VN88 VN88

Đẹp thật! Mu lồn mum múp trắng phau (18+)

Người đàn ông quyết định nhanh gọn:
– Phá.
– Ai phá? Nó hay em?
– Cả nó và em.
– Sao vậy, một người thôi chứ.
– Con cái làm gì thêm rắc rối. Chúng ta đã có hai đứa, con em cũng như con anh, đâu cần đẻ thêm. Cứ thế này hưởng lạc thú trên đời không sướng hơn sao.
Mẹ thấy trong lập luận của người đàn ông có điều gì không được xuôi chảy. Ông ta ích kỷ, chỉ muốn đụ, không muốn có trách nhiệm. Nhưng nghĩ sâu hơn thấy cũng có lý. Thâm tâm bà sợ nếu có con người đàn ông sẽ chán bà, say đắm với con nhỏ. Bà không muốn chuyện đó xảy ra. Thôi thì nghe theo lời ông ta vậy. Cho chắc.

Cái thai mới tượng hình trên dưới một tháng nên không khó khăn lắm khi trục ra. Mẹ đã quen sinh đẻ chẳng hao tốn sức lực bao nhiêu. Nhưng con Liễu còn nhỏ chưa sinh đẻ nên máu ra nhiều kiệt sức. Nó phải bồi bổ tịnh dưỡng cả tháng trời mới bình phục.
Cả ba tiếp tục sống trong hòa bình. Làng xóm nhìn vào thầm khen đó là một gia đình hạnh phúc, vợ chồng con cái hòa thuận thương yêu nhau hết lòng. Chẳng ai có thể nổi mối quan hệ loạn luân của họ bên trong cánh cửa khép kín.
Một năm nữa trôi qua. Liễu bấy giờ, nhờ thể chất khỏe mạnh, và nhờ hơi trai, đã nảy nở toàn diện. Lông lồn đã mọc rậm, vú đã nung núc. Càng lớn nó càng dâm. Người đàn ông cùng một lúc phải phục vụ hai mẹ con nên xuống sắc thấy rõ. Dù vậy ông ta không thể dừng được, một phần vì ham hố, một phần nữa, mẹ “Cảm thông”cho ông ngơi nghỉ thì con lại “Ngoan cố”bắt đụ cho bằng được
Tình trạng sẽ nguy ngập nếu đứa con trai của người mẹ không về kịp.

Bướng về bất chợt chẳng thông báo trước. Mẹ vừa mừng vừa lo. Nếu hắn biết mối quan hệ loạn luân này, chí nguy. Liễu không còn ngủ chung với mẹ và dượng, nhưng vẫn tranh thủ bất cứ cơ hội nào đó có thể được, để bắt dượng phục vụ. Nhiều đêm nó nằm trằn trọc đợi Bướng ngủ say, rón rén mò vào buồng. Mẹ cảnh giác nhiều lần. Liễu vẫn không nghe. Sự đòi hỏi của nhục dục mạnh hơn lý trí. Nó biết như vậy là liều lĩnh nhưng không dừng được. Đụ! Với nó bây là đã trở thành một nhu cầu bức thiết có lẽ còn quan trọng hơn cả cơm ăn áo mặc.
Bướng chẳng phải là một thằng con trai vô tâm, vả lại hơn một năm sống lang bạt giang hồ, tiếp xúc với đủ mọi thành phần cặn bả của xã hội. Bướng thừa kinh nghiệm để nhận xét, suy luận. Chỉ ở nhà chưa đầy một tuần, hắn đã biết mối quan hệ loạn luân giữa ba người.

Một hôm đợi mẹ và người dượng đi vắng. Nó bắt đứa em gái trói gô vào chân giường rút dao ra. Nhìn con dao sáng lóa, ánh mắt đỏ ngầu của thằng anh. Liễu run bần bật sợ hãi. Càng giấu càng chết thảm, nó còn lạ gì tính tình của thằng anh. Rất nhanh, Liễu suy nghĩ chỉ còn con đường tương đối an toàn là đổ lỗi cho mẹ và dượng. Vì vậy khi Bướng vừa mở miệng hởi, con nhỏ đã tuồn tuột mọi chuyện, rồi vừa khóc vừa kết luận:
– Em bị bắt ép, không dám chống đối. Phải chi có anh ở nhà, em đâu đến nỗi nhục nhã thế này. . .
Bướng vung tay tát thẳng vào mặt con nhỏ, rít lên:
– Ngựa cái. Mầy tính chạy tội đấy à? Mầy khôn g bằng lòng thì chúng nó làm gì được mày? Bộ chổ này rừng xanh núi đỏ hoang vu chắc. Bộ làng xóm láng giềng chết hết rồi chắc?
Con nhỏ khóc nghẹn. Cái tát như trời giáng khiến nó càng sợ điếng:
– Anh hai. . . Em nói thật mà. Em bị bắt ép thật mà. . .
Bướng dí con dao vào cổ con nhỏ, Hai mắt nó trợn trừng.
– Mầy còn sủa thêm tiếng nữa, tao thọc huyết ngay.
– Dạ. . . Em lạy anh, anh Hai tha cho em. . . Em không dám. Em biết lỗi rỗi rồi. Anh Hai, em lạy anh. . .
Bướng bỏ tay xuống. Hắn bỗng nấc lên, giọng hắn vừa phẩn nộ, vừa uất nghẹn.
– Trời ơi, ba ơi. Nhục nhã khốn nạn biết chừng nào.
– Anh Hai. . . Tha cho em.
Bướng quay ngoắt nhìn xoáy vào con em. Ngọn dao sáng lóa trên tay. Hắn đứng bất động một lúc, rồi thở dài lắc đầu:
– Tao tởm quá. Giết mày còn thua giết một con vật.
Hắn bước lại gần cởi trói cho con em, ra lệnh:
– Bắt đầu từ bây giờ tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa, cút đi cho thật xa và đừng bao giờ trở lại, nghe chưa.
– Liễu mừng phát run. Nó chắp tay xá thằng anh một cái rồi lủi vào trong thu xếp quần áo. Nó biết thằng anh đang yếu lòng vì tình máu mủ, nếu không chuồn sớm, mẹ và dượng về, hắn nổi cơn điên thì hậu quả khôn lường. Khi Liễu trở ra, ướng đang ngồi cạnh cửa sổ, đầu gục xuống. Liễu đến bên cạnh anh, lí nhí:
– Anh Hai, em đi.
– Cút nhanh.
Bướng thét, Liễu giật thót, bước vội ra cửa. Bỗng thằng anh gọi giật:
– Liễu.
– Con nhỏ lại giật thót. Dừng lại quay nhìn thằng anh mặt mày tái xám, chờ đợi.
– Có tiền không?
Liễu thì thào, nó nói:
– Dạ có, chút đỉnh.
Bướng móc túi lấy ra một xấp bạc vất về phía con nhỏ:
– Cầm lấy. Ra tỉnh ráng kiếm công việc đàng hoàng mà làm. Mày mà làm đĩ dù có trốn lên trời cũng không thoát đâu, nghe chưa?
– Dạ em nghe, anh Hai.
– Cút.
Liễu ra khỏi nhà. Nó cố đi nhanh, không dám quay lui. Từ nay chẳng biết cuộc đời nó sẽ nổi trôi như thế nào.

Ngồi trên xhiếc xe đò chật như nêm chờ khởi hành, cơn sợ trong lòng rút dần đi, đồng thời một mối lo sợ khác lại đến, mối sợ này cũng lớn không kém. một6 tuổi đầu, xa lạ với sinh hoạt tỉnh thành, nó sẽ sống ra sao, bằng cách nào? Chẳng bà con họ hàng, chẳng bạn bè thân quen. Bỗng nhiên nước mắt Liễu trào ra. Ban đầu nó chỉ khóc âm thầm, giấu mặt sau vành nón lá, nhưng khi chiếc xe chuyển bánh rời bến, con nhỏ không thể kềm chế được bậc thành tiếng nức nở. Người đàn bà ngồi cạnh Liễu lên tiếng:
– Sao vậy cháu.

VN88

Viết một bình luận