Ông Cơ rút vội cu ra, nằm lăn ngang trên giường. Hai tay ông giang ngang, mắt trợn tròn nhìn lên trần, thở một hơi dài thỏa mãn. Cái thỏa mãn mà bấy nhiêu năm nay ông thèm khát bên xứ người mà không có được. Ông mặc kệ giờ đây con bé ở nơi nào, con bé là ai, có nằm bên cạnh ông? Miễn ông được sướng, và nó sẽ được tiền. Coi như sòng phẳng. Rồi ông bảo con bé đi tắm trước. Ông nằm đó thêm lát nữa thì mặc vội quần áo vào. Tìm trong bóp ra năm tờ, ông đặt chúng lên bàn coi như trồng tiền đợt cuối. Ông nhìn qua, căn phòng tắm con vừa bước vô chỉ khép hờ, nó đang tắm rửa vẫn không hề hay biết. Ông bỏ ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại và đi vội ra khách sạn, trời đã chạng vạng chiều. Ông gọi một chiếc taxi và đi khỏi.
Mấy ngày liền sau ông đều tới quán của con bé làm để nhận. Tối về, ông rủ nó ra khách sạn ngủ qua đêm. Dần dà sự gần gũi càng sâu đậm. Ông và con bé như hình với bóng đi đâu cũng có đôi. Con bé càng lúc càng thấy ông trẻ hơn, nhiều khi tưởng chừng ông chỉ xấp xỉ của nó, nhất là những khi ông làm tình với nó. Có mấy hôm ông bận chuyện không đến thăm nó, nó thấy hơi buồn. Mà nó biết rằng ông cũng buồn. Mấy hôm đó nó hay xin nghỉ sớm để nhà. Một lần ông rủ con bé đi cả tuần ra tận Hà Nội, con bé cũng làm gan đi theo ông. Đối với nó, ông Cơ bây giờ không còn là người đàn ông đứng tuổi nữa, ông là anh Cơ, là người yêu đầu đời của nó. Có lẽ những giờ phút bên nhau với ông như thế này mới đem lại hạnh phúc tràn trề trong lòng nó từ trước tới giờ…
Cuối cùng ngày trở về cũng đã tới. Đêm trước đó ông ái ân với con bé cả ba lần, coi như trừ hao những tháng ngày tới đây trống vắng, không còn gặp con bé nữa. Ngày tiễn đưa con bé khóc xưng cả hai mắt, làm ông Cơ cứ mãi ôm chầm lấy nó để an ủi. Người bên ngoài nhìn cứ ngỡ là cha con ! Và rồi bóng ông khuất trong dòng người, xa xa ông đưa tay vẩy vẩy con bé, nhưng nó chỉ thấy một hình người nhòa lệ…
Trở về Cali. Đêm đêm ông nằm suy tưởng nhớ về cái hôm đầu tiên ông gặp nó, và những hôm ông gần gũi với nó. Ông thường hay mơ màng buồn bả, trống vắng, đơn côi. Những ngày kế tiếp ông lại hay nghĩ ngợi nhiều về con bé, đi làm ông thường hay xao lãng những chuyện chung quanh. Về nhà ông lại rúc trong phòng vặn nhạc tình thui thủi. Và đến một ngày kia ông biết rằng ông nhớ con bé thật nhiều, nhớ từng làn da trơn, mãnh thịt mát rượi trên người nó. Nhớ cái khuôn mặt hồn nhiên dễ thương của nó. Giọng cười thật đáng yêu mỗi khi ông kể cho nó nghe một câu chuyện cười hay một câu nói dí dỏm. Rồi ông trở nên ít ăn và mất ngủ. Hàng ngày ông tương tư về nó. Muốn tìm cách liên lạc với nó nhưng lúc đi không hề hỏi địa chỉ nhà nó vì ông không định dang díu, bây giờ thì biết đâu mà tìm.
Một ngày kia một ngày đẹp trời sau hai mùa thay đổi, ông không cưỡng được lòng mình trở về nước để tìm lại nó. Người ta nói nó đã vào nhà thương sanh rồi. Ông lao nhanh đi tìm nó như tìm một báu vật sấp bị tiêu tan.