ờ, thì tụi em ngồi với anh cho vui.
Chàng ta phóng mắt vào trong hy vọng thầy Vũ Công cứu bồ. Thầy Vũ Công thuộc típ người rắn mắt, thấý Trần Lượm kẹt phé, anh ta tấp qua bàn khác tay sờ nắn túi áo coi lại viên thuốc còn đó hay không. Thật ra viên “Dương Cương Nhất Điểm Hoàn” mà Vũ Công mang theo hôm nay là để tặng cho một người bạn thân từ tiểu bang xa mới về chơi. Vũ Công chỉ muốn biểu diễn cho Trần Lượm thấy để thèm thuồng chơi, chứ không có ý “hốt” cho ngài phụ tá luật sư này.

Ngồi yên chỗ xong, yên chí là đã có ông địa, cô ca sĩ bắt đầu đấu:
– Nghe nói hồi này anh vồ khá lắm mà.
Trần Lượm trả lời miễn cưỡng:
Cũng đỡ vậy thôi.

VN88

Viết một bình luận